• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 82: Sự kiện mở cửa học viện(7)

8 Bình luận - Độ dài: 2,351 từ - Cập nhật:

82— Sự kiện mở cửa học viện(7)

“Haaa….”

Ngày hôm sau khi ép Kim Han-bit mua thẻ học viên, tôi thấy tôi chỉ còn lại một mình trong phòng nghiên cứu của Yoo Ji-woo.

Nhân tiện, Yoo Ji-woo ra ngoài một lát rồi, em ấy kêu hơi đói nên đi mua ít đồ ăn vặt từ một xe bán đồ ăn.

“Haaa….”

Lại một tiếng thở dài nữa vang lên. Tôi đã thở dài cả ngày hôm nay rồi.

Tôi không làm điều này để cho ai nghe. Chỉ là một hành động vô thức thôi.

Đúng vậy.

Hiện tại tôi đang rất đau đầu.

“Haaaa….”

Tôi nghĩ mình sẽ vận động một chút vì đã lâu rồi mới có nhiệm vụ xuất hiện, nhưng khi bắt tay vào thì mới phát hiện nội dung của nó chẳng khác gì dẫm trúng quả mìn.

Đột nhiên, phải bán thẻ học viên có tên mình. Mà đâu phải chỉ cần bán có một cái – tận ngàn cái cơ.

Điều tuyệt vọng hơn nữa là tôi chẳng có cách gian lận nào cả. Không thể tự chi tiền mua hết 1.000 cái, cũng chả thể quảng bá công khai. Tất nhiên, việc huỷ bỏ nhiệm vụ là điều không thể nào.

Chỉ những cái được bán theo cách thông thường mới được tính.

“…”

Chết tiệt. Đây mà là nhiệm vụ á? Đáng lẽ nó nên giao cho tôi nhiệm vụ hành hạ Arna như thường lệ.

“Haaa…”

Nhưng tôi có thể làm gì? Dẫu sao thì đó cũng là một nhiệm vụ. Tôi định thử cho đến khi không thể tiến xa hơn được nữa.

Bởi vì 3 điểm chỉ số của Arna đang bị đe dọa.

"Ựa."

Tôi đứng dậy khỏi ghế. Giờ là lúc vạch ra chiến lược bán những chiếc thẻ học viên này.

───

Bán <Thẻ học viên Shin Yoon-seong> 1000 cái. (1/1000)

───

Cho đến nay, tôi mới bán được một cái. Chả có gì ngạc nhiên khi không ai tìm mua thẻ học viên của tôi.

Hôm nay là ngày thứ ba của sự kiện. Với tốc độ này, có lẽ tôi còn chẳng bán nổi 10 chứ đừng nói đến 1.000 vào ngày cuối cùng.

Tôi cần phải nhanh chóng lập ra một kế hoạch.

“Đầu tiên, mình cần tìm thứ gì đó có thể thu hút sự chú ý.”

Để khiến mọi người mở ví, tôi cần cho họ một màn trình diễn tương xứng. Ví von như một buổi trình diễn do Arna đảm nhiệm.

Có sân khấu nào có thể làm tôi tỏa sáng tương tự không? Tôi cần phải làm gì đó nếu muốn bán hết đống thẻ học viên kia.

Tôi quyết định kiểm tra lịch sự kiện trên điện thoại.

─────

Ngày thứ 3 của sự kiện

09:00 ~ 10:00 – Buổi giới thiệu thông tin về học viện và lời chào của Hiệu trưởng [Lee Min-ho, Hội trường]

10:00 ~ 11:00 – Biểu diễn chào mừng [Bộ phận hành chính, Quảng trường trung tâm]

11:00 ~ 19:00 – Chương trình trải nghiệm Thức Tỉnh Giả [Sân tập luyện trong nhà C1~C4]

11:00 ~ 19:00 – Gian hàng trải nghiệm khoa học [Bộ phận kỹ thuật, Tòa nhà nghiên cứu 1~4]

13:00 ~ 15:00 – Buổi trình diễn [Rashid Belkalem và 3 người khác, Sân tập luyện ngoài trời B1]

16:00 ~ 18:00 – Trận đấu đánh giá của khách mời [Hội Yeon-wol và 4 Hội khác, Sân tập luyện ngoài trời B2]

19:00 ~ 20:30 – Buổi trình diễn [Arna Kristin Dotir, Hội trường Han-yul]

─────

Chết tiệt. Có vẻ như mấy sự kiện hôm nay không còn chỗ cho tôi chen vào. Mỗi chương trình đều đã có người dẫn cố định.

Tôi cứ tưởng sẽ có một trận đấu đánh giá giao hữu cơ, nhưng chẳng có thứ gì như thế cả.

“Hửm?”

Sau đó, khi kiểm tra lịch trình của những ngày khác, tôi dừng lại ở ngày cuối cùng của sự kiện.

─────

Ngày thứ 7 của sự kiện

09:00 ~ 10:00 – Buổi giới thiệu thông tin về học viện và lời chào của Hiệu trưởng [Lee Min-ho, Hội trường]

19:00 ~ 20:30 – Trận đấu đánh giá giao hữu quốc tế [TBD(To Be Determined)[note76142], Hội trường Han-yul]

─────

Buổi trình diễn của Arna thường sẽ diễn ra vào thời gian cố định. Nhưng vào ngày thứ 7 này, một chương trình đặc biệt đã thay thế.

Chính là Trận đấu đánh giá giao hữu quốc tế. Trận đấu này sẽ mời các học viên nước ngoài từ khắp nơi trên thế giới đến để thách đấu với các học viên của Học viện quân sự Han-yul.

“…”

Và có vẻ như học viện vẫn chưa chọn được người tham gia. Nếu tôi tham gia thì sao?

Vì sự kiện này được tổ chức dưới tên quốc gia nên chắc chắn sẽ được truyền thông đưa tin rất nhiều. Đây là cơ hội tuyệt vời để tôi được biết đến rộng rãi.

Không còn cách nào khác. Để bán được thẻ học viên, tôi cần phải thể hiện tốt trong Trận đấu đánh giá giao hữu quốc tế này.

Đing!

───

Bán <Thẻ học viên Shin Yoon-seong> 1000 cái. (3/1000) – Mới!

───

"Ô."

Tự nhiên, nhiệm vụ bán thẻ học viên của tôi được cập nhật, hai thẻ nữa đã được bán. Đó là một tin rất đáng mừng.

“Có tới hai người mua nó thật à? Ảo thật.”

Họ có thể là ai? Tôi không nghĩ có người lạ mặt nào lại đi mua thẻ học viên giúp tôi đâu. Mà nếu nghĩ kỹ, những người tôi có thể xem là quen biết thì cũng chỉ có...

Kéttt—

“Phew. Còn chưa tới giờ ăn trưa mà sao đông dữ vậy trời! cứ tưởng bị ép xẹp lép luôn rồi cơ...”

“Ừ.”

Yoo Ji-woo, người đã ra ngoài trước đó đã quay trở lại phòng nghiên cứu. Rashid cũng đi cùng em ấy.

“Ê, đầu đá, cậu có ăn được thịt lợn không đấy? Chẳng phải cậu là người Hồi giáo sao?”

“Tôi. Hoàn. Toàn. Không. Tin. Vào. Điều. Đó.“

Cả hai đều cầm hộp đựng đồ ăn mang về. Bằng chứng cho thấy họ đã đến xe bán đồ ăn.

“Cho tôi một nửa Dong‑pa‑yuk[note76141] của cậu đi. Tôi cũng sẽ cho cậu một nửa của tôi.”

"Ừ."

Dần dần, đồ ăn bắt đầu được bày ra trên bàn. Họ đã mua khá nhiều. Với cái vóc dáng đồ sộ của rashid thì tôi còn hiểu được, nhưng tại sao Yoo Ji-woo lại mua lắm thức ăn thế? Em ấy có ăn hết nổi không?

“Ah, quên mất.”

Đúng lúc đó Yoo Ji-woo nói với tôi.

“Hồi nãy bọn em có ghé qua cửa hàng trên đường á, đoán thử xem họ đang bán gì nè.”

Yoo Ji-woo lục trong túi và đưa cho tôi thứ gì đó.

Là thẻ học viên. Có hình tôi trên đấy.

"Tại em với đầu đá đang tiện ở đó nên làm liền hai cái luôn."

"Ừ."

Rashid cũng đưa cho tôi một thẻ học viên có ghi tên tôi trên đó.

Tôi đang tự hỏi ai khùng điên đến mức tìm mua thẻ học viên của tôi. Nhưng họ đã ở đây. Chính hai đứa này đã mua giúp tôi.

“Chắc chẳng mấy ai chịu mua thẻ của anh đâu, nhỉ? Nên bọn em mua ủng hộ anh chút, anh có thấy cảm động hông?”

“…”

Tôi thậm chí còn chưa nhờ hai đứa nó mua giúp mình…

Hai đứa nó đã tự rút ví ra để giữ thể diện cho tôi...

Không hiểu sao mắt tôi tự dưng rỉ nước.

“Đàn ông đàn ang mà khóc, đến đây ăn chút gì đi.”

***

Soạt, soạt—

Trái ngược với sự náo nhiệt sự kiện đang diễn ra bên ngoài, phòng của Hiệu trưởng lại rất yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức bạn có thể nghe thấy tiếng bút ghi.

“Ừm, Hiệu trưởng. Chúng ta cần phải gửi danh sách sớm…”

“Hả?”

Hiệu trưởng Lee Min-ho dừng tay viết một lát.

“Danh sách nào cơ?”

“Trận đấu đánh giá giao hữu quốc tế vào ngày cuối cùng ạ… Phía NCAA cứ hỏi khi nào chúng ta sẽ gửi nó tới…”

"Ồ."

Min-ho đẩy tập tài liệu đang viết ra và nhìn nhân viên.

“Xin lỗi nhé, tại bận quá nên tôi quên bén mất.”

Sau đó, ông kiểm tra lịch trình trên bàn.

“Cậu nói đó là học viện quân sự ở Ohio phải không?”

“Vâng, cụ thể là ở Cleveland. Cũng là học viện giành chức vô địch NCAA năm nay.”

“Họ đã tới chưa?”

“Họ đã tới vào rạng sáng hôm nay ạ.”

Trận đấu đánh giá giao hữu quốc tế được lên lịch vào ngày cuối cùng của sự kiện. Năm nay các học viên từ học viện quân sự hàng đầu tại hoa kỳ đã được mời.

Tuy nhiên, học viên từ học viện quân sự Han-yul vốn là đối thủ của họ vẫn chưa được quyết định. Quá trình tuyển chọn đã bị trì hoãn do nhiều vấn đề khác nhau.

Vì vậy, nhân viên đã đưa ra một gợi ý.

“Thế còn việc cử Arna vào sân thì sao ạ? Nó có thể giúp tạo ra nhiều sự chú ý hơn đến sự kiện…”

“KHÔNG.”

Lee Min-ho đã ngay lập tức từ chối.

“Vào ngày cuối cùng, chúng ta không được nhờ cậy Arna. Đây là một trận đấu quốc tế; việc cử học viên Hàn Quốc ra mới là điều đúng đắn.”

“Nhưng hiện tại chúng ta không có học viên nào rảnh cả…”

Đối thủ lần này là học viện đã vô địch NCAA trong năm nay. Để đảm bảo tính cạnh tranh cho trận đấu, Học viện Quân sự Han-yul cần cử ra những học viên có thực lực tương đương.

“Tuy Chúng ta vẫn còn Jin Chae-ah, nhưng… hiện tại em ấy đang tập trung vào quá trình điều trị phục hồi chức năng…”

“Thật sự là không còn ai sao? Thế Kang Tae-hoon đâu?”

"Cái gì!? Ka–Kang Tae-hoon...?"

Người nhân viên lúng túng thấy rõ khi nghe nhắc đến cái tên Kang Tae-hoon.

Năm ngoái, cậu ấy là học viên đứng thứ hai trong kỳ thi tuyển sinh, không cần phải nghi ngờ về năng lực của cậu, nhưng vì cái tính cách có vấn đề kia đã khiến cậu bị coi là một tên bạo chúa trong học viện.

Cử một học viên như thùng thuốc súng ấy vào sân sao? Liệu Kang Tae-hoon có thực sự đồng ý với điều đó không?

“Dù sao thì đây cũng chỉ là trận đấu đánh giá trong một ngày. Kang Tae-hoon sẽ vui vẻ tham gia thôi. Nếu vẫn từ chối thì hãy nêu tên tôi ra. Hiệu trưởng của học viện này đang yêu cầu là được.”

“Nhưng, tôi nghe nói Kang Tae-hoon đang được điều trị tại một bệnh viện bên ngoài…”

“Điều trị? Kang Tae-hoon bị thương à?”

Khi nghe câu hỏi đầy ngạc nhiên của Hiệu trưởng, người nhân viên lắc đầu.

“Không phải loại chấn thương đó, nên nói sao nhỉ… vấn đề nằm ở mặt tinh thần…”

“Vậy thì ổn rồi. Hãy liên lạc với Kang Tae-hoon đi. Yêu cầu em ấy tham gia trận đấu đánh giá giao hữu quốc tế này.”

“Eek…! Ngài, muốn tôi liên lạc với em ấy sao…?”

Người nhân viên trông vô cùng sợ hãi và lùi lại một bước.

Thấy vậy, Lee Min-ho lên tiếng.

“Tôi không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần cậu nhắc đến tên tôi thì sẽ chẳng có vấn đề gì hết.“

Dù Kang Tae-hoon có gây rắc rối đến đâu thì Min-ho, hiệu trưởng của học viện này, vẫn là người quyết định cuối cùng. Kang Tae-hoon chắc hẳn có đủ tỉnh táo để hiểu được sự khác biệt này.

Soạt, soạt—

Tin chắc vào điều đó, Min-ho lại tiếp tục viết bằng bút.

***

Két—

Một bệnh viện đa khoa cấp cao nằm đâu đó trong khu đô thị. Khi cánh cửa tự động mở ra, một chàng trai trẻ lộ diện.

“…”

Thân hình hơi gầy so với một người đàn ông trưởng thành, khuôn mặt thanh tú có chút mệt mỏi. Nhìn thoáng qua, có thể thấy rõ cậu ấy xuất thân từ một gia đình tài phiệt thành đạt.

Nói trắng ra là Kang Tae-hoon, thành viên thuộc gia tộc Kang nổi tiếng tại Hàn Quốc.

“Mẹ kiếp… Quả là một ngày đẹp trời….”

Kang Tae-hoon liếc nhìn mặt trời đang nở rộ trên bầu trời với nụ cười cay đắng. Tại sao ánh nắng mặt trời hôm nay lại ấm áp đến thế, như thể đang muốn chế giễu cậu vậy?

Thời tiết quá tốt khiến cậu có linh cảm chẳng lành rằng điều gì đó tồi tệ sắp ập tới.

“Kang Tae-hoon à, lâu rồi không gặp.”

“…”

Linh cảm đó đã đúng. Ngay khi cậu bước ra khỏi bệnh viện, có một người đàn ông chào đón cậu.

Cậu không tài nào quên cái bản mặt đó được. Nguyên nhân chính khiến Kang Tae-hoon trở thành bệnh nhân thường xuyên tại bệnh viện, một tên tâm thần vô sĩ mà ngay cả Kang Tae-hoon, một kẻ bạo chúa cũng phải thừa nhận.

Không ai khác chính là Shin Yoon-seong.

“Lâu rồi không gặp, Tae-hoon. Ăn một miếng nhé?”

Cạch—

Shin Yoon-seong vẫn như mọi khi. Vừa nhìn thấy Kang Tae-hoon, hắn đã rút ra một chiếc túi nhựa bóng màu đen.

Bên trong túi là đậu phụ trắng mới mua còn ấm.

Đúng là tên tâm thần vô sĩ.

“...“

“Sao thế? Cần kimchi hả? Hay là một cái thìa để ăn? Nếu vậy, tôi đưa cho cậu cái thìa của tôi nè—”

Bụp!

Kang Tae-hoon cầm lấy miếng đậu phụ và ném mạnh xuống đất.

“Này, thằng chó! Mày nghĩ tao là tội phạm chắc?! Đây là bệnh viện, chứ deo phải nhà tù!”

Ghi chú

[Lên trên]
Dong‑pa‑yuk” (동파육 / 東坡肉) là tên một món thịt lợn kho đậm đà, mềm tan trong miệng, có nguồn gốc từ Trung Quốc nhưng được ưa chuộng tại Hàn Quốc, đặc biệt trong các nhà hàng món Hoa – Hàn.
Dong‑pa‑yuk” (동파육 / 東坡肉) là tên một món thịt lợn kho đậm đà, mềm tan trong miệng, có nguồn gốc từ Trung Quốc nhưng được ưa chuộng tại Hàn Quốc, đặc biệt trong các nhà hàng món Hoa – Hàn.
[Lên trên]
chưa được xác định
chưa được xác định
Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

sao con người có thể sống như vậy đc hay thế, chịu main
Xem thêm
Lót tích vcl
Mới chữa xong Trauma thằng main nó dí thêm Trauma tận cửa
Xem thêm
Dành cho ai không quen, ra tù tại hàn giải hạn bằng đậu phụ.
Và cái này hề thật
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Quá bổ X
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Không biết nói gì nên để tạm cái minh hoạ đây vậy3-E66-DD58-55-C4-4865-94-CE-99-E6-BB708136.jpg
Xem thêm
Mé, bác làm tôi đói rồi, bắt đền đấy =)))
Xem thêm