57— Bài kiểm tra thể chất(9)
Vụ nổ Break xảy ra cách Học viện quân sự Han-yul khoảng 5 km. Thật không may, nó xảy ra ở khu dân cư.
Trước khi chính thức đối phó với quái vật, điều đầu tiên cần làm là bảo vệ dân thường. Nếu Muốn làm vậy, thì cần phải dụ được quái vật ra khỏi khu dân cư.
Để thực hiện mục đích này, Đơn vị phản ứng đầu tiên được chia thành hai đội.
Một đội có nhiệm vụ sơ tán dân thường và dẫn dụ con quái vật đến một đồng bằng gần đó – Đội mồi nhử.
Đội còn lại là Đội chiến đấu, có nhiệm vụ chế ngự quái vật khi nó đến nơi.
Kuaaaang─!
Hoạt động diễn ra suôn sẻ mà không có vấn đề lớn nào. Đội mồi nhử đã khéo léo dụ con quái vật ra khỏi khu dân cư bằng cách khiêu khích nó vừa đủ.
Trong khi đó, Đội chiến đấu đã đợi sẵn tại địa điểm được chỉ định.
Ở đồng bằng này.
“Khoan! Cậu phải ở trong Đội mồi nhử mới đúng chứ? Sao lại đứng đây?”
Nhân tiện, tôi là thành viên của Đội mồi nhử, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy mình xuất hiện giữa Đội Chiến Đấu, bám sát Arna.
“Cậu đang bất tuân mệnh lệnh phải không?”
“Bất tuân? Nố nồ nô.”
Tôi đưa ống nhòm mình mang theo cho Arna, ra hiệu cho cô ấy xác nhận Đội mồi nhử đang hoạt động ở xa.
Arna nhìn qua ống nhòm.
“Cậu có thấy không? Kia kìa, thìa của tôi đang làm việc chăm chỉ đó.”
“….”
Không phải là tôi lười biếng ở đây. Hiện tại, tôi đang bận điều khiển cái thìa để đánh lạc hướng con quái vật.
Tôi cống hiến hơi bị nhiều vào nhiệm vụ lần này đấy.
“Cậu tự hào cái gì? khi chỉ gửi đi mỗi một chiếc thìa…!”
Bộp─!
Arna dùng lòng bàn tay tát mạnh vào lưng tôi. Có vẻ như cô ấy không thích cái cách tôi lười biếng.
Nhưng mà, tôi có thể làm gì? Tôi chỉ có một chiếc thìa. Tôi không thể lao tới và vật lộn với con quái vật được, đúng không nào? Nếu tôi liều lĩnh dụ con quái vật, khả năng cao là tôi sẽ bị đè bẹp. Tốt hơn là chỉ nên cẩn thận điều khiển cái thìa từ đây.
“Hầy… nói gì cũng vô ích với cậu…”
Arna lắc đầu như thể đã bỏ cuộc, không có ý định khiển trách tôi thêm nữa.
“Nhưng lúc nãy cậu làm gì ở phòng máy chủ thế?”
“Phòng máy chủ?”
“Đúng rồi, không phải cậu đã làm nhiều việc với Kỹ thuật viên ở đó sao?”
Cô ấy thấy hết rồi à?
Vào thời điểm đó, tôi đang làm việc với Kỹ thuật viên để đưa ra một kế hoạch mới nhằm chuẩn bị cho bất kỳ biến số hoặc loài đột biến nào không lường trước được.
Dĩ nhiên, kế hoạch này vẫn chưa được tiết lộ cho bất kỳ ai. Nếu tình hình kết thúc trong yên bình, thì không cần phải nhắc đến nó nữa.
Chỉ phòng hờ thôi.
“Không có gì nhiều đâu. Tôi chỉ hỏi một vài câu hỏi về thiết bị thôi.”
“Ừm….”
Arna nheo mắt và nhìn tôi hồi lâu, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ.
“Cậu đang nhìn cái gì thế? Cậu ghen à?”
“Cái… Cái gì cơ? Ghen ư? Cậu đang xàm ngôn cái gì thế hả!?”
Arna giật mình ngạc nhiên và hét vào mặt tôi với khuôn mặt đỏ bừng.
“Tại sao tôi phải ghen chứ…!”
“Nếu không ghen thì không cần phải hét lên. Nó chỉ khiến tôi nghi ngờ hơn thôi.”
“Không hề có chuyện đó đâu…!”
Arna bước mạnh về phía trước, hướng về phía con quái vật Jaggan đang tiến đến từ xa.
Kuaaaang─!
Jaggan là một con quái vật vô cùng to lớn với cái đầu bò đáng sợ và đôi cánh khổng lồ, nó còn biết phun ra axit ăn mòn từ miệng.
Đội mồi nhử khéo léo tránh được axit mà Jaggan phun ra trong khi dần dần tiến gần đến đích cuối cùng.
“Dù sao thì bọn họ cũng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ khi dắt nó đến được đây. Mặc dù đã làm theo một kế hoạch vô trách nhiệm như vậy.”
Chúng tôi trực tiếp sử dụng kế hoạch từ mùa hè năm ngoái ở đây. Hồi đó, quái vật xuất hiện giữa núi, nên cần phải đưa nó xuống vùng đồng bằng. Đó là lý do tại sao chúng tôi có Đội mồi nhử lúc đó.
Thật trùng hợp, trận chiến này lại một lần nữa cần đến một Đội mồi nhử. Đó là về việc dụ con quái vật ra khỏi một khu vực cụ thể. Nhìn vào tình huống chung, có rất ít sự khác biệt giữa mùa hè năm ngoái và bây giờ.
Dẫu cho, cái kế hoạch chi tiết là một mớ bồng bông, nhưng may sao năng lực cá nhân của học viên vẫn gánh được.
“Chúng ta nên chuẩn bị thôi.”
Xoạt─
Arna rút thanh kiếm ra khỏi thắt lưng. Là một phần của Đội chiến đấu, Arna có nhiệm vụ đánh bại quái vật.
Có lẽ cô ấy là người dẫn đầu.
“Arna, đằng sau cậu cứ giao cho tôi.”
Dù tôi có ác đến mấy, tôi cũng không có ý định gây rắc rối cho Arna lúc này.
Đây là chiến trường. Tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ Arna.
Cô ấy là nhân vật chính của trò chơi và cũng là người hùng duy nhất có thể cứu lấy thế giới này. Việc hỗ trợ Arna là điều hiển nhiên.
“Hở? Cậu nói gì?”
Nhưng Arna chỉ chớp mắt liên tục, dường như không hiểu ý tôi.
Vào mấy lúc như thế này, Arna lại trở nên khá đần độn.
***
"Đội mồi nhử đã thành công dẫn dụ quái vật đến đúng vị trí đã định. Là một khu đất cằn cỗi, nơi chưa từng có bóng người lui tới.
Bây giờ đến lượt Đội chiến đấu hành động.
“Coi chừng hai bên sườn!”
Theo kế hoạch, Arna là người dẫn đầu, lao thẳng về phía đầu của Jaggan.
Phần chân tay và cánh còn lại của con quái vật sẽ được các học viên khác lo nốt.
─kuaaaaaang!
Khi Arna áp sát nó, con quái vật gầm lên, phun ra chất lỏng màu vàng. Đó là axit ăn mòn.
“Hự…!”
Arna nhanh nhẹn né và tránh được chất lỏng đó. Mặc dù thành tích của cô chỉ là 5cm trong bộ môn nhảy xa tại chỗ, nhưng đấy chưa phải là khả năng thực sự của cô.
Arna có thể nhảy xa hơn nhiều. Việc né tránh những phát bắn này chẳng là gì với cô ấy.
Tụp─!
Kế tiếp, Arna thực hiện một cú nhảy được truyền sức mạnh ma lực, trong tích tắc, cô đã đáp xuống đầu gối của con quái vật chỉ bằng một cú nhảy.
“Hả…! Tại sao mình lại nhảy giỏi vậy…!”
Nghĩ lại vẫn thấy cái vụ nhảy xa tại chỗ hôm đầu thiệt là bất công. Có mỗi cái đó mà làm cho điểm trung bình của cô bị kéo xuống.
“Thôi, chuyện đã rồi. Quan trọng nhất vẫn là trận chiến đang diễn ra!”
Cũng ổn đấy chứ. Lần này, cô sẽ cho họ sáng mắt ra. Kỹ năng thật sự phải được thể hiện qua chiến đấu thực chiến, chứ không phải qua mấy bài kiểm tra thể chất.
Thụp thụp thụp─!
Arna trèo dọc theo đầu gối lên đỉnh, lướt qua đùi, eo và chạm tới vai con quái vật chỉ bằng một cú lướt.
─Arna! Cẩn thận phía sau!
Đúng lúc này, một học viên ở bên dưới mặt đất hét lớn. Arna lập tức quay đầu lại.
“…!”
Quái vật vỗ hai cánh, rất nhanh, vô số lông vũ rơi xuống như mưa tên.
Kengggg─!
Nhưng một tấm khiên ngay lập tức xuất hiện, bảo vệ lưng Arna. Không một chiếc lông vũ nào được phép chạm vào cô.
"Thìa…"
Chiếc khiên đó thực chất là một chiếc thìa khổng lồ. Đó chính là chiếc thìa đã bảo vệ Arna.
Đột nhiên, cô nhớ lại những gì Shin Yoon-seong đã nói ban nãy.
─Arna, đằng sau cậu cứ giao cho tôi.
“Phì…”
Thì ra ý cậu ấy là thế này. Arna mỉm cười nhẹ, vô tình nhận được sự giúp đỡ từ Shin Yoon-seong.
“Vậy thì lưng tôi nhờ cậu lo nhé.”
Nhờ đó, phiền phức đã giảm bớt. Không cần phải lo lắng sau lưng nữa. Arna chạy về phía trước mà không ngoảnh lại.
Nhắm chính xác vào vùng đầu, đặc biệt là hai chiếc sừng lớn nhô ra – đó là điểm yếu của Mã 61 Jaggan.
Tụp─!
Cô lại nhảy thẳng lên, bay cao đến nỗi cảm giác như cô đang xuyên thủng bầu trời. Cô nhanh chóng đến được vị trí có thể nhìn xuống "vương miện" của con quái vật.
Ngay tức khắc, Arna tập hợp sức mạnh ma thuật của mình, dồn toàn bộ vào thanh kiếm.
Vù vù─
Lưỡi kiếm, vốn lấp lánh ánh bạc, dần chuyển sang ánh vàng. Nó toả sáng hơn cả mặt trời.
Arna lao người xuống trong khi vung kiếm hết sức.
“Để ta biến hai chiếc sừng đó thành đồ chơi cho chó nhé…!”
Xoẹt─!
Chỉ với một đòn, Arna đã cắt đứt sừng bên trái của Jaggan một cách gọn gàng. Không dừng lại, cô cũng cắt luôn sừng bên phải.
Xoẹt─!
Ngay lập tức, cặp sừng bật hẳn ra. Cứ như thể một bộ phận cơ khí nào đó vừa được tháo gỡ khéo léo.
─Kuaaaaang!
Quái vật không còn sừng mất đi thăng bằng, nó bắt đầu lảo đảo, rất nhanh ngã xuống đất.
Đùngggggg─!
Con quái vật không còn gầm lên nữa. Nó cũng không còn di chuyển.
Jaggan đã bị đánh bại.
─Ô yeeeeee!
Mặc dù chỉ là quái vật hạng C, chúng tôi vẫn hạ gục được một con quái vật khổng lồ. Tất cả học viên đều reo hò ăn mừng.
Thụp.
“Phew.”
Arna, người vừa đáp xuống đất, thở ra một hơi và cất thanh kiếm đi.
“Làm tốt lắm.”
Shin Yoon-seong tiến đến chào Arna. Trong tay cậu là chiếc thìa đã từng đóng vai trò như một tấm khiên.
Arna theo bản năng quay đầu đi và quát lớn.
“Hừ! Tôi không hề nhờ cậu giúp đâu nhá!”
Hể?
Cô đáng lẽ phải nói lời cảm ơn. Nhưng, miệng cô lại bất giác thốt lên.
Mặc dù cô có thể ghét cậu ta, nhưng đó không phải là cái cớ để nói lời thô lỗ với một người đã hết lòng giúp đỡ mình. Arna dằn vặt bản thân trong đầu vì đã nói ra một điều tệ hại như vậy.
“Hừmmm.”
Nhưng Shin Yoon-seong không để ý nhiều. Cậu ta quá tập trung vào con quái vật vừa ngã xuống.
“Cậu nhìn gì vậy? Có vấn đề sao?“
“Hình như nó chẳng định biến mất trong im lặng đâu.”
“Hả? Ý cậu là sao…?”
Arna nhanh chóng quay lại nhìn Jaggan. Đôi mắt cô mở to vì sốc.
“Đó… thứ đó…!”
“Có vẻ như đây là một biến thể.”
Xìiiiiiii─!
Tức thì, khói đen bắt đầu bốc lên từ con quái vật mà chúng tôi vừa hạ gục.
Rắc rắc─!
Sau đó, như tiếng sứ nứt, những đường vân mảnh bắt đầu xuất hiện trên bề mặt của cái xác.
“Nguy hiểm! Mọi người, mau tránh xa con quái vật…!”
Arna theo bản năng hét lên cảnh báo mọi người. Các học viên nhanh chóng trở nên cảnh giác khi nghe thấy lời cô nói.
Một lần nữa, sự căng thẳng lại lan rộng khắp đồng bằng.
Rắc rắc─!
Jaggan mà chúng ta thấy trước đó chỉ là lớp vỏ. Cơ thể thực sự là thứ hoàn toàn khác được ẩn giấu bên trong. Một con quái vật mới đang thoát khỏi cái kén của nó, xuất hiện trong thế giới thực.
Thì ra đó là một con quái vật hạng A, Mã 35 Marcosias.
“….”
Không có thời gian để đứng đó ngơ ngác. Shin Yoon-seong nhanh chóng bật tai nghe và cố gắng liên lạc với phòng chỉ huy trung tâm.
***
“Không thể nào…! Một biến thể?!”
Phòng tác chiến vô cùng hỗn loạn. Han Yoo-min vừa nhận được báo cáo thực địa đã toát mồ hôi lạnh.
“Chúng ta...chúng ta nên làm sao đây…? Chúng ta nên làm gì khi đối mặt với quái vật hạng A đây…? Aaaaagh…!”
Độp─!
Trong lúc đi đi lại lại trong phòng tác chiến, Han Yoo-min đã vấp phải một sợi dây điện và ngã xuống.
Hắn ta bật khóc vì đau đớn.
“Hư hư…! Tại sao vào lúc này…! Tại sao một con quái vật hạng A lại xuất hiện trong ca làm việc của tôi…!”
Bộp! Bộp!
Han Yoomin đập mạnh cả hai nắm đấm xuống sàn.
Gần như không thể hạ gục quái vật hạng A chỉ với học viên. Nếu muốn hạ gục Marcosias cũng cần có ít nhất một Hội lớn xuất hiện.
Nếu tình hình cứ tiếp diễn như thế này, toàn bộ học viên bị tiêu diệt là điều không thể tránh khỏi.
“Waaahaaahh…!”
Mọi lỗi lầm sau đó đều sẽ đổ hết lên đầu Han Yoo-min. Dù sao thì hắn cũng là người chỉ huy của trận chiến này.
Han Yoo-min hét lên vì thất vọng.
“Tại sao! Tại sao những điều tồi tệ chỉ xảy ra với tôi? Tôi đã làm gì sai cơ chứ?! Tôi chỉ… chỉ…!”
Không có dấu hiệu nào cho thấy hắn ta sẽ cố gắng giải quyết cuộc khủng hoảng sắp xảy ra. Han Yoo-min quá bận rộn đổ lỗi cho thế giới.
Hắn ta hoàn toàn hoảng loạn. Hắn không thể chỉ huy bất cứ điều gì một cách hiệu quả nữa. Hắn đã hoàn toàn mất đi tinh thần chiến đấu.
“Hiểu rồi. Từ giờ phút này trở đi, mọi quyền chỉ huy sẽ được chuyển giao cho chiến trường.”
"Gì…?"
Sau đó, đột nhiên, Kỹ thuật viên đưa ra quyết định táo bạo là chuyển giao quyền chỉ huy mà thậm chí không cần sự cho phép của Han Yoo-min.
“Cái, đợi đã! Điều đó có nghĩa là gì…!”
Han Yoo-min, người đang bối rối vì sự xuất hiện của quái vật hạng A, đột nhiên trở về thực tại khi nghe tin quyền chỉ huy của hắn sắp bị tước đi.
“Ai, ai, ai, là ai dám chuyển giao quyền chỉ huy...!”
“…”
Kỹ thuật viên chỉ đơn giản phớt lờ lời phản đối của Han Yoo-min và tập trung hoàn toàn vào việc duy trì liên lạc thông qua tai nghe, giữ chặt tai nghe.
“Vâng, chúng tôi sẽ liên lạc tới Cục Quản Lý Anh Hùng và các Hội địa phương để nhận được sự hỗ trợ kịp thời.”
Cạch. Cạch.
Kỹ thuật viên khéo léo vận hành từng thiết bị một mà không hề có chút lo lắng nào, như thể mọi thứ đã được dự đoán trước.
Sau đó, cô cầm micro lên để phát đi thông báo.
“Tất cả các thành viên thuộc Đơn vị phản ứng đầu tiên xin lưu ý. Tất cả hãy xoá ô số 1 Playbook và cập nhật lên ô số 2 mới.”
“Ô số 2…? Cái này là chuyện vô lý gì vậy?!”
Kỹ thuật viên nhanh chóng gõ trên bàn phím để truyền dữ liệu về quái vật Marcosias và tệp kế hoạch hoạt động mới được thiết kế cho tất cả các thành viên của đội.
“Xin nhắc lại, vui lòng xoá ô số 1 của Playbook và cập nhật lên ô số 2 mới.”


2 Bình luận