Quyển 9: Arai Yuki: Rising
Chương 388: Bạn có thích tình yêu thuần khiết không? (7)
0 Bình luận - Độ dài: 2,404 từ - Cập nhật:
Akaishi và Kyougoku khom gối, co người lại gần cửa sổ.
“……”
“……”
Do cửa sổ chỉ mở hé một chút nên chẳng nghe thấy tiếng gì.
“Về thôi……”
Akaishi đứng dậy, định quay gót.
“Oa!”
“Oái!”
Hirata, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Akaishi, cả hai suýt đâm sầm vào nhau.
“Hết cả hồn.”
Akaishi làm động tác lau mồ hôi.
“Ể?”
Kyougoku quay đầu nhìn về phía sau.
“Oa!”
Chậm một nhịp, Kyougoku cũng thảng thốt kêu lên.
“Hai bây làm cái gì ở đây thế hả?”
Trán Hirata nổi gân xanh, cậu ta giậm chân thình thịch xuống sàn.
“Câu đó bọn này hỏi mới đúng. Cậu ở đây từ bao giờ?”
“Từ khá lâu rồi.”
“Đến đây làm gì?”
“……”
Hirata không đáp.
“Thằng đó bỏ đi nên tao đến tìm thôi.”
Hirata vừa nói vừa tránh ánh mắt của Akaishi.
“Bị bọn Arai mắng cho không còn chỗ nào để đi nên mới mò đến đây chứ gì?”
“Hảả!?”
“Vì cậu nói mấy lời đó nên Kusunoki mới bỏ đi còn gì?”
“Thì tao mới đến tìm giúp đây còn gì! Thôi được rồi, biết nó ở đâu thì chỉ đi.”
“Kia kìa.”
Akaishi chỉ tay ra cửa sổ.
“Dưới đó, Kusunoki với Shimizu đang nói chuyện ở sân trong.”
“Thế thì xuống dưới đó là được rồi còn gì?”
“Tôi nghĩ phải để hai người họ một mình nên mới đi lên đây.”
“……À, vậy à.”
Hirata nói với vẻ không mấy quan tâm.
“Thế còn con nhỏ này?”
Hirata dùng chân chỉ vào Kyougoku.
“Đang đi thì không biết tự lúc nào đã bám theo rồi.”
“Như sâu bọ ấy nhỉ?”
“Gì-! Cậu nói gì thế Akaishi-kun!”
Kyougoku đứng bật dậy.
“Vốn dĩ là do cậu――”
“Rồi rồi, đủ rồi đủ rồi. Chuyện của mày thế nào cũng được. Mà này, không mở cửa sổ to hơn thì làm sao nghe thấy tiếng được chứ?”
Hirata thô bạo kéo cửa sổ mở toang.
“Bị phát hiện bây giờ.”
Akaishi lùi ra xa cửa sổ.
“Có phải chuyện gì không được nghe lén đâu mà lại đi nói ở sân trong chứ? Nếu có thì đó là vấn đề của chính bọn họ.”
“……”
“……”
Akaishi và Kyougoku nhìn nhau.
“Chà, nếu có chuyện gì thì cứ đổ hết tội cho Hirata là được nhỉ?”
“Ừ nhỉ?”
“Chết đi, đồ xấu xí.”
Akaishi, Kyougoku và Hirata cùng nhìn xuống sân trong từ gần cửa sổ.
“Người không liên quan à?”
Cùng với tiếng cười của học sinh, giọng của Shimizu khe khẽ vọng tới.
“Nghe thấy không?”
“Sát sạt.”
Bọn Akaishi dỏng tai lên nghe.
“Cậu nên dừng lại đi, đừng dính dáng đến người đó nữa.”
Một giọng nói khuyên răn vang lên.
Hirata không thành tiếng mà chỉ cười rồi chỉ tay về phía Akaishi.
“Tớ chẳng nghe được tin đồn tốt đẹp nào về người đó cả, mà còn nghe mọi người nói xấu người đó nhiều lắm. Ở lớp cậu ta cũng bị lạc lõng phải không?”
“……Ừm.”
Kusunoki bị Shimizu đơn phương bắt chuyện, chỉ biết lặp đi lặp lại lời khẳng định yếu ớt.
“Tớ nói là vì nghĩ cho Kusunoki-kun đấy biết không? Akaishi-kun, đúng không nhỉ? Cứ ở cùng người đó thì tớ nghĩ cả Kusunoki-kun cũng sẽ bị coi là người xấu mất. Tớ không muốn thấy Kusunoki-kun như vậy đâu.”
“Ừm, cậu nói phải……”
Hirata cố nhịn cười, ôm bụng.
“Vậy mà mới nãy còn bắt chuyện hăng say thế.”
Akaishi nhíu mày trước thái độ của Shimizu, khác hẳn lúc trước, giờ lại nói những lời như đâm chọc.
“Nhưng mà, dù không có gì thì tớ cũng chẳng có lý do gì để qua lại với Shimizu-san cả……”
Kusunoki chuyển sang phản công.
“Shimizu-san cũng có bạn trai rồi, nên việc qua lại với tớ chắc cũng không vui vẻ gì phải không? Nên là, nói thật thì dù có chuyện gì thì cũng chẳng liên quan gì mấy đến Shimizu-san đâu nhỉ……”
Kusunoki nói lí nhí.
“Gì thế kia, đúng là đồ yếu đuối. Đừng có ẻo lả thế chứ.”
Hirata vừa nhìn xuống sân trong vừa buông lời cay nghiệt.
“Chỉ vì con bé mình thích có bạn trai rồi mà lại đi nói xấu đối phương như thế à? Là tại mày cả thôi chứ. Đúng là kinh tởm.”
Hirata lẩm bẩm nói xấu Kusunoki.
“Hirata-san, nói xấu người khác sau lưng như vậy là không tốt đâu.”
Kyougoku khuyên răn Hirata.
“Dù Kusunoki-kun không có ở đây, nhưng nói xấu người ta lúc họ vắng mặt là không nên. Cậu không được nói những lời tệ bạc như vậy.”
Kyougoku, với tư cách hoàn toàn nhân đạo, nhẹ nhàng khiển trách lời nói của Hirata.
“Gì đấy, mày là ai hả? Con nhỏ này rốt cuộc là đứa nào thế? Sao mày cứ thích chõ mũi vào chuyện của người khác thế hả? Akaishi, kéo nó ra chỗ khác đi.”
Hirata nắm lấy cánh tay Akaishi, kéo cậu đứng ngang hàng với mình.
Lâu lắm rồi mới được gọi tên, Akaishi bất giác nhớ lại.
“Akaishi-kun cũng không được nói xấu người khác sau lưng như thế đâu.”
“Tôi đã nói gì đâu.”
Kyougoku bị chiếm mất chỗ, đành lùi lại phía sau.
“Shimizu-san cũng thế, nếu có người như tớ ở gần chắc cũng khó chịu lắm nhỉ? Nếu tớ bị nhầm là bạn trai hay gì đó thì Shimizu-san cũng phiền phức nữa……” (Kusunoki)
“Chà, đúng là kinh tởm thật mà.”
Hirata chen vào từng câu từng chữ của Kusunoki.
“Không nghe thấy gì cả, im lặng chút đi.”
Akaishi đưa tay ra chắn trước mặt Hirata.
“……”
Hirata ngoan ngoãn im lặng.
“Đâu có……”
Shimizu ngập ngừng.
“Đâu có, không có chuyện đó đâu.”
Rồi cô phủ nhận lời của Kusunoki.
“Từ giờ tớ với Kusunoki-kun cũng đâu phải là không gặp nhau nữa, mối quan hệ của chúng ta cũng đâu có biến mất. Sao cậu lại nói những lời buồn bã như vậy?”
“……”
À à.
Akaishi thầm nghĩ.
Hai người này, từ trước đến nay vẫn luôn lặp lại mối quan hệ vặn vẹo như thế này đây.
“Kusunoki-kun, cậu tự ti quá rồi đấy~”
“A……ahaha.”
Kusunoki gãi đầu.
Đồng phụ thuộc.[note75334]
Mối quan hệ của Kusunoki và Shimizu, chính xác là như vậy.
“Vì ngay cả Sasayama-kun ấy, dù đã khác lớp rồi mà mỗi lần tớ đến nhà ăn là cậu ấy đều ngồi trước mặt tớ đấy? Rõ ràng là vẫn còn liên quan mà!”
“Ahaha, đó là…… là do Shimizu-san được yêu mến đấy, chắc chắn luôn.”
“Ể~, làm gì có chuyện đó~. Chẳng có ai thích tớ đâu~”
“Không có chuyện đó đâu…… ahaha.”
Cả hai đều hiểu rõ cảm xúc của đối phương, và đang trò chuyện theo cách khiến đối phương cảm thấy dễ chịu.
Họ không hề nói cho nhau nghe những điều cần thiết, mà chỉ lựa chọn những lời lẽ khiến đối phương thấy thoải mái, cùng nhau tự an ủi.
“Hôm trước cũng vậy, đang đi dạo trên phố thì tự dưng có người lạ tỏ tình với tớ~”
“Có chuyện đó nữa sao? Shimizu-san đúng là quyến rũ thật nhỉ?”
“Ể~, không hề~. Trông như một ông chú biến thái nào đó thôi, chắc là con gái nào cũng được ấy mà~”
“Trên phố có bao nhiêu người qua lại, chắc chắn là vì Shimizu-san đặc biệt quyến rũ nên mới bị nhắm tới đấy~”
“Ể~, ngại quá~”
Shimizu cười khúc khích.
“Rồi còn bị một công ty quản lý? Gì đó mời vào làm, còn được cho danh thiếp nữa chứ~”
“Đấy thấy chưa, ngay cả dân chuyên nghiệp cũng công nhận Shimizu-san rồi còn gì.”
“Ể~, hoàn toàn không có chuyện đó đâu~. Họ đưa bừa ấy mà~”
“Làm thế thì chẳng mấy chốc mà hết danh thiếp mất.”
“Ể~, chắc chắn không phải thế đâu~”
Shimizu kể lể những chuyện tự mãn, còn Kusunoki thì chỉ biết tâng bốc Shimizu.
Biết rõ mình đang được tâng bốc, nhưng Shimizu vẫn phủ nhận.
Hẳn đó là một cuộc đối đáp vô cùng dễ chịu.
“……”
“……”
Nhìn sang, Hirata cũng đã lặng thinh.
Cả Hirata và Kyougoku đều im lặng lắng nghe.
Liệu hai người này có đang nghĩ giống mình không? Hay là họ đang có những cảm xúc hoàn toàn khác?
“Với lại, cuối năm nay cũng có kế hoạch mọi người tụ tập đấy~ nên là vẫn có cơ hội gặp nhau mà~”
“Có chuyện đó nữa à?”
“Ừm, tớ định bảo cho Kusunoki-kun biết nữa, Kusunoki-kun, có đi không~?”
“Ư~m……”
Shimizu hẳn là trong quá trình đó đã được Minami tỏ tình, rồi chấp nhận.
Ở một khía cạnh nào đó, đây có lẽ cũng là một kiểu phản kháng, một hành động gây khó chịu nhắm vào Kusunoki.
“Nhưng người như tớ mà đi thì cũng chẳng ai vui đâu……”
“Không có chuyện đó đâu, hoàn toàn không~!”
Vì muốn Shimizu nói như vậy, Kusunoki cố tình hạ thấp bản thân.
Và Shimizu, cũng hiểu rõ ý đồ trong lời nói đó, đáp lại bằng những lời mà Kusunoki muốn nghe.
Việc Shimizu quan tâm đến mình, công nhận mình, đó hẳn là điều Kusunoki mong muốn.
Kusunoki cũng vậy, đáp lại bằng những lời mà Shimizu muốn nghe.
Rằng mình rất thu hút, thu hút đến mức khổ sở. Rằng mình có ngoại hình được người khác yêu thích đến độ chính mình cũng thấy phiền.
Shimizu hẳn là muốn được khẳng định rằng mình được nhiều người theo đuổi.
Và Kusunoki, cũng hiểu rõ điều đó, khẳng định cho Shimizu.
Trao cho nhau những lời mình muốn nghe, đó chính là mối quan hệ lệch lạc của hai người này.
Và rồi, Shimizu, người đã tức giận vì Kusunoki mãi không chịu tỏ tình với mình, đã quyết định chấp nhận lời tỏ tình của Minami.
Chỉ để làm tổn thương trái tim Kusunoki.
Chỉ để được nhìn thấy vẻ mặt Kusunoki méo mó vì đau khổ.
Bởi vì chuyện họ thích nhau, ai nhìn vào cũng thấy rõ ràng.
“Nếu Kusunoki-kun không đi, thì tớ cũng định không đi đâu~, tớ đã nghĩ vậy đó.”
“Ể……”
Kusunoki sững người.
“Vậy sao? ……Thế thì, tớ đi, chắc vậy.”
“Thật hả? Vậy để tớ mời cậu vào nhóm nhé.”
Shimizu rút điện thoại ra.
Liệu Shimizu có thật sự thích Minami không?
Chẳng phải chỉ là cô ta muốn nhìn thấy Kusunoki đau khổ vì mình hay sao?
Chẳng phải chỉ là cô ta muốn Kusunoki, người đã không tỏ tình với mình, phải chịu đau khổ hay sao?
Chỉ để cho Kusunoki, người nói gì cũng đồng tình nhưng lại không hề có hành động cụ thể nào, phải nếm mùi đau khổ, cô ta đã hẹn hò với Minami.
Kusunoki, vì sự thiếu quyết đoán của mình, chỉ có thể đau lòng nhìn Shimizu mà không làm gì được.
Dù cho đến tận bây giờ, họ vẫn luôn đồng phụ thuộc như thế.
“……”
À à.
Trả thù, một từ nghe thật ngọt ngào làm sao.
Liệu rằng, dù có đánh cược cả cuộc đời mình, việc được nhìn thấy gương mặt người khác méo mó vì đau khổ, hẳn là một cảm giác ngây ngất, say đắm đến nhường nào.
“Mà cả lần trước ở nhà ăn, tớ cũng được Sasayama-kun tặng quà lưu niệm? Gì đó nữa~, ủa, những người khác đâu có được tặng quà đâu, sao chỉ có mình tớ~, tớ đã nghĩ vậy đó~”
“Nếu chỉ mình Shimizu-san được nhận quà, thì cậu là người đặc biệt đấy, Shimizu-san ạ, chắc chắn luôn.”
“Ểể~, không có không có không có. Tuyệt đối không có chuyện đó đâu~”
Shimizu cười, vẻ sung sướng.
Tình yêu và thù hận, vốn là hai mặt của một đồng xu.
Cô ta hẳn là muốn đẩy Kusunoki, người biết rõ tình cảm của mình nhưng lại không làm gì cả, xuống địa ngục.
Vì cậu mà tớ đã phải chịu đựng cảm giác khó chịu đến nhường này đấy?
Cậu cũng phải hiểu cho cảm xúc của tớ chứ.
Thiện ý hay tình yêu, đôi khi cũng có thể trở thành động lực để trả thù.
“Nhưng mà dạo này, Kusunoki-kun không liên lạc với tớ nên tớ buồn lắm~”
“Vì Shimizu-san không liên lạc nên tớ nghĩ là mình không nên làm phiền……”
“Ểể~, thiệt tình~ Kusunoki-kun sao lại thế~”
Shimizu đấm nhẹ vào vai Kusunoki.
Việc thao túng một gã con trai, biết rõ hắn thích mình mà vẫn được tận mắt chứng kiến cảnh hắn bị mình “cho ra rìa”, hẳn là một cảm giác rất tuyệt vời.
“A, tớ vừa gửi sticker rồi đó.”
“A, cảm ơn cậu.”
“Tấn công bằng sticker đây!”
“Này, điện thoại tớ sắp hết dung lượng rồi đấy.”
Shimizu đã có thể thực hiện cuộc trả thù méo mó của mình đối với Kusunoki.
Chẳng biết rồi đây cô ấy sẽ tiếp tục hẹn hò với Minami, hay một ngày nào đó sẽ đá bay Minami, rồi quay lại giật dây Kusunoki trong lòng bàn tay mình.
Có lẽ Minami không thể đáp ứng được những yêu cầu của Shimizu.
Ngay cả là bạn của Suda đi nữa, có lẽ cậu ấy cũng không thể thỏa mãn được những ham muốn lệch lạc của Shimizu.
Biết đâu chừng, Minami lại đang nói những lời thẳng thắn với Shimizu, người luôn ngầm tỏ ra rằng mình đang được để ý.
Có lẽ Minami không thể làm được như Kusunoki, biết rõ mà vẫn chiều theo ý đối phương.
Chính vì vậy, thông qua Kusunoki, Shimizu mới có thể đạt được sự tự khẳng định bản thân.
À à.
“Kusunoki-kun, sticker dễ thương quá~. Hay là tớ cũng mua cái sticker đó nhỉ.”
“A, để tớ tặng cậu nhé?”
“Ể~, thật hả~? Vui quá~”
Shimizu đã trả thù thành công.
Hẳn là.
Cảm thấy vô cùng khoan khoái.
Hẳn là.
Đang chìm đắm trong cơn ngây ngất đến run người.
Và rồi.
“Bực mình thật, thằng đó.”
Hirata lẩm bẩm một mình.
Shimizu, người đã nếm trải hương vị của sự trả thù, có lẽ sẽ tiếp tục tìm kiếm sự tự khẳng định bản thân thông qua Kusunoki một cách bất tận.


0 Bình luận