• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 36: Tên phản diện của ta(8)

4 Bình luận - Độ dài: 2,485 từ - Cập nhật:

36— Tên phản diện của ta(8)

Khi đồng hồ điểm giờ, các học viên bước vào Ngục tối mô phỏng thông qua cánh cổng được chỉ định. Kỳ thi giữa kỳ đã bắt đầu.

Trong thời gian này, tôi đã đến phòng giám sát với Kim Dong-hak. Theo kế hoạch, chúng tôi được giao nhiệm vụ phải theo dõi CCTV[note73137] và giám sát địa điểm thi để đảm bảo không có tai nạn lớn nào xảy ra.

“Ờm, thầy ơi, thầy có thể xem camera giám sát số 16 ở đằng kia được không?”

Tôi chỉ vào một trong những màn hình CCTV được gắn bên trong phòng giám sát, Nó hiển thị hai học viên đang choảng nhau.

“Bọn họ đang đánh nhau té lửa luôn kìa.”

“Kệ hai đứa đó đi. Đó cũng là một phần của bài thi này.”

Bài thi này về cơ bản là tìm kiếm trâm cài ẩn trong ngục tối mô phỏng. Nếu tìm thấy trâm cài, đồng nghĩa với việc học viên đó đã hoàn thành bài thi này. Nên thực sự chẳng cần phí sức chỉ để đánh nhau.

“Cướp trâm cài của người khác cũng được tính là vượt qua bài thi.”

“À.”

Có vẻ như, việc cướp trâm cài của người khác cũng được tính là đỗ. Như vậy thì chắc chắn sẽ có xung đột. Những học viên lại còn hiếu chiến nữa mà.

“Bây giờ bài thi đã bắt đầu rồi, sao em không tháo cái nẹp cổ cồng kềnh đó ra đi?”

"Vâng."

Tách—!

Tôi tháo cái nẹp cổ đã được cố định chặt chẽ. Không phải vì cổ tôi đau, tôi chỉ đeo nó cho có thôi, giống như chiếc xe lăn vậy, đều được chuẩn bị cho màn kịch khi nãy.

Nhân tiện, tôi đã mượn cái nẹp cổ này từ Choi Soo-eun. Việc có mối quan hệ ở bệnh viện quả thực giúp ích rất nhiều vào mấy lúc thế này.

“Thưa Thầy.”

“Có chuyện gì thế?”

“Điều gì sẽ xảy ra nếu một học viên không tìm thấy trâm cài trong vòng ba giờ?”

Tôi tò mò. Liệu họ có trượt ngay không, hay họ sẽ nhận được một vài điểm ngay cả khi nộp kết quả muộn?

“Họ sẽ bị loại ngay lập tức. Và ăn ngay điểm 0 trong bài thi giữa kỳ.”

“…”

Quả thật, lão già này là đồ không có quả tim. May mà tôi đã mang theo chiếc xe lăn này.

"Hâ hâ. Vẫn ấn tượng như ngày nào"

Trong khi đó, Kim Dong-hak đang chăm chú theo dõi với đôi mắt mở to, rõ ràng là rất ấn tượng. Khi tôi tự hỏi lão ấy đang nhìn gì, tôi thấy lão đang quan sát Arna trên một trong những màn hình CCTV.

Trong màn hình, Arna đang chiến đấu với quái vật một mình mà không có bất kỳ sự trợ giúp nào.

“Nhưng đánh bại quái vật cũng chẳng đỗ được.”

Kim Dong-hak nói đúng. Hạ gục quái vật và vượt qua bài thi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Bất kể Arna hạ được bao nhiêu quái vật, nếu cổ không tìm thấy chiếc trâm cài nào, thì cổ cũng sẽ rớt.

Bằng mọi cách, Arna nhất định phải tìm ra được chiếc trâm cài.

Nhân tiện-

─── Nhiệm vụ ───

≠ Kẻ phản diện độc tôn

• Chứng minh với Arna rằng bạn là nhân vật phản diện duy nhất của cô.

*Thời gian còn lại cho đến khi bắt đầu nhiệm vụ: {01:14:00}

───

Nhiệm vụ này có thể có ý nghĩa gì? Không có mục tiêu rõ ràng, chỉ là sự trôi qua của thời gian. Đây là lần đầu tiên tôi thấy chuyện này xảy ra.

Tôi không biết "chứng minh" ở đây có nghĩa là gì. Nhiệm vụ này đột nhiên xuất hiện ngay khi tôi đến đây.

Tôi quyết định đợi cho đến khi nó bắt đầu…

“Hửm?”

Sau đó Kim Dong-hak nghiêng đầu, và tôi nhìn theo ánh mắt của lão ấy tới một trong những màn hình CCTV ở góc phòng.

“Kia Là Baek Joo-hee mà? Cô ấy có bị thương không?”

màn hình cho thấy Baek Joo-hee ngồi trên mặt đất, loay hoay với mắt cá chân của mình. Có vẻ như cô đã bị trẹo mắt cá chân trong lúc làm bài thi.

“Chúng ta nên làm gì? Có nên đi giúp cô ấy không?”

"Chờ chút."

Kim Dong-hak giơ tay lên để tiếp tục quan sát tình hình.

Ngay sau đó, một nữ sinh bước vào căn phòng nơi Baek Joo-hee đang trú ẩn. Đó là Arna, người vừa đánh bại một con quái vật. Khi nhìn thấy Baek Joo-hee, Arna nhảy dựng lên vì ngạc nhiên.

"Ra là vậy…"

Kim Dong-hak chăm chú nhìn vào màn hình, chờ xem Arna sẽ làm gì tiếp theo.

Với Arna, Baek Joo-hee chỉ là một đối thủ cạnh tranh. Việc phớt lờ cô ấy cũng sẽ không gặp vấn đề lớn gì.

"Ồ."

Không chút do dự, Arna chạy đến bên Baek Joo-hee, hỏi thăm xem cô có ổn không. Sau đó Arna đưa tay ra đỡ cô dậy, quyết định tiếp tục làm bài thi cùng Baek Joo-hee.

"Rốt cuộc, em ấy vẫn là một anh hùng, một người sẽ không ngoảnh mặt khi có một người khác cần giúp đỡ."

Kim Dong-hak thở dài trong lòng, có chút thất vọng vì sự dễ đoán này.

Tuy nhiên…

“…!”

“…!”

Đột nhiên, Baek Joo-hee đánh vào sau đầu Arna, đâm thứ gì đó vào vai cô. Trông giống như cô ta đã dùng ống tiêm.

Arna lập tức mất hết sức lực và ngã xuống sàn. Cô đưa tay ra nhưng không thể chạm vào Baek Joo-hee.

Baek Joo-hee bình tĩnh đứng đó, nhìn xuống Arna với vẻ mặt tự mãn. Nhân tiện, mắt cá chân bị thương của cô ta hoàn toàn ổn.

“Hô hô, Baek Joo-hee cũng không phải là một kẻ yếu đuối nhỉ, đã dựng nên toàn bộ cái bẫy này luôn cơ mà.”

“Chúng ta không phải nên ngăn cô ấy lại sao? Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao ạ?”

“Không. Bài thi vẫn sẽ tiếp tục. Hành động này không gây nguy hiểm đến tính mạng của em Arna, vì vậy nó vẫn được coi là một phần của tình huống chiến đấu. Nếu nó trở nên nguy hiểm, chúng ta sẽ can thiệp.”

Nhưng…

Không hiểu tại sao, tôi lại cảm thấy mình không nên để yên chuyện này. Tôi không muốn chỉ ngồi đây và nhìn Arna đau khổ.

Ở ngôi trường này, người duy nhất có thể khiến Arna đau khổ, chỉ có thể là tôi.

Kẻ phản diện, chỉ một mình tôi là quá đủ rồi, tôi chẳng cần thêm ai nữa cả.

Theo bản năng, tôi biết đã đến lúc mình cần phải hành động.

“Thưa thầy.”

"Nói đi."

Kim Dong-hak vẫn tập trung vào màn hình.

Tôi hỏi lão,

“Em vẫn có thể vào ngục tối để thi chứ?”

"Gì cơ…?"

Kim Dong-hak ngay lập tức chuyển ánh mắt từ CCTV sang tôi, tai lão ta dựng lên.

“Ý của em là em muốn thi ngay bây giờ phải không?”

“Vâng. Em muốn làm bài thi giữa kỳ, mặc dù nói lúc này có hơi muộn.”

“Với cơ thể này?”

Tôi đứng dậy khỏi xe lăn ngay trước mặt lão ấy. Lưng tôi đã lành từ lâu rồi, và tôi chắc chắn có thể tập thể dục nhẹ.

“Hừm. Mọi lời than vãn trước đó đều là diễn thôi sao?”

“Thầy đã biết từ lâu rồi, nhỉ? Rằng mọi thứ đều là một màn kịch của em.”

“Giờ thì em thậm chí còn chẳng đưa ra lời bào chữa nữa à. Em đúng là một đứa học trò phiền phức đấy.”

Gương mặt của Kim Dong-hak tràn ngập một niềm vui kỳ lạ, như thể lão ta đang mong chờ chuyện thú vị từ tôi vậy.

“Tôi sẽ không cho em thêm thời gian đâu. Cũng tại em tham gia bài thi giữa chừng mà, nên xem đây như là một hình phạt đi.”

Còn khoảng một tiếng rưỡi nữa là kết thúc. Thực ra, tôi không quan tâm lắm đến điểm số. Nếu tôi được 0 điểm, tôi có thể thi lại sau.

Điều quan trọng với tôi lúc này là Arna chứ không phải thi với chả thiết.

Tôi đi thẳng đến ngục tối mô phỏng.

***

"Úi trời, nó có tác dụng ngay tức khắc luôn, đến mình còn không ngờ"

Cùng lúc đó, Baek Joo-hee nhìn vào ống tiêm trong tay cô. Đó là một loại bút tiêm tự động, giống như bút adrenaline, một sản phẩm mà ngay cả những người dân không được đào tạo cũng có thể dễ dàng sử dụng.[note73136]

Mình chưa bao giờ nghĩ rằng có thứ như này tồn tại trên thị trường luôn đấy…

“Các tập đoàn lớn thực sự quá đỉnh, hửm?”

“Grừ…”

Trong khi đó, Arna vật lộn trên sàn nhà, cố gắng tuyệt vọng để đứng dậy, nhưng thuốc đã khiến cơ thể cô bất động.

“Tại sao… cô lại… làm… điều này chứ?”

Arna không hiểu tại sao Baek Joo-hee lại tấn công cô. Nếu là để cướp trâm cài thì còn có lý, nhưng Arna không có nó trong tay.

Hơn nữa, ngay từ đầu Baek Joo-hee có vẻ như không có ý định tìm trâm cài.

"Để mà giải thích ngắn gọn thì... Khách hàng của tôi muốn cô, Arna, thất bại thảm hại, hiểu chưa?"

"Khách hàng…?"

Đây không phải là do Baek Joo-hee tự hành động sao? Người đó có thể là ai? Có thể là Kang Tae-hoon không?

“Đừng quá tò mò, nếu mọi chuyện đã đến nước này, nghỉ ngơi một chút không phải tốt hơn sao?”

“Không, tôi không thể…”

Tôi không thể lãng phí thời gian ở đây. Thi trượt có thể làm mất đi vị trí học viên đứng đầu của mình.

Arna cố gắng đứng dậy thêm lần nữa.

“Vô ích thôi, cứ thả lỏng đi. Sao cô không nghỉ ngơi tí đê? Làm học viên đứng đầu có gì hay ho đâu mà cố gắng thế.”

“Tôi là… một anh hùng… một anh hùng phải luôn luôn… ự…!”

Rầm—!

Vừa mới nhấc đầu gối lên khỏi sàn, cơ thể Arna liền ngã khuỵu xuống lần nữa, liệu cô còn chịu đựng nổi nữa không?

“Đừng cố nữa. Tôi đã thêm một chút thuốc gây mê vào bút tiêm rồi.”

Thật vậy, thuốc bắt đầu làm mí mắt cô nặng trĩu. Đầu cô cảm thấy mơ màng, và những cơn ngáp đang len lỏi vào.

“Cô sẽ cảm thấy sảng khoái sau một giấc ngủ ngắn, nhưng tất nhiên, bài thi sẽ kết thúc và cô cũng bị loại luôn.”

Hô hô hô—!

Baek Joo-hee bắt đầu cười khúc khích. Đối mặt với sự chế giễu như vậy, Arna không thể làm gì khác ngoài việc nằm đó một cách bất lực.

Như này là quá bất cẩn rồi, ngay từ đầu cô nên nghi ngờ nhiều hơn, cô đã hành động theo bản năng khi thấy có người bị thương.

Rơi vào cái bẫy nông cạn như vậy… không xứng với một anh hùng. Một anh hùng là phải hoàn hảo về mọi mặt mới đúng.

"Cô quá tốt bụng rồi, Arna à. Lòng tốt của cô cuối cùng lại khiến cô vấp ngã mất tiêu."

“…”

“Mơ đẹp nhé. Có lẽ trong giấc mơ của cô, một chàng hoàng tử trên lưng bạch mã có thể tới cứu cô đấy.”

Baek Joo-hee thì thầm nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa trẻ, rồi quay người rời đi.

─Ai mang chó vào đây vậy trời, nó tiểu khai rình hết hành lang rồi này.

“…”

Sau đó, một giọng nam vang lên từ xa. Có người đang tiến lại gần căn phòng.

“Tôi ngửi thấy mùi nước tiểu chó quanh đây. Là cô phải không, Baek Joo-hee.”

“Cậu… Shin Yoon-seong…”

Baek Joo-hee giật mình. Thật bất ngờ khi tìm thấy ai đó ở một nơi hẻo lánh như vậy, và nghĩ đến đó lại là Shin Yoon-seong! Ký ức về lần cuối cô đối đầu với cậu trong khoá huấn luyện lại ùa về.

Bộp bộp bộp bộp...

Shin Yoon-seong đi ngang qua Baek Joo-hee và hướng về phía Arna, định kiểm tra tình hình của cô.

"Này, 'nàng quái vật'. Cậu ổn chứ?"

"C–Cậu…"

Arna cũng ngạc nhiên không kém. Cô nghe nói Shin Yoon-seong không tham gia bài thi này vì chấn thương lưng, vậy mà cậu ấy lại xuất hiện ở đây.

Tại sao cậu ấy lại ở đây chứ?

“Tôi tới để cứu cậu.”

“Tại…tại sao…?”

Để nói rằng cậu đến để cứu cô ư…

Shin Yoon-seong chẳng có lý do gì để làm vậy cả. Từ trước đến nay, cậu ta thường chỉ khiến cô mệt mỏi. Cô chưa từng tưởng tượng rằng sẽ có ngày cậu lại hành động như thế... vì cô.

Nó chỉ làm dấy lên thêm nhiều câu hỏi trong đầu cô.

“Cậu có nhớ ngày cuối cùng của khoá huấn luyện không?”

“Khoá huấn luyện…?”

“Ừ. Tôi đến đây để trả ơn cậu vì ngày hôm đó.”

Trong khoá huấn luyện, đúng vào ngày thứ 4 của khóa huấn luyện, chính Arna là người đã đến giải cứu Shin Yoon-seong khi cậu gặp nguy hiểm cận kề.

Shin Yoon-seong không quên ngày hôm đó, và giờ đây cậu đã đến để đền đáp ân tình. Cậu cứu cô, như cách cô đã cứu cậu.

“Chuyện này cứ giao cho tôi.”

Shin Yoon-seong quay lưng lại với Arna, bỏ lại cô với những lời nói đó.

Arna mỉm cười nhẹ khi nhìn vào tấm lưng rộng của cậu.

“Fufu… mặc dù cậu đang mặc áo bệnh nhân… thế mà lại thốt ra những lời đấy… chẳng ngầu chút nào đâu…”

Mí mắt cô dần khép lại. Cô sắp đến giới hạn rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ sớm chìm vào giấc ngủ, và bài thi sẽ kết thúc với cô.

Nhưng không sao cả. Shin Yoon-seong chắc chắn sẽ giải quyết được mọi chuyện thôi.

Cô tin tưởng cậu sẽ bảo vệ mình.

“Được rồi… Tôi giao cho cậu đấy…”

Cô chưa từng gặp phải một kẻ phản diện nào như vậy. Ai có thể ngờ rằng sẽ có lúc cô phải nhờ đến sự giúp đỡ của một kẻ phản diện?

Mặc dù cậu ta liên tục bắt nạt cô, dai dẳng không ngừng, thậm chí còn quấy rối "tùnh dịc" cô bằng lời nói và hành động.

Nhưng…

Đối với Arna, Shin Yoon-seong chính là…

kẻ phản diện duy nhất trên thế giới này.

Kẻ phản diện độc quyền của riêng cô.

Ghi chú

[Lên trên]
CCTV là hệ thống camera quan sát dùng để giám sát, theo dõi tại một khu vực cụ thể
CCTV là hệ thống camera quan sát dùng để giám sát, theo dõi tại một khu vực cụ thể
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Giờ con ma cầm thìa đi gõ phản diện à :))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Người đần và quái vật?👾
Xem thêm