88— Dẫu không có men say(6)
Trước khi Vòng 2 bắt đầu, trong lúc nghỉ để chạy quảng cáo, Rashid đã quay trở lại phòng chờ của tuyển thủ sau khi kết thúc trận đấu của mình.
“Này, thằng kia!”
Bụp!
Rashid mong đợi một tràng pháo tay vang dội khi bước vào, nhưng buồn thay, cậu lại được chào đón bằng cú đá mạnh mẽ từ Kang Tae-hoon.
“Mày nghĩ cái gì thế, sao lại ra đòn hạ gục ngay khi mới vừa bắt đầu vậy hả!”
“Hả?”
“Hả cái đéo gì?! Thích hả không!?”
“Hể?”
“Này… mày mà 'Hể' thêm một lần nữa với cái thân hình đồ sộ đó, là tao đấm chết mày thật đấy….”
Rashid nghiêng đầu, bối rối không hiểu tại sao Kang Tae-hoon lại đột nhiên tức giận như vậy. Rashid đã thắng trận, vậy cớ sao Tae-hoon lại buồn bực? Có phải đã có sự kiện nào khác xảy ra mà cậu không hề hay biết không?
Rashid nhìn quanh phòng chờ để đánh giá tình hình.
“Shin Yoon-seong. Không. Có. Ở. Đây. Sao?”
Không thấy bóng dáng Shin Yoon-seong đâu hết. Khi trở lại phòng chờ, Kang Tae-hoon là người duy nhất ở đó.
Shin Yoon-seong có thể đi đâu?
“…Cái thằng đó nói rằng sẽ vào nhà vệ sinh một lát vì nó nghĩ mình sắp mất quyền kiểm soát rồi...”
Kang Tae-hoon đã gạt câu hỏi này sang một bên bằng một lời nói dối mơ hồ, vì Shin Yoon-seong đã yêu cầu cụ thể rằng không nên thông báo cho những người khác về vụ việc.
Gì mà di chuyển cùng nhau có thể khiến cả bọn bị lộ.
“Thắng rồi! Tôi thắng kèo cửa dưới rồi!”
Đúng lúc đó, một con gà ồn ào chạy vào phòng chờ – đó là Yoo Ji-woo. Rõ ràng là cô ấy vừa gặp chuyện rất tốt, vì cổ đang nhảy nhót tung tăng.
“Đầu đá nè! Cậu tuyệt vời lắm luôn á! Nhờ cậu, mà tôi đã kiếm được gấp 2,7 lần lợi nhuận từ tiền cược của mình!”
“Ừ.”
“Hừmmm… Bây giờ mình nên mua gì với số tiền thưởng này đây ta?”
Yoo Ji-woo cười toe toét, đầu óc đắm chìm trong niềm vui. Dường như cô ấy đã thắng đậm trong một trận cược.
"Này đồ lùn. Cô không có tiền mua bánh mì mà có tiền để cá độ à? Đừng nói là cô cũng đặt vào trận của tôi nhé?"
“Dĩ nhiên, tôi cũng đã xuống tiền cho trận 2 rồi. Xem mấy trận đấu thế này mà không cược thì đâu có hồi hộp, nhỉ?”
“Vậy cô cược vào ai?”
“Lloyd Hintz. Đó là kèo cửa dưới mà, vì vậy tôi đã nhúng chân vào một chút.”
“…”
Việc công khai tuyên bố rằng bạn đã đặt cược vào đội đối thủ ngay trước mặt một đồng đội chắc chắn sẽ khiến bất kỳ ai cũng phải tức giận.
Kang Tae-hoon gào lên dữ dội, mạch máu nổi rõ trên cổ.
“Cô bị khùng à? Cược vào đối thủ ư? Cô đang làm cái quái gì thế hả đồ lùn kia? Chẳng phải cô chung đội với tôi sao?”
***
Dù sao thì thời gian cũng đã hết nên Kang Tae-hoon bước lên võ đài.
—Ồooooo!
Ngay trước khi trận đấu bắt đầu, một tràng la ó dữ dội đã nổ ra. Tất cả đều hướng về Kang Tae-hoon. Lần theo âm thanh, có thể thấy tiếng la hét phát ra từ khu vực người hâm mộ đến xem.
—…
Ngược lại, khu vực của đội chủ nhà lại yên ắng đến kỳ lạ. Không một tiếng reo hò hay vỗ tay nào được nghe thấy.
“Đây mà là sân nhà hả...?”
Ờ thì, cậu chưa từng mong được ai cổ vũ. Mọi chuyện đều diễn ra theo đúng như cậu dự đoán.
Có lẽ, các học viên của Học viện quân sự Han-yul ngồi ở khu vực đội chủ nhà đều thầm mong Kang Tae-hoon thua.
Đây chính là hoàn cảnh hiện tại của Kang Tae-hoon.
“Hộc… hộc… cuối cùng thì tao cũng có cơ hội đánh bại mày...”
Đúng lúc đó, Lloyd Hintz bước lên võ đài. Như Shin Yoon-seong đã đề cập ban nãy, thể trạng của hắn ta có vẻ không được tốt lắm.
“Ưa…!”
Lloyd thở dốc, thỉnh thoảng ôm ngực vì đau. Không chỉ vậy; làn da hắn ta còn xuất hiện những đốm đỏ sẫm, và đôi mắt thì đỏ ngầu.
Trông như bị dại ấy.
"Này, mày ổn chứ hả? Chắc mày nên đến phòng cấp cứu thay vì đứng đây? Mày muốn giới thiệu thì kêu tao nhé tao biết vài nơi tốt lắm."
"Câm miệng!"
Vùuuu—!
Lloyd vung thanh đại kiếm to bằng cả người hắn với lực cực mạnh. Nhưng Kang Tae-hoon không phải là người dễ bị đe dọa.
Cậu chỉ muốn khiến Lloyd khó chịu hơn nữa.
“Nhìn dáng vẻ của mày, hình như lại xài ma tuý rồi, nhỉ? Lần này mày bú loại dởm nào thế? Đừng có suốt ngày bỏ đồ lạ vào mồm chứ.”
“Tao bảo mày im… Ughhhhh!”
Lloyd dừng lại giữa câu, ôm đầu.
Không đời nào hắn ta lại bị bệnh chỉ sau một đêm được. Có lẽ tác dụng phụ của thứ ”nước ép nho” kia đã phát tán khắp cơ thể hắn.
Chắc chắn đó không phải là loại gây nghiện thông thường, mà là chất kích thích được thiết kế để khuếch đại sức mạnh ma lực, đúng như dự đoán.
Nếu chẳng may cơ thể hắn quá tải... thì sẽ còn phiền toái hơn nữa.
—Hintz! Đập cho thằng công tử bột đó một trận ra trò đê!
Khán giả không biết sự thật nên chỉ reo hò phấn khích.
Chịu thôi chứ biết sao giờ? Tại họ ngồi xa trên khán đài và không có thời gian kiểm tra tình trạng sức khỏe của Lloyd mà.
“Hộc…Hộc….”
“Này. Mày chắc là mình ổn thật không đấy? Mày thậm chí còn chả vung nổi thanh đại kiếm đó đúng cách với cái tình trạng tệ hại của mày nữa là? Thế sao không nhận thua luôn đi?”
“Tao… Tao sẽ không bao giờ bỏ cuộc…! Đừng có khinh tao!”
Lloyd trừng mắt giận dữ. Tất cả những gì Lloyd muốn lúc này là chiến thắng, và vì thế, hắn đã không ngần ngại uống thuốc kích thích từ một người lạ.
Dù ngày mai thân xác có sụp đổ cũng chả sao, chỉ cần khiến cái mũi khốn kiếp của thằng Kang Tae-hoon bẹp dí, hắn sẵn sàng dâng hiến cả linh hồn mình cho quỷ dữ.
Lloyd coi lòng kiêu hãnh của bản thân còn đáng giá hơn cả mạng sống của chính mình.
“Tao vẫn luôn mơ về điều đó…. Ngày tao sẽ trả thù mày!”
“Trả thù? Nói thế lỡ người ngoài hiểu nhầm tao bắt nạt mày thì sao? Là đứa nào đã chế giễu tao trước ấy nhể?”
"Câm mồm!"
“Nói trắng ra là mày hành xử ngu như bò, từ trước đến nay vẫn y chang.”
Thực ra, Kang Tae-hoon không có tư cách để nói những lời như vậy. Kang Tae-hoon là ai? Cậu là người sẽ dùng nắm đấm ngay khi cảm thấy hơi bị xúc phạm.
Hơn nữa, bản thân Kang Tae-hoon cũng từng khao khát được trả thù như Lloyd. Chỉ riêng trong năm nay, mục tiêu của cậu là Shin Yoon-seong.
Thế nhưng, trớ trêu thay, cậu lại cùng đội với Shin Yoon-seong, đối đầu đội Yankees trong một trận đấu đánh giá.
“Được thôi, cứ thử trả thù nếu muốn. Nhưng sẽ không dễ dàng như mày nghĩ đâu.”
Khi thời cơ đến gần, Kang Tae-hoon cũng giơ kiếm lên.
Bằng mọi giá, Lloyd phải bị kìm hãm vào lúc này. Cậu không cần phải thắng, chỉ cần kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.
Cho dù Lloyd có nổi điên thì cũng chẳng sao cả. Giờ đây, ánh mắt của hắn chỉ còn dồn về phía cậu. Nếu cậu cầm cự đủ lâu, khán giả sẽ không gặp nguy hiểm.
Giả sử Lloyd bị giữ lại ở đây trong suốt trận đấu, Shin Yoon-seong chắc chắn sẽ giải quyết hết mọi chuyện theo đúng kế hoạch.
Thành thật mà nói, cậu không muốn tin tưởng tên điên đó chút nào, nhưng hiện tại, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo lời Shin Yoon-seong nói…
"… Chờ đã."
Đột nhiên, Kang Tae-hoon cau mày khi nghĩ đến điều gì đó.
“Sao mình lại phải nghe theo lời thằng điên đó nói nhỉ?”
***
Trước khi nghiêm túc truy đuổi tên buôn ma túy, tôi đã đến phòng kiểm soát đấu trường.
—Hủy trận đấu? Cậu đang nói điều vô lý gì vậy?
Để phòng ngừa, tôi đã hỏi liệu có thể hủy trận đấu không, nhưng họ lờ tôi đi. Đương nhiên là vì tôi không có lý do chính đáng để hủy.
Cuối cùng, lựa chọn duy nhất là quay lại với bằng chứng trực tiếp sau đó.
Bằng mọi giá, tôi phải bắt được tên buôn ma tuý. Tôi quyết định cử chiếc thìa đi kiểm tra toàn bộ khu vực khán giả.
“…”
Tôi biết hắn ta trông ra sao. Hắn sở hữu khuôn mặt dễ mến mà bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng liên tưởng đến một nhân viên bán hàng. Đó cũng không phải là khuôn mặt phổ biến, vì vậy tôi sẽ không nhầm lẫn hắn với bất kỳ ai khác.
Keng keng—!
—Waaaaaa!
Trong khi đó, trận đấu vòng 2 đã bắt đầu. Tiếng va chạm giữa thanh kiếm của Kang Tae-hoon và thanh đại kiếm của Lloyd tạo nên một âm thanh vang dội.
“Rốt cuộc... cái tên đó trốn ở xó sảnh nào vậy?”
Khi chiếc thìa lướt qua đám đông, tôi không tài nào phát hiện ra kẻ buôn ma tuý nổi.
Hay là hắn chưa từng tới đây?
“Ôi trời, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Sau đó, một giọng nam vang lên từ giữa hành lang. Quay đầu lại, đó là kẻ buôn ma tuý mà tôi đang tìm kiếm.
"Có lẽ cậu không nhớ ra tôi. Nhưng chúng ta đã từng gặp nhau một lần trong quán bar."
Bất kể có nhận ra bản thân đang bước vào bẫy hay không, hắn ta vẫn bước đến gần tôi với vẻ mặt thân thiện.
“Tôi nghe nói cậu sắp tham gia vòng chung kết. Vì vậy, tôi nghĩ mình nên giới thiệu một thứ có thể hữu ích đối với cậu.”
Hắn ta không chỉ xuất hiện trước mặt tôi mà còn trực tiếp đưa ma tuý cho tôi. Trái ngược với vẻ ngoài, hắn thực sự là một thằng ngu.
“Miễn phí à?”
“Đúng vậy, đây là hàng mẫu cho cậu dùng thử.”
Kẻ buôn ma tuý liếc nhìn màn hình được lắp ở hành lang.
“Cậu thấy chưa? Lloyd Hintz đang áp đảo Kang Tae-hoon kìa.”
Thật vậy, nếu chỉ nhìn vào diễn biến của trận đấu, Lloyd dường như đã áp đảo Kang Tae-hoon người nổi tiếng là có sức mạnh vượt trội.
“Cậu cũng có thể trở nên như vậy đấy. Chỉ cần nuốt thứ này xuống thôi.”
Người bán hàng lắc túi ziplock. Tôi quyết định chơi đùa với hắn một tí.
“Nghe có vẻ hấp dẫn đấy.”
“Tốt, vậy thì dùng ngay bây giờ thôi—”
"Chờ chút."
Tôi rút điện thoại ra, rồi chĩa ống kính camera vào hắn ta.
“Để tôi chụp một tấm nhé, cứ giữ yên tư thế đó là được.”
“Hả? Sao tự nhiên lại cần ảnh thế….”
"Tôi bắt đầu đếm đây. Một, hai, ba."
"Cheese."
Tách—!
Tìm bằng chứng đã xong. Bên trong bức ảnh là khuôn mặt tươi cười của kẻ buôn ma tuý và loại thuốc kích thích hắn ta cầm, được chụp lại một cách quá ư hoàn hảo.
Camera trên điện thoại thời nay trông nét thật.
“Ủa… là sao….”
Nụ cười trước đó biến mất khi kẻ buôn ma tuý bắt đầu rịn mồ hôi trên trán. Hắn ta hẳn đang rất bối rối, vì tôi đột nhiên rút điện thoại ra chụp trong lúc đang giao dịch.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Bụp—!
Chiếc thìa mà tôi đã gửi đi trinh sát ở khán đài đã trở về tay tôi.
Hiện tại, có một việc mà tôi nhất định phải làm cùng chiếc thìa này.
“Chuẩn bị ăn đòn đi.”
“Hả…?”
Đó là tạo ra một cục u trên hộp sọ của kẻ đã gây ra mớ rắc rối này.


6 Bình luận
ngunhanh quá vậy