Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Chương 48: Thương lượng và cái bẫy (góc nhìn Bran Clowder)

0 Bình luận - Độ dài: 984 từ - Cập nhật:

“Rainis. Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Tôi cất tiếng khi cuối cùng cũng bắt gặp Rainis ở đại lộ Duna.

Cái kiểu đi lang thang không mục đích, đúng là chả giống ai.

Bởi vậy tôi mới khinh cái đám mạo hiểm giả đầu óc đơn giản.

“Không có gì để nói với ông cả. Tôi đang bận.”

Giọng con bé cháu lạnh tanh.

Không thèm quay đầu lại, cứ thế bước đi.

Cách hành xử khiến tôi khó chịu, nhưng tôi vẫn theo sát cái bóng lưng đó.

Thông tin tôi nắm được: tên Yuke Feldio hiện đang mất tích.

Nói cách khác, một cơ hội mà tôi không thể để vuột mất.

“Ta biết. Chính vì vậy mới muốn nói chuyện.”

“Tôi đã nói là đừng xen vào chuyện của tôi rồi, đúng chứ?”

Rainis dừng lại, xoay người, ánh mắt sắc lạnh khiến tôi cảm thấy một luồng lạnh sống lưng

Nhưng tôi chỉ nhếch môi, giữ nụ cười.

“Ngươi đang tìm Yuke Feldio, đúng không?”

“…”

“Không hẳn là không có cách tìm ra hắn.”

Đôi vai Rainis khẽ giật.

Phản ứng y như tôi tính toán.

“Ông nói gì?”

“Ngươi biết đạo cụ ma pháp tên là La bàn của Kẻ Tìm kiếm – Seeker’s Compass chứ?”

“…!”

Đúng như dự đoán.

Với kẻ đam mê sưu tầm đạo cụ như Rainis, cái tên đó không thể xa lạ.

Seeker’s Compass—một trong những pháp cụ hiếm có và quyền năng.

Nó đơn giản là chỉ đường đến thứ người dùng mong muốn… bất kể là gì.

“…Ông có nó sao?”

“Không. Nhưng ta biết nó đang ở đâu, và ai đang giữ.”

“Nói tôi biết đi.”

Tốt.

Dính rồi.

Rainis tiến lên, ánh mắt nghiêm trọng, muốn biết ngay câu trả lời.

Nhưng tôi khoanh tay, lắc đầu, giữ thế chủ động.

“Đó là thái độ đi hỏi người khác sao? Ta thấy ngươi còn thiếu lễ độ và thành ý đấy.”

“…Xin ông, hãy nói cho tôi biết.”

Giọng nó thấp hơn, nhưng vẫn cứng đầu.

Tôi không chấp nhận mức đó.

“Chưa đủ.”

Tôi từ từ khuỵu gối xuống, cúi sát gương mặt nó.

Đè áp bằng tư thế, bằng ngôn từ.

“Ta từng bị ngươi niệm ma pháp vào người và đe dọa. Vậy mà giờ vẫn chìa tay ra giúp. Vì ngươi, vì cái tên kia.”

“….”

“Hãy giữ thể diện cho ta một chút, được không?”

Rainis vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, vai hơi run.

Nhưng không phản kháng.

Tốt.

Biết điều hơn tôi tưởng.

Tôi nở nụ cười nhàn nhạt, gần như chế nhạo.

“Chỉ cần gặp người đó và nói chuyện là được rồi. Ta sẽ nói với bên kia rằng nhà ta hành động nóng vội.”

“…Chỉ gặp thôi thì được.”

“Tốt. Người giữ Seeker’s Compass chính là Mastoma-sama.”

Sự thật là vậy.

Gã vương tử ấy có được vận may nhờ món đạo cụ đó.

“Tôi chỉ cần đi gặp người đó thôi?”

“Đúng thế. Còn chuyện thương lượng, là việc của ngươi. Nếu không khiến ngài ấy phật ý, thì có thể sẽ được cho mượn.”

Rainis nheo mắt, nghi hoặc nhìn tôi.

Nhưng tôi vẫn giữ nụ cười, không lùi một bước.

Một con bé ranh con, nhưng biết suy nghĩ.

Có điều, đang ở thế yếu.

Chỉ cần nó thấy chút hy vọng – dù là giả tạo – là đủ để rối trí.

“Nếu ngươi không tin ta, thì thôi vậy. Cứ chờ hội mạo hiểm giả tìm thấy xác hắn ta đi.”

Tôi giả vờ quay lưng bỏ đi.

Ngay khoảnh khắc đó – Rainis nắm lấy vạt áo tôi.

Rất tốt.

“Được… tôi sẽ đi.”

“Tốt. Cả ta và bên kia đều bận. Ta định đưa ngươi đi ngay bây giờ.”

“Ể, ngay bây giờ á?”

Không thể cho nó thời gian suy nghĩ lại.

“Ngươi nghĩ ta tìm ngươi hôm nay để làm gì? Ta không rảnh như đám mạo hiểm giả bọn ngươi. Và bên kia là vương tộc – đâu phải muốn gặp là được.”

Tôi dừng lại, liếc nhìn phản ứng của Rainis, rồi nói chậm, rõ từng chữ:

“Mà, ta không gấp cũng được. Nhưng buổi tiếp theo có thể là một tuần, một tháng, hoặc ngài ấy rời khỏi nước. Khi đó… ngươi còn mặt mũi nào nhìn đồng đội và cái tên đó nữa?”

Tước bỏ lựa chọn.

Dồn vào góc là cách đàm phán căn bản nhất.

Chiêu này tôi dùng quen tay rồi.

Không phải tôi làm nghề lừa đảo để chơi đâu.

Chỉ cần lay động nó bằng mạng sống của tên kia, thì việc điều khiển một đứa con gái non nớt chẳng có gì khó.

“…Hiểu rồi. Tôi đi.”

“Tốt lắm. Ngươi còn quan tâm đồng đội đúng không? Cứ viết thư trên xe ngựa đi, ta sẽ cho người đưa về quán trọ.”

Rainis gật đầu, không phản đối gì thêm.

Lên xe rồi.

Nó chắc nghĩ tôi tử tế lắm.

Ngây thơ đến đáng thương.

Thật không ngờ mọi thứ lại suôn sẻ thế này.

Một bất ngờ ngoài mong đợi.

Ban đầu tôi định dùng Rainis làm mồi để dụ ba đứa còn lại.

Nhưng nếu có thư tay từ chính nó thì chẳng cần phí công nữa.

Chỉ cần hé ra chút thông tin – là bọn chúng sẽ tự tìm đến tôi, hoặc Mastoma.

Rốt cuộc cũng chỉ là đám mạo hiểm giả tầm thường.

Vì cái gọi là tinh thần đồng đội rẻ tiền, chúng sẽ tự dấn thân vào cái bẫy tôi chuẩn bị.

Yuke Feldio, ngươi cuối cùng cũng hữu dụng.

Dù có lẽ giờ này xác ngươi đã lạnh rồi, thì vẫn còn giúp ích.

Nếu may mắn tìm được thi thể, ta sẽ thắp cho ngươi một nén hương.

—bằng tiền bán mấy con đàn bà của ngươi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận