78— Sự kiện mở cửa học viện(3)
“Mẹ ơi! Nhanh lên! Chúng ta sẽ muộn mất!”
Sự kiện chính của học kỳ đầu tiên đã bắt đầu – ngày mở cửa học viện.
Đúng như tên gọi, đây là sự kiện mở cửa toàn học viện cho mọi người, nơi bạn có thể tận hưởng nhiều tiết mục biểu diễn cùng những chương trình trải nghiệm đa dạng.
Nếu bạn luôn quan tâm đến những thức tỉnh giả và tò mò về cuộc sống thường nhật của học viên Học viện quân sự Han-yul, thì đây chắc chắn là cơ hội mà bạn không thể bỏ lỡ.
—Vậy, cục cưng à, chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây? Tòa nhà nghiên cứu? Hay sân tập luyện?
—Dĩ nhiên chúng ta phải bắt đầu từ giảng đường của Sư đoàn Chiến đấu rồi ạ! Con đã tò mò về cách Phòng mô phỏng hoạt động từ lâu lắm òi!
Ngay từ ngày đầu tiên của lễ hội, rất nhiều người dân đã đến tham quan Học viện quân sự Han-yul. Khắp nơi đều đông nghịt người.
Nghĩ tới việc sự kiện này sẽ kéo dài tận 1 tuần, tự nhiên tôi thấy xăm trổ cũng tội tội khi phải nướng pizza trên xe bán đồ ăn một mình.
—Đây là mô hình xương của quái vật Mã 35 Marbas. Khủng lồ lắm nhỉ? Đây chính là kiệt tác do các học viên thuộc Bộ phận Kỹ thuật đã dày công làm việc không ngừng nghỉ, bất kể ngày đêm.
Nhân tiện, tôi chẳng có kế hoạch làm bất cứ điều gì trong sự kiện này. Không giống như học viên thuộc Bộ phận hành chính hoặc học viên thuộc Bộ phận kỹ thuật tham gia triển lãm, tôi không có trách nhiệm nào như vậy cả.
Tương tự như khách tham quan, tôi sẽ đi tới những nơi vui chơi hoặc thưởng thức những món ăn ngon.
“Hừmmm.”
Vậy câu hỏi trước mắt là nên đi đâu bây giờ. Vẫn còn hơi sớm để ăn trưa.
—Giờ diễn của Arna bắt đầu lúc mấy giờ thế?
—Tối, chắc cũng có sự kiện ký tặng luôn đấy.
—Sao mấy cái sự kiện chính luôn diễn ra muộn thế? Hay chúng ta đi mua thẻ học viên trước đi?
Thẻ học viên. Từ đó khiến tai tôi dựng lên.
—Thẻ học viên? Mày định mua của ai?—Tất nhiên là của Arna rồi, nhể? Lát được gặp thì nhờ cô ấy ký tặng luôn.
Trong lễ hội này, còn có những mặt hàng lưu niệm độc quyền được chuẩn bị cho khách tham quan, trong đó thẻ học viên là mặt hàng tiêu biểu nhất được nhắc đến hiện nay.
Mọi người thường mua thẻ học viên của những thức tỉnh giả mà họ yêu thích. Bạn có thể nghĩ về nó giống như mua áo đấu của cầu thủ hoặc thẻ ảnh thần tượng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, ý tưởng này được hình thành bởi Hiệu trưởng Lee Min-ho – người thực sự đã thành công với động thái này. Ông ấy hiểu rõ hơn bất kỳ ai về cách kiếm tiền từ khách tham quan.
—Năm trước mày mua thẻ học viên của Arna rồi mà cu? Định mua tiếp à?
—Tất nhiên, ảnh năm nay khác mà. Bất kỳ người hâm mộ thực thụ nào cũng sẽ muốn có được bức ảnh năm nay thôi.
Không có gì ngạc nhiên khi thẻ học viên bán chạy nhất thuộc về Arna. Cô ấy có lẽ chiếm một nửa tổng số doanh thu.
Có khi còn nhiều hơn.
“…”
Còn tôi, thì tự hỏi liệu thẻ học viên của mình có bán được không. Tôi cũng là một Thức Tỉnh Giả – chắc chắn phải có ít nhất một người hâm mộ tôi ở đâu đó trên hành tinh này.
Với chút hy vọng nhỏ nhoi đó. Tôi di chuyển đến cửa hàng.
***
—Làm ơn bán cho tôi ba thẻ của Arna!
—Bạn có bán thẻ học viên của Arna năm ngoái không?
—cho tôi mười thẻ của Arna!
Cửa hàng thực tế giống như một buổi họp fan club của Arna. Đúng như dự đoán, tên cô ấy được gọi nhiều nhất.
—Cho tôi một thẻ của Rashid Belkalem nhé.
Thỉnh thoảng, tên của những Thức Tỉnh giả khác sẽ xuất hiện. Thực sự có người tìm cái khối cơ bắp đó ư!
—Xin hãy bán cho tôi một thẻ của Baek Joo-hee.
Thậm chí cả Baek Joo-hee cũng xuất hiện.
“…”
Mặt khác, không có một người nào mua thẻ học viên của tôi.
Tôi còn tệ hơn Baek Joo-hee luôn hả?
Nước mắt lăn dài trên má tôi.
“Ôi trời, ai đây ta?”
Vào lúc đó, người duy nhất nhận ra tôi và tiến lại gần – Ryu Jung-min, Trưởng Hội của Yeon-wol, dáng người thấp bé với mái tóc bạc dài đang bước đến.
Có vẻ như cô ấy đến học viện để xem sự kiện.
“Sao nhóc lại đến tận cửa hàng thế? Nhóc cũng đến đây để mua thẻ học viên à? Nhưng nhóc là học viên mà nhỉ?”
Ryu Jung-min nỡ một nụ cười ranh mãnh với tôi, rồi che tay lên miệng và thì thầm vào tai tôi,
“Hay là nhóc đến đây để xem có ai mua thẻ của nhóc không hở?”
“…”
Hết cãi, cô ấy nói quá đúng.
“Hehehehehe! Nhóc đến để xem thẻ nhóc có bán được không thật á! Cười chết mất!”
“Cười cái gì mà cười? Tôi đang cực kỳ cực kỳ buồn đấy!”
“Hehehehehehehe! Nhìn mặt lạnh vậy chứ, nhóc cũng có khía cạnh dễ thương gớm đó nha!”
Ryu Jung-min bật cười và vỗ lưng tôi nhiều lần. Rõ ràng là cô ấy đang chế giễu tôi.
Nhưng tôi chẳng thể làm gì được. Tôi là một Thức Tỉnh Giả không thể bán được một thẻ học viên nào – chỉ là một kẻ vô danh.
Một lần nữa, nước mắt lại tuôn rơi.
“Thôi thì.”
Có lẽ do cổ thấy tôi đứng như trời trồng trước cửa hàng trông khá đáng thương nên Ryu Jung-min rút ví ra.
“Để ta mua giúp nhóc một cái.”
“Cô không cần phải ép buộc bản thân…”
“Không đâu. Nhóc là lựa chọn hàng đầu của Yeon-wol bọn ta, nhỉ? Thì làm sao ta có thể đứng nhìn một học viên đầy tiềm năng như vậy buồn bã được cơ chứ.”
Ryu Jung-min rút tấm thẻ từ ví ra và tự tin tiến về phía quầy thanh toán.
—Sư đoàn chiến đấu năm thứ hai, Shin Yoon-seong. Một thẻ, làm ơn.
—Được, tôi lấy ngay đây.
Cuối cùng, khoảnh khắc thẻ học viên đầu tiên của tôi được bán cũng đã tới! Rốt cuộc, chỉ có Trưởng Hội mới thực sự biết cách chăm sóc tinh thần của tôi.
Khi mùa tuyển dụng đến gần, tôi chắc chắn phải nghiêm túc cân nhắc việc gia nhập Yeon-wol.
Mãi mãi trung thành!!!
—Ờm… Khách ơi?
“Hửm? Có chuyện gì vậy?
—Thẻ này… hết tiền rồi ạ...
Nhưng khoảnh khắc vui vẻ ngắn ngủi đó đã vụt tắt, giống như một gáo nước lạnh đổ vào bầu không khí náo nhiệt của cửa hàng, im lặng tuyệt đối. Mọi người đều hướng ánh mắt về phía Ryu Jung-min, người vừa thanh toán không thành công.
Làm sao mà một Trưởng Hội lại không đủ tiền mua một tấm thẻ học viên chứ? Mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ thay cho cô ấy.
—Không thể nào, có nhầm lẫn gì không? Thử quét lại xem.
—Ừm… Nó vẫn báo là thẻ đã vượt quá hạn mức ạ…
—…
Hãy cùng phân tích những nguyên nhân có thể xảy ra: đầu đọc thẻ bị hỏng, hoặc vấn đề nằm ở chính cái thẻ kia.
Với thói quen chi tiêu thường ngày của Ryu, Khả năng thứ hai xảy ra là rất cao.
"Ê nè."
Lúc này Ryu Jung-min quay đầu lại thì thầm với tôi. Tôi có một dự cảm chẳng lành.
“Nhóc có thể cho ta vay ít tiền được không?”
“…”
“Ta hứa sẽ trả lại tiền cho nhóc ngay khi ta trở về hội.”
Một Trưởng Hội lớn lại đi xin tiền học viên? Sao không dùng cách khác đi. Mất hết cả thể diện.
Rốt cuộc thì cô ta là cái loại Trưởng Hội gì vậy trời?
***
“Xe bán đồ ăn?”
Tại Bệnh viện giảng dạy của Học viện quân sự Han-yul. Choi Soo-eun nghiêng đầu không tin vào lời đề nghị đột ngột của đàn em.
“Đúng rồi! Lâu lâu mới tổ chức một lần! Chị với em tham gia cùng nhau đi ạ!”
Từ cửa sổ, tiếng cười nói, tiếng reo hò và tiếng biểu diễn vang vọng khắp học viện. Không khí vô cùng náo nhiệt.
Đối với một học viên năm nhất như em ấy, mọi thứ hẳn đều mới mẻ và lạ lẫm. Dù sao thì, ai mà ngờ được một lễ hội quy mô đến vậy lại có thể diễn ra ngay tại Học viện Quân sự Han-yul, nơi vốn chỉ nổi tiếng với các buổi huấn luyện và chiến đấu khắc nghiệt? Không ngạc nhiên khi trong mắt em ấy ánh lên những vì sao đầy háo hức.
"KHÔNG."
Nhưng Choi Soo-eun thì khác. Cô trả lời một cách mỉa mai với từ ”lễ hội”.
“Xe bán đồ ăn? Chị không quan tâm.”
“Thôi mèee. Chị định canh gác phòng cấp cứu suốt sự kiện sao? Chị thực sự định không làm gì cả sao, Tiền bối ơi?”
"Ừ."
Xe bán đồ ăn ư? Thật nực cười. Cho dù Choi Soo-eun có giỏi nấu ăn đến mức nào đi chăng nữa thì kinh doanh lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Nó liên quan đến một loạt các kỹ năng vượt xa tài năng nấu nướng đơn thuần.
Ví dụ, dịch vụ khách hàng. Xét cho cùng, ngành thực phẩm là công việc hướng đến dịch vụ. Bạn cần phải tỏa ra thân thiện và dễ mến với khách hàng.
Liệu Choi Soo-eun có thực sự đạt được tiêu chuẩn đó không? Ngay cả bản thân cô cũng không khỏi nghi ngờ.
“Uwaaaa… Sẽ rất vui nếu được cùng tiền bối mở xe bán đồ ăn… Em sẽ cố gắng hết sức mà…”
“Chị vẫn sẽ nói không.”
“Đây là lễ hội chỉ diễn ra mỗi năm một lần… em muốn tạo ra những kỷ niệm đẹp với tiền bối lắm… Em sẵn sàng cống hiến hết mình rồiii…”
Giá như một nửa sự nhiệt tình này có thể dành cho công việc ở bệnh viện thì tốt biết mấy.
“CRRRAARRGGH…! Tiền thưởng giải nhất của em… vật phẩm giải nhất của em…”
"Giải thưởng?"
Khi nhắc đến ”giải thưởng” thì Choi Soo-eun liền nhíu mày.
Cô biết là sẽ có tiền thưởng cho người bán hàng giỏi nhất, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe có giải thưởng.
Giải thưởng đó là gì mới được?
“Đó là thẻ học viên…”
“Thẻ học viên á? Trong cửa hàng bán đầy mà?”
"KHÔNG Ạ!"
Chỉ vài giây trước, đàn em của cô còn có vẻ chán nản, nhưng giờ em ấy lại nắm chặt tay một cách phấn khích.
“Những chiếc thẻ học viên độc quyền này làm bằng kim loại vàng nguyên khối không thể so sánh với những chiếc trong cửa hàng được! Đây là một thứ siêu siêu hiếm, chỉ có một bản trên toàn thế giới! Chính xác là phiên bản giới hạn đấy ạ!”
“…”
“Hố hố hố… Hãy tưởng tượng thử việc đặt ảnh của Arna Kristin Dotir vào trong chiếc thẻ học viên phiên bản giới hạn đó… rồi đem ra đấu giá… trở nên giàu có chỉ còn là vấn đề thời gian thôi… hố hố hố…”
Một chiếc thẻ học viên độc nhất vô nhị trên thế giới thực sự nghe có vẻ là thứ có giá trị sưu tầm rất lớn, đặc biệt nếu đó là của Arna.
Nó chắc chắn sẽ khá nổi trong giới sưu tầm. Giá cả có thể phụ thuộc hoàn toàn vào nhu cầu.
“Nhưng làm vậy có ổn không? Việc tạo thẻ học viên của ai đó mà không được cho phép thì có hơi...”
“Hừmm… Ừm, mục đích là để sưu tầm nên chắc là ổn thôi, nhỉ?”
“Thật sao?”
Choi So-eun tưởng tượng. Nếu cô nhận được tấm thẻ học viên phiên bản giới hạn ấy, cô sẽ khắc tên ai lên đó?
Cô không muốn làm giống như tiểu bối của mình. Cô đâu phải là người hâm mộ của Arna, cô cũng không cần tiền.
Và cô cũng chả hứng thú với việc tạo ra một cái thẻ mang tên mình.
“…”
Nhưng nếu đó là thẻ học viên của Shin Yoon-seong thì sao?
Tấm thẻ học viên có khắc ảnh và tên của Shin Yoon-seong.
Thứ mà không ai khác trên thế giới có thể sở hữu.
Một sản phẩm độc quyền chỉ thuộc về riêng cô.
Cơ hội để có được một tấm thẻ học viên đặc biệt như vậy đã ở đây, hiện ngay trước mắt cô.
“Chị sẽ thử.”
Không cần suy nghĩ thêm, Choi Soo-eun ngay lập tức tuyên bố ý định tham gia.


3 Bình luận