• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 92: Chả có điểm C nào trong bảng điểm của tôi hết(1)

10 Bình luận - Độ dài: 2,213 từ - Cập nhật:

92— Chả có điểm C nào trong bảng điểm của tôi hết(1)

Mùa hè mà không có điều hoà thì sao mà sống nổi nhờ.

Hiện tôi đang cắm rễ trong phòng nghiên cứu, tận hưởng làn khí mát mẻ từ điều hòa thì…

“Máaaa! Cái máy tính cùi mía này! Lại hỏng nữa rồi!”

Chủ của phòng nghiên cứu này, Yoo Ji-woo, người đang loay hoay với máy tính, đột nhiên bực bội hét lên.

Rầm rầm!

Và đập thùng máy.

"Làm ơn sống lại cứu tao một mạng đi mà, Deadline dí tới mông rồi đây này!"

Nếu là mọi khi, Yoo Ji-woo hẳn phải đang dùng áo khoác phòng thí nghiệm làm chăn, đánh một giấc ngon lành vào buổi chiều.

“Lỡ tao bị điểm F thì mày tính sao đây? Tin tao đập nát mày ra không! Hay muốn tao bán mày cho bọn đào coin hả!?”

Tuy nhiên, Ji-woo vẫn tỉnh như sáo và đang vật lộn với chiếc máy tính.

Lý do rất đơn giản: là do kỳ thi cuối kỳ. Ji-woo đang làm đề án để nộp.

“Tao lạy mày luôn đó! Chỉ cần kiên trì đến hết kỳ thi thôi! Mày làm được mà ha?”

Chắc em ấy đang rất cần sự trợ giúp nhỉ, tôi đeo găng tay vào và đứng trước máy tính.

“Để anh sửa thử cho.”

“Hả? Anh? Đến em còn chưa sửa được nữa là...”

Câu hỏi này ngụ ý rằng làm sao một người như học viên thuộc Sư đoàn chiến đấu có thể giải quyết được một vấn đề mà ngay cả kỹ sư thiên tài Yoo Ji-woo cũng bó tay.

“Trông vậy thôi, chứ anh khá rành máy tính đấy.”

Ca này tôi lo được.

Tôi là ai cơ chứ? Trước khi hoá thành “thần đìa“, tôi đã từng là một cựu giám đốc của một công ty game đã vươn lên từ dưới đáy xã hội, lập trình đơn đơn giản ư, sửa máy tính ư, chẳng là gì với tôi cả.

Chắc vậy.

Cạch—

Tôi cẩn thận mở nắp hộp và kiểm tra các linh kiện bên trong.

Bụp—

“Hở, cái âm thanh đó là gì thế?”

Một tiếng nổ bất ngờ vang lên. Ji-woo giật mình nhìn vào bên trong thùng máy tính.

“Aaaaah! Anh làm cái gì thế hả?!”

“Anh chỉ chạm vài ba sợi cáp thôi.”

“Thế anh giải thích sao về cái bộ nguồn đang bốc khói nghi ngút kia hả?! Cháy mất tiêu rồi còn đâu!”

Có lẽ là thương hiệu Celestial Power… Kiểm tra nhãn thì... có vẻ không phải thương hiệu đó rồi.

“Aaah! Cáp card đồ họa cũng bị chảy luôn rồi!”

“Không phải lỗi anh đâu nha.”

"Câm ngay!"

Dù sao thì, nó cũng đã già, cũng sắp đến lúc hỏng rồi. Chỉ là sớm hơn chút thôi, nhỉ?

Biết đâu, chiếc máy tính ấy cũng muốn dừng lại ở thời khắc này.

Mọi thứ đều có cái số của nó mà, kể cả cái chết.

“Thế anh tính sao đây!”

“Hay chúng ta gửi nó đến tiệm sửa máy tính đi?”

“Deadline nó dí tới mông rồi kia kìa sửa cái gì mà sửa!”

Ji-woo thậm chí còn tức giận hơn cả lúc máy tính bị sập nguồn. Không thứ gì—kể cả một chiếc bánh xúc xích thơm ngon—có thể làm em ấy bình tĩnh lại.

“Ê, sao hai đứa bây cứ ôm xòm miết vậy, giữ im lặng tí để tao tập trung coi!”

Kang Tae-hoon, người đang nằm chơi game trên ghế sofa, lên tiếng.

Ji-woo nghiến chặt răng.

“Chậc. Đây là phòng nghiên cứu của tôi, được chưa? Và tại sao anh dám trèo lên giường của tôi mà không xin phép vậy hả!?”

"Cái ghế sofa rách này là giường của cô á? Nhảm nhí thì cũng vừa vừa phải phải chứ."

“Ưuuu, thiệt tình! Sao cái phòng chật chội này lại chứa cả tá người vậy trời? Đây có phải là phòng câu lạc bộ đâu cơ chứ?”

Gần đây, phòng nghiên cứu này đã trở thành nơi tụ tập của cả bọn. Bắt đầu với tôi, rồi tới Rashid đang chống đẩy ở đằng kia, và Kang Tae-hoon đang nằm dài trên ghế.

À, Kim Han-bit thỉnh thoảng cũng ghé qua nữa.

“Không! Giờ chuyện đó không quan trọng! Còn cái máy tính thì sao? Giờ phải làm gì đây?“

“Cứ mua mới đê.”

Ji-woo cau mày trước lời đề nghị bình thản của Tae-hoon.

“Anh nghĩ tổ tiên sẽ trả tiền cho tôi chắc? Anh có biết máy tính ngày nay đắt đến mức nào không?”

“Đắt hơn ô tô không?”

"Cậu ấm biết cách nói chuyện quá ha! Không mua cho tôi thì nín—hể?“

Mắt Ji-woo bỗng mở to. Vì Tae-hoon vừa chìa ra một tấm thẻ đen.

“Cái, cái gì đây…?”

“Không biết hử? Là thẻ tín dụng ấy. Còn chờ gì nữa mà không cầm đi?”

“Ò, ừm…”

Đột nhiên được đưa cho tấm thẻ, Ji-woo trở nên ngoan ngoãn hẳn, giống như một chú cún con được ngậm cục xương yêu thích.

“Vậy… Anh đưa tấm thẻ này là muốn tôi dùng nó để mua máy tính mới ư?”

"Ờ."

Tae-hoon thờ ơ đáp lại. môi Ji-woo khẽ công lên.

“Ừm... tôi có thể tiêu bao nhiêu...?”

“Ý cô là sao?”

“Máy tính có nhiều loại khác nhau. Mấy cái đắt thì chắc chắc cực kỳ đắt… Nhất là ở phần card đồ họa.”

Một cơ hội bất ngờ để sở hữu một chiếc máy tính miễn phí vừa xuất hiện. Mà nếu đã định mua máy mới thì tốt nhất là chọn một cái xịn luôn cho đáng.

Ji-woo cúi người xuống và xoa nhẹ hai tay vào nhau.

“Để tham khảo thôi nhé, cái tôi đang xài là 7070... và nó cũng lỗi thời rồi... nên hiệu xuất có hơi...”

“Dạo này cái nào thịnh hành nhất?”

Cá đã cắn câu. Ji-woo nắm bắt thời cơ này để tinh tế thăm dò Tae-hoon.

“Gần đây, dòng 9000 rất được ưa chuộng… Trong số đó, 9090 là đỉnh nhất, nhưng giá thành có hơi cao…”

“Vậy thì cứ quất cái đó đê.”

Không cần đắn đo, Tae-hoon ngay lập tức chấp thuận. Ji-woo suýt thì bật ngửa vì sốc.

“T-Thiệt hông? Tôi thực sự có thể mua 9090 luôn á?”

“Cô định để tôi nhắc lại lần nữa à? Bộ không thấy tôi đang chơi game sao? Cút mau đi.”

“Yay! Cậu ấm nhà chúng ta là tuyệt nhất!”

Ji-woo bắt đầu chạy quanh phòng nghiên cứu như một đứa trẻ. Sau đó, em ấy thậm chí còn nhảy lên lưng Rashid, người đang Plank.[note77357]

Và Rashid vẫn không động đậy tí nào, y như cục đá vậy.[note77358]

“Làm thế có ổn không?”

Tôi đến gần Tae-hoon và hỏi.

“Ổn gì?”

“Cái đó ấy.”

Tôi hất cằm về phía Ji-woo.

“Hé hé hé. Mình sẽ có một chiếc máy tính mới. Nên chọn màu đen hay trắng nhỉ?”

Ji-woo ngồi khoanh chân trên lưng Rashid và bắt đầu bấm ipad.

Em ấy đã chọn màu rồi à.

“Kệ đi. Cả ngày than vãn về cái máy tính hỏng còn tệ hơn. Tao không chịu nổi tiếng vo ve bên tai suốt ngày đâu.”

Ô mai chuối. Một cậu ấm không ngại chi tiền của mình để bịt miệng người khác.

“Cậu tốt bụng thật.“

“Ờ đúng rồi, tốt hơn cái loại đi phá máy tính của người khác như mày, đồ điên.”

Ờmmm. Đúng quá méo cãi được.

“À mà nè.”

Vào lúc đó, Ji-woo, người đang bấm ipad, ngước lên như muốn nói điều gì đó.

“Nghĩ lại thì, các anh không phải sắp thi rồi ư? Sao trông thoải mái quá vậy?”

Đúng thật. Giờ là mùa thi cuối kỳ rồi.

Tuy nhiên, không một ai trong số ba học viên thuộc Sư đoàn chiến đấu tụ tập ở đây động đến sách vở.

Tae-hoon là người đầu tiên lên tiếng.

“Đủ trình rồi thì ôn thi làm mẹ gì cơ chứ? Cứ thoải mái chiến game thôi.”

Tae-hoon, người chưa từng có ý định học ngay từ đầu.

Kế tiếp là…

“Ừ.”

Có vẻ như Rashid cũng không phải là kiểu người ám ảnh về kỳ thi.

Và cuối cùng…

“Anh chỉ cần đạt điểm C là quá đủ rồi.”

Tôi cũng chẳng đặt mục tiêu đạt điểm cao. Đủ điểm qua là được.

“Không phải kiểu thi đó.”

Nhưng Ji-woo lắc đầu, ám chỉ rằng đó không phải là điều em ấy đang nói đến.

Rồi em ấy nói:

“Sư đoàn chiến đấu có một kỳ thi cần phải làm lại mỗi học kỳ, đúng không? Gọi là gì ta… đánh giá kỹ năng cá nhân nhỉ?”

““Đánh giá kỹ năng cá nhân?”“

Ánh mắt của ba học viên thuộc sư đoàn chiến đấu đồng loạt hướng về một phía. Ai nấy đều nhìn Ji-woo một cách ngơ ngác như thể họ chưa từng nghe nói đến chuyện này trước đây.

“Haha…”

Ji-woo bật cười tỏ vẻ không tin.

“Các anh thực sự là người của sư đoàn chiến đấu à?”

***

Đánh giá kỹ năng cá nhân. Giờ nghĩ lại thì đúng là có thứ như thế thật.

Cũng chẳng có gì to tát đâu, cứ xem như một môn thi bổ sung thôi.

—Phù! Vừa khéo đủ điểm C ạ.

Đây là sân tập luyện trong nhà. Cụ thể là ở khu phòng mô phỏng. Nhiều học viên sư đoàn chiến đấu đã bắt đầu thi.

"Ê, tao với khứa da đen không biết thì còn chấp nhận được, vì bọn tao là năm nhất. Nhưng mày cũng không biết luôn hả? Mày đúng là đồ ngu mà!"

Bị Kang Tae-hoon gọi là đồ ngu. Nhưng tôi đâu thể phản bác lại được. Vì tôi đúng là đã quên mất bài thi Đánh giá kỹ năng cá nhân này.

“Đằng kia có phòng trống kìa.”

Tôi giả vờ không nghe thấy và lướt qua cậu ta, tiến vào một Phòng mô phỏng trống. Hai người kia cũng đi theo tôi.

“Vãi lìn! Sao ở đây nóng thế? Bật điều hòa nhanh lên!”

Các bức tường của Phòng mô phỏng được làm bằng những tấm kính trong suốt, nên đứng bên ngoài cũng có thể nhìn rõ bên trong.

“Thế bắt đầu thi kiểu gì?”

Kang Tae-hoon nhặt thanh kiếm gỗ có sẵn trong Phòng mô phỏng.

Tôi đứng trước máy cảm ứng được lắp ở góc phòng.

“Chỉnh ở đây này.”

───

[Chế độ luyện tập]

[Chế độ ghi hình]

[Đánh giá kỹ năng cá nhân (Chỉ dành cho kỳ thi cuối kỳ)]

───

Thứ này thao tác dễ thật. Chỉ cần chạm vào tab mong muốn là xong.

Tôi chọn mục Đánh giá kỹ năng cá nhân.

───

Đánh giá kỹ năng cá nhân

: Chọn độ khó

-Đ0

-Đ+

-C0

-C+

-B0

-B+

-A0

-A+

-S

* Việc hoàn thành độ khó S không được tính vào điểm thực tế

───

“Hửm? Tức là thi nhiêu được nhiêu luôn à? Vậy là ngon hơn cả thi viết rồi, thi vậy mới là thi chứ.”

“Ai lên trước?”

“Tao chứ ai.”

Không chút do dự, Kang Tae-hoon đã chọn độ khó A+.

“Dù sao thì, S cũng chả được tính điểm nhỉ? Vậy A+ là quá đủ rồi còn gì?”

───

Đánh giá kỹ năng cá nhân

: Độ khó đã chọn [A+]

: Nhập ID học viên của bạn [ ]

───

Tiếp theo, Kang Tae-hoon bắt đầu nhập ID học viên của mình.

“Bắt đầu bằng A+ có ổn không đấy? Tăng từ từ lên cũng được mà.”

“Phí sức chi. Một phát ăn ngay cho nó nhanh.”

Cậu ta tự tin thật. Ờ thì, một thức tỉnh giả mạnh như Kang Tae-hoon thì cũng dễ hiểu thôi.

“Tao đi trước đây.”

Đeo thanh kiếm gỗ trên vai, Kang Tae-hoon bước lên sân.

───

Đánh giá kỹ năng cá nhân

: Độ khó đã chọn [A+]

: Thông tin học viên [Sư đoàn chiến đấu năm nhất Kang Tae-hoon]

: Thời gian hoàn thành [00:08:42]

───

“Trò trẻ con.”

Kang Tae-hoon dễ dàng vượt qua độ khó A+. Quả nhiên xứng đáng đứng thứ hai trong kỳ thi tuyển sinh. Kỹ năng của cậu ấy chẳng có gì để chê cả.

“Ai tiếp theo?”

“Ừ.”

Để trả lời câu hỏi của Kang Tae-hoon, lần này Rashid bước tới máy cảm ứng.

───

Đánh giá kỹ năng cá nhân

: Độ khó đã chọn [A0]

: Thông tin học viên [Sư đoàn chiến đấu năm nhất Rashid Belkalem]

: Thời gian hoàn thành [00:11:37]

───

“Ừ.”

Tuy không bằng Kang Tae-hoon, Rashid vẫn đạt được điểm cao. A0 cũng được xem là Top đầu rồi.

“Đến lượt tôi.”

Cuối cùng, tôi đứng trước máy cảm ứng.

Tôi không quan tâm đến điểm số cao như Kang Tae-hoon hay Rashid.

Tầm B0 là đủ rồi nhỉ.

───

Đánh giá kỹ năng cá nhân

: Độ khó đã chọn [B0]

: Thông tin học viên [Sư đoàn chiến đấu năm hai Shin Yoon-seong]

: Thời gian hoàn thành [Thất bại]

───

Ối dồi ôi.

Ghi chú

[Lên trên]
Này mới là thật nè:D 9054F129-5262-459A-8B44-D48ED906F44F.webp
Này mới là thật nè:D 9054F129-5262-459A-8B44-D48ED906F44F.webp
Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

Biết ông Trình không :))
thanks trans
Xem thêm
TRANS
yếu nhớt gâhg
Xem thêm
Đúng thần đìa
Xem thêm
oi doi oio
Xem thêm
9090 thì xịn vl rồi =))))
Xem thêm
oidoioi oidoioi
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Xem thêm