72— Cần được quan tâm(1)
Vào ngày thi thực hành, tôi đã dành chút thời gian ghé thăm phòng nghiên cứu trước khi bài thi bắt đầu.
Tôi đến đây để gặp Yoo Ji-woo.
“Anh muốn giảm độ nhạy xuống một tí.”
“Hả? Độ nhạy?”
Mục đích của chuyến ghé thăm là để điều chỉnh chiếc thìa, vì thế tôi đã đưa chiếc thìa tôi đang cầm cho Yoo Ji-woo. Đó là một chiếc thìa bằng thép không gỉ, loại mà bạn thường thấy ở căng tin.
Ít nhất thì bề ngoài trông giống vậy.
“Độ nhạy được đặt hơi cao so với độ nhạy mà anh thường dùng.”
Nhìn chung, hiệu suất của nó gần giống như chiếc thìa tôi từng dùng trước đây.
Ngoại trừ khi sử dụng kỹ năng Telekinesis. Chỉ cần một lực nhỏ cũng đủ làm cho chiếc thìa bay đi xa, khiến việc điều khiển chính xác trở nên bất khả thi.
“Em làm được không?”
“Được chớ, dễ ẹt. Đưa nó đây.”
Yoo Ji-woo đặt hộp đồ ăn vặt tên Pringles sang một bên và tiến đến khu đặt thiết bị thí nghiệm. Có máy tính và nhiều thiết bị không biết tên khác nằm rải rác xung quanh.
“Ngoài độ nhạy, còn gì nữa không? Anh muốn chỉnh gì khác không?”
“Không, mấy cái còn lại đều ổn.”
"Hiểu rồi."
Bụp!
Yoo Ji-woo đặt chiếc thìa vào bên trong thiết bị thí nghiệm, sau đó một cửa sổ được kết nối với màn hình xuất hiện.
Đó là chương trình điều chỉnh thông số kỹ thuật của thìa.
Yoo Ji-woo gõ bàn phím liên tục và nhanh chóng làm việc.
“Nhân tiện…”
Vào giữa lúc này.
Có vẻ như Yoo Ji-woo đang tò mò, hơi mở miệng và nheo mắt lại nhìn.
“Cái người khổng lồ đằng kia là ai thế?”
“Người khổng lồ? Ồ, ý em là Rashid nhỉ?”
Ngoài Yoo Ji-woo và tôi, còn có một vị khách khác có mặt trong phòng nghiên cứu – Rashid.
“Không cần bận tâm đến Rashid đâu. Em ấy chỉ tới đây để xem thôi.”
“Không, không được. Cậu ta to quá. Nơi này vốn đã đủ chật chội rồi.”
Việc thêm một người nữa khiến phòng thí nghiệm trở nên chật chội lạ thường – tất cả là do kích thước khổng lồ của Rashid. Ngay cả khi đứng yên, cậu ấy vẫn tỏa ra sự hiện diện áp đảo. Theo quan điểm của Yoo Ji-woo, cái thân hình to lớn này chắc chắn sẽ gây mất tập trung.
"À đúng rồi."
Tôi quay sang Rashid, chợt nảy ra một ý tưởng.
“Đã mắc công đến đây rồi, sao em không đưa thứ gì đó cho người ta sửa đi? Trông em ấy nhỏ xíu thế thôi, chứ là một kỹ sư khá có năng lực đấy.”
“Kỹ sư. Có. Năng. Lực…”
Rashid nghĩ một lát rồi lấy chiếc mũ sắt mà cậu mang theo ra.
“Tôi. Cần. Sửa. Cái. Này.”
Chiếc mũ sắt có dấu hiệu rõ ràng cho thấy nó đã được sử dụng quá lâu – khắp mũ có những vết đen, nhiều vết xước và trông như thể nó có thể nứt ra bất cứ lúc nào.
“Gì cơ? Cậu muốn tôi sửa cái mũ nát này á?”
Nhưng Yoo Ji-woo, rõ ràng không mấy tán thành với ý tưởng sửa mũ sắt, cau mày.
“Các người coi tôi là gì thế? Các người nghĩ tôi dùng phòng nghiên cứu này chỉ để sửa rác thôi hả?”
“Anh sẽ trả tiền hậu hĩnh cho em.”
“Cứ đưa cho em cái mũ sắt đó đi. Em sẽ làm cho cậu ta một cái mới tinh.”
Ngay cả một kỹ sư thiên tài cũng không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của tiền bạc. Yoo Ji-woo nhếch môi, nhanh chóng giật lấy mũ của Rashid.
Nhưng chỉ trong vài giây sau.
“Trời đất ơi!”
Yoo Ji-woo hét lên một tiếng thật lớn, đó là tiếng hét lớn nhất mà tôi từng được nghe.
Sau đó em ấy bịt mũi.
“Mùi gì thế này? Chiếc mũ sắt này rơi xuống cống hay gì thế?”
“Không. Không phải.”
“Nhưng tại sao mùi lại tệ dữ vậy?”
“Đó. Là. Mùi. Từ. Đầu. Tôi.”
Rashid chỉ tay về phía da đầu của mình. Mũ sắt nặng mùi là đương nhiên, vì cậu ta đã đội nó suốt nhiều năm mà.
Cái mũ không chỉ toát ra mùi mồ hôi mà còn có mùi hôi thối lẫn bên trong.
“Cậu nên thay dầu gội trước khi thay mũ sắt đi...”
Bùm!
Yoo Ji-woo ném chiếc mũ vào góc phòng nghiên cứu, sau đó nhanh chóng quay lại gõ bàn phím.
“Ugh, mũi vẫn ngứa kinh khủng…”
Để mà nói thì, Yoo Ji-woo không có đủ tư cách chê bai người khác đâu. Tại phòng nghiên cứu của em ấy đã khá nặng mùi rồi.
Mùi dầu, mùi thuốc súng và mùi thức ăn quyện vào nhau nồng nặc trong không khí, tạo nên một bầu không khí mà người thường e rằng khó lòng chịu đựng nổi dù chỉ một tiếng đồng hồ.
Tất nhiên, tôi đã thích nghi với hoàn cảnh này rùi.
“Chúng ta vẫn còn thời gian trước khi thi nhể. Chắc anh đánh một giấc đây.”
Bụp!
Tôi quyết định nghỉ ngơi để điều chỉnh lại thể trạng và thả lưng mình xuống chiếc ghế sofa mà Yoo Ji-woo thường dùng.
“Ơ kìa! Đó là chỗ của em mà!”
“Chỉ mượn xíu thôi.”
“Thôi được, ít nhất hãy cởi giày ra trước khi nằm xuống!”
Tôi nghĩ tôi hiểu tại sao Yoo Ji-woo lại ngủ ở đây rồi – chiếc ghế sofa thoải mái đến kỳ lạ. Mặc dù bám đầy bụi, nhưng nó êm ái hơn nhiều so với hầu hết các loại giường khác.
“Rashid, em cũng nên nghỉ ngơi đi.”
"Được."
Rashid gật đầu và nhanh chóng nằm xuống sàn, dùng những mảnh rác vương vãi làm tấm thảm tạm bợ.
Quả nhiên người xuất thân từ đường phố có thể ngủ ở bất cứ đâu mà không cần quan tâm đến vị trí.
“Này! Các người đang làm gì ở đây thế!”
Yoo Ji-woo không thể ngồi yên khi thấy hai tên đàn ông thản nhiên chiếm phòng nghiên cứu của mình.
Yoo Ji-woo túm lấy cổ áo Rashid và kéo mạnh hết sức.
“Cậu nghĩ đây là câu lạc bộ chắc? Cút mau, cậu đang làm phiền tôi đấy! Cút ngay!”
Nhưng Rashid không hề nhúc nhích một inch nào. Dĩ nhiên. Làm sao một cô gái nhỏ bé như vậy có thể di chuyển được thân hình đồ sộ của Rashid?
"Ê!"
Bụp! Bụp!
Cuối cùng, Yoo Ji-woo thậm chí còn dùng chân đá để đuổi Rashid đi.
“….”
Tuy nhiên, Rashid không hề có phản ứng gì, cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Và tôi cũng vậy.
***
Đing!
Tín hiệu kết thúc trận chiến mô phỏng vang vọng khắp Phòng mô phỏng, và đám quái vật tràn ngập khắp nơi đều biến mất không dấu vết.
“Phù…”
Cuối cùng, bài thi thực hành đã kết thúc. Arna lau mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay.
“Arna! Làm tốt lắm!”
Sau đó, Baek Joo-hee nhanh chóng chạy đến chỗ Arna. Không giống như Arna, Baek Joo-hee trông tươi tắn và tràn đầy năng lượng. Không một giọt mồ hôi nào đọng trên mặt cô ấy.
“Đúng như mong đợi từ một thức tỉnh giả hạng S! Một mình hạ gục nhiều quái vật như vậy quả thật rất ấn tượng!”
Thực ra, Baek Joo-hee hầu như không làm gì trong suốt bài thi thực hành này. Việc duy nhất cô ấy làm được là dọn dẹp vài con quái vật cấp thấp đi lạc.
Còn Arna thì lo hết phần còn lại.
“À… mà, Baek Joo-hee này, cậu có ổn thiệt không?”
"Tôi?"
Mặc dù bài thi tiến hành theo cặp, nhưng điểm số lại được tính riêng lẻ. Điểm số được tính dựa trên sự đóng góp vào trận chiến.
“Tôi đã nói rồi mà, tôi không quan tâm đến điểm số lắm đâu. Đủ điểm vượt qua là vui rồi.”
“Ò…”
"Quan trọng hơn!"
Sau đó, Baek Joo-hee khoác tay Arna.
“Thi xong rồi thì chúng ta cùng đi ăn thôi, để ăn mừng ấy, tôi bao!”
“Đi ăn à…?”
Học viên hoàn thành bài thi được tự do rời khỏi sân tập luyện trong nhà mà không cần phải chờ đợi thêm. Vì Arna vừa hoàn thành bài thi của mình, nên không có lý do gì để nán lại lâu hơn.
“…”
Nhưng Arna do dự. Ánh mắt cô hướng về lối vào của sân tập luyện chứ không phải lối ra.
“Ừm… Hình như tôi để quên đồ… hẹn lần sau nha?”
“Hở? Cậu quên thứ gì à? Để tôi đợi cậu ở đây nhé.”
“Thôi! Không cần phiền phức vậy đâu!”
Arna nhanh chóng thoát khỏi cánh tay của Baek Joo-hee.
“Cậu cứ đi trước đi… Tại tìm món đồ đấy tốn thời gian lắm…!”
Bỏ lại Baek Joo-hee ngơ ngác, Arna nhanh chóng chạy đến chỗ khán đài.
***
Lý do Arna không rời khỏi sân tập luyện trong nhà là vì sắp đến lượt Shin Yoon-seong.
“…”
Vì sao Arna lại đi đến tận chỗ ngồi dành cho khán giả chỉ để xem Shin Yoon-seong, bản thân cô cũng khó mà giải thích được. Khi cô trở về thực tại, cơ thể cô đã đưa cô đến đây.
—Tiếp theo, Nhóm 8: Shin Yoon-seong, Rashid Belkalem.
Dạo gần đây, tần suất tương tác giữa Arna và Shin Yoon-seong đột ngột giảm mạnh.
Với Arna, đây hẳn là tin đáng mừng. Rốt cuộc, Shin Yoon-seong phiền phức cuối cùng cũng đã biến mất.
“Haaa…”
Thế nhưng, lồng ngực cô lại quặn thắt đến lạ. Một cảm giác nặng trĩu khôn tả cứ đè chặt trái tim Arna, hệt như có một tảng đá khổng lồ đang ngự trị bên trong.
Nếu buộc phải định nghĩa thứ cảm xúc này... có lẽ nó gần với nỗi buồn nhất. Mà cảm giác ấy, lại bắt nguồn từ chính sự cô đơn.
“Thật nực cười! Tại sao tôi phải…!”
Không đời nào chuyện đó lại xảy ra được. Lắc đầu dữ dội, Arna cố gắng phủ nhận cảm xúc của chính mình, nhưng điều đó chẳng hề làm lu mờ sự hiện diện của Shin Yoon-seong.
Ngược lại, hình ảnh của cậu càng khắc sâu hơn vào tâm trí cô, chứ không hề phai mờ đi.
“Không hiểu nổi… Tại sao mình lại cảm thấy thế này….”
Shin Yoon-seong chẳng qua chỉ là một tên phản diện. Một kẻ phản diện cực kỳ xấu xa luôn khiến cuộc sống của Arna trở nên khó khăn. Vậy mà, vì những lý do mà cô không thể lý giải, cô lại bị cuốn hút một cách lạ kỳ bởi cậu ta bất chấp tất cả những điều tồi tệ kia.
Càng nghĩ, tâm trí của cô càng trở nên hỗn loạn. Tựa như nỗ lực gỡ rối một nút thắt ngày càng xoắn hơn sau mỗi lần kéo.
Đùng! Đùng!
Ngay lúc đó, hai nam sinh bước vào Phòng mô phỏng. Đúng như dự đoán, là Shin Yoon-seong và Rashid.
Arna vô thức nín thở.
—Đợi đã! Học viên Shin Yoon-seong!
Ngay trước khi bài thi bắt đầu, trợ giảng tiến hành bài thi đã quát lớn.
—Mấy đứa làm gì thế? Đang cõng nhau hả?
Ngay khi Shin Yoon-seong bước vào Phòng mô phỏng, cậu ta liền nhảy lên lưng Rashid, người theo bản năng đỡ chân Shin Yoon-seong.
Rõ ràng là bọn họ đã tính toán từ trước.
—Các em tưởng bài thi này là trò đùa à? Xuống ngay!
Nhưng Shin Yoon-seong không có ý định xuống. Hành vi của cậu ta cho thấy cậu ta có kế hoạch tiếp tục làm bài thi như hiện tại.
XÌIIIIII—
Rất nhanh, địa hình bên trong Phòng mô phỏng dần hiện ra. Quái vật và quái vật cấp thấp cũng được triệu hồi như một mục tiêu.
Shin Yoon-seong cất tiếng.
—Em có thấy chúng ở đằng kia không? Tôi sẽ xử lý những con ở xa. Phần còn lại giao cho em đấy.
—Rõ.
Ngay khi cuộc họp chiến lược kết thúc, Rashid lao về phía chiến trường một cách dữ dội với Shin Yoon-seong trên lưng.
RẦM!
Tuy hai cánh tay không thể dùng được nữa. Nhưng Rashid vẫn còn bộ phận khác trên cơ thể, cậu nghiền nát kẻ thù bằng chân và kết liễu bằng cách đập chúng bằng đầu.
Keng—!
Đồng thời, Shin Yoon-seong dùng chiếc thìa đáng tin cậy của mình để đối phó với những quái vật cấp thấp lảng vảng gần rìa sân đấu.
Mặc dù trông khá mắc cười, nhưng bọn họ phối hợp rất ăn ý. Từng chuyển động đều mượt mà, liền mạch, như thể họ là một khối thống nhất, không tốn chút sức lực thừa thãi nào.
Nhưng…
—Ê khoan! Kimite ngã xuống rồi. Chúng ta lui tí đi. Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ bị say xe mất… Oẹ…!
“…”
Dù vậy, Shin Yoon-seong vẫn là Shin Yoon-seong.
Và cái khía cạnh thảm hại ấy của cậu ta vẫn không hề thay đổi.


3 Bình luận