• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 34: Tên phản diện của ta(6)

5 Bình luận - Độ dài: 2,745 từ - Cập nhật:

34— Tên phản diện của ta(6)

Học viên đứng thứ hai Kang Tae-hoon đã trở lại. Không giống nhân vật phản diện hạng xoàng như Shin Yoon-seong. Nếu có ai xứng đáng được gọi là phản diện ác độc, thì chính là hắn.

Mục tiêu duy nhất của Kang Tae-hoon là vị trí đứng đầu, hiện đang do Arna nắm giữ. Với việc không thể chịu đựng được cảm giác thua cuộc, việc đứng thứ hai là không đủ đối với gã đó.

Có một câu nói rằng "Người giàu càng muốn giàu thêm", hắn chính là thuộc kiểu người đấy.

Dù sao.

Với tôi, sự trở lại của Kang Tae-hoon chắc chắn là tin không mấy vui vẻ. Suy cho cùng, điều đó có nghĩa là thêm một đối thủ mới cho Arna, chứ không phải tôi.

Ít nhất thì tôi có thể cung cấp cho Arna các chỉ số thông qua nhiệm vụ. Nhưng Kang Tae-hoon thậm chí còn không giúp ích nhiều như tôi—Chỉ riêng việc hắn tồn tại cũng đã là một vết nhơ cho thế giới này.

Arna là nhân vật chính được giao trách nhiệm phải cứu thế giới này. Nên tôi không thể để cổ bị làm phiền vô ích được.

Không cần phải có nhiều hơn một người đóng vai kẻ thù của cô.

Chỉ mình tôi mới có quyền hành hạ Arna. Những kẻ phản diện khác đều là thứ thừa thãi.

Nếu có điều gì tôi phải làm ngay bây giờ, thì đó là phải bảo vệ được Arna. Tôi không thể để kế hoạch trận đấu đánh giá của Kang Tae-hoon diễn ra quá suôn sẻ được.

Kang Tae-hoon cần phải được kiểm soát.

“Này, Thìa. Lưng của mi thế nào rồi?”

Hôm nay đáng lý là tôi vẫn đang nằm rên rỉ trên giường bệnh mới phải, nhưng tôi vẫn cố lê cái xác mình đến giảng đường mặc cho cái lưng đang ê ẩm.

“Há Há Há, bộ đồ bệnh viện kia hợp với mi lắm! Cái thìa bên cạnh mi là gì thế? Mi không phải là lấy nó làm gậy đấy chứ?”

Moon Shin-chung cười lớn khi nhìn tôi. Tôi định cho xăm trổ ăn một cú, nhưng bây giờ không phải lúc để tôi đùa giỡn với tên xăm trổ này.

Tôi quyết định đi tìm Arna ở đâu đó trong giảng đường.

—Sao cô lại không thích? Có phải cô đang sợ tôi không? Đây mà là anh hùng Arna lừng danh á hả?

—thích nghĩ gì thì nghĩ, hiện tại tôi không hứng thú với trận đấu đánh giá, tôi phải chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ.

Tôi đã tìm thấy cô ấy. Arna đang bị tên Kang Tae-hoon bên cạnh làm phiền.

Cái thằng trẩu tre này, sáng sớm đã dám mò tới tìm cổ rồi. Ngoan cố thật đấy!

Tôi nhanh chóng đến bên Arna.

"Dừng tay."

Bụp.

Bụp.

Đáng lẽ đó là màn ra mắt hoành tráng của tôi với một phong thái oách xà lách vô cùng, nhưng than ôi, cái lưng cứng đầu của tôi đã phá hỏng nó, khiến lời nói và hành động của tôi không ăn nhập với nhau.

Dùng thìa làm gậy chống, tôi từ từ tiến về phía Arna.

"Thằng lùn kia là ai thế? Lần trước tên đấy cũng gây sự với tôi. Hắn là bạn trai của cô à, Arna?"

“Nói xong chưa? Tôi không hứng thú với những gã đàn ông yếu hơn mình. Nhìn lưng cậu ta đi kìa. Bạn học này nghĩ cậu ta có xứng làm bạn trai không?”

Con quái vật vứ bệu này. Tôi đang cố để bảo vệ cô đấy, thế mà dám xúc phạm tôi như thế sao.

Làm tôi xấu hổ trước mặt mọi người như thế này–cô ta có quan tâm đến lòng tự trọng của tôi không vậy trời?

Thôi bỏ, giờ chỉ cần tập trung vào Kang Tae-hoon là đủ.

“Kang Tae-hoon, lần trước tôi không phải đã cảnh cáo cậu là đừng nên đụng vào Arna rồi sao?”

“Càu nhàu như ông già thế kia chẳng làm tao sợ đâu. Sao mày không chăm sóc cái lưng của mình trước đi nhỉ?”

“Giá mà tôi làm được.”

“Cần giúp không? Tao sẽ gửi cho mày một cái đai chỉnh dáng lưng của công ty nhà tao nhé.”

À. Thằng trẩu này đang nhắc đến các thiết bị y tế của Tập đoàn Kang Yoon nhỉ.

Thế thì, tôi không ngại để nhận đâu…

“Tốt quá, cảm ơn trước nha.”

“…thằng chó này ở đây làm cái mẹ gì thế?”

Kang Tae-hoon nhìn Arna với vẻ bực bội, như thể đang hỏi, "tên này đang làm gì thế?"

Arna lắc đầu, ra hiệu không cần phải chú ý đến tôi nữa.

"Này, cút đi nếu không muốn bị thương. Chuyện này không liên quan gì đến mày."

“Không, mơ à.”

“Ugh. Tao đã nói rồi đấy nha, lời nói không có tác dụng với mày lắm ha. Mày tưởng nãy giờ tao lịch sự mà thích làm gì thì làm à . Để tao cho mày biết thế nào mới là lễ hội nhé?”

Xoẹt. Kang Tae-hoon rút kiếm ra, ánh mắt tràn đầy sự hoang dại.

“Dừng tay lại ngay. Đây là giảng đường đấy.”

Nhưng Arna đứng dậy và đứng trước mặt tôi. Quả thật là người hùng vủa tôi mà.

Với Arna đang che chắn phía trước, tôi lè lưỡi với Kang Tae-hoon với vẻ mặt kỳ quái.

“Nghh, tao bực mình lắm rồi đấy.”

“Tôi không phải đã bảo bạn dừng lại rồi sao?”

"Đe'o, tại sao chứ? Thằng chó đó đang thè lưỡi với tôi kìa! Nhìn kìa! Lại còn giơ ngón giữa vào tôi nữa kia kìa!"

“Hả?”

Arna quay đầu lại. Tôi nhanh chóng chuyển về chế độ bình thường.

“Bạn học đang nói gì thế? Cậu ấy chẳng làm gì cả. Cậu có làm gì nãy giờ không?”

“Ờm, tôi không hiểu cậu đang nói gì cả. Chắc cậu ta bị ảo tưởng ấy mà.”

Tôi vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ như thể tôi không biết gì cả.

Kang Tae-hoon nghiến chặt răng, rõ ràng đang sôi máu.

“Thằng suc vat… dám chế giễu tao, Kang Tae-hoon vĩ đại đây sao? Arna, tránh ra. Tôi sắp biến hắn thành sashimi rồi. Hay cô muốn thành sashimi giống hắn luôn?

“Mấy em kia, dừng lại ngay.”

Đúng lúc căng thẳng đang leo thang, giảng viên Kim Dong-hak đã đến để trấn an Kang Tae-hoon.

Canh thời gian chuẩn phết.

“Kang Tae-hoon, đây là giảng đường năm hai. Là học viên năm nhất, đây không phải chỗ em nên đến đâu.”

“Vậy, Kim Dong-hak, đây là lớp của thầy à?”

“Đúng, đây là giảng đường của tôi.”

“Vậy thì, em cũng chẳng làm gì hơn được.”

Kang Tae-hoon miễn cưỡng tra kiếm vào vỏ, tỏ ra điềm tĩnh hơn trước mặt Kim Dong-hak, không giống thái độ thường thấy của hắn trước mặt Arna.

“Arna, gặp lại sau nhé. Tôi vẫn sẽ đến thách đấu lần nữa, bất kể bao nhiêu lần.”

“Sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc, hẳn quay lại nhé. Xin luôn đấy.”

Kang Tae-hoon rời khỏi giảng đường, và tôi giơ ngón giữa đằng sau lưng hắn.

Ble, cút đi, đồ trẩu tre.

“Shin Yoon-seong.”

Lần này là Kim Dong-hak gọi tôi.

“Nếu em là bệnh nhân, hãy hành động như một bệnh nhân và ở lại bệnh viện. Đừng đến đây gây rắc rối nữa.”

"Hiểu rồi ạ."

Vì Kim Dong-hak đã đến, tôi coi như nhiệm vụ của mình hôm nay đã hoàn thành. Không còn lý do gì để tôi nán lại lâu hơn. Đã đến lúc quay về và nghỉ ngơi.

Nhiệm vụ hàng ngày, hôm nay: Đã hoàn thành.

***

Cùng lúc đó, tại bệnh viện giảng dạy của Học viện Quân sự Han-yul.

Khi những tin đồn trong học viện dần lắng xuống, Choi Soo-eun thở hổn hển, cuối cùng cũng nhận ra sự thật.

“Cái gì? Ý em là tất cả đều là tin giả à?”

“Đúng òi, tiền bối không biết sao?”

"Không biết gì hết luôn…"

Cô chưa nghe được tin tức gì kể từ lần đầu tiên nghe được tin đồn ở căng tin. Luôn nhốt mình trong ký túc xá hoặc bệnh viện, cô đã bỏ lỡ những thông tin mới nhất.

“Chị có thể thấy ngay trên trang đầu cộng đồng của học viện mè. Đây là một trong những bài đăng đang hot hòn họt luôn á chị.”

"Cộng đồng…"

Cô hầu như không nhớ lần cuối cùng mình đụng tới nó là khi nào. Ký ức đã phai mờ.

Dù sao thì Choi Soo-eun cũng hiếm khi truy cập vào cộng đồng học viện. Cô nghĩ rằng nơi đó sẽ đầy rẫy những lời lăng mạ tới cô, cho nên cô cũng chẳng muốn truy cập vào đấy và tự khiến mình đau khổ làm chi.

"Đây ạ."

Đàn em của cô đã cho cô xem màn hình điện thoại. Trên đó đầy những bài đăng vạch trần những tin đồn ác ý.

Choi Soo-eun nghiêng ngả sắp ngã.

“T…Tiền bối, chị không sao chứ?”

Không, không thể nào mà không sao được. Chỉ ngày hôm qua thôi, cô đã làm một vài hành động khá xấu hổ. Như là nhảy thẳng lên giường bệnh của Shin Yoon-seong mà không chút do dự, trong khi cậu ấy vẫn nằm đó.

Tệ hơn nữa, cô còn thẩm vấn cậu về mối quan hệ được cho là giữa cậu và Arna.

Nhưng sau đó…

Tất cả những tin đồn hóa ra chỉ là hiểu lầm.

“Híccccc…!”

Khuôn mặt cô nóng bừng. Dù cô cố gắng che nó bằng tay thế nào, đôi tai đỏ ửng vẫn phản bội cô.

Nếu gần đó có hang chuột, cô chắc chắn sẽ nhảy xuống mà không chút do dự. Hoặc, cô sẽ nốc rượu không ngừng cho đến khi quên hết mọi ký ức ngày hôm đấy thì mới thôi.

Cô nên làm gì bây giờ?

“Này, hôm qua cậu ấy có phản ứng gì khi em giao hộp cơm đến đó không?”

Đêm hôm trước, đàn em của cô đã mang đến hộp cơm rỗng mà cô gửi—một hành động trả thù nho nhỏ nhằm gián tiếp mắng cậu mau chết ngay tại chỗ.[note73059]

Tuy nhiên, sự trả thù đó đã sai lầm. Giả định của cô là sai. Cô đã đạp nhầm chân ga.

Người nhận hẳn đã nghĩ gì?

“Ừm, lúc đầu, anh ấy không nói nên lời vì sốc.”

“…”

“Toàn bộ cơ thể anh ấy cũng cứng đờ luôn.”

“…”

“Sau đó ảnh bắt đầu khóc nữa cơ?”

Choi Soo-eun, đồ đầu đất này. Cô đã làm gì vậy hả? Cảm xúc đã sai khiến cô. Cô đã vô tình làm tổn thương một người không đáng bị như vậy. Cô nên suy nghĩ kỹ hơn, cẩn thận hơn mới phải...

“Ưm, lớp học sắp bắt đầu rùi. Em đi trước đây nhe, tiền bối.”

Dù nhìn nhận thế nào thì đây cũng là lỗi của Choi Soo-eun. Shin Yoon-seong cũng là nạn nhân bị dính vào tin đồn, nhưng cô vẫn gửi cho cậu hộp cơm rỗng để trả thù.

Há chẳng giống như một cô gái nhỏ nhen, tầm thường hay sao? Cô chẳng thể phủ nhận cái danh “người đàn bà xấu xa" của mình.

Cô từng dứt khoát từ chối Shin Yoon-seong, vậy mà chẳng hiểu từ khi nào, cô lại thấy tim mình dịu lại mỗi khi nghĩ về cậu.

“…”

Dù sao.

Cô cần phải xin lỗi một cách đàng hoàng…

***

Việc xin lỗi chỉ bằng lời nói có vẻ như không chân thành lắm, thế nên cô đã chuẩn bị hộp cơm như đã hứa, lần này cô đã dành nhiều công sức hơn.

Vì cậu bị đau lưng nên cô đã chuẩn bị các món chính như sườn om và canh lươn, kèm theo các món ăn phụ bổ dưỡng.

Việc còn lại là đưa tận tay…

“Ưmmm…”

Vài phút đã trôi qua,nhưng cô vẫn cứ lượn qua lượn lại trước cửa phòng bệnh, không thể bước vào mặc dù chỉ muốn giao thức ăn. Thức ăn sẽ sớm nguội lạnh mất thôi…

Thức ăn để nguội là sự thiếu tôn trọng cả người ăn và người làm. Thức ăn cần được ăn khi vẫn còn ấm nóng, như vậy, người làm ra nó mới thấy xứng đáng với công sức mình bỏ ra...

Lấy hết can đảm. Nuốt nước bọt, Choi Soo-eun từ từ mở cửa.

Kétt––

“Ư…”

Ngay khi cô mở cửa, một cơn gió mạnh vờn vào má cô. Cửa sổ mở, và Shin Yoon-seong đang đứng cạnh cửa sổ.

Vù vù—

Đúng lúc cô nghĩ cậu đang tận hưởng làn gió, một chiếc thìa lớn nổi trên mặt gió xuất hiện bên ngoài cửa sổ, đựng đầy đồ ăn bên ngoài.

“…”

“…”

Đúng lúc thật đấy! Choi Soo-eun bật cười khan khi cô hỏi Shin Yoon-seong.

“Cậu có thực sự cần phải mua đồ ăn bên ngoài như thế này không?”

“Lưỡi tớ đang thèm muốn một sự bùng nổ vị giác, bùng nổ thực sự ấy.”

Ôm chặt hộp gà vào ngực, đôi mắt Shin Yoon-seong rực lên tia máu. Một cuộc đấu tranh tuyệt vọng để bảo vệ con gà của mình khỏi việc bị cướp mất.

Liệu một người có thể thành ra thế này chỉ sau vài ngày ở bệnh viện không?

Thật ngớ ngẩn khi vừa nãy cô đã bị overthinking trước cửa phòng bệnh. Với một tiếng thở dài, Choi Soo-eun đưa túi đựng hộp cơm ra.

“Vậy thì có lẽ cậu không cần thứ này nữa nhỉ?”

“Hửm?”

Mắt Shin Yoon-seong mở to khi cậu tập trung vào chiếc túi.

“Một hộp cơm rỗng khác à?”

“Không, cái này là hàng thật 100% đó.”

“Có món gì bên trong?”

“ sườn om và canh lươn.”

Thuỵch. Cậu ta ngay lập tức ném hộp đựng gà sang một bên và chạy thật nhanh về phía hộp đựng thức ăn như một chú chó con nghe thấy tiếng gọi tên mình.

“Oa, cậu bỏ cuộc dễ dàng quá ha!”

“Với món sườn om ngay trước mắt, ai lại quan tâm đến một thứ tầm thường như thịt gà chứ?”

“Biết rồi, biết rồi mà! Tớ sẽ cho cậu ăn ngay! Nên bình tĩnh lại và xích ra một tí được không?!”

Sau khi trấn an Shin Yoon-seong và dẫn cậu trở lại giường, Shin Yoon-seong nhanh chóng xếp bàn cạnh giường và mở hộp cơm ra.

Nhăm nhăm. Nom nom nom!

Cậu ấy bị bỏ đói cả ngày à? Cậu ta chén sạch hộp cơm mà không nghỉ lấy một hơi.

Thật vui khi thấy tài nấu nướng của mình được đánh giá cao, nhưng…

“Mùi vị thế nào? Có hợp khẩu vị của cậu không?”

Choi Soo-eun hỏi, và Shin Yoon-seong gật đầu với miếng xương sườn om trong miệng.

Lúc này trông cậu ấy thực sự giống một con chó. Tất nhiên, ở đây "chó" là một con chó thật í chứ không phải là chửi rủa gì đâu nha.

“Ừm… Cho tớ xin lỗi về chuyện ngày hôm qua… Tớ đã có những hành động hơi quá khích một chút…”

Choi Soo-eun không quên gửi lời xin lỗi. Hộp cơm chỉ là cái cớ, điều cô thật sự muốn là được tha thứ cho những lỗi lầm của mình ngày hôm qua.

“Hừ, tôi chẳng muốn tha thứ cho cậu chút nào.”

Shin Yoon-seong ngừng ăn và nói sau một hồi im lặng, không chấp nhận lời xin lỗi của cô.

Tất nhiên, chuyện đó không thể được tha thứ dễ dàng chỉ bằng một lời "xin lỗi" rồi.

"Tuy nhiên…"

Nhưng Shin Yoon-seong vẫn tiếp tục lời nói của mình.

“Nếu cậu cứ tiếp tục mang theo hộp cơm chất lượng thế này tới thì tớ có thể sẽ xem xét để mà tha thứ cho cậu đấy.”

"Hả?"

Dù sao thì cô cũng định sẽ tiếp tục mang đồ ăn cho cậu trong suốt thời gian cậu nằm viện–đó là thỏa thuận giữa họ mà.

Nếu trong lòng đã sẵn sàng tha thứ, vậy tại sao còn làm người khác cảm thấy tội lỗi nữa vậy?

Đúng là đồ đại ngốc mà.

Ghi chú

[Lên trên]
Hộp cơm rỗng" (빈 도시락 / 빈 도시락통) trong một số ngữ cảnh có thể ám chỉ cái chết hoặc sự vắng mặt vĩnh viễn, nhất là khi một người luôn mang theo cơm, nhưng nay hộp cơm trống rỗng, lạnh lẽo, hoặc bị bỏ lại. Trong những câu chuyện cảm động, hình ảnh người mẹ/lúc sinh thời luôn chuẩn bị hộp cơm cho con, và sau khi mất, con nhìn thấy hộp cơm rỗng — điều này có thể tượng trưng cho mất mát, nỗi trống trải, hoặc cái chết. Một số bộ phim hay webtoon Hàn có dùng chi tiết này để gợi cảm xúc mạnh, đặc biệt là sự tiếc nuối hoặc bi kịch.
Hộp cơm rỗng" (빈 도시락 / 빈 도시락통) trong một số ngữ cảnh có thể ám chỉ cái chết hoặc sự vắng mặt vĩnh viễn, nhất là khi một người luôn mang theo cơm, nhưng nay hộp cơm trống rỗng, lạnh lẽo, hoặc bị bỏ lại. Trong những câu chuyện cảm động, hình ảnh người mẹ/lúc sinh thời luôn chuẩn bị hộp cơm cho con, và sau khi mất, con nhìn thấy hộp cơm rỗng — điều này có thể tượng trưng cho mất mát, nỗi trống trải, hoặc cái chết. Một số bộ phim hay webtoon Hàn có dùng chi tiết này để gợi cảm xúc mạnh, đặc biệt là sự tiếc nuối hoặc bi kịch.
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận