Những thành viên của “Full Bound” lập tức ngừng hẳn trò hò hét khi thấy bọn tôi bước vào “Phòng Ngai Vàng”, đồng loạt quay lại nhìn.
Bọn tôi cũng lập tức quan sát kỹ lưỡng khắp căn phòng để nắm bắt tình hình.
“Full Bound” đang bị bao vây bởi đống kho báu chất cao đến mức tràn cả ra ngoài.
Trên chiếc ngai phía xa, một bóng người đội vương miện đơn giản nhưng mang khí chất vương giả đang ngồi uy nghi.
Không thấy Run đâu cả.
…Không, có.
Ngay phía sau ngai vàng, bên cạnh một vật thể giống tinh thể phát sáng màu vàng kim đang lơ lửng, cô bé đang ngồi bệt dưới đất.
Cô quay lưng lại nên không thấy rõ nét mặt, nhưng có vẻ chưa bị thương.
“Run-chan!”
Marina – người nhạy bén với những người cô quan tâm – lập tức nhận ra Run, định lao đến thì bị đám người của “Full Bound” cản đường.
“Tránh ra!”
“Khoan đã nào.”
Zackart – thủ lĩnh của “Full Bound” – nhe răng cười nhếch mép, ngạo mạn lên tiếng.
“Cái mê cung này giờ đã bị chinh phục rồi. Không phải bởi bọn mày. Mà là bọn tao – ‘Full Bound’ – đã tự mình hoàn toàn chinh phục.”
“Anh đang nói cái gì vậy?”
“Ngay khi bọn tao đưa con nhỏ đó đến đây, thì cuộc đua này coi như bọn tao thắng rồi.”
Cuộc đua?
Tức là… đến tận lúc này rồi, chúng vẫn còn lo cạnh tranh thứ hạng à?
Còn lôi cả Run vào chuyện này nữa?
…Đầu óc mấy tên này bị gì rồi?
“Bọn mày là kẻ dư thừa từ nơi khác đến, đừng hòng lên mặt dạy đời rồi vượt mặt bọn tao.”
Zackart đột ngột đổi sắc mặt, rút kiếm ra khỏi vỏ.
Các thành viên “Full Bound” cũng đồng loạt rút vũ khí, khí thế dữ tợn.
“Các người định làm gì!? Giờ không phải lúc để đánh nhau mà!”
“Câm miệng! Tao ngay từ đầu đã chẳng ưa bọn mày. ‘Duna’ vốn là sân chơi của bọn tao! Vậy mà bọn mày từ đâu chen vào phá nát hết mọi thứ! Làm bọn tao mất mặt!”
Zackart nghiến răng phun nước bọt xuống sàn, ánh mắt hằn học lườm tôi.
“Đặc biệt là mày. Tao thấy là ngứa mắt từ đầu. Nhóm phát sóng nổi tiếng thì sao? Chỉ toàn đi ve vãn con gái, chơi bời nhăng nhít… Coi nghề mạo hiểm giả như trò tiêu khiển à?”
“Gì cơ!? Chẳng phải chỉ là ghen tức thôi sao!”
“Marina, bình tĩnh lại.”
Tôi lên tiếng nhắc cô ấy, cố giữ giọng điềm tĩnh để ngăn cô làm căng thêm.
Zackart quay đầu về phía người ngồi trên ngai vàng, hét to:
“Này, Thưa Đức Vua! Làm ơn! Hãy ban cho bọn tôi sức mạnh đi!”
Người đó – làn da xám xịt – khẽ gật đầu, giơ tay phải lên không nói lời nào.
“Yuke, lạ… lắm đó ạ!”
“Tinh linh… rối loạn kinh khủng!”
Rain và Silk, mỗi người cảm nhận theo cách riêng, đồng thời lên tiếng cảnh báo.
Tôi tuy không chuyên về ma pháp, nhưng cảm giác tê rần từ vết bớt trên má khiến tôi biết rõ: có chuyện không ổn.
“…Ma pháp thức này…! Hắn đang vận dụng sức mạnh của ‘Thành Tựu’ à…?”
Thứ ma pháp thức tôi từng học ở đại thư viện đang phát ra dao động mạnh.
Tinh thể vàng kim phía sau ngai vàng phát sáng, đồng điệu với ma pháp thức ấy – không hoàn chỉnh, nhưng vẫn đủ để cộng hưởng với “Hoàng Kim Duy Nhất”, rồi giáng xuống các thành viên “Full Bound”.
Mấy chiếc “nhẫn vàng” trên tay chúng sáng rực lên.
“Các người… đã đeo nhẫn rồi sao…!?”
Rain cao giọng, lần hiếm hoi bộc lộ sự giận dữ.
Còn tôi – tôi cũng cảm thấy vậy.
Chúng tôi đã chia sẻ thông tin kỹ càng rồi cơ mà.
“Bọn tao biết tụi mày đang giấu thứ gì đó. Thế nên bọn tao đã nhờ Đức Vua chỉ dạy.”
Zackart bật cười điên dại.
“Muốn gì có đó! Quá đã đúng không!?”
Ánh mắt hắn và đồng bọn quét đầy thèm khát về phía Marina và các cô gái.
“Gái ngon thế này, chắc chơi vui lắm đây. Còn mày thì vứt – chết đi cho rảnh nợ.”
Phía sau hắn, người ngồi trên ngai khẽ nhếch mép cười.
Nụ cười đó – vặn vẹo như vầng trăng khuyết – khiến tôi bất giác rùng mình.
Cảm giác quen thuộc kỳ lạ dội lên, nhưng lúc này không phải lúc phân tâm.
Vì “Full Bound” đã xông lên.
Silk là người phản ứng đầu tiên.
Một mũi tên vút ra từ cây hỗn hợp cung đặc chế xuyên thẳng cổ tên pháp sư đang định niệm chú.
Không một chút do dự, không cần hiệu lệnh – cô hành động.
Có lẽ, cô ấy đã tiên đoán tình huống này nhờ lời thì thầm của kí lục tinh linh – Biblion.
Nene cũng không chần chừ.
Cô hạ thấp người, luồn sát đất, chuyển động như một cơn gió đen lướt qua.
Thanh tiểu thái đao đầu tiên của cô chém phăng đầu tên tu sĩ đang phân tâm, máu bắn tung tóe như cánh hoa đỏ rực.
Không ngừng nghỉ, cô xoay người, đâm kiếm xuyên ngực tên đạo tặc bên cạnh – tim hắn vỡ tung, cơ thể gục xuống chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“Cái… gì!? Bọn tao được ban phước từ ‘Hoàng Kim’ cơ mà!?”
“Bọn này thì được ban phước từ Yuke đấy!!”
Marina gào lên, cả người cô như bùng cháy.
Thanh hắc đao vung lên bằng sức mạnh lẫn sự phẫn nộ dữ dội.
Đòn chém rực lửa xuyên qua thế thủ của Zackart, chẻ cả vũ khí lẫn thân thể hắn thành hai phần bất cân xứng.
Máu phun như mưa tạt.
Zackart gục xuống, hoảng loạn, bàn tay buông rơi kiếm.
“Sao… lại thế… Này, Dolmel!”
Zackart hoảng loạn gọi đồng đội – người chiến binh đang nằm co giật phía trước tôi.
Tôi đã dùng phép <Tê Liệt> chồng nhiều lớp lên hắn – đáng ra chỉ khiến mất khả năng hành động.
Nhưng lần này…
“Cái… gì đây? Cơ thể mình… đang…!?”
Thân thể bọn “Full Bound” bắt đầu biến dạng, như bị gợn sóng từ bên trong.
Tiếng xương gãy, tiếng thịt phồng rộp vang lên lẫn trong tiếng gào thét vô nghĩa.
“Gyob… ah, gava…”
Ngay cả Zackart, phần thịt quanh vết thương bắt đầu phồng lên, vặn vẹo đáng sợ.
Cặp mắt hắn trợn ngược, miệng giật giật như muốn nói điều gì, nhưng chỉ phát ra những tiếng rên rỉ không người hiểu nổi.
Tôi há hốc miệng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một phần nào đó đã đoán trước được chuyện này.
Rain ngay bên cạnh bình thản, tay nắm chặt sẵn cây trượng, không hề dao độn – như thể tất cả đã nằm trong dự đoán của cô.
“Tất cả lùi lại! ‘Full Bound’ đang hóa thành ma vật!”
Tôi hét lớn, đồng thời mở cuộn ma pháp <Cường hoá Đa Tầng – Multi-Enchant Scroll>.
Marina giữ kiếm sẵn sàng.
Nene và Silk dàn hàng hai bên, cảnh giác cao độ.
Khi mọi người đã tập hợp quanh tôi, tôi kích hoạt cuộn ma pháp.
“Khởi động.”
Ngọn lửa xanh bốc lên từ cuộn ma pháp.
Từ trong ánh sáng ấy, “nạn nhân đầu tiên của Tà Dương” tại Vương quốc Welmeria hiện ra trước mặt chúng tôi – mang theo sát khí rõ rệt.


0 Bình luận