Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 9: Arai Yuki: Rising

Chương 366: Arai Yuki: Rising (6)

3 Bình luận - Độ dài: 2,071 từ - Cập nhật:

Arai quay lưng về phía Akaishi, khóc thút tha thút thít.

“Tôi muốn chết quá…”

“…”

Akaishi không nói một lời, gột rửa vết máu đã khô dính trên tóc Arai.

“Ví tiền, điện thoại với giày tôi để quên ở nhà Yuuya-kun cả rồi.”

“Vậy à.”

“Tôi không muốn gặp Yuuya-kun nữa đâu… Đáng sợ quá…”

Arai không có lấy một người bạn.

“Nhà tôi là gia đình mẹ đơn thân, tôi không có bố.”

“…”

“Mẹ bảo dù sao thì tôi cũng sẽ bị đàn ông vứt bỏ, tôi nghe xong tức quá nên đã đánh mẹ rồi bỏ nhà đi.”

“…”

Arai bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra với mình.

“Tôi thừa nhận là đã từng nghĩ biết đâu sẽ có chuyện gì đó với Yuuya-kun. Nhưng mà, hắn lại dám làm chuyện đó một cách cưỡng ép khi tôi còn chưa tỉnh như thế, thật sự quá tồi tệ…”

Arai lấy tay che mặt.

“Tôi… không còn là con gái nữa rồi.”

Arai vừa khóc vừa nói.

“Vậy sao.”

“Từ giờ dù có thích ai, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ mãi nhớ về Yuuya-kun mất.”

“…”

“Tôi chịu hết nổi rồi… Tôi chịu hết nổi rồi…”

Akaishi lại tiếp tục gột rửa vết máu trên tóc Arai.

“Biết đâu ảnh khoả thân của tôi cũng bị chụp lại rồi.”

Arai không nhớ chuyện gì đã xảy ra.

“Biết đâu ảnh khoả thân của tôi bị phát tán lên mạng rồi.”

Càng nghĩ, cô càng thấy sợ hãi.

“Biết đâu hắn đã quay video, rồi còn gửi cho người khác.”

Chuyện đó rất có khả năng xảy ra.

“Tôi chẳng nhớ gì cả. Tôi không nhớ gì hết. Tôi không biết Yuuya-kun đã làm gì tôi. Chắc chắn là hắn có quay video rồi, đúng không?”

Arai quay người lại, níu lấy vai Akaishi.

“Bình thường nếu mất trí nhớ thì sẽ quay lại mà, đúng không!?”

Arai gặng hỏi Akaishi.

“Bình thường thì không, nhưng cũng có khả năng là đã quay.”

Akaishi vừa nói vừa kéo giãn khoảng cách với Arai.

“Tôi chịu hết nổi rồi… Tôi chịu hết nổi rồi…”

Arai quay lưng lại với Akaishi, bật khóc.

Cô khóc nức nở.

“Dù không đăng lên mạng, thì khả năng chuyền tay nhau trong nhóm bạn bè của hắn là hoàn toàn có thể.”

“Tôi chịu hết nổi rồi… Tôi chịu hết nổi rồi…”

Arai ngã quỵ xuống sàn.

“Tomomi cũng có quen biết với Yuuya-kun, nên biết đâu ảnh khoả thân của tôi sẽ bị lan truyền cả ở trường cấp ba của tôi nữa. Điện thoại, giày, ví tiền tôi đều để ở nhà Yuuya-kun rồi, chẳng có ai để dựa dẫm cả. Tôi chịu hết nổi rồi… Muốn chết quá… Muốn chết quá…”

Arai che mặt, toàn thân run rẩy khóc.

Akaishi bất lực.

“Muốn chết quá…”

Arai nhìn quanh phòng Akaishi.

“Giết hắn, có được không nhỉ?”

Cô nói với Akaishi.

“Nếu tôi giết Yuuya-kun, có được không?”

Akaishi tái mặt.

Ánh mắt của Arai vô hồn, trống rỗng.

Đôi mắt khiến người ta nghĩ rằng cô thật sự sẽ làm điều đó.

“Giết người là không được đâu.”

“Vậy cậu bảo tôi phải làm sao!”

Arai lao vào Akaishi.

“Lỡ như ảnh khoả thân của tôi bị phát tán cho mọi người thì phải làm sao!? Trong điện thoại của tôi có biết bao nhiêu dữ liệu riêng tư đó!? Lỡ như bây giờ Yuuya-kun đang dùng điện thoại của tôi gửi ảnh khoả thân của tôi cho người khác thì sao!? Phải làm sao!? Phải làm sao!?”

Arai bóp cổ Akaishi.

“Dừng lại, Arai…”

Akaishi nắm lấy cổ tay Arai.

“Phải làm sao chứ! Nói cho tôi biết đi!”

“Dừng… lại.”

Tay Arai bóp cổ Akaishi càng dùng sức.

“Tôi phải một mình đi gặp Yuuya-kun đó!? Tôi…”

Buông tay khỏi cổ Akaishi, Arai rũ rượi, vô lực ngã khuỵu xuống sàn.

“Rốt cuộc thì, tôi phải làm sao mới được đây…”

Arai ngã phịch xuống sàn.

“Muốn chết quá… Muốn chết quá…”

Arai chỉ có thể lẩm bẩm như vậy.

Sau khi được Arai buông ra, Akaishi ho sặc sụa, thở không ra hơi.

“Arai, chuyện ngày mai cứ để mai tính đi.”

Vừa ho, Akaishi vừa xoa xoa cổ mình.

Vì thiếu oxy, mặt Akaishi đỏ bừng.

Cậu cảm nhận được nỗi sợ suýt chết.

Akaishi vỗ nhẹ vào lưng Arai vài cái rồi đứng dậy.

Akaishi cầm chậu nước nóng đã nhuốm đỏ máu.

“Tôi đã nói rồi mà, trước đây hội trưởng hội học sinh có nói chuyện với tôi. Giờ chỉ còn cách hỏi hội trưởng hội học sinh rồi giao phó cho chị ấy thôi.”

“…”

Arai không có điện thoại.

Cô chỉ ngồi bó gối, khóc nức nở.

“Hôm nay ngủ trước đi, Arai. Cậu mệt rồi. Ngủ một giấc đi, mai rồi tính.”

Akaishi dìu Arai đến giường.

“Mai tính là được.”

“……Ngày mai.”

“Việc ngày mai có thể làm thì cứ để mai làm.”

Arai nằm lên giường của Akaishi.

“Bây giờ không ai liên lạc được với Yamada đâu. Hơn nữa, Yamada chắc giờ này cũng đang ngủ rồi. Ngủ đi, Arai. Hôm nay, cứ ngủ một giấc trước đã.”

Akaishi đắp chăn cho Arai.

“Vậy… tôi ngủ.”

“Vậy à.”

Tắt đèn, căn phòng lại chìm vào bóng tối.

Arai ngủ thiếp đi trên giường.

Akaishi xuống tầng một để đổ chậu nước nóng nhuốm máu đi.

“Haizz…”

Cậu đổ chậu nước đã nhuốm đỏ vào cống nhà tắm.

“…”

Dòng nước màu máu nhờ nhờ bị cuốn trôi xuống cống thoát nước.

Rốt cuộc thì, mình phải làm gì đây.

Đã không còn chuyện gì mình có thể làm nữa sao?

“Suýt nữa thì bị giết rồi…”

Không đúng, nói cho cùng, mình có cần phải làm gì đó vì Arai không?

Akaishi nhìn vết cào trên cổ mình trong gương.

Cậu khẽ xoa lên vết hằn.

“Đau quá…”

Akaishi rất hiểu tâm trạng của Arai.

Khi con người gặp phải chuyện mình bất lực, họ sẽ dùng đến bạo lực.

Với người thân thiết, hoặc với người bên cạnh.

Khi không thể xử lý được những cảm xúc quá lớn, họ sẽ bộc lộ cảm xúc của mình thông qua một ai đó.

Akaishi biết rằng, điều này thường được chuyển hóa thành bạo lực.

Để giải tỏa những cảm xúc không biết trút vào đâu, họ dùng bạo lực với người khác.

Cậu hiểu rằng đó là một hành vi thường thấy ở con người.

Và khi những cảm xúc không thể chịu đựng nổi nữa vượt qua ngưỡng bạo lực, chúng sẽ chuyển thành tiếng khóc gào.

Đó là cảnh tượng cậu đã thấy vô số lần.

“Đau thật…”

Akaishi rửa sạch vết máu trên tay.

Tại sao mình lại làm những chuyện này cơ chứ?

Hèn hạ. Thô bỉ.

Hoàn toàn không phải là tình yêu thương đồng loại dành cho đối phương, mà chỉ đơn thuần là ý đồ đen tối.

Có phải mình đã nghĩ rằng biết đâu Arai sẽ thích mình? Có phải mình đã tự đa tình cho rằng, Arai cũng có cảm tình với mình? Có phải chính vì suy nghĩ đó, mình mới có những hành động này?

Tại sao mình lại phải bảo vệ Arai đến mức này?

Thực sự thì, nếu đây không phải là Arai, liệu mình có làm điều tương tự không?

Cậu suy ngẫm.

Đây chẳng phải là hành động ngu ngốc và nông cạn sao?

Akaishi vừa xả nước tắm gột rửa vết máu, vừa ngây người nhìn xuống sàn.

Dòng nước bị cuốn xuống cống thoát nước, không hiểu sao lại trông như một thứ gì đó ghê tởm khiến cậu buồn nôn.

“Ọe…”

Cậu đè nén cảm giác buồn nôn dâng lên.

Hoa mắt chóng mặt, đầu óc hỗn loạn.

Vì cậu chưa bao giờ nhìn chằm chằm vào cống thoát nước lâu như vậy, nên những tưởng tượng ghê tởm đột nhiên ập đến, khiến Akaishi cảm thấy một cơn buồn nôn.

“Cố gắng không nghĩ nữa vậy…”

Akaishi bước ra khỏi phòng tắm, quay trở lại tầng hai.

“…”

Cánh cửa kêu kẽo kẹt khi cậu mở ra.

Arai đang trằn trọc trên giường.

Akaishi lấy nệm trải sàn từ trong tủ ra, ngả lưng xuống nệm, rồi mở điện thoại.

“…”

Cậu liên lạc với hội trưởng hội học sinh, Miichi.

“Arai hiện đang ở nhà tôi. Hình như cậu ấy gặp rắc rối với một sinh viên đại học trường Hokushuuin. Xin hãy nghĩ cách giải quyết giúp.”

Akaishi liên lạc với Miichi, đẩy toàn bộ trách nhiệm cho cô.

Từ giờ, Arai sẽ ra sao đây.

Miichi sẽ giúp Arai chứ?

Miichi sẽ đối đầu với Yamada ư?

Miichi có thực sự đáng tin cậy không?

Những suy nghĩ trào dâng rồi lại tan biến, những suy đoán viển vông về tương lai của Arai và Miichi cứ thế lớn dần trong tâm trí Akaishi.

Arai từ nay, liệu có thể quay lại trường cấp ba một cách bình thường không.

Không.

Đây cũng không phải là chuyện mình nên lo.

Akaishi quay lưng về phía Arai, cất điện thoại đi.

“Ngủ thôi…”

Akaishi lẩm bẩm một mình rồi tắt nguồn điện thoại.

“…”

“Mình chưa từng ngủ trên sàn bao giờ nhỉ,” Akaishi chợt nghĩ một điều vu vơ.

“…”

Cậu lo lắng cho tương lai của Arai, không tài nào ngủ được.

Rốt cuộc thì Arai có bị quay video lại không?

Cậu nghĩ, nếu thật sự bị quay lại, thì cũng đành chịu thôi.

Dù có nhờ Miichi, trường hợp xấu nhất là Yamada có bị giết đi chăng nữa, cũng không giải quyết được vấn đề. Cũng có khả năng một người nào đó Arai không quen biết đang giữ video đó, hoặc nó vẫn còn sót lại ở đâu đó. Đến nước này rồi, dù có làm gì đi nữa, đây là một vấn đề không tài nào xóa bỏ được.

Không thể xóa bỏ hoàn toàn nỗi phiền não của Arai.

Không thể giải quyết triệt để vấn đề của Arai.

Mình, nên làm gì đây?

Akaishi vừa trăn trở, vừa trằn trọc không yên.

“…”

Ba mươi phút trôi qua.

Vẫn còn nghe thấy tiếng khóc của Arai.

Cậu nghe thấy Arai nức nở, phát ra những tiếng khóc yếu ớt.

Từ trên giường, có tiếng sột soạt của quần áo.

“Cậu còn thức à?”

“Ừm.”

Arai cất tiếng gọi.

“Tôi, có khi nào… có thai rồi không…”

“……Hả?”

Một câu nói không thể ngờ tới. Một tình huống mà đối với Akaishi hoàn toàn chưa từng trải qua. Một lời nói được thốt ra đột ngột.

“Nhanh thế đã biết được rồi sao?”

Kiến thức về giới tính của Akaishi, thiếu hụt đến mức bất thường. Dù có kiến thức tối thiểu, nhưng cậu hoàn toàn không hiểu về các chi tiết cụ thể.

“Tại vì, mới từ hôm qua đến hôm nay bụng tôi cứ đau, có khi nào có thai thật rồi không…”

“…”

Akaishi không có kiến thức, chẳng nói được lời nào.

“Có lẽ tôi tiêu rồi.”

“Đừng bỏ cuộc, rồi sẽ có cách thôi.”

“Ai sẽ xoay sở cho tôi chứ. Akaishi cũng là người dưng mà. Đằng nào cậu cũng chẳng đứng về phía tôi đâu, đúng không.”

Cô nói, như thể đang xua đuổi cậu.

“Ừm.”

Akaishi cũng đáp lại, như thể đang nghênh chiến.

“Thôi kệ, tôi đi chết đây.”

“Đừng có chết.”

Dù không nhìn thấy mặt, nhưng ít nhất cậu biết cô vẫn luôn phiền não.

“…”

“…”

Sự im lặng đáng ghét trôi qua.

“Akaishi.”

Tiếng sột soạt của quần áo lại vang lên.

“Akaishi này… cậu là trai tân à?”

Arai vẫn quay lưng về phía Akaishi, cất tiếng hỏi.

“Tha cho tôi đi, đừng có hỏi mấy chuyện như thế ở nhà người khác chứ.”

Akaishi nhăn mặt như vừa phải nuốt mật đắng.

“Haizz, sao cũng được.”

Arai xoay người lại, đối diện với Akaishi.

“Akaishi.”

Arai chui ra khỏi chăn.

“Ể.”

Arai không một mảnh vải che thân, hoàn toàn khoả thân, dạng chân ngồi lên người Akaishi.

“Akaishi… chúng ta làm tình đi.”

Arai vừa dạng chân ngồi lên người Akaishi, vừa nói.

Ánh trăng khuyết chiếu rọi lên Arai một cách ma mị.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Đây là lí do mà tôi nói vol này là rác peak :v
Xem thêm
Ơ thế thôi á:)))) tôi đã tưởng arai sẽ có số phận như nu9 của 177013 nên còn trông đợi nó thảm cỡ đó hoặc hơn
Xem thêm
@Gia Vỹ: đây không có tag tragedy😭🙏
Xem thêm