Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 9: Arai Yuki: Rising

Chương 400: Bạn có thích ngày hội trải nghiệm đại học không? (3)

1 Bình luận - Độ dài: 1,464 từ - Cập nhật:

“Đùa thôi mà.”

Akaishi gạt tay Miichi ra.

“Hội trưởng mà lại nói đùa kiểu đó...”

“Chị ấy đúng là người hay đùa kiểu này mà.”

Akaishi nhìn Miichi bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Ha ha ha, ngại quá đi.”

“Không thể nào...”

Kyougoku không thể chấp nhận được sự khác biệt giữa hình ảnh của Miichi trong lòng mình và Miichi ngoài đời thực.

“Dù gì thì ở trường, quần áo——”

“Ấy Akaishi-kun, đến đó thôi được rồi.”

Miichi bịt miệng Akaishi lại.

“Nói thêm nữa là thành nội dung nhạy cảm chỉ thành viên trả phí mới được xem đấy, Akaishi-kun.”

“Đâu phải thứ gì tốt đẹp đến thế đâu.”

Akaishi đẩy Miichi ra.

“Sao có thể… Hội trưởng của mình…”

Kyougoku sững sờ tại chỗ.

“Mà này Akaishi-kun, kế hoạch hôm nay của cậu là gì?”

“Tôi định xem qua loa các phòng nghiên cứu rồi về. Cũng tiện thể tham quan trường đại học luôn.”

“Các em cũng vậy à?”

“Kiểu vậy đó ạ!”

“Ra thế nhỉ.”

Miichi đặt tay lên cằm, suy nghĩ một lúc.

“Ăn trưa ở nhà ăn à?”

“Bọn em định thế ạ.”

“Vậy thì giờ ăn trưa đến nhà ăn đi. Chị sẽ giới thiệu phòng sinh hoạt câu lạc bộ của chị cho.”

“…”

Akaishi nhìn bọn Suda.

“Mà, vậy thì ai muốn đi thì đi thôi.”

“Cậu vẫn cứ sống mà để ý sắc mặt người khác ở những chỗ kỳ lạ nhỉ.”

Akaishi cúi đầu chào Miichi rồi hướng về phía phòng nghiên cứu.

“Xin lỗi, làm lãng phí thời gian rồi.”

“Hội trưởng Hội học sinh của tớ…”

Kyougoku đang lẩm bẩm.

“Mấy giờ rồi?”

“Cũng sắp rồi.”

“Vậy đi phòng nghiên cứu thôi nhỉ.”

“Ừ, cảm ơn.”

Bọn Akaishi bắt đầu đi tham quan các phòng nghiên cứu.

“Ở phòng nghiên cứu này, trí tuệ nhân tạo sẽ trả lời các câu hỏi của mọi người.”

Một người đàn ông mảnh khảnh đeo kính trong phòng nghiên cứu nói.

“Chúng tôi đang nghiên cứu công nghệ chuyển đổi giọng nói của con người theo thời gian thực.”

Một người đàn ông to lớn vừa ngồi trên ghế vừa nói.

“Chúng tôi trồng nông sản, và mỗi năm tổ chức lễ hội thu hoạch hai lần. Hiện tại ở đây đang trồng――”

Một người phụ nữ có làn da rám nắng màu lúa mì, hoạt bát nói.

“Không nên đến những nơi thế này đâu. Phòng nghiên cứu là địa ngục đấy. Nên chọn nguyện vọng vào khoa khác thì hơn.”

Một người đàn ông gầy gò nói với vẻ mặt u ám.

Giáo sư lập tức nói đỡ.

Bọn Akaishi đã đi một vòng các phòng nghiên cứu.

“Vui quá nhỉ~”

“Ừ nhỉ~”

Sendou và Sanzenro cùng nhau cười.

“Tụi mình năm sau cũng thành nữ sinh viên trường Hokushuinin rồi nhỉ~”

“Hoàn toàn không tưởng tượng được luôn~~”

“Thật đó~~~”

Sanzenro và Sendou vỗ tay vào nhau.

“Vậy tớ đến nhà ăn rồi qua phòng sinh hoạt của senpai, còn mọi người về không?”

Akaishi nhìn bọn Suda.

“…”

Bọn Sanzenro suy nghĩ một lúc.

“Nhưng mà, đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ làm phiền thì cũng không hay lắm... nhỉ~”

Suda, Sanzenro, và Sendou tuy đều quen biết, nhưng không có mối quan hệ sâu sắc với Miichi.

“Nói thật thì, ở đây người Miichi-senpai quen chỉ có mỗi Yuu thôi à… Ừm.”

Trông họ như đang phân vân không biết có nên đi hay không.

“Đúng là vậy, tình hình này là tớ đang làm phiền mọi người rồi.”

Akaishi choàng tay qua vai Suda và Sanzenro.

“Thấy có lỗi quá, vậy mọi người về trước đi. Tớ cũng ghé qua phòng sinh hoạt một chút rồi về ngay thôi.”

“Ừm, mà, chắc đành chịu thôi ha…”

Nhưng, Sanzenro nói thêm.

“Nhà ăn thì vẫn đi bình thường nha? Ăn cơm xong thì tớ, Tou, Kyougoku-chan, Yatsugai-chan và Sendou-chan sẽ về nhé.”

“Hiểu rồi.”

“Vậy đi nhà ăn thôi~!”

Sanzenro đi đầu, cả nhóm hướng đến nhà ăn.

“A, khoan đã.”

Kyougoku giơ tay.

“Tớ có hứng thú với phòng sinh hoạt, đi cùng được không?”

Kyougoku rụt rè nói.

“Ể, vậy sao?”

“Tớ muốn nói chuyện thêm với Hội trưởng một chút…”

“Yuu thì sao?”

“Ừm, nếu senpai đồng ý thì tớ nghĩ là được thôi.”

“Yeah!”

Kyougoku giơ nắm đấm ăn mừng.

“…”

Yatsugai cũng lặng lẽ giơ tay.

“Yatsugai-chan cũng vậy à?”

“Akaishi, được không?”

“Ừm, nếu senpai đồng ý.”

“…”

Yatsugai và Kyougoku đã tình nguyện đi.

“Hu hu… Yatsugai-chan, Kyougoku-chan của tôi…”

Sanzenro tiu nghỉu cúi đầu, vẻ thất vọng.

“Nhà ăn sắp tới chưa nhỉ?”

“Trường đại học này rộng thật đấy nhỉ.”

“Trường đại học quy mô thế này, trong tỉnh cũng ít phải không?”

“Tớ cũng mong chờ vào đại học ghê.”

“Đúng là vẫn muốn thành nữ sinh viên đại học nhỉ~”

“Nữ sinh viên đại học thì cũng không đến mức đó đâu nhưng mà…”

Trong lúc Sanzenro và bọn Kyougoku đang vui vẻ nói chuyện, Akaishi phát hiện một gương mặt quen thuộc ở phía trước.

“A… kaishi-kun.”

“…”

“…”

Mizuki và Sakurai, cả hai đang ở đó.

“Sakurai-kun?”

“Asuka…”

Kyougoku từ phía sau tới và Sakurai chạm mắt nhau.

“Sao vậy? Chẳng phải cậu không có nguyện vọng vào đây sao…”

“Không, đi cùng với cậu ấy thôi.”

“Ư, ừm. Tớ, tớ có nguyện vọng vào Hokushuinin mà.”

“…”

“…”

Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm.

Sanzenro và Suda liếc nhìn Akaishi. Akaishi ra hiệu cho họ đi trước.

“…”

Akaishi im lặng, định quay lại chỗ bọn Suda.

“Mày.”

Sakurai lên tiếng với Akaishi.

“Sao mày lại đi cùng với Asuka hả?”

“…”

Akaishi nhìn Sakurai.

“…”

“…”

Sự im lặng khó xử.

“A, là tớ nhờ Akaishi-kun đi cùng đấy.”

“Nói với tớ một tiếng thì tớ đã đi cùng rồi.”

“A, à! Đúng! Ahaha…”

“…”

Kyougoku cố gắng cười một cách vui vẻ.

“Asuka, cậu không bị làm gì kỳ lạ chứ?”

“Chuyện kỳ lạ… thì, cũng không phải là không bị… có lẽ vậy, nhưng mà.”

“…!”

Sakurai kéo tay Kyougoku.

“Asuka, không được, ở cùng với một kẻ như thế này. Mày định làm tổn thương bao nhiêu cô gái nữa thì mới vừa lòng hả?”

“Ể, a, không phải, ờm.”

Bị Sakurai kéo, Kyougoku đỏ mặt lắp bắp.

“Kẻ làm tổn thương con gái là mày đấy. Sao không đến cúi đầu xin lỗi Arai, Hazuki và Kanami đi.”

“Ờm, cái đó, ờm…”

Trong bầu không khí rõ ràng là căng thẳng, Kyougoku cố gắng cử động cơ thể để xoa dịu tình hình, nhưng cả hai đều không để tâm.

“Đừng có nói những điều vô nghĩa nữa.”

“Sao không thử hỏi chuyện một người nào đó xung quanh mày xem sao. Trước khi nổi điên với tao.”

“Mày không liên quan gì đến mối quan hệ bạn bè của tao, đừng có xía vào.”

“A, ahahahaha…”

Kyougoku vẫn luống cuống không nói được gì.

“…”

Akaishi lặng lẽ rời khỏi đó.

“…”

“…”

“Phù…”

Sakurai thở dài một hơi, trút được gánh nặng trên vai.

“Không sao chứ, Asuka?”

“Kh, không, tớ hoàn toàn không sao cả, nhưng mà…”

“Không bị làm gì chứ? Bị hắn ta làm gì đó, chẳng hạn.”

“Không, nói là bị thì, không, bị thì đúng là có bị, nhưng mà cũng không phải là bị đến mức đó, không, nhưng mà bị thì vẫn là bị, nhưng không phải thế…”

Một câu trả lời mập mờ được đưa ra.

“Chẳng phải cậu bị tổn thương bởi lời nói của hắn ta sao?”

“Ư… Ừm.”

Đó là sự thật.

“Gã đó như một lưỡi dao vậy, chuyên đi làm tổn thương người khác. Tớ không thể bỏ mặc những người đã bị tổn thương vì hắn ta được. Dù cho bản thân tớ có bị ai đó ghét bỏ, bị tung tin đồn thất thiệt, tớ vẫn chỉ muốn hành động vì những người đang bị tổn thương mà thôi.”

“…Ừm.”

“Xin lỗi nhé Asuka, là do tớ không để ý.”

“Ư, ừm.”

Kyougoku quyết định đi cùng bọn Sakurai.

“Về rồi đó à~”

“Ừ.”

“Ủa?”

Sanzenro nhìn ra sau lưng Akaishi.

“Kyougoku-chan đâu rồi?”

“Cậu ấy nói đi với hắn ta rồi.”

“…Vậy à.”

Dù không hiểu rõ câu chuyện, Sanzenro cũng không hỏi thêm nữa.

“…”

Akaishi nhìn Yatsugai.

“Đừng.”

Như thể đoán trước được lời Akaishi định nói, Yatsugai nói với cậu như vậy.

“Ể?”

“A, không, không phải thế…”

“Yatsugai-chan lại thích tớ đến thế cơ à…”

Hu hu, vừa khóc Sanzenro vừa sờ soạn người Yatsugai.

“Đi gọi món không?”

“Đi thôi.”

“Đi nào~”

“Đừng bỏ tớ lại~!”

Sanzenro đuổi theo sau bọn Akaishi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

#svsakuraidjtmemay
Xem thêm