Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 9: Arai Yuki: Rising

Chương 392: Bạn có thích người tốt không?

1 Bình luận - Độ dài: 1,352 từ - Cập nhật:

Akaishi và Kyougoku xuống tàu điện.

Kyougoku xuống xe trước, đợi Akaishi.

“Chậm quá…”

Akaishi chậm một bước, chầm chậm xuống xe.

“Akaishi-kun, cậu chậm quá đấy.”

Akaishi giơ một tay lên, chào về phía không gian trống không.

“Làm gì mà ra vẻ như cậu nhận được giải thưởng vậy…”

Akaishi đi đến bên cạnh Kyougoku.

“Tôi nhường người khác xuống trước, nên mới chậm vậy.”

“Lúc tớ xuống xe cậu đi theo luôn là được rồi.”

“Tôi không thích đứng trước người khác, nên mới xuống cuối cùng.”

“……Hừm.”

Kyougoku lấy điện thoại ra cho Akaishi xem.

“Ta da~”

Trên điện thoại của Kyougoku hiển thị trang phục Halloween.

“Đây này, hóa trang Halloween.”

Bên cạnh Kyougoku còn chụp được cả Sakurai.

“Vậy à.”

Akaishi rảo bước, chuẩn bị đi ra khỏi ga.

Kyougoku cũng đuổi theo sau Akaishi.

“Thế nào?”

Kyougoku hỏi Akaishi bằng giọng ngọt ngào như em bé.

“Cũng không tệ, rất có cảm giác học sinh.”

Akaishi thản nhiên trả lời.

“Không phải thế, ý tớ là có hợp không cơ.”

“Ừ.”

“Ừ, là sao…”

Kyougoku cất điện thoại đi.

“Chẳng lẽ là…”

Kyougoku đi bên cạnh Akaishi.

“Akaishi-kun này, cậu ghét Sakurai-kun à?”

Kyougoku nghiêng đầu nhìn mặt Akaishi.

“Ừm, không phải kiểu tôi thích.”

“Vậy là ghét rồi.”

Kyougoku bĩu môi. 

“Tại sao?”

“Không tại sao cả.”

“Cậu ấy rõ ràng là người tốt mà, sao Akaishi-kun lại ghét cậu ấy chứ?”

“Đối với tôi thì cậu ta hoàn toàn không phải người tốt.”

“Akaishi-kun thì lúc nào chẳng thế, lại nhìn người khác bằng ánh mắt phiến diện rồi phải không? Như vậy không được đâu, cậu lúc nào cũng nhìn người khác bằng ánh mắt chấm điểm như thế. Cậu cho rằng mình giỏi hơn người khác, nên mới đánh giá người khác như vậy phải không? Cho nên cậu mới ghét người ta, không thể thích ai được.”

“…”

Kyougoku tiếp tục nói:

“Akaishi-kun lúc nào cũng nói xấu người khác phải không? Không được cho rằng mình giỏi hơn người khác đâu nhé? Chính vì cậu nghĩ mình hơn người nên mới có suy nghĩ đó đấy. Đến cả người tốt như Sakurai-kun mà cậu cũng nghĩ xấu thì, kiểu gì cũng thấy Akaishi-kun thật kỳ cục. Tớ lúc nào cũng thấy cách nghĩ của Akaishi-kun lạ lắm, đúng là lạ thật mà.”

“…”

“Đừng chỉ tìm khuyết điểm của người khác, mà hãy tìm ưu điểm đi. Đừng tìm điểm xấu, hãy tìm điểm tốt. Quan sát kỹ Sakurai-kun đi, cậu ấy chắc cũng có nhiều ưu điểm lắm phải không? Trước khi bới móc lỗi sai của người khác, cậu phải cố gắng thay đổi bản thân mình trước đã chứ?”

“Hư nè,” Kyougoku giơ ngón trỏ lên.

“Ai cũng có ưu điểm cả, nên hãy tìm ra ưu điểm của người đó và hòa hợp với họ. Cứ dễ dàng ghét người khác như vậy là không tốt đâu. Cậu có biết tại sao Akaishi-kun lại bị người khác ghét không? Là vì chính Akaishi-kun không chịu mở lòng với mọi người đấy. Nếu Akaishi-kun chủ động mở lòng với người ta, chắc chắn người ta cũng sẽ mở lòng với Akaishi-kun thôi. Cứ khăng khăng ‘đối phương tệ, đối phương đáng ghét, mình không sai, ghét nên không muốn dính dáng’, cứ đóng chặt lòng mình như thế là không được. Ai cũng có chút khuyết điểm, nên hãy nhìn vào ưu điểm của họ mà hòa hợp với họ đi.”

Kyougoku nói với Akaishi bằng giọng ôn tồn, như đang khuyên bảo: “Nhé?”

“Tớ nghĩ là, trên đời này chắc không có ai thực sự xấu xa đâu.”

Kyougoku ngẩng đầu nhìn lên trời.

“Chỉ vì cậu cứ chăm chăm vào khuyết điểm của người ta nên mới nghĩ vậy thôi. Tớ nghĩ Akaishi-kun cũng vì suy nghĩ ‘mình không sai, đối phương sai’ nên mới ghét người khác, rồi bị người khác ghét lại đấy. Nếu muốn đòi hỏi ở đối phương, thì trước hết bản thân mình phải cho đi đã. Này, mọi người đều tốt cả mà, nên trước tiên Akaishi-kun hãy cố gắng mở lòng với mọi người, được không? Tớ cũng sẽ giúp để Akaishi-kun thay đổi. Vì vậy, chúng ta cùng cố gắng nhé?”

Kyougoku dang rộng hai tay.

“…”

Akaishi liếc Kyougoku một cái.

“Buồn nôn thật.”

Cậu chỉ nói đúng một câu như vậy.

“……Haizz.”

Kyougoku thở dài một hơi.

“Sao tính cách Akaishi-kun tệ thế nhỉ?”

“Tại mẹ với bố tôi đấy.”

“Lại đổ lỗi cho người khác rồi. Akaishi-kun chỉ toàn nhìn vào điểm xấu của người ta, nên mới thấy cái gì trên đời cũng xấu xí như vậy. Nguyên nhân là do Akaishi-kun không chịu mở lòng đấy.”

“Đừng có tự tiện đổ nguyên nhân cho tôi. Mỗi người đều có người hợp, người không hợp. Cái kiểu nói con người ai cũng tốt bụng, nghe mà phát ói. Không thể có chuyện đó được. Kẻ xấu tuyệt đối, và những kẻ đáng ghét không muốn dính dáng đến, chắc chắn tồn tại. Chỉ vì cậu cố chỉ nhìn vào điểm tốt của người khác nên mới thấy vậy thôi. Đối xử tốt với mình thì là người tốt, hả? Xem cậu ta đối xử với tất cả những người khác ngoài cậu ra sao rồi hãy nói nhé.”

“Đúng là hết nói nổi…”

Kyougoku nhún vai.

“Akaishi-kun đúng là hết thuốc chữa rồi. Tớ chỉ vì nghĩ cho Akaishi-kun nên mới nói thôi mà. Tớ chỉ muốn Akaishi-kun có thể vui vẻ cười nói cùng mọi người. Vì Akaishi-kun u ám quá, nên tớ muốn dạy cho cậu biết sự tuyệt vời của việc hợp tác cùng mọi người, của việc tin tưởng. Không có người xấu tuyệt đối, cũng không có người không hợp với mình đâu. Akaishi-kun nên cố gắng tin tưởng người khác hơn, tìm kiếm điểm tốt của họ, không phải sao?”

“Tôi không thèm.”

Trước một Akaishi bất kể Kyougoku nói gì cũng chỉ phản bác, Kyougoku bắt đầu mất kiên nhẫn.

“…”

Kyougoku ngó nghiêng nhìn quanh.

“A!”

Rồi cô ấy kêu lên.

“Akaishi-kun, Akaishi-kun.”

Kyougoku vỗ vỗ vai Akaishi.

“Cậu xem kìa, vừa mới nói xong đã thấy Sakurai-kun rồi.”

Kyougoku phát hiện ra Sakurai đang đi phía trước.

“Ban đầu tớ cũng sẽ giúp một tay, tớ sẽ giúp Akaishi-kun sửa đổi tính cách của mình, nên ban đầu dù chỉ một chút thôi cũng được, cứ thử cố gắng xem sao nhé?”

Kyougoku chạy tới bắt chuyện với Sakurai.

“Sakurai-kun~”

Kyougoku gọi Sakurai đang đi ở phía trước.

“…Hửm?”

Sakurai quay đầu nhìn lại phía sau.

“Sakurai-kun, chào buổi sáng.”

“A, Asuka! Chào buổi sáng, Asuka. Sao thế, sáng sớm đã chạy tới đây?”

“Thật ra tớ có người muốn giới thiệu cho Sakurai-kun quen biết.”

Kyougoku quay đầu nhìn lại phía sau.

“…Ể?”

Bóng dáng Akaishi đã hòa lẫn vào trong đám học sinh đang đi học, biến mất không thấy tăm hơi.

“Kỳ lạ thật.”

Kyougoku thử tìm kiếm ở phía sau một chút, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Akaishi đâu.

“Asuka? Rốt cuộc là sao thế?”

“Kh... không, không có gì, không có chuyện gì đâu.”

Kyougoku quay lại bên cạnh Sakurai.

“Đi ngược chiều ở chỗ này nguy hiểm lắm đó, Asu— Ối!”

Sakurai vấp chân, mất thăng bằng.

“Nguy hiểm!”

Kyougoku đỡ lấy Sakurai đang loạng choạng.

“Đau quá… X-xin lỗi, Asuka, tớ…”

Nhìn kỹ lại, tay của Sakurai đang đè lên ngực của Kyougoku.

“May quá, Sakurai-kun không bị thương… Ấy.”

Kyougoku nhìn bàn tay đang đè trên ngực mình.

“Oa, oa oa oa oa oa! X-xin lỗi, Asuka, tin tớ đi, đây là bất khả kháng, tớ, tớ…”

Sakurai rút tay khỏi ngực Kyougoku.

“Này nhé, Sakurai-kun, tớ biết là trông tớ không giống con gái cho lắm, nhưng mà…”

Nắm đấm của Kyougoku run rẩy.

“Cậu đang làm cái quái gì vậy hả, Sakurai-kun~!”

Kyougoku đấm vào đầu Sakurai.

“X-xin lỗiiiiiiiiii!”

Tiếng hét thảm thiết của Sakurai vang vọng trên con đường đến trường.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Sỹ bầu, thằng l main harem số hưởng
Xem thêm