Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지- Ảnh Minh Họa
- Web Novel
- Chương 1.1:「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」
- Chương 1.2: Bài Kiểm Tra Khảo Sát
- Chương 1.3: Ga U Sầu
- Chương 2.1: Ga Oán Hận
- Chương 2.2: Ga Hân Hoan
- Chương 2.3: Tìm Đồ Thất Lạc
- Chương 3: Vật Thất Lạc
- Chương 4: Một Cảm Xúc 'Không Tồn Tại'
- Chương 5.1: Nhận Thưởng
- Chương 5.2: Tấm Vé Ước Nguyện
- Chương 6.1: Bạn Cùng Phòng
- Chương 6.2: Ngày Đầu Tiên Đi Làm
- Chương 7.1: Tinh Chất Giấc Mơ
- Chương 7.2: Thử Thách Chết Chóc
- Chương 7.3: Đuổi Bắt Với Ma
- Chương 8.1: Tín Hiệu
- Chương 8.2: Tân Binh 'Gan Dạ'
- Chương 9.1: Điểm Thưởng
- Chương 9.2: Shop Người Ngoài Hành Tinh
- Chương 10.1: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 10.2: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 11.1: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 11.2: Sự Cố Phát Sóng
- Chương 12.1: Dàn Đồng Ca Của Những Con Chiên Hy Sinh
- Chương 12.2: Nghỉ Giải Lao
- Chương 13.1: Thằn Lằn
- Chương 13.2: Thiêu Hủy
- Chương 14.1: Đội Trưởng Lee
- Chương 14.2: Đi Ăn
- Chương 15.1: Thiết Bị Tùy Chỉnh
- Chương 15.2: 『Bộ Hạt Giống Thân Thiện』
- Chương 15.3: Thay Đổi Vị Trí
- Chương 16.1: [Gã Hề Ghét Bạn] (1)
- Chương 16.2: [Gã Hề Ghét Bạn] (2)
- Chương 17.1: Cậu Ấy Làm Đấy (1)
- Chương 17.2: Cậu Ấy Làm Đấy (2)
- Chương 18.1: Cái Đinh Nhô Lên Sẽ Bị Đóng Xuống
- Chương 18.2: Ý Nghĩa Của Thứ Tự Chữ Cái
- Chương 18.3: Nhà Khoa Học Điên Rồ
- Chương 19.1: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (1)
- Chương 19.2: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (2)
- Chương 19.3: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (3)
- Chương 20.1: Công Viên Giải Trí Vui Tươi (4)
- Chương 20.2: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ (1)
- Chương 21.1: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (2)
- Chương 21.2: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (3)
- Chương 22.1: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (4)
- Chương 22.2: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (1)
- Chương 23.1: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (2)
- Chương 23.2: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (3)
- Chương 24.1: Người Bạn Tốt (1)
- Chương 24.2: Người Bạn Tốt (2)
- Chương 25.1: Linh Vật Hoa Vàng Ở Đâu?
- Chương 25.2: Khu Vực Vàng
- Chương 25.3: Quà Cho Rồng Xanh
- Chương 26.1: Kẻ Nhát Gan
- Chương 26.2: Vi Phạm Quy Tắc
- Chương 27.1: Giận Cá Chém Thớt?
- Chương 27.2: Giận Cá Chém Thớt? (2)
- Chương 28.1: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (1)
- Chương 28.2: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (2)
- Chương 28.3: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (3)
- Chương 29.1: Vào Đội A?
- Chương 29.1: Từ Chối
- Chương 30.1: Tài Khoản Lạ
- Chương 30.2: Giao Dịch
- Chương 31.1: Mua Hàng
- Chương 31.2: Quà Cho Người Bạn Tốt?
- Chương 32.1: Truy Tìm
- Chương 32.2: ㄴĐội An Ninhᄀ
- Chương 32.3: Bị Cuốn Vào
- Chương 33.1: Bức Tranh Thủy Mặc
- Chương 33.2: Tiếng Gọi Cửa
- Chương 34.1: Sangun-nim (1)
- Chương 34.2: Sangun-nim (2)
- Chương 34.3: Sangun-nim (3)
- Chương 35.1: Nghi Lễ
- Chương 35.2 Bên ngoài
- Chương 36.1 Nghĩa trang Sangun-nim
- Chương 36.2 Bài ca dâng lên Sangun-nim
- Chương 37.1: Cái Bẫy Của Changgwi
- Chương 37.2: Changgwi Lộ Diện
- Chương 37.3: Yêu Cầu Cứu Hộ?
- Chương 38.1: Tôi Là Lính Mới Của Đội D
- Chương 38.2: Mua Bồn Tắm Máu
- Chương 39.1: Bồn Tắm Máu
- Chương 39.2: Nhân Sâm Bỏ Trốn
- Chương 40.1: Thêm Người
- Chương 40.2: Biệt Thự Của Người Mù
- Chương 41.1: Thu Phí
- Chương 41.2: Tên Điên
- Chương 42.1: Tầng Hầm
- Chương 42.2: Buổi triển lãm 'Sức Mạnh Của Cảm Xúc'
- Chương 42.3: Tai Thay Cho Mắt
- Chương 43.1: Công Cụ Trốn Thoát
- Chương 43.2: Tạo Nến
- Chương 43.3: Giáp Mặt
- Chương 44.1: Cửa Sổ Trong Triển Lãm
- Chương 44.2: Thứ Đánh Lừa Các Máy Soát Vé
- Chương 45.1: Không Đủ Điều Kiện
- Chương 45.2: Quá Thảm Hại
- Chương 46.1: Suy Nghĩ Khác Thường
- Chương 46.2: Sự Bất Đồng Trong Văn Hóa
- Chương 47.1 Thông Báo
- Chương 47.2 Tẩu Thoát
- Chương 48.1 Quản Lý Kim
- Chương 48.2 Nhân Viên Ưu Tú
- Chương 48.3 Dược Thể Tái Tạo
- Chương 49.1 Nói Dối Càng Nhiều, Hiệu Quả Càng Giảm
- Chương 49.2 Trách Nhiệm Và Quyền Lợi
- Chương 50.1 Bóng Tối Phụ Trách
- Chương 50.2 Gian Thương
- Chương 51.1 Cuộn Băng Cassette
- Chương 51.2 Người Từ Salmon Market
- Chương 52.1 Viên Chức Chính Phủ
- Chương 52.2 Nhà Nghỉ Chân Trời
- Chương 52.3 Một Trong Những Người Ở Đây
- Chương 53.1 Nạn Nhân Đầu Tiên
- Chương 53.2 Sợ Hãi
- Chương 53.3 Càn Quét
- Chương 54.1: Ngày Cuối Cùng
- Chương 54.2: Kẻ Giết Người Là...?
- Chương 55.1: Kết Quả Trao Đổi
- Chương 55.2: Anh Đã Từng Nghĩ Đến Việc Đổi Nghề Chưa?
- Chương 56.1: Được Thừa Hưởng
- Chương 56.2: Lời Tuyên Bố
- Chương 57.1: Một Phép Màu
- Chương 57.2: Câu Chuyện Ma Bị Hiểu Lầm
- Chương 58.1: Tiệm Xăm Ánh Trăng
- Chương 58.2: Nâng Cấp Hình Xăm
- Chương 59.1: Không Gian Mini
- Chương 59.2: Ba Ngày Chuẩn Bị
- Chương 60.1: Một Lối Thoát Mới?
- Chương 60.2: Không Có Lần Sau
- Chương 61.1: Cuộc Sống Là Một Chuỗi Biến Đổi
- Chương 61.2: Người Treo Cổ
- Chương 62.1: Kịch Bản Tốt Nhất
- Chương 62.2: Biến Số
- Chương 63.1: Cá Cược
- Chương 63.2: Lỗ Hổng
- Chương 64.1: Bài Học Rút Ra
- Chương 64.2: Trái Cây Yêu Thích
- Chương 64.2: Màn Hành Quyết
- Chương 65.1: Giáo Viên Park Minseong
- Chương 65.2: Bầu Trời Xanh
- Chương 66.1: Người Bị Ô Nhiễm
- Chương 66.2: Nỗ Lực Xứng Đáng
- Chương 67.1: Gặp Lại Đội Phó
- Chương 67.2: Cuộc Chia Ly Êm Đẹp Nhất
- Chương 68.1: Nhiệm Vụ Quay Trở Lại
- Chương 68.2: Vỗ Tay
- Chương 69.1: Cho Xin Miếng Đi
- Chương 69.2: Còn Tỉnh
- Chương 70.1: Lời Khuyên
- Chương 70.2: Mua Tất
- Chương 71.1: Bàn Đạp
- Chương 71.2: Thành Viên Mới
- Chương 72.1: Mỏ Vàng Sinh Lời
- Chương 72.2: Phương Thức Tham Gia
- Chương 73.1: Đón Chào Học Sinh Chuyển Trường
- Chương 73.2: Đặc Vụ Chăm Chỉ
- Chương 74.1: Năm Giây Mặc Niệm
- Chương 74.2: Bằng Chứng
- Chương 74.3: Phê Duyệt Tạm Thời
- Chương 75.1: Biệt Danh
- Chương 75.2: Không Thể Phản Bội
- Chương 76.1: Che Giấu Niềm Vui
- Chương 76.2: Chém Gió Thôi!
- Chương 77.1: Tình Huống Lố Bịch
- Chương 77.2: Có Cái Gì Đó Sai Sai
- Chương 77.3: Nhân Viên 'Hy Sinh'
- Chương 78.1: Phòng Y Tế
- Chương 78.2: Học Sinh Trường Sekwang
- Chương 79.1: Ngã Rẽ Mới
- Chương 79.2: Cô Cừu Đấy À?
- Chương 80.1: Cách Gợi Ý Trở Thành Bằng Chứng
- Chương 80.2: Giáo Viên
- Chương 81.1: Cà Chua
- Chương 81.2: Tốt Nghiệp
- Chương 82.1: Chưa Từng Hiện Diện
- Chương 82.2: Gặp Gỡ Giám Đốc Cheong
- Chương 83.1: Có Hệ Thống Hơn Tưởng Tượng
- Chương 83.2: 'Tài Sản'
- Chương 84.1: Đã Ô Nhiễm
- Chương 84.2: Đi Tư Vấn
- Chương 85.1: Trở Lại Chính Mình
- Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
“Anh có thể làm điều tương tự cho một ai đó ngoài tôi không?”
☾Với một người không phải là bạn ư?☽
Như thể tôi vừa đưa ra một gợi ý trái ý con thỏ bông, giọng nó bất chợt trở nên khó chịu. Nhưng ngay sau đó, Braun đã lấy lại vẻ vui tươi thường thấy như một MC thực thụ.
☾À, có thể chứ, nhưng tôi không muốn mạo hiểm đâu!☽
☾Anh Hoẵng à, mọi thứ đều có giới hạn của nó, và hễ mình chia sẻ càng nhiều thì càng ít thứ để mình giữ lại. Anh có đồng ý không?☽
Có vẻ như thời gian sử dụng sức mạnh của Braun sẽ giảm đi nếu dùng lên người thứ hai.
‘Biện pháp an toàn nhất vẫn là trốn thoát một mình.’
Tuy nhiên, tôi thấy day dứt khi bỏ lại lũ trẻ, lương tâm của một người hiện đại đã trải qua giáo dục xã hội không cho phép tôi làm vậy.
Thêm vào đó…
“Braun, nếu không đưa được Quản lý Lee Byeongjin ra ngoài, ngân sách của chúng ta sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng.”
☾…Hả?☽
“Chúng ta sẽ không mua được 『Bồn Tắm Máu』đó!”
Chủ nghĩa tư bản đang kéo chân tôi lại.
☾Aaa… chuyện đó thì không được!☽
☾Nhưng nếu chúng ta làm mờ hai ngọn đèn, bất kỳ sinh vật sắc sảo nào cũng sẽ phát hiện ngay! Nó sẽ phá hỏng chất lượng của cảnh quay mất!☽
Đúng vậy.
‘Cho nên mình sẽ tìm ra một giải pháp khác.’
Tất nhiên, nếu mọi thứ trở nên cấp bách, tôi sẽ gửi tín hiệu SOS đến Braun và ít nhất, tôi cũng phải kéo thêm một người chạy cùng.
‘Minh sẽ làm mọi thứ trong tầm tay.’
☾Thật đáng tiếc! Nhưng tôi hiểu rồi, anh Hoẵng.☽
Tôi lục lọi trong túi áo. Thật may là dù đã đổi sang bộ đồng phục bảo vệ, một số vật dụng cần thiết tôi luôn mang theo vẫn còn đó.
『Sticker Mặt Cười』, đồ ăn tặng hiệu ứng từ『Bộ Dã Ngoại Của Alice』, và cả một vài quả『Táo Bạch Tuyết』. Tôi đã mất chiếc nĩa trong bộ『Bộ Dao Nĩa Hút Máu』, nhưng…
‘『Bộ Dao Nĩa Hút Máu』là một cặp dao nĩa.’
Phải rồi, tôi vẫn còn con dao. Nhớ đến nó, tôi rút con dao còn lại từ trong túi quần còn lại.
Nhìn thấy con dao, tôi kinh ngạc.
“Nó lớn hơn rồi!”
Con dao giờ không còn kích thước của một dụng cụ ăn tráng miệng nữa. Tay cầm nó chạm trổ tinh xảo hơn với điểm nhấn là một viên đá đỏ thanh lịch.
Nó đã được “cải tiến”.
‘Có thể con dao đang dùng máu mà chiếc nĩa hấp thụ.’
Dù sao thì, chúng vốn là một cặp mà.
“…!! Có phải đó là vũ khí chỉ định của ㄴĐội An Ninhᄀ không?”
Tôi không trả lời và để Quản lý Lee tiếp tục hiểu lầm.
Tôi cẩn thận dùng áo mình lau sạch con dao, thứ giờ đã có kích thước của một con dao cắt nhỏ, và bỏ nó vào nơi có thể dễ dàng lấy ra như túi trước ngực áo.
Mong là tôi sẽ không phải dùng đến nó.
“Trước tiên, tôi sẽ bắt đầu điều tra quanh ngôi nhà.”
“À… Được rồi!”
Khi tôi bước đi, Quản lý Lee lập tức né sang một bên.
Thấy tôi nhìn, anh ta đứng chết trân.
“…?”
“Tôi muốn anh đi cùng tôi.”
“C-Cái gì?! À, không. Tôi, à, đã tìm khắp nơi rồi…”
“Vì anh đã tìm khắp nơi rồi, nên tôi mới muốn anh dẫn đường.”
“Ơ… V-Vâng, thưa anh.”
Tuy do dự, Quản lý Lee vẫn đành phải tuân lệnh, ánh mắt anh ta đầy sự lo lắng khi dẫn tôi đi.
Tốt. Như vậy tôi sẽ tránh được việc mình hoảng loạn hay ngất vì sợ.
“Chỗ này hình như… khụ, có lẽ là nhà bếp. Nhưng ở đây không có gì để ăn hết.”
Trong ngôi nhà cũ kỹ, phủ đầy bụi và mốc meo này, chỉ có những lá bùa dán kín trên các bức tường.
Nó khiến tôi liên tưởng đến những ngôi nhà bị bỏ hoang dọc các con đường núi, hoặc nằm lưng chừng đồi. Những ngôi nhà không ai tu sửa và không người ở.
“Anh không cảm thấy khó chịu sau khi ở đây một tuần à?”
“À… Tôi không thấy khát hay đói gì cả…”
Nói rồi, khuôn mặt anh ta chuyển sang tái nhợt.
“Mỗi khi con m-ma đến vào ban đêm, tôi có cảm giác kỳ lạ như năng lượng của mình đang bị rút hết…”
“Anh có thử đi ra ngoài vào ban ngày không?”
“…Có, nhưng… dù đi xa đến đâu, tôi cũng chỉ thấy toàn rừng… Tôi sợ mặt trời lặn khi còn ở ngoài, nên cứ quay lại đây.”
Lời kể của anh ta khớp với những gì ghi trong các hồ sơ thám hiểm.
Trong trường hợp này…
“Anh định đi đâu?”
Tôi bước đến cuối hành lang không có cửa ra vào, chỉ là một ngõ cụt.
“Ở đây hẳn phải có một tầng gác mái.”
“Hả?? Không, ở không có cầu thang hay gì cả! Tôi đã tìm khắp nơi suốt cả tuần, và chẳng thấy dấu vết nào của cầu thang…”
Tôi triệu hồi một bàn tay từ đồng 500 won, bỏ con dao từ『Bộ Dao Nĩa Hút Máu』vào cái tay thứ ba rồi ném vào không trung. Nói chính xác hơn là ném về phía trần nhà.
Cốp!
Sau một âm thanh giòn giã như có thứ gì đó bị gãy, con dao đã cắm vào một khe nứt nhỏ trên trần nhà. Sau khi một cái thang cũ rơi xuống với âm thanh chát chúa, đường lên gác mái đã được mở ra.
‘Mình tìm thấy gác xép rồi.’
“Trời ơi! Đúng là Đội An Ninh… c-con mắt nhìn không gian của anh đúng là phi thường!”
“...”
Không hề.
Tôi chỉ đọc quá nhiều hồ sơ thám hiểm mà thôi.
Trong một căn nhà bị bỏ hoang thì luôn có mái gác xép.
‘Cũng dễ hiểu khi anh ta không hiểu điều này so với một người trong cuộc như mình.’
Quay lại chủ đề cũ, tôi đã tìm thấy cái thang dẫn lên gác.
‘Hầy…’
Tôi thực sự không muốn lên.
‘Mình cảm giác như đang bước vào căn phòng đáng ngờ trong phim kinh dị vậy.’
Nhưng đã đóng vai thành ㄴĐội An Ninhᄀ thì tôi không thể lùi bước được nữa. Tôi cố gắng tỏ ra bình tình, bám vào cái thang và trèo lên.
Kẽo kẹt.
‘Nào Quản lý, anh làm ơn đi theo tôi đi!’
Chẳng ai theo sau. Chuyện này cũng không bất ngờ cho lắm.
‘Mình thề sẽ khắc sâu bài học từ lần giả làm nhân viên bảo vệ này…’
Tôi giữ đôi chân khỏi run, rồi cố hết sức lục soát gác xép thật nhanh và đi xuống ngay. Đây cứ như tôi vừa đi điều tra xong ấy.
‘Phù.’
Chắc là nó trông tự nhiên lắm đây.
“T-Thế nào rồi?”
“Chỉ là một gác xép cũ. Không có gì bất thường cả…”
Tôi giơ thứ duy nhất tìm được.
“ Tôi tìm thấy cái này trên một cái khay cũ.”
Thứ trên tay tôi là một cuốn sách cũ với bìa sách cổ xưa.
〔活路〕[note76591]
“Lối thoát hiểm! Có khi nào nó chứa cách để thoát ra không?”
Ồ, xem ra anh ta biết đọc Hán tự cổ.
Tôi cẩn thận mở cuốn sách cũ và dễ hư này. Toàn bộ trang sách đều được viết bằng Hán tự cổ.
‘Hán tự cổ… mỉnh chỉ học cái này để vừa đủ qua kỳ thi cấp hai…’
☾Ha ha. Nội dung thú vị đấy.☽
”…!”
Braun cũng biết Hán tự cổ à?
☾Trời ạ, anh Hoẵng. Một MC xuất sắc như tôi thì phải giao tiếp được với mọi cá thể trong vũ trụ chứ… à, gần như mọi cá thể.☽
Nghe có vẻ khó tin, nhưng điều quan trọng là:
“…Anh đọc to nó cho tôi được không?”
☾Tất nhiên!☽
Sau tiếng khụ như lấy hơi, giọng Braun trở nên trầm và trang nghiêm như một người dẫn truyện cổ điển.


16 Bình luận
Chủ yếu do bình thường người ta dùng sinh lộ thôi ấy, với em tra thì nó không có hoạt lộ kiểu này