Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 9: Arai Yuki: Rising

Chương 389: Bạn có thích bảng xếp hạng không?

2 Bình luận - Độ dài: 1,498 từ - Cập nhật:

Cuối tháng Mười.

Sau giờ học, trong góc lớp, một đám học sinh nam túm tụm lại.

“Shimizu vẫn là nhất nhỉ?”

“Hiểu mà. Cậu ấy xinh nhất lớp này, đúng không.”

“Nhưng Minami cuỗm mất rồi~, khốn kiếp.”

“Rồi tụi nó cũng chia tay sớm thôi.”

““A ha ha ha ha ha ha””

Đám con trai cười rộ lên trong lớp học vắng người.

“Vậy hạng nhất là Shimizu, không ai có ý kiến gì chứ?”

“Không có ý kiến gì hết~!”

Tên của Shimizu được điền vào vị trí số một trên tờ giấy có ghi “Bảng xếp hạng những cô gái muốn hẹn hò”.

“Quyết định luôn top ba tệ nhất không?”

“À~ cũng được.”

“Tệ nhất thì rõ ràng quá rồi còn gì.”

Đám con trai gỡ sơ đồ chỗ ngồi được dán trên tường lớp học xuống, mang đến.

“Chà, đông thế này tha hồ mà quyết định nhỉ.”

Đám con trai nhìn đi nhìn lại giữa sơ đồ chỗ ngồi và tờ giấy xếp hạng.

“Kyougoku thì không thể thiếu được rồi.”

“““Chuẩn luôn~~”””

Đám con trai chỉ tay về phía người vừa phát biểu.

“Mà con đó có phải con gái đâu.”

“Hiểu mà. Đúng hơn là to con cỡ nào chứ.”

“Chắc phải cao đến năm trăm centimet ấy nhỉ?”

“Thế thì khác gì người máy khổng lồ đâu!”

““Gya ha ha ha ha ha ha!!””

Đập đùi, đám con trai cười ngặt nghẽo.

“Đứa nào to con hơn mình là không được rồi, đúng không.”

“Không thể đi cùng ngoài phố được.”

“Với lại Kyougoku chẳng có chút quyến rũ nào, đơn giản là ghét thôi.”

“Việc được đám con gái trầm trồ cũng thấy ghét thế nào ấy.”

“““Hiểu mà~~”””

“Chắc chắn bản thân Kyougoku cũng coi thường bọn mình thôi.”

“Con đó khỏe hơn cả con trai mà.”

“Ngay từ đầu nó đã chẳng thèm nghĩ đến chuyện hẹn hò với hạng như bọn mình đâu.”

“Miễn bàn, miễn bàn.”

Đám con trai đặt tên Kyougoku vào vị trí cuối bảng.

“Con đó có vẻ như đã tự mình từ bỏ việc làm con gái rồi ấy nhỉ.”

“Cái kiểu tỏ ra là ‘mình từ bỏ rồi’ cũng ngứa mắt thật.”

“Thật sự. Cái vẻ giả vờ từ bỏ ấy mới đáng ghét.”

“Thấy đáng lẽ trước khi từ bỏ thì phải làm những gì mình có thể làm đã chứ.”

“Hoàn toàn đồng ý.”

“Mà dù sao thì chắc nó cũng chẳng quan tâm người ta nói gì đâu, có nói thẳng vào mặt chắc nó cũng chẳng nghĩ gì.”

“Không, ý là cảm xúc của người máy khổng lồ chắc!”

““Gya ha ha ha ha ha ha ha!!””

Cùng với tiếng cười của đám con trai, một nam sinh bước vào lớp.

“Này.”

“…………?”

Một giọng nói cất lên hướng về đám con trai đang túm tụm quanh tờ giấy.

Đứng ở cửa lớp là Sakurai.

“Ai kia?”

“Đó chẳng phải Sakurai sao?”

“À, chẳng phải là cái đứa gây rối gì đó hồi lễ tốt nghiệp sao?”

“Nghe nói vụ đó không rõ nguyên nhân.”

“Tớ thì nghe nói là do cái máy báo động gì đó bị hỏng hay sao ấy.”

“Không, đó chỉ là tin đồn thôi, thực ra hình như không ai biết ai đã làm gì đâu.”

“Nhưng không có lửa làm sao có khói, mày biết đấy.”

“Ể, người quen của ai vậy?”

Đám con trai xì xào bàn tán.

“Làm trò đó, chúng mày không thấy nhục à?”

“……?”

Đám con trai nhìn nhau.

“Gì cơ?”

Gã con trai đứng giữa, Sasayama, đáp lời.

“Kyougoku không phải người như vậy đâu!”

Sakurai siết chặt nắm tay.

“…………”

Đám con trai im bặt.

“Chẳng biết gì sất mà dám tự tiện đặt bảng xếp hạng à!”

Sakurai sải bước nhanh về phía đám con trai.

“Ể, có liên quan gì đến mày à?”

“Chúng mày nghĩ Kyougoku bị viết như thế mà không thấy gì chắc!”

“Dù sao thì cũng chỉ chuyền tay trong đám bọn tao thôi, chắc cậu ấy cũng chẳng nghĩ gì đâu.”

Sasayama đứng dậy, đối mặt với Sakurai.

“Thứ này...!”

Sakurai giật lấy tờ giấy xếp hạng trên bàn, xé tan tành.

“……Nguy rồi, thằng này.”

Sasayama lùi lại một bước khỏi Sakurai.

“Chúng mày, lén lút nói xấu Kyougoku sau lưng, không thấy xấu hổ à!”

“Chuyện xếp hạng thì ai chẳng làm. Trong kỷ yếu tốt nghiệp cấp hai của mày chẳng phải cũng đầy rẫy bảng xếp hạng đó sao.”

“Xếp hạng ai xấu nhất, không thấy tội nghiệp à!”

“Không, đây là bảng xếp hạng không muốn hẹn hò nên bọn tao không nói ai xấu cả. Hay là mày đang muốn khẳng định mày không muốn hẹn hò với người xấu xí?”

Sasayama cười khẩy.

“…………”

Người Sakurai run lên.

“Nếu Kyougoku biết thì tội nghiệp cậu ấy lắm!”

“Nói xấu sau lưng thì bởi vì là nói sau lưng nên mới là nói xấu chứ. Sẽ không đến tai cậu ấy, cậu ấy cũng không đời nào biết được đâu.”

“Nếu có ai đó nói cho Kyougoku thì sao hả!”

“Nếu mày không nói thì cả đời này cũng không đến tai cậu ấy, cũng không ai biết đâu.”

“……”

Sasayama nhặt những mảnh giấy bị Sakurai xé.

“Này nhé. Tao không biết mày với Kyougoku quan hệ thế nào, nhưng trước khi đi ý kiến chuyện người khác nói xấu một đứa chẳng dính dáng gì tới mày, thì mày nên nói thẳng với chủ nhân của nó ấy. Vì cậu ta làm những chuyện đáng bị nói xấu mà.”

“…………”

“Tao không biết mày có phải cũng không muốn hẹn hò với người xấu không, nhưng sao mày không nói thẳng với Kyougoku là đừng xấu xí nữa đi?”

Sasayama nhún vai.

“Thằng khốn!!”

Sakurai lao vào định đấm Sasayama.

““Này này này này này này!””

Sasayama cũng định lao vào đánh trả Sakurai, nhưng những đứa con trai xung quanh đã cản Sakurai và Sasayama lại.

“Kyougoku tội nghiệp lắm, biết không!”

Sakurai gạt tay đám con trai đang cản mình ra, lao vào vật Sasayama.

Sasayama loạng choạng, lảo đảo lùi lại.

“Đừng có tự tiện xen vào chuyện của người khác!”

“Sasayama, dừng lại đi!”

Sasayama cũng lao vào vật lại Sakurai.

Sakurai ngã ngồi xuống đất.

“Này, dừng lại mau hai bây! Đây là trường học đấy!”

Một đứa con trai cản Sakurai lại khi cậu vừa đứng dậy định lao vào đánh tiếp.

“Cứ vì mấy chuyện vớ vẩn này mà đánh nhau suốt thì còn ra thể thống gì nữa!”

Gã con trai đẩy Sakurai ra ngoài hành lang.

“Về đi cho rồi!”

Gã con trai đóng sầm cửa lại và khóa trái.

“…………”

Sakurai đá mạnh vào cửa một cái “rầm”, rồi bỏ đi.

------------

“Sakurai…… kun?”

Khi đến nhà ga, Sakurai gặp Kyougoku.

Thấy Sakurai với miếng gạc trên mặt, Kyougoku lại gần.

“Ồ, Asuka!”

Sakurai đang cúi gằm mặt, vừa thấy Kyougoku liền vẫy tay.

“Cậu sao thế, Sakurai-kun, cái này.”

Kyougoku chạy lại gần Sakurai, chỉ vào miếng gạc.

“Ờ thì……”

Sakurai ngập ngừng.

“Đánh nhau à?”

“……”

Sakurai chậm rãi gật đầu.

“Không được đâu, sao lại đánh nhau chứ! Tại sao lại đánh nhau vậy?”

Kyougoku trách Sakurai.

“Ờ…… thực ra, có mấy đứa nói xấu cậu.”

“Ể……”

“Bọn nó nói quá đáng lắm, nên tớ không thể tha thứ được……”

Sakurai lại cúi gằm mặt.

“Tớ không thể tha cho bọn nó được……”

“Sakurai-kun……”

Mắt Kyougoku ngấn lệ.

“Xin lỗi nhé, Sakurai-kun, là tại tớ. Cảm ơn cậu đã nổi giận vì tớ.”

“Không, không có gì đâu……”

Sakurai xua tay.

“Tớ chỉ làm chuyện phải làm thôi.”

Sakurai toe toét cười với Kyougoku.

“Nhưng tớ thấy buồn hơn khi Sakurai-kun bị thương đầy mình, nên lần sau không cần làm vậy đâu.”

Kyougoku nhẹ nhàng đặt tay lên vai Sakurai.

“Tớ quen với việc bị người khác nói xấu rồi……”

“Sao lại thế, tớ không thể tha thứ được……”

Sakurai siết chặt nắm tay.

“Cảm ơn cậu. Thật sự, chỉ cần tấm lòng của cậu là đủ rồi. Tớ là người rõ nhất Sakurai-kun tốt bụng đến nhường nào mà.”

“Asuka……”

Kyougoku nhìn Sakurai, dịu dàng nói “nhé”.

“Quan trọng hơn là, hôm nay cậu sẽ đi mua đồ cosplay cùng tớ đúng không?”

Để chuẩn bị cho lễ Halloween sắp tới, Kyougoku và Sakurai đã hẹn nhau đi mua trang phục cosplay.

“Tớ thế này nên đồ dễ thương chắc chắn không hợp rồi, có khi hợp đồ zombie hơn ấy, nhưng tớ cũng muốn nghe lời khuyên của Sakurai-kun.”

“Nói ngốc gì vậy. Làm gì có chuyện đó.”

“Sakurai-kun……”

Kyougoku bẽn lẽn.

“Đồ dễ thương chắc chắn hợp với cậu mà. Tớ sẽ chọn cùng cậu, Halloween này cùng nhau quẩy hết mình nhé!”

“Cảm ơn cậu, Sakurai-kun.”

Kyougoku và Sakurai cùng nhau đi mua trang phục cosplay cho Halloween.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Lúc này Kyougoku như hồi Yatsugai mới quen Akaishi ấy, đều có thiện cảm với 2 người và đều thích Sakurai hơn.
Xem thêm
Vl dth thế mà dính tới sakurai😭 -1 thiện cảm
Xem thêm