• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 93: Chả có điểm C nào trong bảng điểm của tôi hết(2)

12 Bình luận - Độ dài: 1,885 từ - Cập nhật:

93— Chả có điểm C nào trong bảng điểm của tôi hết(2)

───

Đánh giá kỹ năng cá nhân

: Độ khó đã chọn [A+]

: Thông tin học viên [Sư đoàn chiến đấu năm hai Arna Kristin Dotir]

: Thời gian hoàn thành [00:06:24] – Kỷ lục mới!

───

“Phù. Lại phá kỷ lục nữa nè?”

Arna, người vừa hoàn thành bài thi, bước ra khỏi Phòng mô phỏng. Cô mỉm cười hài lòng khi nhìn vào kết quả của mình.

“6 phút… vậy là mình nhanh hơn học kỳ trước 1 phút nhỉ.”

Kỷ lục A+ trước đó rơi vào khoảng 7 phút, được thiết lập từ học kỳ hai năm ngoái. Ấy thế mà, chưa đầy nửa năm sau, nó đã được rút ngắn gần một phút.

Và chính Arna là người đã lập cả hai kỷ lục đó.

“Một phút trong nửa năm sao…”

Arna lắc đầu không tin. Ngay cả ở những top đầu, nơi mà cách biệt chỉ vài giây thôi cũng đủ để thấy rõ sự khác biệt về kỹ năng, thì việc cải thiện cả một phút gần như là điều không thể tin nổi.

“Sao tự nhiên mình mạnh lên nhanh thế nhỉ?”

Cứ như thể có ai đó đã yểm bùa lên cô vậy.

—HAHAHAHA! Thằng ngu này còn chưa trụ được 1 phút nữa!

Tiếng cười phát ra từ phòng bên cạnh đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

“Giọng nói đó…”

Arna nép sát vào tường và rón rén tiến lại gần hơn, nhìn trộm Phòng mô phỏng bên cạnh qua vách ngăn bằng kính.

“Ah…”

Những nghi ngờ của cô đã đúng. Ngồi bên trong không ai khác chính là Kang Tae-hoon, đối thủ cạnh tranh vị trí đứng đầu năm ngoái.

—Ê, khứa da đen! Thằng ngu này đã thử được bao nhiêu lần rồi ấy nhể?

—Năm.

Ngoài ra còn có Rashid, gã khổng lồ cô độc.

"…"

Lúc này, cả Kang Tae-hoon lẫn Rashid đều không phải là những người thu hút sự chú ý của Arna. Thay vào đó, sự chú ý của cô tập trung vào một nhân vật khác…

Shin Yoon-seong ngồi gục dưới sàn, vẻ chán nản hiện rõ.

—Haha! Phế vãi nhái… thậm chí còn không chịu nổi một phút luôn cơ? Cố lên nhá, đồ thua cuộc!

—Cười cái quần què!? Không an ủi thì thôi đi, còn cười cợt chế giễu tôi nữa chứ. Cậu bị điên rồi hả?

—Ê khứa da đen, mày nghe thấy không? Nó bảo tao bị điên kìa. Trong khi đứa điên nhất ở đây phải là nó mới đúng nhể?

—Ừ.

Có vẻ như đã nghe đủ, Shin Yoon-seong quay đi và tiến lại gần máy cảm ứng.

—Hửm? Định thử lại lần nữa à? Sao mày không giảm độ khó xuống C rồi nâng lên dần đi?

—Điểm trung bình (GPA) của tôi không chấp nhận điểm C. Đó là triết lý sống của tôi.

Có vẻ như Yoon-seong đến đây để Đánh giá kỹ năng cá nhân, nhưng rõ ràng là cậu ta vẫn chưa đạt được mục tiêu của mình.

Sự chán nản của Shin Yoon-seong thể hiện rõ khi cậu ta vẫn chìm đắm trong suy nghĩ.

—Ê da đen. Trời đang nóng vãi lìn này, đi ăn kem đi. Đến Baskin Robbins nhé.

—Ừ.

—Tiện thì mua hộ tôi luôn, loại Mint Chocolate Chip ấy nhé. Một ly cỡ lớn là được rồi.

—Mint hả? Có cức ấy! Tự đi mà mua, khứa da đen đâu, đi nào.

—Ừ.

Khi Kang Tae-hoon và Rashid vừa quay lưng rời đi, Arna lập tức ngồi thụp xuống tránh ánh nhìn, cố không để họ phát hiện ra.

“Haa!”

Cô kìm hơi thở, kiên nhẫn chờ họ rời đi.

—Da Đen, Mày thích ăn vị nào?

—Tôi thích. Kem Sorbet đen.

—Vãi ò, ăn thử màu trắng đi xem nào? Lúc nào cũng màu đen không ngán à?

—Ừ.

Giọng nói của hai người kia nhỏ dần khi họ di chuyển ra xa.

Khi căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên ắng, Shin Yoon-seong là người duy nhất bị bỏ lại.

Arna do dự. Cô có nên bước vào phòng bên cạnh và xem chuyện gì đang xảy ra không?

“K-không được! Tại sao mình phải tốn thời gian vào cậu ta chứ? Dẫu sao chạm mặt cũng chỉ gây lộn với nhau thôi, nhỉ? Đúng vậy! Lờ nhau đi là phương án tốt nhất rồi ha!”

Tuy miệng nói vậy, Arna vẫn chỉnh lại thanh kiếm gỗ hơi xộc xệch của mình, tắt đèn và bước ra khỏi cửa.

***

───

Đánh giá kỹ năng cá nhân

: Độ khó đã chọn [B0]

: Thông tin học viên [Sư đoàn chiến đấu năm hai Shin Yoon-seong]

: Thời gian hoàn thành [Thất bại]

───

Nan giải rồi đây. Độ khó B0 cao hơn tôi tưởng rất nhiều.

Nếu suýt soát thì may ra tôi vẫn còn một tia hy vọng mong manh... nhưng chuyện này thì chịu, đến thử cũng không nổi.

Bọn quái vật và quái vật cấp thấp cứ lũ lượt kéo đến khiến tôi không tài nào trụ vững vài phút chỉ với chiếc thìa này được.

Kétttt—

Đây có phải là giới hạn của một nhân vật phản diện hạng ba không?

Đây có phải là tất cả những gì tôi có thể làm được không?

Nước mắt bắt đầu rơi.

“Ahem, ahem.”

Tôi nên làm sao bây giờ? Tôi chỉ còn chưa đầy một tuần nữa để cải thiện điểm số.

“Ahem, ahem…”

Tôi có nên giảm độ khó xuống mức C như Kang Tae-hoon đề xuất không?

Nhưng nếu tôi làm vậy, tôi sẽ phải học lại. Và…

“Ahemm!”

Tôi có nên hài lòng với điểm C trong Đánh giá kỹ năng cá nhân của mình không?

Có điểm C trong bảng điểm của tôi cũng không có gì lạ đâu nhỉ?

“Ahemmmmmmm! Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ!“

KHÔNG.

Tôi không thể chấp nhận được.

Dù có chết đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không chấp nhận điểm C.

Bằng lòng với điểm C chẳng khác nào thừa nhận giá trị bản thân chỉ đến thế.

Lòng tự trọng của một đấng nam nhi không cho phép tôi làm điều đó.

“Nàyyyyyyy!”

"Hở?"

Đột nhiên, một tiếng hét chói tai vang vọng khắp căn phòng. Ngước mắt lên, tôi thấy Arna đang đứng đó.

“Cậu đứng đây từ lúc nào thế?”

“U là trời...”

Chắc tại tôi mải mê suy nghĩ quá nên không biết Arna đến gần.

“Phew...“

Arna hít một hơi thật sâu và vén nhẹ vài sợi tóc ra sau tai.

“Cậu đang xem bảng đánh giá à?”

“Tôi nhớ cậu có mắt cơ mà?”

“… Thiệt tình, cái giọng điệu của cậu khiến tôi muốn tát ghê.”

Sau đó, Arna đi về phía máy cảm ứng.

Bíp!

“Độ khó B0… sáu lần thử… tất cả đều thất bại ư?”

"Cậu tới đây để chế giễu tôi sao?! Cậu nghĩ tôi thảm hại lắm nhỉ? Chắc cậu cũng cầu mong tôi đừng nên xuất hiện trên hành tinh này nữa nhỉ? Hít thở chung một bầu không khí cũng khiến cậu thấy ghê tởm lắm nhỉ?"

“Không không không! Đừng vội kết luận mà! Tôi chưa bao giờ nghĩ thế cả! Sao cậu lại khóc nữa vậy trời?! Chỉ vì một bài thi đánh giá kỹ năng thôi sao? Cậu có phải là con gái đâu cơ chứ!”

Arna vội vàng rút khăn tay ra và lau nước mắt cho tôi.

“Cho tôi xì mũi luôn nha...“

“Cấm xì mũi!“

Arna nhanh chóng nhét chiếc khăn tay vào lại túi.

Đồ phụ nữ không có lòng trắc ẩn.

“Vậy… chính xác thì cậu đang gặp khó khăn ở đâu?”

“Mọi thứ.”

“…”

Ánh mắt Arna nheo lại đầy sắc lạnh khi nghe tôi đáp. Trông cô ấy như muốn hỏi xem tôi có phải là một thằng ngốc không.

“Nếu vậy thì hạ xuống C đi, cứ chọn B0 chi cho mệt người?”

“Đừng đánh giá thấp lòng tự trọng của đàn ông.”

“À thế à…”

Arna không nói gì nữa, có lẽ cô ấy biết rằng nói thêm chỉ khiến cổ mệt thêm thôi.

“Đánh quái vật cấp độ 2-2 để hoàn thành B0, đúng không?”

“Và quái vật cấp thấp nữa.”

“Đúng là giải quyết hết một mình khó thật.”

Arna gật đầu. Sau khi quan sát kỹ lưỡng khả năng của tôi, cô ấy hiểu rất rõ những hạn chế của tôi.

Tôi hỏi: “cậu nghĩ tôi yếu ở điểm nào?”

“Mọi thứ.”

“…”

Câu trả lời tương tự được ném lại cho tôi.

Ngoài ra, lời nói của cô ấy khiến tôi có cảm giác như mình đã hoàn toàn vô vọng.

Ờ thì, cũng đúng thật.

“Vậy nghĩa là không còn hy vọng nữa sao?”

“Xét theo tình hình hiện tại của cậu thì đúng là như vậy. Tại nền tảng của cậu chưa vững chắc.”

“Nền tảng?”

Ánh mắt của Arna thoáng nhìn về chiếc thìa nằm trên sàn.

“Cậu chỉ vung cái thìa một cách mù quáng thôi, đúng không?”

“Dĩ nhiên rồi. Chẳng phải vũ khí sinh ra để dùng như vậy sao?”

“Ừ rồi. Đó là lý do tại sao cậu thất bại á.”

Arna thở dài, lắc đầu ngao ngán. Rồi cô ấy nói tiếp khi cầm trong tay thanh kiếm gỗ.

“Để sử dụng vũ khí đúng cách, cậu cần phải thành thạo tư thế chuẩn xác và chuyển động uyển chuyển.”

Vùuu!

Arna vung nhẹ thanh kiếm gỗ, biểu diễn một điệu múa kiếm. Động tác của cổ uyển chuyển như một vận động viên thể dục nhịp điệu.

Thật duyên dáng làm sao.

“Cũng giống như bóng chày vậy. Để vung gậy, cậu cần phải cẩn thận giữ tư thế từ đầu đến chân, đúng không? Đó mới là cách để đánh được một cú hoàn hảo.”

Quả thực, chuyển động của cô ấy không hề lộn xộn tí nào. Nhìn cô ấy, tôi nhận ra Kang Tae-hoon cùng những người khác cũng vậy. Họ vung vũ khí như thể đó là một phần cơ thể mình, điều mà tôi không thể làm được.

“Vậy ý cậu là trước tiên tôi cần phải sửa lại tư thế của mình… nhỉ?”

Nếu Arna nói vậy thì chắc chắn đúng.

Hoá ra, suốt thời gian qua tôi đã vung thìa quá vô tư.

Học đúng cách lần này cũng không phải ý tồi – vì cả kết quả tức thời lẫn tiến bộ trong tương lai.

“Hừ… nếu thích, tôi có thể dạy cho cậu.”

Arna hình như vừa đưa ra lời đề nghị nào đó, nhưng tôi chả mấy để tâm.

Tôi quá bận rộn với việc rút điện thoại ra khỏi túi.

Bíp—!

“Này, Kang Tae-hoon. Là tôi đây. Cậu có thể đến dạy tôi một chút kiếm thuật không?”

“…”

“Kiếm. Ừ đúng rồi, kiếm ấy. Và mang theo một ít kem khi cậu đến nhé. Mint Chocolate Chip, như chúng ta đã thảo luận hồi nãy.”

“Cái-Cái gì cơ?!”

Khi tôi tập trung vào cuộc gọi, Arna đứng chết chân bên cạnh tôi, miệng há hốc như thể vừa trải qua một cú sốc lớn.

Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

Thôi nào main mang làm vậy mang tiếng lắm anh oi
Xem thêm
Bộ này Romance chỗ chó nào v 😭. Tội má Arna với So Eun vl (tôi quên tên bé bác sĩ)
Xem thêm
hài chết đi được ahhahaa
Xem thêm
Cực kì khó chịu
Xem thêm
Bỏ vợ theo trai ” ⊚ ͟ʖ ⊚ ”
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Em ơi đừng khóc bóng tối trước mắt sẽ bắt em đi🗣
Xem thêm
AI MASTER
Em ơi đừng lo em ơi đừng cho tương lai vụt tắt🗣️
Xem thêm
Sâu trong màu mắt có chút tiếc nuối phút cuối chỉ vì🗣️
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
Con bé khóc ra đây bh
Xem thêm