63— Thìa hư(4)
—Đi ra ngoài cho khuây khoả tí đê.
—Cậu đang nằm viện mà, đi ra ngoài liệu có ổn không?
“….”
Shin Yoon-seong và Arna đã rời đi, và Choi Soo-eun chỉ có thể ngồi nhìn từ xa. Cô thậm chí không thể đuổi theo và giữ họ lại.
Và cứ như thế, cô đã đánh mất Shin Yoon-seong. Và điều đó xảy ra ngay tại bệnh viện, nơi có thể được coi là sân nhà của cô.
“Đây là… sân nhà của tôi…”
Với Choi Soo-eun, bệnh viện này là nơi duy nhất cô có thể sở hữu Shin Yoon-seong cho riêng mình. Bệnh viện này là lãnh địa của cô, nơi không ai khác được phép xâm phạm.
Nhưng bây giờ…
Rốt cục, cô đã trao cả bệnh viện này cho Arna, trao mối liên kết duy nhất với Shin Yoon-seong cho tình địch của mình.
“Ư…”
Một cơn ghen tuông dâng lên, mắt cô bắt đầu ngấn lệ, đây là cảm giác mà cô đã lâu không trải qua.
Ghen tuông thực sự là một cảm xúc đau đớn.
“Này, tiền bối ơi! Chị có sao không? Trông chị không được khỏe lắm!”
Một đàn em vừa trở về thì đã nhận thấy tình trạng của cô và thốt lên ngạc nhiên. Nhưng Choi Soo-eun không nghe lọt từ nào.
Cô đang trong trạng thái không thể nghe thấy giọng nói của bất kỳ ai.
Choi Soo-eun hoàn toàn suy sụp rồi.
“Ư ư ư…”
Cuối cùng, Choi Soo-eun vùi mặt vào hai cánh tay đặt trên bàn, ôm chặt đầu.
“A! Tiền bối! Tiền bối vừa phát ra âm thanh đó sao...? Em chưa từng nghe chị phát ra mấy âm thanh kiểu vậy...!”
“…”
“Chị có thể làm lại được không ạ? Em muốn ghi âm lại! Nha chị!”
Choi Soo-eun vẫn giữ nguyên mặt trên bàn, bất động, cho đến khi những giọt nước mắt dần khô đi.
***
Tôi đưa Arna ra khỏi bệnh viện một lúc rồi đi ra bằng lối vào chính.
Xung quanh lối vào có rất nhiều người ra vào, có người đến khám bệnh, có người là bệnh nhân đi dạo gần đó.
Arna và tôi ngồi trên chiếc ghế dài gần đấy.
“Cơ thể cậu thế nào rồi?”
Đây là lần đầu tiên tôi gặp Arna trực tiếp kể từ sau vụ Break. Thành thật mà nói, tôi không ngờ cô ấy sẽ đến thăm, nên cũng có chút bất ngờ.
“Tôi đã khỏe hơn nhiều rồi. Như cậu thấy đấy, giờ tôi có thể đi lại mà không gặp vấn đề gì.”
“Ò, tốt quá rồi…”
Vừa dứt lời, cô ấy bỗng lặng thinh, môi mím chặt, chẳng rõ nên nói gì tiếp theo.
“…”
“…”
Có một khoảnh khắc căng thẳng ngượng ngùng giữa chúng tôi.
Cũng dễ hiểu thôi. Tại chúng tôi luôn xung đột mỗi khi gặp nhau, và giờ chúng tôi đột nhiên trao đổi những lời xã giao. Arna rõ ràng là không thoải mái, đảo mắt liên tục.
Không còn cách nào khác, bầu không khí ngượng ngùng này không thể tiếp tục được nữa. Tôi miễn cưỡng quyết định phá vỡ sự im lặng.
“Cậu đến tận bệnh viện chỉ để nói thế này thôi à?”
“Ugh! Đó là cách cậu nói chuyện với người đã bỏ công sức đến thăm cậu sao…?”
“Tôi có yêu cầu cậu đến thăm đâu.”
“…”
Tôi trêu Arna như thường lệ. Cô ấy phản ứng theo bản năng, nheo mắt và trừng mắt dữ tợn nhìn tôi.
“Hẩy…”
Nhưng điều đó không kéo dài được lâu. Arna thở dài, như thể đang thừa nhận.
“Với một bệnh nhân, tôi làm sao mà nổi giận được chứ… đúng, lỗi tôi hết…”
Sau đó Arna bắt đầu lục lọi chiếc túi cô mang theo. Một cuốn sổ tay xuất hiện.
“Đây, cầm lấy.”
Cô ấy bất ngờ đưa cho tôi cuốn sổ tay. Đó là một cuốn sổ bìa màu hồng và có lò xo xoắn ốc bên cạnh. Tôi nghiêng đầu bối rối.
“Cái này để làm gì?”
"Đó là vở ghi chép bài học. Sắp tới sẽ có bài kiểm tra đột xuất, cậu biết mà."
Không lâu sau kỳ thi giữa kỳ và bài kiểm tra thể chất, một bài kiểm tra khác lại đến… thực sự là thi hoài không hết.
Hơn nữa, nếu chúng tôi hoàn thành bài kiểm tra đột xuất này, chúng tôi sẽ sớm bước vào kỳ thi cuối kỳ. Tôi không thể không nhăn mặt khi nghĩ đến điều đó.
“Chắc tôi sẽ bỏ cuộc.”
"Chỉ là một bài kiểm tra thôi mà, sao lại bỏ cuộc chứ! Đừng than vãn nữa. Lo chép bài đi."
Arna nhét cuốn sổ vào ngực tôi. Bị ép quá, tôi nhận lấy nó.
“…”
Mở ra, tôi thấy nét chữ đẹp của Arna. Thành thật mà nói, người Hàn Quốc trong tôi rất ấn tượng, cô ấy viết chữ đẹp hơn tôi. Phụ nữ thực sự rất giỏi viết chữ đẹp.
“Nhưng tại sao cậu lại đưa cái này cho tôi?”
“À, thì, cái đó…!”
Nghĩ lại vẫn thấy lạ. Tại sao cô ấy lại chuẩn bị một cuốn sổ như vậy chỉ cho tôi? Cô ấy không có nghĩa vụ phải giúp tôi.
“Là do giảng viên yêu cầu thôi, được chưa…!”
“Giảng viên?”
“Đúng vậy...! Cậu bị kẹt trong bệnh viện không lên giảng đường được, đúng không? Thế nên, họ mới hỏi xem có ai truyền đạt lại các bài giảng giúp không... và đâu có ai nhận, nên tôi đành miễn cưỡng nhận nhiệm vụ đó thôi!”
Liệu giảng viên có thực sự tốt bụng đến mức quan tâm đến một người như tôi không? Thành thật mà nói, có lẽ họ thậm chí còn không biết tên tôi.
Nhưng nếu Arna đã nói vậy thì đúng là như vậy. Đó không phải là vấn đề lớn, nên tôi quyết định không đào sâu thêm nữa.
“Dù sao thì cũng cảm ơn cậu.”
“Hừ! Tôi không làm thế chỉ để nghe lời cảm ơn từ cậu đâu! Vậy nên đừng có mà hiểu lầm nhá!”
Nói thì nói vậy thôi, chứ môi của cô ấy đang hơi cong lên kìa, chắc đang cảm thấy tự hào vì lời cảm ơn của tôi.
Nhưng niềm vui của cô ấy sẽ không kéo dài được lâu đâu. Một khi chiếc thìa mới của tôi hoàn thành, tôi sẽ hành hạ cô ấy tàn nhẫn hơn nhiều so với trước đây. Tôi sẽ xóa nụ cười đó khỏi khuôn mặt cổ.
Tốt hơn hết là cô nên tận hưởng khi còn có thể đi, đồ quái vật vứ bệu ạ.
“Vì tôi đã nhận được vở ghi của cậu rồi nên tôi về phòng bệnh đây.”
“Hửm? Về sớm dữ vậy?”
Arna đến bệnh viện chỉ để giao cuốn sổ. Làm xong việc đó, không còn việc gì để nán lại nữa.
Đã đến lúc phải chia tay.
“Ừm… cậu đã ăn chưa?”
Nhưng Arna đã ngăn tôi lại, dường như không muốn chia tay ngay lúc này. Đột nhiên, cô ấy hỏi tôi đã ăn gì chưa.
Tôi lắc đầu đáp.
"Chưa."
“Vậy... đã gặp nhau ngoài này rồi, cậu có muốn đi ăn tối cùng nhau luôn không? Tuy còn hơi sớm, nhưng...”
Tại sao hôm nay cô ấy lại hành động thế này? Sau chuyện quyển sổ, giờ cô ấy lại mời tôi đi ăn tối.
Trong đời tôi, Arna chưa bao giờ đề nghị đi ăn tối cùng tôi. Chúng tôi không đủ thân thiết để làm điều đó.
“Tôi xin lỗi, nhưng tối nay tôi có kế hoạch khác nên không thể đi được.”
“Ò, tôi hiểu rồi…”
Tôi nhẹ nhàng từ chối lời mời của cô ấy.
Không phải là tôi không thích Arna và cố tình từ chối. Tôi thực sự đã có kế hoạch trước. Nếu không có cuộc hẹn khác, tôi có thể đã đi ăn với cô ấy.
“Vì còn có kế hoạch khác… nên cũng đành chịu ha…”
Sau khi nói xong những lời này, ánh mắt của Arna hơi tối lại, đồng thời, cổ bắt đầu dùng ngón chân đá xuống đất một cách vô định.
Chắc cô ấy hơi thất vọng.
***
Sau khi tiễn Arna đi, tôi quay lại bệnh viện.
Ngay khi tôi sắp quay trở lại phòng…
“Hửm?”
Khi đi ngang qua quầy tiếp tân, tôi nhìn thấy Choi Soo-eun đang gục đầu trên bàn từ xa.
“…”
Cô ấy đang làm gì ở đó vậy? Cổ có vẻ không ngủ, hay cổ đang bị đau ở đâu?
Tôi quyết định tiến lại gần và hỏi han.
“Sao đấy?”
“Hể?”
Nghe thấy giọng nói của tôi, Choi Soo-eun đột nhiên ngẩng đầu lên.
Bụp!
Nhưng trong lúc đứng lên, cổ vô tình va đầu gối vào bàn.
“Ái…”
Nước mắt lưng tròng, Choi Soo-eun ôm chặt đầu gối bị thương. Trong trạng thái đó, cô ấy ngập ngừng nhìn tôi, như thể cổ vừa nhìn thấy ma.
“Sao... sao cậu về sớm thế?”
"Ý cậu là gì?"
“Cậu không định đi đâu đó với Arna à?”
“Arna?”
Có vẻ như Choi Soo-eun nghĩ rằng tôi đã đi xa với Arna. Nhưng nơi duy nhất tôi đến là lối vào ngay trước cổng bệnh viện.
“Tôi không đi đâu cả. Bọn tôi chỉ trò chuyện một lát ở bên ngoài rồi tôi quay về đây thôi.”
“Trò chuyện ư…?”
"Ừ."
“Phew… Tớ hiểu rồi…”
Đột nhiên, niềm hạnh phúc bừng sáng trên khuôn mặt Choi Soo-eun. Biểu cảm buồn bã của vài phút trước đã tan biến, thay vào đó là tiếng thở phào đầy nhẹ nhõm.
Tại sao cổ lại lo lắng và buồn phiền một cách không cần thiết?
Lòng dạ phụ nữ thật khó đoán.
“Mới ra ngoài, nên tớ cũng đói rồi.”
Quan trọng hơn là, lúc này tôi đang rất đói. Sau khi lang thang khắp nơi từ sáng đến giờ, năng lượng của tôi đã cạn kiệt.
Đã đến lúc tôi phải bổ sung năng lượng.
“Hôm nay cậu có thể nấu bữa tối sớm hơn một chút được không?”
Trong thời gian tôi nằm viện, Choi Soo-eun đã bằng cách nào đó đảm nhiệm việc nấu bữa tối cho tôi. Thậm chí không cần tôi yêu cầu, cô ấy đã tự nguyện nấu ăn cho tôi.
Vì lý do đó, tôi không thể không từ chối lời mời ăn tối của Arna. Thực chất, đây là cuộc hẹn với Choi Soo-eun.
“Vậy thì, tớ có nên làm ngay bây giờ không?”
“Bây giờ à? Nhưng cậu vẫn đang trong ca làm mà? Như vậy có ổn không?”
“Hoàn toàn ổn! Tớ đã kết thúc ca làm việc của mình khá lâu rồi!”
Choi Soo-eun vội vã rời khỏi quầy, đồng thời cũng mạnh dạn tháo chiếc băng đeo tay chữ thập đỏ đang đeo ở cánh tay phải.
Khoảnh khắc cô ấy chuyển mình từ một học viên khoa Y thành Choi Soo-eun.
“Cậu có đặc biệt muốn ăn món nào không?”
“Tớ muốn ăn món nào à…?”
Tôi nghĩ một lúc về món ăn mà dạ dày tôi đang thèm.
“Hôm nay tớ muốn ăn bibimbap. Rau giòn, gochujang cay[note74361] và dầu tía tô thơm.”
Cuối cùng cũng đến lúc nếm thử dầu tía tô mà tôi tặng cô ấy khi trước. Đó là một thương hiệu đắt tiền, vượt xa bất kỳ thứ gì bạn tìm thấy trong các cửa hàng. Hơn nữa, hãy tưởng tượng nó được chế biến bởi đôi bàn tay khéo léo của Choi Soo-eun.
Tôi không thể không chảy nước miếng.
“Bibimbap? Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ mang lên phòng cậu ngay.”
Choi Soo-eun nở nụ cười rạng rỡ với tôi một lần, rồi nhanh chóng chạy về phía nhà bếp. Bước chân của cô ấy có vẻ nhẹ nhàng lạ thường.
Tôi chưa bao giờ thấy Choi Soo-eun phấn khích đến thế.
“…”
Nhưng, mới nãy cô ấy vẫn còn đang mặt mày cau có mà?
Sao đột nhiên cổ vui vẻ trở lại vậy?
Tâm tư phụ nữ quả thật khó lường.


7 Bình luận