61— Thìa hư(2)
—Cậu... không thể ở lại đây sao...?
Nghe những lời đó phát ra từ Choi Soo-eun là điều tôi chưa bao giờ tưởng tượng nỗi.
“Hả…!?”
Tôi không chỉ ngạc nhiên mà dường như chính Choi Soo-eun cũng bị sốc sau khi nói vậy. Vừa nói xong, cô ấy vội vã bỏ tay ra khỏi gấu áo tôi.
“Tớ đang nói gì vậy…”
Có vẻ như miệng cô ấy đã bất giác thốt ra mà cô ấy không hề hay biết. Choi Soo-eun đưa tay lên gần miệng như thể cổ không thể tin được.
Nhìn Choi Soo-eun ngơ ngác, tôi quyết định xác nhận sự thật.
“Vừa rồi cậu nói vậy là sao? Chẳng lẽ vì không muốn tớ rời khỏi học viện nên mới nói thế à?”
Khi tôi đang giả vờ cân nhắc xem có nên gia nhập Hội hay không, Choi Soo-eun đã túm lấy gấu áo tôi và bảo tôi ở lại.
Tình huống vừa rồi có thể thấy rõ cô ấy đang muốn giữ tôi lại.
“…”
Thật khó để hiểu tại sao Choi Soo-eun lại cố gắng giữ tôi lại. Cô ấy thường không bao giờ để ý đến một người như tôi. Cô ấy luôn coi tôi là một tên phiền nhiễu.
Nhưng tại sao bây giờ cô ấy lại hành động thế này?
Có phải cô ấy đã thay đổi suy nghĩ về tôi không? Quan điểm của cô ấy về tôi có thay đổi đôi chút không?
“Đó không phải là ý tớ muốn nói…”
Nhưng Choi Soo-eun phủ nhận. Cô lắc đầu, nói rằng không phải vậy. Sau đó, cô giải thích lý do của mình.
“Những gì tớ vừa nói là… chỉ vì lo lắng mà thôi…”
"Lo lắng ư?"
“Đúng vậy… cậu lúc nào cũng bị thương, vậy cậu nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu cậu gia nhập Hội…?”
Tôi chắc chắn sẽ bị thương thường xuyên hơn. Một khi tôi gia nhập Hội, tôi sẽ phải lang thang khắp nơi để bắt quái vật mỗi ngày.
Đó là điều mà Choi Soo-eun lo lắng. Ý cô ấy là có lẽ sẽ an toàn hơn nếu ở lại học viện thay vì mạo hiểm với quá nhiều thương tích.
Dường như không có ý nghĩa ẩn chứa nào khác. Cũng không phải vì nhớ nhung.
“Thuốc đã uống xong rồi, tớ đi trước đây.”
Choi Soo-eun nhanh chóng dọn dẹp xe đẩy thuốc bằng tay rồi vội vàng rời khỏi phòng mà không thèm nhìn mặt tôi lấy một cái.
Cứ như thể cô ấy đang tháo chạy vì đã làm điều gì đó sai trái.
Đó là một khía cạnh khác của Choi Soo-eun mà tôi chưa từng được thấy trước đây.
***
Sau khi Choi Soo-eun rời đi, tôi lấy chiếc thìa ra khỏi tủ đựng đồ cá nhân.
─── Andvari ───
- Lỗi!
– Đã xảy ra lỗi khiến cửa sổ hệ thống không thể kích hoạt.
– Xin hãy kết nối lại bằng cách thông thường.
—
“Lại nữa rồi.”
Kể từ trận chiến với Marcosias, chiếc thìa đã ở trong trạng thái này. Bất cứ khi nào tôi cố gắng mở cửa sổ hệ thống, một thông báo lỗi luôn chặn tôi.
Và mọi chuyện không dừng lại ở đó. Bên cạnh vấn đề hệ thống, vẻ ngoài của nó cũng bị hư hại nghiêm trọng. Lần trước trong trận chiến, nó đã bị nhấn chìm trong ngọn lửa, khiến đầu thìa tan chảy hoàn toàn.
Quả không hổ danh là quái vật hạng A. Bề mặt nhẵn bóng trước đây của chiếc thìa đã biến đổi thành thứ gì đó giống như miệng hố trên mặt trăng.
"Tới lúc sửa nó rồi...”
Nghĩ lại thì, cũng không tệ lắm. Dù sao tôi cũng đang cân nhắc tới việc đem nó đi bảo dưỡng. Giờ tôi đã nằm viện và nghỉ ngơi, tôi nên nhân cơ hội này gửi nó đi sửa chữa luôn.
Đây là thời điểm tốt để cả hai cùng nghỉ ngơi.
Cốc cốc cốc cốc.
Trong lúc tôi đang tập trung vào cái thìa, bên ngoài có người gõ cửa. Sau đó, một nữ sinh bước vào phòng bệnh.
“Chào, cậu cảm thấy khoẻ hơn chưa?”
Thì ra đó chính là kỹ thuật viên đã nhiệt tình giúp đỡ tôi trong trận chiến cuối cùng.[note74319]
Cô ấy là Kim Han-bit, học viên năm thứ hai thuộc bộ phận Kỹ thuật.
“Như cô thấy đấy, tôi không gặp nhiều khó khăn khi di chuyển.”
“Cảm tạ trời đất. Tôi thực sự sốc khi lần đầu nghe tin cậu ngất xỉu á.”
Kim Han-bit ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Mặt khác, tôi đứng dậy khỏi giường và đi về phía tủ lạnh.
“Cô có muốn uống gì không?”
“Ờm, tôi ổn mà.”
Không đời nào tôi có thể ngồi yên khi có khách đến thăm, đúng không? Tôi nên mời họ uống gì đó để tỏ lòng biết ơn.
Tôi lấy một lon nước ngọt và đưa cho Kim Han-bit.
“Hả…?”
Nhưng sau khi nhìn vào lon nước, Kim Han-bit nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối.
“Đây là Sol's Eye phải không? Cậu không còn thứ gì khác sao?”
“Muốn vị khác à? Ở đây Còn có Deja Tea and Ceylon Tea.”
“Vậy thì tôi uống cái này vậy…”
Sau khi nghe danh sách các loại đồ uống khác, Kim Han-bit thở dài và bỏ cuộc. Cô quyết định uống Sol's Eye mà cô được đưa.
Tách—
“Ugh…! Dở quá…!”
Sau khi uống một ngụm, Kim Han-bit nhăn mặt, rồi cố đẩy lon nước ra xa.
“Nếu cô định vứt nó đi thì có thể đưa cho tôi mà.”
Ý nghĩ phải bỏ đi món ngon như vậy chỉ sau một ngụm làm tôi khó chịu. Cô ấy thật là kén chọn.
Tôi lấy lại lon nước từ Kim Han-bit.
“Vậy, cậu làm gì một mình thế?”
Kim Han-bit lại ngồi xuống và nhìn quanh toàn bộ căn phòng. Câu hỏi của cô ấy về cơ bản là hỏi tôi đã làm gì một mình trong căn phòng nhỏ này.
“Ngoài việc được điều trị, thì còn có thể làm gì ở phòng này nữa?”
Tôi cho cô ấy xem cái thìa mà tôi vừa nghịch. Thực ra, thứ tôi có bây giờ không giống thìa mà giống cục kim loại tan chảy gần hết.
“Ồ, hỏng mất rồi. Sao cậu không đem nó đi sửa?”
À, đúng rồi.
Ngẫm lại, Kim Han-bit tình cờ ở đây. Không cần phải đi xa. Tôi chỉ cần nhờ cô ấy giới thiệu một thợ sửa chữa lành nghề ở chỗ cô ấy là được mà, nhỉ?
Cô ấy là học viên thuộc Bộ phận kỹ thuật. Cô ấy chắc chắn có hiểu biết về loại chuyện này. Để tôi hỏi cô ấy thử.
“Cô có quen biết kỹ sư nào giỏi mà cô có thể giới thiệu không?”
“Kỹ sư?”
Hừm. Kim Han-bit khoanh tay và suy nghĩ sâu xa.
"Ah!"
Gương mặt cô bỗng nhiên sáng lên như thể vừa nghĩ ra ai đó.
“Gần đây, một học viên năm nhất siêu giỏi đã gia nhập Bộ phận kỹ thuật của chúng tôi!”
“Học viên năm nhất siêu giỏi sao?”
“Ừ, cậu có biết ai tên là Yoo Ji-woo không?”
Yoo Ji-woo. Một cái tên mà tôi chưa từng nghe đến trước đây.
Nếu là học viên thuộc Sư đoàn chiến đấu, tôi có thể biết, nhưng Bộ phận kỹ thuật không có nhiều học viên mà tôi quen biết.
Hơn nữa, vì Yoo Ji-woo là học sinh mới vừa chuyển vào học viện nên cũng dễ hiểu tại sao cái tên này lại khiến tôi cảm thấy xa lạ.
“Người ta đồn rằng bất kỳ đồ vật nào bị hỏng đều có thể được Yoo Ji-woo sửa chữa.”
“Món nào cũng sửa được?”
“Ừ, tôi nghe nói em ấy thậm chí còn có thể sửa chữa được cả Di vật.”
Các Di vật khác với các thiết bị điện tử thông thường. Vì chúng dựa vào sức mạnh ma lực nên chúng có cấu trúc phức tạp và mạch điện phức tạp hơn.
Ngoài ra, không phải tất cả các Di vật đều giống nhau. Hình dạng của Di vật là muôn màu muôn vẻ. Một khi bị hư hỏng, gần như không thể sửa chữa chúng vì không có nhiều người sở hữu lượng kiến thức đủ lớn để làm như vậy.
Nhưng…
Nếu ngay cả Di vật cũng có thể được người này sửa chữa thì họ hẳn phải là một chuyên gia xuất chúng.
“Cô có thể cho tôi số điện thoại liên lạc của học viên Yoo Ji-woo này không?”
“Ờm… Cái đó…”
Khi tôi rút điện thoại ra, Kim Han-bit tỏ ra hơi phức tạp.
“Tôi không thân thiết với em ấy lắm…”
“Vậy cô có thể cho tôi ID Instagram của em ấy không?”
“Yoo Ji-woo có vẻ như không sử dụng Instagram đâu…”
“Hử.”
Một người chỉ mới hơn 20 tuổi, đang học đại học và không có tài khoản Instagram?
Đó là lúc tôi bắt đầu tin tưởng em ấy hơn.
Em ấy chắc hẳn là siêu cấp mọt sách.
“Chắc tôi phải đến tận nơi để gặp em ấy rồi.”
“À, tôi có thể cho cậu biết vị trí của phòng thí nghiệm đấy.”
Kim Han-bit đưa tay ra. Cô ấy muốn lấy điện thoại của tôi.
Vậy nên tôi đưa nó cho cô ấy.
“Cậu có thể gặp em ấy ngay lập tức. Tôi nghe nói em ấy nhốt mình trong phòng thí nghiệm mỗi ngày.”
Kim Han-bit mở ứng dụng bản đồ học viện và chỉ vào một điểm. Đây chính là nơi phòng thí nghiệm của Yoo Ji-woo tọa lạc.
“Tôi hy vọng chiếc thìa của cậu sẽ được sửa chữa.”
"Cảm ơn."
Tôi nên đến chào hỏi vào sáng mai. Nó không quá xa. Chỉ cần đi bộ một đoạn ngắn là tôi có thể dễ dàng đến đó.
“Ồ, sắp đến giờ học rồi. Tôi nên rời đi thôi.”
Kim Han-bit kiểm tra thời gian và đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Có vẻ như cô ấy đã đến thăm tôi vào thời gian rảnh.
Tuy nhiên, có người đến thăm là tôi vui lắm òi.
“Mang theo thêm một lon Sol's Eye nữa nhé.”
“Dừng dừng, ai thèm uống thứ đó?”
Sau khi lè lưỡi với tôi, Kim Han-bit rời khỏi phòng.
Mặc dù đây là lần thứ hai chúng tôi gặp nhau, nhưng khi trò chuyện, tôi không hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào. Cảm thấy thoải mái như thể chúng tôi đã quen nhau từ lâu.
Cô ấy là một người khá thú vị.
Kéttt—
Chưa đầy một phút sau khi Kim Han-bit rời khỏi phòng thì cánh cửa lại mở ra.
Chắc cô ấy quên đồ.
“…?”
Nhưng trái với mong đợi của tôi, người bước vào phòng không phải là Kim Han-bit.
Mà là Choi Soo-eun.
Choi Soo-eun đứng ngoài cửa, thò đầu ra nhìn tôi, vẻ mặt có chút buồn rầu.
“Có chuyện gì thế?”
Không có lý do gì để Choi Soo-eun đến phòng tôi vào giờ này.
Giờ uống thuốc đã qua rồi. Cũng không phải giờ ăn. Chắc chắn không phải giờ dọn dẹp.
Có thể vì lý do gì mà cô ấy lại đến đây?
“Cô gái vừa rồi là ai vậy?”
Cô ấy đến để hỏi về danh tính của Kim Han-bit, người vừa rời khỏi phòng.
Cô ấy đang ghi nhớ hình ảnh khách đến thăm phòng tôi à?
Tôi nói sự thật với cô ấy.
“Kim Han-bit, năm thứ hai, Bộ phận kỹ thuật.”
“Bộ phận kỹ thuật…? Tại sao người từ bộ phận khác lại đến thăm cậu?”
Đó là một lời nhận xét mang tính xúc phạm, phải không? Cổ đang ám chỉ rằng tôi không có bạn bè, phải không? Cổ Bây giờ đang công khai khiêu khích tôi.
“Một người quen mà tôi gặp trong vụ nổ Break gần đây thôi. Cô ấy làm việc với tư cách là một kỹ thuật viên.”
Nhưng tôi có thể làm gì? Tôi đã trở thành bạn với Kim Han-bit. Chúng tôi thậm chí còn chia sẻ thức uống yêu thích của tôi, Sol's Eye.
Đến thời điểm này, chúng tôi gần như là bạn thân.
“…”
Khi nghe tin tôi có bạn mới, Choi Soo-eun không nói nên lời.
Cô ấy chỉ tỏ vẻ không hài lòng, lẩm bẩm một mình với vẻ mặt khó chịu.
Rõ ràng có điều gì đó đang làm cô ấy bận tâm.


6 Bình luận