• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 73: Cần được quan tâm(2)

7 Bình luận - Độ dài: 1,830 từ - Cập nhật:

73— Cần được quan tâm(2)

[Nagi! Thứ bảy này, em có muốn đi hẹn hò với anh không?]

Đêm xuống, Arna nằm trên giường, tay cầm một cuốn truyện.

Cuốn truyện cô đang đọc là một tác phẩm mới ra mắt, và nó đã gây sốt ngay từ trước lúc phát hành.

Tất nhiên, nó cũng thú vị như mong đợi.

“Em có muốn... đi hẹn họ... với anh không?”

Cô đọc lại một câu thoại từ cuốn truyện. Thế nhưng, giọng cô không hề có sức lay động lòng người như trong truyện, mà chỉ vang vọng vô định khắp căn phòng.

“Haaa…”

Thở dài, Arna khép cuốn truyện lại, đặt sang một bên. Cô thậm chí còn chưa đọc hết một nửa, nhưng sự hứng thú của cô đã tuột mất.

“Dạo này mình bị sao ấy nhỉ...?”

Cô lẩm bẩm một mình, mắt dán chặt vào trần nhà màu trắng. Phải rồi – gần đây, tâm trí của cô luôn xao nhãng, chẳng thể tập trung vào thứ gì nổi.

Xoạt.

Tiếp theo, Arna đặt tay lên ngực. Trái Tim cô đập theo từng nhịp bình thường.

“…”

Nhưng cô cảm thấy trái tìm mình không còn giống trước nữa, cảm giác ấy trống rỗng vô cùng.

Mấy bữa nay, để lấp đầy khoảng trống này, Arna đã thử mọi cách mà cô biết: cô chăm chỉ tập luyện, ngồi học và còn tìm đến những món ăn ngon.

Hơn thế nữa, cô thậm chí đã thử đọc truyện như ban nãy.

Tuy nhiên, nó vẫn vậy.

Không có dấu hiệu nào cho thấy khoảng trống này sẽ được lấp đầy. Nếu có, thì nó chỉ càng trở nên rõ rệt hơn thôi.

“Cái cảm giác này là sao...?”

Không ai quở trách cô, cũng chẳng phải vì xem được bài viết nào nói xấu cô trên cộng đồng. Thế nhưng, vì lẽ gì cô lại cứ rệu rã cả người?

Rốt cuộc, điều gì đang giày vò tâm trí Arna đến mức này?

“Ư…”

Arna đẩy cuốn truyện ra xa và ôm chặt lấy đầu gối. Chỉ khi ôm chặt một vật gì đó mềm mại, cô mới phần nào an ủi được trái tim cô đơn của mình.

“Trời ạ, đây là lần đầu tiên mình gặp chuyện này luôn đó... nên chẳng biết phải làm gì hết trơn...!”

Sau đó Arna bắt đầu lăn lộn trên giường.

***

Lăn qua lăn lại trên giường một hồi thì đã là sáng hôm sau.

“Xin chào, Arna!”

Vừa mở cửa giảng đường, Baek Joo-hee đã niềm nở chào Arna. Hồi thi giữa kỳ, cô còn chẳng thể ngờ rằng mối quan hệ giữa hai người lại có thể trở nên thân thiết đến mức độ này.

Con người quả thật rất khó đoán.

Dù sao,

“Cậu có thích xem phim hông?”

Baek Joo-hee đột nhiên hỏi một câu kỳ lạ vào buổi sáng.

“Xem phim à? Tớ, ừm… Cũng thích…”[note75279]

“Thật sao? Vậy cậu có muốn cái này hông?”

Baek Joo-hee đưa màn hình điện thoại của mình ra. Bên trong có mã QR để mua vé xem phim, và có hai tấm vé.

“Cậu cho tớ hả?”

“Ừm. Nhớ lúc cậu giúp tớ trong bài thi thực hành không? Đây là lời cảm ơn cậu vì điều đó.”

"Ò…"

Cô chưa từng nghĩ mình sẽ nhận được quà như thế này.

Nhưng tại sao Baek Joo-hee lại chọn vé xem phim làm quà tặng?

“Thật ra, tớ định đi xem phim với bạn trai cơ.”

Hoá ra vé xem phim không được mua với mục đích tặng cho Arna. Ban đầu, chúng được dự định dùng để đi hẹn hò với bạn trai của cô ấy.

“Nhưng cuối tuần này bạn trai tớ đột nhiên bận mất tiêu rồi. Tuần sau là tới sự kiện Ngày khai giảng, nhỉ? Ảnh đang tất bật chuẩn bị cho sự kiện đó á.”

Arna mơ hồ nhớ lại cuộc trò truyện trong bữa ăn với Baek Joo-hee. Bạn trai cô ấy thuộc Bộ phận hành chính của học viện, rõ ràng là rất bận rộn với công tác chuẩn bị.

“Tớ lỡ mua rồi, và vì không thể đến rạp chiếu phim được... nên tớ quyết định tặng chúng lại cho cậu, Arna.”

“Ò, ra là vậy à…”

“Ah, nhân tiện, đây là phim kinh dị. Cậu có thích những thứ đáng sợ không?”

“Ờm, phim kinh dị cũng thường thôi...“

Arna chạm trán với quái vật và quái vật cấp thấp mỗi ngày, mấy con ma vặt vãnh chẳng doạ cô sợ nổi đâu.

“Vậy, tớ gửi vé đến số của cậu nhé?”

“Ừm, cảm ơn nha!”

Ting!

Ngay sau đó, điện thoại của Arna reo lên. Là thông báo tin nhắn đến. Bên trong tin nhắn là vé xem phim mà Baek Joo-hee đã đưa cho cô xem trước đó.

“Nó sẽ chiếu vào thứ Bảy này, nhớ nhé. Đừng quên đấy.”

“H–Hiểu rồi…”

“Xong, tớ đi đây.”

Ngân nga một giai điệu, Baek Joo-hee trở về chỗ ngồi của mình.

“…”

Arna bất ngờ có được vé xem phim. Không chỉ một, mà là hai. Tất nhiên, đó là ghế dành cho cặp đôi.

Mặc dù đi một mình không có vấn đề gì, nhưng sẽ lãng phí vé kia. Vì tôn trọng người tặng, Arna nghĩ rằng nên dẫn thêm một người nữa đi cùng…

“Nếu là cuối tuần này… Ai có thể đi cùng mình nhỉ?”

Arna liếc nhìn khắp giảng đường.

Có khá nhiều học viên trong lớp, nhưng cô không nhìn thấy ai đủ gần gũi để cùng đi xem phim.

“Ah…”

Vào lúc đó,

Ánh mắt của Arna dừng lại ở một chỗ.

Cụ thể, tại hàng ghế đầu tiên của giảng đường, Shin Yoon-seong đang ngồi ở đó.

“Không đời nào… mình đâu có điên đến mức rủ một người như cậu ta đi cùng chứ…”

Dù có ít bạn đến đâu, Shin Yoon-seong chắc chắn vẫn không phải là một lựa chọn.

Việc gợi ý người khác giới cùng nhau đi xem phim, rất dễ biến nó thành một lời mời hẹn hò.

Hơn nữa, lại đi ngỏ ý xem phim cùng Shin Yoon-seong ư? Giữa biển người mênh mông như vậy? Cô thà vớ đại một con mèo hoang rồi ngồi xem phim cùng nó còn hơn.

Dù có chuyện gì xảy ra, Shin Yoon-seong vẫn không được tính. Dù bầu trời có sập xuống.

Cộp cộp.

Nhưng…

Không hiểu sao, bước chân của cô lại hướng về hàng ghế đầu.

Cơ thể của Arna bắt đầu tự chuyển động, trái ngược với suy nghĩ trong đầu cô.

***

“…”

Bài thi thực hành lần trước đã kết thúc. Thậm chí, điểm tôi nhận được còn cao hơn mong đợi.

Vì sao à? Vì trợ giảng giải thích rằng đội bọn tôi có tinh thần đồng đội hơn mấy đội còn lại.

Vâng, gọi đó là ”tinh thần đồng đội” thì hơi quá. Tất cả những gì tôi làm là cưỡi trên lưng Rashid và điều khiển chiếc thìa. Tôi cá rằng mình có thể trông khá điên trước mặt mọi người. Chắc hẳn không có thức tỉnh giả nào trên thế giới này chiến đấu theo phong cách của tôi cả.

Dù sao,

Sau khi hoàn thành bài thi thực hành, sẽ không còn bài kiểm tra nào nữa trước kỳ thi cuối kỳ. Sự kiện lớn tiếp theo sẽ là Ngày khai giảng diễn ra vào tuần tới.

Đây chỉ là sự kiện. Không cần phải chuẩn bị gì đặc biệt như trong kỳ thi. Tôi chỉ cần bám theo mọi người và tận hưởng nó.

Cuối cùng, ngày nghỉ ngơi của tôi cũng đã tới.

“Hừ!”

Bịch!

Nhưng đột nhiên. Có người xông vào ngồi cạnh tôi.

Đó là Arna.

“Gì thế? Mới sáng sớm mà đã xụ mặt ra rồi?”

“H–Hồi nào? Không bao giờ có chuyện đấy đâu nhá!”

Arna hừ một tiếng, quay phắt đầu đi.

Sao sáng ra đã làm cái bộ mặt này rồi? Cứ nhăn nhó suốt. Chắc là có chuyện gì khó nói trong lòng rồi.

 Cô ấy như thể đang hồi hộp vậy.

“Cậu ngồi ở đó luôn à?”

Tôi chỉ vào chiếc ghế mà Arna đã ngồi. Thật bất thường khi cô ấy đột nhiên đến và ngồi ngay cạnh tôi.

Có lẽ đây là lần đầu tiên chuyện như thế này xảy ra.

“Ai–Ai nói tôi ngồi ở đây? Tại sao tôi phải ngồi cạnh cậu? Tại sao tôi phải ngồi cạnh cậu để nghe giảng chứ? Tôi sắp đứng dậy rồi, đừng có mà hiểu lầm nhá!”

“Nếu không phải thì sao cậu lắm lời thế? Từ sáng đến giờ cậu đã kỳ cục. Hay có gì muốn nói?”

“Là, là do…!”

Arna giật mình vai khẽ run. Rồi, ánh mắt của cô ấy lảng đi, không còn nhìn thẳng vào tôi nữa.

Trong trạng thái đó, Arna giữ im lặng.

“Nếu không có việc gì thì cậu đi ra đi, bài giảng sắp bắt đầu rồi.”

“…”

Nhưng Arna không đứng dậy khỏi ghế. Cô ấy vẫn ngồi im trên ghế. Mấp máy môi.

Tôi không hiểu cô ấy đang cố làm gì.

“Thôi được, tôi sẽ đổi chỗ khác.”

“Khoan, đợi một lát…!”

Khi tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Arna nhanh chóng lên tiếng. Bây giờ cô ấy dường như đã sẵn sàng để tiết lộ ý định thực sự của mình.

“Ờm… à thì…”

Nhưng điều đó không dễ dàng. Arna lắp bắp nói trong khi đảo mắt nhìn xung quanh.

Tôi quyết định đợi thêm chút nữa.

"Phim…"

"Phim?"

“Thứ bảy này! Cậu có muốn đi xem phim không?!”

"Hở…?"

Tôi không thể giấu được sự ngạc nhiên khi nghe lời mời của cô ấy.

Cô ấy vừa nói gì thế? Đi xem phim á? Với tôi hả? Sao đột nhiên lại hành động như vậy? Nay cổ bỏ nhầm thứ gì vào mồm chăng?

“…Tôi có hai vé…”

Arna hơi đưa điện thoại ra. Quả nhiên, là vé xem phim thật. Bất ngờ thay, ghế ngồi là dành cho cặp đôi.

“Đi một mình hơi ngại... nên tôi nghĩ đi cùng một người nữa sẽ tốt hơn...”

“Nhưng tại sao lại là tôi?”

“Hả?”

"Tại sao lại là tôi?"

Không phải quá kỳ lạ sao? Bọn tôi đâu có đủ thân để mời nhau đi xem phim. Ngoài ra, hẳn phải có rất nhiều người khác mà Arna có thể mời thay vì tôi.

Tôi thực sự tò mò lý do cô ấy lại đưa ra lời mời này với tôi.

“Ư…Ư…”

Arna không thể trả lời câu hỏi của tôi, cô ấy chỉ nắm chặt tay với khuôn mặt đỏ bừng.

Sau đó, Arna nhắm chặt mắt lại và hét vào mặt tôi.

“Tôi không biết, vậy nên cứ im lặng và ra ngoài vào thứ bảy đi…!!!”

Đó là một tiếng hét đầy uy lực.

Ghi chú

[Lên trên]
Đổi xưng cho ló thân mật nhe
Đổi xưng cho ló thân mật nhe
Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Ai mà thèmCCF0-C20-C-F93-A-4211-B210-83-A96445-C5-C9.jpg
Xem thêm
Tôi thèm lắm sốp ơi!
FB-IMG-1707409950252.jpg
Xem thêm
Đĩ tình yêu quật quá mạnh :))
Xem thêm
Mẻ ko ngại à mặt dày y trang main
Xem thêm
Chị ta tsun ác
Xem thêm