Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 9: Arai Yuki: Rising

Chương 372: Bạn thích thấu hiểu lẫn nhau không?

2 Bình luận - Độ dài: 1,639 từ - Cập nhật:

“…”

“…”

Akaishi và Arai mỗi người ngồi một bàn, lặng lẽ ôn bài.

“…”

Akaishi xoay bút, đăm chiêu suy nghĩ.

“A.”

Cây bút xoay lỗi, rơi xuống sàn.

“Cho cậu.”

“Cảm ơn.”

Arai nhặt chiếc bút lên, đưa cho Akaishi.

“…”

“…”

Hai người lại tiếp tục lặng lẽ ôn bài.

Sau mười phút im lặng, Arai lên tiếng.

“Phải rồi.”

“…?”

Akaishi chỉ đưa mắt nhìn Arai.

“Cơ thể ấy.”

“…”

“Chắc là, không sao rồi.”

“…?”

Akaishi khẽ nghiêng đầu thắc mắc.

“Thì là, cơ thể ấy.”

“…?”

“…”

Trước câu trả lời chẳng đâu vào đâu của Akaishi, Arai nhất thời lặng người.

“Thì là… tới rồi, cái đó.”

“Cái đó?”

Akaishi vẫn khẽ nghiêng đầu thắc mắc.

“Thì là… ừm, kinh nguyệt… đến rồi, cho nên, chắc là, không sao, tôi nghĩ vậy.”

Arai dù nhất thời không biết nói gì, nhưng vẫn cố nói ra.

“………?”

Nhưng, phản ứng của Akaishi không hề thay đổi.

“Ể?”

“Ể?”

Arai lộ vẻ sửng sốt.

“Thì là, cái đó, kinh nguyệt, đến rồi.”

“…Đó là gì?”

“Hả?”

Arai nheo mắt nhìn Akaishi.

“Không, nếu cậu nghĩ không biết thì tốt hơn, vậy thì cậu sai rồi. Cậu không cần giả vờ không biết đâu.”

“Tôi thật sự không biết…”

“…Hả?”

Arai lớn tiếng với Akaishi.

“Máu! Sẽ chảy ra đó! Cậu biết mà đúng không! Đừng có giả vờ không biết!”

“…?”

“Sách giáo dục giới tính có dạy mà! Tôi cấm cậu nói không biết đó!”

“À, ừm…”

Akaishi chậm rãi gật đầu.

“Nói vậy thì, hình như có thứ đó, lại hình như không có...”

“Cái gì với cái gì cơ chứ.”

Arai nói với giọng bực bội.

“Cái gì gọi là ‘thứ đó’ hả? Cậu nghĩ cơ thể con gái là cái gì hả?”

“Cũng không có gì đặc biệt…”

“Tại sao cậu lại không biết!? Lạ quá rồi đấy! Giờ giáo dục giới tính cậu làm cái gì hả!?”

“Nội dung mấy môn phụ thì thường là sẽ quên hết thôi. Tôi đến cả mũi khâu vắt sổ là gì cũng chẳng nhớ nổi.”

“Thật đúng là bó tay!”

Arai ném bút xuống, bực bội dựa vào thành giường.

“Tại sao Akaishi đến cả chuyện này cũng không biết!? Đây là chuyện cơ thể con gái, cậu không biết thì lạ quá rồi đấy! Rốt cuộc cậu lớn lên kiểu gì vậy hả!?”

“Chuyện tôi không biết đó, cậu có trách tôi cũng vô ích.”

“Chính vì không biết nên mới trách cậu đó! Thật không thể tin nổi...”

Arai rời mắt khỏi Akaishi, vừa thở hổn hển vừa buông một tiếng thở dài.

“Hồi tiểu học, chẳng phải có những lúc chỉ con gái tập trung, còn con trai thì tự học sao!?”

“Có chuyện đó nữa à…?”

“Con gái vào những lúc đó, chính là nghe về chuyện kinh nguyệt đó! Tại sao cậu lại chẳng biết gì hết vậy!?”

Akaishi lắng nghe với vẻ mặt đầy hoang mang.

“Nếu nam nữ học riêng thì chẳng phải không biết mới là điều hiển nhiên, hay nói đúng hơn là không nên biết mới phải sao?”

“Con trai các cậu lúc nào cũng chỉ biết bao biện cho mình thế thôi. Nào là ‘không biết thì tốt hơn’, ‘biết rồi ngược lại không tốt’, rõ ràng chẳng phải thế, vậy mà cứ cố sống cố chết nói mấy lời thoái thác cho bản thân, thật sự rất khó chịu. Đến lúc con gái xảy ra chuyện gì, các cậu lại vin vào cớ ‘vì cảm thấy không nên biết’, ‘không biết cũng là đương nhiên’, ‘đành chịu’ để trốn tránh à!? Thật kinh tởm chết đi được!”

“…”

Arai trút hết cơn giận lên Akaishi.

“Thời gian mà con gái thực sự khỏe mạnh, trong một tháng còn chẳng nổi mười ngày! Những ngày còn lại cơ thể đều có vấn đề! Đều là không khỏe! Đây không phải là chuyện có thể dùng một câu ‘không biết’, ‘không biết cũng là đương nhiên’ là xong được đâu!”

“Vấn đề riêng tư thế này tôi làm sao hỏi được.”

“Tại sao con trai các cậu lúc nào cũng làm như thể muốn ‘moi’ câu trả lời từ miệng người khác vậy!? Chuyện này không cần hỏi, tự mình tra một chút là được rồi còn gì! Cậu đâu phải con nít lên ba, có tay có điện thoại, tự mình động ngón tay tra một chút thì chết chắc!? Đừng có lấy mấy cái lý do vớ vẩn kiểu ‘con gái không thèm để ý tôi’, ‘con gái không chịu trả lời’ ra để đổ thừa nữa có được không!? Đừng có mở miệng ra là đẩy chúng tôi vào vị trí người gây tội! Đây không phải vấn đề ‘cậu không biết’, cũng không phải vấn đề ‘chúng tôi không nói’, mà là các cậu ngay từ đầu đã không hề có ý định tìm hiểu, đúng không hả – đồ ngốc nhà cậu!”

“…”

Akaishi chỉ còn biết chịu trận.

“Tôi sẽ không vì người khác mà cố tình đi tìm hiểu.”

“Cơ thể con gái lúc nào cũng không khỏe, tôi chỉ muốn cậu biết điều đó thôi! Một nửa thế giới này là con gái, vậy mà cậu lại phớt lờ tình trạng của con gái, không có một chút ý định tìm hiểu nào, đó chính là sự vô tâm! Là hoàn toàn chẳng đoái hoài gì đến người khác!”

“Không, tuy một nửa thế giới là con gái, nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi. Hơn nữa, trên đời này còn có người mang bệnh, có những đứa trẻ trong gia đình đơn thân có bố mẹ ly dị, hoàn cảnh mỗi người mỗi khác, nhưng tôi chẳng biết gì về những điều đó cả, tôi thấy con người ta thường chẳng mấy ai muốn tìm hiểu những chuyện không liên quan đến mình đâu.”

“Chuyện kinh nguyệt chẳng phải được nhắc tới suốt sao! Sao cậu có thể không biết được! Cậu sống đến tận bây giờ bằng cách nào vậy!?”

“Không, hoàn toàn chưa từng nghe nói, với lại bạn bè tôi vốn đã không nhiều, cũng chẳng giao du với người nào sẽ nói về những chủ đề kiểu đó cả…”

“Trên mạng cũng đầy rẫy chủ đề này mà!”

“Tôi không phải kiểu người suốt ngày cắm mặt vào mạng. Cảm giác người trên mạng lúc nào cũng trút giận lên những người chẳng liên quan, nhìn mà thấy khó chịu. Những người đó lúc nào cũng ra vẻ ta đây dạy đời, áp đặt quyết định của mình cho người khác, tôi thật sự không muốn thấy. Cũng chẳng có hứng thú coi sự tức giận như một trò tiêu khiển, với lại tôi là học sinh cuối cấp đang ôn thi, nên cũng không xem nhiều…”

“Tại sao từ nãy đến giờ Akaishi lại không thốt ra nổi một lời ‘xin lỗi’ hả!? Lúc nào cũng chỉ biết viện cớ! Mình làm sai thì phải xin lỗi chứ. Tại sao dù sai cũng không chịu xin lỗi!?”

“Vì tôi không nghĩ mình sai…”

“Hả!?”

Arai trừng mắt nhìn Akaishi.

“Con người chỉ có hai tay, những gì nắm giữ được sau cùng đều có hạn, rồi sẽ luôn có ai đó tuột khỏi lòng bàn tay. Vì bản thân tuột khỏi bàn tay nâng đỡ của một người nào đó mà cảm thấy phẫn nộ, điều đó có phải hơi kỳ cục không?”

“Tôi chỉ đang nói tại sao cậu lại không biết về kỳ sinh lý, cớ sao lại bị cậu nói thành ra thế này chứ…!?”

Hốc mắt Arai hoe đỏ.

“Những chuyện này nói cho cùng đều là chủ đề riêng tư, bất kể là kỳ sinh lý hay gia đình đơn thân, nói thật thì việc tìm hiểu hay dò hỏi về những chuyện riêng tư của người khác không liên quan đến mình, tôi sẽ cảm thấy không thoải mái, thực tế là chỉ cần không ở trong hoàn cảnh đó thì sẽ không tìm hiểu, mà không tìm hiểu thì ngược lại chẳng phải tốt hơn sao?”

“Lũ con trai các cậu từ hồi cấp hai đã suốt ngày xì xầm bàn tán chuyện kỳ sinh lý rồi! Nào là dâm ô, nào là tục tĩu, thật sự~ kinh tởm hết chỗ nói! Rõ ràng là hiện tượng sinh lý bình thường, vậy mà cứ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt tục tĩu! Chúng tôi thường ngày khổ sở đến mức nào, tại sao các cậu không chịu tìm hiểu lấy một chút!? Rõ ràng từ trước đến nay đều dùng ánh mắt dâm ô hoặc ghê tởm để nhìn chúng tôi, tại sao lại không muốn biết chúng tôi đã phải chịu đựng những gì cơ chứ!? Tại sao đến nước này rồi, còn có thể tỉnh bơ nói ra câu ‘kinh nguyệt là gì?’ ngớ ngẩn đến thế!? Tại sao đến cả chúng tôi phải chịu đựng những gì cũng không biết, mà còn có thể nói ra những lời đó!? Tôi chỉ là sinh ra làm con gái thôi! Chỉ vì sinh ra làm con gái, mà bị các cậu dùng ánh mắt kinh tởm để đối xử, cũng không chịu thấu hiểu chúng tôi khổ sở đến nhường nào, thật sự~ kinh tởm không chịu nổi!! Lũ con trai các cậu đi chết hết đi!!”

“…Xin lỗi.”

Akaishi bị khí thế hừng hực của Arai lấn át, chỉ đành nói lời xin lỗi.

“Đủ rồi!”

Arai dùng sức mở toang cửa, rồi đóng sầm lại tạo ra một tiếng động lớn.

“…”

Akaishi một mình bị bỏ lại trong phòng.

“Lẽ ra không nên để cậu ta vào mới phải...”

Akaishi lại gục mặt xuống bàn.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Trung binh con gai toi thang:
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
Đừng chọc gái đang tới tháng 🐧
Xem thêm