Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Chương 33: Đại diện gia tộc Bá tước và sự thật chấn động.

0 Bình luận - Độ dài: 1,161 từ - Cập nhật:

Để lại Moria ở lại hội vì ông ấy bảo có chút việc riêng, tôi và Rain bước trên đại lộ chính của Duna.

“Yuke, nheo mày kìa.”

“Guh…”

Bị Rain nhắc, tôi thả lỏng phần giữa hai chân mày.

Dù chuyện đang dần tiến triển theo hướng giải quyết, vẫn còn nhiều vấn đề tồn đọng.

Trên hết, tôi lo cho tinh thần của các em ấy sau khi sự thật về mê cung được phơi bày.

Tôi thì không sao.

Có thể sẽ bị cho là lạnh lùng, nhưng cho dù những con ma vật đó từng là người đi chăng nữa, tôi cũng không thấy việc tiêu diệt chúng là điều gì quá nặng nề.

Vì nếu chúng là một phần của “đào thải” mà <Tà dương> gánh vác, thì việc loại bỏ chúng vì mục đích cao hơn là chuyện không thể tránh khỏi.

Nhưng còn các em ấy thì sao?

Bọn nhỏ vẫn còn đang tuổi mới lớn, nhạy cảm với mọi thứ.

Dù hình dạng có khác, rốt cuộc cũng là giết người, liệu điều đó có khiến bọn nhỏ bị tổn thương tinh thần không?

Đặc biệt là Marina với Nene thường phải ra tiền tuyến trực tiếp vung vũ khí.

Với tư cách là người dẫn dắt bọn nhỏ, đồng thời là cựu giáo quan của các em ấy, tôi không thể xem chuyện này là bình thường.

“Em nghĩ, em hiểu nỗi lo của anh, Yuke.”

“Thấy rõ hết trên mặt tôi rồi còn gì…”

“Ừm. Nhưng đừng lo thái quá. Tụi em biết hết rồi.”

Bọn tôi luôn chia sẻ thông tin với nhau.

Những gì tôi nói trong phòng họp ban nãy cũng đã được truyền lại cho từng tổ đội trong nhóm chiến lược.

“Em thấy mình vẫn ổn. Có lẽ là do chúng không mang hình dáng con người thật.”

“Vậy thì tốt rồi.”

“Ừm. Về trọ thôi. Anh từng dặn rồi còn gì: ‘Khi có thể nghỉ thì phải nghỉ cho tử tế’ ấy.”

Đó là điều tôi thường nhắc trong suốt quá trình huấn luyện.

Không được quá phụ thuộc vào sức mạnh lúc nguy cấp, mà phải biết nghỉ ngơi đúng lúc để giữ được phong độ.

…Nói thế thôi, chứ chính tôi lại chẳng giỏi thực hiện điều đó.

“…Hm?”

Rời khỏi đại lộ chính, sắp đến quán trọ <Tiểu lộc hát>, thì một cỗ xe ngựa sơn đen từ phía sau chạy đến.

Xe bốn ngựa kéo, bánh sắt chắc chắn, khung xe sang trọng — kiểu xe dùng cho giới quý tộc.

Nó dừng lại sau khi vượt nhẹ qua bọn tôi một đoạn.

“Tìm được rồi.”

Người đàn ông trung niên nhỏ thó trong bộ đồ đắt tiền bước xuống xe cùng vệ sĩ.

Bộ ria con kiến và trán hói cao lộ vẻ khó chịu khi tiến đến gần.

“…Ai vậy ạ?”

Rain nghiêng đầu nhìn tôi.

Tôi khẽ lắc đầu, nhưng ông ta đã lên tiếng:

“Ta là chú của ngươi đấy, Rainis. Cha ngươi đã gửi thư rồi cơ mà?”

Tuy lời lẽ cộc lốc, nhưng ít ra cũng đã tự xưng.

Nếu là chú, thì chắc là em trai của cha Rain — Bran Crowder.

Tôi đã nắm được kha khá thông tin về Rain và gia tộc Bá tước Clowder nhờ Nene và chị Mamal.

“Thôi được rồi, lại đây mau.”

Dường như mất kiên nhẫn vì bọn tôi im lặng, hắn vươn tay về phía Rain.

Tôi lặng lẽ bước lên trước, cản lại, gạt nhẹ tay hắn ra.

“Xin lỗi, tôi không rõ ngài là ai. Có lẽ ngài nhầm người rồi chăng?”

“Ngươi là… Yuke Feldio phải không. Con bé đó là tiểu thư của nhà ta. Hãy giao nó lại.”

“Lạ nhỉ? Tôi lại nghe nói cô ấy là người không thân thích, sống một mình đấy.”

Tôi chưa từng giới thiệu bản thân cho hắn, nên việc hắn biết tên tôi càng khiến tôi chắc chắn: hắn đã điều tra, nhưng không đủ sâu.

Tôi không định để kẻ vô lễ này chạm vào Rain.

“Đủ rồi, bắt lấy nó. Có bị thương một chút cũng không sao.”

Bran Crowder ra lệnh, hai vệ sĩ áp sát — rồi lập tức ngã sấp.

Không thể tránh được <Bẫy Trượt Ngã> đơn giản như vậy thì không gọi là vệ sĩ chuyên nghiệp.

Tôi ném <Sương ngủ> khiến cả hai bất tỉnh.

“Cái… gì cơ…!?”

Bran Crowder lùi lại một bước, mắt tròn như sắp lòi.

Tôi lườm nhẹ, sắc mặt lạnh đi.

“Ta là Bran Crowder, đại diện của gia tộc Bá tước Clowder! Con bé đó là con gái đương chủ hiện tại, Dimit! Hãy giao nó ra!”

“Tôi từ chối.”

Hắn sững người.

“Chẳng phải thư đã gửi đến rồi sao!? Rainis đã được định hôn với vương gia Salmutaria!”

“Tôi không nghe gì cả. Và cũng không thể chấp nhận chuyện đó.”

Tôi bỏ kính ngữ.

Không phải vì xúc phạm, mà vì không cần thiết giữ phép với kẻ xem người khác như món hàng.

“Tôi hỏi ông: có bằng chứng nào chứng minh Rain là tiểu thư Rainis của nhà Clowder không? Ông dựa vào cái gì để nói thế?”

Nhờ chị Mamal, tôi đã cho xóa sạch mọi dữ liệu có thể truy ngược.

Giờ chỉ còn duy nhất cái “cùng quê” mơ hồ.

“Thứ hai, quý tộc khi kết hôn với người nước ngoài đều phải có sự cho phép của quốc vương, đúng chứ? Tôi không nghe nói về sự cho phép nào cả.”

Việc này, chị Mamal, Maniella và ông Benwood đã xác nhận hộ tôi.

Nếu một mạo hiểm giả hạng A đang phục vụ vương quốc lại có quan hệ với hoàng tộc nước ngoài, thì chắc chắn sẽ có sóng gió chính trị lớn.

“Kh… khốn kiếp…!”

“Tóm lại, các người muốn lợi dụng dòng máu của Rain, bắt cóc cô ấy rồi bán cho Salmutaria, mặc kệ thân phận dân thường hay mạo hiểm giả của cô ấy, và cố kiếm chác mối lợi mà không qua phê chuẩn, đúng không?”

“Thế thì sao chứ!? Nhờ có dòng máu Clowder mà nó có thể lên làm vương phi đấy! Một kẻ vô dụng từ trước đến giờ cuối cùng cũng có ích rồi còn gì!”

Bran Crowder hét lên, giọng méo mó, nước miếng bắn ra.

Xem ra đúng là gia tộc Clowder đang khủng hoảng thật.

“Rainis, lại đây. Cha ngươi muốn gặp ngươi đấy.”

“Tôi thì… không muốn gặp.”

Rain chĩa đầu trượng, ma lực tích tụ đầu ngón tay, đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng vào hắn.

Tôi hiểu — em ấy không hề dao động.

Tôi nhẹ lòng.

“Ngươi có thể trở thành vương phi đấy!?”

“Tôi không hứng thú.”

<Ma Pháp Tiễn> bay sượt qua má hắn, khoét thủng khung xe.

“Biến đi. Tôi là Rain của 'Clover', không phải Rainis gì đó.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận