Vol 2
Chương 52: Kế hoạch của vương tử và sự ngu ngơ đáng thương.
0 Bình luận - Độ dài: 1,280 từ - Cập nhật:
Lời của Rain khiến vương tử Mastoma khựng lại một chút.
Đến lúc này, cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng những hành động và lời nói của vương tử đều có lý do gì đó cấp bách.
“Hmm. Chủ nhân mà thông minh thì vợ cũng thông minh theo nhỉ.”
Cô ấy không phải là vợ.
Nhưng nói ra lúc này thì chỉ rước thêm rắc rối nên tôi im lặng.
Giữa lúc không khí lặng đi, hoàng tử Mastoma trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng.
“Ta định chinh phục một mê cung.”
“Mê cung…?”
“Ừ. Cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế ở Salmutaria gần đây ngày càng khốc liệt… Muốn lên ngôi thì phải có thành tích rõ ràng để chứng minh mình xứng đáng làm thủ lĩnh của nhân dân.”
Ở vương quốc Salmutaria không có thứ gọi là thứ tự kế vị ngai vàng.
Không, chính xác thì là có, nhưng nó là thứ thay đổi từng ngày.
Tất cả những người có quyền thừa kế đều phải cạnh tranh thành tích, và ai đạt được thành tích xuất sắc nhất sẽ trở thành vua tiếp theo.
Ngay cả vua hiện tại cũng không phải ngoại lệ, và nếu cai trị tồi thì có thể bị con trai lật đổ.
Tuy vậy, việc đó rất hiếm khi xảy ra trong lịch sử, và thông thường thì chỉ là các vương tử đấu đá tranh quyền kế vị.
“Ngươi từng nghe chuyện ở Salmutaria không có mê cung bao giờ chưa?”
“Tôi có nghe nói đất nước đó khá ổn định…”
Phải lựa lời cẩn thận.
Việc không có mê cung đồng nghĩa với việc không có đại bạo tẩu – stampede hay overflow gây ra sự gia tăng ma vật, nhưng cũng có nghĩa là Salmutaria không có nguồn tài nguyên phong phú từ mê cung như vương quốc Welmeria.
“Về mặt đối ngoại thì đúng là như vậy. Nhưng… đó là nói dối.”
“… Hả?”
Quá bất ngờ, tôi lỡ hỏi lại dù biết là thất lễ.
“Ta bảo là nói dối đấy. Ở Salmutaria cũng có mê cung. Tổ tiên vương tộc đã che giấu điều đó. Vì vậy đến cả vương tộc hiện nay cũng không biết, và coi như nó không tồn tại.”
“…!”
Chết tiệt.
Thông tin được giữ bí mật đến mức vương tộc cũng không biết, lại còn quan trọng đến vậy… tại sao tôi lại vô tình nghe thấy được chứ.
Một khi đã biết chuyện này thì không thể vờ như chưa nghe thấy.
“Kế hoạch của ta là chinh phục mê cung đó, và biến tài nguyên mê cung thành công trạng của ta.”
Hoàng tử khẽ cau mày, nói tiếp sau một nhịp.
“Nhưng nước ta không có mấy ai là mạo hiểm giả thực thụ cả.”
Ở Salmutaria, không có nghề ‘mạo hiểm giả’.
Có những người làm công việc tương tự, nhưng đó chỉ là những dòng họ sống bằng nghề tổ tiên truyền lại.
Có dòng họ chuyên săn ma vật ở hoang dã.
Có dòng họ bảo vệ thị trấn khỏi lũ ma vật.
Có dòng họ chuyên thu thập thảo dược.
Công việc của họ thoạt nhìn khá giống chúng tôi, nhưng không phải là mạo hiểm giả.
Họ là những gia tộc bảo vệ quốc gia bằng việc kế thừa nghề truyền thống.
“Cũng có vài người qua Welmeria để thám hiểm mê cung, nhưng kinh nghiệm không đủ. Hơn nữa, ta cũng không thể tin tưởng họ.”
“… Vậy nên ngài mới nhắm đến Rain…”
Tôi bắt đầu hiểu ra phần nào kế hoạch của vương tử Mastoma.
Ra là vậy, suy nghĩ của hắn rất đúng kiểu vương tộc.
Không thể chấp nhận được, nhưng có thể hiểu được.
Bản thân tôi cũng là một kiểu ‘tài sản nhân lực’ của quốc vương Welmeria.
Vương tử Mastoma muốn có “Clover” – với tư cách là nhân lực.
Các thành viên của Clover, đặc biệt là nhóm nữ, bắt đầu có danh tiếng ở Welmeria.
Họ đã tiến vào "Vô Sắc Ám” – mê cung khó nhất – và chinh phục cả tân mê cung “Glad Si=Im”.
Vương tử định chiêu mộ họ làm tài sản cá nhân và sử dụng cho kế hoạch riêng.
Lý do tôi không nằm trong số đó, là bởi tôi là đàn ông – đúng kiểu Salmutaria.
Ở đất nước đó, đàn ông không thể trở thành tài sản.
Hơn nữa, tôi là thủ lĩnh của Clover, và trong mắt Mastoma, tôi là người sở hữu các cô gái ấy.
Tôi có thể là đối tác đàm phán, nhưng không phải là tài sản.
“Mê cung ấy đã bị bỏ mặc suốt bao năm, chỉ được giấu đi. Ta nghi là có điều gì đó liên quan đến huyết mạch vương tộc Salmutaria. Chẳng hạn như… 'Chân vương tích’ chẳng hạn.”
“‘Chân vương tích’?”
“Việc kế vị hiện nay dựa trên thành tích, nhưng nhiều đời trước thì dựa vào việc truyền lại ‘Chân vương tích’. Trong ghi chép còn nói mê cung bị giấu đi cũng vào thời điểm đó… nếu ta nghi ngờ có liên quan thì cũng không lạ nhỉ?”
Đáng ra tôi không nên nghe chuyện này.
Trên đời có những điều không biết thì tốt hơn.
Và chuyện này chính là ví dụ điển hình.
Vương tử Mastoma định thực hiện cuộc thám hiểm mê cung trong bí mật, đến mức sẵn sàng chiêu mộ thành viên Clover.
Đó là một phần trong kế hoạch kế thừa vương vị.
Một khi đã biết chuyện này, chắc chắn sẽ không thể rút lui trong yên ổn.
Tôi đã phạm sai lầm.
Dù đây là lời nhờ vả của Rain, nhưng có lẽ tôi đã để đối phương dắt mũi mất rồi.
“Đừng căng thẳng thế. Đây cũng là cách ta tạ lỗi. Nếu chỉ nói là muốn Rainis mà không nói lý do, ngươi sẽ chẳng thể chấp nhận được.”
“Quả thật là vậy… nhưng…”
Giờ phải làm sao đây.
Đang suy nghĩ thì Rain, vẫn nằm trong vòng tay tôi, lên tiếng.
“Thưa điện hạ. Tại sao lại là bọn tôi?”
“Hmm? Ta nghe nói các ngươi là mạo hiểm giả ưu tú của Welmeria. Với lại, gã Bran nói có thể điều phối tài sản này.”
“Không phải ý đó. Dù ngài có ‘sở hữu’ bọn tôi đi nữa… thì cũng chẳng thể tin tưởng được. Tại sao vẫn chọn bọn tôi?”
“Các ngươi rất tận tụy với tên Xích Ma đạo sĩ – Warlock kia còn gì.”
Nghe vậy, Rain lắc đầu khẽ.
“Vì bọn tôi… thích Yuke mà.”
Vương tử Mastoma liếc nhìn người phụ nữ đã dẫn tôi đến đây.
Cô ấy cười khổ, vẻ hơi lúng túng.
“Thưa ngài, phụ nữ Welmeria là vậy đấy. Mỗi người trong họ đều có ý chí và quyền quyết định vậy.”
“Mejalna, sao ngươi không nói sớm chuyện đó?”
“Thiếp đã nói rất nhiều lần rồi ạ. Là do ngài không chịu lắng nghe thôi. Nếu thật sự muốn cải cách đất nước… thì xin hãy nghe vợ nhiều hơn chút nữa.”
Nghe lời của người phụ nữ tên Mejalna, vương tử Mastoma khẽ rên rỉ.
Không thể tưởng tượng nổi… đàn ông ở Salmutaria, mà còn là vương tử nữa, lại bị vợ lấn át… suýt chút nữa tôi phì cười.
“Hmph. Xích Ma đạo sĩ – Warlock – Yuke Feldio. Cứ cười đi… nhưng ngươi cũng sẽ sớm giống ta thôi.”
Ánh mắt bực bội của vương tử lúc này hướng thẳng đến Rain, người vẫn đang nằm trong tay tôi.


0 Bình luận