• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 69: Người đàn ông vô thần(6)

2 Bình luận - Độ dài: 2,529 từ - Cập nhật:

69— Người đàn ông vô thần(6)

Ngay khi nhận được tin chiếc thìa đã hoàn thành, tôi tức tốc chạy đến phòng nghiên cứu.

Cuối cùng, đã đến lúc tôi được gặp lại vũ khí của mình, chiếc thìa. Không có từ ngữ nào có thể miêu tả sự bất tiện của tôi trong suốt thời gian thiếu nó.

Thời gian qua, khi tôi thức dậy vào sáng sớm và thay quần áo, tôi phải đi một mạch đến tủ để tự mình lấy quần áo ra. Ban đầu, loại công việc đó luôn được thìa phụ trách.

Ngay cả vào bữa trưa, tôi cũng phải tự mang khay đựng thức ăn của mình, nhiệm vụ đó cũng do chiếc thìa đảm nhiệm.

Đó là bằng chứng cho thấy tôi đã dựa dẫm vào chiếc thìa nhiều đến mức nào. Không có nó trong thời gian này, chất lượng cuộc sống của tôi giảm mạnh.

Hơn nữa, tôi thậm chí còn không thể làm phiền Arna nhiều như mọi hôm.

Thực ra, tôi vẫn có thể làm phiền Arna ngay cả khi không có thìa, nhưng…

"Đây."

Dù sao.

Sau khi đến phòng nghiên cứu, Yoo Ji-woo đưa cho tôi món đồ được chuẩn bị sẵn.

Đó là một chiếc hộp vuông, trông giống như hộp đựng kính.

Khi nhìn kỹ hơn, hóa ra lại là một chiếc hộp đựng thìa.

“Đến mức làm cả hộp đựng thìa nữa cơ, cũng chuyên nghiệp phết nhờ.”

“Em gắn tên mình vào đó nên chất lượng cao cấp như này là điều đương nhiên.”

Mặt sau của hộp, chữ “JW Yoo” được khắc đậm. Em ấy trắng trợn khắc tên mình lên đó.

Ẻm đang cố xây dựng thương hiệu riêng đấy à?

Cạch.

Khi tôi mở hộp ra, đập vào mắt tôi là một chiếc thìa tỏa ra ánh sáng bạc.

Vẻ ngoài của nó không khác mấy so với cái tôi dùng trước đây. Nó là loại thường thấy ở bất kỳ nhà hàng nào – chẳng bao giờ trông oách xà lách nỗi.

Nhưng với tôi, không có gì quý giá hơn thế.

Tôi vung nhẹ chiếc thìa vài lần.

Vù—

Cái cảm giác này… đã lâu lắm rồi. Muốn khóc ghê. cục cưng à em không biết anh nhớ nhung em đến mức nào đâu.

“Anh cứ nghĩ sẽ mất nhiều thời gian hơn để hoàn thành cơ. Nhưng nó sớm hơn anh tưởng.”

“Chỉ là phục hồi lại vũ khí anh từng dùng trước đây thôi, đối với em thì dễ như ăn bánh í mà.”

Cộp.

Yoo Ji-woo đặt một cục kim loại lên bàn. Đó là chiếc thìa cũ mà tôi đã ném đi.

Có thể tạo ra một chiếc thìa hoàn toàn mới chỉ từ một khối kim loại nát, chẳng trách người ta gọi em ấy là kỹ sư thiên tài.

Việc thuê Yoo Ji-woo quả là quyết định đúng đắn.

“Tiện thể nói luôn, em đã khôi phục dữ liệu trước đây rồi, vì vậy anh cũng nên kiểm tra nó thử đi. Oaaaaaa….”

Vừa nói xong câu, Yoo Ji-woo ngáp lớn. Em ấy không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ đang ập đến và từ từ rón rén bước đến ghế sofa.

Trong lúc đó, tôi quyết định kiểm tra cửa sồ trạng thái của mình.

─── Andvari ───

Xếp hạng: Độc nhất

>Kỹ năng chủ động<

>Kỹ năng bị động<

>Chức năng – {Mới!}<

*Vũ khí thuộc về nhân vật này!

───

Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối tôi nhìn thấy cửa sổ trạng thái này? Đó là khoảnh khắc tôi thực sự cảm thấy chiếc thìa đã trở lại.

“Hửm…?”

Tuy nhiên, khi tôi quan sát cửa sổ trạng thái, tôi nhận thấy có điều gì đó lạ lạ. Có một thông báo mới ở phần chức năng.

Tôi nhanh chóng mở tab Chức năng.

─── Andvari ───

Chức năng:

[Gigantify]

[Blind Side]

[???]

[???]

[Symmetric Output] – Mới!(Đối Ứng Phản Chiếu)

───

Ở dưới cùng, một kỹ năng mới kỳ lạ đã được thêm vào.

[Symmetric Output] Tôi không nhớ mình đã đầu tư bất kỳ điểm SP nào vào kỹ năng này và hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó.

Kỹ năng này từ đâu mà ra?

“À quên.”

Đúng lúc đó, Yoo Ji-woo đang nằm trên ghế sofa cất tiếng.

“Có một chức năng mới được thêm vào, anh thấy chưa?”

“Anh vừa mới để ý thấy. Em mới thêm nó vào à, Yoo Ji-woo?”

“Ừm. Vì nguyên vật liệu chúng ta có chất lượng tốt đến mức có thể làm được, nên em nghĩ. Cái này có vẻ vui phết, rồi em thêm nó vào luôn.”

Vật liệu chính mà chúng tôi sử dụng để tạo ra chiếc thìa lần này là một viên đá Mana hạng A. Làm chiếc thìa bằng viên đá đó cho phép thực hiện những kỳ tích như vậy – đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy điều này.

“’Symmetric Output’ thực chất là gì?”

“Anh xài thử đi là biết liền.”

Câu trả lời của Yoo Ji-woo gợi ý rằng tốt hơn là nên thử chức năng này thay vì nhận lời giải thích. Theo lời khuyên của em ấy, tôi quyết định phóng to chiếc thìa và sử dụng kỹ năng [Symmetric Output] mới.

Xìiiiiiii—

Khi tôi sử dụng kỹ năng, các hạt màu xanh bắt đầu trôi nổi xung quanh chiếc thìa. Ngay sau đó, một màn hình ba chiều mở rộng ở giữa đầu chiếc thìa.

Chiếc thìa giống như một thiết bị xuất video, hoạt động như một màn hình.

“Hehe. Anh thấy sao? Đỉnh đúng hơm?”

Quả thực rất ấn tượng. Ai có thể ngờ một chiếc thìa có thể thực hiện được những trò như vậy?

Nhưng…

"Ngày xưa thì có thể, nhưng hiện tại thì cần gì tới nó nữa? Thời nay, ai mà chẳng sở hữu điện thoại với đồng hồ."

Suy cho cùng thì nó chỉ là thêm một thiết bị kỹ thuật số vào kho chức năng của tôi. Nhưng tôi đâu cần đến nó đâu. Mấy thứ này điện thoại tôi làm được hết. Với lại, tôi còn có một chiếc đồng hồ thông minh trên cổ tay.

Tôi có cần phải tốn ma lực chỉ để sử dụng [Symmetric Output] không?

“Thì em nói ban nãy rồi mà, em thêm vào cho vui thôi.”

“…”

Nếu em định thêm thứ gì đó vào, tại sao không chọn cái gì hữu ích hơn đi? Đồ tặng kèm này cũng dỏm quá đấy.

Thôi, lấy được thìa sớm là ổn rồi, tôi nên biết ơn vì điều đó.

Renggg—

Renggg—

Đúng lúc đó, một tiếng động kỳ lạ vang lên trong phòng thí nghiệm, phát ra từ điện thoại của tôi.

Đó là một tin nhắn cảnh báo khẩn cấp.

“Hể… em vừa định chớp mắt tí… Giờ tính sao…?”

Nhân tiện, điện thoại của Yoo Ji-woo cũng reo lên. Có vẻ như đó là một cảnh báo chung được gửi đến mọi người.

Tôi quyết định kiểm tra tin nhắn vừa nhận được.

───

Cảnh báo thảm họa khẩn cấp

[Cục Quản Lý Anh Hùng] Vào lúc 10:13 sáng, nhiều quái vật cấp thấp được phát hiện gần Làng Moon-gol, Moongotto, Siheung-si, Gyeonggi-do.

Do tình huống khẩn cấp. Giao thông ở khu vực xung quanh đang được phong toả. Ngoài ra, cuộc ném bom dự kiến sẽ bắt đầu lúc 11:00 sáng. Vui lòng tránh tiếp cận khu vực được chỉ định trên.

───

Đó là một tin nhắn cảnh báo về sự xuất hiện của bầy quái vật cấp thấp. Chỗ này cách khá xa Học viện quân sự Han-yul.

“Cái gì? Cảnh báo này chỉ dành cho vài con quái vật cấp thấp thôi sao? Em tưởng phải là một con quái vật đột biến hay gì đó chứ.”

Yoo Ji-woo ngả lưng xuống ghế sofa, coi như không có chuyện gì to tát vì những quái vật cấp thấp có thứ hạng thấp hơn nhiều so với những con quái vật thông thường, và cũng vì sự kiện này diễn ra ở một nơi cách xa học viện.

“…”

Tuy nhiên, tôi không thể thả lỏng được. Địa điểm xảy ra sự việc rất quen thuộc với tôi.

Làng Moon-gol. Đó là nơi Rashid và em gái của mình sinh sống.

Nói cách khác, có khả năng em gái của Rashid đang gặp nguy hiểm.

“Anh sẽ đi kiểm tra trước.”

Tôi cầm lấy chiếc thìa và vội vã rời khỏi phòng nghiên cứu. Đây không phải là lúc nán lại đây. Tôi cần phải đến chỗ Nelly càng sớm càng tốt.

Bíp—

Trước khi đi, tôi rút điện thoại thông minh ra và gọi điện.

Sau một lúc đổ chuông, cuộc gọi đã được kết nối.

«Ể? Gọi chi á…?»

“Kim Han-bit. Cô đã nhận được tin nhắn cảnh báo khẩn cấp chưa?“

Tôi lập tức gọi cho Kim Han-bit, kỹ thuật viên phụ trách thông tin và truyền thông trong Bộ phận Kỹ thuật. Chúng tôi đã làm việc cùng nhau trong trận chiến cuối cùng.

Lần này tôi cũng định mượn sức của cô ấy.

«Tin nhắn cảnh báo khẩn cấp hả? À, ý cậu là tin nhắn về những con quái vật cấp thấp nhỉ?»

“Chính xác. Chắc hẳn cô đã thấy đoạn khu vực đó cũng được lên lịch ném bom.”

«Ờm… đúng, thì sao…?»

Ngay lập tức, giọng điệu của Kim Han-bit trở nên thận trọng. Cô ấy có vẻ cảnh giác, tự hỏi liệu tôi có định nói ra gì đó thái quá như lần trước không.

Và đúng như dự đoán, tôi đã nói vậy.

“Tôi muốn cô lập tức truy cập vào Cục Quản Lý, tìm ra tọa độ chính xác của cuộc ném bom, sau đó gửi dữ liệu đó cho tôi…”

«Khoan khoan khoan! Yêu cầu của cậu vô lý lắm đấy biết không hả?! Truy cập vào Cục Quản Lý á?! Cậu có bị điên không?!»

Cô ấy hét lên trước yêu cầu vô lý đó. Nó to đến nỗi tôi phải di chuyển loa ra xa tai.

“Không điên đâu. Cứ làm đi. Xin cô.”

«Tôi đâu có toàn năng! Tôi chỉ là một học viên! Còn chẳng phải nhân viên của Cục Quản Lý, thì làm sao tôi truy cập được chứ?!»

"Nếu mọi chuyện suôn sẻ, tôi sẽ đãi cô một lon Sol's Eyes. Sao? Thoả thuận đó khá hời—"

«KHÔNG CẦN!»

Bíp.

Cuộc gọi kết thúc. Không phải tôi cúp máy, chính Kim Han-bit đã kết thúc cuộc gọi.

“…”

Nhưng Kim Han-bit là người không để tôi phải lo lắng quá nhiều. Lần này cô ấy sẽ làm tốt phần việc của mình thôi.

Cô ấy đã bất tuân lệnh của chỉ huy một lần. Yêu cầu cô ấy lấy tọa độ ném bom có vẻ không đáng kể so với việc đó.

Tôi nhét điện thoại lại vào túi và tiếp tục lên đường.

***

“Đội trưởng, phong toả giao thông đã hoàn tất rồi ạ.”

Sau khi nghe tin về những con quái vật cấp thấp, các Hội gần đó đã nhanh chóng chạy đến Làng Moon-gol. Theo lệnh của Cục Quản Lý, họ chặn các con đường gần đó và sơ tán cư dân.

“Hừmmm, nhiều kinh khủng. Không phải vô cớ mà cảnh báo thảm họa khẩn cấp được đưa ra.”

“Xuất hiện bao nhiêu vậy ạ?”

Sau khi hoàn tất việc kiểm soát giao thông, thành viên của Hội đã hỏi Đội trưởng về tình hình.

“Mẹ kiếp. Nhiều không đếm xuể. Giống như một đàn kiến đã chiếm hết cả ngôi làng vậy.”

“Hiiik. Nhiều thế sao? Ugh, ghê quá.”

Các thành viên trong hội bắt đầu xoa vai như thể toàn thân họ đang nổi da gà.

Người Đội trưởng rời mắt khỏi ống nhòm và tiếp tục nhìn về phương xa.

“Nếu chúng ta tự mình xử lý nhiều như vậy, chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian. Trong những tình huống như thế này, giải pháp duy nhất là dọn dẹp bằng bom đạn.”

Việc nhắc đến cuộc ném bom khiến các thành viên trong Hội nghiêng đầu.

“Nhưng vậy có ổn không? Đây là một khu phố cũ, và nếu chúng ta ném bom vào... thì các toà nhà sẽ bị phá huỷ hoàn toàn đấy ạ.”

“Đừng lo. Dù sao thì cái khu này cũng sẽ bị phá dỡ để tái phát triển thôi.”

“Ồ, là để tái phát triển à? Vậy thì nãy giờ lo xa rồi.”

Dần dần, thời gian đã gần kề. Thành viên Hội liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay của mình và thông báo cho Đội trưởng.

“Đội trưởng, chúng ta chỉ còn mười phút nữa là đến 11 giờ. Chúng ta có nên thông báo đến Cục Quản Lý rằng cuộc ném bom đã sẵn sàng không?”

“Này, cậu có thuốc lá không? Chúng ta làm một điếu trước khi bắt đầu đi.”

“Vâng, đây ạ.”

Phùuuu—

Người Đội trưởng và cậu thành viên hội ngồi xổm cạnh nhau, ngậm điếu thuốc.

“Hừm… người dân đã di tản hết chưa?”

“Tất nhiên là hết rồi ạ. Chúng ta liên tục gửi tin nhắn và kích hoạt còi báo động nhiều lần mà.”

“Tin nhắn ư? Còn những người không có điện thoại thì sao? Họ sẽ không nhận được cảnh báo sơ tán nếu họ không có điện thoại, đúng không?”

“Anh đang nói gì thế, Đội trưởng? Thời nay ai mà chẳng có điện thoại? Ngay cả người vô gia cư cũng mang theo điện thoại… Úi!”

Vù!

Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua đầu hai người, giống như có một thứ gì đó lao vút qua với tốc độ chóng mặt.

Người đội trưởng vô tình làm rơi điếu thuốc trên miệng và ngơ ngác nhìn theo vật thể vừa bay qua.

“Ê… Vừa rồi là gì thế…?”

“Ừm… chắc chắn là thứ gì đó ánh bạc… hừmmm… một cái thìa chăng…?”

“Thìa…? Hả…?”

Nó có hơi to so với một cái thìa không? Nhưng trông có vẻ khá giống.

Gương mặt của cả hai đều lộ vẻ bối rối.

Sau đó…

Đùng đùng đùng!

Kế tiếp, một loạt tiếng động lớn như động đất vang lên. Đội trưởng và thành viên Hội theo bản năng che đầu và nằm xuống đất.

“Gì…! Chuyện gì đang xảy ra?!”

“Không phải động đất đâu! Nhìn kìa, Đội trưởng!”

Thành viên của Hội chỉ vào một hướng. Họ có thể thấy một người đàn ông khổng lồ đang lao về phía khu phố như một con quái thú.

Người đàn ông ấy, chỉ đội mũ sắt trên đầu và không mang theo vũ khí nào khác, chạy thẳng vào khu vực đầy rẫy quái vật cấp thấp.

Khi đội trưởng nhìn thấy cảnh này, ông vội vàng hét lên.

“Nhanh, gọi ngay cho Cục Quản Lý! Bảo họ dừng cuộc ném bom lại… Nhanh lên…!”

Bùm!

Bùm!

Nhưng đã quá muộn rồi.

Cuộc ném bom đã bắt đầu.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Quá cháy :))
Xem thêm