• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06: Náo động tại Origin

Chương 119: Kẻ đánh bay cả nhà vua

3 Bình luận - Độ dài: 5,871 từ - Cập nhật:

Một chàng trai trẻ đơn độc đứng bất động giữa mảnh đất khô cằn, tay cầm một cây thương. Không có ai xung quanh hắn. Bốn bề bị bao bọc bởi những bức tường cao năm mươi mét, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Nơi này chẳng khác gì một đấu trường.

Ta đã phạm vô số tội ác… có vẻ là thế.

Chàng trai nhớ lại những ký ức mơ hồ như bị phủ sương. Ban đầu, hắn chỉ muốn được ăn no bụng. Chính vì vậy, hắn đã cầm thương đi tới Hội Mạo Hiểm Giả.

Hắn học nghề mạo hiểm giả bằng cách dọn dẹp thị trấn và khuân vác hành lý cho các senpai mạo hiểm giả. Một trong những senpai tốt bụng đã dạy hắn những kỹ năng cơ bản sử dụng thương.

Khi nhận yêu cầu tiêu diệt đầu tiên, vũ khí trong tay hắn là một cây thương rẻ tiền, cũ kỹ được vị senpai kia truyền lại.

Câu chuyện ấy vốn chẳng có gì đặc biệt trong giới mạo hiểm giả, ngoại trừ việc người đầu tiên hắn giết là một tên sơn tặc. Sự việc xảy ra trong yêu cầu tiêu diệt mà hắn đã nhận để thăng cấp lên hạng D.

Hắn vẫn giữ được bình tĩnh cho đến khi đâm thương vào khe hở trên bộ giáp da rách nát của tên cướp, đoạt mạng hắn. Nhưng trước khi nhận ra, hắn đã quỳ rạp xuống đất và nôn thốc nôn tháo.

Hắn cùng những người thi cùng kỳ đã an ủi lẫn nhau, và quyết định lập tổ đội.

Từ đó, thời gian trôi qua như chớp mắt.

Hắn chắc chắn mình từng chật vật khi đối đầu với bọn Orc và Người Thằn Lằn, vậy mà lúc nào chẳng hay, hắn đã có thể tiêu diệt cả Wyvern, Ghoul Barbarian, thậm chí là một con Goblin King.

Cây thương của hắn được thay bằng Ma Cụ, rồi đến một cây thương với mũi làm từ Mythril.

Hắn trở thành mạo hiểm giả hạng A, tiêu diệt cả Rồng cấp cao, Ma Cà Rồng, thủ lĩnh của một tộc Nhân Mã tự xưng là quân kháng chiến và đã tàn phá một quốc gia, cũng như một Lamia Queen sùng bái tà thần trong hang ổ sâu thẳm của Devil’s Nest (Tổ Qủy).

Có lẽ vào thời điểm ấy, hắn đã không còn là mạo hiểm giả nữa. Có cảm giác rằng từ khi ấy, hắn đã lấy việc thi hành công lý nhân danh Alda – Vị thần của luật pháp và định mệnh, cùng Yupeon – Vị thần của băng tuyết, làm mục tiêu sống.

Rồi hắn tham chiến trong cuộc chiến khốc liệt giữa quê hương hắn – Khiên quốc Mirg – và Talosheim. Hắn hạ gục từng Titan chắn đường, chém đứt tay chúng, và khi không còn tay để chém, hắn đâm thương vào cổ. Dù trước mặt là những cậu bé chưa trưởng thành, những cụ già lưng còng hay phụ nữ, hắn vẫn hạ sát không một chút do dự.

Rồi hắn tách khỏi đồng đội, một mình xông vào hoàng thành. Khi đang tìm kiếm khu vực ngầm nơi cất giữ pháp cụ tà ác do Nữ thần điên loạn Vida tạo ra…

“Yo, đã lâu không gặp” một giọng trầm khàn như tiếng đá nghiền vang lên, kéo chàng trai… Mikhail trở lại thực tại.

Trong tầm mắt hắn là một Titan với khuôn mặt hắn không nhận ra. Đó là một người đàn ông khổng lồ, một nửa gương mặt chỉ còn lại xương.

Đã lâu? Gã này là ai?

Mikhail không nhớ nổi. Vì hắn ta nói “đã lâu không gặp”, chắc hẳn họ từng chạm mặt. Mà đúng hơn, có lẽ chính Mikhail đã giết hắn.

Nhưng hắn không thể nhớ.

Dù vậy, cơ thể Mikhail bắt đầu chuyển động để thực hiện “vai diễn” được giao, bỏ lại ý thức phía sau.

“Xin chuẩn bị. Buổi huấn luyện sẽ bắt đầu” Mikhail cất tiếng.

Một bộ giáp Obsidian cứng cáp cùng cây thương làm từ cùng chất liệu – được ghép thẳng vào cơ thể hắn, cố định bằng đinh tán, thay thế cho làn da.

So với bộ giáp hắn từng mặc khi còn sống, nó vừa cứng nhắc, vừa kém linh hoạt. Độ bền cũng chẳng bằng. Thứ duy nhất vượt trội là trọng lượng.

Đây là trang bị mà Vandalieu ban cho Mikhail, bởi cậu cho rằng như vậy đã quá đủ cho một bao cát luyện tập.

“Cũng đã hơn một tháng từ khi ngươi bị ném vào đây rồi nhỉ? Trong thời gian đó, ta đã tâm sự với thằng nhóc kha khá nhiều. Dù biết ngươi chẳng còn, ta vẫn thao thao bất tuyệt về niềm kiêu hãnh của chiến binh, về chuyện tỏ vẻ khinh thường kẻ thù sẽ khiến lòng khoan dung của ta bị nghi ngờ. Toàn những chuyện phiền phức, mệt mỏi, không giống ta chút nào” người đàn ông nói khi rút thanh đại kiếm đen như mực khỏi bao.

Dù vũ khí của cả hai đều có màu đen, Mikhail biết rõ thanh kiếm ấy nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác với cây thương hắn đang cầm.

Đó cũng là một phần cơ thể Ma Vương… giống như những mảnh thịt cắm trong cơ thể ta.

Vandalieu đã nhét vào người Mikhail vô số mảnh vụn vỏ giáp của Ma Vương, mỗi mảnh chỉ cỡ đầu ngón tay.

Khi còn sống, Mikhail là tín đồ ngoan đạo của Alda, và từng sở hữu một Thánh Cụ chứa phân thân của Yupeon. Những mảnh vỏ ấy được gắn vào để nổ tung và hủy diệt linh hồn Mikhail trong trường hợp các vị thần đó can thiệp, hoặc nếu Mikhail khôi phục lý trí.

Vandalieu đã không tiếc công xé xác hắn, biến hắn thành Undead, và nhét đầy cơ thể hắn bằng vỏ giáp.

Nếu gã kia đang cầm thứ vũ khí ấy… tức là được ngài ấy tin tưởng hơn ta.

Lòng Mikhail dâng trào đố kỵ với người đàn ông kia, và tuyệt vọng vì bản thân không phải kẻ đứng ở vị trí ấy.

Nhưng dường như trong tâm trí người đàn ông lại mang theo điều khác.

“Dân thành hầu hết đã được hồi sinh rồi. Bọn họ đang sống vui vẻ lắm – ăn uống, nhậu nhẹt, ăn cá với mayonnaise, chơi cờ shogi và Reversi. Thằng nhóc Nuaza cũng đang vui vẻ tạc tượng. Ta còn gặp lại con trai mồ côi Gopher, và cả đám cháu của mình nữa. Levia-sama, rồi gần đây cả Jeena và Zandia-jouchan cũng đã trở về” gã vừa nói vừa cắm thanh đại kiếm xuống đất. Sau đó nhặt lấy một thanh kiếm tập làm từ Obsidian.

Nó to cỡ thanh kiếm ban nãy, nhưng chỉ là một khối kim loại vô hại hình dạng như kiếm – không lưỡi, không sắc bén.

Tuy nhiên, cơn phẫn nộ tỏa ra từ người đàn ông là có thật.

“So với họ, ngươi thật đáng thương” gã gầm lên. “Ngươi không còn gì ở phía trước. Ta đã từng nghĩ cả mối hận với ngươi cũng sẽ tan biến… nhưng đó chỉ là ta tưởng nhầm thôi!”

Bị cơn giận dữ của hắn nhấn chìm, ký ức trong Mikhail bắt đầu rung động.

Jeena. Zandia… Ta đã nghe mấy cái tên này nhiều lần. À đúng rồi…

Họ cũng bị Ma Cà Rồng bắt sau khi chết, giống như hắn. Ký ức mờ nhạt, nhưng hắn vẫn nhớ được. Hai Titan – một người phụ nữ, một cô gái – vẫn giữ vững ý chí dù ngập tràn tức giận và đau thương vì thất bại của đồng đội.

Vậy người đàn ông này… chính là kẻ đầu tiên ta hạ gục khi đó—

“Nếu không bị ngươi giết, ta đã chẳng thể gặp được thằng nhóc và mọi người! Nhưng vì lũ các ngươi tấn công chúng ta, tất cả phải chịu đựng suốt hai trăm năm! Là lỗi của ta vì đã thua! Là lỗi của chúng ta! Ta không phủ nhận điều đó! Thế nên… ta chỉ cần đánh ngươi gục một lần là đủ!”

Với tiếng gầm như dã thú, người đàn ông – Borkus – lao lên.

Hắn nhanh quá?!

“Buổi huấn luyện… bắt đầu” Mikhail cất giọng vô hồn trong khi cũng sải bước chạy tới, không cách nào bộc lộ nỗi hoang mang trong lòng.

Tốc độ và sự uyển chuyển ấy… không tưởng đối với một xác sống.

Nhưng chuyển động của Borkus vẫn nhanh hơn, mạnh mẽ và bừng bừng sinh lực.

Mikhail đỡ đòn đầu tiên bằng cây thương, rồi phản kích. Nhưng lưỡi kiếm bị đỡ ban nãy lại lập tức bật ngược trở lại, đẩy ngược mũi thương của hắn.

Hắn mạnh hơn hẳn so với lúc đó?

Cả hai đều chỉ dùng vũ khí tập – điểm mạnh duy nhất là độ bền. Không ma cụ, không kỹ năng chiến đấu. Thế nhưng, cuộc đấu giữa Borkus và Mikhail lại là trận chiến giữa hai sức mạnh trần trụi.

Borkus—kẻ đã trở nên mạnh mẽ hơn cả khi còn sống, và Mikhail—người đã yếu đi so với thời kỳ đỉnh cao.

Quan trọng hơn cả, tinh thần của hai người cũng hoàn toàn khác biệt.

Dần dần, cây thương của Mikhail không còn đỡ nổi các đòn tấn công của Borkus, những cơ hội phản công cũng biến mất. Lưỡi kiếm bắt đầu sượt qua người hắn, kéo theo giáp trụ và cả đôi tai bị cắt xé, rách nát từng mảnh.

Sau cú chém thứ một trăm, thương của Mikhail vỡ tan. Chính hắn cũng bị đánh bay như một con rối gãy nát, đập thẳng xuống mặt đất chẳng khác gì một hình nhân vô dụng.

Tuyệt vời thật. Nếu hai bên dùng kỹ năng võ thuật và chiến đấu nghiêm túc từ đầu, có lẽ trận này đã kết thúc nhanh hơn—Mikhail nghĩ, mắt nhìn trân trân lên bầu trời, trong khi từng khúc xương trong cơ thể đã vỡ vụn cả rồi. Giờ hắn Rank bao nhiêu nhỉ? Ta là Rank 10… vậy hắn hẳn còn cao hơn thế.

Mikhail muốn được nhìn thấy Borkus thêm một lần nữa, nhưng hắn nghe thấy một tiếng lẩm bẩm: “Chậc, hết sạch rồi.” Xem ra, nguyện vọng ấy chẳng thể thành hiện thực.

Ý thức của hắn tan biến.

Và rồi, hắn đột ngột tỉnh lại.

Khôi phục hoàn tất.

Dù thân thể đã bị phá hủy hoàn toàn, xác của Mikhail lại trở về trạng thái bình thường và được hồi sinh dưới dạng Zombie—như đã từng vô số lần trước đó.

Vandalieu đã điều chỉnh Mikhail thành một loại Undead chuyên dùng cho huấn luyện. Một khi bị tiêu diệt, Ma cụ đặt trong khu huấn luyện sẽ kéo linh hồn hắn trở lại, rồi tự động hồi sinh hắn thành Zombie.

Những vết thương trên thịt da, giáp trụ bị biến dạng đều được phục hồi nguyên trạng.

Rồi hắn lại được dùng để huấn luyện… cho đến khi bị phá hủy lần nữa.

Đây là cách tận dụng Mikhail hiệu quả nhất mà Vandalieu có thể nghĩ ra.

Cậu không hề có ý định tha thứ, chứ đừng nói đến chuyện thu nhận Mikhail—một kẻ từng là kẻ thù không đội trời chung của Talosheim—làm đồng minh. Dù có muốn, cũng không thể.

Tuy nhiên, mặc cho năng lực thực sự bị kìm hãm bởi sự can thiệp của Gubamon, Mikhail vẫn là Rank 10, và vì vậy, cậu cảm thấy cách tận dụng như này rất đáng giá.

Hắn sẽ trở thành công cụ huấn luyện, đồng thời là nguồn cung EXP. Có thể sau vài chục hay vài trăm lần tái sử dụng thì hắn sẽ không còn giá trị nữa, nhưng nếu linh hồn hắn bị phá hủy sau đó, thì sẽ chẳng có phép màu nào đưa hắn về với Alda được nữa.

Ta chỉ sinh ra ở một quốc gia xem việc đàn áp chủng tộc của Vida là công lý, tin vào một vị thần xem chuyện đó là lẽ thường, sống như một mạo hiểm giả ở nơi ấy và chiến đấu như một anh hùng. Chỉ vậy thôi… nhưng trong mắt người đó, đó là tội lỗi.

Cũng dễ hiểu thôi. “Người đó”—Vandalieu—chính là “Thánh tử của Vida”.

Và Mikhail… sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để chuộc tội.

Vậy thì ít nhất, ta sẽ hoàn thành vai trò của một bao cát huấn luyện cho đến cuối cùng. Nếu không thể chiến đấu vì người đó, thì ta sẽ trở thành dưỡng chất cho những kẻ chiến đấu vì cậu ấy. Dù gì đi nữa, ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Borkus đã rời khỏi khu huấn luyện. Chỉ còn lại vết kiếm cắm sâu xuống mặt đất.

Nhưng chẳng mấy chốc sẽ có người kế tiếp đến. Mikhail sẽ chiến đấu với người đó. Nếu hắn thắng, trận đấu kết thúc tại đó. Nếu hắn thua và bị hủy diệt, hắn sẽ chìm vào giấc ngủ ngắn.

Vòng lặp ấy cứ thế tiếp diễn, không ngừng.

Cho đến ngày linh hồn hắn tan vỡ.

Một tiếng rên trầm đục vang lên.

Kẻ thách đấu tiếp theo đã đến. Mikhail nâng cây thương lên.

“Xin hãy chuẩn bị. Buổi huấn luyện bắt đầu.”

Hắn thoáng cảm thấy quen thuộc khi thấy nữ Zombie dị dạng trước mặt—một kẻ mà hắn chưa từng gặp qua.

“B… bắt đầu!”

Trước khi Mikhail kịp hiểu được thân phận của nữ Zombie đó… Rapiéçage, Patchwork Zombie được khâu từ thi thể các đồng đội cũ của hắn, đã siết chặt nắm đấm khổng lồ và lao đến như một cơn lốc.

----------------------------------------------

Iris Bearheart, thủ lĩnh tổ chức kháng chiến mang tên Mặt trận Giải phóng Sauron, đang tuyên bố với các đồng đội đã tề tựu trước mặt.

“Lực lượng biệt lập do Debis chỉ huy chắc giờ này đã đến căn cứ số ba ở vùng xa rồi. Các đội còn lại cũng đã rút quân. Nói cách khác, ta không thể trông đợi vào tiếp viện. Chúng ta sẽ phải chiến đấu đơn độc ở nơi này, lấy vùng núi này làm cứ địa.”

Tin này chẳng hay ho gì, nhưng những người đồng hành cùng cô vẫn giữ vững tinh thần, im lặng chờ lời tiếp theo.

“Theo thông tin từ gián điệp cài vào quân địch, đội quân tiêu diệt được cử đến đông gấp năm lần chúng ta. Lúc này, có lẽ chúng đang chia làm ba hướng, vừa tiến lại gần vừa san phẳng mọi lối thoát có thể.”

Tình hình không chỉ là xấu—mà là vô vọng. Những người đồng hành của Iris… là những cựu thành viên “giả” của kháng chiến, như Haj và nhóm của hắn, lần đầu tỏ ra bất an.

“Không thể nào… tức là bọn chúng đã rơi vào bẫy của ta rồi à?”

“Nhiêu đó con mồi, cứ như đang luyện tập trong Dungeon ấy!”

“… Đây là lần đầu tiên ta chiến đấu với người thường nhỉ? Không biết sẽ thế nào nhỉ. Ufufu.”

Iris nhìn nhóm của Haj—những kẻ chẳng khác gì lũ cuồng chiến điên loạn—với nụ cười chua chát và nhắc nhở họ:

“Ta mừng vì mọi người hăng máu như vậy, nhưng đừng giết những kẻ đã đầu hàng đấy” cô nói. “Ta còn cần thông tin nữa.”

“Nhưng Thủ lĩnh à, nếu bọn chúng yếu quá thì—” một gã bắt đầu phản ứng.

“Ta đã nói rồi. Ai không tuân lệnh thì sẽ bị cắt tiền thưởng” Iris cứng rắn đáp.

Người đàn ông kia lập tức im bặt. Xem ra, ngay cả lũ điên cũng thích mùi gia vị thơm ngon hơn mùi máu tanh.

“Công chúa Hiệp sĩ Giải phóng của Mặt trận Sauron! Ngươi đã bị bao vây hoàn toàn! Hãy đầu hàng trong danh dự! Nếu đầu hàng, ta sẽ đảm bảo sự an toàn cho ngươi!”

Lời kêu gọi đầu hàng từ lực lượng tiêu diệt—có vẻ như đã hoàn tất bao vây—vang vọng khắp chiến trường. Giọng nói có lẽ được khuếch đại bằng ma pháp hệ phong hoặc Ma cụ.

Iris và đồng đội không nhịn được mà bật cười.

“Bảo đảm sự an toàn cơ đấy. Mọi người nghĩ sao?”

“Ừm… chắc là gom hết lại một chỗ rồi treo cổ tập thể?”

“Sau khi tra khảo và tra tấn Thủ lĩnh xong, bọn chúng sẽ để lính thay phiên nhau cưỡng hiếp chị ấy suốt mấy ngày trời, rồi kéo lê qua phố thị và xử tử công khai, đúng không?”

“Không, biết đâu là kiểu chơi đùa một hồi rồi thả sống?”

“Đừng ngốc. Không đời nào nhẹ tay vậy đâu. Chuyện đó chỉ xảy ra nếu chị ấy là công chúa hay phu nhân, con gái quý tộc cấp cao nào đó. Mà Thủ lĩnh thì không phải vậy.”

“Chuẩn đấy. Tôi cũng nghĩ vậy” Iris gật đầu, khóe môi cong lên trước những viễn cảnh đen tối mà nhóm Haj vừa vẽ ra. “Thế thì, theo đúng kế hoạch—xuất phát!”

Haj và nhóm hắn lập tức tản ra, chiếm lấy vị trí đã định. Iris cũng rút thanh kiếm yêu quý ra và bắt đầu chạy.

“Con đi đây, cha.”

“… Iiiiris…”

Phía đội quân tiêu diệt thì chẳng hề nghi ngờ chiến thắng nằm chắc trong tay họ.

Mặt trận Giải phóng Sauron đã tiếp nhận tàn dư kháng chiến bị bỏ lại bởi Raymond Paris—thủ lĩnh quá cố của quân tái thiết Công quốc Sauron—và hoạt động nổi bật trong các phong trào chống chính quyền.

Tuy nhiên, cốt lõi của quân tái thiết ấy đều đã bị Mardock—thủ lĩnh lực lượng tiêu diệt—quét sạch. Tất cả cựu hiệp sĩ đều bị tiêu diệt, chỉ còn lại những kẻ yếu kém tham gia vào Mặt trận Giải phóng.

Nhờ cuộc cải tổ của lực lượng tiêu diệt, Công chúa Giải phóng giờ đây đã bị cô lập, chỉ còn lại vài chiến binh trong tay. Họ bị áp đảo với tỷ lệ năm chọi một. Không khác gì chuột sa bẫy mèo.

“Nhưng đôi khi chuột cũng cắn lại mèo. Đừng lơ là” vị chỉ huy dặn dò cấp dưới, tuy nhiên ông ta lại âm thầm cho rằng mình đã đánh giá đối phương quá cao.

Bởi vì, quân kháng chiến đã chủ động tiến về phía các đội hình đang bao vây họ. Dù mặc giáp sắt nặng nề, họ lại di chuyển vô cùng nhanh nhẹn, nhưng… chẳng có gì phải sợ khi lũ bộ binh hạng nặng lại tự chui đầu vào lưới, từng người một.

“Chỉ huy, có vẻ như bọn chúng đã phát điên rồi” phụ tá nhận xét.

Chỉ huy gật đầu thầm trong bụng, nhưng vẫn hô lên ra lệnh, giữ cho binh sĩ tỉnh táo: “Không được lơ là! Có thể đây là mưu kế để Công chúa Giải phóng chạy thoát! Khiên thủ lên trước, cản chân địch! Cung thủ, pháp sư—kết liễu chúng từ phía sau!”

Lực lượng tiêu diệt sau cải tổ này là tinh nhuệ của đế quốc, được huấn luyện kỹ càng, trang bị cũng vượt trội. Khiên thủ lập tức dàn trận, giơ cao khiên chắn trước bước tiến của nhóm Haj.

“【 Thạch Tường (Stone Wall) 】! 【 Thạch Thể (Stone Form) 】! 【 Khiêu khích (Provocation) 】!”

Ba kỹ năng liên hoàn thuộc 【 Khiên thuật 】 và 【 Giáp thuật 】được kích hoạt. Phòng thủ tăng gấp đôi, đồng thời cưỡng chế sự chú ý của địch hướng về mình.

Phía sau, cung thủ đã giương cung nhắm vào những khe giáp, pháp sư thì lẩm nhẩm chú ngữ.

Trong mười giây nữa thôi, bọn kháng chiến đang gào thét kia sẽ lần lượt gục ngã.

“Đi nào, Partner! Precipice!”

“UOOOOOOOH!”

Kỳ vọng đó sụp đổ khi một khiên thủ bị đánh trúng bởi đòn kích halberd đầu tiên.

“N-nặng quá! GUAAAH!”

Chiếc khiên vỡ toác, giáp không chịu nổi, máu phun ra từ cánh tay gã lính. Hắn lảo đảo lùi về sau.

Ngay lập tức, một đồng đội phía sau tiến lên thế chỗ. Nhưng ánh mắt hắn ngập tràn kinh hoàng.

Không thể nào! Nếu hai người có kỹ năng tương đương dùng kỹ năng cùng cấp, bên phòng thủ phải thắng mới đúng!

Đó là lẽ thường. Trừ khi trang bị chênh lệch quá lớn—nhưng chuyện đó không thể nào.

Từ góc nhìn của binh sĩ này, tay halberd của địch cũng không kém, nhưng vũ khí của hắn chẳng hề trội hơn vũ khí họ đang mang.

“Cùng nhau nào, Partner! 【 Tam kích (Triple Charge) 】!”

Đòn tiếp theo xuyên thủng cánh tay hắn qua cả tấm khiên mới giơ lên, máu hắn lại phun ra. Biết rõ không được buông khiên, vậy mà hắn vẫn đánh rơi. Và lưỡi halberd tiếp tục đâm xuyên vào khoảng trống đó lần nữa.

Partner là ai…?—hắn tự hỏi, mắt nhìn gã kháng chiến cầm halberd kia—trước khi lưỡi halberd xuyên qua cổ họng hắn.

Trận chiến, giờ mới bắt đầu.

“Ch-chuyển sang tấn công! Cung thủ, pháp sư, tấn công theo thứ tự!” — viên chỉ huy hét lớn, vội vã ra lệnh đổi chiến thuật khi nhận ra rằng hỏa lực của lực lượng kháng chiến vượt xa khả năng phòng thủ của quân mình.

Và đội quân diệt trừ nhanh chóng tuân theo mệnh lệnh ấy. Dù vừa tận mắt chứng kiến đồng đội bị đánh bại, họ vẫn gạt sang một bên nỗi hoang mang, thể hiện bản lĩnh xứng đáng với danh xưng “tinh nhuệ”.

Thế nhưng, phía kháng chiến chẳng thèm để tâm đến điều đó.

Chỉ với vài đòn giao đấu, họ đã hạ gục những kỵ sĩ lao đến, rồi tung ra các đòn kết liễu. Dù cung thủ và pháp sư đã tìm được sơ hở để tung ra tên và ma pháp, quân kháng chiến vẫn chẳng hề bị tổn thương chút nào.

“Ha! Bọn này chẳng có gì ghê gớm!” — Haj hét lớn.

“Phía sau kìa” — một giọng nói vang lên trong chiếc mũ giáp của hắn.

Phản xạ theo bản năng, Haj vung chuôi của cây chiến kích ra phía sau, buộc một lính bộ nhẹ đang định tấn công hắn từ phía sau phải nhảy tránh trong hoảng hốt.

“Ngươi cứu ta rồi đấy, Partner.”

“Cảm ơn sau khi đã chém sạch chúng đi.”

Những người đồng hành của Haj và các chiến binh kháng chiến khác… chính là những bộ giáp mà họ đang mặc — những Living Armor (Giáp sống).

Datara và nhóm thợ rèn của ông đã rèn nên những bộ giáp từ Đồng Đen, sau đó Vandalieu dùng 【 Kiến tạo Golem 】 để mạ sắt lên, ngụy trang thành giáp sắt. Rồi cậu để linh hồn nhập vào bên trong, tạo nên các Living Armor, và Haj cùng nhóm của hắn giờ đang khoác lên mình những bộ giáp đó.

Điều này không chỉ tăng khả năng phòng thủ cho họ, mà nhờ phối hợp cùng Living Armor sở hữu kỹ năng 【 Siêu sức mạnh 】, họ có thể phát huy sức mạnh vượt xa thể chất vốn có.

Hơn thế, trong lúc chiến đấu, các Living Armor còn quan sát xung quanh thay cho họ làm Haj và đồng đội không hề có điểm mù.

Dù trải qua cùng một khóa huấn luyện như dân thường ở Talosheim, cả họ và Living Armor của họ đều đã học được kỹ năng 【 Phối hợp 】. Nhờ hiệu ứng của kỹ năng này, họ có thể phát huy đến 120% thực lực vốn có.

“Chỉ huy, nếu cứ thế này thì…!” — phụ tá lẩm bẩm lo lắng.

“Đừng hoảng! Lập lại đội hình! Địch không có pháp sư, gom đơn vị lại… cái gì?! Công chúa Kỵ sĩ?!”

Vừa quát phụ tá, viên chỉ huy vừa kinh ngạc khi trông thấy Iris đang chém giết tiến về phía mình.

Việc Công chúa Kỵ sĩ đích thân ra trận đã đủ khiến ông kinh hãi, nhưng điều khiến ông chú ý hơn chính là những động tác của cô. Vừa tránh kiếm và tên như thể đang khiêu vũ, cô vừa đâm chém vào những khe hở trên giáp địch, khiến vô số binh sĩ ngã gục phía sau.

Ông đã từng thấy cách di chuyển này trước đây.

“Đây là chiêu thức của Ngài Bearheart… chẳng lẽ Công chúa Kỵ sĩ là con gái ngài ấy?!”

George Bearheart — kỵ sĩ huyền thoại từng khiến quân đội Đế quốc Amid khiếp vía trong trận chiến với Công quốc Sauron. Và giờ, những bước di chuyển của Iris y hệt ông ta.

“【 Phi kích (Flying Charge) 】!”

Một kỵ sĩ giơ tấm khiên khổng lồ lên chắn, nhưng cú đâm sử dụng võ kỹ 【 Kiếm thuật 】 của Iris vẫn tìm được kẽ hở nhỏ xíu, xuyên sâu vào mũ giáp hắn.

Rồi, lợi dụng khoảng trống lớn hắn để lại, cô đỡ đòn kiếm của viên chỉ huy đang trợn mắt kinh hãi, rồi chém rách động mạch dưới nách ông ta.

“GUAAAAH!”

“Dàn trải quân để bao vây bọn ta là sai lầm rồi” Iris thì thầm. “Chỉ huy các ngươi đã ngã xuống! Giờ bọn ta sẽ tiêu diệt sạch các ngươi! Muốn sống thì vứt vũ khí đi!”

Vừa dứt lời, cô dẫm lên cánh tay của viên chỉ huy đang nằm bất động trên mặt đất.

Phụ tá hoảng hốt vung kiếm về phía cô, nhưng lập tức bị hạ chỉ bằng một nhát.

Mất cả chỉ huy lẫn phó chỉ huy, binh sĩ trong đội diệt trừ hoàn toàn mất tinh thần chiến đấu, từng người một vứt vũ khí xuống đất.

“Làm tốt lắm… Iris…”

“Tất cả là nhờ cha thôi” Iris thì thầm, vuốt nhẹ thanh kiếm hẹp đang phát ra ánh sáng u ám khi cô tra nó vào vỏ — thanh kiếm đang lưu giữ linh hồn của người cha quá cố.

Iris Bearheart — người đã tiếp nhận chức nghiệp 【 Ma kiếm sư (Cursed Spirit Swordsman) 】, điều khiển thanh kiếm bị nguyền rủa, dẫn dắt Haj cùng những người đầu tiên trong thế giới Lambda có được chức nghiệp 【 Thuần hóa giáp sống (Armor tamer) 】.

Chiến tích của họ khiến quân đội Đế quốc Amid đang chiếm đóng Công quốc Sauron phải run sợ.

Cùng lúc đó, Vandalieu đang rèn luyện kỹ năng 【 Khiên thuật 】 và 【 Giáp thuật 】

Cậu tập luyện chăm chỉ với một chiếc khiên do Tarea chế tạo từ mai và sừng của Ma Vương, to đến mức che gần hết cơ thể, cùng bộ giáp lỏng từ Đồng Đen mà cậu từng mặc khi giao chiến với Bellmond.

“… Chán thật sự” Vandalieu lẩm bẩm than vãn — dù trước nay chưa từng phàn nàn gì trong các buổi huấn luyện, lần này quả thật quá tẻ nhạt.

Đầu tiên, cậu chỉ đơn giản đi bộ, chạy, bay, bò (bằng cả tay lẫn chân), lặp đi lặp lại trong bộ giáp nặng trịch.

“Cũng đành chịu thôi. Đây là huấn luyện để sử dụng khiên và giáp mà.” — Kasim mỉm cười chua chát. Anh là cựu mạo hiểm giả đến từ làng khai khẩn thuộc Công tước Hartner, hiện đang làm huấn luyện viên cho Vandalieu.

“Ừ đó. Kỹ năng như 【 Kiếm thuật 】 hay 【 Thương thuật 】 thì có thể luyện bằng cách tập tấn công. Nhưng với khiên và giáp thì không được, nên cũng chẳng còn cách nào” — Eleanora, nữ Vampire tóc đỏ tự nhận là người hầu của Vandalieu, thêm vào.

Tấn công hay phòng thủ — nghe thì rõ ràng phòng thủ quan trọng hơn. Nhưng khi nói đến việc luyện kỹ năng, mấy kỹ năng tấn công lúc nào cũng phổ biến hơn.

Thiếu phòng thủ thì còn có thể bù bằng cách mặc giáp, nhưng thiếu hỏa lực tấn công thì chỉ cầm vũ khí thôi là vô dụng… Chính vì vậy mà huấn luyện vũ khí, với những động tác hoa mỹ, luôn thu hút tân mạo hiểm giả.

“Hồi còn là con người, tôi cũng thích luyện 【 Kiếm thuật 】 hơn nên hiểu cảm giác của cậu” — Kachia nói, nhớ lại khoảng thời gian còn là mạo hiểm giả. Giờ cô là một Ghoul Magic Warrior.

Basdia — Ghoul Amazoness Leader — gật đầu. “Mấy kỹ năng như 【 Khiên thuật 】 và 【 Giáp thuật 】 rất nguy hiểm nếu luyện mà không quen với giáp và khiên. Hồi mới tập, tôi té suốt, nhất là khi đập đầu vào khiên” — cô nói, đưa tay nâng chiếc khiên dài hẹp hình mặt nạ khổng lồ. Hình dạng dị thường ấy đúng là khiến việc sử dụng không hề dễ dàng.

Như Kachia nói, việc luyện 【 Khiên thuật 】 và 【 Giáp thuật 】không chỉ nhàm chán mà còn khá đau đớn, là lý do khiến chúng không được ưa chuộng.

Ngay cả với dân Lambda, vốn có thể dễ dàng tăng cường thể lực hơn người Trái Đất hay Origin, việc tập luyện toàn thân trong bộ giáp nặng cũng chẳng dễ chút nào.

Kỹ năng vũ khí cũng cần sức mạnh và thể lực, nhưng khi bài tập chỉ xoay quanh việc di chuyển, cảm giác “đạt thành tựu” về mặt tinh thần sẽ rất khác.

“Vandalieu-sama, thỉnh thoảng ngài quên mất mình đang cầm khiên, lại ráng chạy bằng bốn chân. Mất thăng bằng rồi lại thè lưỡi liếm đất. Chuyện đó để sau khi học kỹ năng thì được, chứ làm trước thì chẳng học nổi đâu.” — Eleanora nhắc nhở.

“Hôm nay ngài cũng không được dùng 【 Bay 】 để bay đâu, Van.” — Basdia nói.

“Cả 【 Xuất hồn 】 cũng cấm luôn!” — Kachia tiếp lời.

Cho đến nay, phòng thủ của Vandalieu chủ yếu dựa vào khả năng thể chất dị thường, các kết giới ma thuật hệ tử vong và những quái vật sở hữu năng lực phòng ngự mạnh như Pete.

Chính điều đó lại trở thành trở ngại khiến cậu khó học được kỹ năng 【 Khiên thuật 】 và 【 Giáp thuật 】.

“Dù sao thì, chúng ta vẫn sẽ luyện kiểu quái vật, nên cứ cố mà cảm nhận. Giờ thì… bắt đầu đấu tập nào” — Kasim bước tới, vai tựa cây chùy nặng.

Cách rèn luyện phòng ngự theo kiểu mạo hiểm giả là chịu đựng những cú đánh lặp đi lặp lại từ huấn luyện viên sử dụng vũ khí gỗ—áp dụng chiêu "lấy thịt đè đòn", và đòi hỏi ý chí kiên cường.

Còn cách của quái vật thì khác hẳn: lao vào thực chiến ngay từ đầu, mang theo giáp và khiên, vừa đánh vừa học. Phương pháp này tuy rút ngắn thời gian huấn luyện, nhưng bù lại, tỷ lệ sống sót... giảm đi một nửa.

“Nhờ cả vào cậu đấy” Vandalieu nói.

Với những người đã có chỉ số thuộc tính cao như cậu, thì học theo kiểu quái vật lại là lựa chọn tối ưu—đặc biệt khi đang mặc trên người bộ giáp cấp Legendary hạng nặng như thế này.

“Vandalieu-sama, dù có sợ cũng không được dùng phép đâu đó!” Eleanora nghiêm giọng nhắc nhở.

“Cố lên nha, Van!” Basdia cổ vũ.

“Dù có bị đánh trúng cũng chắc chẳng đau mấy đâu, nên yên tâm đi!” Kachia tiếp lời.

Trong buổi huấn luyện này, Vandalieu bị cấm hoàn toàn việc dùng ma pháp. Bởi nếu không trực tiếp dùng giáp và khiên mà tập luyện thì sẽ chẳng học được gì cả. Nhiệm vụ của cậu bây giờ là đỡ lấy những đòn tấn công từ Kasim bằng chính bộ trang bị mà mình vẫn chưa quen sử dụng.

“Đừng căng thẳng quá” Kasim nói, giọng điềm tĩnh. “Giống như Kachia-san đã bảo, lỡ tôi có lỡ tay tung kỹ năng võ thuật trúng thì cũng chẳng làm trầy da cậu đâu.”

“…Anh đâu có định dùng kỹ năng thật đấy chứ?” Vandalieu hỏi lại, có chút ngờ vực.

“…Vandalieu. Nói thật nhé, tôi vẫn chưa có bạn gái.”

“Xin lỗi nhưng anh kể chuyện đó với tôi bây giờ để làm gì—”

“RA ĐÒOOOOOO!”

Không để Vandalieu kịp phản ứng, Kasim hạ cây chùy xuống, toàn lực lao tới.

Tất nhiên, Kasim chẳng hề có ý định trút giận lên đầu Vandalieu chỉ vì cậu được mấy cô nàng đẹp như mộng vây quanh: một Ghoul da xám nâu điểm hoa văn đỏ nóng bỏng, một nữ kiếm sĩ Ghoul quyến rũ, và một Vampire tóc đỏ rực rỡ. Đây đơn giản chỉ là màn diễn xuất của Kasim—anh cho rằng nếu cậu bé cảm nhận được một chút nguy hiểm thì việc huấn luyện sẽ hiệu quả hơn nhiều.

Thật ra thì trong mắt Vandalieu, chuyển động của Kasim cũng chẳng nhanh đến mức đáng lo. Trông thì có vẻ dữ dằn, nhưng chẳng đủ để hệ thống 【 Cảm nhận nguy hiểm: Tử vong 】của cậu phát cảnh báo.

Vandalieu điềm tĩnh giơ khiên lên, đón lấy đòn đánh.

“…Ồ?”

Và rồi, cả người cậu bị quét bay như một bao cát.

---------------------------------------

Giải thích thêm về chức nghiệp: Armor Tamer

Một hệ Tamer chuyên huấn luyện Living Armor (Giáp Sống). Điều kiện tiên quyết để có được chức nghiệp này là giáp sống đã được thuần hóa và tự trang bị để phối hợp hành động cùng người mặc.

Đây là một trong những phiên bản cấp thấp hơn của chức nghiệp Undead Tamer.

Người sở hữu chức nghiệp này sẽ nhận được hiệu quả gia tăng khi học các kỹ năng như: 【 Giáp thuật 】, 【 Phối hợp 】, 【 Cường hóa thuộc hạ 】, và 【 Cường hóa phòng thủ 】 khi trang bị ●● Armor (●● có thể là kim loại hoặc phi kim loại).

------------------------------------------

Giải thích thêm về chức nghiệp: Cursed Spirit Swordsman

Một chức nghiệp dành cho kiếm sĩ sử dụng kiếm đã trở thành Cursed Weapon (Vũ Khí Nguyền Rủa). Điều kiện tiên quyết là phải thuần hóa được thanh vũ khí nguyền rủa đó.

Đây cũng là một phiên bản cấp thấp hơn của Chức nghiệp Undead Tamer.

Người sở hữu chức nghiệp này được tăng khả năng học các kỹ năng như: 【 Kiếm thuật 】, 【 Phối hợp 】, 【 Vượt ngưỡng giới hạn (Surpass Limits) 】, 【 Vượt ngưỡng giới hạn – Ma kiếm sư (Surpass Limits – Cursed Spirit Sword) 】, 【 Cường hóa thuộc hạ 】 và 【 Cường hóa đòn tấn công 】 khi đang sử dụng một Cursed Spirit Sword.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Giờ mới thấy cái skill quyến rũ tử linh kia kinh vcl
Dek khác gì tẩy não
Xem thêm
Cái ma kiếm sư này ko phải kiếm sĩ dùng ma pháp mà là dùng vũ khí nguyền rủa à
Tên này ko hợp mấy nhể
Nguyền Kiếm Sư có vẻ chuẩn hơn
Xem thêm