Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 9: Arai Yuki: Rising

Chương 395: Bạn có thích Shimoda Takahiro không? (3)

2 Bình luận - Độ dài: 1,395 từ - Cập nhật:

“Haizz…”

Kyougoku một mình thở dài trong thư viện trường.

“Sao thế, Asuka?”

Sakurai, người ngồi đối diện, cất tiếng hỏi Kyougoku.

“Không có gì đâu, chỉ là dạo này tớ hơi đau đầu một chút.”

“Chuyện gì mà đau đầu thế? Nếu cậu không chê, có thể tâm sự với tớ.”

“Thật ra thì…”

Kyougoku thú nhận với Sakurai rằng mình đang mệt mỏi vì bị Shimoda đeo bám.

“Cái gì cơ, tớ không thể tha thứ cho hắn…!”

Sakurai tức đến toàn thân run rẩy.

“Dù không biết tại sao, nhưng cậu ta cứ gặng hỏi đủ điều về tớ, dạo này tớ thực sự rất mệt…”

Kyougoku cúi gằm mặt.

“Để tớ đi dạy dỗ cậu ta một trận. Cậu cho tớ biết tên cậu ta được không?”

“Không… không cần đâu, tớ sẽ quan sát tình hình thêm chút nữa… Ừm, không sao đâu.”

Kyougoku cười gượng gạo.

“Dù cậu nói vậy, nhưng lỡ Asuka có chuyện gì thì không ổn đâu? Đừng bận tâm đến tớ! Tớ sẽ dạy dỗ cậu ta một trận ra trò, cho tớ biết tên cậu ta đi.”

“Không cần đâu… không sao mà, bây giờ vẫn chưa cần. Tớ không muốn làm phiền Sakurai-kun đâu.”

“Cậu không cần thấy phiền phức đâu mà.”

Sakurai vỗ nhẹ lên đầu Kyougoku.

“Asuka quả nhiên rất dễ thương, nên mới bị loại người kinh tởm đó bám theo.”

“Làm gì có, tớ dễ thương chỗ nào chứ…”

Mặt Kyougoku đỏ bừng.

“Nhưng mà, nếu cậu thật sự cảm thấy phiền, lúc nào cũng có thể gọi tớ nhé? Tớ sẽ đến ngay lập tức.”

“…Ừm, cảm ơn cậu, Sakurai-kun.”

“…”

Sakurai im lặng, vỗ nhẹ đầu Kyougoku.

“À, còn nữa.”

“?”

Sakurai quay lại chỗ ngồi ban đầu của mình.

“Sakurai-kun, cậu và Akaishi-kun không hợp nhau à?”

“…Ể?”

Một khoảng lặng kỳ lạ bao trùm.

“Không hợp nhau… Sao cậu lại hỏi vậy?”

“Không có gì, chỉ là lần trước tớ gặp Sakurai-kun thì Akaishi-kun cũng ở đó. Tớ định để Akaishi-kun và Sakurai-kun gặp nhau, nhưng Akaishi-kun lại biến mất rồi.”

“À à…”

Sakurai nheo mắt.

“Vì tên đó ghét tớ.”

Sakurai vừa thở dài vừa gãi đầu.

“Sakurai-kun bị Akaishi-kun ghét à?”

Kyougoku tròn xoe mắt.

“Ừm, đúng là vậy đó.”

“Tại sao?”

“Tại sao à… Cậu đi mà hỏi cậu ta.”

“Ghét một người tốt như Sakurai-kun, lạ thật nhỉ?”

“Không không không, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Tớ thì muốn hòa hợp với cậu ta lắm…”

Sakurai cười khổ.

“Phải nói sao nhỉ, tên đó rất thích trách móc người khác đúng không?”

“Đúng là hay đổ lỗi!”

“Nói những lời khó nghe với người đang gặp khó khăn, nói những lời càng khiến người ta phiền muộn hơn với người đang bối rối, tên đó không phải thường xuyên như vậy sao?”

“Có ạ!”

Kyougoku tỏ vẻ đồng tình.

“Cậu ta còn nói được cả những lời như ‘Dù không nói những lời đó thì người ta cũng đã đủ phiền muộn rồi!’ nữa kìa.”

“Nói được, nói được ạ!”

“Thế nên, cậu ta quả nhiên là ghét loại người như tớ rồi.”

“Thì ra là vậy…”

Kyougoku xoa cằm.

“Tên đó hay thản nhiên nói những lời thất lễ hoặc quá đáng đúng không? Tớ đã thấy mấy bạn nữ bị lời nói của cậu ta làm cho phát khóc rồi, tớ quả nhiên cũng hơi không thể tha thứ cho cậu ta được…”

“Cậu ta đã làm những chuyện như vậy à…”

Kyougoku cúi đầu, trông rất chán nản.

“Cậu thấy đó, tớ chính là không thể tha thứ cho những chuyện như vậy, nên khi thấy người khác gặp khó khăn, dù thế nào tớ cũng muốn giúp một tay, thấy người đang phiền muộn là không thể làm ngơ được. Thái độ của tên đó quả nhiên khác tớ, phải nói là trái ngược? Nên chắc là không thể hòa hợp được rồi.”

“Sakurai-kun đúng là luôn giúp đỡ những người gặp khó khăn nhỉ?”

Kyougoku gật gù lia lịa trong khi nghe Sakurai nói.

“Tại sao Akaishi-kun lại chỉ toàn nói kiểu đó nhỉ?”

“Đúng thế đó. Tại sao lại có thể thản nhiên nói những lời càng làm tổn thương hơn với những người yếu đuối chứ? Tớ hơi không thể tha thứ cho chuyện đó…”

“Sakurai-kun thật sự rất dịu dàng nhỉ.”

Kyougoku nhìn Sakurai bằng ánh mắt say đắm.

“Ừm, thế nên chắc tớ sẽ không dính dáng gì đến tên đó nữa đâu. Thấy không, tớ là kiểu người muốn giúp đỡ người gặp khó khăn. Giúp đỡ những người càng thêm suy sụp vì lời nói của cậu ta… kiểu vậy đó? Tớ nghĩ mình muốn sống theo cách đó.”

“Thì ra là thế à?”

Kyougoku cảm thấy khâm phục.

“Cảm ơn cậu, Sakurai-kun. Nhờ cậu mà tớ cảm thấy đầu óc nhẹ nhõm hơn một chút.”

Kyougoku vén tóc mái lên.

“Không không không, hoàn toàn không có chuyện đó đâu. Nếu cậu không chê, tớ lúc nào cũng sẵn lòng.”

Sakurai cười ngượng ngùng.

“Vậy hôm nay tớ về trước nhé?”

“À, vậy à. Tớ biết rồi, tớ phải đợi một người nữa.”

“Ừm, tớ biết rồi. Tạm biệt.”

“Cậu đi đường cẩn thận nhé!”

“Phì cười… Sakurai-kun thật sự rất dịu dàng nhỉ.”

Kyougoku che miệng cười.

Kyougoku cất sách giáo khoa vào cặp, rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Thật đó, nếu có chuyện gì, cứ tìm tớ tâm sự bất cứ lúc nào nhé!”

“Ừm, cảm ơn cậu, Sakurai-kun!”

Nói rồi Kyougoku rời khỏi thư viện.

----------

“Akaishi-kun.”

“Ừ.”

Kyougoku đến lớp học nơi Akaishi đang ở.

“Sao thế?”

“Cũng sắp đến lúc về rồi nhỉ?”

“Ừ, cũng sắp rồi.”

Akaishi đang ôn thi trong lớp học.

“Vậy cùng về không?”

“Được thôi.”

Kyougoku ngồi xuống ghế trước mặt Akaishi.

“Cái ‘Được thôi’ đó nghĩa là không vấn đề gì chứ?”

“Không vấn đề.”

“Cái ‘Không vấn đề’ đó nghĩa là đồng ý hả?”

“Đừng có mỗi lần lại dùng từ khác để nói vòng vo nữa. Tôi biết rồi. Về thôi.”

“Vậy thì nhanh chuẩn bị đi!”

Kyougoku gấp sách giáo khoa của Akaishi lại.

Kyougoku vỗ mạnh lên bàn Akaishi.

“Tôi vẫn đang học, mong cậu ít nhất đợi tôi làm xong câu này đã.”

“Làm hay không làm một câu cũng như nhau cả thôi. Vậy chúng ta về nhé?”

“Ừ…”

Akaishi miễn cưỡng chuẩn bị cặp sách.

“Hôm nay cậu sao tự dưng lại thế?”

“À, tớ muốn nói với Akaishi-kun nhân lúc còn chưa quên.”

“Nhân lúc còn chưa quên?”

Akaishi hơi nghiêng đầu.

“Vậy đi thôi?”

“Ừ.”

Kyougoku nắm lấy cổ áo Akaishi, kéo đi.

“Áo sẽ bị nhăn đó, đừng làm vậy.”

“Có sao đâu, đằng nào cũng là áo của Akaishi-kun mà.”

“Không được.”

Akaishi nắm lấy tay Kyougoku, gỡ ra.

“Vậy thì cậu đi nhanh lên một chút. Nhanh nhanh nhanh nhanh!”

“Biết đâu tôi để quên đồ thì sao.”

“Vậy thì mau kiểm tra đi, sao cũng được mà~”

Akaishi quay lại chỗ ngồi của mình, kiểm tra xem có quên thứ gì không.

“Vậy thì…”

“Nhanh lên~”

“Hay là kiểm tra lại lần nữa cho chắc.”

“Đã bảo là không cần nữa mà!”

Kyougoku kéo cổ áo Akaishi, ra khỏi lớp học.

“Akaishi-kun thật sự rất hay lo xa nhỉ.”

“Tính tôi vốn vậy mà.”

Kyougoku đi bên cạnh Akaishi.

“Akaishi-kun muốn vào trường Hokushuin đúng không?”

“Ừ, đúng vậy.”

Hai người thay giày ở sảnh ra vào.

Akaishi vừa nghe vừa nghĩ, cậu nhớ là chưa nói cho Kyougoku biết chuyện này.

“Vậy thì, tuần sau cậu có đi ngày hội trường không?”

“Tôi định đi.”

Kyougoku gật đầu.

“Tớ cũng định đi ngày hội trường của Hokushuin, nếu được thì chúng mình cùng đi không?”

“À…”

Akaishi suy nghĩ một chút.

“Còn có những người khác cùng đi nữa, nên phải hỏi ý kiến họ đã rồi mới nói được.”

“Còn cá nhân Akaishi-kun thì không có vấn đề gì?”

“Ừ.”

“Vậy cậu có thể nói giúp tớ với họ một tiếng được không?”

“Biết rồi.”

“Ừm.”

Kyougoku đã hẹn được lịch đi ngày hội trường vào tuần sau.

“Còn nữa.”

“Còn nữa?”

Kyougoku ngập ngừng một lát.

“Lúc nãy tớ vừa nói chuyện với Sakurai-kun đấy.”

“À…”

Akaishi thở dài.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Đừng dính vào Sakurai em ơi, th đó chuyên lùa gà đấy💔
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
Đúng là ngài Sakurai, thuận miệng là có thể chém gió + hạ bệ người khác xuống
Xem thêm