Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Chương 12: Sự tin tưởng của Maniella và thư điểu

0 Bình luận - Độ dài: 1,198 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau, sau khi bọn tôi trở về từ chuyến chinh phạt mê cung đầu tiên.

Tôi được gọi đến một góc của trạm chỉ huy – nơi Maniella đang túc trực.

“Chà... chuyện này thành ra rắc rối thật.”

Maniella thở ra một làn khói thuốc từ chiếc tẩu với ánh mắt sắc.

Tôi hứng trọn mùi khói, khẽ cau mày, rồi im lặng suy nghĩ.

Ngay sau khi trở về, bọn tôi đã lập tức báo cáo với Maniella cùng Tử tước Bordman – người đại diện của Học viện Hoàng gia tại hiện trường.

Tuy nhiên, nội dung báo cáo có vài chỗ khiến họ nhíu mày – không khớp với hình ảnh từ buổi truyền hình trực tiếp.

Điểm chung duy nhất giữa hai bên là xác nhận rằng, sau khi vượt qua khu cống ngầm, bọn tôi đã bước vào một thành phố bí ẩn nào đó.

Cuộc chiến với gã đàn ông xích – đoạn đó được ghi lại đầy đủ, cả lúc tiến vào hang ổ lẫn lúc Marina phát sóng “bữa tiệc hầm ngục”.

Thế nhưng—Rouge, ông già khả nghi kia, lại không hề xuất hiện trong bất kỳ khung hình nào.

Không bóng dáng, không giọng nói.

Tôi đã xem đi xem lại đoạn ghi hình, nhưng chỉ thấy chính mình đang lảm nhảm với không khí, chẳng có lấy một dấu vết.

Phía Học viện nghi ngờ rằng, có thể bọn tôi đã dính phải một loại ảo giác nào đó khi bước lên cầu thang.

Thú thật... khả năng ấy cũng không hẳn là không có.

Ngay cả tôi – người đã trực tiếp chạm mặt ông ta – cũng có cảm giác bất thường về sự tồn tại của Rouge.

“Về vụ ủy thác lần này, ta sẽ bàn lại với bên trên. Tạm thời mấy đứa cứ ở lại trại cho đến khi có quyết định.”

“Vâng. Mong bà xử lý giúp. Mà… cô bé đó thì sao ạ?”

“Cô bé tạm được xem là người đi lạc. Ta đã cho người dò hỏi ở Duna và các làng lân cận rồi. Chờ thêm chút nữa xem sao.”

Ngay trước lúc rời khỏi “Vương Đô Hoàng Hôn Glad Shi=im”, Marina đã phát hiện ra một bé gái nhỏ.

Dù bé đã tỉnh lại, nhưng vẫn còn rất nhiều điều chưa rõ.

Em ấy không nói một lời nào, thành ra chẳng biết lý do tại sao lại xuất hiện ở đó.

Thông thường, sinh vật trong mê cung không thể sống sót nếu bị đưa ra ngoài.

Việc cô bé còn sống khi ra khỏi đó… đồng nghĩa với việc em ấy không phải ma vật.

Bọn tôi đoán em chỉ là một người bình thường, vì lý do nào đó mà lạc vào mê cung.

“Vậy… cho bé ở lại lều nghỉ của bọn tôi một thời gian nhé?”

“Được. Phiền cậu rồi. Ta sẽ sớm thu xếp để đưa bé vào thành phố.”

Trạm cứu hộ trong trại vẫn còn đó, nhưng cô bé cứ nhất quyết bám lấy Marina không rời nửa bước.

Tôi không muốn làm bé sợ thêm, nên đã chủ động đề nghị để bé ở lại lều nghỉ của “Clover”.

Có lẽ do sự dịu dàng của Marina, cô bé mới chịu yên ổn chút ít.

“Tôi xin phép quay về lều nghỉ.”

“Này, nhóc.”

“Dạ?”

Tôi vừa đứng dậy thì bị Maniella gọi lại.

“Cậu nghĩ nơi đó là gì?”

“Tôi vẫn chưa rõ. Nội dung trong báo cáo cũng chỉ là phỏng đoán…”

“Ta đâu có hỏi theo kiểu giáo trình Học viện. Ý ta là: cảm giác của cậu đấy.”

…Đúng kiểu Benwood.

Sao ai cũng thích hỏi mấy thứ cảm giác mơ hồ này với một mạo hiểm giả như tôi vậy chứ.

“Vì cậu là người nhà của Saga mà.”

Nhìn tôi thoáng đổi sắc mặt, Maniella cười – kiểu cười nham hiểm.

Tôi phải đính chính lại: bà này còn phiền hơn cả Benwood.

“Coi như tán gẫu thôi.”

“Bà nói vậy thì tôi đành chịu.”

“…Tôi nghĩ, đó là một dị giới.”

Tôi cân nhắc, rồi chậm rãi nói ra điều mà bản thân cảm thấy đúng nhất.

“Dị giới à?”

“Vâng. Cảm giác ở đó rất khác... như thể tôi đang đứng trong ‘Vô Sắc Ám’. Hoặc còn vượt xa hơn. Tôi có cảm giác mình đã vượt khỏi rìa của thế giới này.”

“Ồ, cậu nói kiểu đó tức là đã đoán ra 'Vô Sắc Ám' thực chất là gì rồi hả?”

“Tạm thời thì chỉ là suy đoán thôi.”

Maniella lại phả khói.

Ánh mắt bà không còn cợt nhả nữa.

“Khả năng cao là đúng đấy. Cậu giống Saga thật. Này, có chắc không phải con riêng của ông ấy không?”

“Tôi từng ước gì là thật.”

Lời nói đùa nửa thật nửa hờ hững ấy khiến Maniella phá lên cười, nhưng ngay sau đó, nét mặt bà trầm lại.

“Ta nói thật đấy. Chính vì thế mà ta muốn đặt niềm tin vào trực giác và năng lực của cậu. Mê cung xuất hiện sau hàng loạt hiện tượng dị thường… ‘Vương đô hoàng hôn Glad Shi=im’ chắc chắn không phải chuyện nhỏ.”

Ánh nhìn của một mạo hiểm giả kỳ cựu – pha trộn giữa bản năng, trực giác và kinh nghiệm sống – đang dò xét tôi.

“Ta sẽ tiếp tục giao nhiệm vụ cho ‘Clover’. Trông cậy cả vào cậu đấy, nhóc.”

“Bà đừng trông cậy quá thì hơn.”

Dù miệng nói vậy, nhưng tôi cũng không thể phủ nhận: mình đã bị thành phố ấy cuốn hút.

Tất nhiên, chuyện tiếp theo vẫn phải bàn lại với cả nhóm đã.

“Vậy tôi xin phép.”

Tôi cúi đầu, rời khỏi trạm chỉ huy.

Bên trong thì ấm nhờ đạo cụ ma pháp, nhưng ra ngoài lại lạnh thật.

Dù vị trí này nằm gần phương nam, khí hậu ấm áp hơn Finis, nhưng vẫn lạnh.

…Mà giờ nhớ lại, “Glad Shi=im” cũng chẳng hề lạnh chút nào.

Thật sự là một thế giới khác biệt.

Tôi chạy nhẹ về phía lều nghỉ của “Clover” – khu dành riêng cho nhóm mạo hiểm giả chúng tôi.

Và ngay lúc đó, có thứ gì đó vụt qua đầu tôi.

“Hử?”

Một sinh vật trắng muốt lướt qua bầu trời xanh—một con chim.

…Là thư điểu.

Hội trưởng hội mạo hiểm Duna vừa nãy vẫn còn nói chuyện với tôi, chắc chắn không phải từ bà ấy.

Kỳ lạ thật.

Thư điểu chỉ gửi thư đích danh, nếu gửi cho “Clover”, lẽ ra nó phải bay thẳng đến tôi – thủ lĩnh nhóm.

Vậy thì… là gửi cho ai?

Vừa nghĩ, tôi vừa chạy tiếp về lều nghỉ thì thấy Rain bước ra.

Thư điểu lượn một vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt cô ấy, hóa thành một phong thư.

Gửi cho Rain?

Lạ thật.

“À, Yuke.”

“Thư điểu gửi cho em đúng là hiếm nha.”

“Ừm… Không biết là ai nữa.”

Rain lật mặt sau phong bì xem tên người gửi.

Và rồi – sắc mặt cô ấy lập tức tái nhợt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận