"Dự định sao đây?"
"Ừm... tính sao giờ ta…"
Tôi vừa đi bộ dọc theo đại lộ chính của thành phố Duna, vừa lẩm bẩm với Rain bên cạnh.
Vương tử Mastoma sau đó đã thả chúng tôi ra một cách hết sức nhẹ nhàng.
Có thể vẫn còn bị theo dõi, nhưng việc để lộ nhiều thông tin đến thế rồi còn thả ra dễ dàng như vậy… cảm giác thật bất an.
"Trước hết, về thôi. Mọi người chắc lo lắm rồi."
"Xin lỗi... nhé."
"Không sao. Tôi mới là người phải xin lỗi. Không ngờ đã trôi qua tận hai tuần rồi."
"Ừm. Vì vậy… em mới đi mượn【La bàn của Kẻ Tìm kiếm - Seeker's Compass】."
Tôi hơi nghiêng đầu.
Lời Rain nói khiến tôi khó hiểu.
"【Seeker's Compass】là đạo cụ ma pháp luôn chỉ hướng về thứ mình tìm kiếm."
"Nên… dùng để xác nhận còn sống thì chuẩn rồi."
"Không phải vậy."
Rain húc nhẹ cùi chỏ vào sườn tôi, phồng má lên.
Xem ra tôi chọn sai từ rồi.
"Em biết anh vẫn sống. Nhưng em nghĩ… có khi anh không biết đường ra thì sao. Cho nên em đã tạo một điểm quan sát cố định… ở bên ngoài."
"Tạo?"
"Ừm. Khi【Seeker's Compass】chỉ về phía anh, giữa nó và anh sẽ tạo ra một liên kết ma lực. Em nghĩ nếu tận dụng được điều đó, thì có thể khiến anh bên trong cũng cảm nhận được hướng có【Seeker's Compass】ạ."
Ánh sáng tôi thấy trong "Vô Sắc Ám” đó… chính là cái đó sao?
Tức là Rain đã chỉ đường về cho tôi?
À… thế thì không thể trách em ấy liều lĩnh được rồi.
Đã được cứu mạng, tôi còn mặt mũi nào bắt bẻ cách làm kia chứ.
"Cảm ơn em, Rain."
"Không có gì. Em tin anh sẽ quay lại. Với cả, vương tử Mastoma cũng đồng ý với cược của em. Anh ấy hơi khác với những người Salmutaria khác."
"Ừ, đúng thế."
Dù là một phần của Salmutaria, nhưng vương tử đó lại có chút gì đó dị biệt.
Với chúng tôi, sự khác biệt ấy là tích cực, nhưng trong mắt người Salmutaria, có lẽ lại là điều đáng ghét bỏ.
"Cho nên…"
"Tôi hiểu rồi. Tôi cũng có kế hoạch."
"Ừm."
Rain nắm lấy tay tôi.
Cảm nhận hơi ấm ấy, tôi vừa đi vừa nghĩ xem nên nói sao với cả nhóm về rắc rối tiếp theo.
…Và rồi, trong lúc suy nghĩ, chúng tôi đã đến trước quán trọ “Tiểu Lộc Hát”.
"Hử?"
Trước quán có một cỗ xe ngựa đậu sẵn.
Trên đó có dấu hiệu của Hội Mạo hiểm giả.
Lắng tai nghe kỹ, bên trong quán có tiếng người trò chuyện.
"Chúng tôi về rồi."
Tôi cất tiếng gọi rồi bước vào trong quán “Tiểu Lộc Hát”.
Và những gương mặt quen thuộc liền hiện ra.
"Yuke-san! Rain!"
Người chạy tới đầu tiên là Silk.
Vẻ mặt đầy vui mừng, cô kéo Rain bên cạnh vào lòng.
Từ phía sau, Marina cũng ló mặt ra và nở nụ cười.
"Chào mừng hai người về nhé!"
"Chúng tôi về rồi."
"Về rồi đây. Xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng."
Rain cúi đầu xin lỗi, Marina lắc đầu.
"Chỉ cần bình an là tốt rồi!"
"Ừm. Cảm ơn nhé."
Phía sau màn hội ngộ ấy, tôi quay người lại đối mặt với hai vị khách — Hầu tước Bediboa và Maniella.
"Chúng tôi đã trở về."
Tôi cúi đầu, nhưng ngay lúc đó, Maniella giáng một cú cốc đầu khiến tôi choáng cả óc.
"Đừng làm người ta lo lắng thế chứ."
"X-xin lỗi…"
Tôi vừa ôm trán vừa cúi đầu thêm lần nữa.
"Miễn là cậu bình an thì tốt rồi. Ta muốn điều tra ngay, nhưng trước hết hãy nghỉ ngơi đi. Vất vả vì mê cung rồi, 'Dũng giả' Yuke Feldio."
"Cái danh nặng nề đó, tôi sắp được trả lại rồi. 'Đào thải’… ‘Glad Si=Im’ đã bị tiêu diệt hoàn toàn."
Nghe tôi báo cáo, Hầu tước Bediboa gật đầu thật sâu.
"Về phần thưởng và chuyện sau đó, ta sẽ sắp xếp một buổi gặp để nói sau."
"Đã rõ. Tôi sẽ nhanh chóng tổng hợp ‘ghi chép nhiệm vụ’."
Nghe thế, Hầu tước và Maniella nhìn nhau rồi cùng thở dài thật lớn.
"Nhóm Clover. Có vẻ như thủ lĩnh các người là kiểu nghiện việc hơi quá đấy. Trước khi đến ngày báo cáo, hãy trông chừng để cậu ấy nghỉ ngơi đàng hoàng."
"Nếu có chuyện gì thì báo với Hội. Cho đến lúc đó, đừng để thằng ngốc này làm việc linh tinh nữa."
"Xin hãy giao cho cháu."
Silk – không biết từ lúc nào đã đứng cạnh – cúi đầu thật sâu trước lời của cấp trên.
"Vậy thì, ta xin phép. Lịch họp sẽ thông báo sau."
Tôi nhìn theo khi Hầu tước và Maniella lên xe ngựa rời đi, rồi quay lại phía các đồng đội.
"Một lần nữa, tôi đã về. Xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng."
"Không sao đâu, Yuke-san."
"Anh về được là tốt rồi mà!"
"Chào mừng anh về, Yuke."
Ba cô gái cùng mỉm cười.
Khiến tôi suýt nữa nhớ lại ngày đầu tiên gia nhập tổ đội.
Mà này, NeNe đâu rồi nhỉ?
"…NeNe đâu?"
"Đợi anh rời khỏi dinh Mastoma xong, cô ấy mới quay lại. Giờ thì đang đi thông báo với các bên về việc hai người đã an toàn ạ."
"Vậy à. Thế thì ngại quá…"
Tôi vừa gãi đầu thì Silk đã lấy lại vẻ nghiêm nghị.
Chế độ phó thủ lĩnh công việc đã được bật.
"Giờ thì… Rain sẽ bị giảng đạo đấy."
"Ừm…"
"Còn Yuke-san thì đi tắm suối nước nóng. Marina, dẫn anh ấy đi và trông chừng đừng để làm việc nhé."
"Rõ luôn!"
Nghe lời Silk, Marina bám chặt lấy cánh tay tôi.
"Đi thôi nào!"
"Ơ, này… đừng kéo mạnh quá chứ…"
Và thế là tôi bị Marina lôi xềnh xệch đến nhà tắm.


0 Bình luận