79— Sự kiện mở cửa học viện(4)
───
[Thông báo]
Tài khoản của ông Shin Yoon-seong vừa nhận được 255.000 KRW từ tài khoản 1726331 của [Ryu Jung-min]
•Ngân hàng Hàn Quốc
───
Cuối cùng, tôi cũng được Ryu Jung-min trả lại số tiền tôi đã cho cô ấy vay.
Cổ nói là sẽ chuyển khoản ngay khi trở về Hội, nhưng tận ngày hôm sau nó mới đến. Và ngay lúc mặt trời sắp lặn.
Thật khó tin khi một Trưởng Hội của một Hội lớn lại có hành vi vô liêm sỉ như thế.
…
Tôi đã tiêu hết khoảng 250.000 won chỉ trong vòng một ngày. Quá ư là nhiều.
Tôi chỉ định mua thẻ học viên thôi, nhưng không hiểu sao tôi cứ vướng vào Ryu Jung-min. Song phải trả tiền ăn uống cho cổ luôn.
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người xài tiền của người khác mà như tiền của mình vậy.
Tuy nhiên, bây giờ tôi đã lấy lại được tiền, đó chỉ còn là chuyện của quá khứ thôi.
—Mại dô mại dô, pizza Hawaii được đích thân Arna Kristin Dotir khen ngon đây! Nếu không mua bây giờ, thì sẽ phải đợi đến ngày mai đấy!
Dù sao.
Hiện tại, tôi đang ở khu ẩm thực để ăn tối. Tôi đã cân nhắc đến căng tin học viên, nhưng vì đang là lễ hội nên tôi nghĩ mình sẽ nếm thử vài ba món ăn ở đây.
—Hai chiếc pizza Hawaii cỡ lớn hả, có ngay!
Xe bán đồ ăn nổi tiếng nhất ở đây chắc chắn là tiệm pizza của Moon Shin-chung.
Nhờ Arna ăn pizza Hawaii lần trước mà mọi người đã đổ xô đến đây.
Hiệu ứng của người nổi tiếng quả thực rất tuyệt vời. Nếu không có Arna, ai sẽ sẵn sàng chi tiền ra cho loại pizza đó?
Với cái đà này, Moon Shin-chung rất có thể sẽ giành được giải xe đồ ăn bán chạy nhất.
“Ừm, để xem nào…”
Tuy nhiên, pizza Hawaii vẫn chỉ là pizza Hawaii. Tôi đi ngang qua xe của Moon Shin-chung và quyết định tìm món khác.
Tôi không thể để cái dạ dày của mình bị lấp đầy bởi thứ đó được.
—Món kebab này thì sao? Chúng tôi có thịt bò, thịt cừu và cá thu!
—Mua hotdog đê!
—Mì kalguksu[note75906] thái lát tươi ngon đây!
Ai nấy đều chăm chỉ rao hàng để thu hút khách. Rốt cuộc, đây là một cuộc thi mà người chiến thắng sẽ mang về nhà một giải thưởng khá có giá trị, nếu tôi nhớ không lầm.
“Hửm?”
Trong khi đang lượng quanh khu ẩm thực và tự hỏi nên ăn gì, tôi bỗng nhiên phát hiện một khuôn mặt quen thuộc ở đằng xa. Đó chính là Choi Soo-eun.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thấy Choi Soo-eun ở bên ngoài bệnh viện, chứ đừng nói đến việc cô ấy tự điều hành xe bán đồ ăn.
Bất ngờ ghê.
Hôm qua cái xe kia không có ở đó, thế mà giờ cô ấy lại ở đây. Tôi đi thẳng đến chỗ cô ấy.
“Kinh doanh ổn chứ hả? Thuận lợi không?”
“Hở…?”
Choi Soo-eun dừng việc cô ấy đang làm lại và nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt mở to.
Rồi tôi nói tiếp.
“Có khách mà sao cậu lại đứng đực ra đó vậy? Khi có khách đến thì cũng nên chào hỏi một tiếng đi chớ.”
“Ah, xin lỗi…”
Choi Soo-eun đặt con dao đang cầm xuống và cúi đầu.
“Chào mừng…”
Đó là một lời chào vô cùng ngượng ngùng. Chỉ từ một câu chào, tôi đã có thể thấy rõ Choi Soo-eun chẳng có chút năng khiếu kinh doanh nào. Có lẽ chính cô ấy cũng biết điều đó.
“Ngạc nhiên thật. Tớ không ngờ cậu lại đi bán đồ ăn ở đây.”
Tôi tò mò. Tại sao cô ấy lại ép bản thân mặc đồng phục không hợp với mình? Tại sao một người thích cắm rễ trong bệnh viện như cô ấy lại chọn điều hành một xe bán đồ ăn? Tôi muốn biết lý do.
"Ờ thì…"
Choi Soo-eun quay đầu đi không nhìn mặt tôi nữa và thì thầm bằng giọng nhỏ như muỗi kêu.
“Chỉ… vì tớ muốn thôi…”
Rõ ràng là nói dối. Cô ấy không lừa được tôi đâu. Phải có lý do ẩn giấu đằng sau.
"Tớ hiểu rồi."
Nhưng tôi quyết định không hỏi thêm gì nữa. Dù sao thì đó cũng chỉ là một câu hỏi bâng quơ. Việc Choi Soo-eun có muốn điều hành một xe bán đồ ăn hay không là lựa chọn của cô ấy.
Chả phải chuyện của tôi.
“À mà, chỗ này hơi vắng nhỉ, nãy giờ có khách nào không?”
Tôi nhìn ngó xung quanh.
Bây giờ đang là giờ ăn tối, thế nhưng tôi chẳng thể phát hiện ra một người nào gần chỗ này.
Thật là một sự tương phản rõ rệt với những xe bán đồ ăn đông đúc khác.
“Thực ra… hôm nay tớ chưa bán được món nào cả.”
“Thật sao? Không có một món nào luôn ư?”
"Ừm…"
Tôi đã bị sốc. Không có một món nào được bán vào giờ này? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tôi hiểu rõ tay nghề của cô ấy hơn bất kỳ ai. Khả năng nấu nướng của cô ấy thuộc hàng top, các món do cô ấy làm đủ ngon để mở một nhà hàng tại bất cứ đâu. Nếu chỉ xét riêng về hương vị, không ai trong dãy xe bán đồ ăn này có thể sánh được với cô ấy.
Khác hẳn Moon Shin-chung, người làm pizza Hawaii.
Vì thế…
Ế khách do đồ ăn dở thì không phải rồi.
Tôi lùi lại vài bước để tìm hiểu nguyên nhân.
“Hừm.”
Đầu tiên, ngoại thất của xe rất đơn điệu. Vì được học viện cung cấp nên không khác mấy so với những chiếc khác. Khó mà tìm ra vấn đề gì ở đây.
Tiếp theo là thực đơn. Xe này chỉ có một lựa chọn: một suất cơm nắm nhồi trứng cá, bào ngư kèm tôm nướng bơ.
Một sự kết hợp không thể nào có mùi vị tệ được.
“…”
Vậy thì có thể là gì? Vẻ ngoài cửa hàng có vẻ ổn, và thực đơn cũng khá được.
Tại sao ở đây lại ế nhỉ?
—Pizza Hawaii được Arna khen đây! Mại dô, đừng bỏ lỡ!
Có lẽ là do vấn đề về quảng bá. Chắc vậy rồi. Thường thì những nhà hàng nổi tiếng phải mất nhiều thời gian mới được mọi người biết đến.
Trong những sự kiện ngắn hạn như thế này, lời truyền miệng còn quan trọng hơn cả hương vị của món ăn.
Điều Choi Soo-eun cần nhất lúc này là quảng bá.
“Chắc tớ phải góp chút sức giúp cậu rồi.”
Tôi hào hứng xắn tay áo lên.
Choi Soo-eun chớp mắt ngạc nhiên và hỏi.
“Khoan, cậu định làm gì thế?”
“Tớ sẽ biến chiếc xe của cậu thành xe đồ ăn bán chạy nhất khu này.”
"Tại sao…?"
Câu hỏi của Choi Soo-eun là vì sao tôi phải bận tâm, hoặc thậm chí tại sao tôi lại giúp cô ấy.
Lý do rất đơn giản.
“Bởi vì tớ không muốn để cái khứa bán Pizza đằng kia được giải nhất.”
Tôi chỉ về phía xe của Moon Shin-chung.
Món ăn bán chạy nhất khu là Pizza Hawaii? Sai quá sai. Dù bây giờ người ta có thích biến tấu món Tây thế nào đi chăng nữa, thì cũng có những ranh giới không nên vượt qua.
Khứa xăm trổ đó chắc chắn là dị giáo trong giới ẩm thực, để ngăn hắn náo loạn thế giới này, chúng ta cần phải hành động.
“Thế thôi à…?”
Trong khi đó, Choi Soo-eun bĩu môi, có vẻ hơi không hài lòng với câu trả lời của tôi. Tôi không biết giải thích sao, nhưng có vẻ như cô ấy đang mong đợi một câu trả lời khác.
Dù sao.
“Cậu đã chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu rồi. Sẽ thật lãng phí nếu đóng cửa ngay bây giờ, nhỉ?”
“Đúng vậy… nhưng cậu định làm gì...?”
“Không cần lo, tớ có sẵn kế hoạch trong đầu rồi.”
Tôi rút điện thoại ra khỏi túi.
“À, quên.”
Nhưng.
Trước khi bắt đầu công việc quảng bá một cách nghiêm túc, có một điều tôi cần nói trước với Choi Soo-eun.
“8-2 nhé.”
“Hả, gì cơ…?”
“Chia doanh thu ấy. Dĩ nhiên là tớ cũng phải có phần của mình, đúng chứ?”
Dù là Choi Soo-eun thì cũng không ngoại lệ.
Không có gì trên thế giới này là miễn phí cả.
***
“Ồ, ra vậy. Thưởng thức trái cây khi đói bụng vào ban đêm, nhỉ?”
Sau buổi trình diễn chính, Arna vẫn ở trong phòng chờ, thực hiện cuộc phỏng vấn với một trong những phóng viên.
“Bạn thích ăn loại trái cây nào?”
“Ờm, thường là cam hoặc chuối.”
Người phỏng vấn là một phóng viên giải trí. Có lẽ vì vậy mà ngay từ đầu đã hỏi những câu hỏi không liên quan.
Bạn mặc quần áo hiệu gì, dùng mỹ phẩm gì, thích đồ ăn vặt nào? Những câu hỏi chẳng hề liên quan gì đến buổi trình diễn vừa diễn ra.
Riêng cô, kiểu phóng viên như thế này khiến cô cảm thấy không thoải mái, như thể đời sống riêng tư của mình đang bị thăm dò.
“Cảm ơn Arna, vì bạn đã tiết lộ một số khía cạnh mới của mình với chúng tôi.”
“À, ừm….”
“Được rồi, câu hỏi cuối cùng nhé.”
Cuối cùng, cũng sắp kết thúc. Cô đã chờ đợi khoảnh khắc này. Tuy không nói gì, nhưng bụng cô đã cồn cào được một lúc rồi.
“Đây là một câu hỏi có khá nhiều người quan tâm.“
Lúc này, cô không còn quan tâm đến buổi phỏng vấn nữa. Cô chỉ muốn kết thúc nhanh để đi ăn.
Đúng rồi. Hôm nay cô nên thử hết mấy xe đồ ăn mà hôm qua chưa kịp ghé. Chắc chắn sẽ có rất nhiều món ngon đang chờ.
“Mẫu bạn đời lý tưởng của bạn là gì, Arna.”
“Hửm…?”
Dòng suy nghĩ về đồ ăn của cô bị cắt ngang. Arna không khỏi sửng sốt trước câu hỏi bất ngờ.
Cô… vừa nghe thấy gì thế?
“Mẫu bạn đời lý tưởng, chắc hẳn Arna phải có một người trong đầu chứ?”
“…”
Đó là một câu hỏi khó. Mẫu bạn đời lý tưởng? Cô chưa từng nghĩ đến điều đó.
“Arna?”
“Hừmmm… ờm, tôi không có mẫu người lý tưởng cụ thể nào cả….”
“Thật không thể tin được?!”
“Tuy nhiên… Có những kiểu người mà tôi chắc chắn sẽ tránh xa…”
Nghe vậy, mắt phóng viên sáng lên.
“Thật sao? Là người như thế nào vậy?”
Ít nhất, đây là điều Arna có thể khẳng định chắc chắn. Kiểu đàn ông tệ hại nhất – theo quan điểm của cô. Và chẳng phải đang có một ví dụ điển hình ngay gần đây sao?
Ngay trong Học viện quân sự Han-yul này.
“Đầu tiên, tôi cực kỳ ghét những người thô lỗ. Nhất là loại nói năng thô tục, trêu chọc tôi, và làm tổn thương cảm xúc của tôi… Ah! Và hay gọi tôi bằng mấy biệt danh kỳ lạ nữa!”[note75904]
“…”
“Hành động thì y chang cái kiểu tính cách kỳ quặc đó! Hễ gặp nhau tí là lại bày trò mất nết... thiệt tình, phiền muốn chết luôn á! Trêu thì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ! Tưởng đẹp trai là ngon à? Đàn ông đâu phải chỉ có gương mặt là xong! Chừng đó thì cũng nên hiểu ra rồi chứ! Hừ!”[note75905]
Như thể đã kiềm chế rất nhiều bên trong, Arna tuôn ra một tràng lời than thở không kiềm chế. Đây là câu trả lời chi tiết và chân thành nhất mà cô từng đưa ra trong bất kỳ cuộc phỏng vấn nào tính đến nay.
“Ừm, tôi hiểu rồi… Tôi hiểu rồi….”
Phóng viên toát mồ hôi lạnh. Đây là lần đầu tiên thấy Arna quyết liệt như thế. Khá đáng sợ.
Phóng viên vội vã thu dọn thiết bị.
“Vậy, buổi phỏng vấn sẽ kết thúc theo đúng kế hoạch…! Cảm ơn bận rất nhiều vì đã dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình! Tôi xin phép đi trước…!”
Không buồn ngoảnh lại, phóng viên vội vã rời khỏi phòng chờ.
Arna lại ở một mình.
“Phù….”
Không hiểu sao, còn bận hơn cả lúc ngồi học trong giảng đường. Lễ hội đấy, nhưng đâu phải cứ lễ hội là được vui chơi.
Lịch trình dày đặc. Sáng có một buổi họp fan và chụp ảnh đơn giản, chiều thì có buổi trình diễn. Chưa hết. Sau buổi trình diễn, luôn có một cuộc phỏng vấn tổng kết như ban nãy.
Và phải lặp đi lặp lại trong suốt cả tuần. Tuy mới ngày thứ hai thôi nhưng cô đã cảm thấy kiệt sức.
Điều an ủi duy nhất là vào ngày cuối cùng không có buổi trình diễn. Thay bằng một sự kiện khác.
Một cuộc thi quốc gia. Cô nghe nói rằng học viên từ học viện quân sự Hoa Kỳ được mời tới để tham gia trận đấu đánh giá…
Tinggg—!
“Ể...“
Đúng lúc đó, điện thoại của Arna rung lên báo có tin nhắn.
Cô nhanh chóng kiểm tra.
[Quái vật vứ bệu, đến xe bán đồ ăn ngay! Cho 10 phút thôi đấy – 08:33 PM]
Đó là của Shin Yoon-seong. Arna lập tức cau mày.
Cậu ta nghĩ mình là ai mà dám ra lệnh cho cô như thế? Đã vậy còn đặt cả thời hạn. Chẳng có lý do gì phải nghe theo cả.
Ngay lúc cô sắp đặt điện thoại xuống…
“Khoan, cái gì cơ…?”
Arna cẩn thận đọc lại tin Lần này, cô kiểm tra nội dung kỹ lưỡng hơn trước.
“Đến xe bán đồ ăn…?”
Bây giờ là 8 giờ tối. Mặc dù hơi muộn nhưng vẫn là giờ ăn tối. Thêm vào đó, hầu hết các xe bán đồ ăn ở đây đều hoạt động đến tận đêm khuya.
Đây là thời điểm ăn tối hoàn hảo.
“Có lẽ nào…?”
Là lời mời hẹn hò không? Shin Yoon-seong đang rủ cô đi hẹn họ buổi tối.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một lời mời hẹn họ!
“Đầu tiên, tắm rửa…! Bắt đầu bằng việc tắm rửa trước cái đã!”
Buổi trình diễn vừa kết thúc. Cô đang trong tình trạng ướt đẫm mồ hôi. Không thể cứ thế đi hẹn hò được!
“Ugh, hôi kinh khủng! Cần phải tắm rửa, trang điểm, thay quần áo…!”
Có vẻ như cô đã quên mất nội dung cuộc phỏng vấn vừa rồi.
Arna đang bận rộn hơn bao giờ hết để gặp người đàn ông mà cô ghét nhất trên đời.


7 Bình luận