Quyển 9: Arai Yuki: Rising
Chương 369: Arai Yuki: Rising (9)
0 Bình luận - Độ dài: 1,663 từ - Cập nhật:
“Sao, giờ thấy thế nào hả, mày?”
Yamada nhìn Akaishi, bật cười.
Akaishi chậm rãi mở lời:
“Ừ, cũng như anh tưởng tượng thôi.”
“…”
Yamada lặng lẽ cười.
“Không sao cả, mày không cần phải tỏ ra mạnh mẽ đâu. Trước đó còn nổ banh xác là sẽ giúp con gái, giờ thì đừng có diễn nữa.”
“Không, thật sự là như anh tưởng tượng mà.”
“Haizz…”
Yamada thở dài.
“Tôi là kiểu người sẽ nói vậy mà, với lại tôi cũng chẳng phải định giúp đỡ gì Arai nên mới đến đây đâu.”
“Vậy sao mày lại ở đây?”
“Thuận theo tự nhiên thôi…”
“Mày nhắm con nhỏ này từ trước rồi đúng không? Thấy nó yếu đuối nên đối xử tốt rồi định bụng cưa cẩm, đúng chứ hả?”
“Không, cũng không hẳn…”
“Trúng tim đen rồi còn gì?”
Yamada chen vào lời Akaishi đang ấp úng.
“Ngây thơ quá đấy, đồ ngu. Cái loại như mày chuyên đi hớt tay trên của người khác là kinh tởm nhất đấy.”
“…”
Akaishi im lặng.
“…”
Arai siết chặt nắm tay, nhìn Akaishi.
“Sao cậu không phản bác?”
Arai nói với Akaishi, giọng như trách móc.
“Không, chỉ là tôi thấy có nói nữa thì hắn cũng chẳng thèm nghe đâu.”
“Hả?”
Yamada nhíu mày.
“Mày nói cái kiểu gì như thể mày bề trên lắm vậy?”
Yamada bắt bẻ Akaishi.
“Không, tôi đâu có ý đó, nhưng mà anh có tin lời tôi nói đâu đúng không? Vậy thì nói gì cũng vô ích còn gì?”
“Không phải tao không tin, mà vì đó là sự thật nên mày mới không nói gì đúng không?”
“Dù ở đây tôi có nói đó là sự thật, hay không phải sự thật, thì kết luận của anh cũng đâu thay đổi đúng không? Vậy thì nói gì cũng vô ích còn gì?”
“Thật ra mày nhắm con nhỏ này đúng không?”
“Không, cũng không hẳn…”
“Không cần nói dối nữa.”
“Đấy, chẳng phải anh vẫn đang cố lái câu chuyện theo hướng có lợi cho mình đó sao. Khuyên anh đừng dựng nên cái kịch bản mà chỉ cần dự đoán sai một bước là sụp đổ. Làm thế khác nào tự tay dâng quyền chủ đạo cho người ta. Chẳng phải nên xây dựng một cuộc hội thoại mà dù đối phương trả lời có hay không thì vẫn có thể tiếp tục được sao? Như bây giờ, tôi nghĩ thay vì thế, chi bằng anh thử tiếp cận từ góc độ xác suất, rằng nếu thừa lúc người ta yếu lòng mà giúp một tay thì khả năng người đó có cảm tình sẽ tăng lên, có khi lại hay.”
“……Gì vậy trời, thằng này.”
Bực bội với việc Akaishi tự ý đánh giá thuật nói chuyện của mình, Yamada đặt điện thoại xuống.
“Vì từ rất lâu rồi tôi toàn bị Arai nói xấu như thế, nên tôi nghĩ là cậu ấy chắc sẽ nói xấu sau lưng tôi, kết quả đúng như tôi nghĩ, chỉ có vậy thôi.”
“…”
“Tôi thì không biết rõ lắm, nhưng mà những người mà Yamada-san hay chơi cùng ấy, lúc không có Yamada-san ở đó họ cũng nói xấu anh nhiều lắm đấy. Vốn dĩ tôi cũng chẳng kỳ vọng gì ở Arai, mà kỳ vọng vào con người thì đúng là phí thời gian. Yamada-san chắc cũng thường xuyên bị ai đó ở đâu đó nói xấu, và tôi nghĩ anh cũng sống đến giờ trong khi bị chửi là ‘kinh tởm, kinh tởm’ rồi nhỉ. Những người đang ở cạnh Yamada-san bây giờ, chắc giờ này cũng đang vừa khinh miệt vừa cười nhạo Yamada-san là đồ ‘kinh tởm, kinh tởm’, ‘thảm hại, thảm hại’ lắm đấy. Quá kỳ vọng vào người khác chỉ tổ rước lấy phản bội thôi, nên dù không phải là Arai thì cũng, mà, đúng như tôi dự đoán thôi…”
“Bạn tao đời nào lại nói thế!”
Yamada máu nóng dồn lên não, đứng bật dậy.
“Arai đã nói xấu sau lưng tôi, vậy mà anh lại nghĩ bạn bè mình không nói xấu mình sao? Anh nghĩ mình không bị người khác coi thường sao? Anh không thấy cái lý lẽ của mình nó kỳ cục à? Hay anh chỉ muốn tự huyễn hoặc rằng mình không bị người khác coi thường? Mà, nếu anh không nghĩ vậy thì thôi, tôi cũng không quan tâm lắm…”
“Mày đừng có giỡn mặt.”
Yamada định túm lấy Akaishi.
“Dừng lại.”
Suda nắm lấy cánh tay Yamada.
“—”
Yamada tặc lưỡi, ngồi lại xuống ghế.
“Vậy là việc có vệ sĩ kè kè bên cạnh là đúng đắn cũng đã được chứng minh rồi nhỉ? Loài người một khi đã dựa vào bạo lực là hết thuốc chữa. Hiếm hoi lắm Thượng Đế mới ban cho chúng ta ngôn từ, một thứ tuyệt diệu như vậy, thì đừng có dùng đến cái phương thức nguyên thủy là bạo lực nữa. Chỉ vì hành động nông nổi của mình mà biến suy diễn tự tung tự tác của đối phương thành sự thật, cũng chẳng phải chuyện hay ho gì đâu.”
Akaishi thản nhiên nói.
Liếc nhìn Akaishi với lối nói chuyện lúc nào cũng chọc tức người khác, Yamada vắt chéo chân.
“Gì? Hai đứa bây ngủ với nhau rồi hả? Nên mới bênh con nhỏ này dữ vậy?”
Yamada chỉ vào Akaishi và Arai.
“…”
Arai im lặng cúi đầu.
“Thì ra là ‘làm’ thật rồi à. Mới hôm qua hôm nay. Tao thì từ chối, còn mày cũng đáo để thật đấy. Dù mình có gặp chuyện gì, chỉ cần tùy tiện lả lơi với một thằng đàn ông là lại có thằng ngu khác chống lưng cho mày ngay ấy mà. Đừng có đùa nữa, hai đứa bây. Tự mình chủ động mồi chài đàn ông, rồi không vừa ý thì lại trưng cái bộ mặt nạn nhân ra à. Mày đúng là đồ khốn nạn.”
Giữa lúc Yamada đang nói, Miichi gõ hai tiếng “cốc cốc” xuống bàn.
“Anh có thể dừng mấy lời khiếm nhã đó lại được không?”
Miichi kéo chủ đề về lại chính sự.
“Tôi chỉ mong anh chia tay với cô bé này thôi, anh có thể đừng đánh trống lảng nữa được không? Yêu cầu của tôi chỉ có vậy thôi.”
“Hờ.”
Yamada khinh khỉnh đáp.
“Và, xin anh đừng bao giờ động đến các em học sinh trường cũ của tôi nữa.”
“À, ra mày tốt nghiệp trường cấp ba đó hả? Bảo sao cứ gây sự với tao.”
“Những gì anh làm rõ ràng là phạm tội đấy.”
“Tội gì?”
“Quan hệ tình dục với trẻ vị thành niên.”
Miichi nhìn Arai.
“Và cả hành vi tình dục không tự nguyện. Đây không phải là chuyện có thể làm ngơ được. Thật lòng, cứ nghĩ đến việc các em học sinh trường cũ của tôi vẫn đang phải chịu đựng bàn tay độc ác của anh, tôi tức đến phát điên.”
Miichi nhíu mày, trừng mắt nhìn Yamada.
“Không không không, làm gì có?”
“…”
Trước thái độ trơ tráo của Yamada, Miichi há hốc miệng.
“Con nhỏ đó mười tám rồi mà.”
Yamada chỉ vào Arai.
Arai lí nhí nói: “Em mười tám tuổi rồi ạ.”
“Sao nào, lũ chúng mày nghĩ tao không biết tuổi con nhỏ đó à? Lũ chúng mày đúng là đồ bỉ ổi. Dối trá với người ta để cố tình dựng chuyện mình là nạn nhân, làm ăn kiểu gì thế? Gì cơ, vì tao chán rồi nên muốn ép tao thành tội phạm để moi tiền hả? Nhắc mới nhớ, tao cũng từng gặp loại như vậy rồi. Đúng là đồ bỉ ổi. Công lý với chả bình đẳng, lũ chúng mày làm gì có mấy cái khái niệm đó? Với thằng đàn ông mình đã chán thì muốn làm gì thì làm à? Với thằng đàn ông mình ghét rồi thì muốn sao cũng được à? Chán rồi là quay sang dọa dẫm tống tiền hả? Dùng cái trò này để úp sọt một thằng đàn ông, lừa đảo chuyên nghiệp quá nhỉ?”
Yamada dùng ngón tay gõ “cộp cộp” xuống bàn.
“Cái gì mà ‘trường cũ của tôi’, mày định giương cái ngọn cờ chính nghĩa vớ vẩn đó lên làm gì? Đây là yêu đương tự do mà. Từ trước đến giờ tao đã bao giờ chủ động tán tỉnh con nhỏ đó chưa hả? Chính nghĩa là cái gì? Rốt cuộc thì mày làm cái trò bẩn thỉu này vì mục đích gì? Người đang làm tổn thương trường cũ của mày chính là mày đấy. Lừa gạt, đe dọa đàn ông để moi tiền, đúng là đồ bỉ ổi. Lại còn lấy cả trường cũ ra làm lá chắn, vô liêm sỉ cũng có giới hạn chứ. Ai mới là tội phạm đây hả?”
Những lời nói vì Arai, lại phản tác dụng.
Miichi bị chửi xối xả một cách đơn phương.
“Trước khi con bé mười tám tuổi, chẳng phải anh cũng đã làm trò đó rồi sao?”
“Dù có lùi một trăm bước mà nói, dù tao có làm, mày cũng không có cách nào chứng minh được đúng không? Vốn dĩ, nạn nhân thực sự là tao đây này.”
Yamada dùng hai ngón tay kẹp chiếc điện thoại.
“Đây, là cái gì~ nhỉ?”
Trên điện thoại của Yamada, một đoạn video có hình Arai đang được chiếu.
“A, dừng lại!”
Arai hét lớn.
“Cứ chiếu thử xem sao~”
Yamada lắc lắc chiếc điện thoại.
“Hành vi quay lén đối phương khi không có sự đồng ý cũng là phạm tội đấy.”
Miichi nhíu mày.
“Sai bét~ Tao có quay thứ của nợ đó đâu~ Đây là video tao bị uy hiếp cơ mà~”
“…”
Miichi từ từ nhìn sang Arai.
“……Arai-kun?”
“…”
Arai cúi gằm mặt, người cứng đờ.


0 Bình luận