• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07: Tiến về vùng đất phía nam

Chương 151: Món ăn khai vị

3 Bình luận - Độ dài: 8,555 từ - Cập nhật:

Nếu có ai đó hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra mà vô tình chứng kiến trận chiến này, thì hẳn sẽ nghĩ như sau:

Một vị anh hùng can đảm đang vung thanh kiếm rực sáng giao chiến với một con quái vật dị hợm và ghê tởm đến kinh người.

“Cái quái gì thế này?” — Rickert, kẻ được mệnh danh là 【 Tốc Quang Kiếm 】, lẩm bẩm đầy cảnh giác khi vừa cắt phăng từng khối thịt to bằng con chó đang lao đến liên tục.

Hắn vẫn tiếp tục chống đỡ những đòn tấn công kỳ dị đến từ Legion — kẻ đang tự xé từng phần thân thể mình, ném cả tay chân về phía hắn như thể chẳng cần đến cơ thể nữa.

Mồ hôi đã rịn ra trên trán Rickert, mái tóc mái trước dính bết thành từng lọn vì ướt sũng.

Trái ngược hoàn toàn, Legion lại đang… tán gẫu.

“Cắt kiểu gì mà kỳ cục thế không biết~!”

“Mấy cái tớ ném thì chả thấy bị chém cái nào?”

“Pluto này, chắc là người ta không rảnh đi chém mấy cú ném mà chắc chắn trượt đâu.”

“… Cậu ném kiểu đó thì còn đỡ được mới lạ.”

Do hình dáng của Legion là một khối cầu khổng lồ được tạo thành từ hàng trăm hình nhân bằng thịt đan xen chằng chịt, thật khó mà nhìn ra cảm xúc của chúng. Nhưng đến cả Rickert cũng nhận ra — chúng hoàn toàn không có dấu hiệu kiệt sức.

Trái lại, dù phải liên tục vứt bỏ từng bộ phận cơ thể để tấn công, các phần bị cắt rời ấy lại nhanh chóng phồng lên và mọc lại nguyên vẹn chỉ trong vài giây. Nói cách khác, Sinh lực và Thể lực của chúng hoàn toàn không sụt giảm.

“Kh-Kuh! Đừng có coi thường ta!” — Rickert hét lên, dù cơ thể không trúng thương, nhưng Stamina của hắn đang từ từ bị bào mòn.

Lưỡi kiếm của thánh kiếm Nemesis Bell, cùng kỹ thuật kiếm pháp của Rickert, đều đạt đến độ tinh xảo tột bậc. Với người bình thường, đường kiếm của hắn thậm chí còn không thể thấy được, chỉ trông như những tia sáng chớp nhoáng vút qua.

Thế nhưng, đám thịt mà Legion ném đi lại nặng và cứng hơn vẻ ngoài rất nhiều. Có lẽ trong đó chứa cả mỡ, vì mỗi lần chém qua, lưỡi kiếm lại bị dính đầy dầu. Càng vung kiếm, thể lực của Rickert lại càng bị rút cạn.

Dĩ nhiên, Rickert thừa hiểu việc đấu sức bền với một con quái vật như thế này là vô cùng bất lợi. Hắn đã nhiều lần tìm cơ hội phản công.

“【 Trảm Thiên 】!”

Rickert vung Nemesis Bell thật mạnh, thi triển kiếm kỹ tạo ra một đường chém bay xa, cắt rụng một loạt cánh tay đang ném thịt về phía hắn.

Thế nhưng, chỉ vài giây sau, tất cả các cánh tay ấy lại mọc lại như chưa từng bị đứt.

“Hitomi-chan, tên đó vừa làm gì thế nhỉ? Tớ với Jack vẫn khỏe như thường nha~!”

“Jack này, kiểu đó gọi là công dã tràng đó.”

Đó cũng là kết quả của mọi đòn tấn công mà Rickert tung ra từ nãy đến giờ.

“… Không phải Undead. Vết thương bị Nemesis Bell chém trúng vẫn hồi phục, vậy không phải Vampire, cũng chẳng liên quan đến mảnh vỡ của Ma Vương, càng không phải thứ được tạo ra từ ma pháp thuộc tính sinh mệnh… Thật khó tin nổi” Rickert rít lên, đầy ức chế. Nếu Legion thuộc vào bất kỳ loại nào kể trên, sức mạnh của Nemesis Bell lẽ ra đã ngăn chặn được khả năng hồi phục của chúng rồi.

“Thật tệ quá đi, nhìn người mà đánh giá qua bề ngoài. Cha mẹ không dạy ngươi điều đó à?” — một giọng nữ cất lên.

Rickert khẽ đổi tư thế. “Ta xin lỗi. Nhưng gia sư của ta từng nói: ‘Tư cách của một người đều thể hiện rõ qua vẻ ngoài’” — hắn vừa trả lời nhẹ nhàng, vừa tránh những khối thịt đang tiếp tục bay tới, đồng thời quan sát kỹ hơn cấu trúc của Legion.

Những con quái vật có khả năng hồi phục mạnh mẽ thường sẽ có một cách để phong tỏa khả năng ấy — một điểm yếu chí tử. Phải tìm ra. Thứ mà con quái này bản năng đang tìm cách bảo vệ… là phần mang tên Pluto kia!

“Ta đã nhìn thấu ngươi rồi! 【 Đại Trảm Thiên 】!”

“‘Nhìn thấu’… á?!”

Rickert tung ra phiên bản nâng cao của kiếm kỹ 【 Trảm thiên 】, chém toạc một khối thịt bay tới, rồi tiếp tục bổ thẳng vào phần thân trên của hình nhân mang tính cách Pluto, rạch đôi cơ thể từ đỉnh đầu xuống tận rốn.

“‘Nhìn thấu’… cái gì cơ?” — Pluto nhẹ nhàng hỏi lại, trong lúc phần thân trái phải đã nhanh chóng dính lại với nhau, lành lặn như chưa từng bị chia đôi.

“Không thể nào!” — Rickert thốt lên, sững sờ khi thấy đó không phải điểm yếu.

Suốt đời mình, hắn đã đối đầu với đủ loại địch thủ — có kẻ kỹ năng kiếm vượt trội, có kẻ tốc độ quá nhanh khiến hắn không thể chém trúng, có kẻ sở hữu phòng ngự vượt ngưỡng, thậm chí có cả những kẻ hoàn toàn miễn nhiễm với sát thương vật lý. Nhưng trong mỗi tình huống đó, Rickert đều sống sót — hoặc là nhờ lên kế hoạch tốt, hoặc được Ervine cùng các thành viên thực lực khác của Thập Ngũ Phá Tà Kiếm cứu viện.

Thế nhưng, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một kẻ dễ dàng bị thương dưới lưỡi kiếm… nhưng thương tích lại lành ngay tức thì, và hoàn toàn không có bất kỳ điểm yếu chí tử nào.

Tệ hơn nữa, giờ này những đồng đội mạnh mẽ nhất cũng không có mặt. Trong lúc vừa giao chiến với Legion vừa trốn chạy khỏi Vandalieu, Rickert đã vô tình di chuyển quá xa khỏi điểm xuất phát ban đầu.

Mình nên tiếp tục đánh cầm chừng rồi tìm cơ hội thoát thân? Về tốc độ, mình vẫn chiếm ưu thế. Nhưng liệu mình có thoát nổi con quái này khi nó có thể lơ lửng trên không? Phải chi mình có kỹ năng ẩn thân như Sleygar… Lẽ ra mình nên học thêm nghiệp vụ do thám mới phải…

Tới nước này, Rickert chỉ còn hai lựa chọn: liều mạng tấn công vô ích, hoặc tìm đường thoát gần như bất khả thi. Đó là ý nghĩ vụt qua trong đầu hắn.

Đúng lúc ấy, một loạt dao găm găm sâu vào thân thể Legion.

“Thưa công tước! Xin ngài hãy rút lui ngay lập tức!”

“Chúng tôi sẽ cầm chân chúng!”

Những người vừa phóng dao là thành viên của Hilt — đã được Sleygar bố trí sẵn ở vùng xung quanh.

Rickert không hề biết, nhưng bọn họ đã nhận lệnh từ trước: nếu có tình huống bất ngờ xảy ra, phải ngay lập tức hỗ trợ Ngài Công tước rút lui.

“Các ngươi… Tha lỗi cho ta!” — Rickert đáp lại, xoay người định chạy để sự hy sinh của thuộc hạ không trở nên vô nghĩa.

Nhưng trước khi kịp bước chân rời đi, những khối thịt to lớn, nặng nề của Legion nằm rải rác trên mặt đất đột nhiên bắt đầu rung lên đầy đe dọa.

“Giờ thì đám giấu mặt cũng đã tự chui ra rồi… đến lúc ta ra tay, Izanami.”

“Vâng… Hãy nuốt chửng chúng đi.”

Những khối thịt mà Legion đã ném suốt từ đầu trận — không chỉ đơn thuần là vũ khí — thực ra là bước chuẩn bị để sử dụng sức mạnh của Izanami, một trong các thành viên Legion.

“GYAAAAAH!”

Với những tiếng gầm sâu hun hút, những khối thịt biến đổi thành Yomotsuikusa — quái vật mang hình dạng khỉ không da, để lộ cơ bắp đỏ lòm dưới ánh sáng.

“Khốn kiếp! Hóa ra đây là bẫy để dụ bọn Hilt ra mặt!” — Rickert gầm lên giận dữ, chém ngã từng con Yomotsuikusa đang lao tới với răng nanh và móng vuốt sắc nhọn giương cao.

Với năng lực của Rickert, lũ Yomotsuikusa chẳng là gì ngoài rác rưởi. Nhưng với những thành viên Hilt vốn không chuyên chiến đấu, đây lại là kẻ thù cực kỳ nguy hiểm. Họ còn có thể chống đỡ được một hai con, nhưng vấn đề là — toàn bộ thịt mà Legion đã ném đi từ đầu, cả những phần Rickert đã cắt vụn, đều biến thành Yomotsuikusa. Con số vượt quá hàng trăm.

“Xin đừng bận tâm đến chúng tôi! Ngài mau chạy đi!” — các thành viên Hilt gào lên.

Dù tình thế đã trở nên tuyệt vọng, Rickert vẫn nghĩ rằng hắn có thể thoát thân bằng cách hy sinh các thành viên của Hilt. Đám Yomotsuikusa hầu như không làm chậm được bước chân của hắn, và cũng chẳng đủ mạnh để giết chết các thành viên Hilt ngay lập tức.

Tình huống này rất khác so với lúc Yomotsuikusa được dùng để đối đầu với binh lính ở thế giới Origin. Nhưng đó là vì thế giới này có hệ thống chức nghiệp, và năng lực chiến đấu của con người nơi đây vượt xa người dân ở Origin.

“Không, ngươi không trốn được đâu. Thiêu cháy đi!” — Baba Yaga hét lớn.

Một vụ nổ bùng lên, thiêu rụi đám Yomotsuikusa đang áp sát Rickert, thiêu luôn cả những tàn tích còn sót lại, và cả các thành viên Hilt đang bị bao vây.

“AAAAAH?!” — Rickert gào lên trong cơn đau đớn tột độ khi toàn thân hắn bị sức nóng thiêu đốt dữ dội mà chẳng hề được báo trước.

Những thành viên của Hilt, vốn đã bị đám Yomotsuikusa vây chặt, không kịp kêu một tiếng thảm thiết nào trước khi ngã gục.

Đòn này là kỹ thuật phối hợp giữa năng lực của Izanami — biến các khối u trong cơ thể mình thành những sinh vật chiến đấu mang tên Yomotsushikome và Yomotsuikusa — với sức mạnh của Baba Yaga — khiến các vật chất hữu cơ bốc cháy mãnh liệt.

“Được lắm ha? Dù mình cũng bị xém tí da.” — Baba Yaga cười, có vẻ hài lòng.

“Nếu dùng chiêu đó ngay từ đầu thì tên kiếm sĩ kia có khi đã trốn thoát rồi. Đánh với người đúng là mệt hơn đánh quái trong Dungeon thật.” — Izanami phụ họa.

Cả hai vừa trò chuyện, vừa cào nhẹ lớp thịt cháy xém trên người mình. Nhưng khi thấy Rickert vẫn còn đứng được, họ lập tức dừng lại.

“AAAAGH! GAH!” — Rickert rú lên, mở toang một chiếc túi giấu kín — một Ma cụ mang thuộc tính Không gian, có thể chứa nhiều vật hơn vẻ ngoài của nó.

Hắn lấy ra một bình Potion rồi đập vỡ nó lên đầu mình, dội thứ chất lỏng bên trong xuống khắp người.

Có vẻ là một loại Potion cao cấp — những vết bỏng nặng trên khắp cơ thể hắn lành lại nhanh chóng.

“À ha… Potion à. Nhắc mới nhớ, mấy thứ đó cũng tồn tại ở đây nhỉ.”

“Hiệu quả hơn cả Blood Potion nữa chứ!”

“Khoan đã! Sao hắn không chết luôn vì lửa của tôi chứ?!”

“Có khi bộ giáp hắn mặc là Ma cụ chống nhiệt? Hoặc chỉ đơn giản là chỉ số Sinh lực cao… Baba Yaga, bà không thể dùng tiêu chuẩn Origin để đánh giá mọi thứ ở đây được đâu.”

Rickert ném mảnh chai vỡ sang một bên, cố gắng nâng thanh kiếm lên trong hơi thở dồn dập. “Mấy người… chẳng phải lửa là điểm yếu của tụi bây sao?!”

Hắn nhớ rất rõ. Khi Ervine vung roi lửa, Legion đã né tránh một cách quá mức cần thiết. Nhìn vào đó, Rickert tin rằng lửa chính là khắc tinh của chúng. Hắn không ngờ đối phương lại dùng chính thứ vũ khí ấy.

Nhưng Legion đáp lại một cách thoải mái:

“Đúng, đó là điểm yếu! Nhưng bọn ta đâu thể để điểm yếu cứ thế mà tồn tại mãi được!”

“Bọn ta đã luyện tập chăm chỉ, ngày nào cũng chịu đốt cháy và bị tê liệt để lấy cho được kỹ năng 【 Kháng Lửa 】 và 【 Kháng Sét 】mà.”

“Khổ thật đấy. Nhưng vẫn còn dễ thở hơn mấy cuộc thí nghiệm phi nhân tính tụi mình từng trải qua.”

“Valkyrie, Shade, Ghost, ba người đâu cần phải kể cho hắn nghe làm gì?”

“Enma, đây gọi là kỷ niệm vui vẻ mang theo xuống địa ngục đấy.”

Đúng như Rickert đã đoán, lửa và sét là điểm yếu của Legion — một khối cơ thể toàn thịt sống trần trụi.

Chính vì vậy, Legion đã lựa chọn khắc phục điểm yếu ấy. Bằng cách sử dụng sức mạnh của các Kỹ năng tồn tại trong thế giới này.

“… Không… chuyện đó đâu có bình thường. Chưa học được kỹ năng thì đã chết vì chịu đựng không nổi rồi” Rickert lẩm bẩm.

Ngay cả ở thế giới này, nơi tồn tại các kỹ năng kháng, thì nếu cố gắng đạt được chúng mà không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, cái giá phải trả gần như luôn là cái chết hoặc thương tật vĩnh viễn. Tâm trí của một con người bình thường sẽ gục ngã trước nỗi đau.

Nhưng Legion đã vượt qua tất cả, nhờ vào Sinh lực vượt trội và kinh nghiệm từ những lần bị tra tấn nhân đạo như vật thí nghiệm.

“Thế nào? Giờ thì ngươi định làm gì khi biết bọn ta là đối thủ? Nếu chịu chết ngoan ngoãn, bọn ta có thể tiễn ngươi đi nhẹ nhàng một chút đấy.” — Pluto lên tiếng.

Rickert hiểu rõ: giờ là lúc phải dốc toàn lực.

Mình sẽ dồn tất cả để đánh bại kẻ địch này và sống sót!

Nén cơn đau nhức từ những vết bỏng còn sót lại vào một góc tâm trí, Rickert giơ cao Nemesis Bell, thanh kiếm đã định đoạt số phận hắn từ lâu.

【 Bức phá giới hạn 】, 【 Bức phá giới hạn – Ma kiếm thuật 】. Hỡi anh hùng thần Bellwood, ban cho ta sức mạnh!

Một quyến thần đáp xuống, sức mạnh tràn ngập khắp cơ thể Rickert. Thánh kiếm trong tay hắn tỏa sáng rực rỡ, còn Legion thì im lặng quan sát.

Chẳng lẽ đây cũng là một cái bẫy khác? Không… giờ không thể quay đầu nữa!

“Hãy đón lấy tuyệt kỹ của ta!” — Rickert hét lên.

Với một cú bước dứt khoát, hắn thu hẹp khoảng cách với Legion chỉ trong chớp mắt.

“【 Tốc quang kiếm 】!”

Chiêu thức mang cùng tên với danh hiệu của Rickert chém xuyên qua Legion, xé toạc cơ thể chúng thành hai nửa. Nhìn thấy cảnh vật phía sau qua khe nứt giữa hai nửa thân thể đó, Rickert chắc chắn rằng mình đã chiến thắng.

“Bọn ta xin hoàn lại chiêu đó cho ngươi.”

Ngay khoảnh khắc Rickert nghe thấy câu nói ấy, tầm nhìn của hắn mờ dần… từ đầu đến háng, cơ thể hắn bị xẻ đôi, hai phần trái-phải rơi xuống mặt đất.

“Chiến thắng thuộc về 【 Phản đòn 】của Ereshkigal. Đúng như ta mong đợi.” — Pluto lên tiếng.

“Nghe cô khen tôi thì vui đấy… nhưng dù không rõ phải chịu bao nhiêu sát thương thì hắn mới chết, việc nhận trọn chiêu chí mạng của đối thủ liệu có ổn không vậy?” — Ereshkigal hỏi, nửa đùa nửa thật.

Trong lúc các nhân cách của Legion trò chuyện với nhau, hai nửa thân thể của chúng liền lại thành một, khôi phục hình dạng ban đầu.

Chúng đã hạ sát Rickert bằng kỹ năng 【 Phản đòn 】của Ereshkigal, phản lại toàn bộ sát thương nhận từ đòn đánh về phía kẻ tấn công.

“Vandalieu đã nói rằng tụi mình sẽ thắng. Nếu không chắc chắn điều đó, cậu ấy đã ngăn lại rồi.” — Pluto nói, ngước mắt nhìn lên.

Trên cao, một con quái côn trùng nhỏ đang lơ lửng, tay giữ một con mắt — một con mắt của Ma Vương, thuộc về Vandalieu.

“Giờ thì, đem xác tên này và thanh kiếm của hắn về thôi.”

“Hy vọng cái túi kia chưa bị cháy hỏng.”

Không buồn quan tâm đến những xác cháy đen của đám Hilt, Legion bắt đầu thu nhặt xác và đồ đạc của Rickert.

---------------------------------------------

Trong lúc đó, trận chiến giữa Vandalieu và Ervine đã bước vào hồi cao trào. Dư chấn từ những đòn tấn công của cả hai khiến cây cối xung quanh hoặc gãy nát, hoặc héo úa thối rữa một cách kỳ dị—cảnh quan nơi đây đã hoàn toàn biến dạng.

Ervine đã chứng kiến những Undead cấp cao và Vampire lần lượt xuất hiện từ cơ thể Vandalieu, và đã chuẩn bị tâm lý để tìm đường rút lui khỏi một trận chiến rõ ràng bất lợi. Nhưng Vandalieu lại đơn độc truy đuổi hắn đến tận đây.

Borkus và Bellmond—những kẻ mà đến cả Ervine cũng không thể xem nhẹ—không hề có dấu hiệu nhúng tay vào.

Bởi vì Vandalieu đã đưa họ ra chỉ để bảo vệ Miles và Iris, đảm bảo rằng Ervine không có cơ hội tấn công họ.

“Ngươi coi thường ta đến mức đó sao?! Đám thuộc hạ của ngươi quan trọng đến thế à?!” Ervine gào lên, vung roi Orichalcum với vẻ giận dữ.

Vandalieu dựng lên một bức tường từ giáp và máu của Ma Vương để cản lại đòn tấn công ấy.

“… Ta thực sự phải trả lời câu hỏi mà ngươi đã rõ ràng biết đáp án à?” cậu nói.

Tuy nhiên, chỉ với một cú đánh, một vết nứt lớn đã xuất hiện trên bức tường. Giáp của Ma Vương nứt toác như bị nổ tung, còn máu đông của Ma Vương cũng bị rạn nứt sâu hoắm. Những mảnh vỡ của Ma Vương vốn cứng hơn thép, nhưng vẫn không thể chống chọi nổi vũ khí Orichalcum.

Vũ khí của các Dũng sĩ từng tiêu diệt Ma Vương Guduranis đều được chế tạo từ Orichalcum—chuyện đó là điều hiển nhiên. Nhưng Vandalieu đã biết rõ điều đó từ trước khi trận chiến bắt đầu.

Và đó là lý do vì sao cậu lựa chọn dùng ma pháp để đối đầu. Không chút báo trước, cậu thi triển 【 Xuất Hồn 】rồi tách các đầu của linh hồn ra.

“【 Tử đạn 】.”

“【 Tử đạn 】.” – ba phân thân linh hồn đồng thanh.

“【 Hắc Viêm Thương 】.” – ba cái khác lên tiếng.

“【 Tử Băng Thương 】.” – thêm ba nữa.

“【 Hắc Lôi 】.” – lại thêm ba cái.

Một trận mưa ma pháp thuộc 【 Tử ma pháp 】và 【 Tử Linh ma pháp 】 trút xuống. Nếu trúng trực diện, mỗi đòn đều đủ sức gây thương tích không hề nhỏ. Nhưng Ervine vung roi theo hình tròn.

“【 Khiên Pháp Tiên 】!” hắn hét lên.

Các phép của Vandalieu tan biến ngay khi chạm vào cây roi xoay vòng. Hắc viêm, khí lạnh tử vong và sét đen đều bị đánh bật ra.

“【 Tốc Xà 】!” – Ervine lại vung cây roi còn lại.

Nó uốn cong như một con rắn sống, tấn công từ bên hông và đánh nát một cái đầu linh hồn, nhắm tới cái đầu thực thể phía sau.

“【 Lá chắn hấp thụ chấn động 】.”

Lực va chạm của roi bị khiên hấp thụ triệt tiêu, khiến cây roi xoắn lại rồi dừng hẳn bên trong.

“Chậc, đúng là chiêu trò khó chịu” Ervine lầm bầm.

Dựa vào khả năng kháng ma pháp vượt trội của roi Orichalcum cùng sức mạnh thể chất của chính mình, hắn rút roi ra khỏi khiên bằng vũ lực.

“Hắn dai thật đấy, Thưa Bệ Hạ” công chúa Levia lên tiếng.

“Hay ta dùng một phép Tử Linh mạnh hơn nhỉ? Như cái phép mà Van-kun từng xóa sổ cả một ngọn núi ấy?” – Orbia đề nghị.

“Chắc cũng sẽ bị chặn thôi” Vandalieu đáp, vừa phục hồi cái đầu linh hồn bị phá. “Lúc đó ta cũng đã nói rồi mà, phép đó hiệu quả chỉ vì mục tiêu là một ngọn núi đứng yên.”

【 Hỏa Ngục Tử Diệt Kích 】—phép thuật từng thổi bay một ngọn núi nhỏ. Ma pháp của Vandalieu có uy lực cực mạnh với mục tiêu diện rộng. Nhưng với kẻ siêu phàm như Ervine, khó mà trúng được.

Thậm chí còn có nguy cơ để lộ sơ hở cho hắn phản công.

“Fuuh… Hắn còn cứng đầu hơn cả Bugitas, có khi còn hơn cả Gubamon và Ternecia nữa” Vandalieu lẩm bẩm.

“Cái tên Elf khốn đó mạnh đến vậy à?!” – Kimberley kinh ngạc thốt lên.

“Ừ, mạnh đấy” Vandalieu gật đầu. “Mana không nhiều, kỹ năng cũng không có gì đặc biệt. Nhưng hắn có kỹ thuật chiến đấu điêu luyện. Dù hành xử như du côn, đầu óc hắn vẫn rất tỉnh táo.”

Những kẻ mạnh mà Vandalieu từng đối đầu trước đây đều có vấn đề nghiêm trọng về mặt tinh thần—chứ không chỉ là tính cách. Phần lớn bị dồn đến điên loạn, hoặc đã hoàn toàn mất trí.

Chính vì thế, chúng rất dễ dao động trước đòn tấn công của Vandalieu, dễ để lộ sơ hở cho cậu khai thác.

Nhưng Ervine lại khác. Dù ngạc nhiên, hắn không hề lộ ra một kẽ hở nào. Hắn chiến đấu trong trạng thái bình tĩnh đến đáng sợ.

Quả thật, hắn đang làm đúng như lời tuyên bố—thể hiện sức mạnh của con người.

“Ngay cả lúc này, ta đang dùng tuyến mùi của Ma Vương để phát tán độc chết người không mùi và lan truyền bệnh nan y vào không khí… mà vẫn chẳng xi nhê gì. Hắn chuẩn bị kỹ lưỡng thật” Vandalieu nói. “Nhưng cũng không thay đổi được thực tế là ta đang chiếm ưu thế.”

“Vậy Bệ Hạ có định dùng cách gì đó đảm bảo chiến thắng không?” – công chúa Levia hỏi.

“Không, vì hắn vẫn chưa từ bỏ việc thắng ta. Nên ta cũng sẽ không chơi trò kéo dài để hắn cạn Mana. Và ta cũng không để Mikhail hay ai khác rời vị trí—vì không muốn Iris hay mọi người bị nhắm đến.”

“… Van-kun, trông cậu điềm tĩnh vậy, nhưng đầu chắc sắp bốc khói rồi nhỉ?” – Orbia hỏi nhẹ.

“Phải, ta đang rất giận” Vandalieu đáp.

Cậu lại bắn thêm loạt 【 Tử đạn 】 để kiềm chân Ervine, trong lúc suy tính cách giết hắn.

Ervine phá tan các viên đạn tử vong ấy, nhưng thực chất, hắn đang dần bị dồn ép.

Mana của thằng nhóc này là vô hạn à?! Và đầu óc nó làm bằng cái quái gì thế?! Kích hoạt nhiều mảnh Ma Vương cùng lúc, lại còn thi triển mấy loại ma pháp khác nhau liên tục như vậy—đây không còn là việc con người có thể làm được! Chưa kể chuyện nó dùng cả ma pháp nguyên tố nữa!

Ervine vừa phòng thủ, vừa phản công khi có cơ hội. Quả thật, hắn rất giỏi. Một anh hùng siêu phàm đúng nghĩa.

Nhưng bên trong, hắn đã bắt đầu dao động vì tốc độ tấn công không hề suy giảm của Vandalieu.

Ban đầu, hắn nghĩ Vandalieu sẽ mở màn bằng một đợt công kích điên cuồng, rồi nếu hắn chịu đựng được, cơ hội phản công sẽ đến.

Nhưng đợt tấn công mãnh liệt đó… không hề dừng lại.

Giống như ảo ảnh giữa sa mạc, chiến thắng tưởng như đang đến gần… thực chất lại càng lúc càng xa.

Một đòn cũng không đánh trúng… Ta cần phải đập nát hộp sọ, tim, tốt nhất là cả cái thân nó thành trăm mảnh!

Vết thương mà Sleygar từng chém đứt đầu Vandalieu cũng đã biến mất không dấu vết. Ervine hiểu rõ: muốn giết được Vandalieu, phải phá hủy cơ thể hắn đến mức không thể phục hồi.

Nhưng hắn thậm chí không để lại nổi một vết xước.

Với đà này, hắn chắc chắn sẽ thất bại. Nếu Vandalieu muốn, cậu có thể triệu tập Borkus và Mikhail—những người đang bảo vệ Iris—tham chiến bất cứ lúc nào.

Dù Ervine mạnh đến đâu, nếu phải đối đầu cùng lúc với nhiều kẻ có thực lực ngang mình, hắn sẽ bại vong không nghi ngờ gì.

Muốn sống sót, Ervine không chỉ phải giết Vandalieu, mà còn phải đánh bại cả Borkus và những người phía sau, hoặc thoát khỏi tất cả bọn họ một cách kỳ diệu.

Nhưng hắn không nhìn ra bất kỳ khả năng nào khả thi.

Nhìn bề ngoài, trận đấu có vẻ ngang tài ngang sức, nhưng trên thực tế, trong một cuộc tử chiến—Ervine vốn không có cơ hội thắng.

Đã vậy, hắn còn muốn giết ta bằng độc và bệnh tật. Nếu không có kỹ năng kháng độc và chiếc vòng tay Ma cụ này, ta đã nôn ra máu và ngã gục từ lâu rồi. Khốn thật… Giờ thì phải làm sao? Dù Ricky-boy có không thoát được thì…

Ervine vẫn chưa biết liệu Rickert có thoát khỏi sự truy đuổi của Legion hay không. Dựa vào tiếng nổ và dư chấn phát ra từ xa, hắn đoán mọi chuyện chẳng mấy suôn sẻ.

Vậy với tư cách là một thành viên của Thập Ngũ Phá Tà Kiếm, hắn còn có thể làm gì? Sống sót là điều bất khả. Việc đưa tin tức trở về vốn không phải nhiệm vụ của hắn.

Dù phải liều mạng, ta cũng phải ép thằng nhóc này phơi bày càng nhiều sức mạnh càng tốt!

Sau khi quyết tâm, Ervine lập tức hành động.

“【 Phân thần giáng trần 】!”

Hắn kích hoạt kỹ năng Giáng Linh, triệu hồi linh hồn phụ thần giáng xuống người mình—

“Diệt.”

—Nhưng đúng lúc đó, một cột sáng từ trên trời giáng xuống, và đòn 【 Pháo Thuật 】 của Vandalieu—dùng nòng pháo từ máu Ma Vương và đầu đạn làm từ sừng Ma Vương—đã tiêu diệt linh hồn ấy trong tích tắc.

“Hmm… Linh hồn phụ thần bình thường nhạt nhẽo thật. Không đủ” Vandalieu lẩm bẩm.

“Ngươi… dám tấn công cả linh hồn phụ thần?! Ngươi không sợ thần thánh sao?!” – Ervine hét lên, lần đầu lộ rõ sự bối rối.

“Ta sợ chứ. Vì sợ nên ta đã chuẩn bị kỹ càng rồi” Vandalieu đáp, vừa tiếp tục bắn 【 Tử đạn 】.

Ervine muốn hét lên, “Ý ta không phải vậy!” nhưng thay vào đó, hắn lại thi triển cùng kỹ năng ấy lần nữa.

“【 Phân thần giáng trần 】!”

“Không thể tin được! Boss, có vẻ hắn cũng điên thật rồi!” – Kimberley cười phá lên.

Một cột sáng khác lại vươn xuống từ trời. Và một lần nữa, nó bị 【 Pháo Thuật 】 của Vandalieu thổi bay.

Phớt lờ tiếng cười châm chọc của Kimberley, Ervine thả cây roi Orichalcum khỏi tay. “Cảm ơn sự hy sinh cao quý của ngươi, linh hồn phụ thần!”

Và rồi, hắn rút ra cán của một cây roi khác—thứ đã được giấu kín sau lưng từ đầu. Có vẻ như hắn đã cố tình hi sinh linh hồn của thần hộ vệ mình, chỉ để tạo ra một sơ hở trong chuỗi công kích của Vandalieu.

“Ah, có vẻ hơi tệ rồi” Vandalieu lẩm bẩm khi cảm nhận phản ứng từ 【 Cảm ứng nguy hiểm: Tử vong 】 và lập tức tiếp tục tấn công, nhưng động tác của cậu chậm hơn một nhịp.

“Dụng cụ của Ma Vương: Râu cảm ứng, kích hoạt!” Ervine gào lên.

Một âm thanh rợn người vang lên khi một chiếc roi đen dài vút ra từ chuôi vũ khí trên tay Ervine.

“【 Hỏa Tiên 】! 【 Cuồng phong tiên kích 】!”

Gã vừa dùng chú thuật gia cường uy lực cho roi, vừa kích hoạt kỹ năng thuộc 【 Võ thuật 】 để tung đòn về phía Vandalieu. Chiếc roi đen tỏa nhiệt bỏng rát ấy dễ dàng xuyên qua Impact-negating Barrier, áp sát cơ thể cậu.

“Khớp chân Ma Vương, giáp vỏ, ngoại cốt. 【 Thạch thuẫn 】, 【 Thạch thể 】.”

Bốn cặp chân giống chân nhện đồng loạt mọc ra từ lưng Vandalieu, giáp vỏ và ngoại cốt hình thành trên cả chúng lẫn thân thể cậu, tạo thành hai lớp phòng ngự. Trên đó, cậu còn kích hoạt kỹ năng võ thuật 【 Khiên thuật 】 và 【 Giáp thuật 】.

Cộng thêm lớp giáp kim loại lỏng vốn đã hiện diện dưới lớp áo, khả năng phòng thủ của Vandalieu lúc này vượt xa cả một tòa thành.

Thế nhưng, chiếc roi của Ervine vẫn xuyên phá các khớp chân và giáp vỏ, lún sâu vào phần ngoại cốt che chắn phần ngực cậu.

“Điện hạ?!”

“Vandalieu-sama!”

Công chúa Levia và Eleanora đồng thanh kêu lên. Trong khi đó, khóe môi Ervine nhếch lên đầy khoái trá.

Nhưng vết thương ấy còn lâu mới đủ để trí mạng.

“… Đã lâu rồi ta mới bị thương trong một trận chiến” Vandalieu bình thản nói, trong lúc phục hồi các khớp chân và lớp giáp vỡ nát.

Mà nhân tiện, việc bị Sleygar chém bay đầu trước đó là đòn tập kích bất ngờ, nên không tính.

Song, trong mắt Ervine cũng chẳng có lấy một tia tuyệt vọng. “Ta dùng đến dụng cụ Ma Vương mà chỉ mới làm trầy xước ngươi được tí xíu. Đúng là quái vật. Kukuh, nhưng lần tới ta sẽ làm cái bản mặt hình người đó nhăn nhó trong đau đớn.”

Lá bài tẩy của Ervine – dụng cụ Ma Vương. Đó là những Artifact được tạo ra từ các mảnh vỡ còn bị phong ấn của Ma Vương, nhằm chống lại những kẻ đã giải ấn và lạm dụng chúng.

Không rõ ai và từ bao giờ đã tạo ra chúng, nhưng dụng cụ Ma Vương là vũ khí cho phép con người sử dụng mảnh vỡ Ma Vương ở trạng thái phong ấn.

Từ thời điểm lần đầu xuất hiện trong lịch sử, dụng cụ Ma Vương đã được xem là vũ khí hiệu quả khi đối đầu với những kẻ hấp thụ mảnh vỡ, quái vật mạnh và ác thần.

Thế nhưng, từng có một món bị phá hủy, và vị anh hùng sử dụng nó bị mảnh vỡ ký sinh, phát cuồng tàn sát. Từ đó, chúng không còn được xem là “vũ khí của anh hùng” mà bị coi là “vũ khí bị nguyền rủa”, bị niêm phong trong tầng sâu nhất của cung điện và thánh đường.

Tuy nhiên, nhờ vào Marshukzarl – người nhận thấy tiềm năng của chúng, một vài món đã được Đế quốc Amid thu hồi.

Trong số đó có cây roi mà Ervine đang nắm giữ.

Vandalieu không biết những chi tiết này, nhưng chỉ cần nhìn thôi, cậu đã cảm nhận được độ nguy hiểm của món dụng cụ này.

“Ngươi sử dụng mảnh vỡ Ma Vương làm vũ khí, nhưng không để nó ký sinh lên cơ thể mình. Vì vậy ngươi không mất lý trí khi dùng nó, vẫn có thể thi triển ma pháp nguyên tố. Có vẻ như nó cũng không tiêu hao nhiều Mana” Vandalieu nhận xét. “Nhưng đổi lại, ngươi chỉ có thể khai thác một phần nhỏ sức mạnh từ mảnh vỡ.”

Mảnh mà dụng cụ Ma Vương của Ervine được tạo thành là “râu cảm ứng” – cơ quan thường thấy ở côn trùng và giáp xác như tôm hùm. Một số loài như tôm gai có thể dùng râu như vũ khí, nhưng phần lớn, chúng là bộ phận cảm nhận.

Xét theo cách Ervine chiến đấu, có vẻ gã chỉ sử dụng râu cảm ứng như một chiếc roi mà thôi.

“Chính xác!” Ervine hét. “Nhưng chỉ cần dùng làm vũ khí là đủ rồi! 【 Bổ Thiên 】!”

Chiếc roi xé gió lao đến Vandalieu, nhưng cậu cũng kịp dùng các mảnh vỡ Ma Vương để phòng thủ lần nữa, khiến đòn tấn công chỉ gây ra một vết thương nhẹ.

Dù vậy, kể cả khi sử dụng các mảnh vỡ Ma Vương thuộc loại phòng ngự như giáp vỏ hay ngoại cốt, cậu vẫn không thể triệt tiêu hoàn toàn sức mạnh của chiếc roi râu ấy.

Lần này, cậu còn thử kích hoạt 【 Vượt ngưỡng giới hạn – Mảnh vỡ 】, nhưng hiệu quả chỉ dừng ở việc giảm nhẹ vết thương thêm một chút.

“Có vẻ điều quan trọng không phải là số lượng mảnh vỡ, mà là sức mạnh và kỹ năng của bản thân ta” Vandalieu nói.

“Cuối cùng ngươi cũng nhận ra!” Ervine hét lên.

Gã đã đạt đến đỉnh cao, thức tỉnh kỹ năng 【 Tiên (Roi) thuật 】 thành kỹ năng tối cao 【 Diệt Xà Tiên Thuật 】. Nếu là một mạo hiểm giả, việc thăng lên hạng S sẽ không còn là mơ mộng.

Nhưng ngay cả bản thân Ervine cũng thấy kinh ngạc.

Ta mạnh đến vậy, lại còn dùng dụng cụ Ma Vương, mà chỉ làm trầy xước nó được tí xíu? Đám ta từng giết vài chục năm trước đều bị nghiền nát cả người lẫn mảnh vỡ… Tên nhóc này, rốt cuộc hắn khai thác được bao nhiêu phần sức mạnh thật sự từ từng mảnh vỡ thế? Quái vật!

Tuy nhiên, vì Ervine không biểu lộ sự kinh ngạc đó ra ngoài, Vandalieu và đồng đội vẫn cho rằng hắn còn sức để chiến đấu.

“Vandalieu-kun, còn 【 Rào chắn hấp thụ ma pháp 】 thì sao?! Dù gì cũng phải hóa giải được ma pháp chú thuật chứ?!” Orbia gọi với.

“Ta có thử, nhưng vô hiệu rồi” Vandalieu đáp.

Có vẻ tính chất phá rào của mảnh vỡ Ma Vương mạnh hơn hẳn. Lớp 【 Rào chắn hấp thụ ma pháp 】, lẽ ra phải hấp thu mọi loại Mana, đã bị phá hủy trước khi có thể loại bỏ chú thuật 【 Hỏa Tiên 】.

“Vậy làm như lúc ngươi giết Gubamon đi!” Orbia gợi ý.

“Ừ. 【 Tử Băng Nhận 】.”

Dùng 【 Tử Linh Ma Pháp 】, Vandalieu phóng ra một lưỡi băng chết chóc do Orbia tạo thành, nhưng đúng như dự đoán, chỉ với một cú chém, Ervine đã đánh bật nó. Tuy nhiên, chú thuật 【 Hỏa Tiên 】 trên vũ khí đã bị gỡ bỏ.

“【 Cốt Hỏa Tù Diệt Đạn 】.”

Tiếp theo, với ngọn lửa của công chúa Levia, Vandalieu thi triển ma pháp dùng nhiệt độ cực đoan để phá hủy vũ khí – giống như cách đã từng thiêu hủy giáp vỏ Ma Vương của Gubamon.

“Ta sẽ cho ngươi biết vì sao ta được gọi là ‘Ngũ Xà’! 【 Phong Băng Tiên 】!”

Ervine gia cường vũ khí bằng thuộc tính băng và gió, rồi đập nát bộ xương lửa đen thành từng mảnh.

Danh hiệu của Ervine không chỉ vì khả năng dùng roi linh hoạt như rắn, mà còn vì hắn tinh thông cả năm nguyên tố – thổ, thủy, hỏa, phong và quang – với kỹ năng thi triển chú thuật cực kỳ cao.

Marshukzarl từng ví von rằng chỉ cần một roi trong tay Ervine cũng như thể đang điều khiển năm con rắn cùng lúc.

“【 Tử đạn 】, 【 Hắc Lôi 】, 【 Linh kích 】, 【 Hắc Lôi Quyền 】!”

“Muốn ghìm chân ta à?! 【 Tiên Giới Hộ Luân 】!”

Hàng loạt phép thuật 【 Tử ma pháp 】 và 【 Tử linh ma pháp 】, cùng kỹ năng võ thuật 【 Ném 】 và 【 Võ thuật 】 sử dụng sừng và khớp chân Ma Vương giáng xuống, nhưng tất cả đều bị Ervine dùng roi hóa thành lá chắn đẩy lui.

Hai giọng nói vang lên phía sau Vandalieu.

“Này nhóc! Đến lượt ta tỏa sáng chưa hả?”

“Bệ hạ-kun~ đừng có cố quá chứ, không tốt đâu~!”

Là Borkus và Jeena – “Thánh Nữ Hồi Phục”, một Titan Zombie từng là mạo hiểm giả hạng A, cũng là đồng đội cũ của Borkus. Họ vẫn đang bảo vệ Iris và những người khác.

Cả hai đều trang bị vũ khí làm từ mảnh vỡ của Ma Vương. Nếu họ nhập trận, Ervine sẽ hoàn toàn mất cơ hội thắng.

“Đúng thế, tới đây đi! Lũ Undead bẩn thỉu!” Ervine gào lên.

Dù biết chắc sẽ thua nếu họ tham chiến, nhưng hắn đã buông xuôi việc sống sót quay về. Xét tình hình từ đầu đến giờ, hy vọng kéo theo Vandalieu chết chung cũng cực kỳ mong manh.

Nhưng nếu có thể tiêu diệt ít nhất một Undead mạnh mà Vandalieu khó tái tạo lại, thì cũng đủ để hắn mãn nguyện.

Không cần dùng đến 【 Phân thần giáng trần 】, hắn vẫn còn vài con bài chưa lật – như 【 Bức phá giới hạn 】 sẽ rút cạn thể lực nhanh chóng, hay những kỹ năng võ thuật mang lại sức mạnh khủng khiếp nhưng cũng tiêu hao thân thể rất lớn. Hắn tin rằng nếu dốc hết, ít nhất cũng có thể kéo một Undead theo.

“Không, ta sẽ thử thêm một chút nữa” Vandalieu nói.

Không phải vì cậu đã nhìn thấu ý đồ của Ervine, nhưng dù thế, cậu vẫn từ chối sự trợ giúp của Borkus và Jeena.

“Gì chứ, ngươi muốn đích thân giết ta đến vậy à?!” Ervine rống lên khi tránh né đòn đánh đồng loạt từ tám chiếc chân khớp sau lưng Vandalieu, đồng thời quấn roi quanh chúng và nghiền nát từng cái một.

“Ta không phủ nhận điều đó” Vandalieu đáp. Tuy có giận dữ, nhưng cậu vẫn giữ được sự bình tĩnh kỳ lạ. “Chẳng phải đó là món dụng cụ Ma Vương duy nhất ngươi có, đúng chứ?”

Chiến thắng trước mắt là điều dễ dàng, nhưng kẻ địch của cậu không phải Ervine. Mà là cả Đế quốc Amid.

Chắc chắn còn nhiều món dụng cụ Ma Vương khác trong đế quốc. Cũng có khả năng vũ khí do chúng sản sinh ra từ mảnh vỡ vẫn đang được sử dụng.

Và không ai biết được có bao nhiêu kẻ có kỹ năng như Ervine còn đang phục vụ cho đế quốc.

Vậy thì, nếu đến cả Ervine mà mình còn khó khăn mới hạ được, liệu cậu có cơ hội chiến thắng trong trận chiến với Đế quốc Amid không? Dù sắp sửa trở thành hoàng đế?

“Ta đang đứng ở tiền tuyến, dù bản thân là người sẽ trở thành hoàng đế. Nếu vậy, ta có trách nhiệm phải đủ mạnh để chiến thắng mà không phải đánh cược mạng sống” Vandalieu nói.

“Trở thành hoàng đế? Hỗn xược quá mức rồi đấy!” Ervine gào lên. “Đừng nói là ngươi đang mơ tưởng đến việc ‘thức tỉnh sức mạnh thật sự’ khi bị dồn vào chân tường đấy nhé?!”

“Về phần kế hoạch… ta đã bắt đầu thực hiện từ lâu rồi.”

Thứ mà Vandalieu đang nhắm đến, chính là trang bị của Ma Vương mà Ervine đang sử dụng. Đôi chân khớp nối của Ma Vương, vốn đã bị đóng băng bởi gió lạnh và băng khí từ ma pháp chú lực lên vũ khí của Ervine, đang rò rỉ ra một chất lỏng bất tường—

“【 Tử Hỏa Lao Lung 】.”

Ngay khoảnh khắc sau đó, trang bị của Ma Vương cùng kẻ đang sử dụng nó, Ervine, bị bao trùm trong một vụ nổ bốc cháy ngùn ngụt.

“Ể?! 【 Tử linh ma pháp 】à?! Nhưng Công chúa-chan đang ở bên kia mà?!” Jeena la lớn giữa tiếng nổ.

“Không, đây là ma pháp hệ tử khí mới… 【 Hắc vương ma pháp 】” Vandalieu đáp lại.

Cậu vốn đã biết từ lâu rằng kết giới không có tác dụng với những mảnh vỡ của Ma Vương. Nhưng khi Gubamon sử dụng, 【 Tử linh ma pháp 】 vẫn có thể tác động bình thường lên lớp giáp của Ma Vương. Từ đó, cậu suy đoán rằng trang bị làm từ mảnh vỡ của Ma Vương không thể vô hiệu hoàn toàn mọi loại ma pháp.

Và cậu cho rằng, nếu tung ra một đòn tấn công ma pháp vượt qua khả năng kháng phép của trang bị và kỹ năng của Ervine, thì sẽ không bị đánh bật như những đòn trước.

“Ta chỉ bắt chước phép nổ thân thể của Baba Yaga thôi. Nhiên liệu dùng để tạo lửa là mỡ Ma Vương, ta đã nhét sẵn vào đôi chân khớp nối mà hắn vừa bóp nát” Vandalieu giải thích.

Ngọn lửa dữ dội vẫn cháy hừng hực trước mặt cậu. Sóng xung kích từ phép thuật của Vandalieu và roi của Ervine đã đập tan cây cối, đá tảng xung quanh; nơi này không còn có thể gọi là rừng nữa. Nếu không vì vậy, có lẽ đã xảy ra hỏa hoạn thật sự rồi.

Thế nhưng Ervine lại xuất hiện trở lại. “【 Đại Tiên Hộ Luân 】! 【 Băng Giáp 】!” Hắn vung roi đánh tan ngọn lửa, đồng thời tạo giáp băng bao lấy thân thể nhờ ma pháp chú lực, rồi tiện tay ném đi một lọ Potion  rỗng. “Khốn thật… Mày đúng là không có giới hạn à…!”

Lớp giáp băng nhanh chóng rạn nứt và vỡ vụn, để lộ bộ áo giáp da tơi tả cùng áo choàng rách nát, vài vết bỏng chỉ mới lành được phần nào.

Nếu lại dính đòn 【 Tử hỏa lao lung 】 một lần nữa, có lẽ hắn sẽ chẳng thể nào đứng dậy nổi.

“Nhưng ta vẫn còn đứng vững! Ta sẽ không mắc lại cùng một chiêu đâu!” Ervine gào lên.

“Vậy thì ta sẽ dùng chiêu khác” Vandalieu điềm tĩnh đáp, đồng thời chỉ ngón tay về phía hắn.

Một viên 【 Tử đạn 】cô đặc tụ lại ở đầu ngón tay.

Từ trước đến giờ, mọi viên đạn tử khí đều bị phá hủy dễ dàng. Vậy nên nếu gia tăng lượng Mana, thêm sát ý vào đó thì sẽ ra sao?

“【 Tử Pháo 】.”

Một tia sáng đen như laser bắn thẳng về phía Ervine.

Tốc độ của nó nhanh hơn bất kỳ viên Death Bullet nào trước đây, khiến Ervine phải vội vàng vung vũ khí chặn lại.

“Không thể nào!”

Ngay khoảnh khắc trang bị Ma Vương chạm phải tia 【 Tử pháo 】, nơi tiếp xúc liền vụn nát như đất cát.

Do mất bình tĩnh, Ervine khựng lại, nhưng hắn vẫn kịp tránh đòn. Tia tử quang bắn trúng một gốc cây ở xa, khiến cây cũng tan rã như trang bị của Ervine.

“Mày phá hủy được trang bị Ma Vương… chỉ bằng ma pháp, không cần Thánh cụ Orichalcum sao?!” Ervine hét lên, mắt trừng trừng không tin nổi.

“Xem ra ta có thể giết ngươi mà không cần ai giúp nữa rồi” Vandalieu thản nhiên nói như kể một sự thật hiển nhiên.

Ervine chết lặng vì câu nói đó.

“Giờ thì, ta đã thấy giới hạn của ngươi. Nhanh chóng kết thúc thôi. Máu ma vương, hàm, nhãn cầu, kích hoạt.”

Từ sau lưng Vandalieu, máu đen tuôn ra như suối, rồi biến thành một con rắn đỏ-đen nhe ra bộ nanh mới hình thành.

Như thể là hiện thân của mọi nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trên đời, Ervine hét lớn: “Đ-đừng có xem thường Thập Ngũ Tà Kiếm, ‘Ngũ Đầu Xà’ Ervine-sama này!!”

Hắn truyền Mana vào vũ khí, triệu hồi lại chiếc râu Ma Vương, nhưng cảm xúc trào dâng trong lồng ngực hắn không còn là phẫn nộ mà là sợ hãi. Câu nói đầy khí thế kia chỉ là lời lừa mình dối người để che giấu sự thật ấy.

Nhưng nếu không làm thế, hắn thậm chí sẽ không thể cất được tiếng.

Tâm trí Ervine bị nhấn chìm trong một cơn tuyệt vọng mà đã từ rất lâu hắn chưa từng trải qua.

Giới hạn của hắn ta ở đâu chứ?! Trận chiến này, thất bại này, cái chết này… liệu có ý nghĩa gì không?!

Tới tận vừa rồi, Ervine vẫn chấp nhận rằng mình sẽ thất bại, sẽ chết. Hắn tin rằng Đế quốc Amid sẽ chiến thắng sau cái chết của hắn. Hắn thậm chí còn say men chiến thắng khi nghĩ mình đang góp phần vào đại nghĩa ấy.

Nhưng giờ thì sao? Liệu đế quốc có thật sự đánh bại được quái vật này? Thứ dị hình, quái đản, kinh dị đến mức không thể gọi là người?

Và bản thân hắn đã làm được gì? Trong cuộc chiến này, con quái vật kia đã sáng tạo ra hai ma pháp mới, đồng thời tìm ra cách đối phó với trang bị Ma Vương. Hắn không phải đã hy sinh để giúp đế quốc, mà là góp phần khiến kẻ địch mạnh hơn sao?!

Ngay lúc này đây, Vandalieu đang nhìn hắn với gương mặt vô cảm như búp bê, những chiếc vuốt—

“UOOOH?!”

Ervine giật mình lùi lại, suýt bị trúng đòn móng vuốt của Vandalieu vì không nhận ra khoảng cách giữa hai người đã bị rút ngắn.

“… 【 Tử huyệt hắc ám (Blind Spot) 】. Bắt chước Ghost quả thật không dễ” Vandalieu lẩm bẩm.

Đây là ma pháp hệ 【 Hắc vương ma pháp 】 mô phỏng năng lực ẩn thân của Ghost. Dù không đạt đến mức hoàn mỹ, nhưng cũng đủ khiến kẻ địch phản ứng chậm lại trước những đòn mà lẽ ra họ đã thấy từ trước. Rất hữu dụng khi giao chiến ở cự ly gần.

Bình thường, giữa Ervine và Vandalieu có sự chênh lệch rõ rệt về thể chất, đặc biệt là tốc độ. Thế nhưng giờ khoảng cách ấy đã bị thu hẹp đáng kể.

“C-cút đi! Đừng tới gần nữa!”

Không thể chịu nổi nỗi sợ hãi đang xâm chiếm, Ervine kích hoạt kỹ năng cuối cùng hắn giữ lại: 【 Bức phá giới hạn 】. Hắn gắng gượng đối phó với 【 Tử huyệt hắc ám 】, dán mắt nhìn chằm chằm vào Vandalieu, không cho hắn thoát khỏi tầm nhìn dù chỉ một khắc.

“Nếu thi nhìn chằm chằm thì ta chắc chắn thắng đó.”

Mi mắt trên trán Vandalieu từ từ hé mở, để lộ con mắt thứ ba—Nhãn cầu ma vương. Ánh nhìn rỗng tuếch của con mắt ấy lập tức khóa chặt lấy Ervine.

“Phát quang của ma vương, kích hoạt.”

Một luồng sáng nhạt tỏa ra từ con mắt vô hồn. Tuyến quang của Ma Vương tập trung lại, thay thế cho thủy tinh thể của nhãn cầu.

“Thật sự… mày còn bao nhiêu mảnh vỡ nữa—”

“Diệt!.”

Mặt Ervine méo mó vì hoảng loạn, và rồi một tia sáng xanh trắng bắn ra từ con mắt ấy, xuyên thủng vai hắn như bị khoét một lỗ lớn. Cánh tay đang cầm trang bị Ma Vương lìa khỏi cơ thể.

Vandalieu thầm nghĩ: Độ hội tụ vẫn chưa đủ.

Ervine gào thét, cố vươn người nhặt lại trang bị bị rơi, nhưng hắn đã bị hàm răng Ma Vương nuốt trọn.

Vì 【 Tử huyệt hắc ám 】khiến phản xạ bị trì hoãn, Ervine lãnh trọn đòn tấn công, bị hất tung lên không, máu thịt bắn tung tóe.

Chết tiệt, chẳng có chút giá trị gì trong cái chết này! Một kẻ như ta mà lại…! Nhưng ta không thể để hắn được lợi! Ervine gào thét trong đầu khi bay lên.

Trước khoảnh khắc tử vong cận kề, hắn toan thực hiện hành động cuối cùng xứng đáng với một đặc công—tự sát.

Nếu tự kết liễu bản thân, hắn sẽ thoát khỏi sợ hãi, đau đớn và còn ngăn được Vandalieu nhận kinh nghiệm từ việc giết hắn. Trong răng hàm hắn có chứa một viên độc đặc biệt, sau khi chết, thi thể sẽ tự tan rữa.

Đây là đòn phục thù cuối cùng. Và thật may—hoặc bất hạnh thay—chiếc vòng kháng độc và kháng bệnh của hắn đã bị xé mất cùng cánh tay.

Hãy nếm mùi cay đắng này đi!

Ngay khi thân thể va xuống đất, Ervine nghiến mạnh viên răng chứa kịch độc.

Nhưng… ý thức hắn không hề tan biến!

“Cái… gì…?! Tại sao ta không chết?!” Ervine thét lên, nằm sõng soài trên đất, thân thể đã co rút lại trông thấy.

Một giọng nói vang lên trả lời hắn.

“Ta đã niệm phép 【 Khử độc 】. Phán đoán từ phản ứng của ngươi thì xem ra ngươi có thủ đoạn tự sát.”

Ngay trước lúc tấn công Ervine bằng hàm Ma Vương, Vandalieu đã chủ động dùng phép thanh trừ độc tố trong răng của hắn.

Hiểu ra rằng ngay cả cái chết cũng không thuộc về mình, Ervine lộ rõ tuyệt vọng trên nét mặt.

Vandalieu túm lấy tóc hắn, nhấc cả người lên. “Bellmond… Món khai vị đây. Xin hãy cắt hắn ra thành phần.”

“Như Danna-sama mong ước” Bellmond cúi người đáp, rồi hướng về phía Ervine. “Thưa quý khách, xin được chia buồn. Có vẻ như thứ gọi là ‘sức mạnh con người’ mà ngài ca tụng… chỉ là món khai vị đối với Danna-sama mà thôi.”

Trong tầm nhìn đang nhòe đi của Ervine, hắn thấy một nữ Vampire tóc bạc cúi đầu tao nhã, chiếc đuôi dài nhẹ nhàng vung lượn sau lưng.

Và rồi—thế giới của hắn vụt tối lại, không còn gì để nghĩ đến nữa.

------------------------------------------------

Cấp độ của các kỹ năng: Tái tạo cấp tốc , Hắc vương ma pháp , Cường hóa bộ phân (Răng, Lưỡi, Móng, Tóc) , Thể linh hồn , Võ thuật , Suy nghĩ cao tốc , Tử linh ma pháp , Kỹ thuật pháo binh , Giáp thuật , Khiên thuật , Vượt ngưỡng giới hạn – Mảnh vỡ , Tâm thức quái đản , và Dung hợp ma vương đã tăng lên!

Kỹ năng Vượt ngưỡng giới hạn (Surpass Limits Skill) đã thức tỉnh, tiến hóa thành Bức phá giới hạn (Transcend Limits) !

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Thanks trans
Đm ko biết thằng ma vương nó dị đến mức nào nữa
Xem thêm
end combat nhanh thế nhờ
Xem thêm