Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Chương 54: Suối nước nóng và sự nhõng nhẽo của Marina

0 Bình luận - Độ dài: 977 từ - Cập nhật:

“Rồi rồi, cởi ra nào!”

Marina theo tôi vào tận phòng thay đồ, hăng hái lột từng món đồ trên người tôi xuống.

Dù biết rõ phản kháng trước sức mạnh quái vật của nhỏ là vô ích, tôi vẫn cố ngăn lại.

“Khoan đã, tôi tự cởi được mà. Có phải con nít đâu.”

“Không được. Phải kiểm tra đàng hoàng!”

Vừa nói, Marina vừa giữ nguyên khí thế, ánh mắt thì cụp xuống đầy lo lắng.

“Phải kiểm tra cơ thể anh. Ai biết được có vết thương hay bị nguyền ở đâu chứ.”

“Tôi ổn mà.”

“Không tin được!”

Câu đáp không chút do dự của Marina đâm thẳng vào tim tôi.

Mất tích những hai tuần dù đã hứa sẽ quay lại ngay—bảo sao mà không còn được tin nữa.

“Vậy nên, anh đứng yên nào.”

“À… xin lỗi. Thấy không, tôi không sao thật mà?”

Tôi cởi trần nửa người, quay một vòng cho nhỏ xem.

Tuy có bị bùn sông bám dính đầy người, nhưng hoàn toàn không bị thương.

“Anh ổn… thật chứ?”

“Tôi nói rồi còn gì.”

Tôi cười gượng khi Marina vỗ vỗ kiểm tra lưng tôi.

“Vậy, tôi vào tắm suối đây. Em ra ngoài trước đi.”

“Ừm, hiểu rồi!”

Marina có vẻ đã yên tâm, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng thay đồ.

Tôi thở phào một tiếng, cởi nốt phần còn lại rồi gấp gọn để lên kệ, bước vào khu tắm.

Marina vô tư quá mức nên đúng là nguy hiểm thật.

Dù là mạo hiểm giả đi nữa, nhỏ cũng nên có chút ngại ngùng hay cảnh giác phù hợp với tuổi chứ.

“Phù~…”

Tôi thở dài khi ngâm mình trong suối nóng, nhắm mắt lại thì những chuyện dồn dập trong ngày bỗng ùa về.

Chuyện về “Glad Shi=im” thì phải giải thích sao đây.

Còn mối liên hệ giữa "Hoàng kim duy nhất" và Simon nữa.

Và cả vụ của vương tử Mastoma.

Một khi đã biết bí mật của vương tộc thì coi như bị kéo vào chuyện này rồi.

Nhiều chuyện phải suy nghĩ quá, tôi không thể sắp xếp nổi.

Khi đầu óc còn đang mơ màng thì—

TÙM!

Một tiếng nước bắn tung tóe vang lên, kèm theo một làn sóng nước—không, sóng suối nóng—đập thẳng vào người tôi.

“Owaah!?”

Tôi lau nước khỏi mặt rồi mở mắt ra, thấy một mái tóc đỏ rực và làn da trần mờ ảo trước mắt.

“Marina?”

“Vâng, là em đây!”

“Ừ thì tôi ổn. Nhưng sao em lại ở đây?”

Tôi quay lưng lại và che mắt, hỏi.

“Em đến xem anh thế nào rồi ạ.”

“Tôi nói là ổn rồi mà?”

“Vừa nãy anh không có vẻ gì là ổn cả.”

Tôi cứng họng trước lời Marina.

Tôi đúng là hay để lộ tâm trạng ra mặt—nhiều người đã nhắc tôi về chuyện đó rồi.

Silk còn từng nói: “Nhờ thế mà dễ hiểu, tiện lắm,” khiến tôi không biết nên vui hay buồn.

Là người dẫn đầu, tôi cũng muốn giữ bộ mặt bình thản kiên định chứ.

“Silk cũng bảo em canh chừng anh nữa!”

“Nhưng đâu cần vào tận đây…”

“Tủm.”

Tôi còn đang lẩm bẩm thì từ phía sau có một cú va chạm nhẹ.

Trong suối nên không có màn lao vào ôm như mọi khi, nhờ vậy lực va chạm cũng yếu hơn hẳn.

Thế nhưng thay vào đó, cảm giác làn da mềm mịn của Marina chạm vào khiến tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Em lo lắm đấy.”

“Xin lỗi mà. Tôi không ngờ là đã trôi qua lâu như vậy.”

“Sao lại thế ạ?”

“Có vẻ là dòng chảy thời gian bị lệch. Với tôi, mới chỉ như hôm qua thôi.”

Vừa cảm nhận Marina sau lưng, tôi vừa nghĩ cách giải thích việc này cho hội mạo hiểm.

Tôi chưa từng nghe nói đến chuyện gì như vậy cả.

Nhưng vấn đề trước mắt là—

“Thôi, em tách ra chút đi.”

“Không, em không thích ạ.”

Tôi cảm nhận được Marina đang lắc đầu phía sau, cả chóp mũi và đôi môi mềm mại của nhỏ khẽ chạm vào cổ tôi khiến tôi rùng mình.

Thật sự, nhỏ này vừa vô tư vừa nguy hiểm.

Quên mất tôi là con trai rồi à?

“Bù đắp cho hai tuần không được cưng chiều.”

Lời nói nhỏ xíu hiếm thấy từ miệng Marina khiến tim tôi nhói lên.

Nghe thế thì tôi lại yếu lòng.

Sau một thoáng ngẫm nghĩ, tôi thả lỏng người tựa nhẹ vào Marina.

Nếu chỉ vậy mà giúp nhỏ vơi đi bất an, thì cũng đáng.

Mà… buông xuôi rồi thì cũng không tệ lắm.

“À, anh bỏ cuộc rồi ha.”

Lộ rồi.

Sao những lúc thế này Marina lại nhạy cảm thế cơ chứ.

“Thiệt tình! Chỉ có em là cưng chiều anh thôi, chứ anh có chiều lại em đâu!”

“Cũng đúng nhỉ. Vậy, công chúa? Em muốn gì nào?”

“Ư… ừm…”

Marina lí nhí sau lưng.

“Gì cũng được hết. Vì đã làm em lo mà.”

“Đột ngột hỏi thế ai mà biết được chứ… ưm… thật sự gì cũng được hả?”

“Nếu tôi làm được thì được hết.”

Tôi gật đầu chắc chắn, Marina lại khẽ rên rỉ suy nghĩ.

“Vậy thì…”

Cùng lúc với câu nói đó, cảm giác mềm mại sau lưng cũng rời đi.

Tôi vẫn quay lưng lại, nghĩ vẩn vơ rằng mình hơi tiếc khi rời khỏi cảm giác đó.

“Giờ em sẽ nói điều ước nhé? Được chứ ạ?”

“Được.”

“Nhớ là thật sự đồng ý đó nhé?”

Tôi cười khổ trước lời xác nhận lần nữa của Marina, rồi gật đầu thật to.

“Cứ giao cho tôi.”

──Và… điều ước đó, như đã thấy, sau này khiến tôi vô cùng khốn đốn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận