• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07: Tiến về vùng đất phía nam

Chương 143: Ta là quỷ dữ, dù không ai nói ra thì vẫn là vậy

3 Bình luận - Độ dài: 5,692 từ - Cập nhật:

Ngay cả sau khi Bugitas đoạt ngôi, đế quốc Noble Orc vẫn duy trì được một trật tự kỳ lạ.

Trong vài ngày đầu sau cuộc đảo chính thành công của Bugitas và các thuộc hạ, bạo lực đã lan tràn. Họ giết hại những kẻ chống đối, thậm chí phạm phải điều cấm kỵ trước đây là ăn thịt đồng loại. Các tu sĩ thờ Mububujenge—tà thần của sự phì nộn sa đọa, vị thần từng ban nhiều phúc lành cho đế quốc—cùng các “thê tử bằng thịt” được ban cho các Orc làm vợ, đều bị giam giữ trong các đền thờ.

Thế nhưng sau những ngày hỗn loạn đó, các sự cố lớn dần lắng xuống. Một số phụ nữ bị tập trung lại, vài kẻ dân thường và Orc bất mãn bị giết. Quả là bi kịch, nhưng nhìn chung thì mức độ thiệt hại và thương vong vẫn chưa đến mức làm lung lay nền tảng đế quốc.

Lý do là bởi Bugitas đã điều các tướng như Budirud và Bufudin ra chiến trường ở những khu vực khác, khiến số người nắm quyền trong đế quốc giảm xuống. Quan trọng hơn cả là Bugitas cũng biết giữ chừng mực với thuộc hạ của mình.

Dù sao thì hắn cũng là người trị vì đế quốc này—gây tổn hại quá lớn cho nó chỉ khiến hắn tự chém vào tay mình. Và nếu dồn ép Mububujenge đến đường cùng, ai biết được bà ta sẽ làm gì khi tuyệt vọng?

Các tà thần từng phục vụ trong quân đoàn Ma Vương vốn không liên quan đến việc duy trì hay kiểm soát thế giới Lambda.

Thần thánh ở Lambda cần giữ lại một phần sức mạnh để duy trì thế giới này, nhưng tà thần thì có thể sử dụng sức mạnh theo ý muốn.

Họ thậm chí có thể trực tiếp giáng thế và tàn phá mọi thứ cho đến khi bị tiêu diệt.

Điều này đúng cả với các tà thần đã về phe Vida như Mububujenge, lẫn những thần bị đẩy khỏi vị trí của mình.

Một hành động như vậy chẳng khác nào tự sát, là điều một vị thần tỉnh táo sẽ không bao giờ làm. Nhưng với tà thần thì, sự điên loạn chính là điều bình thường.

Mububujenge cùng các thần khác vẫn đang duy trì kết giới bảo vệ miền nam lục địa khỏi Alda, nên khả năng họ phát điên vì tuyệt vọng là không cao—nhưng vẫn không thể chủ quan.

Nếu chỉ có một mình Mububujenge, Ravovifard có thể dễ dàng đánh bại bà ta. Nhưng nếu những vị thần khác đồng cảm và cùng lao vào cuộc chiến tuyệt vọng đó, hắn sẽ rơi vào thế bất lợi.

Vì vậy, cần phải khiến họ nhận ra: dù có vùng vẫy đến đâu cũng vô ích.

Mục tiêu của Ravovifard là tập hợp các thần tại miền nam lục địa dưới một tôn giáo mà chính hắn—tà thần của sự giải phóng—là đấng tối cao.

Hắn sẽ lôi kéo các thần về phe mình, từng người một. Dù năng lực giải phóng của hắn có hiệu quả yếu đối với các tà thần khác, vẫn có rất nhiều biện pháp cổ điển để áp dụng. Đe dọa và dụ dỗ—ngay cả với thần thánh, cũng vẫn hiệu nghiệm.

Thế nhưng, mục tiêu đó cũng chỉ là một trạm dừng chân. Sau khi thu phục những kẻ ngoan ngoãn, phong ấn những kẻ bất tuân, gia tăng sức mạnh bản thân, Ravovifard sẽ đánh bại Alda—vị thần của luật lệ và vận mệnh, người đang từ từ kiệt sức—và nắm quyền kiểm soát thế giới này.

Đó chính là tham vọng của Ravovifard, cũng là tham vọng của Bugitas, kẻ sùng bái hắn.

Một đội quân đang tiến đến đế quốc, nơi đang từng bước thực hiện tham vọng ấy.

Khi trinh sát trên vọng tháp báo tin, bọn Noble Orc nhìn ra đội quân và đồng loạt reo hò.

“Là cờ của Tướng Budirud, Tướng Bufudin và Tướng Bukyap! Họ đã trở về rồi!”

“Mau mở cổng ra!”

Nhưng một Noble Orc khác vội ngăn lại.

“Khoan đã!”

“Tại sao?! Nếu để các tướng đợi ngoài cổng, thì không biết ta sẽ phải chịu hình phạt gì nữa!”

“Đồ ngu! Chưa nói đến Tướng Budirud—quân ông ta được phái đi đánh quốc gia Ghoul—nhưng tại sao quân của Bufudin và Bukyap cũng ở đây, trong khi họ được điều đến quốc gia High Kobold và High Goblin?!”

Được nhắc nhở, gã Orc đầu tiên nhìn kỹ hơn về phía ba cánh quân.

Quân của Budirud có thể đã trở về sau khi chinh phạt thành công quốc gia Ghoul. Nhưng quân của Bufudin và Bukyap lẽ ra không thể trở về nếu không có lệnh triệu hồi của Hoàng đế Bugitas.

Không, nghĩ kỹ lại thì việc Budirud về cũng đã là bất thường. Dù thắng trận, một phần lớn quân đội phải ở lại để chiếm đóng—lẽ ra chỉ cần phái sứ giả về báo tin, trừ phi họ đã tàn sát toàn bộ dân Ghoul.

Hơn nữa, ba tướng này vốn được phái đến ba nơi khác nhau, cớ sao lại cùng kéo quân trở về?

Và rồi, tên Noble Orc kia bừng tỉnh.

“P-phản loạn! Là phản loạn! Ba vị tướng đã phản bội! Mau báo cho Bệ hạ Bugitas và Tổng Tướng Buzazeos biết!”

“Có vẻ như chúng đã nhận ra rồi. Được thôi... Giương cờ thật lên! Giương cờ của Điện hạ Budarion và Talosheim! Triển khai quân đội!” Budirud hạ lệnh khi thấy cổng không có dấu hiệu mở ra và nhận ra kế hoạch đã bại lộ.

Lá cờ của ba vị tướng bị ném xuống đất, thay vào đó là cờ hiệu của Hoàng tử Budarion và đế quốc Talosheim tung bay ngạo nghễ.

Bầu không khí quanh Budirud lúc này tràn ngập những tiếng than khóc thảm thiết.

“Không chạy được, không chạy được, không chạy được…”

“Tôi muốn chạy, muốn chạy, muốn chạy, muốn chạy, muốn chạy…”

“Không thể nào, không thể nào! Chết chắc rồi!”

“Hết thật rồi! Chỉ còn tuyệt vọng thôi! Máaaaaaaa!”

Bufudin, Bukyap, cùng với Gargya—kẻ đoạt ngôi quốc gia High Kobold—và Gido—kẻ từng thống trị quốc gia High Goblin—đều run rẩy, mặt mày tái mét, kêu than như sắp chết đến nơi.

“Các người… Có khóc lóc cũng chẳng thay đổi được gì đâu” Budirud nói, giọng bình tĩnh.

“Nếu không thay đổi được gì, thì cho chúng tôi kêu gào tùy thích đi! Chúng tôi tiêu rồi còn gì!” Bufudin phản bác.

“Phải đấy! Nhìn mấy binh lính khác đi!” Bukyap nói tiếp.

Các Orc, Noble Orc và lính canh trên tường thành không nhận ra, nhưng ở phía sau, bọn High Kobold và High Goblin dưới trướng Gargya và Gido đang run lẩy bẩy. Dù là người không quen thuộc với tộc khác cũng dễ dàng nhận ra sự sợ hãi của chúng.

Mặt nhăn nhó, nước mắt giàn giụa, như thể sắp lao ra chết một cách vô nghĩa.

…Dù cũng có không ít kẻ đang cười trong vô thức.

“Thấy chưa! Không chỉ tụi tôi khóc đâu!” Gargya hét lên, chẳng thèm giữ thể diện nữa.

“Bufuh…” Budirud thở dài, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh. “Chúng ta là tướng lĩnh. Dù binh sĩ có khóc, thì ta không được phép làm theo. Nếu vậy, nhuệ khí sẽ sụp đổ, trật tự bị phá vỡ, và quân đội không còn là quân đội nữa. Chẳng khác nào tự lao đầu vào cái chết trước mắt.”

“Cái chết ấy hả… Chúng ta chết rồi. Cả ngươi cũng vậy” Bukyap nói, đôi mắt vô hồn như đã mất tất cả.

Quả thật, đội quân đang áp sát đế quốc Noble Orc là một binh đoàn Undead được Vandalieu tạo nên từ xác chết. Một đội quân Zombie.

Chỉ có Ma thạch trong xác bọn thuộc hạ của Bugitas bị lấy đi, ngoài ra thân thể không bị giải phẫu gì thêm, chính vì để tạo ra binh đoàn Undead này.

Ban đầu, Vandalieu không định dùng gần như toàn bộ xác kẻ địch đã hạ. Chỉ cần biến một số tên quan trọng thành Undead, rồi trải vài trăm Zombie lác đác trước quân đồng minh để làm bia đỡ đạn—vậy là đủ.

Zombie mới tạo có Rank thấp hơn nhiều so với khi còn sống. Khi trở thành Undead, chúng mất hết hiệu quả từ 【 Dẫn lối sa đọa: Thú đạo 】 của Bugitas, và với Gargya cùng Gido thì còn mất luôn sự phù hộ của Ravovifard… Dĩ nhiên, chúng không thể dùng kỹ năng 【 Phân thần giáng trần 】.

Và chủ nhân hiện tại, Vandalieu, cũng chẳng có ý định dẫn dắt chúng, nên chỉ nhận được hiệu ứng nhỏ giọt từ 【 Dẫn lối: Quỷ đạo 】.

Nói cách khác, sức mạnh của chúng đã giảm đáng kể. Nếu kéo theo một đội quân yếu ớt, thời gian di chuyển sẽ bị kéo dài vô ích.

Nhưng tất cả đã thay đổi khi Vandalieu đạt được chức nghiệp Corpse Demon Commander và kỹ năng 【 Ràng buộc nhóm 】.

Cho tới nay, nhờ vào kỹ năng 【 Ràng buộc thực vật 】 và 【 Ràng buộc côn trùng 】, Vandalieu có thể gắn thực vật và côn trùng vào bên trong cơ thể mình để vận chuyển chúng. Tuy nhiên, điều này có một hạn chế lớn: cậu không thể mang theo số lượng lớn trong thời gian dài.

Lý do là bởi hiệu quả của kỹ năng có giới hạn — các sinh vật sống khi được trang bị sẽ rút dinh dưỡng trực tiếp từ Vandalieu. Dù có thể chịu đựng được trong khoảng thời gian ngắn, nếu mang theo quá nhiều sinh vật trong thời gian dài, cậu sẽ không thể cung cấp đủ dưỡng chất… và sẽ chết đói.

Chính vì vậy, Vandalieu chỉ mang theo những quái vật côn trùng và thực vật có khả năng chịu đói tốt, như Pete, Cemetery Bees, Eisen và Slime Kühl.

Đôi lúc, cậu cũng tự hỏi: “Không biết có cái bướu nào của Ma Vương giống bướu lạc đà, dùng để dự trữ dinh dưỡng không nhỉ?”

Và rồi, cậu đã có thể trang bị cả Undead.

Dĩ nhiên, Undead không cần dưỡng chất. Chúng có thể ăn, nhưng đó không phải là hành động cần thiết để duy trì sự tồn tại. Nhờ vậy, dù có mang theo bao nhiêu đi nữa trong thời gian dài, Vandalieu cũng sẽ không chết đói.

Thế là cậu tận dụng hiệu quả của chức nghiệp Zombie Maker cùng lượng Mana khổng lồ, tạo ra một bầy Zombie từ những xác địch còn nguyên vẹn, trang bị chúng, rồi thả xuống một địa điểm cách xa đế quốc Noble Orc.

Dĩ nhiên, vì khi quân địch ở quốc gia High Goblin tử trận thì Vandalieu không có mặt tại đó, cậu đã bỏ lỡ cơ hội thu thập linh hồn của chúng, thành ra quân đoàn của Bukyap và Gido có số lượng Zombie ít hơn nhiều.

Và lý do khiến những Zombie — ngoại trừ Budirud — chìm trong đau khổ và tuyệt vọng, là vì những lời Vandalieu đã nói với chúng khi thả ra.

“Các ngươi là mồi nhử và lá chắn thịt. Hãy thu hút ánh mắt của đế quốc Noble Orc, trở thành bức tường chắn cho dân chúng từ Zanalpadna và quốc gia Ghoul ở phía sau, rồi chiến đấu. Tuy nhiên, đừng làm tổn hại đến dân thường hay công trình phòng thủ của đế quốc, như tường thành. Những kẻ không đạt yêu cầu hoặc trái lệnh ta… sau này sẽ bị nghiền nát linh hồn.”

Vì là Undead, chúng chẳng mấy bận tâm đến phần đầu của mệnh lệnh. Chúng đã chết một lần rồi, cảm giác đau đớn cũng chẳng giống khi còn sống. Dĩ nhiên, chẳng ai lại muốn trải qua cái chết lần thứ hai, nhưng nếu đó là lệnh từ Vandalieu, thì chúng cũng chẳng có lý do gì để từ chối.

Dù sao thì, chúng mới chỉ trở thành Undead, chưa kịp nâng cấp độ hay rèn luyện kỹ năng. Nếu có chết đi, chúng cũng chỉ quay lại làm linh hồn — chẳng có gì để mất.

Nhưng nếu linh hồn bị phá hủy thì lại là chuyện khác. Đó mới là “tiêu diệt” thực sự. Mà nỗi sợ ấy… không phải là tất cả.

“Chúng ta sẽ bị cậu ấy bỏ rơi, bị xem như rác rưởi đáng phiền phức, bị nghiền nát dưới chân!” — Bufudin kêu lên.

“Ahh, ta chỉ muốn kết thúc chuyện này… nếu cái chết thực sự là kết thúc thì biết bao nhiêu nhẹ nhõm!” — Gargya than vãn.

Lúc còn sống, Vandalieu là kẻ thù. Nhưng giờ đây, trong mắt chúng, cậu mang sức hút như một vị lãnh tụ.

Đặc biệt là Gargya — kẻ vốn chẳng có ai thân thiết ngoài bản thân hắn. Giờ đây, người duy nhất hắn đặt lên trên cả chính mình… lại là Vandalieu.

Nếu bị xem là không cần thiết, Vandalieu sẽ không thèm tái sử dụng linh hồn của hắn làm nguồn năng lượng cho Golem, mà chỉ đơn giản là… vứt bỏ. Chỉ nghĩ đến đó thôi, hắn đã thấy tuyệt vọng hơn cả nỗi sợ cái chết lần thứ hai.

Trái ngược hoàn toàn, Budirud chẳng hề mang vẻ u sầu.

“Mấy người lo mấy chuyện đó thật sao?” — hắn bật cười.

“Ngươi nói cái gì cơ?! Não ngươi bị sợ quá mà hỏng rồi à?!” — Bufudin thét lên.

“Ta vẫn tỉnh táo lắm. Chính vì thế, ta mới nói — nếu chúng ta lập được công lao trong trận chiến này, dù trước kia từng gây bao tội lỗi, linh hồn ta cũng sẽ không bị nghiền nát.”

“Cái gì—?! Ngươi nghĩ việc đó dễ lắm chắc?! Bọn ta đâu còn được dẫn lối hay nhận được 【 Thần hộ 】, chỉ số thuộc tính cũng tụt dốc thảm hại! Nhiều thuộc hạ còn mất cả kỹ năng vì linh hồn bị thương nặng đấy! Giờ bọn ta khác gì mấy binh lính giấy bồi đâu?!” — Bukyap gào lên.

“Chưa kể địch của ta là binh đoàn tinh nhuệ dưới trướng Tổng Đại tướng Buzazeos! Dù có liên thủ lại, ta cũng không thể thắng nổi hắn đâu!” — Bufudin tiếp lời.

Buzazeos là tướng quân có địa vị cao nhất trong đế quốc Noble Orc dưới trướng Bugitas. Với thực lực vượt trội, hắn được phong làm Chief General, và khi Budirud cùng Bufudin bị phái ra ngoài, hắn ở lại cùng binh đoàn tinh anh do chính tay huấn luyện, bảo vệ đế quốc như cánh tay phải của Bugitas.

Hắn không chỉ giỏi chỉ huy, mà còn mạnh về mặt chiến đấu. Khoảng cách thể lực giữa hắn và những tướng lĩnh như Budirud là quá lớn — đấu tay đôi thì chẳng ai địch nổi. Mà giờ đã trở thành Undead, các chỉ số bị giảm mạnh, thậm chí dù cả ba hợp lực, cũng chưa chắc thắng nổi.

Chưa kể, hắn còn ẩn mình sau tường thành kiên cố. Muốn đối đầu trực diện còn khó, huống hồ là chiến thắng.

Những yếu tố bất lợi chất chồng như núi trước mắt.

Nhưng Budirud lại tiếp tục nói với Bufudin và Bukyap.

“Đúng là vậy. Chúng ta không có đường thoát. Dù có cầu xin tha mạng, dù có quỳ mọp trước mặt thân nhân của những người ta từng giết và đập đầu xin lỗi, thì với người đó… tất cả đều vô nghĩa. Ngược lại, còn khiến người ấy thêm phẫn nộ.”

“Vậy nên, ta nghĩ — chi bằng cứ làm theo mệnh lệnh mà chiến đấu. Khi nghĩ vậy, đầu óc sẽ nhẹ đi, lòng cũng thấy thanh thản hơn… các ngươi không nghĩ vậy sao?”

Bufudin và Bukyap đưa mắt nhìn nhau.

“… Giờ ngươi nói vậy, ta thấy cũng hợp lý. Thực sự, chẳng còn con đường nào khác ngoài chiến đấu.”

“Đúng thế. Chỉ còn cách chiến đấu, để gây ấn tượng tốt với người ấy…”

Nỗi sợ và tuyệt vọng tan chảy khỏi khuôn mặt chúng như băng gặp lửa, để lại chỉ ngọn lửa của sự điên loạn.

“Phải rồi, chỉ cần dốc toàn lực mà chiến!” — Bufudin hét. “Giơ giáo lên mà chiến! Nếu mũi giáo gãy thì dùng cán, cán gãy thì dùng nắm đấm và răng. Nếu gãy cả tay, rụng cả răng, thì cầm lấy cánh tay kia mà phang, hoặc rút xương sườn mình ra mà chiến! Chiến đấu đi! Dù đây là trận chiến cuối cùng, dù linh hồn ngươi có bị nghiền nát, thì ít nhất… hãy là rác rưởi có giá trị!”

Như thể bị những lời Budirud đánh thức, trong mắt bầy Undead Noble Orc bùng cháy ánh sáng của cơn cuồng loạn.

“Chiến! Chiến đấu!!”

“Nghiền nát Buzazeos! Không thắng được hắn theo nhóm thì cứ bầy đàn mà lao vào!”

“Giết! Giết trước khi bị nghiền nát!!”

Chẳng biết từ khi nào, Budirud đã trở thành trung tâm của quân đoàn Undead — một vị trí hoàn toàn khác so với khi còn sống.

Và rồi, Vandalieu — lúc đang tiến về trung tâm thành phố — bỗng nghĩ thầm:

“Đâu có kẻ điên nào lại tự thấy mình là kẻ điên…”

Cảnh quan thành phố đế quốc Noble Orc thật hùng vĩ — đúng như kỳ vọng từ một cường quốc.

Vì cư dân nơi này toàn là những Orc cao hơn hai mét và Noble Orc cao đến ba mét, nên nhà cửa cũng được xây lớn và vững chãi. Nhìn sơ qua thì tưởng được làm từ đá, nhưng thực chất là một thứ tương tự bê tông.

Họ trộn đất, sỏi và một loại bột gì đó, rồi đổ khuôn, phơi khô, gắn thêm đá vụn vào để tạo thành tường.

Từ trước đến nay, Vandalieu chỉ thấy nhà ở các thành phố loài người làm bằng đá, gỗ hoặc gạch, nên cậu thực sự ấn tượng với nét hiện đại ở đây… dù rằng nếu bỏ qua thành phần xi măng, thì cũng chẳng hiện đại như cậu tưởng.

Tuy nhiên, giờ đây thành phố mang vẻ xám xịt, không còn sức sống.

Có lẽ vì người dân không còn thời gian để quét dọn hay chăm cây trong vườn, và chính quyền cũng chẳng còn tâm trí duy trì một cảnh quan sạch đẹp, nhộn nhịp nữa.

“Thật là buồn” Vandalieu lẩm bẩm, ung dung bước đi trên con đường chính của đế quốc Noble Orc.

Dĩ nhiên, trên con đường lớn vẫn có vô số người qua lại.

“BUGAH! BUBUHIH~!”

“Noble-Orc-sama, có chuyện gì vậy ạ?”

“Buh… Im đi! Các ngươi vướng đường quá! Mau tìm chỗ nào đó mà trốn vào đi!”

“Buôn bán hết rồi! Đóng cửa hàng lại!”

Đám Noble Orc và Orc có vũ trang đang hối hả kéo nhau về phía cổng thành. Chúng vênh váo xô đẩy dân thường tránh ra hai bên đường, để lại trên những khuôn mặt ấy sự hoang mang và sợ hãi.

Còn Vandalieu, cậu cứ thế đi qua mặt chúng một cách rất đỗi bình thản.

Từ đầu đến giờ, Vandalieu đều giết sạch mọi kẻ địch mà cậu gặp, nên binh lính của đế quốc Noble Orc hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của cậu. Thế nên, chỉ cần lọt qua được cổng là sẽ không bị chú ý.

Tuy nhiên, vẻ ngoài của Vandalieu khá nổi bật. Chỉ cần nhìn thấy đôi mắt hai màu và chiếc răng nanh kia, người ta sẽ biết ngay cậu là một Dhampir, và cũng chẳng phải dân thường trong đế quốc này.

Nhưng nếu một đứa trẻ nhỏ như Vandalieu cứ cúi đầu mà đi, thì đám Noble Orc to xác chỉ nhìn thấy mái tóc của cậu mà thôi.

Hơn nữa, trong tình cảnh khẩn cấp thế này, chẳng ai buồn ngoái lại nhìn cậu khi cậu len qua lề đường.

Với Vandalieu, việc bọn Noble Orc theo Bugitas không hề cảnh giác với dân thường là một điều may mắn.

“Chà, nếu cách này không hiệu quả thì ta chỉ cần bay thẳng lên trời mà lao vào từ trên xuống thôi” Vandalieu lẩm bẩm, tiếp tục tiến về phía lâu đài của đế quốc.

Hiện tại, cậu đang lặng lẽ đột nhập vào trong khi Budirud và đội quân Undead Noble Orc đang thu hút sự chú ý của thuộc hạ Bugitas ở phía ngoài. Kế hoạch là cứ thế tiến thẳng và tiêu diệt Bugitas.

Một chiến thuật cổ điển—chặt đầu rắn khi kẻ địch quá đông.

Có rất nhiều lý do để làm vậy: nếu đánh theo lối thông thường, đế quốc sẽ chịu tổn thất quá lớn trước khi tiêu diệt được Bugitas; hoặc sẽ mất quá nhiều thời gian mới khiến hắn ta lộ diện ngoài chiến trường; mà nếu trận chiến lan ra khắp thành phố thì dân thường, cả Orc lẫn Noble Orc phe Budarion, đều có thể bị vạ lây. Ngoài ra, Vandalieu cũng vừa nhận được báo cáo từ Iris và Miles rằng tình hình ở Công quốc Sauron có gì đó rất đáng ngờ—bọn gián điệp đang ngày càng lộ liễu khi thường xuyên được cử đến để trinh sát trực tiếp. Thế nên, cậu không muốn phí thời gian ở đây.

Nhưng lý do quan trọng nhất để chọn chiến thuật “giết tướng” lại là một điều rất hợp lý.

Theo lời các linh hồn tướng lĩnh mà cậu từng tiêu diệt, rất có khả năng Bugitas sở hữu một kỹ năng Dẫn Dắt, hoặc thứ gì đó tương tự, và còn được ban phúc bởi Ravovifard, ác thần của sự giải phóng.

Vandalieu biết rất rõ, Kỹ năng Dẫn Dắt không chỉ đơn giản là tăng chỉ số cho những kẻ bị dẫn dắt. Với họ, người nắm giữ kỹ năng đó sẽ trở thành chỗ dựa tinh thần—một biểu tượng niềm tin.

Thế nên, nếu kẻ đó ngã xuống, thì toàn bộ thuộc hạ sẽ suy sụp, tinh thần sa sút, thậm chí tan rã như một đội quân rệu rã.

Đó là kết luận mà Vandalieu đưa ra.

Hơn nữa, Bugitas—kẻ được Ravovifard ban phúc—cũng là một quân cờ quan trọng với ác thần này.

Theo lời Zozogante, ác thần của khu rừng đen, những kẻ nhận được thần hộ chẳng khác nào bảng hiệu sống cho vị thần ấy—gieo rắc nỗi sợ và đức tin thay mặt thần linh trên mặt đất. Nếu tiêu diệt hết những kẻ được ban phúc, Ravovifard sẽ không còn đường can thiệp vào thế giới này, trừ khi hắn phải tiêu tốn một lượng sức mạnh khổng lồ để tự mình giáng lâm.

Và thần hộ thì không thể tùy tiện mà ban cho ai cũng được.

Chỉ những kẻ có sự gắn kết tinh thần nhất định với thần linh, hoặc thuộc chủng tộc gần gũi với vị thần ấy, mới có thể nhận được thần tích.

Chẳng hạn như: Ghouls hay quái vật hệ thực vật với Zozogante, tộc Scylla với Merrebeveil, hoặc người Lizardman với Fidirg—đó là những chủng tộc “gần gũi” với thần linh của họ.

“Nhưng Ravovifard mới chỉ xâm lược miền nam lục địa gần đây, nên không có chủng tộc nào ‘gần gũi’ với hắn cả. Thế nên, muốn nhận được thần hộ của hắn thì chỉ có cách xây dựng kết nối tinh thần, điều đó tốn thời gian lắm. Nhưng mà, cái danh ‘ác thần của sự giải phóng’... hắn định giải phóng khỏi cái gì cơ chứ? Nhìn vào những gì hắn làm, thì gọi là ‘ác thần của chiếm đoạt’ hay ‘ác thần của bạo quyền’ còn hợp lý hơn đấy” Vandalieu lẩm bẩm.

“Danna, ngài tự lẩm bẩm nhiều thế là vì đang căng thẳng à?” Kimberley thì thầm, vẫn đang ẩn hình.

“Ừ. Vì đang ở giữa lãnh thổ địch mà” Vandalieu đáp nhỏ, tiếp tục tiến bước.

Dọc đường, cậu đi ngang qua một đội quân được dẫn đầu bởi một tên Noble Orc mặc giáp oai vệ—có vẻ là một kẻ rất mạnh. Bên cạnh hắn là một chàng trai trẻ trông giống Majin, dẫn theo vài Lesser Demon.

Có lẽ đó là Tổng Tư lệnh Buzazeos, và Gerazorg—tên Majin đồng minh của Gargya.

Bọn chúng khá chậm chạp, nhưng xem ra lực lượng dưới trướng Bugitas đã bị thu hút hoàn toàn về phía ngoài cổng thành.

“…Chúng triển khai chậm quá. Tên Bugitas này và lũ dưới trướng của hắn sống quá ung dung rồi thì phải?” Kimberley nhận xét, từng là cựu binh của đế quốc Amid khi còn sống.

“Chứ chúng ta có định tận dụng điều đó đâu” Vandalieu đáp khẽ. “Có thể bọn chúng không nghĩ sẽ có kẻ phản bội khi quân địch áp sát đế quốc? Với lại, những kẻ dưới quyền Bugitas thường có xu hướng đầu óc đơn giản, nên chắc hắn cũng sẽ…”

“Ngài thấy mình nắm bắt được giới hạn của hắn?” Orbia hỏi.

“Nhân tiện, thưa bệ hạ, cuộc trò chuyện này liệu có nên để hoàng tử nghe thấy không…?” công chúa Levia dè dặt nói.

“Không sao. Trừ khi ta cố ý để anh ta nghe, còn thì không ai nghe thấy cả” Vandalieu đáp.

“Vậy thì tốt rồi.”

Vừa trò chuyện với những Hồn Ma vô hình, Vandalieu đã tiến đến quảng trường trước lâu đài. Tại đây, gần như không còn ai qua lại vì toàn bộ binh sĩ đều đã kéo ra cổng thành.

“BUHAHAHAHA! BUKIBUKYUKYUH!”

“UWAAAAH! Cứu vớiiiii!”

“Xin tha mạng! Xin tha mạng cho chúng tôi!”

Tiếng la hét phát ra từ một nhóm Noble Orc, trong đó có một đứa bé gái chừng năm tuổi đang bị một tên trong số chúng túm cổ nhấc bổng lên, còn người phụ nữ—có lẽ là mẹ bé—thì đang tuyệt vọng ôm chặt lấy con.

“Chắc là mấy con Noble Orc bụng đói phát rồ kia thấy hai mẹ con chưa kịp sơ tán, định bắt đứa nhỏ ra làm món khai vị” Vandalieu nhận xét.

“Ngài hiểu được tiếng Orc sao, thưa bệ hạ?!”

“Không, ta chỉ đoán thôi.”

Nhưng có vẻ như trực giác của Vandalieu hoàn toàn chính xác. Tên Noble Orc kia há to miệng, lộ rõ hàm răng nanh và định ngoạm lấy đầu cô bé.

“MẸ ƠIIII! CON SỢ QUÁAA!”

“【 Cốt Hỏa (Bone Flame) 】.”

“KHÔÔÔÔ… hả?”

Phép thuật 【 Tử linh ma pháp 】 của Vandalieu khiến công chúa Levia hóa thành một bộ xương bốc cháy trong ngọn lửa đen, rồi hàm răng rực lửa ấy cắn nát đầu tên Noble Orc trong tích tắc.

“Dậy đi. Trả đứa trẻ lại” Vandalieu ra lệnh.

Ngay trước mắt người mẹ đang hóa đá, xác không đầu của con Noble Orc quỳ rạp xuống, cung kính trao trả đứa bé cho cô.

Toàn bộ đám Noble Orc và người dân trong quảng trường đều chết lặng. Hai mẹ con kia cũng không ngoại lệ, nhưng người mẹ là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh. Cô vội bế con chạy khỏi hiện trường.

Vandalieu chỉ liếc nhìn họ một chút rồi lại tiếp tục bước đi.

“…Danna, ta không có ý kiến gì, nhưng chẳng phải đây là tình huống mà ngài nên ‘hóa tim mình thành quỷ’ để không bị dao động sao?” Kimberley lên tiếng.

“Kimberley, ta là bán Ma cà rồng—đã là quỷ sẵn rồi mà chẳng cần phải cố” Vandalieu đáp tỉnh rụi.

*Chú thích: thành ngữ Nhật “hóa tim thành quỷ” nghĩa là dằn lòng mình lại vì mục đích lớn hơn. Chữ “quỷ” (, oni) cũng nằm trong chữ “Ma cà rồng” (吸血鬼, kyuuketsuki), nghĩa đen là “quỷ hút máu”.

“Ta không có ý đó… nhưng thôi, chúng ta đã đến trước lâu đài rồi, coi như ổn” Kimberley gật đầu.

“Với lại, ta cũng đã bị phát hiện” Orbia nói.

“B-BUGAAH!”

“BUGIIIH!”

Mấy con Noble Orc vừa chết trân vì chứng kiến đồng loại bị chém đứt đầu mà vẫn đứng dậy đi lại, cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của cậu bé kỳ lạ gần đó.

Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chúng vẫn tin chắc Vandalieu là nguyên nhân và đồng loạt lao tới.

“BOOOOOH!” Một tiếng gầm vang lên.

Một đòn chém sắc bén xé toạc không khí từ sau lưng chúng, cắt phăng mọi thứ trên đường đi, rồi lao tới chỗ Vandalieu như một cơn lốc. Xác con Noble Orc không đầu vội nhảy ra chắn, nhưng lại bị chém đứt dễ dàng—không chống đỡ được gì.

“Vỏ giáp Ma Vương, kích hoạt. 【 Thạch thành 】.”

Lớp giáp của Ma Vương hiện lên bao phủ cánh tay của Vandalieu, hóa thành tấm khiên vững chắc đỡ lấy đòn tấn công vừa rồi.

Tiếng la hét vang lên khắp quảng trường. Những thường dân còn sót lại hoảng loạn bỏ chạy, trong khi lũ Noble Orc gần đó cũng cuống cuồng lùi lại.

“Ta chấp nhận lòng trung thành của ngươi… tạm thời” Vandalieu thì thầm với linh hồn của con Noble Orc Zombie, rồi đưa ánh mắt sang đối thủ đang đứng phía trước—Bugitas, tên cầm lưỡi hái khổng lồ vừa tấn công xuyên qua thuộc hạ của chính hắn để nhắm vào cậu.

“Bukukuh… Rốt cuộc thì cái tên nắm giữ vô số mảnh vỡ của Ma Vương mà Ravovifard đã nhắc đến trong 【 Thần Ngôn 】 cũng xuất hiện rồi” Bugitas bật cười sằng sặc, giọng hắn trầm đục nhưng dính nhớp như thể từng từ kéo theo những sợi nhầy nhụa không hình.

“Đơn độc xuất hiện trước mặt ta... Không, đi cùng lũ quái vật dưới trướng, nghĩa là quân đội bên ngoài chỉ là mồi nhử. Mưu kế như thế, đến cả những đại trí giả được hậu thế lưu danh cũng chưa chắc nghĩ ra nổi. Thật đúng là sinh vật mang mảnh vỡ Ma Vương trong mình—thứ có thể hủy diệt cả linh thể của thần thánh.”

Mặc cho lời lẽ có vẻ nghiêm trọng, thái độ của Bugitas vẫn rất thong dong.

“Lâu rồi mới có người mỉa mai mình rõ ràng đến thế… chắc từ hồi còn bị người dì của mình thuyết giảng ở Trái Đất” Vandalieu lẩm bẩm.

“Van-kun, tớ nghĩ hắn đang nói thật đấy chứ không phải mỉa mai đâu” Orbia lên tiếng.

“Đúng vậy, Điện hạ. Ngài còn nói rồi mà, Bugitas chẳng biết gì về chiến thuật cả” công chúa Levia tiếp lời.

Vandalieu vốn tưởng Bugitas đang châm chọc chiến thuật cũ kỹ mà cậu đang dùng, nhưng nhờ lời Orbia và Levia, tâm trạng cậu có phần khá lên.

(Thực ra Orbia và các Hồn Ma khác đã hiện hình từ trước, nhưng Bugitas không thể nghe được mấy lời thì thầm giữa họ với Vandalieu.)

“Cái ánh mắt đó là gì vậy? Đừng nói là ngươi định chê trách việc ta chém bay đám vô dụng kia để tấn công ngươi đấy nhé?” Bugitas nheo mắt, giọng đầy khinh bỉ.

“Ta chê trách đấy” Vandalieu đáp tỉnh bơ. “Chém đôi người ra rồi để nội tạng vương vãi trên sàn thì sẽ khiến thực phẩm bị hỏng, đúng không? Chẳng ai dạy ngươi phải biết trân trọng đồ ăn à?”

“… Ngươi là quỷ sao?”

Câu hỏi đó khiến Vandalieu thoáng cau mày. Cậu hoàn toàn nghiêm túc mà. Gọi là quỷ thì có hơi quá rồi, dù... thật ra mình vốn là bán Vampire, tức là nửa quỷ rồi còn gì.

“Buguuh! Không chỉ kỳ quặc, ngươi còn điên rồ nữa! Được thôi! Trước khi xử tên anh vô tích sự của ta, ta sẽ tiễn ngươi xuống mồ trước!” Bugitas rít lên, nâng cao lưỡi hái khổng lồ, sát khí bốc lên ngùn ngụt.

“... Không. Kẻ đối đầu với ngươi sẽ là ta.”

Từ sau lưng Vandalieu, một thân hình to lớn với mái tóc vàng rực bước ra.

Cánh tay và con mắt phải của Budarion đã bị nhuộm đen, trong tay hắn là một thanh ma kiếm đen kịt.

“… Hoh. Cánh tay và con mắt mà ta từng lấy đã quay trở lại với ngươi rồi à? Nhưng nhìn kìa, hoàng huynh, đến mức phải khuất phục làm tay sai cho một con quái vật... thật đáng thương” Bugitas cười nhếch mép, mắt ánh lên vẻ độc địa khi nhìn người anh trai của mình.

------------------------------------------

Tên: Bugitas

Danh hiệu: Kẻ Cướp Ngai Vàng

Hạng: 11

Chủng Tộc: Vua Cướp Bóc Noble Orc

Cấp: 95

Kỹ năng bị động:

o Dạ nhãn

o Siêu sức mạnh: Cấp 10

o Tăng giá trị thuộc tính khi trang bị lưỡi hái: Ttrung bình

o Tăng cường sinh lực: Cấp 3

o Kháng trạng thái bất thường: Cấp 5

o Thống trị các chủng tộc thấp hơn: Cấp 7

o Tha hóa tâm trí: Cấp 4

o Dẫn lối sa đọa – Thú đạo: Cấp 3

o Trực giác: Cấp 8

o Quỷ vương xâm chiếm: Cấp 1

Kỹ năng chủ động:

o Kỹ thuật lưỡi hái chiến binh: Cấp 3

o Giáp kỹ: Cấp 3

o Vô tính ma pháp: Cấp 1

o Điều khiển mana: Cấp 1

o Thổ ma pháp: Cấp 4

o Sinh mệnh ma pháp: Cấp 8

o Vượt ngưỡng giới hạn: Cấp 5

o Vượt ngưỡng giới hạn: lưỡi hái ma pháp: Cấp 10

o Phối hợp: Cấp 1

o Chỉ huy: Cấp 6

o Phân thần giáng trần: Cấp 10

Đặc kỹ:

o Thánh hộ của Ravovifard.

Mảnh quỷ vương:

o XX

o YY

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Thanks trans
Xem thêm