Quyển 9: Arai Yuki: Rising
Chương 373: Bạn có thích loài người không?
1 Bình luận - Độ dài: 3,187 từ - Cập nhật:
Mấy chục phút sau.
“Hai người sao thế?”
Miichi vừa về đã dẫn Arai trở lại phòng.
“Em không được vui cho lắm…”
Arai bước vào phòng với vẻ mặt lúng túng.
“Chị không biết Akaishi-kun đã làm gì, nhưng hè sắp hết rồi đó, Arai-chan? Phải mau làm bài tập thôi.”
“Em thấy cứ bực bội thế nào ấy…”
Cũng nhờ Miichi dỗ dành, Arai lại ngồi xuống.
“Akaishi-kun nữa, chị không biết cậu đã làm gì đâu, nhưng đừng có bắt nạt Arai-chan quá nhé!”
“Tôi có làm gì đâu…”
“Con gái cũng có những ngày tâm trạng không ổn định! Akaishi-kun phải tinh ý hơn một chút chứ!”
“Ể…”
Arai không nhìn Akaishi, tiếp tục làm bài tập hè.
------------
Mười chín giờ ba mươi phút.
“Bố mẹ tôi sắp về rồi.”
“Ái chà.”
Vì mẹ sắp về, Akaishi bèn báo cho Miichi.
“Vậy hôm nay tới đây thôi, chị về nhé, Arai-chan.”
“Vâng.”
Arai cất bài tập vào cặp rồi đứng dậy.
“Vậy thì Akaishi-kun, cậu không tiễn bọn tôi về được à? Trời cũng tối rồi, sắp tối om luôn đó.”
“Không, senpai tiễn đi chứ.”
“Hai đứa con gái lỡ có chuyện gì thì phiền lắm đó?”
“Tôi cũng sợ tối lắm, không muốn đi một mình ngoài đường đâu.”
“Không sao, không sao. Cậu là con trai mà?”
“Thêm một thằng con trai tép riu cũng chẳng khác gì mấy đâu.”
“Chỉ cần có một cậu con trai đi cùng là cũng đủ để kiềm chế đối phương rồi. Với lại hôm nay chị đi tàu điện nên không chở bằng xe máy được.”
Miichi làm động tác vặn chìa khóa.
“Nhà tôi, ngược hướng với ga…”
Arai vừa nhìn điện thoại vừa nói.
“Được trả lại rồi à?”
Akaishi nói, nhìn chiếc điện thoại vốn bị bỏ quên ở nhà Yamada.
“Chuyện đó không liên quan gì đến bây giờ.”
Arai khó chịu lườm Akaishi.
“Thế nên, đi mà.”
“Đi mà gì chứ…”
Miichi cố ý nháy mắt với Akaishi.
“Chắc không tốn nhiều thời gian đâu nhỉ.”
“Chắc vậy.”
Miichi nhét đồ vào cặp của Akaishi rồi dúi cho cậu.
“Thiệt tình.”
“Vận động cũng giúp ích cho việc học đấy.”
“Không có đâu.”
“Vận động và trí nhớ thực ra có liên quan bất ngờ đấy, học sinh vận động buổi sáng có thành tích cao hơn mức trung bình toàn quốc――”
“À, được rồi được rồi. Tôi biết rồi biết rồi. Không cần khoe kiến thức nữa đâu.”
“Khoe kiến thức!?”
“Không phải.”
Akaishi bước ra khỏi phòng. Arai và Miichi cũng theo sau cậu.
---------
“Rồi.”
Akaishi dắt xe đạp, ba người cùng nhau đi về phía nhà ga.
“Hôm nay cảm ơn cậu nhé, Akaishi-kun.”
“Hà.”
“Chỉ cần cố gắng đến hết hè là được.”
“Liệu tôi có đậu đại học thật không nhỉ?”
“Theo chị thấy thì Akaishi-kun đã đạt đến trình độ khá tốt rồi đấy. Cứ giữ tốc độ ôn thi bình thường là có thể đậu Hokusyuuin rồi, chắc vậy.”
“Mong là vậy.”
Ba người vừa tán gẫu, vừa đi đến nhà ga.
“Vậy hôm nay cảm ơn cậu nhé, Akaishi-kun. Mai gặp lại.”
Đến nhà ga, Miichi vui vẻ nhảy cẫng lên.
“Vâng.”
“Arai-kun nữa, nếu có chuyện gì cứ lấy Akaishi-kun làm lá chắn rồi chạy đi nhé.”
“Em cảm ơn ạ.”
Arai cúi chào Miichi.
Miichi vẫy tay thật mạnh rồi biến mất vào trong nhà ga.
“…”
“…”
Sau khi tiễn Miichi đi, hai người chìm vào im lặng.
“Vậy.”
“Vậy nhé.”
Arai bắt đầu đi bộ về nhà, Akaishi cũng vậy, đi bộ về nhà mình.
“Này.”
Arai níu lấy xe đạp của Akaishi.
“?”
“Không định tiễn tôi về à?”
“Không, senpai cũng không có ở đây, cứ coi như đã tiễn rồi là được mà?”
Arai cau mày.
“Cậu đúng là tồi tệ.”
“Tôi cũng hay bị nói vậy.”
“Tôi sẽ mách senpai.”
“Lần cuối tôi nghe câu này là hồi tiểu học đấy.”
“Nếu có chuyện gì xảy ra, đều là tại Akaishi đó nha.”
“Đừng có nổi khùng lên thế.”
Akaishi quay đầu xe, đi song song với Arai.
“Hướng kia kìa.”
“Vậy à.”
“…”
“…”
Arai, Akaishi hai người đi song song, lặng lẽ bước đi.
“Xin lỗi, hôm nay.”
“?”
Arai bất chợt thì thầm.
“Được cho vào nhà mà lại nổi giận.”
“Ồ…”
“…”
“…”
Akaishi không nói gì cả.
“Vì là ngày dễ bực bội, nên lỡ…”
“Vậy sao.”
“…”
Cuộc nói chuyện đột ngột dừng lại.
“Nhưng mà, Akaishi cũng chẳng có chút kiến thức thông thường nào cả.”
“Đừng có trách tôi vì những điều tôi không biết.”
Arai một tay vịn vào giỏ xe trước của Akaishi, vừa đi vừa nói.
“Tôi thấy đứa con gái tối nào cũng bị một thằng sinh viên đại học dắt đi cũng chẳng có kiến thức thông thường gì mấy đâu.”
“Đừng có đánh trống lảng.”
“Vâng~”
Chiếc xe đạp ở giữa, Akaishi và Arai chậm rãi bước đi.
“Sao Akaishi lại thiếu kiến thức thông thường đến vậy?”
“Một người vĩ đại ngày xưa cũng từng nói, kiến thức thông thường là bộ sưu tập những định kiến tích lũy được cho đến năm mười tám tuổi đấy.”
“Chẳng liên quan gì hết. Tuyệt đối không biết thì thật kỳ lạ. Cậu làm gì trong giờ giáo dục giới tính vậy?”
“Không, ý tôi là chỉ cần hỏi thì sẽ nhớ ra, còn không hỏi thì không nhớ, chỉ vậy thôi mà.”
“Cậu không có hứng thú với con gái à? Chưa bao giờ nghĩ xem con gái sống thế nào sao? Chưa bao giờ nghĩ xem con gái phải trải qua những ngày khó khăn thế nào sao? Nên mới nhìn thấy tôi khoả thân mà không nói gì cả.”
“Cũng không hẳn là không có hứng thú.”
“Vậy tại sao lại không biết?”
“Vì chuyện của người khác thì mặc kệ.”
Arai tiến lại gần Akaishi.
Akaishi lạnh lùng quay mặt đi, tránh ánh mắt của Arai.
“Không phải vậy đúng không? Tại sao lại không biết? Tại sao không suy nghĩ? Tại sao không hề muốn tìm hiểu? Cậu định đối xử với người mình kết hôn cũng như vậy, áp đặt sự thiếu hiểu biết của mình, ép buộc họ phải phục tùng cậu sao?”
“Người mình kết hôn thì không phải người khác đâu. Đừng có tự tiện tưởng tượng ra tương lai chưa xảy ra rồi tự tiện dồn người ta vào chân tường. Sống thế nào mà lại thành cuộc sống hôn nhân bị phục tùng vậy. Giờ là thời Chiến Quốc à. Chứ có phải hôn nhân hợp đồng đâu.”
“Chính vì có những người con trai như Akaishi mà con gái bọn tôi mới khổ sở, tôi đang nói điều đó đấy. Chính vì có những người như Akaishi mà bọn tôi sau khi kết hôn vẫn tiếp tục bị bóc lột.”
“Vậy thì đừng kết hôn nữa. Sống một mình cả đời đi.”
“Không kết hôn thì làm sao mà sống được chứ!? Akaishi thì sướng rồi, vì được sinh ra là con trai.”
“Dù cậu có nói vậy thì tôi cũng chịu. Hãy nói với kẻ đã chia bài trong trò chơi cuộc đời này đi.”
“Nhưng mà, cũng có trường hợp thay đổi hoàn toàn sau khi kết hôn đúng không!?”
“Tôi chưa kết hôn nên không biết.”
“Con trai thật là gian xảo…”
“…………”
Chỉ còn tiếng bánh xe đạp quay đều đều, kêu kèn kẹt.
Mùa hè.
Tháng Chín đã gần kề, tiếng ve sầu cũng không còn nghe thấy nữa.
“……Akaishi cũng nên, đối xử với người khác tử tế hơn một chút thì có sao đâu?”
Sau vài phút im lặng, Arai vừa nhìn xuống đất vừa khe khẽ nói.
“Không thể.”
Akaishi trả lời ngay lập tức.
“Tại sao, tại sao Akaishi lại như vậy!?”
“Nếu muốn được người khác đối xử tử tế, thì trước hết cậu phải đối xử tử tế với người khác đã chứ.”
“Tôi cũng, tôi cũng…”
Arai nắm chặt giỏ xe trước.
“Tôi không nhớ mình từng được cậu đối xử tốt bao giờ. Tôi chỉ nhớ những lần bị cậu nói những lời khó nghe, chứ không nhớ được đối xử tốt. Bản thân không đối xử tử tế với người khác mà lại đòi hỏi người khác đối xử tử tế với mình, thế là gian xảo rồi.”
“Dù không phải là tôi, thì chắc chắn cũng có ai đó đã đối xử tốt với cậu mà, Akaishi.”
“Không có chuyện đó đâu. ‘Dù mình không đối xử tốt, thì chắc chắn sẽ có ai đó đối xử tốt.’ Ai cũng nghĩ như vậy.”
“Không phải vậy.”
“Chính là vậy. Tôi chưa từng được ai đối xử tốt. Cũng không có ký ức nào về việc được đối xử tốt. Nên tôi cũng không đối xử tốt với ai cả.”
“Nếu cứ nói như vậy, thì chẳng phải là một vòng luẩn quẩn tiêu cực sao……! Chỉ cần Akaishi đối xử tử tế với người khác một chút thôi, thì xã hội này sẽ tốt đẹp hơn đó……!”
“Câu đó, tôi trả lại y nguyên cho cậu đấy. Nếu cậu đối xử tử tế với tôi hơn một chút, thì xã hội này có lẽ cũng đã tốt đẹp hơn một chút rồi.”
“…”
Arai nghiến răng.
“Thế giới không yêu tôi. Thế giới không cứu rỗi tôi. Thế giới không giúp đỡ tôi. Tôi không được ai giúp đỡ cả. Nên tôi cũng không yêu thế giới. Không cần phải yêu một thứ không được yêu. Con người, tất cả đều ngu ngốc và xấu xí như nhau, không thể cứu vãn. Nên tôi cũng không yêu ai, cũng không có hứng thú với ai. Chuyện riêng tư của ai ra sao tôi cũng không quan tâm.”
“Bản thân không yêu, thì tình yêu sẽ không quay trở lại đâu.”
“Nếu thứ nhận được không phải là roi vọt, thì có lẽ tôi cũng đã có thể suy nghĩ như vậy một chút.”
“Tại sao…… Tại sao Akaishi lại như vậy……”
Arai vẫn cúi mặt xuống đất, thì thầm.
“Không được yêu nên không yêu. Một công thức vô cùng đơn giản. Dù có bị tổn hại, nhưng chưa bao giờ được yêu. Chuyện cộng trừ trong thế giới này cuối cùng sẽ về không, thật là một lời ngụy biện. Tôi không nghĩ hệ thống đó hoạt động đúng đắn. Cuộc đời tôi từ trước đến nay vẫn luôn là số âm. Tôi không có hứng thú yêu ai, cũng không quan tâm ai ra sao. Vì không có hứng thú, nên tôi cũng không hiểu những gì cậu nói.”
“…………”
Arai im lặng bước đi.
“Vì tôi ghét người khác, nên không muốn biết chuyện của người khác, cũng không có hứng thú. Nên cũng không có kiến thức thông thường. Chỉ vậy thôi.”
“…”
Arai nhìn Akaishi bằng ánh mắt thương hại.
“Chỉ là Akaishi đang tự coi mình là nhân vật chính của bi kịch thôi. Với thái độ đó, sẽ chẳng ai yêu Akaishi đâu.”
“Được thôi. Chẳng phải đúng như lời tôi nói sao.”
“…”
Arai uể oải bước đi.
“Nói gì với Akaishi cũng vô ích nhỉ.”
“Ừm.”
“Bây giờ nếu tôi bị tấn công ở đây, Akaishi cũng sẽ không làm gì cả.”
“Tôi sẽ làm những gì có thể, nhưng đó là vì lo cho hậu quả của bản thân. Chỉ làm vậy để bảo vệ mình thôi. Nếu bỏ mặc thì kiểu gì cũng thiệt nên mới cố gắng làm những gì có thể. Còn người hàng xóm cách ba nhà có đau khổ thế nào, tôi cũng không quan tâm.”
“Akaishi đúng là đồ tồi tệ…”
“Nếu cậu có thể quan tâm đến người hàng xóm xa lạ cách ba nhà mỗi ngày, thì cậu mới là người thật sự tốt.”
“Không thể đâu, làm sao mà được.”
“…”
Bước chân của Arai trở nên nặng nề.
“Cậu ghét tôi à?”
“Tôi không ghét cậu. Tôi ghét con người.”
“Tại sao?”
“Tại sao à? Có cả đống lý do ấy chứ.”
Arai nhìn Akaishi bằng ánh mắt buồn bã.
“Tại sao?”
“Vì con người hay nói dối. Tôi ghét những kẻ hãm hại người khác để trục lợi cho bản thân.”
“Vì con người đùa giỡn với sinh mệnh. Tôi ghét những kẻ đùa giỡn với sinh mệnh, vì tiền mà xúc phạm người đã khuất.”
“Vì con người không thể thật lòng yêu thương nhau. Rõ ràng thề sẽ yêu đối phương cả đời, nhưng vài năm sau lại ngày nào cũng mong đối phương chết đi. Nếu vốn dĩ không thể yêu nhau, cớ sao lại dễ dàng hứa hẹn ‘yêu em trọn đời’? Từng yêu nhau tha thiết, cuối cùng lại cầu mong cái chết, sự thay đổi như vậy quá tàn nhẫn.”
“Vì con người vì tiền mà vứt bỏ tình bạn. Dù là bạn bè mấy chục năm, cuối cùng cũng vì tiền mà chọn phản bội.”
“Vì con người coi tình bạn như công cụ. Những kẻ lớn tiếng hô hào ‘tình bạn’, thực chất chỉ để nâng cao địa vị và danh tiếng của mình, sẵn sàng vứt bỏ bạn bè bất cứ lúc nào.”
“Vì con người giả danh chính nghĩa. Dùng chính nghĩa giả tạo đó để công kích, dồn ép những người vô tội.”
“Vì con người luôn hạ thấp người khác. Bề ngoài giả vờ làm bạn, sau lưng lại ngấm ngầm mỉa mai và chế giễu người khác.”
“Vì con người thiếu ý chí kiên định. Vừa đánh người vừa nói phải dịu dàng với người ta, loại người này đầy rẫy. Tôi ghét những kẻ vì địa vị và danh tiếng của mình mà vứt bỏ cả ý chí và lý tưởng.”
“Vì con người không biết nghi ngờ. Họ luôn dễ dàng tin những kẻ dối trá, còn người nói ra sự thật thì lại bài xích. Hoàn toàn không phân biệt được kẻ xấu thực sự, chỉ tin vào thứ chính nghĩa sáo rỗng, khoa trương về chính nghĩa mà không đi kèm hành động, không hề nghi ngờ người khác.”
“Vì con người muốn dập tắt suy nghĩ của người khác. Tôi căm ghét những kẻ kiêu ngạo, sẵn sàng triệt để bài xích, dập tắt, thiêu rụi, xóa sổ những gì không hợp ý mình.”
“Vì con người thích đóng vai nạn nhân. Chỉ để trục lợi cho bản thân mà đổ tội cho người khác, cố gắng vơ vét lợi ích.”
“Vì con người không chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Rêu rao lý tưởng của mình, rồi vì tiền bạc và địa vị mà thản nhiên phá bỏ lý tưởng đó.”
“Vì con người không tôn trọng sinh mệnh. Không biết ơn rằng bản thân đang sống nhờ vào tất cả các sinh mệnh khác, mà lại chà đạp lên chúng.”
“Vì vậy, tôi ghét con người.”
Akaishi cứ thế nói ra những gì mình nghĩ cho Arai nghe.
“Con người, tất cả đều ngu ngốc và xấu xí như nhau. Tình bạn không hề tồn tại trên thế giới này. Họ đổi tiền bạc và danh vọng lấy tình bạn, phá vỡ tình yêu đã từng thề nguyện rồi mong đối phương chết đi, nếu có người gặp khó khăn ở gần thì sẽ đạp đổ, nếu có người đau khổ ở gần thì sẽ không nắm lấy tay mà còn cười hô hố, nếu người quan trọng đau khổ thì sẽ nói mình không muốn khổ rồi bỏ đi.”
Akaishi nắm chặt tay lái.
“Tình yêu là gì? Tình bạn là gì? Khi người quan trọng đang đau khổ, tại sao các người lại bỏ đi? Cứ nắm lấy tay, ở bên cạnh ủng hộ là được rồi. Tại sao lại gạt đi bàn tay đang chìa ra, rồi bỏ đi. Họ đang đau khổ mà? Họ đang buồn bã mà? Tại sao không thể ở bên cạnh họ? Chẳng phải là người quan trọng sao?”
Akaishi nói, như thể đang đau đớn.
“Con người đều căm ghét lẫn nhau. Tình yêu không tồn tại trên đời này. Tình bạn không tồn tại trên đời này. Nên tôi ghét con người. Tôi ghét người khác. Cũng không có hứng thú. Tôi căm ghét những kẻ rêu rao chính nghĩa, tình bạn, tình yêu, niềm tin, lý tưởng, tư tưởng, lý tưởng, mục tiêu.”
“…”
Arai vẫn nhìn vào mắt Akaishi, lắng nghe.
“Bản thân Akaishi, cậu nghĩ mình đã làm đúng hết rồi sao?”
Chậm rãi, cô hỏi.
“Tôi cũng cố gắng, nhưng chắc là không thể làm được tất cả. Suy cho cùng, tôi cũng chỉ là con người.”
“…”
Sau khi cúi nhìn xuống đất một lần, Arai lại nhìn vào mắt Akaishi.
“Buồn quá.”
“…”
“Buồn quá đi, Akaishi.”
“…”
Chỉ nói vậy, rồi cô buông tay khỏi giỏ xe trước.
“Con người ấy, tốt hơn nhiều so với những gì Akaishi nghĩ đó.”
“Chắc là cậu lớn lên trong môi trường tốt, gặp được những người tốt nhỉ.”
“Không đâu, chỉ là Akaishi chưa hoàn toàn tin tưởng người khác thôi.”
Arai đứng trước mặt Akaishi.
“Tôi nghĩ cậu nên hiểu rõ hơn bạn bè là gì. Nên cố gắng để hiểu. Đừng ghét bỏ người khác, mà hãy cố gắng tôn trọng họ đi.”
“Mong cậu bỏ vũ khí cùn trong tay xuống rồi hãy nói. Mong cậu buông bỏ thứ vũ khí cùn đó, thứ chính nghĩa tự cho là đúng để kết tội người khác rồi hãy nói. Cảm giác còn lại trên tay có dễ chịu không? Đánh người có vui không? Nhìn người khác đau khổ có thấy thỏa mãn không? Trước khi thuyết giảng cho người khác, hãy chìa tay ra đã. Nếu bị đá vào bàn tay đã chìa ra rồi bị cười nhạo, thì tôi thà tự mình rơi xuống còn hơn. Vừa căm hận kẻ trên vách đá, tôi vừa rơi xuống.”
Arai đối mặt với Akaishi.
“Không phải vậy đâu, tôi. Ít nhất giữa tôi và Akaishi chắc chắn không có chuyện đó.”
“Mong là vậy.”
“Sẽ không có chuyện xấu xa như Akaishi tưởng tượng đâu.”
“Sự đồng cảm chẳng kéo dài được bao lâu. Chẳng qua chỉ là tự huyễn hoặc mình đã giúp người khác, rồi cảm thấy sung sướng thôi. Nếu tôi đau khổ, thì họ cũng chỉ giết tôi rồi bỏ chạy thôi.”
“Akaishi thật kỳ lạ. Chắc chắn là, rất kỳ lạ.”
Arai nhìn về phía trước.
“Nhà tôi, ở đây.”
“Vậy à.”
Arai bước lên cầu thang.
“Hôm nay cảm ơn cậu. Mai gặp lại.”
“……Ừ.”
Cánh cửa kêu lên một tiếng kọt kẹt cũ kỹ rồi đóng lại.
“Akaishi bị bệnh rồi. Đầu óc có vấn đề rồi.”
“…”
Giọng nói của Arai lúc rời đi, vẫn còn văng vẳng bên tai.
“…”
Akaishi đẩy xe phát ra tiếng kèn kẹt, đi về nhà.


1 Bình luận