90— Dẫu không có men say(8)
Bạn đã bao giờ bị gãy xương chưa?
Bạn đã bao giờ quỳ xuống trước sự tuyệt vọng chưa?
Bạn đã bao giờ đánh mất thứ gì đó thực sự quý giá và rơi nước mắt vì nó chưa?
Ít nhất thì trong cuộc đời của Kang Tae-hoon, không có trường hợp nào như vậy cả. Cậu được sinh ra với đầy đủ mọi thứ trong tay: sức mạnh, giàu sang, quyền lực và bộ não thiên tài này. Một cuộc sống xa hoa phú quý, không chút lo âu.
Nếu cậu muốn thứ gì đó, cậu chỉ cần mở ví ra ngay tại chỗ. Nếu có chướng ngại vật trên đường đi, cậu chỉ cần bước qua và đi tiếp.
Cậu có thể sống một cuộc đời theo ý muốn, lên tiếng mà chả cần quan tâm đến bố con thằng nào.
Nhưng vì cậu có thể làm bất cứ điều gì nên không có điều gì cậu thực sự mong muốn đạt được.
Không có ước mơ, chẳng có mục tiêu trước mắt. Cậu chỉ biết để mặc ngày tháng lặng lẽ trôi qua, phó thác chính mình cho thời gian.
Dù vậy cậu vẫn cố gắng kiếm tìm một điều gì đó để theo đuổi, đã thử qua nhiều lĩnh vực. Từ du học ở Mỹ, thể thao, âm nhạc, thậm chí còn cầm cọ thử sức với hội họa.
Lần cuối cùng cậu thật sự cố gắng là khi bước vào Học viện quân sự Han-yul, nơi cậu nỗ lực giành lại vị trí học viên đứng đầu. Nhưng ngay cả ngọn lửa nhiệt huyết ấy cũng nhanh chóng lụi tàn.
Bất kể cậu có làm gì, mọi chuyện đều kết thúc theo cùng một cách, sau vài lần thử, cậu sẽ buông tay, Tìm kiếm sự kích thích mà Kang Tae-hoon mong muốn trong cuộc sống xám xịt này chưa bao giờ là điều dễ dàng.
Cậu đơn giản là không thể bị say mê bởi bất cứ thứ gì.
“È… hẹ hẹ hẹ…”
Nhưng hãy nhìn Lloyd ở đằng kia xem, nằm một đống. Hắn ta say khướt rồi.
Chỉ vì nỗi ám ảnh muốn đánh bại Kang Tae-hoon, hắn không màng tới mạng sống nên đã dùng đến thuốc kích thích. Đúng là một kẻ điên loạn.
“…”
Tuy nhiên, Kang Tae-hoon vẫn cảm thấy ghen tị với Lloyd. đối với Kang Tae-hoon, ngay cả việc ghét một người cũng chỉ là ngọn lửa thoáng qua, bùng cháy dữ dội rồi tắt ngấm. Arna và Shin Yoon-seong cũng chẳng phải ngoại lệ.
Giờ đây, tất cả đều là chuyện của quá khứ, Một quá khứ chẳng còn giá trị gì nữa.
“Được lắm! Đây chính là cảm giác hồi hộp mà tao cần trong trận đấu! Không đời nào chuyện này lại kết thúc một cách nhạt nhẽo được!”
Lloyd đột nhiên đứng phất dậy. Hiện tại, khuôn mặt hắn không chỉ đỏ mà còn gần như tím tái vì gắng sức.
—Lloyd Hintz trông cứ là lạ ấy?
Một số khán giả tinh ý đã bắt đầu nhận thấy sự thay đổi kỳ lạ của hắn ta.
“Tae-hoon! Quẩy lên nào! Làm tao hưng phấn thêm đi nào!“
“Hửm? Từ khi nào mà thằng nghiện mày lại trở thành đứa thích bị đánh thế?“
"Câm miệng!"
Thụp!
Trận đấu lại tiếp tục. Lloyd nhanh chóng lao tới và vung mạnh thanh đại kiếm.
Ching!
“Ugh…”
Thật là một sức nặng đáng kinh ngạc! Có phải do chất kích thích không? Sức mạnh của Lloyd đã tăng lên gấp bội.
“Sức mạnh trước kia đâu mất rồi? Cái sự ngạo mạn từng giẫm đạp lên khuôn mặt tao đâu rồi hả?”
Ching!
Cậu không còn cần phải lãng phí thời gian nữa, cố gắng cầm cự với con quái vật này cũng chẳng có ích gì. Lựa chọn duy nhất bây giờ là đối đầu trực diện với hắn.
Ching!
Nhưng khả năng phòng thủ của hắn ta không hề có lấy một tí sơ hở nào. Về tốc độ lẫn sức mạnh, Kang Tae-hoon chả có điểm nào chiếm ưu thế. Cuộc phản công trước đó thành công là vì Lloyd đã mất cảnh giác.
Ching!
Giờ đây, tất cả những gì Kang Tae-hoon có thể làm là chặn lưỡi kiếm bằng cách khớp từng động tác với Lloyd.
Ching!
Cậu cần tạo khoảng cách. Kang Tae-hoon dùng sức chặn lưỡi kiếm và lùi xa về phía sau.
Cậu quyết định dành chút thời gian để thở.
“Chết tiệt… Có phải vì thằng Shin Yoon-seong đó mà ra mình nông nỗi này không?”
Cậu liếc về phía phòng kiểm soát. Shin Yoon-seong vẫn đứng đó theo dõi diễn biến trận đấu.
“Thằng khốn, thật luôn…”
Hắn dám coi thường ai vậy chứ? Thay vì đứng yên ở đó thì sao hắn không tìm cách để giúp tí đi? Kang Tae-hoon hận không thể móc đôi mắt đó ra ngay được.
“Thôi. Không cần phải đổ lỗi cho người khác. Tất cả là lỗi của mình.”
Tất cả đều là do Kang Tae-hoon tự chuốc lấy. Giá như cậu bỏ qua lời nói của Shin Yoon-seong trong phòng chờ lúc nãy thì...
Không, thậm chí có thể nói rằng việc thành lập đội với Shin Yoon-seong ngay từ đầu đã là một sai lầm.
Lúc đó cậu nghĩ cái gì mà lại đi hợp tác với thằng điên kia vậy chứ?
“…”
Thật ra, cũng không phải là một lựa chọn thiếu suy nghĩ, cậu cũng có cho mình kỳ vọng riêng, nên mới chấp nhập Shin Yoon-seong làm đồng đội.
Ngẫm lại, Shin Yoon-seong là một người khá bất thường. Trong suốt cuộc đời mình, Kang Tae-hoon chưa từng gặp ai lập dị như hắn ta. Có bao nhiêu người trên thế giới này dám hành động liều lĩnh như vậy trước mặt cậu?
Và thế là cậu bị cuốn theo. Cậu muốn khám phá xem Shin Yoon-seong sẽ làm trò hề kỳ quặc nào tiếp theo, những động thái khó lường nào sẽ khiến người khác sốc.
Kang Tae-hoon nghĩ rằng có lẽ Shin Yoon-seong có thể cho cậu thấy điều gì đó độc đáo, loại kích thích mà cuộc sống cậu đang thiếu thốn.
“Mệt chưa, định chạy trốn như lũ chuột nhắt đến bao giờ đây?”
Nhưng những kỳ vọng đó hóa ra lại sai lầm. Khi cái nắp bật mở, chẳng có gì giống như cậu nghĩ. Không phải trò vui, không phải điều kỳ lạ, chỉ là một cơn bão khủng khiếp kéo cậu vào.
Shin Yoon-seong thực sự là một kẻ tâm thần.
“Wow! Kang Tae-hoon dũng mãnh của chúng ta lại chạy trốn khỏi một cuộc chiến ư? Haha! Tự nhiên thấy 'Đồ hèn nhát' hợp với mày ghê!”
“Mẹ kiếp. Mày ồn ào chết đi được.”
"Cái gì?"
“Trông tao có đang sợ hãi không?”
Trước tiên là phải thoát khỏi cơn bão này. Đánh Shin Yoon-seong có thể đợi sau.
“Hừ.”
Kang Tae-hoon chém mạnh thanh kiếm của mình vào không khí, lấy lại tư thế.
Để cô đọng sức mạnh ma lực.
“Mới nhả cho mày tí mà đã bắt đầu kiêu căng rồi sao?”
Xìiiiiiii~
Một luồng ánh sáng xanh lấp lánh bắt đầu phát ra từ thanh kiếm, Ánh sáng ấy rực rỡ đến nỗi ngay cả khán giả ngồi ở cuối đấu trường cũng có thể nhận ra ngay lập tức.
—Trời ơi! Kang Tae-hoon đang sử dụng ma lực kìa!
Đó là một sức mạnh phi thường. Mọi người tụ tập ở đây đều cảm thấy như vậy.
Trong tình huống mọi người đều nín thở theo dõi, Kang Tae-hoon lẩm bẩm một câu ngắn gọn.
“Này, đánh lại như ban nãy đi.”
Keng, keng!
Lần này, Kang Tae-hoon lao về phía trước. Động tác của cậu hoàn toàn khác với trước đó, đâm thẳng vào khoảng trống của đối thủ.
Ching!
—Oaaaaaa!
Hai thanh kiếm va chạm, một tia lửa loé lên, các hạt màu xanh và đỏ quấn vào nhau. Khán giả reo hò, như thể đang xem một bộ phim kỹ xảo điện ảnh.
“Thằng chó đẻ…”
“…”
Nhưng hai tuyển thủ trên võ đài không hề tận hưởng niềm vui như khán giả. Họ quyết tâm hạ gục đối thủ trước mắt mình, bị thiêu đốt bởi ý chí muốn thắng.
Ching!
Kang Tae-hoon tận dụng đà này, tấn công mạnh hơn với những động tác nhanh hơn. Tình hình đảo ngược hoàn toàn – lần này, Lloyd mới là người không thể cử động theo ý muốn.
“Ugh…”
Nhanh và chính xác. Thanh kiếm của Kang Tae-hoon tưởng chừng chỉ chém ra những nhát thô bạo, nhưng lại ẩn chứa sự tinh tế, phức tạp đến rợn người.
Chuyển động của cậu chính xác đến từng chi tiết, từng đòn thế chuẩn xác như trong sách giáo khoa.
Với phong độ này, chiến thắng chắc chắn sẽ thuộc về Kang Tae-hoon. Một khi đã nắm được thế thượng phong, cậu không bao giờ để nó tuột mất.
Theo góc nhìn của Lloyd, hắn phải tìm ra cách đột phá bằng mọi giá.
“AAAAAAAH!”
Lúc này, cách duy nhất để đảo ngược tình thế là sức mạnh. Không mưu mẹo, không lừa lọc, chỉ cần nghiền nát đối thủ bằng sức mạnh vượt trội.
“Khặc…”
Nhưng Lloyd đã ho ra máu giữa chừng. Cùng lúc đó, hắn cảm thấy đau đớn như thể cơ bắp khắp cơ thể đang bị xé toạc.
Nếu hắn muốn nhiều sức mạnh hơn thế, cơ thể chắc chắn sẽ không trụ nổi.
“Ha…”
Nhưng, vậy thì sao chứ? Nỗi sợ trở thành người tàn tật là gì? Điều quan trọng nhất đối với Lloyd lúc này là chiến thắng, khôi phục lại lòng tự trọng đã bị hủy hoại của hắn.
Hắn đã minh họa một cách sinh động lý do phổ biến tại sao đàn ông thường chết sớm.
Teng!
Tiếng kim loại va chạm lúc này sắc bén và vang dội hơn trước. Cảm giác kích thích truyền qua đầu ngón tay tăng gấp đôi.
Lloyd vung mạnh thanh đại kiếm của mình.
Teng!
Teng!
Nhưng bất kể hắn ta vung kiếm mạnh đến mức nào, Kang Tae-hoon vẫn dễ dàng chặn được mọi đòn tấn công, không để lộ tí sơ hở nào.
Teng!
Teng!
Mặt khác, Kang Tae-hoon cũng y chang. Cậu không ở trong tình thế có thể dễ dàng đánh bại đối thủ. Lloyd không phải là một đối thủ dễ xơi.
“…”
“…”
Trận đấu này không thể chỉ dựa vào kiếm mà quyết định. Họ hiểu quá rõ phong cách của đối phương, dự đoán được hết mọi động thái của đối thủ.
Cả hai đều nghĩ giống nhau.
Bụp─!
Vì vậy, họ đã quyết định.
Ném kiếm xuống mặt đất, cả Kang Tae-hoon lẫn Lloyd.
Những gì xảy ra sau đó là một cuộc ẩu đả tàn bạo, không có sự hào nhoáng, phô trương hay danh dự, bắt đầu và kết thúc bằng nắm đấm.
Bộp!
Bộp!
Cuộc chiến lúc này diễn ra rất đơn giản. Họ trao cho đối phương những cú đấm. Nếu Kang Tae-hoon đấm vào má Lloyd, Lloyd cũng sẽ đáp trả lại.
Bộp!
Bộp!
Khi Lloyd đá mạnh vào thân, Kang Tae-hoon cũng tung ra cú đá ngang eo.
Bộp!
Với mỗi cú đấm, tầm nhìn của họ lại trở nên trắng xoá. Với mỗi cú đá, cơ thể họ lại loạng choạng.
Có lẽ vì tiêu hao quá nhiều thể lực trước đó nên ý thức của họ bắt đầu trở nên mơ hồ ngay khi trao đổi vài quyền.
Cả hai đều phải vật lộn để có thể đứng vững.
Nhưng họ không thể gục ngã dễ dàng sau khi đã đi xa đến thế. Họ cảm thấy cuộc chiến đã gần đến hồi kết.
Cái kết đã gần kề.
“Tao… sẽ... đánh bại... mày...!”
Lộp bộp!
Ngay khi Lloyd cố gắng thốt ra những lời này và ho ra máu, Kang Tae-hoon đã không bỏ lỡ thời cơ mà tung ra một cú đá xoay người nhanh như chớp.
Nó va thẳng vào đầu Lloyd.
Bụp!
Lloyd ngã xuống đất, sùi bọt mép, mắt trợn ngược. Hắn đã hoàn toàn mất ý thức.
Lloyd sẽ không thể tiếp tục nổi cơn thịnh nộ được nữa.
“Hộc…Hộc…”
Cuối cùng, Kang Tae-hoon lau mồ hôi trên cằm. Thậm chí không rõ chất lỏng đó là mồ hôi hay máu.
“Đồ ngu... lẽ ra mày nên lo phòng thủ thay vì lắm mồm... đến tận phút cuối, thứ mày giữ chặt nhất vẫn chỉ là cái sĩ diện to tướng ấy...”
Dù sao thì, trận đấu đã được định đoạt. Mục tiêu cũng đã đạt được. Cậu hạ gục Lloyd trước khi hắn kịp nổi điên. Có lẽ sẽ mất kha khá thời gian để hắn tỉnh lại. Tới lúc đó, tác dụng của thuốc kích thích đã hết rồi.
Cậu không chỉ thành công trong việc giành chiến thắng mà còn đảm bảo an toàn cho đám đông tụ tập tại đấu trường.
Kang Tae-hoon đã làm một việc có ý nghĩa rất lớn.
“Ha ha…”
Nhưng tại sao cậu lại chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào?
Mặc dù đã giải quyết tốt tình hình, song cảm giác trống rỗng vẫn len lỏi trong cậu.
Khoảng trống quen thuộc đó đã quay trở lại.
“Nhạt nhẽo...“
Vào lúc cầm kiếm, ít nhất cậu vẫn thấy thoã mãn đôi chút. Nhưng khi trận đấu thực sự kết thúc, mọi thứ bỗng trở thành dĩ vãng.
Giống như việc đặt cọ xuống, ném bóng xuống đất hoặc đặt nhạc cụ xuống sau khi chơi.
Tất cả đều sẽ nguội lạnh đi.
“Ha…”
Có lẽ kết quả đáng giá duy nhất ở đây là Lloyd nằm bất tỉnh với cái miệng sùi bọt và thành tích chiến thắng trong trận đấu đánh giá giao hữu quốc tế.
Tuy nhiên, đối với Kang Tae-hoon, chiến thắng thực sự không phải là phần thưởng quý giá.
“…”
Sau đó, cậu hướng mắt về phía phòng kiểm soát, về phía Shin Yoon-seong, nguyên nhân gốc rễ của mọi chuyện.
“Tên điên đó vẫn hoàn toàn không lộ chút biểu cảm…”
Dù có quan sát hắn bao nhiêu lần, cậu vẫn chả thể nảy sinh nổi chút thiện cảm với hắn ta.
Trong khi Kang Tae-hoon đổ đầy máu và mồ hôi, Shin Yoon-seong vẫn không nhúc nhích. Liệu họ có chung một đội thật không?
Ở một mức độ nào đó, có thể nói Shin Yoon-seong còn tệ hơn cả Lloyd, người đang nằm bất tỉnh dưới đất.
“Hết rồi à?”
Chỉ có vậy thôi sao? Cậu đã mong đợi Shin Yoon-seong sẽ khác biệt. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn chẳng khá hơn người là bao. Vẫn không thể khiến Kang Tae-hoon hài lòng.
Thật là chán ngắt.
“Hửm?”
Đúng lúc đó, Shin Yoon-seong trong phòng kiểm soát giơ tay lên, xoè lòng bàn tay rồi áp sát tai. Gửi một thông điệp cho Kang Tae-hoon.
“Mày đang làm cái quái gì thế? Nói thẳng đi..."
—Tae-hoon!
Do quá tập trung vào trận chiến, Kang Tae-hoon đã quên mất âm thanh xung quanh. Chỉ đến lúc này khi nhìn Shin Yoon-seong, cậu mới nhớ ra.
Ngay lúc đôi tai khép chặt của cậu mở ra từng chút một.
—Kang Tae-hoon!
Âm thanh đầu tiên lọt vào tai cậu là tên của chính mình. Ngay sau đó, cậu nhìn về phía khán đài.
—Kang Tae-hoon đã hạ gục Lloyd!
—To xác thế mà nhanh thật đấy! Là đàn ông thì phải giải quyết bằng nắm đấm!
Hầu hết khán giả đều đứng dậy, khuôn mặt tràn đầy sự phấn khích và vỗ tay rần rần.
Mọi lời khen ngợi đều hướng về Kang Tae-hoon.
“Gì đây…? Sao bọn họ đột nhiên lại...?”
Kang Tae-hoon không thể hiểu nổi. Ngay trước trận đấu, đám đông đã la ó, nhưng giờ thì tất cả đều đoàn kết lại để reo hò.
"Tại sao?"
Tại sao họ lại vỗ tay? Tại sao họ lại hét lớn tên cậu?
Tất cả những gì Kang Tae-hoon đạt được từ trận đấu này chỉ là chiến thắng, một chiến thắng không hề vang dội. Chỉ là một cuộc ẩu đả, lấm lem bùn đất và không có gì đáng tự hào.
Ai lại đi tung hộ một trận đấu lộn xộn và bẩn thỉu như vậy?
—Kang Tae-hoon! Bên đây bên đây! Vẫy tay với chúng tôi nào!
Mặc dù cậu không biết gì hết,
Mặc dù cậu không thể hiểu hết được,
Nhưng có một điều chắc chắn rằng.
Khán giả bị Kang Tae-hoon mê hoặc. Tất cả mọi người đều hô vang tên cậu.
Toàn bộ đấu trường nóng lên chỉ vì một mình Kang Tae-hoon.
“…”
Có lẽ vì thế mà nhiệt độ trong cơ thể cậu cũng tăng cao.
Một cảm giác ấm áp bắt đầu dâng lên trong lồng ngực cậu.
Kang Tae-hoon đặt tay lên ngực.
Thình, thịch—
Kỳ lạ thay, trái tim cậu, vốn luôn ổn định trong suốt cuộc chiến với Lloyd, giờ lại bắt đầu đập mạnh và nhanh. Cậu còn có thể cảm nhận rõ ràng qua đầu ngón tay.
Hơi thở của cậu cũng trở nên nhanh hơn trước và thị lực mờ dần đi, có lẽ là do chóng mặt.
Đây là trải nghiệm mà cậu chưa từng có trước đây.
“Thú vị thật.”
Nghĩ lại thì, cậu đã từng nhận được nguồn nhiệt ấm áp như vậy từ ai chưa? Có lẽ hồi nhỏ, nhưng từ khi lớn lên thì chưa từng.
Trên thực tế, cậu toàn nhận được những lời mắng nhiếc.
—Anh Kang Tae-hoon! Sau trận đấu, em sẽ mua thẻ sinh viên của anh, nhớ ký tên giúp em nhé!
“Vậy cảm giác này là gì?”
Tim cậu vẫn chưa ngừng đập, ngón tay cũng hơi run.
Là do hồi hộp chăng? Không, không thể là hồi hộp được. Đây là một loại cảm xúc khác.
Kang Tae-hoon quyết định phân tích bản chất của thứ cảm xúc này trong đầu.
“Có phải mình… say rồi không?”
Và rồi, vào khoảnh khắc này,
Kang Tae-hoon nhận ra.
Cậu, người chưa bao giờ say bởi bất kỳ loại rượu nào,
Lại cảm thấy say trước tiếng hò reo của đám đông.


8 Bình luận