Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 9: Arai Yuki: Rising

Chương 387: Bạn có thích tình yêu thuần khiết không? (6)

8 Bình luận - Độ dài: 2,880 từ - Cập nhật:

“Shimizu……”

Nhìn thấy ba người Kusunoki, Kyougoku, và Akaishi, Shimizu nhíu mày.

“Bạn gái à?”

Shimizu nhìn Kyougoku đang khoác vai Kusunoki, cất tiếng hỏi.

“Cậu đang nói tớ à?”

Kyougoku chỉ vào mình.

“À, không, không phải đâu.”

Kyougoku vội vàng xua tay.

“Mà cũng chẳng liên quan gì đến tớ nên sao cũng được.”

Sắc mặt Kusunoki tối sầm lại.

Một người không có chút quan trọng nào với cô ấy.

Đó là những lời rõ ràng mang tính chối bỏ, đầy gai góc.

“Ừm thì, cậu là người lần trước đã đến lớp học—”

Shimizu chuyển chủ đề sang Akaishi.

“……”

Akaishi khẽ cúi đầu chào.

Nhìn vẻ mặt rõ ràng không mấy thiện cảm của Shimizu, có thể dễ dàng tưởng tượng được đây là một mối quan hệ chẳng được chào đón.

“Akaishi-san thân với Suda-kun lắm ạ~?”

Trái với dự đoán đó của Akaishi, Shimizu lại bắt chuyện với cậu.

“Ừm, cũng bình thường thôi.”

“Hể~, hai người quen nhau từ khi nào vậy?”

“Từ rất lâu trước khi vào cấp ba.”

“Ể~, tuyệt quá~. Không ngờ Suda-kun lại có người bạn như vậy đó~. Suda-kun vừa cao này, chơi thể thao cũng giỏi, ngầu ghê nhỉ~.”

“Đó là những lời mà tớ không mong cậu nói với chính chủ đâu, vì cậu ta sẽ được nước lấn tới đấy.”

Cuộc trò chuyện phiếm giữa Akaishi và Shimizu bắt đầu.

“Akaishi-san cũng chơi thể thao hay gì đó ạ~?”

“Không, hoàn toàn không.”

“CLB Về nhà?”

“Ừm.”

“Có hay ra ngoài vận động với Suda-kun không ạ~?”

“Ừm, lúc có lúc không.”

“Trông vui ghê~.”

“Cái quái gì đây,” Akaishi vừa nghĩ thầm “Rốt cuộc là thế nào đây trời”, vừa tiếp tục trả lời những câu hỏi của Shimizu.

Một lúc sau, cuộc trò chuyện phiếm giữa Akaishi và Shimizu vẫn tiếp diễn.

“Có vẻ như bọn mình đang làm phiền rồi nhỉ.”

“Ể, à… Ừm.”

Kyougoku, vẫn đang khoác vai Kusunoki, định bụng dắt cậu ấy rời khỏi đó.

“À, này.”

Akaishi gọi Kyougoku lại.

“Tiền.”

“Tiền?”

Kyougoku lộ vẻ mặt ngơ ngác.

“Tôi đến để đòi lại số tiền đã cho vay đây.”

“Ể, ểể!? Tớ có vay gì của Akaishi-kun đâu cơ chứ.”

Kyougoku quýnh lên.

“Giày thể thao.”

“……A, àà! Àà……?”

Kyougoku chạm má, vẻ mặt có chút không thông suốt.

“Cái đôi giày lúc cậu khỏa thân ngoài đồng phá hoại ruộng vườn ấy.”

“Tớ không có làm chuyện đó! Sao cậu lại bịa chuyện ở một nơi thế này!”

Kyougoku mặt đỏ bừng, hét lớn.

Các học sinh gần đó đều đổ dồn ánh mắt về phía Kyougoku.

“Nào, mau về đi. Về HOUSE, lẹ lẹ coi.”

“Tiền thì tớ sẽ trả, nhưng cậu phải đính chính lại đi chứ!”

“Rồi rồi rồi, đùa thôi, đùa thôi. Chẳng ai thèm nghe chuyện của tôi nói đâu mà.”

“Bình thường tớ đã hay bị nói là giống người sẽ làm thế rồi đấy!”

“Cậu xây dựng hình tượng kiểu gì thế hả?”

Akaishi đẩy lưng Kyougoku, đi từ sân trong vào khu nhà khác.

“Này, cậu hãy bảo là nói đùa đi.”

Vừa vào khu nhà khác, Akaishi dừng bước.

“Được rồi, lên tầng hai nào.”

“Này, Akaishi-kun mau bảo là đùa đi mà.”

“Cậu mà phản ứng thái quá là người ta tưởng thật đấy. Chuyện gì là đúng hay sai phụ thuộc rất nhiều vào cách cậu phản ứng. Đông người thế kia mà còn hét toáng lên.”

“Đó là âm lượng bình thường của tớ mà!”

“……Đúng là vậy thật.”

Akaishi và Kyougoku cùng nhau lên tầng hai.

“Nếu có tin đồn kiểu như tớ khỏa thân chạy lông nhông ngoài đường lan ra, Akaishi-kun phải đứng ra phủ nhận cho tớ đấy nhé!”

“Không sao đâu. Tôi sẽ gánh hết mọi trách nhiệm.”

“Nặng nề quá đấy.”

“Tôi sẽ chăm sóc cậu đến tận kiếp sau luôn.”

“Cậu có chịu trách nhiệm với lời nói của mình đến mức nào vậy…”

Kyougoku đi theo Akaishi lên tầng hai.

“Nhưng mà, xin lỗi nhé. Tớ vẫn chưa hiểu rõ về Akaishi-kun lắm, nên chưa thể thích cậu được…”

“Không, tất cả chỉ là đùa thôi mà.”

“……”

Gân xanh trên trán Kyougoku nổi lên.

“Sao cậu lại có thể! Hời hợt và vô tâm đến thế!”

Kyougoku đấm thùm thụp vào vai Akaishi.

“Nói chung thì, bị một đứa như tôi theo đuổi thì cậu cũng khó xử lắm đúng không.”

“……Điều đó thì, sao nhỉ?”

Kyougoku nghịch tóc mình.

“Đúng là từ góc nhìn của cậu, có lẽ tớ cũng chỉ trông như một thằng con trai mà thôi.”

“Tôi thấy không giống đâu.”

Akaishi nói mà không ngoảnh lại.

“Cậu có phải gà con đâu. Chuyện phân biệt nam nữ thì tôi vẫn làm được.” [note75287]

“Không phải ý đó…”

“Haizz,” Kyougoku thở dài.

“Dáng tớ thì cao, tóc lại ngắn, người thì cơ bắp, lông cũng rậm, giọng đã trầm mặt lại chẳng xinh. Vì cao nên cũng chẳng mặc được đồ dễ thương, mà cũng chẳng hợp nữa. Tớ trông chẳng giống con gái chút nào, chưa từng được con trai thích, nên nếu được ai đó theo đuổi thì cũng có chút rung động đấy.”

“……”

Kyougoku đặt tay lên ngực mình.

“Tớ cũng chưa từng được con trai nào tỏ tình cả.”

“Cậu muốn được tỏ tình à?”

“Nếu nói là không muốn… thì chắc là nói dối mất.”

“Vậy là muốn thật à?”

Akaishi bước vào một phòng học trống trên tầng hai của khu nhà khác, gần sân trong.

Không một bóng người.

“Nhưng những thứ đó không hợp với tớ đâu. Con trai cũng sẽ chẳng ai thích một đứa như tớ. Họ sẽ thích những cô gái nhỏ nhắn, dễ thương, nữ tính như Shimizu-san cơ. Tớ vừa ghen tị với những người như Shimizu-san, mà thật lòng cũng có chút căm ghét nữa.”

“……”

“Thật là những lời thẳng thắn,” Akaishi bắt đầu cảm thấy hứng thú với Kyougoku.

“Dù ghét bản thân không được nữ tính, nhưng lại nghĩ rằng vì không hợp nên cũng không thể trở nên nữ tính hơn. Nhưng tớ cũng là con gái mà, nên nếu được một chàng trai nào đó theo đuổi, có lẽ tớ sẽ thích người ta ngay mất.”

Kyougoku vừa nhìn xuống sàn vừa nói, cố tránh ánh mắt của Akaishi.

“Chỉ vì không được ai tỏ tình mà kết luận chẳng có ai thích mình, thái độ đó thật ngạo mạn đấy.”

“……Cái gì?”

Kyougoku nhìn Akaishi.

“Cậu sống mà cứ để ý ánh mắt của ai thế hả? Cậu đang sống cuộc đời của ai vậy? Nhân vật chính trong cuộc đời cậu là một người dưng nước lã nào đó à? Hay là một tiểu thư nhà hầu tước nào đó chăng? Cậu đang sống cuộc đời của chính mình cơ mà. Trước khi bận tâm đến ánh mắt người khác, hãy làm điều cậu muốn đi.”

“……Với lối suy nghĩ đơn giản đó, tớ thật ghen tị với cậu đấy.”

Kyougoku nhìn Akaishi bằng ánh mắt đầy thương cảm.

“Một đứa đậm chất con trai như tớ mà đột nhiên làm mấy chuyện kiểu con gái thì sẽ bị thấy kinh tởm, phải không?”

“Ừ thì, chắc cũng sẽ có đứa thấy kinh tởm thôi.”

“……”

Miệng Kyougoku há hốc không khép lại được.

“Những gì cậu nói và câu trả lời của cậu thật là loạn xà ngầu. Mâu thuẫn quá đi. Cậu không nhận ra mình đang nói những điều kỳ quặc sao?”

“Làm điều mình muốn chính là sự đánh đổi với việc không bận tâm đến ánh mắt của người khác. Mình thì cứ làm điều mình muốn, nhưng lại đòi hỏi người khác phải luôn có thiện cảm với mình, điều đó thực sự quá kiêu ngạo. Nếu đã làm điều mình thích, thì việc bị người khác ghét bỏ cũng là chuyện đương nhiên. Tôi nghĩ cậu nên có dũng khí để bị ghét và làm điều mình muốn.”

Akaishi ngồi xổm xuống trước cửa sổ.

“Nếu cậu muốn mình nam tính, thì cứ làm vậy. Nếu điều đó hợp với cậu, cứ làm vậy. Nhưng, nếu cậu buộc phải làm thế vì áp lực từ người khác, từ sự đồng thuận của đám đông, thì chẳng qua cậu chỉ đang sợ bị người khác ghét mà thôi. Đừng đổ lỗi cho ai cả. Nếu muốn trông nữ tính, thì tự mình hãy làm như vậy. ‘Vì không muốn bị người khác ghét nên đành phải tỏ ra nam tính.’ Cậu chỉ đang tự áp đặt những giá trị quan của riêng mình rồi đổ hết trách nhiệm cho người khác. Thế rồi lại đi ganh tị với người khác, với Shimizu, tôi thấy điều đó không đúng chút nào.”

“Vậy thì!”

Kyougoku níu lấy tay áo Akaishi.

“Vậy thì cậu, nếu tớ hành xử nữ tính hơn, cậu sẽ đối xử với tớ như một cô gái thật sự, phải không?”

Kyougoku trừng mắt nhìn Akaishi với ánh mắt đầy căm ghét.

“Không biết. Bỏ ra.”

Akaishi gạt tay Kyougoku ra.

“Ngay cả khi tớ cứ mãi thế này, vẫn có người nói rằng tớ dễ thương.”

“Vậy thì cứ như vậy là được rồi còn gì. Đâu có gì phải phiền não nữa.”

“…………”

Đó chính là Sakurai Sousuke.

“Nhưng, cậu ấy đã có bạn gái rồi. Rốt cuộc thì vì tớ trông quá nam tính, nên có lẽ cậu ấy chỉ nói vậy với tư cách một người bạn mà thôi…”

Hai luồng ý kiến đối lập, lý tưởng và hiện thực, hy vọng và thực tại, trong lòng Kyougoku luôn tồn tại hai dòng xoáy của hy vọng và thực tế.

“Vì cậu cứ luôn miệng nói mình nam tính nên người ta mới nể nang nói vậy, hoặc là họ khen để lợi dụng cậu thôi, một trong hai trường hợp đó.”

Akaishi nói, mắt vẫn không rời cảnh vật ngoài cửa sổ.

“……!”

Kyougoku nắm chặt lấy cổ tay Akaishi.

“Tớ không cho phép cậu xúc phạm cậu ấy.”

“……”

“……”

Akaishi nắm lấy cổ tay Kyougoku.

“Cậu dễ thương lắm. Đừng bao giờ nói mình nam tính nữa. Cậu cứ là chính cậu đã đủ xinh đẹp rồi. Tại sao cậu lại nói những lời tự miệt thị bản thân như vậy? Trong khi tôi lại yêu cậu nhiều đến thế này cơ mà.”

Akaishi bước lại gần Kyougoku, còn Kyougoku thì mặt đỏ bừng, lùi lại phía sau.

Akaishi từ từ, từng chút một áp sát Kyougoku.

“Chiều cao thì có hề gì. Giọng trầm cũng chính là một điểm tốt của cậu. Tôi không hiểu tại sao cậu lại không thể tự tin vào bản thân mình nữa, trong khi tôi lại thích cậu nhiều đến thế này. Cậu không cần phải thay đổi bất cứ điều gì cả. Ngay tại thời điểm này, cậu đã vô cùng dễ thương và xinh đẹp rồi. Nếu có kẻ nào nói cậu không dễ thương, thì chắc chắn kẻ đó đã sai. Xin cậu, hãy cùng tôi sống trọn cuộc đời này. Cậu là một trong những người đẹp nhất mà tôi từng gặp trong đời. Tôi sẽ yêu cậu trọn đời này. Cậu thấy sao? Khi được nghe những lời này.”

“…………”

Kyougoku bị dồn sát vào tường. Mặt cô đỏ bừng đến tận mang tai, vội lấy hai tay che miệng.

“A, Akaishi-kun thích tớ sao…”

“Nói như vậy thì cậu đã thấy hài lòng chưa?”

Akaishi nheo mắt nhìn Kyougoku chằm chằm.

“……”

“Lời nói thì muốn nói thế nào mà chẳng được. Nếu muốn khen ngợi đối phương, thì có thể khen bao nhiêu tùy thích. Dù là thích hay ghét, thì rốt cuộc cũng chỉ là lời nói suông mà thôi. Nói sao cũng được. Chúng chỉ là một chuỗi ký tự vô nghĩa, chẳng có giá trị gì cả.”

Akaishi đứng dậy, quay trở lại chỗ cửa sổ.

“Điều quan trọng là thứ ẩn giấu đằng sau những lời nói đó, phải không? Hành động và lời nói mà không tương xứng với nhau thì thật kỳ cục. Phải luôn đọc được ẩn ý sau từng câu chữ, tại sao họ lại khen, vì lý do gì mà họ lại nói như vậy, phải đọc vị được cuộc đời và cả suy nghĩ của đối phương nữa――”

“……!”

Kyougoku đấm vào đầu Akaishi một cái.

“……!?”

Akaishi đưa tay ôm lấy chỗ bị đánh, nhìn Kyougoku bằng ánh mắt đầy thắc mắc.

“Bị khen dễ thương, dễ thương tới tấp như thế thì ai mà không hiểu lầm cho được!”

Kyougoku hét vào mặt Akaishi.

“Như thế mà…?”

“Như thế mà…”

Akaishi vẫn nhìn Kyougoku, vẻ mặt vẫn còn đầy dấu hỏi chấm.

“Thiếu chút nữa là tớ thích cậu mất rồi còn gì.”

Kyougoku bĩu môi, nói với Akaishi.

“Cậu ngốc quá rồi đấy…”

“……!”

Tức tối vì lời nói của Akaishi, Kyougoku lại thụi thêm một cú vào đầu cậu.

“Cậu không để ý đến ngữ cảnh, hay sự nhất quán với những lời nói trước đó và sau đó sao? Cuộc hội thoại nó đang nhảy cóc lung tung mà cậu không thấy gì à? Tại sao cậu cứ khăng khăng bám lấy nghĩa đen của từ ngữ thế hả? Cậu chưa từng nghe đến từ ‘mỉa mai’ bao giờ à? Tôi đã hỏi ‘cậu thấy sao’ thì rõ ràng là đang mỉa mai rồi còn gì. Sao trong đầu cậu nó lại tự động chuyển thành lời cầu hôn được cơ chứ?”

Akaishi ôm đầu, còn Kyougoku thì ngồi xuống chiếc ghế gần đó.

“Hừ!”

“Đau quá…”

Akaishi vẫn đưa tay ôm đầu, ngồi xuống bên cạnh Kyougoku.

“Cậu đúng là kiểu con gái mà dù bị bạn trai cắm sừng, chỉ cần hắn nói một câu ‘anh yêu em nhất trên đời’ là sẽ bỏ qua cho chuyện ngoại tình ngay tắp lự.”

“…………”

Kyougoku vẫn nghe, nhưng mắt nhìn đi chỗ khác, không nhìn Akaishi.

“Cậu là kiểu người đặt nặng lời nói lên trên hết nhỉ? Rõ ràng là họ chỉ muốn điều khiển cậu một cách tiện lợi mà thôi. Đó là câu cửa miệng điển hình của mấy gã lăng nhăng. Cậu thiếu tự tin vào bản thân đến mức nào vậy hả? Cậu không thể đọc được ẩn ý đằng sau lời nói của người khác sao? Một người khen thật lòng sẽ không nói kiểu đó đâu. Đừng trở thành một cô gái dễ dãi, tiện lợi cho người khác.”

“Ồn~ào~quá~đi.”

Kyougoku gầm gừ, liếc nhìn Akaishi.

“Vì không tự tin vào bản thân nên cậu mới vui buồn thất thường vì lời nói của người khác, rồi bị lợi dụng một cách dễ dàng, đúng không? Phải tự tin vào chính mình đi. Trước khi bận tâm đến ánh mắt thiên hạ, hãy làm điều cậu thực sự muốn. Cứ tự tin mà làm điều mình thích. Dù nó không hợp, dù nó lạc lõng, nhưng nếu cậu muốn làm thì cứ làm thôi. So với một cuộc đời cứ mãi không dám làm điều mình muốn để rồi phải hối hận, phải ganh tị với người khác, thì dù có bị cười chê, bị ghét bỏ một lần, nhưng được sống và làm điều mình muốn, tôi nghĩ vẫn tốt hơn gấp vạn lần.”

“……Tớ hiểu rồi.”

Akaishi lại đi đến trước cửa sổ, ngồi xổm xuống.

“Cậu quá thiếu tự tin vào bản thân rồi đấy. Hãy tự tin vào mình hơn nữa đi.”

Akaishi nhìn Kyougoku một lượt.

“Vậy thì, nếu tớ làm những chuyện như vậy, cậu sẽ khen tớ chứ?”

“Nếu hợp thì có.”

“……”

Kyougoku miệng vẫn há hốc, rồi “haizz” một tiếng, thở dài.

“Liệu có hợp không nhỉ, tớ mà diện đồ kiểu con gái ấy.”

“Vì cậu cao nên chắc sẽ hợp với mấy kiểu trang phục của người mẫu đấy? Gọi là gì nhỉ, phong cách ‘mode’ thì phải, kiểu đó đó.”

“……Tớ sẽ cân nhắc thử xem.”

Kyougoku chẳng hiểu sao lại đứng phía sau Akaishi, người đang ngồi xổm trước cửa sổ.

“Mà nhân tiện nói chuyện tiền bạc, tại sao chúng ta lại ở một nơi như thế này?”

Vẫn không hiểu tại sao lại đến phòng học ở khu nhà khác này, Kyougoku cứ thế đi theo Akaishi.

“Chẳng phải cậu muốn đòi lại tiền sao?”

“Không, đôi giày đó mua bằng tiền của cậu mà.”

“……Đúng là vậy!”

Kyougoku đã đưa tiền cho cậu ấy mua giúp.

“Vậy thì tại sao lại nói chuyện tiền nong…”

Kyougoku nhìn Akaishi bằng ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ đáng ngờ.

“Không, cô nàng đó, hình như là người mà Kusunoki đang đơn phương đấy.”

“Hả?”

Akaishi và Kyougoku cùng ló đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn Shimizu và Kusunoki ở sân trong.

“Nếu cứ để cậu ở lại đó, tôi sợ cậu sẽ nói ra chuyện của Shimizu mất, nên tôi đã kiếm một lý do có vẻ hợp lý để hai đứa mình cùng rút lui.”

“Ra là vậy…”

Akaishi mở cửa sổ, cùng Kyougoku quan sát bầu không khí ngoài sân.

Ghi chú

[Lên trên]
Khó để phân biệt gà con là trống hay mái
Khó để phân biệt gà con là trống hay mái
Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Người đầu tiên Aka tỏ tình (?) 🐧
Xem thêm
Ý là vẫn còn nx ấy hả, liệu sau này anh tôi có thành sakurai thứ 2 ko
Xem thêm
Ờm, cái này ko tính là tỏ tình đâu, chỉ trêu gái tí thôi😅. Cơ mà với cái tính cách đó ông nghĩ Aka có chủ động tỏ tình với ai ko?🐧
Xem thêm
Đọc tới đoạn tỏ tình phải ra check xem có tag misunderstanding k
có thì lại tội Yat quá:((((
Xem thêm
Yat: It should been me, not her 😭
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
Sơ hở là ghẹo gái 😆
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
Ảnh đầu chương là Kyougoku và Akaishi
Xem thêm
Sao anh tôi nhỏ dữ dậy 😭
Xem thêm