Từ chương này trở đi thì mình xin phép đổi chức danh của Seo Dan–ah từ trợ giảng------->Huấn luyện viên nhé, tại chương trước mình bị ngu nên có chút sai sót mong các người đẹp thông cảm.
Tái bút: chúc các người đẹp một ngày tốt nành.
26— Kỳ huấn luyện đầu năm(8)
“C-Cảm ơn cậu rất nhiều vì ngày hôm qua!”
Ngày thứ tư của khoá huấn luyện. Trong lúc ăn khẩu phần dã chiến vào bữa sáng, Arna đột nhiên bày tỏ lòng biết ơn.
“…”
Nay sắp có bão hả? Trong suốt 2 kiếp, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được nghe ai đó nói lời cảm ơn với mình luôn. Bất ngờ đến nổi suýt thì tôi nghẹn chết vì cơm đang nhai trào lên mũi rồi ấy
Người này có phải là Arna thật không nhỉ? Chắc không phải là một con quái vật nào đó đeo mặt nạ của Arna đâu, đúng không? Để chắc cú, tôi quyết định kiểm tra khuôn mặt của cô ấy.
“Cái… cái gì thế!? Sao cậu lại nhìn tôi chằm chằm dữ vậy!? Tôi còn chưa rửa mặt mà! Nhìn sang chỗ khác mau…!”
“Hừ…”
May mắn thay, đó không phải là quái vật giả dạng. Đó là con 'quái vật vứ bệu' mà tôi biết.
Nhưng tại sao cổ lại cảm ơn tôi ngay lúc này? Tôi tò mò về lý do.
“Hôm qua tôi đã làm gì à?”
“Ủa? Cậu không nhớ sao? Hôm qua khi tôi chiến đấu với quái vật, cậu đã gửi quân tiếp viện đến còn gì.”
À, thì ra là cô ấy muốn cảm ơn tôi là vì chuyện đó à. Nhưng, tại sao cổ lại cần phải cảm ơn tôi nhỉ.
Dù sao thì đó cũng chỉ là nghĩa vụ mà tôi nên làm thôi.
“Có phải hơi muộn để nói lời cảm ơn không? Đã hơn một ngày rồi cơ mà.”
“Nhưng…! Hôm qua có nhiều người ở đây quá…”
“Vậy nên cậu không thể nói điều đó trước mặt mọi người sao?”
“Ừm… Tôi xin lỗi…”
Arna rụt vai lại.
Ờ thì, cổ ngại cũng đúng thôi. Tôi không bận tâm lắm đâu vì ngay từ đầu tôi đã không làm chuyện đó với mong đợi sẽ được cảm ơn rồi.
“Chúng ta hãy ăn cho xong đã.”
“Ừm, ừm…”
Bữa sáng lại tiếp tục. Khẩu phần ăn sáng mà tôi đang ăn lúc này là bibimbap thịt bò, nhưng cơm thì quá nhiều so với lượng thịt bò thực tế, chỉ có vài miếng thịt bò thôi.
Và vị của nó thì tệ khủng khiếp luôn.
“Phew…”
Arna đặt thìa xuống và nhìn xa xăm, một nụ cười nhẹ hiện trên môi cô.
“Sau khi khóa huấn luyện hôm nay kết thúc, mọi việc đều sẽ xong, nhỉ?”
Bây giờ đã là ngày thứ tư rồi.
Ngày đầu tiên, tôi tự hỏi làm sao mà mình có thể sống sót đủ năm ngày. Nhưng khi tôi nghĩ ra cách, một ngày đã trôi qua, rồi vượt qua luôn điều kiện tối thiểu là ba ngày, và trước khi tôi nhận thức chuyện đấy, tôi đã gần hoàn thành rồi.
Khi ngày cuối cùng này kết thúc, trò chơi sinh tồn mệt mỏi này cũng sẽ kết thúc hoàn toàn.
“Nếu được nghỉ phép nghỉ trên chiếc du thuyền đó, thì điều đầu tiên cậu muốn làm là gì vậy?”
“Hừmm. Tôi không có ý tưởng cụ thể nào cả, nhưng nếu có điều gì tôi muốn thử thì…”
Tôi nghĩ trong vài giây. Có gì trên chiếc du thuyền siêu sang đó?
À, đúng rồi.
“Tôi muốn bơi ở hồ bơi trước.”
“Ể, cậu là con nít hả? Tắm hồ bơi thì có gì thú vị đâu chứ!”
“Còn cậu thì sao, Arna?”
“Tôi á? Ờmm…”
Arna khoanh tay và suy nghĩ một lúc trước khi nói chuyện với tôi.
“Tôi thì muốn tắm nước nóng trước á. Sau đó tôi sẽ đọc một lèo hết đống manga mà tôi đã bỏ lỡ suất 5 ngày lun.”
“Mong muốn giản dị quá ta.”
Mà khoan, liệu có ổn không khi có một cuộc trò chuyện về mong muốn của nhau như vậy khi mà khóa huấn luyện vẫn chưa kết thúc?
Tôi vừa tưởng tượng đến cảnh được làm vài ngụm canh kim chi trong kỳ nghỉ... Đây không phải là đang cắm death flag sao? Nếu cả hai đứa đều cút hết trong mười phút nữa thì sao?
Bíp
Bíp
Bíp
Tôi đang chìm trong suy tư, thì đồng hồ thông minh reo lên liên tục. Có chuyện gì vậy? Tôi nhanh chóng kiểm tra.
[Người sống sót: 111/499]
Bíp—
[Người sống sót: 93/499]
Bíp—
[Người sống sót: 85/499]
Số lượng người sống sót đang giảm nhanh kinh khủng, thay đổi theo từng giây.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy thứ gì đó như thế này. Cũng không có quái vật nào xuất hiện. Ngay cả nếu có, số người bị loại cũng không xảy ra nhanh đến vậy được.
Chuyện này đáng nghi phết đấy.
“Có vẻ như họ không có ý định để chúng ta dễ dàng vượt qua khoá huấn luyến này nữa rồi.”
Arna cảm nhận được hơi lạnh trong không khí và cầm lấy thanh kiếm, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Bíp
[Người sống sót: 65/499]
Trong chớp mắt, số người sống sót đã giảm xuống còn sáu mươi. Con số này đã gần một nửa rồi.
“Họ đang tới từ hướng đó…!”
Arna giơ kiếm lên và chuẩn bị chiến đấu.
Ching─!
Ngay lập tức, một người xuất hiện, vung tay về phía Arna. Đó là một cô gái trẻ, tóc ngắn, đang khoác lên mình bộ đồng phục của Học viện Quân sự Han-yul.
Cánh tay máy của cô ấy sáng lên—Huấn luyện viên của Sư đoàn Chiến đấu Seo Dan-ah.
Ching─!
Seo Dan-ah nhanh chóng di chuyển tay với vẻ mặt bình tĩnh trong khi Arna vung kiếm để theo kịp tốc độ.
“Arna Kristin Dotir, hãy chiến đấu hết sức mình đi. Em không cần phải dễ dãi với huấn luyện viên này đâu.”
“Ơ—Ờm…”
Vì đối thủ của cô là con người chứ không phải quái vật, Arna do dự. Seo Dan-ah nhận ra và thúc giục Arna chiến đấu hết sức mình.
“Trừ khi em muốn tôi lấy đi thẻ số dán sau lưng mình.”
Vút─!
Seo Dan-ah nhẹ nhàng xoay người và nhắm thẳng vào lưng Arna.
“!”
Tuy nhiên, Arna không phải là loại người đứng yên chịu chết. Cô nhanh chóng xoay cơ thể lại và bảo vệ lưng mình, đồng thời đỡ cánh tay máy đang lao tới bằng thanh kiếm.
“Cậu chỉ đứng đó nhìn thôi sao? Làm gì đi chứ!”
Trong lúc cố gắng ngăn chặn đòn tấn công, Arna đã yêu cầu tôi hỗ trợ.
“Ừm…”
Tôi có thể làm gì trong tình huống này để giúp Arna? Tôi lập tức động não.
Kích thích não bộ hoạt động hết công suất.
Kết luận mà tôi đưa ra là…
Bịch bịch─!
“Êeeee…! Cậu đi đâu thế hả?!”
Dùng Arna làm mồi nhử rồi bỏ chạy.
Sống sót là ưu tiên hàng đầu của tôi lúc này. Arna chắc chắn có thể tự lo liệu được mà thôi.
Đây là lúc để tôi tự lo cho mình.
—Bỏ tôi thật luôn hả...!
“Ồ…!”
Phớt lờ tiếng phản đối của Arna, tôi bỏ chạy càng xa càng tốt.
Chắc Arna sẽ tôn trọng lựa chọn của tôi thôi í mà. Chứ tôi thì yếu như sên, thì giúp kiểu đết gì? Cầm cái muỗng mà lao vào đánh nhau với vũ khí sống kia thì chẳng khác nào tự sát.
Đôi khi, rút lui chiến lược là lựa chọn khôn ngoan. Tép thì việc gì phải lao vào giữa trận chiến của mấy con cá voi chứ.
Bất chấp tất cả những điều đó, số người sống sót ngày càng giảm, mặc dù Arna đáng lẽ phải đang chiến đấu với Seo Dan-ah.
Có thể có những huấn luyện viên khác trên đảo này ngoài Seo Dan-ah không? Cô ấy không phải là người duy nhất sao?
Keng ─!
Đúng lúc đó, tiếng nhôm va chạm vang lên từ đâu đó.
Vù─!
“!”
Rồi có thứ gì đó vụt qua tai tôi.
Nó nhanh đến nỗi não tôi còn chưa kịp load. Tôi chỉ cảm thấy có thứ gì đó giống như một vật thể bay ngang qua.
Bụp. Bụp.
Không có thời gian để suy đoán đó là gì. Một người đàn ông cao lớn nhanh chóng xuất hiện trước mặt tôi, cầm một cây gậy bóng chày bằng nhôm.
“Hả…”
Bộ đồng phục Busan Giants màu xanh da trời, thường trông rất tếu, giờ trông đáng sợ vãi cả đái. Chiếc ruy băng màu cam trên đầu ông ta hiện giờ càng làm tăng thêm nét kinh dị.
Người đàn ông bị ám ảnh bởi đội bóng chày Busan Giants, Geum Gye-jun, thở ra một hơi dài nóng hổi và tuyên bố với tôi:
“Đây là lúc để em trải nghiệm thử cú đánh bóng địa ngục của thầy đấy.”
***
Sau Seo Dan-ah, Geum Gye-jun cũng tiến vào hòn đảo này. Mục đích của họ rất đơn giản—loại càng nhiều học viên càng tốt.
Họ ghét đến mức thấy học viên vui vẻ trên du thuyền thôi cũng không chịu được à? Nhỏ nhen kinh khủng luôn.
Đều là kế hoạch của ông thầy Kim-Dong-Hak đó nghĩ ra nhể.
Tôi hứa sẽ nhổ hết từng sợi râu trắng trên mặt ông ta, sau khi tôi túm được cái đầu ổng sau khóa huấn luyện này.
“Em đã khởi động cho ấm người chưa?”
Gạt vụ đó sang một bên, việc sống sót trước Geum Gye-jun là ưu tiên hàng đầu của tôi bây giờ.
Geum Gye-jun hôm nay có vẻ hung hăng một cách bất thường. Không còn dấu vết của cái tính cách lập dị thường được phô ra kia nữa.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi nhờ.”
Vẹt ─!
Geum Gye-jun mở lòng bàn tay ra. Một sợi chỉ mỏng xuất hiện từ đó và hình thành nên một quả bóng, một quả bóng mana.
Xing!
Với một cú vung mạnh, Geum Gye-jun ném quả bóng mana thẳng về phía tôi.
Vù─!
Tốc độ thật kinh hồn. Nếu tôi mà không phản ứng ngay lập tức, hộp sọ của tôi đã nát bép rồi.
Điếu đùa đâu. Tôi thậm chí khẳng định rằng điều này còn nguy hiểm hơn cả con quái vật huấn luyện kia cơ.
Như thế này không phải là quá đáng với một học viên sao? Bạn thực sự có thể bị thương nghiêm trọng lun í.
“Nộp thẻ số trên lưng của em ngay đi nếu không muốn bị thương.”
Vù!
Một quả bóng mana khác bay tới. Tôi tránh được nó một cách khó khăn bằng cách lăn trên mặt đất.
“Chưa hết đâu.”
Vù!
Vùu!
Vùuu!
Bây giờ ông ấy đang ném bóng liên tùng tục. Ổng thực sự không có ý định kìm sức lại chút nào luôn.
“Có chuyện gì vậy thầy? Có chuyện gì tệ xảy ra à? Bình thường thầy đâu có như này đâu, Huấn luyện viên.”
“Chuyện tệ hà… Hà…”
Geum Gye-jun hạ thấp cây gậy bóng chày của mình xuống một chút.
“Tôi đã bị quét sạch.”
“Quét sạch? Thầy đang nói đến đội Busan Giants à?”
“Đúng. Bọn thầy đã bị đánh bại hoàn toàn trong loạt trận ba trận tuần này với Daejeon Eagles.”
“À…”
Trong số tất cả các đội bóng chày, việc bị Daejeon Eagles quét sạch thực sự đã hủy hoại danh tiếng 'Spring Giants'.
“Nhưng liệu có đúng không khi trút giận lên học viên chỉ vì thua một vài trận đấu không hả thầy?”
“Thua một vài trận à?”
Vèo!
“Ááááá!”
Tốc độ của quả bóng vừa rồi thậm chí còn nhanh hơn. Đây là cú ném mà không một cầu thủ bóng chày nào có thể dễ dàng đỡ được.
“Không chỉ là một vài trận đấu! Với ta, bóng chày là sự sống! Đội Busan Giants là gia đình của taaa!”
“…”
“Ta là người đàn ông đã yêu Busan Giants trong suốt cuộc đời của mình. Bây giờ và mãi mãi về sau!”
Nếu ai đó nói rằng người mê bóng chày là hết thuốc chữa, thì chỉ cần nhìn ông già này là hiểu ngay. Ai trên đời lại tạo ra con quái vật này cơ chứ ?
Ủa, người tạo ra không ai khác chính là tôi mà.
Vù!
Vù!
Mẹ kiếp. Tôi không thể cứ né tránh như thế này mãi được. Mấy quả bóng cứ liên tục lao thẳng tới, với cái đà này tôi nghĩ mình sẽ bị loại sớm thôi.
Cách duy nhất là cố gắng đánh bóng trở lại. Tôi giơ chiếc thìa khổng lồ lên.
Vù─!
Một quả bóng khác lại bay đến. Tôi căn thời gian vung tay và chuẩn bị sẵn sàng.
Thuỵch─!
Tôi đánh bóng ra xa. Bề mặt rộng của thìa giúp tôi dễ dàng đánh bóng ngay cả với những cú ném nhanh.
“Ồ, dáng đẹp đấy chứ. Hồi nhỏ em có chơi bóng chày không?”
“Vâng, mặc dù hơi ngại, nhưng em đã từng có ước mơ sẽ trở thành một cầu thủ bóng chày.”
Tôi đây. Người đến từ một đội Little League của Trường Tiểu học Yulho. Thời gian khoác áo của tôi ấy hả? Chỉ vỏn vẹn có 4 tháng ngắn ngủi thui...
Lý do bỏ bóng chày chỉ sau bốn tháng, là do chơi Tekken trước tiệm văn phòng phẩm thay vì tham gia huấn luyện. Song bị mẹ bắt gặp, người đã báo cho bố tôi.
Nếu con định tiếp tục làm như vậy, hãy bỏ bóng chày đi, bố tôi nói. Vì vậy, tôi quyết định bỏ cuộc và chuyển sang học piano.
Trường dạy piano. Bỏ học chỉ sau ba tháng. Lý do, tương tự như trên.
Giờ tôi đã quên hết các tác phẩm của Chubin chopin rồi.[note72674]
“Hừmmm… Ở đây còn có một người đàn ông khác đã cống hiến cả cuộc đời mình cho bóng chày nữa sao”
“Em nói rồi mà, Em bỏ bóng chày rồi!”
“Nếu vậy thì thầy sẽ dốc toàn lực để đấu với em.”
“Điếc hả!”
Thụp.
Geum Gye-jun mạnh dạn ném cây gậy bóng chày của mình đi.
Bây giờ ông ấy đang bước lên để tự giới thiệu mình.
"Tiến lên và đánh nó bằng tất cả sức mạnh của em đi! Thầy sẽ ném một quả bóng thẳng siêu nhanh bằng cả linh hồn của mình!"
“Em đã bỏ bóng chày rồi mà, có nghe không đấy?”
Vù─!
Một quả cầu mana khác bay tới. Nhưng quỹ đạo của nó thay đổi giữa không trung. Một quả cầu cong rơi ngay trước mặt tôi.
“Đó không phải là một cú ném nhanh, thầy vừa nói thế mà!”
“Khà khà khà! Em thật sự tin lời của vị huấn luyện viên này sao?”
Geum Gye-jun mỉm cười ngây thơ như một đứa trẻ và ném thêm một cú nữa.
Tôi đang làm gì ở đây vậy? Tôi đến đây để được huấn luyện mà chứ có phải để luyện đánh bóng đâu.
Đến lúc này, tôi thậm chí còn không biết nữa.
Ngôi trường này ảo ma vãi lúa.
“Hyaaaaargh!”
Vù─!
Một cú đổi hướng khác. Nhưng nó không phải là một đường cong đơn giản như trước. Nó cho thấy một chuyển động thậm chí còn thất thường hơn, nhắm vào lưng tôi theo một đường cong ngang.
Vù─!
Ông ta không cho tôi thời gian để thở, và Geum Gye-jun vẫn tiếp tục ném bóng.
Chúng không đi theo một đường thẳng. Một số quả bóng hướng về phía sau đầu tôi, một số khác hướng về phía cánh của tôi.
Bởi vì tốc độ của chúng quá lớn, không cách nào đoán trước được chúng sẽ bay về phía nào. Đến lúc tôi cố né tránh thì đã quá muộn.
Không còn lựa chọn nào khác. Đã đến lúc sử dụng kỹ năng Blindside.
Dù sao thì đây cũng là ngày cuối cùng của khóa huấn luyện rồi, nên không có lý do gì để chần chừ. Tôi cần phải sử dụng mọi thủ đoạn mà mình có.
Vù─!
Tôi có thể thấy nó. Quả bóng bay thẳng về phía lưng tôi với chi tiết rõ ràng. Tôi vung thìa theo quỹ đạo của nó.
Thuỵch─!
“Ồ, tốc độ phản ứng nhạy hơn so với trước đây kìa!”
Tôi dễ dàng đưa bóng bay đi. Với tầm nhìn mở rộng ra mọi hướng, tôi không cần phải quay đầu. Tôi chỉ cần đứng yên và vung tay để đánh những quả bóng bay tới.
Thuỵch─!
Thuỵch─!
Thuỵch─!
“Phản xạ này… Điếu thể nào tin được… Làm sao mà có thể phản lại những cú ném như vậy chứ?”
Theo quan điểm của Geum Gye-jun, thật đáng kinh ngạc khi thấy ai đó vẫn đứng yên và chỉ di chuyển mỗi chiếc thìa để làm chệch hướng những quả bóng.
“Em có mắt ở sau lưng à?”
Quả thật, ngay cả Geum Gye-jun cũng mang trong mình bản năng của một thức tỉnh giả. Không giống như thân hình thô kệch đó, bản năng của ông lại sắc sảo đến bất ngờ.
“Quả này thì sao?”
Xing─!
Ông ta lại tạo thêm bóng mana. Lần này thì khác. Ông ta tạo ra nhiều quả cầu cùng một lúc.
“Em có thể xử lý được tất cả những quả này cùng một lúc không nhể? Thầy rất muốn xem em xử lý chúng như thế nào đấy!”
Vùuuuui─!
Hơn một chục quả bóng được tung ra cùng một lúc. Chúng bay theo mọi hướng, lượn lờ như ruồi, tìm kiếm sơ hở của tôi.
Đây không phải là một loại kiếm thuật Lốc xoáy đâu, đúng không? Như thế này có phải là quá đáng không? Đòn này ảo vãi đái.
“Cho thầy thấy sức mạnh của chiếc thìa đó đi nàooo!”
Vútttt─!
Những quả bóng lơ lửng giữa không trung trong giây lát, rồi đồng thời lao thẳng về phía tôi.
Ngay cả khi mở rộng tầm nhìn theo mọi hướng, việc né tránh hàng chục quả bóng như thế này gần như là bất khả thi. Dù sao thì tôi cũng chỉ có một cái thìa.
Tôi gần như đã chấp nhận sẽ bị loại khi hạ thìa xuống.
Đùng─!
Những quả bóng đang hướng về phía tôi đột nhiên vỡ đôi giữa không trung.
Sau đó, những quả bóng khác bắt đầu vỡ ra từng quả một.
Đùng─!
Khi quả bóng cuối cùng biến mất, một cô gái xuất hiện trước mặt tôi.
“Phù… May mà tôi chưa đến muộn.”
“A–Arna. Làm sao mà cậu…?”
Arna đã đến cứu tôi.
Cô ấy không phải vẫn đang bận chiến đấu với Seo Dan-ah sao? Cổ kết thúc nhanh vậy sao?
Dĩ nhiên, cô ấy không cần phải ép buộc bản thân chỉ để đến chỗ tôi. Cô ấy có thể chọn cách bỏ rơi tôi.
Nhưng rồi cô ấy lại đến tìm tôi.
Tại sao?
“Chính cậu đã nói thế này vào ngày đầu tiên của khóa huấn luyện đấy…”
“…”
“Cùng nhau, chúng ta hãy sống sót đến phút giây cuối cùng nhé.”
Arna mỉm cười nhẹ.
“Tôi là một người anh hùng mà, nên tôi đến để giữ lời hứa đó.”


5 Bình luận