74— Cần được quan tâm(3)
“Đấy chẳng phải là lời mời hẹn hò sao?”
"Hẹn hò?"
Nơi này là phòng nghiên cứu của Yoo Ji-woo. Tôi đã kể cho Yoo Ji-woo nghe về sự việc xảy ra ở giảng đường.
“Chính xác. Chị ấy bảo anh cùng đi xem phim. Nếu không phải hẹn hò thì là gì?”
Rồi, Yoo Ji-woo định nghĩa đó là một cuộc hẹn hò.
“Hừmm.”
Nhưng vẫn còn quá sớm để quyết định đó là một cuộc hẹn hò. Để chắc cú, tôi quyết định nghe ý kiến của người khác nữa.
“Rashid, em nghĩ sao?”
“Không. Biết. Gì. Hết.”
Rashid nằm trên sàn nhà lẩm bẩm.
Thật là một câu trả lời thiếu thông tin.
Đột nhiên lại mời đi hẹn hò, quá khó hiểu. Nói thật, tôi thấy chuyện này chẳng hợp lý chút nào. Liệu Arna, người chưa từng có cảm tình với tôi, lại thực sự muốn hẹn hò ư?
Trừ khi đó là một trận đấu tập mà chúng tôi thường chiến đấu với nhau.
“Em vẫn chưa chắc chắn lắm về mối quan hệ của hai anh chị, nhưng…”
Vào lúc đó, Yoo Ji-woo, người đang bận sửa máy, khẽ mở miệng.
“Không phải người ta vẫn thường nói rằng tình cảm giữa con người với nhau là không thể đoán trước được sao?”
“Ý em là gì?”
“Nhìn đằng kia kìa.”
Để ví dụ cho quan điểm này, Yoo Ji-woo chỉ vào Rashid đang nằm dài trong phòng nghiên cứu.
“Ai lại nghĩ rằng cục đá kia có thể nằm trên sàn phòng nghiên cứu như thế này chứ? Em vẫn thấy khó tin lắm.”
Cái đó tôi cũng đồng ý. Ai đâu ngờ Rashid sẽ thoải mái ngủ trưa ở đây?
Mới tháng trước thôi, Rashid và tôi còn là hai kẻ xa lạ chẳng hề liên quan đến nhau, vậy mà giờ, chúng tôi lại ở chung một không gian, hít thở cùng một bầu không khí. Đến một lúc nào đó, sự hiện diện của cậu ấy bên cạnh đã trở nên quá đỗi hiển nhiên.
“Em nói có đúng không?”
Mối quan hệ với Rashid đã thay đổi chỉ sau vài ngày ngắn ngủi, Phải chăng, mối quan hệ giữa tôi và Arna cũng đang dần khác đi?
Kiểu, khởi đầu từ kẻ thù chỉ biết gầm gừ với nhau mỗi ngày, giờ đây chúng tôi đã bước đến cái ngưỡng mời nhau đi hẹn hò ấy.
“Vậy, thứ bảy này anh có đi không?”
“Hửm? Em đang nói gì thế?”
“Gì thế cái choá gì? Anh đã nói là sẽ đi xem phim mà, nhớ không? Chúng ta đang nói về chuyện đó mà.”
“Ờ ha.”
Tôi đã tiết lộ những gì xảy ra sau đó.
“Anh vẫn chưa quyết định.”
“Hở…?”
Kenggg—
Đột nhiên, Yoo Ji-woo đánh rơi chiếc tua vít đang cầm, nó lăn một đoạn dài trên sàn.
“Anh vẫn chưa quyết định? Vậy là anh chỉ nhận lời mời hẹn hò rồi để nguyên như vậy thôi sao? Không trả lời gì cả?”
"Ừ."
“Anh có bị đần không?”
Yoo Ji-woo chửi tôi không chút do dự, sau đó bắt đầu thuyết giáo tôi.
“Sao anh lại làm thế hả? Khi nhận được lời mời hẹn hò, chẳng phải ai cũng biết nên trả lời ngay là có đi hay không sao?”
“Thật luôn?”
“Trời đất ơi.”
Yoo Ji-woo hơi há miệng ngạc nhiên.
“Vậy chị gái tên Arna kia chắc vẫn đang đợi hồi âm từ anh nhỉ?”
"Chắc vậy."
"Anh méo phải là con người."
Không phải con người ư? Tôi không nghĩ mình sẽ nghe điều này từ một kỹ sư lập dị. Việc tôi làm khủng khiếp đến vậy à?
“Anh. Là. Rác. Không. Thể. Tái. Chế“
“…”
Rashid, người thường rất kiệm lời, lại nói thế – chắc chắn là nghiêm trọng. Có vẻ như lần này tôi đã phạm phải một sai lầm lớn rồi.
“Anh định nằm trên sofa tới bao giờ nữa? Chẳng phải anh nên đi nhanh lên sao?”
“Hiểu rồi. Anh đi trước đây.”
Không còn cách nào khác ngoài việc trực tiếp đến gặp cô ấy. Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Ờm, nhân tiện.”
Trước khi bước ra khỏi phòng nghiên cứu, tôi do dự một lúc rồi liếc nhìn Rashid.
“Rashid, em đi cùng tôi nha?”
“Anh tự mình giải quyết đi!”
Yoo Ji-woo không thể chịu đựng được nữa nên đã hét lên đầy giận dữ.
***
“Hộc hộc…”
Vào chiều muộn, khi mặt trời gần lặn, Arna đang chạy trên đường đua được đặt tại sân tập luyện ngoài trời.
Bộp!
Lúc này cô chỉ muốn chạy. Chạy thật nhanh để quên đi hết những chuyện bực tức trong đầu.
—Thứ bảy này nhỉ? Chắc tôi không có thời gian đâu.
Nhưng dù cô có chạy thế nào đi chăng nữa, cô vẫn không thể thoát khỏi giọng nói đó. Nó vẫn còn quanh quẩn bên tai cô.
Ngay cả lúc này, khi đôi chân cô đang chuyển động mạnh.
“Ahhh! Thiệt tình, aaaagh!”
Càng nghĩ, cô càng thấy uất ức. Rõ ràng cô đã lấy hết can đảm để ngỏ lời cùng nhau xem phim. Vậy mà, những gì cô nhận lại chỉ là một câu trả lời nữa vời ấy.
“Đừng có khiến người ta mất mặt thế chứ...! Quá đáng lắm rồi đấy!”
Hơn nữa, Arna là ai? Cô là niềm tự hào của Học viện quân sự Han-yul và là một ngôi sao, đúng không? Mọi người đều ngưỡng mộ cô.
Nếu một người như Arna đã mở lời trước rồi, đáng lẽ cậu ta phải biết điều mà lẳng lặng làm theo, sao cậu ta lại dám do dự, thậm chí còn trì hoãn câu trả lời của mình chứ.
“Aghhhhhhh…!”
Điều đáng nói là thái độ của Arna – cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ Shin Yoon-seong.
Còn nơi nào trên thế giới có thể xảy ra tình huống nhục nhã như vậy?
“Không biết... vì sao mình lại hành động như thế này nữa?!”
Cô tại sao phải cố bám víu vào bộ phim này? Cô cũng đâu có muốn xem nó đến thế. Chỉ là hai tấm vé xem phim cô tình cờ nhận được thôi mà.
Vậy, vì lý do gì mà cô lại hành động như một đứa chỉ biết cam chịu?
Điều này chẳng giống Arna chút nào cả.
Bụp.
Arna dừng chạy một lúc, ôm chặt đầu gối và lẩm bẩm một mình.
“Rốt cuộc là sai ở đâu…?”
"Nhảm nhảm gì đấy?"
Một giọng nói khác phát ra từ sân tập luyện ngoài trời khiến Arna giật nảy mình nhìn lên và hướng về phía khán đài.
Đứng ở đó là Shin Yoon-seong.
"Sao mặt cậu lại đờ đẫn thế? Trông có khác gì ma nữ không cơ chứ?"
Lúc này mặt trời đã lặn hoàn toàn và bóng tối bắt đầu bao phủ lấy bầu trời.
Nhưng sân tập luyện ngoài trời thì khác hẳn. Những cột đèn được lắp đặt khắp nơi đang chiếu sáng rực rỡ cả sân, khiến người ta có cảm giác như đang đứng trên một sân khấu lớn vậy.
Bụp—
Và Shin Yoon-seong đã bước lên sân khấu đó.
“Tại… tại sao cậu lại ở đây…?”
“Tôi đến tìm cậu.”
“Tìm tôi ư? Vì sao lại tìm tôi?”
“Vì cậu, Arna.”
Vừa nghe cậu ta nói đến tìm mình, Arna bất giác nuốt khan. Đồng thời, một luồng ấm áp diệu kỳ nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể cô, kéo theo nhịp tim rộn ràng đến lạ.
Chắc là do chạy bộ thôi nhỉ? Hoàn toàn không phải vì Yoon-seong ở đây. Tuyệt đối không.
“C–Cậu cần tôi làm g… Ách…!”
Ngay lúc cô cố gắng bình tĩnh lại trái tim đang kích động của mình và bắt đầu nói, Arna vô tình cắn trúng lưỡi. Nước mắt lập tức chảy dài.
“Oww… Lưỡi, lưỡi của mình…”
"Đồ hậu đậu."
Lúc nào chẳng được, sao lại cứ phải canh đúng cái thời điểm tệ nhất này vậy.
Và nó đau lắm luôn.
“Thứ bảy tuần này phải không? Ngày chiếu phim ấy.”
“…!”
Trong giây lát, cơn đau của Arna dịu đi. Mắt cô mở to.
Cậu ta vừa nói gì cơ? Ngày chiếu phim? Cậu ta đến đây để cho cô câu trả lời à? Tai Arna dựng lên, tập trung hết sự chú ý vào Shin Yoon-seong.
Cơn đau đã biến mất từ lâu.
“Nhưng thứ bảy hơi bận. Tôi phải hút bụi, giặt quần áo. À, với lại, tôi cũng có lịch hẹn ở tiệm làm tóc vào ngày hôm đó.”
“…”
Quả nhiên là vậy. Cô đã đoán sẽ nhận được câu trả lời y hệt thế.
Tất nhiên là cô đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra nếu cậu ta từ chối lời mời đi xem phim rồi. Nhưng sao cô vẫn cứ bám víu vào chút hy vọng mong manh đó để làm gì chứ?
Rốt cuộc, cô chỉ đang tự làm khổ chính mình thôi.
“Tôi hiểu rồi… Nếu cậu không có thời gian thì cũng đành chịu…”
“Nhưng tôi vẫn sẽ đi.”
Tuy nhiên, lời nói của Shin Yoon-seong vẫn chưa kết thúc. Cậu ta đột nhiên thay đổi ý định và nói rằng cậu ta sẽ đi.
Trong giây lát, Arna không hiểu cậu ta nói gì nên nghiêng đầu.
“Cậu vừa nói gì cơ?”
“Tôi đã nói là tôi sẽ đi.”
“Nhưng cậu kêu có việc bận…”
“Mấy việc đó hoàn toàn có thể giải quyết xong trước buổi trưa.“
Hả? Đây là đồng ý thật rồi sao? Cô sẽ được đi xem phim với cậu ta vào thứ bảy này, chỉ hai đứa thôi sao?
Thật ư?
“Cậu lại ngẫn người nữa à? Có gì đáng ngạc nhiên thế?”
“T–Tại tôi tưởng... cậu sẽ từ chối.”
“Đây là vé miễn phí đấy. Ngu gì mà không đi.”
Cô vẫn chưa thể tin được. Yoon-seong đã nói rằng cậu ấy sẽ đi cùng. Đây có thật không, hay chỉ là một giấc mơ? Arna tự nhéo má mình.
“Ái!”
“Sao lại tự véo má thế kia.”
Shin Yoon-seong đưa thứ gì đó cho Arna, người đang xoa má. Là một lon soda. Vừa lấy nó ra khỏi túi nhựa.
“Muốn uống không?”
“Cola à? Cậu không có loại đồ uống thể thao nào sao…?”
“Ở đây chỉ có nước có ga thôi.”
Shin Yoon-seong cho xem bên trong chiếc túi, bên trong có đúng 2 lon coca.
“Cậu đang đưa cola cho một người vừa mới tập thể dục xong à? Cậu thiếu hiểu biết quá đấy.”
“Không muốn thì nhịn.”
“Ơ! Tôi đâu có nói là tôi sẽ không uống đâu, đúng không?”
Arna nhanh chóng cầm lấy lon cola. Lon lạnh như đá, vừa mới mua về. Hoàn hảo để làm mát cái đầu.
“…“
Nhưng Arna không mở ngay. Cô khẽ cau mày, trừng mắt nhìn nó.
Sau đó Arna mỉm cười.
“Hừ, cậu thật sự nghĩ tôi sẽ mắc phải cái bẫy nông cạn như vậy sao?”
"Nói gì tao lao thế?"
“Đổi đi.”
Arna giơ lon nước cô đang cầm về phía Shin Yoon-seong. Chắc chắn là có gì đó mờ ám trong lon cola này. Ví dụ như lắc mạnh lon trước khi đến đây.
Arna không dễ bị lừa bởi mấy trò như này đâu.
Cô sập bẫy quá nhiều lần rồi.
“Đúng là đồ đa nghi.”
Shin Yoon-seong vui vẻ đổi lon với cô. Hai người họ trao đổi lon nước đang cầm. Sau đó, cậu ta mở nắp lon một cách khoa trương.
Tách—!
“Ủa…?”
Trái với mong đợi của Arna, chiếc lon mở ra gọn gàng. Không có dấu hiệu rõ ràng nào cho thấy có sự can thiệp.
Ực, ực.
Sau đó Shin Yoon-seong tiếp tục uống cola trước mắt Arna. Thực sự không có gì bất thường ở lon này.
“Bây giờ cậu đã hài lòng chưa?”
“Ừm…”
Có vẻ như sự nghi ngờ của cô đã đi hơi xa. Xét cho cùng, chơi khăm ở đây có hơi quá đáng thật.
Arna cũng mở lon ra.
Xìiiiii...
Nhưng tai nạn sẽ xảy ra khi bạn mất cảnh giác. Ngay khi cô mở lon, một lượng lớn bọt cola bắn tung toé vào Arna.
Lách tách.
Sẽ không ngoa khi nói rằng Arna gần như bị ướt đẫm bởi phân nửa lon. Từ trán đến hàm – cola chảy dọc theo mặt cô.
Và Shin Yoon-seong thì không nhịn được cười khi chứng kiến cảnh tượng này.
“Tôi biết ngay là sẽ vậy mà, nên đã lắc cái lon của tôi trước.”
“…”
“Cảm giác thế nào khi rơi vào bẫy của chính mình? Óc thì như quả nho mà bày đặt tư duy ngược... hahaha—Ặc”
Bụp!
Arna ném mạnh lon nước đang cầm vào mặt tên đầu xỏ.
Trong khoảnh khắc ấy, cô đã quên mất một điều. Rằng người đứng trước mặt cô chính là Shin Yoon-seong.
Đúng là phản diện thì vẫn cứ là phản diện.
Mà lại còn thuộc loại tệ hết chỗ nói.


8 Bình luận
T thử đki bằng thẻ mastercard r vx ko đc