• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07: Tiến về vùng đất phía nam

Chương 150: Đừng xem thường sức mạnh của con người

4 Bình luận - Độ dài: 6,185 từ - Cập nhật:

Sau buổi diện kiến các vị thần trong Dãy núi Ranh giới, Vandalieu đã tìm thấy tia hy vọng để thực hiện mong ước bấy lâu trong tim mình—hồi sinh mẹ cậu, Darcia.

Tuy vẫn chưa biết cách cụ thể để thực hiện điều đó, nhưng đây là thông tin mà Ricklent, Thần của thời gian và ma thuật, cùng Zuruwarn, Thần của không gian và sáng tạo, đã vất vả truyền đạt. Độ tin cậy không thể nghi ngờ.

Và vì mục tiêu lần này liên quan đến di sản của một Dũng sĩ huyền thoại, nên khả năng cao là sự thật.

“Cảm ơn con, Vandalieu!” Darcia reo lên vui sướng.

Biết được tin này, cô không giấu nổi niềm hạnh phúc. Cho đến giờ, nhờ ma thuật hệ tử của Vandalieu—Visualization—cùng với việc chia sẻ năm giác quan của cậu, tình trạng của Darcia vượt xa những linh hồn bình thường. Vì thế, cô chưa từng cảm thấy khao khát mãnh liệt được sống lại.

Nhưng giờ, khi khả năng tái sinh trở nên thật sự, có lẽ trong lòng cô đã dấy lên bao cảm xúc lẫn lộn.

“Cuối cùng mẹ cũng có thể tự tay nấu ăn, vá lại quần áo cho con rồi, Vandalieu!” Cô mỉm cười rạng rỡ.

Dường như điều cô mong mỏi nhất, chính là được chăm sóc con trai mình bằng đôi tay của một người mẹ.

Vandalieu ngẩng lên nhìn cô bằng ánh mắt chan chứa xúc động. “Mẹ…”

“Thế nên, con phải dạy mẹ nấu ăn với may vá đó. Mẹ biết con giỏi hơn mẹ khoản này mà” Darcia cười dịu dàng.

“Vâng, để con lo, mẹ ạ.”

Dưới ảnh hưởng của Mana hệ tử từ Vandalieu, linh hồn Darcia gần như không còn bị suy thoái nữa, nhưng vẫn có vài ký ức bị đứt đoạn một cách bất thường, khiến cô thấy bất an.

Và điều quan trọng nhất—một khi sống lại, cô sẽ được bên cạnh con trai mình như một con người thực thụ.

Hơn nữa, có lẽ khi cô trở về, Vandalieu sẽ không còn mạo hiểm liều mình vì lòng thù hận nữa. Cô cũng có thể trực tiếp giúp đỡ cậu.

Sam, Rita, Saria, Pauvina và mọi người đều vô cùng mừng rỡ trước tin Darcia có khả năng hồi sinh, nên bầu không khí ở Talosheim lúc này cũng hơi rộn ràng như ngày hội.

Tuy nhiên, tổ chức một lễ hội thật sự thì vẫn chưa được, vì tình hình ở vùng Sauron vẫn còn rất mờ ám.

Thông qua các thiết bị truyền tin Goblin, Vandalieu biết được rằng Nam tước Cuoco Ragdew—một người rất hâm mộ siro của Eisen—đã rút khỏi quân đội Đế quốc Amid. Tốt nhất là nên trực tiếp gặp mặt ông ta.

Tiện thể, cậu cũng tính tổ chức một buổi tiệc thịt Noble Orc để chia sẻ tin tức với mọi người.

“… Chuyện gì thế này?” Vandalieu thì thầm sửng sốt.

Cậu vừa hoàn tất chuẩn bị với tâm trạng phấn khởi, dịch chuyển cùng Legion—chỉ để chứng kiến các thành viên của Mặt trận Giải phóng Sauron nằm la liệt, mình đầy thương tích, còn Iris thì mặt mày tái nhợt như đã đặt một chân sang thế giới bên kia.

Không cần hỏi han gì thêm, Vandalieu lập tức thi triển ma thuật.

“Vậy ngươi là Vandalieu à” một trong những kẻ địch cất tiếng. “Nhỏ hơn ta tưởng. Cái cục thịt bên cạnh là Undead sao? Dù thế nào, việc ngươi có thể dịch chuyển thật khiến ta bất ngờ. Không ngờ ngươi lại dùng được cả ma thuật hệ không gian.”

Nhiều người đã chết. Nhưng may mắn thay, mới chỉ trôi qua vài phút, và thương tích trên cơ thể họ vẫn còn cứu được.

Vandalieu vận dụng ma thuật hệ tử để bảo vệ linh hồn vừa rời khỏi thể xác, đồng thời chữa lành thân thể và tiến hành hồi sức tim phổi. Cậu trì hoãn cái chết của các tế bào, nhất là tế bào não, rồi dùng tay linh hồn của mình để tái kích hoạt tim và phổi.

“Để tôi giúp. Berserk, đến lượt cậu” Pluto nói.

“GRRR!”

Một con gấu màu thịt nổi lên từ bề mặt của Legion, ném những mảng thịt của chính mình lên người các nạn nhân đang nằm bất động. Phần thịt tách khỏi Berserk tiếp tục chia nhỏ ra, trườn bò một cách ghê rợn rồi quấn lấy cơ thể bị thương, bám dính và xâm nhập.

“Hoh, tạo Undead từ mấy cái xác vô dụng ngay tức khắc sao? Nhưng mà—”

“Bububuh, không đúng đâu Ervine. Nhìn vậy thôi chứ hình như hắn định chữa trị cho họ đó.”

Vừa hồi sức tim phổi, vừa chữa lành các tổn thương về xương, nội tạng và dây thần kinh đủ để duy trì sự sống. Khi linh hồn đã được trả lại, quá trình hồi sinh xem như hoàn tất.

Berserk tiếp tục ném thịt lên những người mới được cứu sống, tạo nên những “băng gạc sống” và “nẹp gỗ thịt” để sơ cứu khẩn cấp, buộc họ phải rút lui.

“Boss, mấy kẻ này là—” Miles cất tiếng sau lưng cậu.

“Biết rồi. Làm tốt lắm khi cầm cự được tới giờ, Miles” Vandalieu nói lời cảm ơn, nhưng vẫn tiếp tục điều trị vì thời gian không cho phép chậm trễ.

“Không, ý tôi là… bọn họ là nhóm Thập Ngũ Phá Tà Kiếm—”

“Rau củ?”

*Chú thích: Trong tiếng Nhật, “jasai” (邪砕 - phá tà) phát âm gần giống “yasai” (野菜 - rau củ).

“… Xin lỗi, để tôi nói sau” Miles ngậm miệng lại, nhận ra hiện giờ Vandalieu chẳng có tâm trạng nào để nghe giải thích.

Một đường gân nổi lên trên trán Ervine khi hắn thấy Vandalieu vẫn lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn phớt lờ mình. “Này, tính làm lơ chúng tao đến bao giờ nữa hả? Tao là Ervine, Ngũ Xà—Kiếm Thứ Năm trong Thập Ngũ Phá Tà Kiếm! Chúng ta đã tốn công tới tận đây chỉ để nói chuyện với một thằng nhóc như ngươi—”

“Iris, vết thương của cô không lành lại được. Còn Blood Potion thì sao?” Vandalieu vẫn không mảy may đoái hoài đến hắn.

Ervine chợt cứng mặt lại khi nhìn vào đôi mắt trống rỗng đang phản chiếu chính mình.

“Vandalieu-dono, xin… đừng bận tâm đến ta…” Iris thì thầm.

“Bệ hạ… Iris đã trúng phải thanh Thánh kiếm của gã kia… Nó là một Thần khí gây ra vết thương không thể chữa lành bằng sức mạnh của Vampire, mảnh vỡ Ma Vương hay các thuộc tính ánh sáng và sinh mệnh” cha cô—George—nói qua thanh kiếm đã nứt toác của cô.

Vì vết thương là do thanh Nemesis Bell gây ra, Vandalieu dù hợp thể với Iris cũng không thể hồi phục cho cô bằng kỹ năng 【 Tái tạo cấp tốc 】. Là một bán Vampire, cậu cũng không có cách nào hóa giải.

Cậu thử xem đó là một dạng nguyền rủa, nhưng kết quả vẫn vô ích. Không giống như băng của Ice Age, thứ này không phải nguyền chú.

Dường như thanh kiếm ấy mang một thứ sức mạnh vượt trội hơn ánh sáng, có thể gọi là một biến thể cấp cao—thánh thuộc tính. Và điều đó vô cùng rắc rối.

Cuối cùng, Vandalieu niệm chú 【 Trì hoãn tử vong 】 lên Iris. Đây là một ma pháp không chữa trị vết thương, chỉ đơn thuần trì hoãn thời khắc tử vong, nhưng nó lại có hiệu quả, không bị năng lực của thanh thánh kiếm ngăn cản.

Iris được bao phủ bởi màn sương Mana đen như khói, nhưng sắc mặt cô vẫn trắng bệch. Việc cô đang ở ranh giới sinh tử không thay đổi, chỉ là thời gian bị kéo dài ra mà thôi.

“Iris, ta xin lỗi. Ta không thể chữa lành vết thương đó” Vandalieu nói. “Jeena cũng sẽ không thể đâu. Vậy nên, xin hãy lựa chọn—trở thành Undead, hoặc một chủng tộc của Vida khác không phải Vampire.”

“… Tôi hiểu rồi” Iris khẽ đáp. “Tôi… phải truyền lại danh hiệu Công chúa Hiệp sĩ Giải phóng cho người khác…”

“Ngươi hiểu nhầm rồi. Ta đã nói rồi, là ta sẽ lấy đầu con bé đó mà!” Ervine gằn giọng, vung roi lên đầy giận dữ.

Với âm thanh như không khí bị xé toạc, một mảng đổ nát từng là căn cứ của lực lượng kháng chiến bị nghiền nát thành vụn.

Thấy rằng cuối cùng cũng đã thu hút được sự chú ý của Vandalieu, ‘Bầy Côn Trùng’ Bebeckett liền thay Ervine đứng ra đàm phán. “Chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ? Bububuh. Chúng ta là Thập Ngũ Phá Tà Kiếm của Đế quốc Amid. Dhampir Vandalieu, Bệ hạ Hoàng đế đã đặc biệt để mắt đến ngươi. Nếu ngươi thề trung thành với đế quốc và dâng hiến sức mạnh của mình vì lợi ích của đất nước, chúng ta hứa sẽ tha cho mạng sống của ngươi. Và cả thuộc hạ của ngươi nữa. Tùy tình hình, ngươi còn có thể nhận được đất đai bên kia Dãy núi Ranh giới, và mang theo cả bọn Ghoul trong lãnh thổ đế quốc.”

Những điều kiện mà Bebeckett đưa ra quả thực có thể gọi là bất ngờ, khi được phát ngôn bởi hoàng đế của một đế quốc nơi các chủng tộc của Vida, đặc biệt là Vampire và Dhampir, luôn bị khinh miệt và bức hại nặng nề.

Ít nhất, trong lịch sử Đế quốc Amid, chưa từng có vị hoàng đế nào ngoài Marshukzarl nghĩ đến chuyện đàm phán với Vandalieu.

Nhưng đồng thời, bản thân Marshukzarl cũng cho rằng khả năng đàm phán thành công là rất thấp. Qua những hành động của Vandalieu được ghi lại trong điều tra, ông nghi ngờ rằng cậu ta còn giữ được sự tỉnh táo để thương lượng.

Dù vậy, nếu có thể giành lấy thứ sức mạnh ấy, lợi ích sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng. Nhưng để Vandalieu sống sót cũng đồng nghĩa với nguy cơ cực lớn—cậu đã trở thành một tồn tại đủ sức lay chuyển nền móng của cả Đế quốc Amid.

Đó là lý do vì sao Marshukzarl mới thử đàm phán với Vandalieu, dù bản thân ông ta cho rằng cơ hội thành công chưa tới ba phần mười. Nhưng để đề phòng, ông ta vẫn điều động một lực lượng đủ mạnh để chắc chắn tiêu diệt được Vandalieu nếu cậu từ chối.

Sẽ khôn ngoan mà đầu hàng kẻ không thể đánh bại, hay chọn chết như một bạo chúa trong cái giếng cạn? Người sẽ chọn bên nào đây? — ‘Insect Swarm’ Bebeckett, thành viên thứ mười lăm của Thập Ngũ Phá Tà Kiếm, thầm nghĩ.

Là một Bug Tamer—kẻ điều khiển côn trùng—sở hữu vô số bầy đàn trong tay, cô ta là gián điệp bậc thầy. Nhưng sở trường thực sự lại nằm ở khả năng càn quét khi phải đối mặt với quân số đông áp đảo.

“À quên nói, con công chúa kỵ sĩ giải phóng kia với lão già phản bội phía sau không nằm trong điều kiện trao đổi đâu” Bebeckett nói thêm. “Chúng ta cần thủ cấp của hai đứa đó để chứng minh đã hoàn thành nhiệm vụ chính thức. Nếu các người cứ nhất quyết phải giữ cô công chúa đó, thì cũng được thôi... miễn là có thể đưa ra cái đầu của ai đó trông giống vậy là được.”

Trong thân thể của Bebeckett là vô số côn trùng sinh sống—cô ta chẳng khác nào một vị tướng thống lĩnh cả một đạo quân. Chính nhờ bầy đàn đó, cô ta đã ngăn chặn vô số cuộc bạo loạn của quái vật trước đây.

Lần này, cô được cử đến với kỳ vọng sẽ dùng chính sức mạnh ấy để tiêu diệt đoàn quân Undead khổng lồ dưới trướng Vandalieu.

Tất nhiên, lúc này hắn chỉ mang theo cái khối thịt kỳ quái kia, nhưng mình sẽ không lơi lỏng cảnh giác.

“Giờ thì... chúng tôi muốn nghe câu trả lời” Bebeckett cất tiếng.

“Im đi.”

Vandalieu vẫn lắng nghe lời cô ta nói, nhưng chẳng mảy may cân nhắc lấy một giây.

Điều kiện mà Marshukzarl đưa ra có thể được ba thanh kiếm kia xem là ưu đãi hiếm có, nhưng với Vandalieu, chúng còn rác rưởi cũng chẳng bằng.

Điều quan trọng nhất lúc này là cậu đang phải cố gắng dằn xuống cơn giận và nỗi ghê tởm bản thân. Nếu cậu suy nghĩ thấu đáo hơn, nếu chuẩn bị chu toàn hơn… thì lẽ ra đã có thể tránh được tình cảnh này rồi.

“… Thành thật mà nói, ta không có chút gắn bó gì với vùng Sauron cả” Vandalieu cất lời. “Ta giúp Iris và những người khác cũng chỉ vì ích kỷ cá nhân—muốn tìm một mối liên hệ với Vương quốc Orbaume sau này. Mà ấn tượng ban đầu của ta về Iris, Haj với mấy người còn lại cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.”

“Vậy thì Đế quốc chúng ta có thể thay thế vai trò của Vương quốc—”

“Thế nên ta sẽ giết các người.”

Với cơn thịnh nộ và sát khí ngùn ngụt, Vandalieu đan hai tay lại và bắn ra loạt 【 Tử đạn 】 từ các ngón tay, nhắm thẳng vào Bebeckett cùng đồng bọn.

Phải, cậu từng tiếp cận nhóm người đó vì tư lợi. Phải, ấn tượng ban đầu không tốt. Nhưng họ đã từng cùng nhau ăn uống, sinh hoạt, chia sẻ khoảnh khắc. Họ gọi cậu là "Boss", ăn cà ri cậu nấu và khen ngon.

Chính vì vậy, Vandalieu không hề do dự khi trút sát khí lên những kẻ đã gây thương tổn cho Iris, Haj và các đồng đội.

“Tôi đã bảo là cuộc đàm phán sẽ thất bại mà!” Rickert hét lên.

“Tôi cũng có mong gì đâu! Đừng có ra vẻ ta đây nữa!” Ervine gào lại.

Bebeckett né được loạt 【 Tử đạn 】 to bằng nắm tay màu đen, còn Rickert và Ervine thì dùng thánh kiếm và roi phép để đỡ và đánh tan chúng.

“Ra vậy, thật đáng tiếc. Vậy thì hãy cùng bọn kháng chiến hấp hối kia biến thành thức ăn cho côn trùng của ta đi!” Bebeckett gào lên.

Tay áo và vạt áo choàng của cô ta phồng lên, vang vọng âm thanh vo ve của cánh côn trùng khi vô số bóng đen bay ra khỏi cơ thể. Đó là những con côn trùng cô ta điều khiển.

Không con nào lớn hơn lòng bàn tay. Với tư cách là quái vật, chúng đều nhỏ. Thậm chí phần lớn còn có Rank thấp hơn cả Cemetery Bees.

Ruồi độc, bướm phóng ma thuật, bọ cánh cứng nhả acid ăn mòn thép… toàn là những loài có năng lực ghê gớm.

Một mạo hiểm giả lão luyện hay quái vật hạng nặng có lẽ đối phó được vài loại trong số đó. Nhưng gần như không ai có thể chống lại một bầy côn trùng đủ loại như thế này.

Bebeckett tin chắc Vandalieu cũng chẳng ngoại lệ. Cậu bị côn trùng vây kín, đến cả bắn 【 Tử đạn 】 cũng không thể. Cô ta cười phá lên, tiếng cười kỳ quái đầy đắc thắng.

“BUBUBUBUBUH! Kẻ mạnh như ngươi không thiếu! Nhưng rồi cũng chỉ có hai con đường: khuất phục trước quyền lực hay bị nghiền nát! Nếu muốn oán, thì hãy oán chính sự ngu ngốc của bản thân—”

“Kết thúc rồi” Rickert thở dài khi thấy Vandalieu hoàn toàn bị nhấn chìm bởi bầy côn trùng. Như dự đoán, đàm phán thất bại, nhưng cuối cùng thì Thập Ngũ Phá Tà Kiếm và Đế quốc Amid mới là kẻ chiến thắng.

Cảm giác nhẹ nhõm và chắc thắng đó tan biến ngay lập tức khi tiếng cười kỳ quặc của Bebeckett biến thành tiếng thét thất thanh đầy kinh hãi.

“HYAAAH! Khoan, KHOAN ĐÃ!”

“Bebeckett?!” Rickert kêu lên kinh ngạc.

Nhưng Bebeckett chẳng còn tâm trí nào để phản ứng. Cô ta quằn quại, hét lên như điên: “Đừng mà! Đừng đi! ĐỪNG BỎ TA LẠIIII!”

Từ cơ thể cô ta, vô số côn trùng tuôn ra, bay về phía Vandalieu.

Ervine tròn mắt kinh hãi. “Thằng nhóc đó… không bị côn trùng ăn thịt?!”

Những con côn trùng vốn đang bám quanh Vandalieu không hề cắn xé, không chích nọc độc. Chúng chỉ lặng lẽ bám vào da và tóc cậu… rồi bị hấp thụ.

Và Vandalieu, giờ đã hấp thụ toàn bộ lũ côn trùng vào trong cơ thể, trông như chưa hề hấn gì.

“Có vẻ như ta là khiển trùng nhân giỏi hơn rồi” Vandalieu nói, ngừng bắn 【 Tử đạn 】 để không làm tổn thương lũ côn trùng giờ đã quý mến cậu.

Thực ra, cậu đã dùng tuyến mùi của ma vương để phát ra pheromone thu hút côn trùng. Nhưng xét cho cùng, cũng có thể xem đó là một phần kỹ năng của chức nghiệp mà cậu từng nhận trước đó - 【 Khiển trùng nhân 】 .

Cùng lúc đó, Bebeckett gục xuống đất, thở dốc.

Người lăn ra khỏi áo choàng của cô ta là một bà lão với thân thể tàn tạ thê thảm.

Bebeckett vốn nuôi côn trùng bằng cách dâng tế chính máu thịt của mình, khiến chúng xem thân thể cô là tổ cư trú. Đổi lại, sự sống của cô ta phụ thuộc hoàn toàn vào chúng.

Giờ đây, toàn bộ côn trùng ấy đã bị Vandalieu quyến rũ và cướp đi. ‘Insect Swarm’ Bebeckett chẳng còn gì ngoài một bà lão hấp hối.

Nhưng cái chết của cô ta đến ngay sau đó. Không chỉ Vandalieu mà cả Rickert cũng sững sờ nhìn người vừa đánh vỡ sau gáy của cô ta bằng một cú quật chí mạng.

“E-Ervine! Anh… tại sao?!” Rickert lắp bắp.

Ervine bình thản dù vừa khiến máu và thịt của Bebeckett văng tung tóe. “Không thể để hắn có điểm kinh nghiệm. Nếu cứ để Bebeckett chết như vậy, ngươi nghĩ hắn sẽ nhận được bao nhiêu EXP? Cho nên… để ta, đồng đội cô ấy, nhận lấy thì vẫn tốt hơn.”

“C-cái đó tuy đúng, nhưng…”

Dù không biết về lời nguyền ‘Không thể tự mình nhận điểm kinh nghiệm’ của Vandalieu, Rickert vẫn chết lặng vì sự lạnh lùng của Ervine.

Ngay cả Vandalieu cũng khựng lại vì cú kết liễu bất ngờ chỉ để ngăn kẻ địch tăng sức mạnh.

Và rồi, đầu của cậu đột ngột rơi khỏi cổ.

“Ể?” Iris ngơ ngác.

“B-Boss?!” Haj hét lên.

Họ trông thấy Vandalieu bị chém đầu, và thủ phạm là một người đàn ông toàn thân vận đồ đen.

Kẻ đó chính là ‘King Slayer’ Sleygar, thành viên thứ mười một trong Thập Ngũ Phá Tà Kiếm—một sát thủ vô song.

Hắn mang theo Night-god’s Cloak—Thánh khí giúp xóa bỏ hiện diện của người mặc, đồng thời sở hữu kỹ năng 【 Huyễn Vô Giới (Nihility) 】—phiên bản cao cấp của 【 Bước chân thầm lặng 】. Hắn từng ám sát vô số quái vật mang danh hiệu “Vương” và những kẻ cầm đầu phản loạn.

Khi đối đầu với đàn quái vật đông đúc, giết kẻ cầm đầu luôn là cách hiệu quả nhất. Đặc biệt là khi tên thủ lĩnh sở hữu kỹ năng 【 Cường hóa thần tín 】, khiến thuộc hạ mạnh hơn. Nhưng một khi “Vua” gục ngã, đàn quái vật sẽ hoảng loạn, tan rã.

Đó là lý do Sleygar chuyên xử lý thủ lĩnh bằng một đòn chí mạng, từ đó giành lấy danh hiệu “Kẻ Diệt Vương” và trở thành Thanh kiếm thứ Mười một.

Nếu Bebeckett là người chuyên đánh số đông, thì vai trò của Sleygar là lẩn vào giữa đám đông và một đòn kết liễu Vandalieu.

Hắn đã xóa sạch dấu vết và ẩn nấp suốt từ đầu vì mục tiêu đó.

Đầu của Vandalieu xoay tròn trong không trung. Máu phun từ cổ như suối, nhuộm đẫm áo choàng của Sleygar. Nhìn cảnh tượng đó, Ervine chắc chắn rằng Vandalieu đã chết.

Nhưng đúng lúc ấy, tên sát thủ toàn thân đen kịt lại như phát sáng—

“G-GYAAAH?!”

Ervine chưa kịp vui mừng thì Sleygar rú lên, ôm mặt bằng một tay, ngã lăn ra đất.

“GUAAAAH! M-mắt ta… ngươi đã làm gì với ta?!” Sleygar quằn quại, vẫn ôm mặt rên rỉ.

Trong khi đó, linh thể của Vandalieu—phát ra từ kỹ năng 【 Xuất hồn 】—nhẹ nhàng nhận lại cái đầu từ Legion rồi gắn trở lại vào cổ.

“À, hết hồn thật. Haj, lùi lại chút đi, sắp hơi rát đấy.”

Cậu không hề biết Sleygar đang ẩn nấp. Nhưng bằng phép 【 Cảm nhận nguy hiểm: Tử vong 】, cậu đã cảm nhận được cái chết đang cận kề. Dù vậy, cậu vẫn không thể phản ứng kịp trước tốc độ của hắn.

Thế là cậu quyết định từ bỏ việc né tránh. Ngay khoảnh khắc đầu bị chém, cậu kích hoạt lông và cơ quan phát sáng của Ma vương. Nhưng không phải để phòng thủ.

Ngay khi bị chặt đầu, cậu đã giải phóng lông của Ma vương lên không.

Ở Trái Đất, có một loài nhện họ hàng với tarantula sẽ tung những sợi lông cực mảnh để tự vệ khi gặp nguy hiểm. Vandalieu đã tái hiện chính xác cơ chế đó—và Sleygar, kẻ đen như bóng đêm, đã phải trả giá.

Ngay cả khi lông của Tarantula tiếp xúc trực tiếp với da, thì cùng lắm cũng chỉ gây viêm và kích ứng. Nhưng khuôn mặt và mắt bị cào xé bởi lớp lông của Ma Vương—cơn đau mà Sleygar đang chịu đựng chắc chắn không chỉ dừng lại ở cảm giác bỏng rát đơn thuần.

“S-sao ngươi còn sống được khi đầu đã bị chặt bay rồi?! Ngay cả Vampire cũng chết vì thế cơ mà! Ngươi chỉ là một Dhampir thôi mà?!” Rickert gào lên, mặt mày hoảng hốt hiện rõ vẻ sợ hãi.

“Bởi vì ta không chết được, dù có bị chặt đầu” Vandalieu đáp, vừa gắn lại đầu vào cổ như thể đó chỉ là việc vặt.

Nói một câu bâng quơ như thể đang đùa cợt, cậu quay mặt đi, bỏ mặc Rickert đang chết lặng mà dõi mắt về phía Sleygar.

“Guh…!” Sleygar rên rỉ.

Hắn nghiến răng chịu đựng cơn đau thấu xương, bật dậy rồi lấy đà đá mạnh xuống đất, bay vọt lên không trung. Sau đó, hắn đạp lên những nhánh cây quanh đó để lao về phía khu rừng, định biến mất như thể chưa từng hiện diện. Nhìn vào thân thủ ấy, khó mà tưởng tượng được hắn đã bị mù bởi lông của Ma Vương.

Nếu thoát được khỏi phạm vi của Vandalieu và các đồng đội, hắn có thể dùng Night-god’s Cloak và kỹ năng 【 Huyễn Vô Giới 】 để xóa sạch dấu vết. Đó hẳn là điều hắn đang toan tính.

Tuy nhiên, chiếc áo choàng Night-god mà hắn đặt cả niềm tin đã bị nhuộm đẫm máu của Vandalieu—thứ đang phát ra ánh sáng lam trắng lờ mờ vì chứa các cơ quan phát sáng của Ma Vương—cộng thêm mùi hương của tuyến mùi Ma Vương bám dính vào, có lẽ hiệu quả đã chẳng còn lại bao nhiêu.

“Isla, đuổi theo hắn đi” Vandalieu ra lệnh.

“Tuân lệnh!”

Từ trong cơ thể Vandalieu, đội kỵ sĩ Hắc Dạ do Vampire Zombie Isla dẫn đầu đồng loạt xuất hiện.

“Mọi người, theo ta! Giờ là lúc cho Vandalieu-sama thấy giá trị thật sự của bầy chó săn chúng ta!” Isla hét lên đầy khí thế.

“VOOOOOOH! Lần theo ánh sáng và mùi hương!”

“Theo sát đội trưởng Isla!”

Hy vọng sống sót của Sleygar, trước cuộc truy đuổi của Isla cùng bầy Vampire bay lượn, giờ đây cực kỳ mong manh. Hắn đã mất đi thế mạnh lớn nhất—khả năng tàng hình.

“Không thể nào… Chỉ trong chớp mắt, hai thành viên trong mười lăm kiếm đã bị hạ…” Rickert thốt lên, mặt cắt không còn giọt máu.

“Hắn có nhiều thuộc hạ, mà bản thân cũng mạnh nữa sao? Chuyện gì thế này…” Ervine lẩm bẩm, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy khi thấy hai đồng đội bị hạ gục mà chẳng kịp phối hợp hay ra chiêu gì.

Iris, Haj, cùng các Ghoul và thành viên kháng chiến vừa tỉnh lại cũng sững sờ không nói nên lời. Những kẻ thù mà họ từng bất lực hoàn toàn, giờ lại bị tiêu diệt gần như ngay lập tức sau khi Vandalieu xuất hiện.

Iris từng chứng kiến Vandalieu đánh bại Vampire thuần chủng Gubamon, nhưng ngay cả cô cũng không khỏi kinh ngạc trước việc hai trong số bốn thành viên của Thập Ngũ Phá Tà Kiếm bị hạ một cách quá dễ dàng.

Ở phía sau Iris, Cuoco thì gần như tê liệt vì sốc. Hắn đứng đực ra, miệng thì thào khi nhìn về phía Legion: “Thịt ngon ghê…” như thể đang trốn tránh hiện thực.

“… Ờ thì, ta cũng đoán trước được thế này mà” Miles lên tiếng.

Kỹ năng 【 Cảnh báo 】 của anh không phát ra âm thanh nào, đồng nghĩa với việc—từ lúc Vandalieu có mặt, không còn nguy hiểm nữa.

Nói cách khác, ba thành viên trong Thập Ngũ Phá Tà Kiếm… thật ra là bốn, nhưng đối với Vandalieu, họ không phải mối đe dọa. Đơn giản là vậy.

“Đám như thế này mà thắng được Vandalieu thì mới là lạ.”

“Mà giờ chỉ còn hai đứa thôi, chúng là ai vậy?!”

“Nghe nói là lực lượng bí mật của Đế quốc Amid. Dù sao thì, với Vandalieu, bọn chúng cũng chẳng đáng gọi là địch.”

“Không phải địch? Thế thì giết chúng có phải hơi quá không?”

“Không phải vậy đâu, Jack.”

“… Nghe cũng hơi nhói thật đó.”

Không ai trong số các thành viên Legion, kể cả Pluto, cảm thấy nguy hiểm. Dù có bị ép tim phổi ngừng đập, họ cũng không chết, nên chuyện bị chặt đầu với họ chẳng đáng lo.

Họ nghĩ vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là dễ chịu. Bởi với các thành viên Eighth Guidance tạo nên Legion, Vandalieu không chỉ là đồng minh, mà còn là người họ tôn thờ.

“Vandalieu, bọn em có thể tham gia truy đuổi tên sát thủ kia không?” Pluto hỏi.

“Không, ta muốn nhờ mọi người đấu với kẻ đằng kia. Legion, chắc chắn các ngươi có thể hạ hắn.”

“Rõ rồi!”

Đặt mong muốn của Vandalieu lên trên hết, Legion liền quay sang đối đầu với Rickert thay vì Sleygar đang bỏ trốn.

Có lẽ cảnh tượng Legion khổng lồ, kỳ dị đang tiến lại gần đã kéo Rickert về thực tại—hắn siết chặt thanh thánh kiếm, nâng lên lần nữa.

Nhưng Ervine quát to: “Ricky-boy, rút lui ngay!”

Cây roi bọc lửa của hắn quấn lấy Legion, ghìm chân đối phương. Hắn còn rút thêm một cây roi nữa từ sau lưng, hai tay vung roi ngập mana, khiến Legion cũng phải lùi bước.

“Tại sao?! Cái Nemesis Bell của ta đáng lẽ phải hữu dụng mà?!” Rickert hét, nỗi mặc cảm "làm kiểng" trào lên trong từng lời.

“Ngươi là kẻ thuộc nhóm chúng ta hoặt động trên mặt nổi và còn là cháu trai của bệ hạ” Ervine điềm tĩnh nói. “Để chuyện này cho ta, ngươi hãy rút lui.”

Rickert là cháu trai của hoàng đế hiện tại, người có quyền kế vị ngai vàng. Và với danh hiệu Tam Kiếm, "Kiếm Ánh Sáng", hắn thực chất chỉ là một công cụ tuyên truyền. Chính vì thế, hắn không thể chết dễ dàng như những người khác—khác với Ervine, Bebeckett hay Sleygar.

“Kuh… Được thôi” Rickert nghiến răng, nuốt cục tức, đành quay đầu làm theo lệnh.

Nhưng Legion—vừa sử dụng kỹ năng 【 Thay đổi kích cỡ 】 để to lớn thêm—đã ập đến trước mặt hắn. “Không đời nào chúng ta để ngươi chạy được, đúng không?”

“UOH?!”

Với hắn tốc độ của Legion tuy không là vấn đề, nhưng thể tích khổng lồ thì lại khác.

Không thể phớt lờ mà chạy thoát khỏi đống xúc tu to như cột nhà đang vung vẩy ầm ầm ngay sát người.

“Chết tiệt! Phiền phức quá!” Ervine lẩm bẩm.

Hắn lập tức quất hai cây roi lửa vào Legion, cố hỗ trợ Rickert rút lui.

“Lửa, ghét ghê” Legion lầm bầm.

“Đối thủ của ngươi là ta” Vandalieu lên tiếng.

Ervine định câu giờ bằng cách kìm chân Legion, nhưng Vandalieu bắn ra chiếc sừng của Ma Vương, buộc hắn phải chuyển hướng phòng thủ.

“Thì ra là các mảnh của Ma Vương. Nhóc con, đừng tưởng dùng được vài mảnh là mạnh lên rồi làm càn!” Ervine hét lớn.

Hắn không hề nao núng trước cảnh tượng các mảnh Ma Vương—vì hắn có trang bị để đối đầu và phong ấn chúng. Tuy Bebeckett và Sleygar đã bị đánh bại bởi tuyến mùi, lông và cơ quan phát sáng của Ma Vương, nhưng có vẻ hắn vẫn chưa nhận ra chúng là những mảnh vỡ.

“Ngươi có biết đã bao kẻ ngu ngốc tự huyễn hoặc rằng chỉ cần sở hữu các mảnh ma vương là sẽ mạnh lên không?! Ta sẽ cho ngươi thấy kết cục của bọn đó ra sao. Đừng có coi thường sức mạnh con người, nhãi ranh!”

Ervine vung roi chống Ma Vương làm từ Orichalcum, nhắm vào vật thể đen nhánh, nhọn hoắt như đầu giáo đang mọc ra từ ngực Vandalieu.

“Chuyện đó thì e là hơi khó đấy” một giọng nói mới vang lên.

Chiếc roi Orichalcum vừa quất tới liền bị chặn lại bởi mũi giáo của một Zombie — người từng là anh hùng của Khiên quốc Mirg, “Thánh Thương Băng Giá” Mikhail — vừa bước ra từ lồng ngực của Vandalieu.

Ngay sau đó, Eleanora, Borkus, cùng hai bộ Giáp Sống Saria và Rita cũng lần lượt xuất hiện.

“Ờ thì, cứ việc nếu anh muốn thử sức.”

“Cũng xem như khởi động trước bữa ăn nhỉ.”

“Không biết thịt Elf có ngon không ta?”

“Người kia trông có vẻ ngon miệng đấy, Nee-san.”

“Cái—?!” Ervine sững người vì kinh ngạc khi thấy Vandalieu còn có những thuộc hạ như thế ngoài đám Vampire Zombie đang truy đuổi Sleygar.

“Vậy nhé, thưa khách quý” Bellmond – Abyssal Vampire từng là thú nhân khỉ rừng – nói khi bước ra từ người Vandalieu. Cô đi theo vì trước đó Vandalieu có hẹn sẽ ăn thịt cùng mọi người. “Xin mời thể hiện cái gọi là ‘sức mạnh con người’ của ngài với Danna-sama. Dù sao thì kết cục cũng đã rõ, nên xin cứ thoải mái.”

Vừa dứt lời, Vandalieu lập tức lao về phía Ervine với khí thế dữ dội.

-------------------------------------------------

Tên: Bebeckett

Chủng tộc: Con Người

Tuổi: 75 tuổi

Danh Hiệu:【 Bầy Côn Trùng 】,【 Phá Tà Kiếm 】

Chức Nghiệp: Bậc thầy thuần hóa bọ

Cấp: 89

Lịch sử chức nghiệp: Người nuôi ong tập sự, Người nuôi ong, Người huấn luyện động vật, Người làm nước hoa, Người thuần hóa bọ

Kỹ năng bị động:

o Tha hóa tâm trí: Cấp 3

o Kháng độc và bệnh tật: Cấp 4

o Phát hiện hiện diện: Cấp 2

o Cường hóa thuộc hạ: Cấp 10

Kỹ năng chủ động:

o Nội trợ: Cấp 4

o Nuôi ong: Cấp 5

o Làm nước hoa: Cấp 7

o Huấn luyện động vật: Cấp 10

o Chỉ huy: Cấp 5

o Ám bộ: Cấp 4

Đặc kỹ:

o Cơ Thể Côn Trùng

-------------------------------------------------

Bebeckett vốn chỉ là một thường dân bình thường, một người nuôi ong tận tụy, nhưng trong quá trình làm việc với mật, một năng lực kỳ lạ — khả năng điều khiển côn trùng — đã nảy nở trong cô. Tin rằng đây là sức mạnh đặc biệt do các vị thần ban tặng, cô dốc toàn tâm toàn ý vào việc trau dồi nó.

Cô lần lượt tiếp nhận các chức nghiệp thuộc hệ sản xuất, dùng phương pháp huấn luyện cùng hương liệu do chính mình sáng chế để tăng cường khả năng điều khiển côn trùng. Chính nhờ tài năng đó mà mạng lưới tình báo của Đế quốc Amid để mắt tới cô và chiêu mộ cô vào hàng ngũ.

Sau đó, cô bắt đầu nhận các chức nghiệp dạng Tamer, không ngừng cải thiện kỹ thuật điều khiển côn trùng. Cuối cùng, cô được ban cho danh hiệu “Insect Swarm” và được chọn làm một trong Thập Ngũ Phá Tà Kiếm.

Bebeckett là kiểu người chuyên sâu một lĩnh vực — sức mạnh thật sự của cô được thể hiện rõ nhất khi tiêu diệt số lượng lớn kẻ địch yếu, lũ "quân tốt" không có gì nổi bật khi đứng riêng lẻ.

Cô cũng tỏ ra hữu dụng trong việc thu thập thông tin, chẳng hạn như dò tìm âm thanh hay vị trí xung quanh những kẻ bị côn trùng của cô ký sinh. Tuy nhiên, do nhóm Hilt vốn đã đủ năng lực đảm nhiệm công việc điều tra, nên năng lực này của cô hiếm khi được sử dụng.

Dù một phần là để dễ kiểm soát bầy côn trùng, cô còn duy trì chức năng sinh học của cơ thể bằng cách dựa vào chính những con côn trùng ký sinh trong người — nhằm bù đắp cho cơ thể đã yếu đi vì tuổi già. Nhưng chính điều đó lại trở thành điểm yếu chí mạng, khi toàn bộ côn trùng của cô bị Vandalieu cướp mất.

----------------------------------------------------

Tên: Sleygar

Chủng tộc: Bán Elf (con người)

Tuổi: 57 tuổi

Danh hiệu:【 Ám Vương 】,【 Phá Tà Kiếm 】

Chức nghiệp: Sát Thủ Bậc Thầy

Cấp: 90

Lịch sử chức nghiệp: Đạo Tặc Tập Sự, Đạo Tặc, Kẻ Bám Đuôi, Kẻ Săn Kho Báu, Sát Thủ, Người Sử Dụng Dao Găm, Người Sử Dụng Kiếm Ma Pháp, Đao Phủ Chém Đầu.

Kỹ năng bị động:

o Hắc nhãn

o Tăng cường nhanh nhẹn: Cấp 10

o Tăng cường nhanh nhẹn khi trang bị áo giáp phi kim loại: Lớn

o Tăng cường sức tấn công khi trang bị dao găm: Lớn

o Trực giác: Cấp 6

o Phát hiện hiện diện: Cấp 9

o Kháng trạng thái hiệu ứng: Cấp 4

Kỹ năng chủ động:

o Trảm thủ thuật: Cấp 2

o Ném: Cấp 9

o Tiễn thuật: Cấp 6

o Võ thuật: cấp 6

o Huyễn Vô Giới: Cấp 5

o Sát kỹ: Cấp 10

o Đặt bẫy: Cấp 8

o Mở khóa: Cấp 7

o Bứt phá giới hạn: cấp 1

o Bức phá giới hạn – Ma kiếm thuật: Cấp 10

Đặc kỹ:

o Sát vương thuật

---------------------------------------------------

Sleygar là một thành viên thuộc nhóm Hilt, người đã được công nhận thực lực và từ đó được chọn vào hàng ngũ Thập Ngũ Phá Tà Kiếm. Hắn sở hữu một biến thể cao cấp của kỹ năng 【 Kỹ thuật dùng dao găm 】 — 【 Trảm thủ thuật (Decapitation Technique) 】 một kỹ năng chiến đấu chuyên dụng với dao găm, tối ưu hóa cho việc chặt đầu kẻ địch. Dù có thể giao chiến trực diện mà vẫn giữ được sức mạnh, thế nhưng năng lực thực sự của hắn lại nằm ở những đòn ám sát chớp nhoáng kết liễu con mồi chỉ với một nhát.

Khi sử dụng kỹ năng 【 Huyễn Vô Giới 】 cùng với Night-god’s Cloak, ma cụ tàng hình đặc chế của mình, hắn gần như trở nên vô hình hoàn toàn, mức độ che giấu không kém gì Ghost của Eighth Guidance – kẻ giờ đây đã trở thành một phần của Legion.

Với kỹ năng độc nhất 【 Sát vương thuật 】, các đòn tấn công của hắn nhận được hiệu quả cộng hưởng cực mạnh khi nhắm vào những mục tiêu có tên chủng tộc hoặc danh hiệu chứa từ “Vương”. Nhờ vậy, mỗi khi lũ quái vật như Goblin King hay Kobold King xuất hiện mà mạo hiểm giả không thể khống chế tình hình, hắn luôn là người được điều động để xử lý.

Thế nhưng, vận mệnh của hắn đã định sẵn từ khoảnh khắc hắn nhận mệnh lệnh ám sát một người… dù có bị chặt đầu cũng không chết.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Thánh thuộc tính thì có tác dụng lên cả undead mà nhể
Sao lại bảo Iris có thể đổi sang tộc này
Xem thêm
Nhìn bà dùng côn trùng t lại nghĩ đến lão matou zouken bên fate
Nhìn thì tởm mà mạnh thì cũng đek
Xem thêm