67— Người đàn ông vô thần(4)
Những nỗ lực của tôi nhằm thay đổi suy nghĩ của Rashid vẫn tiếp tục. Trong mấy ngày qua, tôi đã theo dõi Rashid không ngừng nghỉ.
Bất kể Rashid ở đâu, tôi luôn ở gần đó. Cho dù đó là trong giảng đường của khoá học đại cương, trong lúc ăn, trong khi tập luyện riêng, thậm chí khi sử dụng phòng tắm công cộng, tôi luôn ở ngay bên cạnh Rashid, thoa xà phòng.
Lúc đầu, Rashid có vẻ không để tâm đến việc tôi có bám theo cậu ta hay không. Có lẽ cậu ta nghĩ rằng nếu cậu ta lờ tôi đi đủ lâu, cuối cùng tôi sẽ chán mà rời đi.
“Này. Dừng. Theo. Tôi.”
Tuy nhiên, vì sự kiên trì của tôi không có dấu hiệu dừng lại, Rashid cuối cùng đã đầu hàng. Cậu ta không còn lờ tôi đi nữa và nói chuyện trực tiếp với tôi.
“Dù. Anh. Có. Bám. Theo. Tôi. Thế. Nào. Tôi. Cũng. Sẽ. Không. Làm. Bài thi.”
“Tại sao em không làm thế?”
“Tôi. Sẽ. Bỏ. Học.”
“Vậy, tại sao em lại bỏ học?”
Rashid đã thông báo rằng cậu sẽ rời học viện trước bài thi thực hành sắp tới này. Nhưng cậu không tiết lộ lý do chi tiết đằng sau quyết định bỏ học của mình.
Tôi tò mò về lý do. Tại sao Rashid lại đột nhiên chọn bỏ học?
Nhân tiện, đây là một kịch bản mà tôi chưa từng thấy trong trò chơi. Vì vậy, đây là điều tôi cần biết thêm.
“Nếu. Tôi. Nói. Cho. Anh. Biết. Lý. Do . Anh. Có. Ngừng. Theo. Dõi. Tôi. Không?”
“Tôi sẽ quyết định sau khi nghe xong.”
Nếu cậu ta không tiết lộ điều đó ở đây, cuộc chiến kéo co mệt mỏi này vẫn sẽ tiếp tục. Rashid dường như muốn tránh điều đó và bắt đầu nói.
“Tôi. Phải. Ký. Hợp. Đồng.”
"Hợp đồng?"
Khi tôi nghiêng đầu, Rashid lấy một tờ giấy từ trong túi ra và đưa cho tôi.
“Đây là… một hợp đồng của hội.”
Đó là một hình thức mà tôi khá quen thuộc. Tôi nhớ đã nhận được một hợp đồng tương tự từ Ryu Jung-min, Trưởng Hội của Yeon-wol.
Rashid cũng đã nhận được một hợp đồng. Khi xem kỹ bản hợp đồng hơn, cái tên “Geumseonggak” đã thu hút sự chú ý của tôi.
Nhân tiện, Geumseonggak là một trong năm Hội lớn đại diện cho Hàn Quốc.
Nói cách khác, đó là một tập đoàn lớn.
“Họ đã đưa ra mức phí ký hợp đồng khá cao à.”
“Đúng.”
“Thời gian quyết định là đến tuần sau, đúng không?”
“Đúng.”
Có một lý do khiến Rashid vội vã từ bỏ. Đó là vì hợp đồng này có thời gian giới hạn. Nếu không đưa ra quyết định vào tuần tới, tất cả các điều khoản hiện tại sẽ không còn hiệu lực.
Rashid đã phán đoán rằng cậu không thể bỏ lỡ cơ hội này.
“Tuy nhiên, không phải là quá sớm để ký hợp đồng sao? Rashid, một người có tiềm năng như em còn có thể hưởng lợi hơn nếu dành nhiều thời gian để tăng giá trị thị trường của mình.”
Rashid vẫn là học viên năm nhất. Cậu ta có tiềm năng phát triển vô hạn. Nếu Rashid ở lại và tiếp tục đi học, cậu ta chắc chắn sẽ trở thành một thức tỉnh giả tuyệt hơn cả hiện tại.
Đương nhiên, giá trị thị trường của cậu ta cũng sẽ tự nhiên tăng theo.
“Tôi phải. Ký hợp đồng. Ngay bây giờ.”
Nhưng Rashid dường như không muốn chờ đợi cái tương lai xa vời đó. Cậu vẫn kiên quyết.
“Tôi. Đã. Nói. Cho. Anh. Biết. Lý. Do. Rồi. Tôi đi đây.”
Nói xong, Rashid đứng dậy và rời đi. Tôi không đuổi theo cậu ta nữa.
Tôi chỉ nhìn cậu ta từ xa.
“Một hội à…”
Thỉnh thoảng có trường hợp một học viên ký hợp đồng với một bang hội trước khi tốt nghiệp.
Có thể có nhiều lý do. Ví dụ, một số người không thể thích nghi tốt với cuộc sống ở học viện, hoặc họ đang cần gấp một khoản tiền lớn.
Lý do của Rashid có thể rơi vào một trong những trường hợp này.
…
Nhân tiện, từ nãy đến giờ, sau đầu tôi thỉnh thoảng lại ngứa ran, cảm giác như có ai đó gãi nhẹ, khá là khó chịu.
Không phải là tôi bị chấy rận trên đầu. Mà là vì có người đằng sau cứ nhìn chằm chằm tôi.
Vậy thì đó là ai? Tôi quyết định quay lại và kiểm tra.
“Éc…”
Ở đó, ngay sau lưng tôi, Arna đang đứng. Khoảnh khắc mắt chúng tôi chạm nhau, Arna hơi giật mình.
“Là cậu.”
Có chút bất ngờ khi Arna đã theo dõi tôi suốt thời gian qua. Tại sao cô ấy lại làm vậy?
Tôi quyết định hỏi thẳng.
“Cậu có điều gì muốn nói với tôi không?”
“Hả? À, ờm… ừm…”
Nhưng Arna không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng. Lời cô ấy nói cứ lắp ba lắp bắp, và cô ấy thậm chí còn bắt đầu toát mồ hôi vì lo lắng trong khi đảo mắt nhìn khắp nơi.
Vẻ mặt của Arna bối rối đến ngạc nhiên.
“Nếu cậu không có điều gì quan trọng để nói thì tôi xin phép đi trước đây.”
Khi hỏi một người mà người đó không nói ngay, có thể là không có việc gì nghiêm trọng. Tôi quyết định tiếp tục lên đường.
“Khoan, đợi một lát!”
Khi tôi bắt đầu bước những bước đầu tiên, Arna nhanh chóng túm lấy cổ áo tôi.
Sau đó cô ấy bắt đầu nói.
“Ừm, dạo này cậu có bận lắm không?”
“Cũng gần giống vậy.”
“Ừm… cậu đã tìm được đồng đội để làm bài thi thực hành chưa?”
“Chưa, tôi chưa tìm được.”
“Thật sao... vấn đề đó khá lớn, nhỉ...?”
Nói xong, cuộc trò chuyện của chúng tôi dừng lại. Arna ngừng nói.
…
Arna là người bắt đầu cuộc trò chuyện, nên hẳn phải có mục đích cụ thể đằng sau. Nhưng Arna chỉ đứng đó, gãi má.
Loại người gì thế này?
"Cậu tóm lấy tôi chỉ để hỏi câu đó thôi à?"
“C–Cái đó…”
“Nếu như không còn chuyện gì khác muốn nói, tôi xin phép cáo từ. Tôi đã nói rồi, tôi rất bận.”
“Hả!”
Tôi hất tay Arna ra và quay đi.
Bây giờ không phải là lúc để quanh quẩn bên Arna.
Tuần tới sẽ có bài thi thực hành. Tôi cần tìm đồng đội càng sớm càng tốt – nếu không, tôi có thể phải học lại khóa học.
Việc học lại một môn tự chọn là hoàn toàn không thể chấp nhận được.
“Khoan, chờ chút!”
Arna dường như đang gọi tôi từ phía sau, nhưng tôi quyết định phớt lờ cô ấy.
Suy cho cùng, Arna không phải là ưu tiên hàng đầu vào thời điểm này.
Sau khi các bài giảng chính trong ngày kết thúc, tôi rời học viện một lát và ghé thăm một khu phố gần đó.
Tôi đến một khu phố cũ đầy những ngôi nhà đổ nát.
Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là những biểu ngữ treo khắp nơi. Tất cả đều màu đỏ tươi, thu hút sự chú ý ngay lập tức.
[Cấm cưỡng chế di dời mà không có biện pháp tái định cư – đảm bảo quyền được sống!]
[Việc tái phát triển này phục vụ cho ai? Chẳng lẽ người dân phải chịu chết sao? Chúng tôi kịch liệt phản đối việc tái phát triển!]
[Chúng tôi chỉ muốn sống ở đây thôi!]
Mặc dù trời vẫn còn nắng, nhưng bầu không khí ở đây khá ớn lạnh. Không chỉ có biểu ngữ. Rác thải còn vương vãi khắp nơi trên lề đường, tàn tích của những tòa nhà đổ nát và tiếng mèo hoang rên rỉ không ngừng.
Thật khó để tìm thấy bất kì dấu hiệu con người nào ở đây, cũng không lạ gì khi đột nhiên có con ma nhảy ra hù tôi.
Nơi đây giống một khu ổ chuột thật.
“Nè, bộ đồ anh mặc trông giống của anh hai em lắm á.”
Nhưng ngay cả trong một khu vực tồi tàn như vậy, đó vẫn là nơi mọi người sinh sống. Một cô bé đến gần tôi và nói.
“Anh đang tìm anh hai em phải không?”
Cô bé là một đứa trẻ có lẽ thậm chí còn chưa vào tiểu học. Làn da ngăm đen và mái tóc xoăn xù của cô bé khá dễ nhớ.
Tên cô bé là Nelly Belkalem. Chỉ cần nhìn vào ngoại hình, người ta có thể biết ngay cô bé là em gái của Rashid.
Nelly cũng nhận ra tôi học cùng học viện với Rashid vì tôi đang mặc đồng phục của Học viện quân sự Han-yul.
“Anh hai em vẫn chưa về nhà, nhưng có chuyện gì không ổn sao?”
Cô bé không hề có dấu hiệu cảnh giác như người ta mong đợi ở một đứa trẻ. Hầu hết trẻ em ở độ tuổi này đều có xu hướng tránh xa người lạ.
Hơn nữa, Nelly nói tiếng Hàn rất lưu loát. Khả năng sử dụng ngôn từ của cô bé vượt xa anh trai mình.
“Anh hai em gây chuyện ở học viện ạ? Ảnh có bị đuổi học không?”
“Không phải đâu. Rashid đang sống tốt và không gặp rắc rối nào cả.”
“Phew. Tốt quá rùi.”
Nelly thở phào nhẹ nhõm. Việc cô bé lo lắng cho anh trai mình ở độ tuổi còn nhỏ như vậy quả thật rất ấn tượng.
Khi còn nhỏ, tôi thường nổi cơn thịnh nộ trước mặt mẹ, làm ầm ĩ về các món ăn kèm và không muốn đi nhà trẻ mỗi sáng. Tôi thậm chí còn bị bố cho ăn một cái bạt tai vào má.
Nhìn lại, tôi đã có một tuổi thơ xứng đáng được xuất hiện trong chương trình “My Precious Kid”.[note75110]
Mẹ ơi, bố ơi, con yêu hai người lắm.
“À mà, khu phố này có vẻ khá yên tĩnh nhỉ, xung quanh không có người nào khác sao?”
Tôi nhìn quanh khu phố. Trong suốt thời gian tôi nói chuyện với Nelly, không một ai đi qua.
“Mọi người đều rời bỏ nơi này vì việc tái phát triển, mấy tấm biểu ngữ ngoài kia đã cũ lắm rồi, hầu hết mọi người đều chọn rời đi ạ.”
Có vẻ như dự án tái phát triển đã được phê duyệt. Nhưng thực tế là các tòa nhà vẫn còn đứng vững, cho thấy việc xây dựng có thể vẫn còn lâu.
“Nhà Rashid ở hướng nào? Bố mẹ em ấy có ở nhà không?”
Thực ra, tôi không biết nhiều về Rashid.
Ngay từ đầu, khi thiết kế nhân vật Rashid, tôi chỉ thiết lập những chi tiết cơ bản nhất. Ngoài em gái, tôi không rõ liệu cậu ta có thành viên gia đình nào khác không.
“Bố mẹ ạ? Họ đều qua đời cả rồi.”
“ hả…!”
“Mẹ em đã bị người Hồi giáo đánh chết vì bí mật buôn rượu ở Ả Rập Xê Út.”
“…”
“Còn bố em thì bị cướp biển Somalia bắt và bị giết hại khi đang bán lá catha ở Biển Đỏ.”[note75111]
“…”
“Nhân tiện, lá catha cũng tương tự như thuốc á, nếu anh chưa biết.”[note75112]
“…”
Cô bé này thậm chí còn chưa học tới lớp một mà cái gì cũng nói ra được. Làm sao Rashid có thể dạy dỗ em gái mình thành ra thế này vậy?
À, thì, xét theo cách nói chuyện của cô bé – Rashid có thể là người anh trai kém thông minh hơn.
“Mà nè, tại sao anh lại hỏi về bố mẹ em thế?”
“Không có gì quan trọng đâu…”
Tôi định hỏi Rashid có nhắc gì đến chuyện bỏ học không. Hiếm khi thấy cha mẹ nào để con cái mình bỏ học dễ dàng như vậy. Tôi đã đi cả chặng đường đến đây với hy vọng vào điều đó, nhưng thật đáng thất vọng, chẳng có kết quả gì.
Ọttt~~~
Đúng lúc này, một tiếng bụng sôi ùng ục vang lên.
Thực ra, đó không phải là từ dạ dày của tôi mà là từ Nelly.
“Ờm, em vẫn chưa ăn trưa…”
“Đã muộn thế này mà em vẫn còn chưa ăn trưa á?”
“Họ có cho ăn ở nhà trẻ... nhưng hôm nay là món jajangmyeon(mỳ tương đen). Em không thể ăn jajangmyeon. Lỡ mà nước sốt bắn lên mặt em thì khó phân biệt lắm luôn.”
“…”
Nelly đã chuyển sang thứ mà chỉ có thể được mô tả là hài đen(đen thật đấy không có nghĩa bóng đâu). Tôi thấy mình khó có thể đáp lại câu đùa cợt này bằng những lời an ủi sáo rỗng.
Tôi không thể cười hay cảm thấy buồn về những gì cô bé nói.
Nelly Belkalem thực sự là một đứa trẻ có năng khiếu khiến người đối diện trở nên ngượng ngùng.
“Vậy chúng ta đi ăn nhé.”
Tôi không thể chỉ đứng nhìn một đứa trẻ chịu đói. Đây chính là lúc con người có trái tim phải sẵn sàng mở ví.
Biết đâu tôi có thể thuyết phục được Rashid bằng cách mời em gái cậu ta đi ăn.
“Em muốn ăn gì nào?”
“Thịt ba chỉ! Em muốn ăn thịt ba chỉ!”
Nelly không ngần ngại mà ngay lập tức chọn món ăn yêu thích của mình khi được hỏi.
Thịt ba chỉ? Tôi nghiêng đầu bối rối.
“Thịt ba chỉ là thực phẩm haram(cấm kỵ) mà, đúng không? Trước đó em đã đề cập rằng em xuất thân từ Hồi giáo.”
“Không sao hết ạ!”
Nelly nuốt nước bọt một lần trước khi tiếp tục.
“Cả em và anh hai đều không tin vào chuyện đó!”
***
Nếu Rashid phải chọn khoảnh khắc thú vị nhất trong cuộc sống thường ngày của mình, đó sẽ là lúc cậu được trở về nhà.
Mặc dù đó là một ngôi nhà tồi tàn với rất ít đồ đạc, nhưng cảm giác giống như đang sống trong khách sạn khi so sánh với nơi cậu từng sống ở quê nhà Bắc Phi.
Hồi đó, cậu thậm chí còn không có nỗi một ngôi nhà tử tế. Chỉ lấy mặt đất làm giường.
Ngay cả khi Rashid trốn khỏi quê hương để đến Pháp, cũng không có nhiều sự khác biệt. Cậu đã sống sót bằng cách ăn những mẩu bánh mì vụn mà mọi người ném vào cậu.
Bây giờ nhớ lại, cậu tự hỏi làm sao mình có thể sống sót được tới ngày hôm nay. Đến Hàn Quốc quả thực là một quyết định đúng đắn.
Ít nhất thì ở đây, cậu có một nơi thích hợp để gọi là nhà. Nước chảy bình thường và có lò sưởi trong những ngày lạnh giá.
Và cuối cùng, cậu cũng có thể gửi em gái mình đến nhà trẻ.
“…”
Năm sau, Nelly sẽ vào tiểu học. Chắc chắn sẽ tốn kém hơn bây giờ. Cậu phải gửi cô bé đến trường học, cho cô bé tiền tiêu vặt và chuẩn bị cho cô bé một căn phòng riêng.
Để thực hiện được mọi thứ, cậu cần phải chuyển đến một ngôi nhà lớn hơn. Điều này đòi hỏi một số tiền đáng kể.
Nhưng không cần phải lo lắng nữa. Cậu đã nhận được một công việc rồi. Với lại, họ còn cho cậu một khoản tiền thưởng khi ký hợp đồng. Với ngần ấy tiền, thuê một căn nhà vẫn đủ.
Đã đến lúc rời khỏi ngôi nhà cũ nát này rồi.
Két kéttt—
Rashid nắm lấy tay nắm cửa và mở. Ngay sau đó, Nelly sẽ chạy ra như một chú cún con.
Cô bé có lẽ sẽ hỏi tối nay ăn gì.
“Ô, anh hai về rồi!”
“…”
Nhưng trái với mong đợi của Rashid, em gái không ra đón cậu. Cô bé chỉ liếc nhìn thoáng qua từ chỗ ngồi của mình trên sàn phòng khách.
Ánh mắt của Nelly lại hướng về lò nướng.
Xèo xèo!
Một bữa tiệc nướng đang diễn ra cực kỳ sôi động ngay trong phòng khách. Một lò than hồng rực, một lò nướng nghi ngút khói và những lát thịt ba chỉ xèo xèo đến độ hoàn hảo đang chiếm trọn không gian phòng – những thứ lẽ ra chẳng bao giờ nên xuất hiện trong căn nhà này.
Rốt cuộc là từ đâu?
“Đừng đứng đực ra đó nữa. Mau đến đây ngồi xuống đi. Tôi đã chuẩn bị luôn phần của em rồi, Rashid.”
Vâng, tất cả là tại anh ta.
Người đàn ông ngồi đối diện với Nelly, đang nhàn nhã nướng thịt, không ai khác chính là người đã không ngừng theo dõi Rashid trong suốt mấy ngày qua.
Chính là Shin Yoon-seong.


4 Bình luận