「Bá tước Crowder á?」
「Ừm. Ông nội em, tính theo huyết thống thôi. Thực ra thì... chẳng khác gì người dưng cả」
「Rain-san là quý tộc ạ!?」
Nene sửng sốt hỏi. Rain khẽ lắc đầu.
「Chỉ là con ngoài giá thú thôi. Bị đuổi ra khỏi nhà từ nhỏ rồi」
Sau một thoáng ngập ngừng, cô ấy bắt đầu kể.
Giọng ngắt quãng, trầm thấp.
Đó là chuyện mà người ta thường chỉ dám thì thầm như một lời đồn.
Mẹ Rain từng là người hầu trong dinh thự nhà Bá tước Clowder.
Bị con trai trưởng của gia tộc để ý, rồi cưỡng ép.
Chuyện như vậy, với một gia đình quý tộc, chẳng đời nào là điều đáng khoe khoang.
Trong những lần gặp gỡ giấu giếm đó, mẹ Rain mang thai.
Lo sợ điều tiếng sẽ ảnh hưởng đến vị thế người thừa kế, Bá tước Clowder lập tức đuổi bà ra khỏi nhà, dúi cho ít tiền, bắt quay về quê.
「Mẹ mất khi em còn bé... vì dịch bệnh. Em được người quen giúp vào Học viện Ma Pháp, rồi trở thành mạo hiểm giả. Nhưng giờ tự nhiên lại...」
Rain cúi nhìn lá thư trong tay, vẻ mặt lộ rõ sự rối bời.
「Trước tiên, cứ đọc xem họ viết gì đã」
「...Ừm」
Rain gật nhẹ, mở lá thư được gấp gọn.
...
Gương mặt cô mỗi lúc một tối lại khi lướt qua từng dòng, đến cuối thì như hóa đá.
Cô đặt thư xuống bàn.
「Cái quái gì đây...」
Cúi đầu, vai Rain bắt đầu run lên khe khẽ.
Không ổn rồi.
「Ổn không?」
「Không... ổn chút nào ạ. Cái tên cáo già đó nghĩ em là gì cơ chứ…!」
Giọng cô nghẹn lại, nước mắt bắt đầu trào ra, rồi đột ngột đập tay mạnh xuống bàn — cực kỳ hiếm thấy Rain phản ứng dữ dội như thế.
Tôi đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng trấn an.
「Tôi xem thư được không?」
「...Không muốn... nhưng thôi, anh xem đi ạ」
Tôi và mọi người cùng dõi mắt vào lá thư.
『──Bọn ta đã quyết định xử lý ngươi như thế nào.』
Ngay câu đầu đã đầy tính áp đặt.
Những dòng sau càng vô cảm, lạnh lẽo.
『Thật vinh dự thay, ngươi đã được Điện hạ Mastoma — Đệ nhị vương tử của vương quốc Salmutaria — để mắt đến.』
『Giờ thì, kẻ chẳng có ích gì như ngươi cuối cùng cũng có thể làm được chút việc cho gia tộc Clowder.』
『Hãy tự hào vì được góp phần vào sự phồn vinh của hoàng gia và gia tộc.』
『Tuy nhiên, trước mắt phải được giáo dục lại. Bỏ cái nghề mạo hiểm giả thô lỗ, nông cạn kia đi, và quay về lập tức.』
…Cái quái gì thế này?
Thứ giọng điệu như ra lệnh cho một công cụ, chứ không phải nói với máu mủ của mình.
Tôi từng nghe quý tộc và thường dân như hai thế giới, nhưng không nghĩ là tàn nhẫn đến mức này.
「Làm gì đây, chuyện này...」
「Ơ, thì phớt lờ đi là được mà?」
「Hả?」
Trước ánh mắt tuyệt vọng của Rain, Marina đáp tỉnh bơ.
「Có gì phải xoắn? Nhìn xem — trong thư có thấy tên Rain ở đâu không? Biết đâu gửi nhầm người đấy」
Cô nàng vừa nhún vai vừa liếc tôi một cách tinh nghịch như muốn nói “như vậy đấy”.
Marina có lúc khá vô tư, nhưng đôi khi lại cực kỳ sắc sảo như lúc này.
...Phải rồi.
「Hợp lý. Lá thư không ghi tên, cũng chẳng có dấu sáp gia tộc Clowder. Không có bằng chứng nhận thư là gửi cho ai. Mình cứ nói là lúc đang cùng tổ đội thì một con thư điểu bay tới, tôi tiện tay mở ra đọc — rồi thấy vớ vẩn quá nên... vô tình vứt mất.」
Thật vậy, đọc kỹ lại thì trong thư không có dòng nào kiểu “Gửi Rain”.
Tức là, tôi — một mạo hiểm giả thô lỗ — đã mở nhầm thư, rồi lỡ tay làm mất.
Hết chuyện.
「Tóm lại, bọn mình nhận một lá thư chẳng biết gửi cho ai, tôi — bất cẩn như mọi khi — đọc nhầm rồi… vứt mất. Ổn chưa?」
「Yuke...?」
Tôi mỉm cười nhìn Rain trong lúc ném lá thư vào chiếc lò sưởi trong lều.
「Em không thấy gì hết」
「Ui cha, thư gì mà tự nhiên rơi vô lò thế nhỉ」
「Em cũng chẳng biết chuyện gì luôn」
Marina và mọi người đều đồng lòng mỉm cười.
Rain bật khóc, lần này không còn kiềm chế nữa, rồi nhào tới ôm chặt lấy tôi.
Tôi vòng tay ôm lại, khẽ xoa đầu cô ấy.
「Ổn thôi. Có tôi ở đây mà」
「...Ừm」
...Dù nói vậy, tôi vẫn chưa có kế hoạch cụ thể gì cả.
Đối thủ là quý tộc, lại còn dính dáng tới hoàng tộc Salmutaria.
Thế cờ đã lệch ngay từ đầu.
Nếu chỉ tiêu hủy thư thì quá bị động.
Phải ra tay trước.
「Này, Nene」
「Vâng?」
「Có thể nhờ chị Mamal điều tra thông tin về Bá tước Clowder và đệ nhị vương tử Mastoma không?」
Nghe tới đó, Nene giật mình.
「S-sao lại... nhờ chị Mamal? Chị ấy chỉ là lễ tân thôi mà...?」
「Nene hiểu mà. Ý tôi là, dùng ‘cửa sau’’ ấy」
「...Chắc tốn kha khá đấy ạ?」
「Tôi sẽ tặng chị ấy một món quà xịn」
Nene thở dài ngao ngán rồi gật đầu.
「Vậy em đi làm tí việc trái phép đây. Em dùng trạm truyền tin gần đây nhé, anh nhớ xin lỗi bà Hội Trưởng giùm em sau nha」
Dứt lời, Nene rời khỏi lều.
Trước hết là cần thông tin.
Không có thì chẳng thể lên kế hoạch gì cả.
「Rồi... tiếp theo là...」
「Á!」
Tôi nhẹ nhàng bế Rain vẫn còn ôm lấy mình lên, quay ra cửa.
「Tôi đi gặp bà Maniella một lát. Silk, Marina, chuẩn bị cho đợt đánh tiếp theo nhé」
「Rõ rồi ạ」
「Đã hiểu ạ!」
Gật đầu lại với hai người, tôi bế Rain rời khỏi lều.
Trên đường tới trạm chỉ huy, tôi hỏi cô bé đang trong tay mình.
「Này, Rain」
「Gì vậy ạ...?」
「Tôi sắp làm chuyện hơi điên rồ... Nếu không ổn thì em cứ nói trước」
Tôi chậm rãi giải thích kế hoạch mình đang nghĩ trong đầu.
Nó không đẹp đẽ gì, thậm chí có thể xem là “bẩn tay”.
Nhưng để bảo vệ Rain... thì lại rất hiệu quả.
「…!?」
Rain ngẩng lên nhìn tôi.
Mắt mở lớn.
「Không sao chứ?」
「Không sao... Làm vậy đi. Em cũng muốn như vậy mà」
Khuôn mặt u ám ban nãy giờ khẽ ửng hồng.
Rain mỉm cười — dịu dàng như cánh hoa vừa hé nở.


0 Bình luận