Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Chương 35: Giao dịch ngầm và nhiệm vụ mới (góc nhìn Bran Clowder)

0 Bình luận - Độ dài: 1,178 từ - Cập nhật:

“Thế này chẳng phải là phá hỏng hết kế hoạch sao chứ!”

Bên trong cỗ xe ngựa, Bran Clowder vừa lau vết thương trên má vừa giận dữ gầm lên, giọng điệu không giấu được sự thất thố, trút hết cơn tức lên gã kỵ sĩ ngồi đối diện.

Nếu đám này có năng lực ra hồn thì mình đã áp đảo được rồi.

“Bị mấy tên mạo hiểm giả đè đầu cưỡi cổ như thế mà các ngươi không thấy xấu hổ à? Bản thân ta thì bị thương, còn các ngươi thì chẳng hề hấn gì! Nhục nhã đến thế là cùng!”

“Thần… thành thật xin lỗi.”

“Khốn kiếp… con nhỏ Rainis chết tiệt.”

Hắn nghiến răng khi hình dung lại khuôn mặt lạnh tanh của đứa cháu gái đáng ghét đó khi nhìn mình.

Cái thái độ dám ngang nhiên khinh thường chú ruột, chắc chắn là do cái huyết thống bẩn thỉu và môi trường sống thấp kém gây ra.

Quả nhiên, mẹ nó cũng giống y hệt.

Nếu ngày xưa chịu nghe lời thì đã không đến nỗi.

…Nhưng, dẫu sao thì cơ hội lần này cũng không được phép để tuột khỏi tay.

Bởi kẻ mua cô ta chính là đệ nhị vương tử của vương quốc Salmutaria.

Chỉ cần hoàn tất giao dịch này, khoản tiền thu về sẽ đủ để nhà Clowder sống ung dung suốt nhiều năm, và hắn—kẻ bị dè bỉu là “con thứ nhà bá tước nghèo”—sẽ có cơ hội xoay chuyển thế cờ.

Với hắn, đây là ván cược duy nhất.

Việc điều tra trước đó gần như đã xác nhận thân phận cô ta là Rainis, và sau khi giáp mặt, hắn hoàn toàn chắc chắn: từ gương mặt, giọng nói đến màu tóc—mọi thứ đều khiến hắn nhớ đến ả hầu gái đáng ghét kia.

Đôi mắt xám kia chính là dấu hiệu rõ ràng nhất của dòng tộc Clowder.

Mà đến giờ, dù có phải là Rainis thật hay không thì cũng chẳng còn quan trọng nữa.

…Tiền đặt cọc đã nhận rồi.

Chẳng cần quan tâm thân phận thật sự, chỉ cần giao đúng người.

Mạo hiểm giả thôi mà—loại người chẳng có bối cảnh gì, xử lý không khó.

Khi đang miên man toan tính, cỗ xe dừng lại.

Bran Clowder hít sâu một hơi, chỉnh lại trang phục trước gương, rồi bước xuống.

Mặc dù mọi thứ không diễn ra như kế hoạch, nhưng vẫn còn cơ hội.

Khoác lên mình bộ trang phục kiểu Salmutaria, hắn tiến về phía tòa dinh thự giữa thủ đô Duna—một công trình đậm chất xa hoa được dựng nên riêng cho một người.

—Đệ nhị vương tử của vương quốc Salmutaria, Mastoma.

Là một trong những ứng cử viên cho ngai vàng, hắn lại là kẻ lập dị mê mẩn “mạo hiểm” khi tìm kiếm thành tích như một trò chơi quyền lực.

Và chính vì thế, hắn muốn có Rainis—một cô gái đang sống bằng nghề mạo hiểm giả.

“Ta là Bran Clowder, thay mặt bá tước Clowder, đến cầu kiến điện hạ Mastoma.”

“Mời… vào… nghe rồi.”

Gã lính đứng gác đáp bằng tiếng Welmeria cứng nhắc, giọng còn nặng khẩu âm Salmutaria, rồi mở cổng.

“Các ngươi chờ ở đây.”

“Rõ!”

Bran để lại hộ vệ bên ngoài, bước vào một không gian lạ lẫm phủ đầy màu trắng của thạch cao, lấp lánh ánh vàng và đá quý, mang đậm phong cách ngoại quốc đến mức khiến hắn rùng mình.

Ngay cả mùi hương trong không khí cũng khiến người ta khó chịu—nồng, hắc, đầy ám ảnh.

“Mời đi lối này.”

Một người đàn ông ăn mặc giản dị nhưng trông không hề tầm thường lên tiếng, tiếng Welmeria trôi chảy dẫn đường cho Bran đi sâu vào bên trong.

Hành lang trải dài giữa những món trang trí hoa mỹ, đến mức khiến Bran vừa ngạc nhiên vừa khó chịu—đây chẳng phải là nơi để “nghỉ chân” cho chuyến mạo hiềm chơi chơi này mà là một hoàng cung thu nhỏ giữa thủ đô nước khác.

Hắn được dẫn đến một căn phòng tròn có giếng trời ở giữa, nơi ánh sáng chiếu thẳng xuống chiếc đệm khổng lồ—nơi một người đang ngồi ung dung rít ống shisha, xung quanh là đám mỹ nữ ăn mặc lả lơi, ánh mắt mơ màng như bị thuốc mê.

“Đến rồi à, Bran. Hàng đâu?”

Gã đàn ông rám nắng, khuôn mặt điển trai liếc nhìn hắn với vẻ hứng thú.

“Về chuyện đó… mong ngài cho thần thêm chút thời gian.”

“Ta nhớ rõ hôm nay là kỳ hạn cuối.”

Ánh mắt hắn từ hờ hững trở nên sắc bén trong chớp mắt, giọng nói lạnh băng.

“Cô ta hơi khó bảo, vì bản chất là mạo hiểm giả… Dù ta đã dùng lời lẽ thuyết phục, nhưng cuối cùng lại bị cô ta tấn công. Bằng ma pháp…”

“Chỉ là đàn bà mà dám ra tay? Đúng là cái xứ Welmeria ngu xuẩn.”

Mastoma rít một hơi thuốc, phun ra làn khói dày đặc rồi buông một câu khinh miệt.

“Giáo dục quá tệ.”

“V-vâng… thần sẽ thu xếp lại ngay. Chỉ xin ngài cho thêm chút thời gian.”

“Được thôi. Con bé đó có giá trị riêng… những thứ các cô vợ ta không có.”

Hắn lẩm bẩm điều gì đó, nhưng Bran chẳng còn đủ bình tĩnh để để tâm nữa—chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi quái đản này.

“Này, Bran.”

“Dạ, vâng?”

“Còn mấy con đàn bà đi cùng Rainis… ngươi không đem luôn về được à?”

“…Gì cơ ạ?”

Bran sững người.

Hắn không tin nổi tai mình.

Ngay cả Rainis đã là quá giới hạn, vậy mà còn muốn cả đám con gái đi theo cô ta cũng muốn?

“Tiền sẽ là gấp ba… không, gấp năm. Chúng không phải vợ chính, nhưng dùng vào việc khác cũng đủ.”

“C-chuyện đó thì…”

Chuyện này đã vượt quá mức hắn có thể kiểm soát.

Rainis còn có thể viện cớ là con ngoài giá thú nhà Clowder, nhưng những đứa kia thì hoàn toàn vô danh.

Thử đụng vào chúng thì chẳng khác nào bắt cóc trắng trợn.

Một kẻ như hắn—chỉ là con thứ nhà bá tước—làm vậy chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.

…Nhưng khoan đã.

Nếu loại được tên Yuke Feldio, rồi bắt cả tổ đội đem đi thì sao?

Bọn chúng cũng chỉ là mạo hiểm giả, không có gốc gác, không được bảo vệ bởi thế lực nào lớn.

Chỉ cần mượn danh nghĩa nhiệm vụ cấp cao, gài bẫy rồi “mời” chúng về đây là xong.

Mạo hiểm giả mất tích trong lúc làm nhiệm vụ?

Chuyện thường như cơm bữa.

“Thần… sẽ tìm cách. Xin điện hạ cho thêm thời gian.”

“Được. Lui đi.”

Mastoma hờ hững phẩy tay, như đuổi một con ruồi.

Bran nén giận, cúi đầu thật thấp rồi quay lưng rời khỏi nơi đó, hai tay siết chặt đến run lên.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận