Quyển 9: Arai Yuki: Rising
Chương 367: Arai Yuki: Rising (7)
3 Bình luận - Độ dài: 3,989 từ - Cập nhật:
“Akaishi…”
Arai khẽ vuốt má Akaishi.
“Akaishi không cần làm gì cả.”
Arai trườn người lên Akaishi.
“Để tôi dẫn dắt cậu.”
Arai giở chăn của Akaishi ra.
“Nào.”
Arai ghé sát mặt vào Akaishi, chuẩn bị hôn cậu.
“Này.”
Akaishi giữ lấy đầu Arai, cố gắng chống cự.
“…Sao vậy?”
Arai nói với vẻ mặt không hài lòng.
“Tỉnh táo lại đi, Arai.”
Akaishi nhìn vào mắt Arai, nói vậy.
Akaishi đẩy Arai ra, giúp cô đắp lại chăn.
“…Tại sao?”
Arai trừng mắt nhìn Akaishi.
“Cậu có gì không hài lòng à?”
“Tôi đương nhiên là không hài lòng rồi.”
Akaishi ngồi xuống giường, đối mặt với Arai.
“Cậu định sa đọa xuống địa ngục à?”
“…”
Arai nhìn Akaishi với vẻ mặt bất mãn.
“Thôi bỏ đi, dù sao loại người như tôi, dù sao cũng sắp chết rồi.”
“Đừng chết mà.”
“Dù sao ảnh nude của tôi cũng bị chụp rồi. Dù sao video cũng bị chuyền tay cho mọi người rồi. Dù sao tôi cũng không còn điện thoại. Dù sao tiền trong ví tôi cũng bị lấy mất rồi. Dù sao tôi cũng lại phải gặp Yuuya-kun nữa. Dù sao ngoài Yuuya-kun ra thì mọi người cũng thấy hết ảnh nude của tôi rồi. Dù sao chuyện cũng đến tai Tomomi thôi. Đủ rồi, đủ lắm rồi…”
Arai hất chăn ra, lại gần Akaishi một lần nữa.
“Đủ rồi, đủ lắm rồi. Mọi thứ. Tất cả đã quá đủ rồi.”
Arai áp sát Akaishi.
“Bắt đầu nói về một tương lai còn chẳng biết có xảy ra hay không thì cũng có ích gì đâu.”
Akaishi lấy chăn, một lần nữa đắp lên người Arai.
“Gì cơ? Cậu không muốn làm à?”
“Đừng đánh trống lảng.”
“Tôi không đánh trống lảng, tôi vẫn luôn nói về chuyện này mà.”
Arai nói với giọng run rẩy.
“Đằng nào thì lũ con trai các cậu cũng chỉ muốn cơ thể tôi thôi đúng không? Đằng nào cũng chỉ muốn cơ thể tôi thôi đúng không? Các cậu nghĩ tôi có ra sao cũng mặc kệ đúng không? Nên mới cưỡng ép tấn công tôi lúc tôi đang ngủ đúng không? Đủ rồi, đủ lắm rồi…”
Arai nước mắt giàn giụa, giọng run run trút giận lên Akaishi.
“Được rồi, đủ lắm rồi. Nhìn đi, ôm đi, tùy các người đó. Dù sao mục đích của các người là cơ thể tôi, cứ để các người muốn làm gì thì làm. Các người muốn xem chứ gì? Muốn ôm chứ gì? Tùy các người đó.”
Arai vứt chăn đi, nằm xuống giường.
“Này, Arai.”
“Tùy các người đó…”
Arai trần trụi nằm trên giường của Akaishi.
Vừa khóc, cô vừa cào cấu đầu, cào cấu cơ thể mình, máu vấy bẩn giường của Akaishi.
“Nếu cậu không dừng lại vào lúc này, cậu sẽ cứ thế chìm sâu mãi đấy.”
“…”
“Cậu có nhận ra mình đang rơi xuống từ vách đá không? Cậu không biết từ trước đến giờ mình vẫn luôn đứng bên mép vực sao?”
Arai nhìn gương mặt Akaishi đang đắp chăn cho mình.
“Giả sử bây giờ tôi làm vậy, cậu có thỏa mãn không? Tình hình có tốt đẹp hơn không? Tương lai có tươi sáng hơn không? Mọi chuyện có được giải quyết không? Không, không hề. Tuyệt đối không. Dù bây giờ cậu có làm chuyện đó với tôi ở đây, tình hình này cũng tuyệt đối không khá hơn được đâu.”
Akaishi nói, giọng quả quyết.
“Dù cho ở đây tôi có bị cậu làm cho mủi lòng, tôi cũng tuyệt đối sẽ không đứng về phía cậu. Cuối cùng, tôi nhất định sẽ phản bội cậu, thấy chết không cứu. Như vậy có được không? Như vậy cậu thỏa mãn rồi sao? Điều cậu mong muốn là sự an ủi nhất thời như vậy sao?”
“…”
Arai choàng chăn lên người, ngồi dậy trên giường.
“Sau khi tôi phản bội cậu rồi thì cậu sẽ làm gì? Lại làm điều tương tự với một gã khác à? Nếu gã đó cũng phản bội, cậu lại tìm đến một gã khác để làm chuyện tương tự nữa sao? Cậu định tiếp tục như vậy cả đời à?”
Cậu dồn ép.
“Đừng dựa dẫm vào người khác nữa, Arai. Hãy tự mình sống cuộc đời của mình. Đừng sống mà bám víu vào người khác. Đừng dựa dẫm vào người khác. Đừng dựa dẫm vào đàn ông. Đừng giao phó cuộc đời mình cho kẻ mà cậu căm ghét. Cậu phải tiếp tục bước đi trên con đường đời của mình, bằng chính đôi chân của mình.”
“…”
Arai không trả lời.
“Arai!”
Akaishi nắm lấy vai Arai.
“…”
Đôi môi cô run rẩy.
“Làm chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu. Giữa tôi và cậu không có mối quan hệ như thế. Chỉ khiến cậu thêm đau khổ mà thôi.”
Akaishi lay người Arai.
Arai chỉ mặc cho Akaishi lay người mình.
“Đừng giết chết bản thân để chạy theo người khác. Đừng giết chết bản thân để dựa dẫm vào người khác. Đừng giao phó cuộc đời mình cho người khác. Nếu muốn sống cuộc đời của mình, thì hãy đứng dậy và bước đi bằng chính đôi chân của mình.”
Arai mím chặt môi, không nói một lời.
“Tỉnh táo lại đi, Arai.”
Cậu giữ lấy đầu Arai đang ngoảnh đi, bắt cô nhìn thẳng.
“Đừng buông xuôi tất cả. Đừng bất cần đời. Chính những lúc mệt mỏi, đau đớn, khổ sở thế này, mới là lúc phải cố gắng đứng vững! Mới là lúc phải níu giữ lấy mình! Tội lỗi và hối hận đã phạm phải sẽ không bao giờ xóa sạch được. Hối hận về những chuyện đã xảy ra cũng chẳng ích gì. Dù có hối tiếc bao nhiêu về những chuyện đã qua cũng chẳng thay đổi được gì. Quá khứ sẽ không bao giờ cứu rỗi cậu đâu. Cậu chỉ có thể sống cả đời này trong khi hối hận về những gì đã xảy ra thôi. Này, Arai!”
“…Tôi không muốn.”
Arai thì thầm như vậy.
“Tôi không muốn!”
Arai cắn môi, mắt ngấn lệ, bờ vai run rẩy.
Arai cúi đầu xuống.
“Như thế tôi không muốn đâu…”
Arai bất chợt ngoảnh mặt đi.
“Đừng sống mà ngoảnh lại phía sau. Đừng sống mà cúi đầu. Hãy nhìn về phía trước, ngẩng đầu mà bước đi. Hãy biến tất cả những chuyện đã qua, hối hận, buồn đau, khổ sở, khát khao, tất cả mọi thứ thành động lực để mà sống tiếp. Quả thật, những gì cậu đã làm có lẽ không thể quay lại được nữa. Có lẽ không thể sửa chữa được nữa. Dù vậy, cậu vẫn phải nhìn về phía trước. Chừng nào còn sống, cậu… chúng ta, phải luôn nhìn về phía trước, ngẩng đầu lên mà tiếp tục sống.”
Arai cắn chặt môi dưới, cố nén nước mắt.
“Này, Arai. Đừng tự làm tổn thương mình nữa. Có lẽ việc vứt bỏ tất cả, nói rằng mọi thứ đã kết thúc rồi, là điều dễ dàng. Có lẽ việc buông thả cuộc đời mình, nói rằng sao cũng được rồi, sẽ rất thoải mái và dễ dãi với bản thân. Làm như vậy, có lẽ cậu sẽ không phải đối mặt với thực tại. Trượt dốc hoàn toàn, có lẽ sẽ trở thành cái cớ để cậu từ bỏ hiện trạng của mình. Nhưng, không được. Đừng sa ngã. Đừng cúi đầu. Đừng ngoảnh lại phía sau.”
Arai bật khóc.
“Tôi không làm được… Tôi đã không làm được nữa rồi…”
Arai dựa người vào Akaishi.
Arai vòng tay ra sau lưng Akaishi, ngả người về phía trước, yếu ớt tựa nửa thân trên vào cậu.
“Có lẽ sẽ không ổn đâu. Thực tế có lẽ rất khắc nghiệt. Nhưng, nếu bỏ cuộc ở đây thì mọi thứ sẽ chấm hết đấy. Dù tôi có bị cậu làm cho mủi lòng, thì kết cục cũng chỉ là tôi sẽ phản bội cậu mà thôi. Cậu có hiểu tại sao không? Vì cậu đang tự tiêu hao chính mình. Còn tôi, có lẽ cũng chỉ vì muốn thỏa mãn dục vọng của bản thân mới đến gần cậu. Tôi sẽ không bao giờ cố sống cố chết vì cậu đâu. Chỉ đơn thuần là tiêu hao cậu cho đến khi cạn kiệt, rồi chắc chắn sẽ quên cậu đi và trở về với cuộc sống thường ngày của mình thôi.”
Akaishi khẽ ôm lấy Arai.
“Này, đừng bỏ cuộc, Arai. Hãy đứng dậy ở đây. Đừng gục ngã. Hãy vươn lên.”
Arai nức nở, dựa người vào Akaishi.
“Cậu là một người tuyệt vời. Không sao đâu. Một người đường hoàng và đáng ngưỡng mộ. Không sao đâu. Vì vậy đừng bỏ cuộc. Đừng lái con thuyền đời mình về phía sa ngã. Không sao đâu. Cậu sẽ ổn thôi.”
Akaishi hơi cứng người một chút, rồi xoa đầu Arai.
Arai vẫn khóc nức nở, vùi mặt vào lòng Akaishi.
“Đừng làm những việc hạ thấp giá trị của bản thân. Đừng làm những việc tự làm tổn thương mình. Cậu là một người giỏi giang. Từ trước đến giờ cậu đã cố gắng rất nhiều rồi. Không sao đâu. Sẽ ổn thôi.”
Akaishi tiếp tục xoa đầu Arai.
“Không sao đâu, chúng ta cùng nhau suy nghĩ nhé. Phải làm thế nào. Sau này nên làm gì. Không sao đâu, đừng khóc nữa. Đừng bỏ cuộc. Hãy trân trọng bản thân mình, Arai. Đừng tự trách mình thêm nữa, đừng làm những việc như từ bỏ tương lai nữa.”
“…”
Arai ôm đầu gối, cuộn mình trong chăn lắng nghe lời Akaishi nói.
“Không sao đâu, đừng bỏ cuộc…”
“…Hức.”
Arai lấy tay che mặt, bật khóc nức nở.
“Cậu đã cố gắng nhiều rồi, từ trước đến giờ. Không sao đâu, cậu sẽ ổn thôi mà.”
“Huhuhu…”
Akaishi tiếp tục xoa đầu Arai đang thổn thức.
“Không sao đâu. Chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi. Bất cứ lúc nào cũng có thể làm lại được mà.”
“Hu hu hu hu hu…”
“Không sao, không sao đâu…”
Akaishi cứ thế xoa đầu Arai suốt mấy chục phút.
“…”
“……A.”
“……?”
Khi Arai đã nín khóc và bình tĩnh lại, một giọng nói thoát ra từ miệng cô:
“Tôi… có ổn không…”
Vẫn gối đầu lên đùi Akaishi, tay vẫn ôm lấy đầu gối, Arai nhìn cậu.
“Cậu ổn mà.”
“Vậy sao…”
Arai cắn ngón trỏ.
“Tôi là một đứa trẻ ngoan phải không?”
Arai ngẩng đầu nhìn Akaishi, hỏi.
“Cậu là một đứa trẻ ngoan.”
“Từ bây giờ tôi vẫn có thể làm lại được chứ?”
“Cậu phải tự đứng trên đôi chân của mình, tự mình bước đi. Không được giao phó cuộc đời mình cho người khác. Từ bây giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể làm lại được.”
“Tôi sẽ ổn chứ?”
“Cậu sẽ ổn thôi.”
“Tôi có đáng yêu không?”
“Cậu dễ thương lắm.”
“Từ trước đến giờ tôi đã cố gắng nhiều lắm đúng không cậu…”
“Cậu từ trước đến giờ đã cố gắng rất nhiều rồi.”
“Là một người luôn cố gắng phải không?”
“Đúng vậy, cậu là một người luôn cố gắng.”
“Tôi sẽ ổn chứ?”
“Chắc chắn sẽ ổn thôi.”
“Tôi quên điện thoại rồi, nhưng có sao không?”
“Lấy lại là được.”
“Ví tiền tôi cũng quên mất rồi, có sao không?”
“Lấy lại là được.”
“Nhưng ảnh nude với video của tôi bị chụp lại rồi, có sao không cậu?”
“Chuyện đó thì chỉ còn cách chấp nhận thôi.”
“Dù video có bị phát tán cũng vậy sao?”
“Chỉ còn cách chai mặt mà sống tiếp thôi.”
“Nếu hình ảnh nude của tôi bị mọi người nhìn thấy, tôi không giữ nổi bình tĩnh đâu.”
“Chấp nhận đi.”
“Từ giờ trở đi, tôi sẽ phải sống trong nỗi sợ hãi rằng có lẽ mọi người đã thấy ảnh nude của tôi sao?”
“Đúng vậy.”
“Tôi không muốn đâu…”
“Chấp nhận đi.”
“Nếu chuyện đó xảy ra, Akaishi sẽ ở bên cạnh tôi chứ?”
“Nếu cậu muốn, trong khả năng của tôi.”
“Tôi sẽ ổn chứ…”
“Chắc chắn sẽ ổn thôi.”
“Tôi không còn là con gái, liệu có ai thích tôi không?”
“Sẽ chẳng ai để tâm đâu.”
“Sau này, mỗi khi có chuyện gì xảy ra, có lẽ cả đời tôi sẽ phải nhớ đến Yuuya-kun…”
“Đừng nhớ đến những người đã làm tổn thương cậu. Hãy khắc ghi những kỷ niệm với người đã yêu thương cậu. Không sao đâu, tương lai của cậu nhất định sẽ rộng mở.”
“Xoa đầu tôi đi.”
“Ừ.”
Akaishi xoa đầu Arai.
“Tôi… tôi đã sai ở điểm nào cơ chứ…”
Arai vẫn đưa một bên mặt về phía Akaishi, hỏi.
“Tại sao chỉ mình tôi phải chịu đựng chuyện này? Tại sao chỉ mình tôi bị đối xử như thế này? Tôi không muốn, như thế này…”
Cô hỏi, như thể đang tự lẩm bẩm.
“Có lẽ từ lúc cậu dính líu đến Yamada, mọi chuyện đã bắt đầu tệ đi rồi.”
Akaishi cũng nhìn xa xăm, đáp lời.
“Là do tôi qua lại với Yuuya-kun sao? Hay là do tôi ăn mặc thế này?”
Arai chạm vào những chiếc khuyên tai và khuyên rốn, chúng kêu leng keng.
“Thật vô lý… Tôi có ăn mặc thế nào cũng chẳng liên quan đến ai cả. Tôi có làm gì đi nữa, cũng chẳng ai có quyền làm gì tôi cả. Vậy mà, vậy mà tôi lại bị xâm hại, thật là vô lý…”
Arai lặng lẽ lên tiếng, như một lời tố cáo.
“Có lẽ cậu nên sớm rút lui thì hơn.”
“Vô lý quá mà, chuyện này… Là lỗi của tôi sao? Akaishi cũng nói là do tôi tệ hại à?”
“Tôi đâu có nói vậy.”
Arai lau đi giọt lệ đọng nơi khóe mắt.
“Con người ấy, ai cũng tàn nhẫn cả thôi.”
“…Tôi không hiểu ý cậu.”
Arai gục đầu xuống một cách yếu ớt.
“Dù ở nước ngoài bị trộm mất ví tiền, cũng không thể nói là do mình không tốt. Kẻ trộm ví mới là người xấu. Bản thân mình để ví trong túi áo rồi đi đường không có lỗi gì cả. Ví bị trộm là trách nhiệm của người khác. Cậu không thể nói như vậy được đúng không?”
“…Có thể nói vậy mà?”
“Ngay cả khi trên con đường không có đèn tín hiệu, đột nhiên có xe lao ra, cậu cũng không thể nói như vậy được đúng không? Mặc dù ở đó không có đèn tín hiệu, nhưng tài xế không chú ý xung quanh mới là người sai. Là các người sai, bản thân mình không sai. Những tài xế không điều khiển xe cẩn thận mới là người sai. Chiếc xe vi phạm luật giao thông là sai. Bản thân mình hoàn toàn không cần thay đổi gì cả. Cậu không thể nói như vậy được đúng không?”
“…Có thể nói vậy.”
“Khi chiếc nhẫn rơi trên đường cũng vậy. Chiếc nhẫn trị giá hàng triệu rơi trên đường, mà không ai mang đến đồn cảnh sát. Không ai muốn nhặt chiếc nhẫn của tôi lên. Thậm chí có thể bị đem đi đổi lấy tiền. Kẻ trộm đồ của người khác là tệ nhất. Bản thân mình không có lỗi gì cả. Cậu không thể nói như vậy được đúng không?”
“…”
“Ở trung tâm thương mại mà lạc mất con, những người xung quanh không giúp tìm con mới là người xấu. Bản thân tôi không có lỗi gì cả. Những người xung quanh không giúp trông chừng con người khác, không giúp tìm trẻ lạc đều là người xấu. Cậu không thể nói như vậy được đúng không?”
“…”
“Khi con trẻ chạy ra đường, dù bản thân mình đã làm cha mẹ cũng sẽ không nói ‘Coi chừng xe!’ hay sao? Xe cộ hoàn toàn sai. Con trẻ không có lỗi gì cả. Tài xế không nhìn thấy thân hình bé nhỏ của trẻ con hoàn toàn sai. Cho nên cậu hoàn toàn không cần để ý. Cậu không có lỗi gì cả. Xe cộ hoàn toàn sai. Cậu cũng không thể nói như vậy được đúng không?”
“…Tôi không hiểu những gì Akaishi nói.”
Arai không nhìn Akaishi, hỏi.
“Đúng là những kẻ đó mới là người tệ nhất. Kẻ không dính dáng đến người khác để bảo vệ bản thân là kẻ có lỗi. Kẻ trộm đồ là kẻ tệ nhất. Kẻ không tuân thủ luật lệ là kẻ tệ nhất. Kẻ cố tình làm hại người khác là kẻ tệ nhất. Đúng như vậy. Điều đó hoàn toàn không sai.”
Cậu nói tiếp,
“Dù vậy, những kẻ đó… những kẻ cố tình làm hại tôi hay cậu, sẽ tuyệt đối không bao giờ thay đổi đâu.”
Akaishi lắc đầu.
“Những kẻ phá vỡ luật lệ sẽ không bao giờ cố gắng thay đổi bản thân. Chúng sẽ tuyệt đối không bao giờ thay đổi để bảo vệ chúng ta. Không thể có chuyện những kẻ cố tình làm hại người khác lại tự mình thay đổi. Dù chúng ta có lớn tiếng nói rằng ‘Các người mới là kẻ có lỗi’, chúng cũng tuyệt đối sẽ không thay đổi. Những kẻ làm hại người khác đó, từ nay về sau vẫn sẽ tiếp tục làm hại tôi, làm hại cậu. Vì vậy, dù có làm thế nào đi nữa, chúng ta cũng chỉ còn cách tự mình bảo vệ bản thân mà thôi.”
“…”
“Vì vậy, chúng ta phải hành động với giả định rằng người khác sẽ không tuân thủ luật lệ. Phải hành động với giả định rằng người khác sẽ làm hại mình. Tất cả những biện pháp tự vệ có thể làm được, đều phải làm. Bọn chúng lúc nào cũng sẽ làm hại tôi và cậu, tiếp tục xâm phạm người khác chỉ vì ham muốn của bản thân. Cậu không có lỗi. Không có lỗi gì cả. Tất cả lỗi lầm đều thuộc về bọn chúng. Nhưng, dù vậy, cậu vẫn phải tự bảo vệ chính mình.”
Akaishi nhìn những chiếc khuyên của Arai.
“Xoa đầu tôi.”
Bàn tay đang dừng lại của Akaishi lại xoa đầu Arai.
“Dù cậu có ăn mặc thế nào, đó là tự do của cậu. Dù cậu có giao du với hạng người nào, tất cả đều là tự do của cậu. Nhưng, đừng có ảo tưởng rằng Yamada sẽ luôn thành thật với cậu.”
Arai nắm lấy tay Akaishi.
“Nếu giao du với kẻ làm hại người khác, chắc chắn sẽ có lúc chính cậu cũng bị hại. Cậu có qua lại với ai cũng không sao. Nhưng, con người rất tàn nhẫn. Lúc nào cũng sẽ cố làm hại cậu. Lúc nào cũng sẽ cố xâm phạm cậu. Chính cậu phải tự bảo vệ mình khỏi ác ý của người khác.”
Arai nghịch những ngón tay của Akaishi.
“Dù có người bị đánh bên đường, tôi và cậu cũng sẽ không đến giúp. Dù có con nhà người khác đi lạc, tôi và cậu cũng sẽ không đi tìm. Dù có người làm mất đồ và đang lo lắng, tôi và cậu cũng sẽ không cùng nhau giúp tìm, đúng không?”
“…”
“Con người tàn nhẫn lắm. Dù người khác có gặp khó khăn đến đâu, chỉ cần bản thân mình thoát nạn là được. Dù người khác có ra sao, chỉ cần bản thân mình an toàn là được. Sẽ chẳng có ai đến giúp chúng ta đâu. Vì vậy, phải tự mình bảo vệ lấy mình.”
Arai buông tay Akaishi ra.
“Không được tin tưởng người khác. Không được tin tưởng những kẻ cố tình làm hại mình. Con người từ nay về sau vẫn sẽ luôn cố làm hại tôi, làm hại cậu. Sẽ cố lợi dụng. Sẽ cố xâm phạm. Chính cậu phải từ chối những kẻ cố tình làm hại mình. Phải giữ khoảng cách. Phải tự bảo vệ mình khỏi ác ý của con người. Để làm được điều đó, chính cậu phải biết trân trọng bản thân mình hơn nữa.”
Arai trở mình, quay mặt vào tường.
“Không được tin tưởng những kẻ làm hại mình. Cậu hãy cắt đứt quan hệ với Yamada đi. Yamada từ nay về sau vẫn sẽ tiếp tục lợi dụng và làm hại cậu. Cậu không có lỗi. Không có lỗi gì cả. Nhưng, chừng nào còn có Yamada, cậu sẽ mãi bị Yamada làm cho đau khổ. Chúng ta cần phải có quyết tâm tự bảo vệ chính mình.”
Arai lại nắm lấy bàn tay đang rảnh của Akaishi.
“Tôi không có lỗi sao?”
“Cậu không có lỗi.”
“Nhưng mà, cậu nói tôi qua lại với Yuuya-kun là sai mà.”
“Không phải vậy. Ý tôi là không được tin tưởng những kẻ cố tình làm hại mình. Những người đối xử tốt với mình không nhất thiết lúc nào cũng thể hiện thiện ý dựa trên bản chất tốt đẹp đâu. Không, phải nói là, càng những người đối xử tốt với mình, càng phải suy nghĩ đến khả năng họ đang cố lợi dụng mình.”
“Rốt cuộc, cậu vẫn đang nói là lỗi của tôi.”
“Ý tôi là từ nay trở đi, hãy nhìn người cho kỹ mà sống.”
“…”
“Con người không bảo vệ người khác. Con người không thể hiện thiện ý với người khác. Chúng ta chỉ cần dùng đôi tay của mình để bảo vệ những người mà chúng ta có thể bảo vệ là đủ rồi. Phạm vi có thể bảo vệ bằng cả hai tay cũng chẳng đáng là bao. Chúng ta chỉ cần bảo vệ những người thực sự quan trọng đối với mình là đủ rồi. Đừng ảo tưởng rằng mình có thể bảo vệ bất cứ ai.”
Arai buông tay Akaishi ra.
“Akaishi cũng đối xử tốt với tôi, rồi định lợi dụng tôi sao?”
Arai nhìn Akaishi.
“…Ừ.”
“Tôi không muốn…”
“Cậu đừng tin tưởng bất cứ ai. Chừng nào cậu còn tin những kẻ cố tình làm hại mình, cậu sẽ còn tiếp tục bị bóc lột, tiếp tục bị tiêu hao.”
“…Tôi không muốn.”
Arai lim dim, mắt chớp chớp buồn ngủ.
“Buồn ngủ rồi à?”
“Không.”
Đã năm giờ sáng.
“Tôi nên làm gì bây giờ?”
“Ngủ dậy rồi tính tiếp.”
“Tôi không muốn gặp Yuuya-kun… Tôi sợ lắm…”
Arai ôm đầu gối run rẩy.
“Hội trưởng hội học sinh mà tôi từng nói ấy. Tôi đã liên lạc với senpai rồi, phần còn lại chỉ có thể giao cho senpai thôi. Trong điện thoại của cậu cũng có lưu số liên lạc của người đó mà, đúng không?”
“Tôi không có điện thoại.”
“…Phải rồi nhỉ.”
Akaishi đưa điện thoại của mình cho Arai.
“Là người này sao?”
“Tôi được senpai nhờ điều tra mà. Cho nên ngày mai… không, chúng ta cứ đợi sau khi ngủ dậy sẽ có liên lạc tôii. Không sao đâu, chắc chắn người đó sẽ giải quyết được thôi.”
“…Nếu được vậy thì tốt quá.”
“Ừ. Mặc quần áo vào đi, bây giờ đi ngủ thôi.”
“…Vâng.”
Akaishi bước xuống giường, Arai mặc quần áo vào.
“Này cậu.”
“…?”
Arai đã mặc xong quần áo, nhìn Akaishi.
“Cho đến khi tôi ngủ, cậu ở lại bên cạnh tôi được không?”
“…Tôi hiểu rồi.”
Arai trùm chăn kín đầu, nhắm mắt lại.
“Xoa đầu tôi nhé?”
“…Ừ.”
Akaishi xoa đầu Arai.
“…Sẽ ổn cả thôi, đúng không?”
“Ừ…”
Akaishi tiếp tục xoa đầu Arai cho đến khi cô ngủ thiếp đi.
“Chắc chắn sẽ ổn thôi.”
Arai bắt đầu chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều khe khẽ.


3 Bình luận