• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 68: Người đàn ông vô thần(5)

4 Bình luận - Độ dài: 2,116 từ - Cập nhật:

68— Người đàn ông vô thần(5)

Sau khi bữa tiệc thịt ba chỉ đơn giản kết thúc, tôi bước ra ngoài một lát khi nghe thấy Rashid gọi.

"Anh!"

Vừa bước ra ngoài, Rashid đã túm lấy cổ áo tôi mà không báo trước. Mặc dù cậu ta chỉ túm lấy mép cổ áo khoác của tôi, nhưng toàn bộ cơ thể tôi đã bị kéo mạnh lên.

Nói thật thì, sức mạnh thể chất thuần tuý của cậu ta quá đỗi kinh ngạc, cho dù tôi có chiêm ngưỡng bao nhiêu lần đi chăng nữa.

“Nhà. Làm. Sao. Anh. Biết.“

“Chúng ta thậm chí còn tắm chung với nhau nữa, thế nên… ặc…!”

Rashid siết cổ áo tôi mạnh hơn. Vì bị một gã cao to túm lấy nên tôi đang lơ lửng giữa không trung.

Giống như một con cá khô.

“Nelly. Anh đã. Làm. Gì.”

Rashid trừng mắt nhìn tôi đầy sát khí. Đó là khoảnh khắc khuôn mặt vốn đã dữ tợn của cậu ta trở nên đáng sợ hơn.

Lúc này, nếu tôi trả lời sai, không chỉ cổ mà toàn bộ tứ chi của tôi đều có thể bị xé toạc. Rõ ràng là bây giờ không phải là lúc để đùa giỡn.

“Đừng lo lắng quá, ngoài việc mua thịt cho con bé, tôi thực sự không làm gì khác.”

Và khi tôi nói mua thịt cho cô bé, không phải là tôi đưa Nelly đến một nhà hàng xa xôi nào đó đâu. Làm như vậy không an toàn vì có thể bị hiểu nhầm là bắt cóc trẻ em.

Vì vậy, tôi đã chọn nướng thịt tại gia. Tôi thậm chí còn mua một bếp nướng và vỉ nướng mới chỉ để làm vậy.

“Sao em không tự hỏi Nelly thử nhỉ?”

“….”

Rashid im lặng nhìn tôi. Sau đó, như thể đổi ý, cậu ta buông cổ áo tôi ra.

Bây giờ tôi đã chính thức được xóa bỏ mọi nghi ngờ.

“Anh. Đi. Mau. Đi.”

Nhưng mặc dù sự nghi ngờ đã biến mất, sự ngờ vực của Rashid đối với tôi vẫn không hề suy giảm. Cậu ta vẫn nhìn tôi đầy cảnh giác.

"Em thậm chí còn ăn thịt tôi nướng, và giờ em cố đuổi tôi đi à? Đối với một người bạn thì thế là hơi quá đáng, phải không? Đau lòng lắm đấy."

“Tôi. Không. Có. Bạn. Và. Tôi. Không. Muốn. Có. Bạn.”

Rashid từ chối không muốn dính líu gì đến tôi. Không chỉ tôi – Rashid luôn cư xử như vậy với mọi người xung quanh.

Cậu ta luôn chọn ở một mình.

“Em cứ định tiếp tục hành động như thế này sau khi vào Hội sao?”

“Tôi. Không. Cần. Anh. Quan. Tâm. Đó. Là. Việc. Của. Tôi.”

“Nếu cứ như vậy, em sẽ không trụ được lâu đâu. Học viện và Hội là hai nơi hoàn toàn khác biệt. Em nên cởi mở hơn chút đi. Là một người hòa đồng…”

Bùm!

Rashid đã hết kiên nhẫn vì tôi cứ cằn nhằn mãi, và rồi cậu ta đấm mạnh vào bức tường bằng nắm đấm to lớn của mình.

Rắc!

Chỉ cần một cú vung nắm đấm của cậu ta cũng khiến bức tường nứt ra và sụp đổ. Nó không chỉ bị vỡ mà còn biến thành cát bụi.

Nếu nắm đấm đó nhắm thẳng vào đầu tôi, tôi sẽ thế nào? Có lẽ đầu tôi sẽ nát như một quả dưa hấu bị đánh bằng gậy bóng chày.

“Tôi. Không. Cần. Anh. Quan. Tâm. Đó. Là. Việc. Của. Tôi.”

Rashid cảnh cáo tôi bằng giọng trầm như thể cậu ta sẽ không ngần ngại dùng nắm đấm với tôi nếu còn lảm nhảm tiếp.

Nhưng tôi vẫn quyết định nói tiếp.

Vì Rashid thực sự không muốn đánh tôi. Ngay từ đầu cậu ta đã không phải là loại người có gan lớn đến vậy.

“Nghĩ lại thì có vẻ như em vẫn chưa nói với Nelly rằng em đang có ý định gia nhập Hội nhỉ.”

“…”

“Em định giấu chuyện này ngay cả với người thân duy nhất của mình sao?”

Lý do Rashid định bỏ học ngay lập tức và gia nhập Hội hoàn toàn là vì tiền. Để thoát khỏi ngôi nhà tồi tàn này.

Và quan trọng nhất vẫn là Nelly. Rashid đã đưa ra quyết định rằng cậu không thể để Nelly tiếp tục sống trong ngôi nhà cũ kỹ như thế này nữa.

Nhưng Nelly sẽ nghĩ sao? Anh trai cô, rời khỏi một học viện tốt chỉ vì cô...

Tất nhiên, một cô bé trưởng thành như Nelly sẽ không bao giờ chấp nhận việc anh trai mình bỏ học.

Đó là lý do tại sao Rashid không dám nói sự thật cho Nelly.

“Dù bây giờ có giấu được thì cuối cùng cũng sẽ bại lộ thôi.”

Khi cậu ta gia nhập Hội, cậu ta sẽ khởi đầu bằng việc chuyển khỏi ngôi nhà này, thay đổi hoàn toàn môi trường sống của mình. Nelly chắc chắn sẽ không bỏ lỡ điều đó.

"Hơn nữa, Nelly là một đứa trẻ khá thông minh, đúng không? Con bé sẽ phát giác ra mọi thứ, nhiều nhất là một tuần."

“…”

Rashid không đưa ra quyết định này vì lý do xấu. Cậu thực hiện những hành động này là vì muốn chăm sóc cho gia đình mình.

Ai trên thế giới này có thể chỉ trích Rashid vì những việc cậu ấy đang làm chứ? Trên thực tế, chúng ta nên động viên cậu ấy trong hoàn cảnh này.

“Vì vậy, tôi tình cờ có một ý tưởng khá hay trong đầu.”

Vì cậu ấy đang trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, tôi quyết định giúp Rashid một cách tự nguyện. Nếu như đồng đội của tôi gặp rắc rối, tôi không thể chỉ đứng nhìn. Mặc dù không nhiều, nhưng cũng giúp ích được phần nào.

“Tôi. Không. Cần. Giúp.“

Nhưng Rashid quay lưng lại với tôi mà không thèm nghe tôi đề xuất.

Tôi tặc lưỡi và nói về phía tấm lưng rộng của Rashid.

“Chậc. Ngoan cố đến cùng à? Đây là lúc kén chọn cơm nóng hay cơm lạnh sao? Hay là vì không tin tôi nỗi một lần?”

Đây là câu hỏi cuối cùng của tôi dành cho Rashid. Nếu cậu ấy định từ chối ngay bây giờ, tôi sẽ từ bỏ mọi ý định giữ Rashid lại.

Cứ thư thả mà làm bài kiểm tra thực hành với Moon Shin-chung thôi.

“Tôi. Không. Tin. Bất. Kỳ. Ai.”

Rashid vẫn không thay đổi quyết định. Và với những lời đó, cậu quay người và bước vào trong.

Cạch!

Cậu ta thậm chí còn khóa cửa từ bên trong.

"Khoan đã, ít nhất cũng nên trả đồ cho tôi chứ, em không định ăn xong rồi chuồn đâu ha?"

Bùm bùm!

Tôi gõ vào cánh cửa sắt nhiều lần.

“…”

Nhưng tôi không nghe thấy bất kỳ phản hồi nào từ bên trong.

Có vẻ như hai đứa đó ăn xong chuồn thật rồi.

***

Tôi không thể cứ thế mặc kệ và giao nộp lò và vỉ nướng như thế này được. Tôi cần phải đền đáp lại họ bằng cách tương tự.

Hôm sau, ngay khi mặt trời vừa ló dạng, tôi lập tức rút điện thoại ra và gọi tới một người.

«U là trời. Có chuyện gì thế, mới sáng sớm mà? Bộ nhóc đổi ý hả?»

Tôi gọi đến số của Ryu Jung-min, Trưởng hội của Yeon-wol.

“Không phải. Tôi có chuyện muốn hỏi nên mới gọi điện cho cô.”

«Vào giờ này?»

«vì nó khẩn cấp lắm nên tôi mới làm vậy.»

«Thôi được. Dù sao thì, ta cũng chẳng có việc gì để làm cho đến khi bắt đầu giờ làm việc. Cứ nói đi.»

Ryu Jung-min cho phép tôi tiếp tục cuộc trò chuyện, và tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề.

“Liên quan đến hợp đồng của Hội.”

«Hợp đồng?»

“Theo quy định, học viên năm nhất và năm hai của Học viện quân sự Han-yul không được ký hợp đồng, đúng không?”

«Về mặt hình thức thì đúng. Đó là lý do tại sao mọi người đều lợi dụng kẽ hở là bỏ học.»

Để gia nhập Hội với tư cách là học viên của Học viện Quân sự Han-yul, bạn phải ít nhất là năm thứ ba. Nếu muốn gia nhập sớm hơn, bạn cần phải rời học viện.

Thoạt nhìn, có vẻ bỏ học và nhanh chóng gia nhập hội sẽ có lợi hơn, nhưng ngay khi ngồi vào bàn đàm phán, suy nghĩ đó có thể sẽ thay đổi.

Bởi vì số tiền thanh toán ban đầu là khác nhau.

Bạn có thể nghĩ về nó như thị trường việc làm. Nó giống như mức lương khởi điểm của người tốt nghiệp đại học và người tốt nghiệp trung học khác nhau.

Ở thế giới của thức tỉnh giả, cũng tương tự như vậy.

Dù sao.

Tôi quyết định chuyển sang câu hỏi kế tiếp.

“Nếu học viện phát hiện có học viên bỏ học để ký hợp đồng thì sao?“

«Tất nhiên là học viện sẽ không chấp thuận rồi. Một học viên bỏ học để gia nhập hội không phải là điều khiến bọn họ vui mừng.»

“Nếu là một học viên có tiếng tâm thì sẽ là một đòn giáng mạnh vào học viện nhỉ.“

«Chính xác. Đó là lý do tại sao không có Hội nào có thể cướp được Arna trong bài kiểm tra thể chất cuối cùng. Đội an ninh quá chặt chẽ và có quá nhiều phóng viên xung quanh.»

Arna nổi tiếng đến mức các Hội khó lòng tiếp cận cô ấy. Nếu họ cố gắng tiếp cận cô ấy, các phóng viên sẽ ngay lập tức chụp lại và nhiều bài viết sẽ được lan truyền khắp nơi trên diễn đàn.

Hãy tưởng tượng thử xem, nếu tin tức lan truyền rằng một Hội đã đề xuất một hợp đồng với Arna, chỉ mới năm hai, vi phạm các quy tắc. Hội đó chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự chỉ trích dữ dội từ công chúng.

Hơn nữa, hiệu trưởng của Học viện quân sự Han-yul là Lee Min-ho, người đàn ông có thể thao túng phương tiện truyền thông một cách khéo léo. Miễn là ông ta còn phụ trách, Arna sẽ không gia nhập vào một Hội nào sớm được.

Arna chẳng khác nào con ngỗng đẻ trứng vàng. Lee Min-ho sẽ tìm đủ mọi cách để giữ chân cô lại học viện.

«Vậy rốt cuộc nhóc muốn nói gì? Gọi điện cho ta sớm đến vậy không phải chỉ để hỏi vài câu như thế này đấy chứ?»

“….”

«Đừng vòng vo nữa, cứ nói toẹt ra đê.»

Làm Trưởng Hội của một Hội nổi tiếng quả nhiên không tầm thường chút nào. Cô ấy ngay lập tức nhận ra rằng tất cả những câu hỏi ban đầu của tôi chỉ là mồi nhử. Đây có phải là sức mạnh của kinh nghiệm không?

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói ra ý định thực sự của mình.

“Thực ra, tôi gọi là vì có một yêu cầu muốn nhờ đến cô.”

Bíp—

«...Một yêu cầu? Từ ta?»

Bíp—

“Ừm… Chuyện đó không khó lắm đâu…”

Bíp—

Cứ cách một khoảng thời gian đều đặn, tiếng chuông thông báo lại làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa chúng tôi. Một cuộc gọi khác lại đến trong khi chúng tôi đang trò chuyện.

“Tôi có thể cúp máy một lát được không?“

«Được thôi, cứ thông thả. Chỉ cần đừng để ta đợi quá lâu. Dù gì ta cũng là một người bận rộn mà.»

“Tôi sẽ xong nhanh thôi.”

Tôi tạm dừng cuộc gọi với Ryu Jung-min và bấm nghe cuộc gọi vừa đến.

Ai lại gọi vào giờ này nhỉ? Là một số lạ.

Bíp.

«Cuối cùng anh cũng bắt máy rồi. Mới sáng sớm mà ai gọi nói chuyện với anh thế? Anh luôn nổi tiếng vậy à?»

Giọng nói khô khan đó khiến tôi phải ngáp trước khi kịp hiểu những gì em ấy nói.

Đó là kỹ sư Yoo Ji-woo thuộc Bộ phận kỹ thuật.

“Gọi anh có chuyện gì?”

“Còn có thể là chuyện gì nữa? Em gọi tới anh thì chỉ có một lý do thôi.”

Leng keng!

Tôi nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào nhau qua loa.

Sau đó Yoo Ji-woo thông báo với tôi.

«Hoàn thành rồi. Cái thìa ấy.»

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Hóng quá hóng :))
Xem thêm
Đăng đúng lúc sắp ngủ, lại phải thức thêm rồi 🥵
Xem thêm