83— Dẫu không có men say(1)
Ngay sau khi Kang Tae-hoon rời khỏi bệnh viện, nơi đầu tiên cậu đến là một quán bar gần đó.
Ánh sáng mờ ảo cùng nhạc jazz nhẹ nhàng được phát ở đằng sau. Đó là cảnh tượng điển hình từ một quán bar cocktail.
Ực.
Kang Tae-hoon ngồi ở cuối quầy và uống một mình.
Ực.
Tốc độ nốc rượu của cậu thật phi thường. Tay cậu chưa hề nghỉ lấy một hơi. Giống như đang cố ép rượu xuống dạ dạy hơn là thưởng thức chúng.
“Uống rượu ngay giữa ban ngày luôn à? Hừmmm, cũng không phải là lựa chọn tồi nhể.”
Lúc này, có người ngồi bên cạnh cậu. Đó là Shin Yoon-seong, người mà cậu đã gặp ở cổng vào bệnh viện cách đây ít lâu.
…
Dù trong lòng có hàng tá điều muốn nói, Kang Tae-hoon vẫn chọn cách phớt lờ hắn ta. Dính líu đến tên điên này chỉ tổ chuốc họa vào thân.
“Cho tôi một ly giống vậy nhé, tính vào hoá đơn của cậu bạn này luôn hộ tôi.”
…
Nhịn. Cậu phải nhịn. Hãy vờ như hắn không tồn tại trên đời.
Cứ uống tiếp đi.
“Tôi có mang theo vài món ăn nhẹ này, cậu có đói không?”
Shin Yoon-seong đặt một thứ gì đó lên bàn. Là một túi nhựa màu đen, bên trong chứa đậu phụ trắng mới mua còn ấm.
Việc lờ đi sự hiện diện của Shin Yoon-seong kéo dài chưa đầy một phút.
“Này, thằng chó đẻ! Mày nghĩ mình đang làm cái khỉ gì ở quán bar của người ta thế hả? Nhanh cất thứ đó vào đi!”
“Bạn gì đó ơi. Bạn có bán kimchi thừa không? Tôi muốn một suất kimchi xào. Tiền boa sẽ được cậu bạn này đưa khi cậu ấy trả tiền nhé.”
“Mày tưởng đây là quán makgeolli[note76228] à? Lại còn gọi kimchi xào! Mày điên lắm rồi đấy!”
Kang Tae-hoon cuối cùng vẫn hét lên như thường lệ. Mặt khác, Shin Yoon-seong vẫn ung dung đưa ra những đề xuất vô lý.
“Đã lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhau, cùng làm một ly đê.”
Shin Yoon-seong nâng ly về phía Kang Tae-hoon để chúc mừng.
Kang Tae-hoon cười khẩy tỏ vẻ khó tin.
“Vớ vẩn. Tao bị bắn vào đầu chắc?[note76229] Mày nghĩ tao sẽ nâng ly với mày không?”
Có lẽ hắn bị điên thật. Hắn đã quên sạch những chuyện hắn từng làm trong quá khứ rồi sao?
Hắn không những lấy thìa hành hạ cậu mà còn vu khống cậu trước mặt mọi người, song bỏ chạy cùng đống tiền bồi thường cho trận đấu đánh giá.
Và bây giờ...
Hắn hành động như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra và thản nhiên đề nghị cùng nhau uống rượu.
Rốt cuộc thì tên điên này đang có ý đồ gì?
“Mày, mày có mục đích gì? Tại sao lại đến tìm tao?”
Mặc dù tên điên này rất khó đoán, nhưng không đời nào hắn ta lại tiếp cận Kang Tae-hoon mà không có lý do.
Hắn ta chắc chắn đang âm mưu điều gì đó kỳ quặc. Shin Yoon-seong chính là kiểu người như vậy.
“Làm một ly trước đi rồi nói sau cũng được mà.”
“Đừng vòng vo nữa. Nói toẹt ra ngay đi.”
Kang Tae-hoon nắm chặt ly rượu của mình. Nếu tên điên này nói bậy, cậu chắc chắn sẽ ném thẳng ly rượu vào khuôn mặt đáng ghét đó.
“Hầy.”
Shin Yoon-seong thở dài, nhấp một ngụm rượu và bắt đầu nói.
“Là vì trận đấu đánh giá giao hữu quốc tế.”
“Trận đấu đánh giá…”
Kang Tae-hoon nhướn mày.
Trận đấu đánh giá giao hữu quốc tế. Ngày hôm qua cậu vừa nhận được tin nhắn từ học viện về vụ này. Họ yêu cầu cậu tham gia với tư cách là đại diện trong trận đấu đánh giá diễn ra vào ngày cuối sự kiện.
“Thì sao?”
“Tôi muốn được tham gia.”
"Hả?"
Kang Tae-hoon nhất thời hoài nghi thính giác của mình. Cậu vừa nghe thấy gì cơ?
“Ý là tôi muốn được tham gia trận đấu đánh giá giao hữu quốc tế.”
Lần này, trận đấu được tổ chức theo hình thức thi đấu đội. Ba học viên sẽ lập thành một đội và tham gia ba vòng thi đấu cá nhân.
Hiện tại, Học viện quân sự Han-yul chỉ có Kang Tae-hoon được xác định. Họ vẫn cần thêm hai người tham gia nữa.
Tất nhiên, việc tuyển chọn thêm học viên là trách nhiệm của Kang Tae-hoon, đó là những gì học viện đã thông báo cho cậu.
“Mày có biết đối thủ là ai không?”
“Có chứ. Là đội vô địch NCAA.”
“Biết vậy mà vẫn muốn tham gia sao? Trình độ của mày còn chưa bằng họ đâu!”
“Nhưng tôi đã từng đấu với cậu trong trận đánh giá rồi, nên tôi nghĩ một trận đấu quốc tế như thế này chẳng là gì với tôi cả.”
“Ăn tiền bồi thường xong đầu hàng mà dám nói khoác à…”
Dù sao.
Chắc hắn không nói đùa đâu. Có vẻ Shin Yoon-seong thực sự rất muốn tham gia trận đấu đánh giá này.
…
Thật ra, Kang Tae-hoon chẳng mấy quan tâm đến việc ai sẽ được chọn. Dẫu sao thì đây cũng chỉ là sự kiện diễn ra một lần, đúng không? Cậu cũng chả có hứng thú với chuyện thắng thua.
Cậu đơn giản chỉ đang làm theo yêu cầu từ học viện, thế thôi.
“Woa, quán bar này trông thích mắt phết! Hệt như quán ở Sân vận động Browns! Đẹp thật!”
Lúc này, có ba người nước ngoài bước vào quán bar, họ là những chàng trai trẻ có thân hình vạm vỡ.
Có vẻ như cả ba người họ đều khá thành thạo tiếng Hàn.
“Hở?”
Một trong những người nước ngoài liếc nhìn quầy nơi Kang Tae-hoon đang ngồi. Khi nhận ra một khuôn mặt quen thuộc, cậu ta nhanh chóng tiến lại gần.
“Trời đất! Ai đây? Tae-hoon!”
Nghe tiếng gọi, Kang Tae-hoon ngoái lại nhìn bóng người đang tiến tới. Cậu ta có mái tóc nâu đỏ và đường viền hàm sắc nét. Ngoại hình không hẳn nổi bật, và dù đang mỉm cười nhẹ, nụ cười ấy lại toát lên vẻ sắc sảo.
“Tae-hoon! Tôi nè! Là Lloyd Hintz đây!“
"À, mày là một trong những thằng Yankee[note76230] đó nhỉ, nhưng tao deo nhớ chúng ta đủ quen biết để chào hỏi nhau như này đâu."
Ngay cả một người như Kang Tae-hoon, người không dễ nhớ mặt, cũng có thể nhận ra ngay.
“Gì, cậu nghiêm túc đấy hở? Tae-hoon, cậu quên tôi rồi sao?”
Lạch cạch!
Lloyd cầm lấy chiếc ly trên bàn. Đó là chiếc ly mà Kang Tae-hoon đang uống.
“Còn tao thì chưa từng quên tên mày một ngày nào đâu.”
Ào!
Nói xong, Lloyd nghiêng ly, đổ rượu xuống đầu Kang Tae-hoon. Cảm giác lạnh lẽo, chua chát chảy từ da đầu xuống chóp hàm.
…
Nếu là thường ngày, Kang Tae-hoon sẽ không giữ nổi bình tĩnh. Mà lao vào xé toạc miệng tên Yankee bằng tay không ngay.
Tuy nhiên, hôm nay, cậu quyết định kiềm chế cơn giận dữ. Với cái đầu đẫm rượu, cậu bắt đầu hồi tưởng lại.
Lloyd Hintz. Họ đã gặp nhau ở đâu trước đây? Những tương tác trước đây của họ có vẻ không thân thiện cho lắm.
Chính xác thì họ gặp nhau vào lúc nào?
“Ha.”
Kang Tae-hoon chợt nhớ ra và bật cười khe khẽ.
"Thì ra là mày, thằng nghiện chết bầm đó."
Bùm!
Kang Tae-hoon đá ghế và đứng dậy. Mặc dù Lloyd vượt trội hơn cậu cả về chiều cao lẫn vóc dáng, Kang Tae-hoon vẫn thản nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn ta.
“Lâu rồi không gặp, nghiện. Vẫn còn hút chích chứ?”
Kang Tae-hoon liếc nhìn cánh tay của Lloyd nhưng không thấy vết bầm đen hay vết kim tiêm nào hết.
“Giỏi ghê, mày cai nghiện thành công rồi à? Mày làm thế nào hay thế? Tao nhớ hồi trước mày còn lấy trộm đồ lót của mẹ mình để bán kiếm tiền. Nhỉ?”
“Sủa cái deo gì thế hả?! Thằng bướm kia!”
Có lẽ câu nói vừa rồi đã chạm tới ký ức đen tối của Lloyd. Khuôn mặt cao ngạo ban nãy của hắn ta lập tức tái nhợt.
Ngay lập tức, Lloyd tung một cú đấm vào Kang Tae-hoon.
Bùm!
Tuy nhiên, cú đấm ấy sẽ không bao giờ chạm đến mục tiêu. Vì một chiếc thìa lớn xuất hiện giữa chừng, chặn hoàn toàn cú đấm của Lloyd.
“AAAAH! Tay tao!”
Lloyd rên rỉ trong đau đớn. Đương nhiên, đánh vào một miếng kim loại bằng tay không sẽ rất là đau rồi.
Chủ nhân của chiếc thìa đứng dậy và cất tiếng.
"Cậu Yankee này không thấy chúng tôi đang bàn chuyện sao? Tôi sẽ rất cảm kích nếu cậu không chen ngang."
“Mày là thằng chó nào…!”
Lloyd, với đôi mắt đỏ ngầu, trừng mắt đầy đe dọa nhìn chủ nhân chiếc thìa – Shin Yoon-seong.
Khi cảm nhận được sự thù địch, Shin Yoon-seong vội vàng chạy ra sau lưng Kang Tae-hoon và ngó ra từ phía sau.
“Tôi ư? Ha, có thể cậu sẽ hối hận khi biết tên tôi đấy.”
“Núp sau lưng người khác mà sao mày mạnh mồm dữ vậy?”
Kang Tae-hoon không nhịn được cười khan. Miệng và ngôn ngữ cơ thể của hắn hoàn toàn không ăn khớp với nhau, quả nhiên Shin Yoon-seong vẫn luôn là tên điên vô sĩ.
“Mấy thằng khốn xứ kimchi…! Tao chắn chắn sẽ nghiền bọn bây thành bánh kép hết...!”
“Này, Lloyd.”
Đúng lúc Lloyd nhe răng, một người nước ngoài khác bước vào chặn hắn ta lại. Đó là một trong những người đi cùng hắn ta.
“Đánh nhau ở đây không tốt đâu. Chúng ta là khách ở đây, nhớ không? Báo chí đang tập trung vào chúng ta, cậu biết điều đó mà, nhỉ?”
"Khách?"
Kang Tae-hoon, người vẫn im lặng lắng nghe, nghiêng đầu, tự hỏi tại sao lũ Yankee này lại xuất hiện ở đây. Hoá ra là vậy.
“Mày là người tham gia trận đấu đánh giá giao hữu lần này hả nghiện?”
“Tất nhiên! Chỉ có tao, Lloyd Hintz, mới có thể ngang tài ngang sức với Arna Kristin Dotir!”
“Gì? Arna? Hahahaha…”
Có vẻ như hắn ta chưa cập nhật tin tức nhỉ. Kang Tae-hoon bắt đầu cười không ngừng, ôm bụng.
“Cười cái mẹ gì!”
"Này, nghiện à, mày nhầm to rồi. Lần này mày sẽ không thể nhìn thấy Arna được đâu. Vì cổ đâu có tham gia."
"Hả?"
Mắt Lloyd mở to. "Vậy thì là ai?"
Kang Tae-hoon chỉ tay vào bản thân.
“Thật không may cho mày, đối thủ của mày là tao. Và...”
Sau đó, cậu ngửa đầu về phía người đang núp phía sau mình.
“Cả cái thằng này nữa.”
"Gì-!"
Lloyd sửng sốt nhìn Shin Yoon-seong núp sau lưng Kang Tae-hoon. Hắn ta không thể ngờ được.
Họ phải vượt cả một chặng đường dài từ Mỹ đến Hàn Quốc chỉ để nghe tin này thôi sao? Rằng Arna sẽ không xuất hiện, và một kẻ không tên tuổi sẽ thay thế cô ấy?
Vậy mà bọn chúng lại dám xúc phạm nhà vô địch NCAA năm nay ư! Ít nhất bọn chúng nên cử học viên ưu tú ra sân mới phải phép chứ!
"Mày…!"
Khuôn mặt Lloyd đỏ bừng vì giận, như sắp nổ tung. Vài đường gân hằn rõ trên trán.
Lòng kiêu hãnh của hắn đã bị tổn thương nặng nề.
“Biết rồi thì cút xéo đi, nghiện. Mùi cơ thể của mày làm tao khó chịu nãy giờ rồi. Bộ mày lỡ làm đổ nước dưa chua vào nách hay sao thế?”
“Hừmmm. tôi nghĩ mùi hôi đó không phải từ cơ thể của tên Yankee đó đâu, mà là từ mùi rượu bốc ra trên đầu cậu ấy.”
“…”
“… Thôi chết, lỡ nói ra mất tiêu.”
Giữa lúc đó, Shin Yoon-seong không nhịn được mà lên tiếng. Kang Tae-hoon quay ngoắt lại và trừng mắt nhìn con chuột đang núp sau lưng mình.
Và nói.
"Mày có bị ngu không, mày đứng về phe nào thế? Theo tao hay chống lại tao? Hả?"


2 Bình luận