• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07: Tiến về vùng đất phía nam

Chương 149: Lời cảnh báo chìm trong im lặng

3 Bình luận - Độ dài: 7,438 từ - Cập nhật:

Sấm sét giáng xuống, tiếng nổ vang dội khắp vùng đất chỉ toàn những tảng đá méo mó và những hồ nham thạch sôi sục—một khung cảnh không khác gì địa ngục trần gian.

Luvesfol, ác long thần của cuồng nộ, đã bị nhóm 【 Lôi bạo 】 do mạo hiểm giả cấp S - Schneider dẫn đầu bắt giữ khi đang cố trốn đến Đại lục quỷ sau khi vị tế sư của hắn, Lân Giáp Vương, bị Vandalieu đánh bại. Giờ đây, hắn chỉ biết thu mình run rẩy khi một trận chiến khốc liệt đang diễn ra ngay trước mắt.

“H-hyih, b-bọn chúng là quái vật thật rồi…!”

Trong hình dạng suy yếu hiện tại, chỉ cần một đợt dư chấn từ đòn tấn công cũng đủ để cơ thể hắn bị nghiền nát. Phép thuật và võ kỹ được sử dụng lúc này đều mạnh đến mức phi lý.

“Phân tách thành hạt bụi đi! 【 Bạo Lôi Lãng 】!” –Vampire thuần huyết Zorcodrio—hay còn gọi là Zod, kẻ với cơ thể trông như một khối cơ bắp di động—gầm lên, để rồi tung ra một đòn bằng võ kỹ thuộc 【 Cơ bắp thuật (Muscle Technique) 】.

Một tia sét dữ dội giáng thẳng xuống người một người đàn ông tóc đen, mắt đen.

“GAAH?!”

Một kẻ chỉ vừa mới chạm ngưỡng thể chất siêu nhân chắc chắn sẽ bị đốt cháy thành tro trong nháy mắt bởi tia sét này, đúng như lời Zod hét lên. Khuôn mặt của người đàn ông nhăn lại vì đau đớn.

Nhưng hắn không gục ngã. Dù loạng choạng, hắn nhanh chóng lấy lại thăng bằng.

“Grr! Dai thật đấy!” – Zod gầm gừ, trông rõ ràng là đang cáu.

“Không, ta nghĩ người cuối cùng nên nói câu đó chính là ông đấy” – Merdin, nữ Dwarf, nheo mắt nhận xét.

Dolton, Dark Elf với kiểu tóc mohawk, chỉ khẽ thở dài đồng tình.

“Còn đứng đó nghỉ ngơi gì nữa? Địch còn chưa ngã kìa!” – Zod bất thình lình trợn mắt quát lên.

Merdin và Dolton chỉ lắc đầu.

“Ta tấn công đến trăm lần rồi đấy” – Merdin đáp.

“Tôi cũng vậy. Mà đúng hơn là tôi cạn sạch Mana luôn rồi. Với lại, Zod, cú vừa rồi cũng là lần tấn công thứ một trăm của anh đó” – Dolton chỉ ra.

“Muh… Thất lễ quá. Xem ra ta đếm sót mất. Không còn cách nào khác” – Zod lẩm bẩm rồi quay mặt khỏi đối thủ, khôi phục lại hình dạng ban đầu với răng nanh và cơ bắp cuồn cuộn.

Ngay lúc lưng Zod còn đang co rút lại, người đàn ông kia cất tiếng.

“Vậy là xong rồi à? Ngươi nói đủ trăm cú, nhưng ta thì chẳng ngại nếu muốn lên tới hai trăm hay cả ngàn đâu.”

Dù nét mệt mỏi đã hiện rõ trên khuôn mặt và giọng nói, hắn vẫn tỏ ra điềm tĩnh sau khi hứng trọn trăm đòn từ Zod.

“Không cần” – Zod đáp. “Ta đã thề với tổ tiên rằng nếu nhận đủ trăm đòn, ta sẽ công nhận ngươi.”

“Ra là vậy…”

“Còn ta thì mới một!” – Lissana chen vào. “Schna thì vẫn còn tới năm!”

“Phải phải! Cho tôi mượn thêm cái ngực lực lưỡng ấy một chút nữa nha, Great-Senpai-san!” – Schneider hét lên, nhảy vào trận chiến cùng Lissana. Tay hắn vẫn trống trơn như mọi khi, còn cô thì mang theo một bình hồ lô.

Lissana lập tức hóa thân trở lại hình dạng thật của mình—Jurizanapipe, tà thần của suy đồi và tửu mộng—rồi nâng bình hồ lô lên môi, nuốt một ngụm lớn. Kế đó, cô chu miệng lại và phun thẳng thứ đó về phía đối phương.

Trong nháy mắt, người đàn ông bị bao phủ trong làn sương màu hồng nhạt.

“Uguh! Cái gì thế này… Khó chịu thật” – hắn rên rỉ.

Tầm nhìn méo mó, mặt đất như chao đảo dưới chân. Khứu giác và xúc giác cũng tê dại, cứ như toàn thân bị tê liệt. Hơi rượu do phép thuật của Lissana tạo ra kết hợp với nước bọt tà thần đã biến thành một màn sương độc gây loạn cảm giác.

Và rồi, trong tầm nhìn méo mó ấy, hắn thấy vô số đầu mũi giày đang hướng về phía mình, nhưng chỉ biết đứng đờ ra.

“【 Bất tận trảm kích (Endless Thrust) 】!”

Tất nhiên, chủ nhân của cú đá ấy là Schneider. Hắn dùng chân để thi triển võ kỹ thuộc 【 Thương thuật 】.

Người đàn ông bị đá bay ra xa, cả khuôn mặt lẫn thân thể đều hứng trọn hàng loạt cú đá sắc bén như mũi thương.

Schneider lập tức đuổi theo và tiếp tục tung ra võ kỹ:

“【 Tức thời quang bạo – Chân đỉnh phán quyết (Instant Flash – Culmination) 】! 【 Chân Sơn Phá Giới (True Mountain Breaker) 】! 【 Thương Diệt Vũ (Great Screw Thrust) 】!”

Tay phải Schneider vung như kiếm, tay trái như chùy, còn tay trái từ trên cao giáng xuống như trường thương. Ba võ kỹ thuộc 【 Kiếm thuật 】, 【 Chùy thuật 】 và 【 Kỹ thuật dùng Naginata 】 được thi triển cùng lúc.

Máu văng tung tóe từ thân thể bị chém, đánh, đâm tới tấp.

Nhưng Schneider vẫn không dừng lại. Hắn nhấc cao gót chân lên.

“Cú thứ một trăm đây! 【 Thần thiết trảm diệt 】! Ăn đi này!”

Với võ kỹ 【 Phủ thuật 】 cao cấp, gót chân hắn đập thẳng xuống đầu đối thủ. Một tiếng "RẦM" vang lên, và người đàn ông bị dìm mặt xuống đất, thân thể cắm sâu trong đá.

Thông thường, dù kỹ năng chiến đấu có cao đến mấy, người ta vẫn không thể kích hoạt võ kỹ nếu thiếu điều kiện. Tức là, nếu không có vũ khí, thì gần như không thể dùng được võ kỹ nào ngoài 【 Võ thuật 】.

Dù vậy, vẫn có một chút linh hoạt trong cách dùng võ kỹ—dùng gậy gỗ thay kiếm, rìu đá thay chùy, hoặc ngược lại—nhưng khi làm vậy, uy lực và hiệu quả cũng giảm đáng kể.

Tuy nhiên, với Đặc kỹ “【 Chân chiến sĩ (True Warrior) 】 của Schneider, hắn có thể kích hoạt võ kỹ chỉ bằng cơ thể của chính mình.

Kỹ năng này là hiện thân của câu nói: “Thân thể ngươi chính là vũ khí mạnh nhất.” Đó cũng là một trong những lý do Schneider được gọi bằng danh hiệu “Lôi Minh”.

Trong khi những mạo hiểm giả bình thường phải chuẩn bị đủ loại trang bị tùy theo yêu cầu và Dungeon, Schneider chỉ khoác bộ đồ trên người rồi lao vào những cuộc phiêu lưu khắc nghiệt nhất, và luôn trở về trong chiến thắng.

Vì hắn không cần đến một mảnh trang bị nào cả.

Có lẽ vì không thích những danh xưng lòe loẹt như “bậc thầy chiến đấu chân chính” nên Schneider chưa từng tiết lộ điều này với ai ngoài người thân cận.

Schneider thở ra, nhìn người đàn ông bị chôn vùi trong đống đá đến mức không còn thấy gáy.

“Phù, mệt thật đấy. Thế nào, Great Senpai? Ít nhiều cũng thấy có hiệu quả rồi chứ?”

“…Không phải ít, mà là nhiều đấy” – giọng người đàn ông vang lên, rồi hắn tự kéo mình ra khỏi đống đá vỡ vụn và đứng dậy.

Dù vừa ăn trọn cú giáng thẳng vào đầu, hắn đã hồi phục khỏi làn sương độc.

Quả nhiên… – Lissana thầm nghĩ, có phần thất vọng.

“Giờ thì sao? Trăm đòn cũng kết thúc rồi, nhưng ta thấy như cả ngàn đòn cũng chưa đủ đâu” – hắn nói.

“Dừng tại đây thôi” – Lissana đáp. “Cứ tiếp tục thì bọn ta cũng kiệt sức. Cũng chẳng phải ngươi mong tụi ta tha thứ chỉ vì thế chứ, đúng không, Farmaun Gold?”

“Tất nhiên rồi” – người đàn ông trả lời… không ai khác chính là dũng thần Farmaun Gold, chiến binh dưới trướng Zantark, hỏa thần kiêm chiến thần hủy diệt. “Ta biết rõ những gì bọn ta đã làm không thể được tha thứ chỉ bằng trăm đòn. Nhưng nếu các ngươi có thể chấp nhận rằng ta đang đứng về phía Zantark-oyaji, thì thế là đủ với ta.”

Cách đây một trăm nghìn năm, Farmaun Gold từng là một con người được Alda kéo dài tuổi thọ, và đã chiến đấu chống lại Vida—nữ thần của sự sống và tình yêu.

Vào thời điểm ấy, hắn tin điều đó là đúng đắn.

Các ác thần từng là thuộc hạ của Ma Vương đã chấp nhận lời mời của Zakkart và trở thành đồng minh, nhưng Farmaun thì không thể tin tưởng họ. Sau cái chết của Zakkart, chẳng ai dám chắc đến khi nào họ sẽ quay đầu trở lại về phe tàn dư của quân đoàn Ma Vương.

Farmaun cũng không thể tin vào Vida—vị nữ thần đã cho phép những ác thần từng là tay chân của Ma Vương tạo ra những chủng loài quái vật mới để thu nhận tín đồ cho mình.

Và rồi, khi biết rằng Vida đã kết hợp với các ác thần đó để sinh ra những chủng tộc mới liên tiếp, ông hoàn toàn choáng váng. Các Titan do bà tạo ra cùng với Thái Dương Cự Nhân Talos, hay Drakonid, Nhân thú và Dark Elf thì vẫn còn chấp nhận được. Nhưng khi đến lượt những chủng tộc như Scylla hay Arachne xuất hiện, ông chỉ có thể xem đó là điên rồ.

Trong mắt ông, Vida đã không khác gì một ác thần, không ngừng tạo ra thêm quái vật.

Và rồi, bà lại kết hợp với Zantark—vị thần đã dung hợp với ác thần của bụi đen và ác thần của bóng tối tà ác, đánh mất lý trí—để sinh ra chủng tộc Majin và Kijin.

Cuối cùng, dù Zakkart khi ấy đang dần sụp đổ, Vida vẫn biến ông thành Undead, rồi kết hợp với ông để sinh ra Vampire.

Sau khi biết được hai việc sau cùng ấy, Farmaun tin chắc rằng Bellwood đã đúng: Vida đã phát điên rồi.

Kể từ khi Zakkart thực hiện kế hoạch chiêu dụ các ác thần quy hàng, Farmaun đã bắt đầu rời xa ông. Dù lúc Ma Vương còn sống, ông vẫn chiến đấu bên cạnh những ác thần như Fidirg—Long thần của ngũ tội—và Merrebeveil—ác thần của chất nhờn và xúc tu—nhưng chưa bao giờ xem họ là đồng đội thật sự.

Ông không tin rằng những chủng tộc sinh ra từ các ác thần đó có thể giúp vực dậy thế giới, vốn đã bên bờ diệt vong vì chiến tranh với Ma Vương.

Trái lại, ông cho rằng chúng sẽ là mối họa trong tương lai đối với số ít con người còn sống sót.

Và thế là, dưới sự lãnh đạo của Alda và Bellwood, cùng với Nineroad và các vị thần khác trong phe Alda, ông đã tiến đánh lục địa nơi các chủng tộc do Vida tạo ra đã dựng xây nên thành phố.

Trong trận chiến ấy, Farmaun đối đầu với chính Zantark. Trước kia, ông từng kính trọng Zantark đến mức gọi là “Oyaji” (cha già), nhưng sau khi dung hợp với các ác thần, Zantark đã không thể nói năng rõ ràng nữa, và trận chiến giữa hai người trở nên dữ dội.

Tuy nhiên, trước khi trận chiến đó đi đến hồi kết, cuộc chiến giữa Alda và Vida đã chấm dứt—phía Farmaun giành chiến thắng.

Thành phố của các chủng tộc Vida tạo ra bị hủy diệt không còn dấu vết, tổ tiên của hầu hết các chủng tộc đều bị giết. Zakkart, người có cái chết bị xúc phạm, rơi vào giấc ngủ sâu, còn nhiều ác thần và những ai ủng hộ tư tưởng điên rồ của Vida thì bị phong ấn.

Tuy vậy, tàn dư quân đoàn Ma Vương đã nhúng tay vào, khiến phe Alda cũng chịu tổn thất nặng nề, và rốt cuộc phải để Vida cùng một vài thần cấp dưới và chủng tộc của bà chạy thoát.

Sau chiến thắng cay đắng đó, Farmaun và các Dũng sĩ khác đã dốc trọn quãng đời còn lại—vốn được Alda kéo dài—để khôi phục thế giới.

Dù kết quả không hoàn hảo, nhưng Farmaun vẫn luôn tự hào rằng những gì họ làm được là đủ tốt.

Loài người, Dwarf và Elf—ban đầu nếu gom lại chỉ đủ cho một thành phố—giờ đã đạt đến số lượng hàng chục ngàn chỉ sau vài nghìn năm.

Nineroad truyền bá kỹ thuật thuần hóa quái vật, lập nên Hội Thuần Hóa, còn Farmaun thì tập hợp tất cả các Hội chuyên săn bắt, hái lượm để thành lập nên Hội Mạo Hiểm Giả.

Sau khi qua đời, Farmaun được giao quản lý thuộc tính Hỏa, kế vị Zantark như một Thần Dũng của lửa.

Cho đến lúc ấy, ông chưa từng nghi ngờ điều gì.

Trong khi Farmaun còn bận rộn duy trì thế giới ở một nơi xa xôi, loài người vẫn tiếp tục sinh sôi. Nhưng rồi sự phát triển đó đột ngột chững lại.

Với sự hình thành của nhiều quốc gia, chiến tranh giữa con người với nhau lại nổ ra.

Việc đó, suy cho cùng, có thể xem là chuyện tất yếu. Ngay cả ở thế giới khác như Trái Đất—nơi Farmaun từng sinh ra—con người cũng chưa bao giờ vượt qua được thói xấu này.

Nhưng vấn đề là họ lại đánh nhau trong khi những ác thần tàn dư của quân đoàn Ma Vương vẫn còn nhởn nhơ, và vô số Tổ quỷ vẫn đang tràn ngập quái vật, dù không còn chịu sự kiểm soát của ác thần.

“Nếu chỉ nhìn từ mặt đất, có lẽ sẽ tưởng chúng ta vẫn đang tiến lên… chậm mà chắc. Nhưng từ Thần giới mà nhìn xuống, thế giới này chỉ đang tiến ba bước rồi lùi bốn bước thôi” Farmaun nói.

Ít nhất, đó là cảm nhận của ông.

Các vị thần, bao gồm cả Alda, đều đã dốc toàn lực duy trì thế giới, còn đang chật vật hồi phục sau cuộc chiến với Ma Vương và cuộc chiến với Vida.

Trong lúc đó, những ác thần tàn dư vẫn ngấm ngầm hành động. Như Hihiryushukaka—ác thần của cuộc sống hoan lạc—thậm chí còn mạnh hơn cả khi Ma Vương còn sống.

Khi Bellwood vẫn còn hiện diện, Farmaun từng tin vào những lời lẽ đầy cảm hứng như: “Giờ là thời khắc mờ mịt! Chúng ta đang đứng trước ngã ba định mệnh—hoặc để những nỗ lực và hy sinh từ trước đến nay đổ sông đổ biển, hoặc nắm lấy tương lai rực rỡ cho chính mình!” Thế nhưng Bellwood và ác thần của xiềng xích tội lỗi đã lưỡng bại câu thương cùng lúc, khiến Bellwood rơi vào giấc ngủ sâu.

Từ sau đó, Farmaun không còn kìm nén được những nghi hoặc trong lòng, bắt đầu suy nghĩ xem mình nên làm gì—

“Anh đã được giải thoát khỏi tẩy não rồi đấy” Lissana nói.

“…Thật sự hổ thẹn” Farmaun đáp.

“Tôi hiểu cái cảm giác bị mê hoặc bởi mấy lời nghe ngọt tai, nhưng mà say tới tận năm chục ngàn năm thì chịu thật đấy” Schneider lườm.

Đúng là Bellwood luôn đi đầu, kéo mọi người tiến bước. Nhưng khi nhìn lại, Farmaun nhận ra Bellwood thiếu tầm nhìn dài hạn, và luôn vô thức xem giá trị quan cũng như tri thức của Trái Đất là chân lý tuyệt đối.

Ông ta không truyền bá công nghệ từ Trái Đất, như động cơ hơi nước, cho con người ở thế giới này. Trái lại, còn cấm họ phát triển, vì sợ rằng thiên nhiên sẽ bị ô nhiễm.

Bất tử, Vampire, ác thần và những chủng tộc mang dòng máu Vida đều bị xem là ác một cách vô điều kiện.

Cách xử lý vấn đề của Bellwood nhìn thì nhất thời hiệu quả, nhưng về lâu dài lại là sai lầm nghiêm trọng.

Ông ta che đậy điều đó bằng khả năng hành động và tài ăn nói. Những người bị ông ta tẩy não không hề thấy những sai lầm kia là vấn đề. Khi có chuyện xảy ra, ông ta chỉ đơn giản đổ lỗi cho “kẻ thù” để đánh lạc hướng dư luận.

Các vị thần và con người ở Lambda hoàn toàn không có miễn dịch với loại kích động độc hại đó, nên họ tôn sùng ông ta tuyệt đối.

“Vậy là năm chục ngàn năm trước, anh đã thuyết phục các thần cấp dưới mang thuộc tính Hỏa cùng các Thần Dũng rồi rời khỏi phe Alda?” Zod hỏi, vẻ mặt vẫn chưa nguôi giận.

Farmaun nhếch miệng cười khổ. “Cứ cho là vậy đi, nhưng tôi chẳng làm được gì to tát đâu” ông đáp. “Tôi từng đến xin lỗi Xerx-aniki và những người bên trong Dãy Núi Biên Giới, nhưng bị chặn không cho vào. Giờ thì cứ ra vào đất của Zantark-oyaji thế này… Tôi chẳng nhớ nổi mình bị đấm bao nhiêu lần nữa rồi.”

“Đồ ngốc, như vậy là còn nhẹ.”

“Phải biết ơn vì anh còn sống.”

Những giọng nói mới vang lên—là tổ tiên của các chủng tộc Kijin và Majin, cùng với các thần cấp dưới của Zantark, những người vẫn theo ông dù đã dung hợp với ác thần.

Farmaun đã xuất hiện trước Zantark—người khi ấy đang hồi phục thương thế và bảo vệ con cháu Vida, tức Kijin và Majin—rồi quỳ gối xuống đất, không biện hộ gì mà chỉ nói: “Tôi xin lỗi, tôi đã sai!”

Các thần cấp dưới của Zantark, cùng với Kijin và Majin, lập tức tung đòn chí mạng vào sau đầu ông. Không thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng để trừng phạt kẻ thù truyền kiếp, họ chẳng hề nương tay hay do dự.

Kỳ lạ là, người duy nhất can ngăn lại chính là Zantark.

Bởi lẽ ông từng nghĩ Bellwood nói đúng, cho đến khi dung hợp với ác thần và rời khỏi tiền tuyến. Quan trọng hơn, Zantark cũng mang phần trách nhiệm vì đã không thể dẫn dắt Farmaun—Dũng sĩ mà chính ông lựa chọn—đi đúng đường. Vì vậy, ông chỉ cho phép mỗi người đánh Farmaun một trăm lần.

Kết quả là, Farmaun phải hứng trăm đòn từ mỗi thần cấp dưới của Zantark và từng thành viên trong chủng tộc họ, trước khi được chấp nhận đứng vào hàng ngũ.

“Nhưng mà… tại sao Alda lại để yên cho anh? Trong mắt ổng thì anh rõ ràng là phản đồ, đúng không? Anh về phe Zantark, còn chiến đấu chống lại một ác thần nữa” Dalton hỏi, mắt ánh lên vẻ nghi hoặc.

Dù Alda không đủ sức để tiêu diệt và phong ấn một Thần Dũng phản bội, lẽ ra ông ta cũng phải gửi Thần Ngôn xuống để con người biết rằng Farmaun là phản đồ và cấm thờ phụng chứ?

“Vì tôi vẫn đang cai quản thuộc tính Hỏa mà” Farmaun đáp. “Nếu Alda loại bỏ tôi và các thần cấp dưới đi theo tôi, thế giới sẽ gặp nguy hiểm. Nên dù muốn, ông ta cũng không thể động đến.”

Phe Alda đã quá kiệt quệ. Dù một kẻ quan trọng như Farmaun có phản bội, họ cũng chẳng thể dễ dàng loại trừ ông.

Có một vài vị thần thuộc tính Hỏa vẫn ở lại phe Alda, nhưng họ không thể thay thế Farmaun.

Biết được điều đó, Farmaun đã dứt khoát rời khỏi phe Alda.

“Tôi từng mời Nineroad đi cùng, nhưng cô ấy chỉ bảo, ‘Muộn rồi, không thể làm lại được nữa’… Thôi, bỏ chuyện đó qua một bên, các anh có thể chấp nhận lời thỉnh cầu của tôi không?” Farmaun hỏi.

Theo gương của Zantark, nhóm của Schneider cũng đồng ý tha thứ… à không, công nhận Farmaun sau trăm đòn trừng phạt, nhưng trước cả khi họ kịp ra tay, Farmaun đã lên tiếng nhờ cậy điều gì đó.

“Đàm phán với Vandalieu à... Chà, cũng chẳng còn cách nào khác.”

Đó là 【 Thần dụ 】mà Ricklent – Thần linh của thời gian và ma thuật – đã gửi đến Lissana. Chính nhờ lời nhắn thiêng liêng ấy mà họ mới đặt chân đến Đại Lục Quỷ. Mục đích là để tiếp cận Zantark, vị thần không thể liên lạc trực tiếp do tâm trí đã biến đổi nặng nề sau khi dung hợp với hai Ác thần.

Việc này giờ đã xong. Nhưng giờ đây, họ cần báo lại với Vandalieu rằng Zantark vẫn chưa thể rời khỏi Đại Lục Quỷ, còn Farmaun thì lại không thể vượt qua kết giới bao quanh Dãy núi Biên Giới.

Ngay cả Schneider cũng không rõ chuyện gì đang diễn ra bên trong dãy núi ấy, nhưng chắc chắn một điều: Farmaun sẽ bị xem là kẻ địch, hệt như năm mươi nghìn năm về trước.

“Vậy thì... tôi sẽ thử” Schneider nói. “Dù vẫn chưa gặp cậu nhóc đó bao giờ. Mà tôi cũng còn khối việc phải chuẩn bị sau khi trở lại lục địa Bahn Gaia, chắc sẽ mất một hai năm gì đấy.”

Schneider sẽ vượt Dãy núi Biên Giới để gặp Vandalieu. Điều này chẳng khác gì ác mộng với Đế quốc Amid và Vampire Thuần huyết Birkyne.

Nếu để lộ dấu hiệu gì đó, hắn chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự cản trở dữ dội. Những nơi cư trú của chủng tộc Vida mà hắn đang âm thầm bảo vệ sẽ bị tấn công để cảnh cáo, và ít nhất thì hắn cũng sẽ không thể di chuyển thoải mái nữa.

“Nếu biết sự tình thành ra như vầy, chúng ta nên triệt hạ đám Thập Ngũ Phá Tà Kiếm đàng hoàng từ đầu” Dalton lên tiếng.

“Không, chúng sống dai lắm. Dù có muốn triệt hạ thì cũng khó mà bắt được” Zod nói.

“Dù gì thì bọn chúng cũng là lực lượng bí mật. Lúc nào cũng phân tán khắp nơi. Dù có dốc toàn lực, giỏi lắm cũng chỉ dồn được một tên vào đường cùng. Nếu muốn diệt chúng, chỉ còn cách chờ chúng tấn công rồi giết luôn tại chỗ thôi” Merdin nói thêm.

“Dù sao thì, ta cũng rất biết ơn vì các ngươi chịu giúp đỡ… À, nhân tiện, ta muốn nhờ chuyển thêm một lời nhắn nữa” Farmaun nói.

“Gì đấy? Là muốn bảo rằng cậu ta có thể đánh ngươi một trăm lần thoải mái?” Lissana nhướn mày hỏi.

Farmaun lắc đầu: “Ta xin lỗi, nhưng ta muốn để khoản bị đánh trăm lần đó… sang dịp khác. Vì cậu ta có thể ‘phá hủy’ linh hồn và quyến linh cơ mà.”

Với cả những gì Hội Mạo hiểm giả đã gây ra, Farmaun hiểu rằng ấn tượng của Vandalieu với mình chẳng tốt lành gì. Ngay cả bản thân hắn cũng không đủ can đảm để đưa thân ra hứng trăm đòn phá hồn.

“… Ờm, tôi cũng phải đi theo luôn hả?” Luvesfol hỏi nhỏ.

Hắn thầm nghĩ: Chẳng phải cứ để mình bị phong ấn luôn ở đây còn tốt hơn sao?, sau khi đã từng trải qua cảm giác bị phá hủy linh hồn.

“Ừ, phong ấn ngươi lại phiền lắm, đi cùng đi” Schneider phẩy tay.

“Thế là đời tôi xong rồi…” Luvesfol thở dài, nhưng có một vị thần tiến đến nâng hắn dậy.

“Không, hắn vẫn chưa bị quở trách đủ đâu, nên các ngươi cứ để hắn lại đây. Ta sẽ giám sát hắn đàng hoàng” Tiamat – phụ mẫu của tộc Drakonid – lên tiếng.

Bà là một nhân vật có địa vị cao trong chính tộc mà Luvesfol từng phản bội. Giống như Zod và Lissana, bà là người mà Luvesfol không muốn đụng mặt, nhưng lúc này, hắn lại thấy biết ơn bà thật sự.

“Vậy à? Nếu để cô trông coi thì dù hắn có lấy lại sức mạnh cũng chẳng sao” Schneider gật gù.

“Đúng thế. Và nếu Vandalieu có đến đây, ta sẽ giao trả hắn lại” Tiamat nói.

“… Quả nhiên đời tôi xong thật rồi” Luvesfol lẩm bẩm.

---------------------------------------------

Tình hình đang diễn biến vô cùng nhanh chóng, nhưng ban đầu, mọi chuyện lại khá thuận lợi đối với Miles.

Tất cả bắt đầu từ việc Nam tước Cuoco Ragdew, một kẻ chỉ điểm quan trọng của tổ chức kháng chiến mà Miles được cử đến hỗ trợ—Mặt trận Giải phóng Sauron—bất ngờ đào ngũ.

Với Mặt trận Giải phóng Sauron, tổ chức vốn có liên lạc mong manh và đầy bất trắc với Vương quốc Orbaume, thì việc một quý tộc như Cuoco cùng thuộc hạ của ông ta bỏ đi, dù chỉ là vài người, cũng là điều cực kỳ khó bào chữa.

Tuy vậy, trong lần liên lạc gần đây nhất với Vandalieu và Chezare thông qua thiết bị truyền tin vận hành bằng ma thuật hệ tử khí—chế tạo từ linh hồn và những chiếc đầu bị thu nhỏ của các quái vật như Goblin—họ đã thống nhất rằng Cuoco có thể đến Talosheim, nếu đó là điều ông muốn.

Cuoco chưa chính thức xác nhận điều đó, nhưng với tính cách của ông ta, chuyện ông muốn chuyển đến Talosheim—nơi sản xuất syrup yêu thích—thậm chí là đi một mình, cũng chẳng có gì bất ngờ. Hơn nữa, Iris và những người đồng hành sẽ cảm thấy yên tâm hơn nếu đưa ông đến Talosheim thay vì Orbaume, nơi mà hành động đào ngũ của ông ta có thể không được chấp nhận.

Tuy nhiên, một sai sót đã xảy ra: Ma lực nạp vào thiết bị truyền tin đã cạn kiệt. Chỉ có Legion và Vandalieu—người tạo ra những thiết bị này—mới có thể tiếp thêm Ma lực. Giờ đây, chúng chẳng khác gì những chiếc đầu thu nhỏ vô dụng.

Nghĩ lại thì… đó quả thật là một tính toán sai lầm.

Sau đó, tổ chức kháng chiến đã bảo vệ gia đình của Cuoco khi họ lén bỏ trốn, rồi hội ngộ cùng Cuoco, người cũng âm thầm rời đi cùng một nhóm thuộc hạ cực kỳ nhỏ. Lúc này, Cuoco thông báo rằng nhóm Thập Ngũ Phá Tà Kiếm đã bắt đầu hành động.

Ông vốn muốn báo sớm hơn, nhưng vì tổ chức cấp dưới Hilt đã thâm nhập vào vùng Sauron nên ông không thể hành động thiếu suy nghĩ.

May mắn thay, vẫn còn thời gian. Iris Bearheart, thủ lĩnh của kháng chiến, đã dẫn toàn bộ thành viên lùi sâu vào căn cứ, nằm trong vùng lãnh thổ cũ của tộc Scylla.

Năng lực của chính Iris cũng đã vượt xa thời điểm ban đầu, và lực lượng kháng chiến giờ có cả đội quân tinh nhuệ của các Armor Tamer—những người thuần hóa Giáp Sống—do Haj chỉ huy, cùng với các Ghoul vùng Sauron, những người đã bắt đầu phối hợp cùng họ. Và với sự hiện diện của Miles, sức mạnh chiến đấu của Mặt trận Giải phóng Sauron gần như đã hoàn chỉnh.

Nhưng từng đó vẫn chưa đủ để họ an tâm khi phải đối đầu với Thập Ngũ Phá Tà Kiếm—một nhóm chiến binh mà từng người đều mạnh ngang ngửa mạo hiểm giả hạng A.

Vì lý do đó, họ quyết định cố thủ tại vùng lãnh thổ cũ của tộc Scylla—nơi đã được biến thành mê cung nhờ các bia đá và vòng tròn đá do Vandalieu dựng nên, khiến kẻ ngoài cực kỳ khó xâm nhập nếu không có thành viên của phe kháng chiến dẫn đường.

Iris và những người đồng hành đã được “Dẫn lối”, cũng chẳng rõ các bia đá và vòng tròn ấy có tác dụng gì. Nhưng khi thấy địch nhân lần lượt phát điên khi nhìn vào chúng, và khi biết được các thiết bị đó thực ra là Golem, họ phải công nhận đây là những cái bẫy vô cùng hiệu quả.

Tuy nhiên, nếu Cuoco và gia đình ông phát điên trong lúc đang được bảo vệ thì sẽ rất phiền phức, nên họ đã bịt mắt tất cả lại.

May mắn thay, họ biết Vandalieu sẽ sớm tới. Vì vậy, việc cố thủ cầm cự không phải là điều khó khăn.

Và rồi, khi cậu đến, họ sẽ giải thích tình hình, rồi hỏi xem nên rút lui để tránh hiểm họa, hay sẽ cùng nhau đối đầu với Thập Ngũ Phá Tà Kiếm.

“... Thành thật mà nói, bọn tôi đúng là đã quá ngây thơ” Miles nói, môi bê bết máu, cong lên thành một nụ cười tự giễu. Gã nheo mắt nhìn ba kẻ tấn công vừa phá vỡ hàng bia đá và vòng tròn đá để xông vào.

“Này này, đừng có giành nói trước thế, Vampire à” một gã Elf cao lớn, mắt xếch—‘Ngũ Đầu Xà’ Ervine, Đệ Ngũ Kiếm—vừa vung sợi roi nhuốm máu vẫn còn nhỏ giọt, vừa cười khẩy. “Tạm không bàn đến việc đó là nhờ Kỹ năng Độc nhất hay Ma cụ, tao không nghĩ lại có một con Vampire dị dạng có thể hành động giữa ban ngày như vậy… Hắn là cha của thằng nhóc Dhampir kia chắc?”

“Tôi báo cho các người rồi còn gì? Bububuh… Chẳng lẽ mấy người không tin vào lũ côn trùng của tôi à?”—‘Bầy Côn Trùng’ Bebeckett, Đệ Thập Ngũ Kiếm, lên tiếng với giọng điệu khó chịu.

“Hơn nữa, tôi không nghĩ hắn là cha của nó. Hắn gọi thằng nhóc đó là ‘Boss’ cơ mà.”

Bebeckett là một nhân vật đầy khả nghi, toàn thân được che kín bằng áo choàng trùm đầu, đến độ không thể đoán nổi tuổi tác hay giới tính.

“Tất nhiên là tao không tin” Ervine đáp, giọng đầy khinh khỉnh. “Làm sao mà tin được cái thứ côn trùng chỉ có mày điều khiển nổi chứ? Thật ra thì, lúc nghe báo cáo, tao còn tưởng não mày bị lũ sâu ăn hết rồi.”

“Bubuh…!”

Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, thì thành viên thứ ba lên tiếng ngăn cản. Người đàn ông này là người duy nhất trong ba kẻ trông giống một hiệp sĩ thực thụ—‘Kiếm Quang Tốc’ Rickert Amid, Đệ Tam Kiếm. Một thanh Orichalcum Artifact lấp lánh đeo bên hông ông ta.

“Ervine-dono, Bebeckett-dono, sao chúng ta không tập trung vào việc chính đi?” ông nhẹ nhàng lên tiếng, đồng thời liếc về phía những người đang ở cạnh Miles. “Nếu kéo dài thêm nữa, những kẻ khác sẽ không còn đủ sức để khai khẩu đâu, không giống như tên Vampire kia.”

Cảnh tượng quanh Miles là một thảm họa.

Haj cùng vài người khác chỉ còn đủ sức chống vũ khí để giữ thăng bằng. Rất nhiều người đã gục ngã nằm bất động. Trong số đó có cả Debis—cựu lính đánh thuê, từng mang ơn cha của Iris, George Bearheart.

Sau lưng Rickert và hai đồng bọn là vô số chiến binh và Ghoul phe kháng chiến đã ngã gục. Có vẻ ba tên này vẫn còn nương tay, bởi nhiều người vẫn còn thở. Nhưng cũng có những người chẳng rõ là sống hay chết chỉ qua cái nhìn thoáng qua.

“Dù họ có không nói gì, tôi nghĩ cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy” Rickert cất lời, ánh mắt dừng lại ở Cuoco và ‘Công chúa Hiệp sĩ Giải phóng’ Iris—người giờ đây đã đẫm máu và không còn đứng vững.

“Nếu cái gọi là ‘việc chính’ mà các người nói là thả hết mọi người để đổi lấy tôi thì…” Iris ho khan một tiếng rồi nói.

“Iris-dono, cô đừng phí sức nữa. Có vẻ như mục tiêu của bọn chúng là lấy đầu tất cả chúng ta” Cuoco đáp lại.

Mình sẽ phải từ bỏ syrup thật rồi, ông nghĩ thầm, tay cầm kiếm, còn tay kia bôi Blood Potion mà Iris đã đưa cho ông giữa trận chiến lên vết thương của cô.

Nhưng vết thương của Iris chẳng hề có dấu hiệu hồi phục.

“Vô ích thôi; thanh thánh kiếm Nemesis Bell của ta không dung thứ cho bất kỳ điều ác nào. Nó là một Artifact ngăn cản ma pháp hệ ánh sáng và sinh mệnh, kháng các mảnh vỡ Ma Vương và cả Vampire… Vết thương do nó gây ra thì thứ Potion nguy hiểm kia chẳng thể chữa lành” Rickert tuyên bố.

Tuy nhiên, xét một cách khác, ngoài những đặc tính đặc biệt đó, nó cũng chỉ là một thanh thánh kiếm sắc bén và cứng rắn bất thường. Nó được Marshukzarl ban cho Rickert như một biểu tượng quyền lực, vì tương truyền nó bắt nguồn từ Bellwood. Dù vậy, trong nhiệm vụ lần này, hiệu quả của nó vượt ngoài mong đợi.

Ngay lúc này, Blood Potion chế từ mảnh vỡ Ma Vương và máu của Vandalieu—một bán Vampire—gần như không có tác dụng với vết thương do Nemesis Bell gây ra trên cơ thể Iris.

“Lẽ ra lúc rút khỏi quân chiếm đóng ta nên lấy theo vài lọ Potion của quân đội” Cuoco thì thầm.

“Giờ hối hận cũng vô ích thôi, Cuoco-chan. Mà quan trọng hơn, cái gọi là ‘việc chính’ mà ngươi nhắc đến là gì vậy?” Miles hỏi Ervine, kẻ dường như là thủ lĩnh trong ba người, trong lúc vẫn lắng nghe tiếng chuông cảnh báo từ Đặc kỹ 【 Cảnh báo (Warning) 】—kỹ năng cảnh báo nguy hiểm của anh.

“À, chuyện đơn giản thôi” Ervine nói. “Kẻ đang giật dây các người… Tên nó là Vandalieu, đúng không? Ta đến để bảo hắn đừng đùa nữa mà gia nhập đế quốc đi.”

“… Ngươi vừa nói gì cơ?” Miles cau mày nhìn Ervine đầy nghi hoặc. Hắn đưa tay lên tai, tưởng mình nghe nhầm.

“Ngươi không nghe à? Như tên phản bội kia chắc cũng đã khai rồi đấy, bọn ta là thành viên của Thập Ngũ Phá Tà Kiếm. Chúng ta đến đây mang theo lời đề nghị trực tiếp từ Hoàng đế gửi đến tên Dhampir Vandalieu—nếu hắn đồng ý phục tùng đế quốc, sẽ được tha mạng. Vậy, hắn đâu rồi? Hay là chưa đến?”

Nhờ con côn trùng của Bebeckett ký sinh trong người Iris, Ervine và đồng bọn đã biết Vandalieu có ý định đến trong hôm nay. Tuy nhiên, họ không nắm được thời gian cụ thể ngoài cái mốc mơ hồ là “trước bữa ăn”.

Vì thế, chúng mới ra tay trước, tấn công sớm hơn để giành thế chủ động trong thương lượng… và nếu thất bại, có thể dễ dàng thủ tiêu toàn bộ. Chúng đã cẩn thận kiểm tra xem Dhampir có ở đây hay không, và ‘King Slayer’ Sleygar—Kiếm sĩ thứ Mười Một—đang mai phục cùng nhóm Hilt để hành động khi cần.

Nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy hắn đã đến hay trốn thoát, nên Ervine mới hỏi như vậy, chắc mẩm rằng Vandalieu vẫn chưa xuất hiện. Tuy nhiên, cả Miles, những người còn tỉnh táo ngoại trừ Cuoco, thậm chí cả Iris cũng tròn mắt sửng sốt.

Bọn này… định thương lượng kiểu đó thật à?!

Chúng tấn công không báo trước, để lại hàng loạt thương vong nghiêm trọng. Có khả năng có người đã chết. Chúng còn ngang nhiên tuyên bố sẽ giết Iris và Cuoco.

Sau ngần ấy mà lại nói đến “đàm phán” ư? Thật không sao hiểu nổi.

…Không, nghĩ lại thì cũng chẳng lạ lắm, Miles tự nhủ. Hắn nhanh chóng nhận ra suy nghĩ của Ervine và đồng bọn, cũng như của Hoàng đế Marshukzarl bên đế quốc Amid, người đã cử bọn chúng đến.

“Ra là vậy… Các người muốn biến một thằng ‘nhóc nguy hiểm’ đang chơi trò vương giả, giương oai với bọn Ghoul và Undead thành con cờ cho phe mình” Miles nói.

Tất cả chỉ là do Marshukzarl và đám thủ hạ hiểu sai về Vandalieu. Đặc biệt là về tính cách của cậu.

Một phần vì bọn họ không thể điều tra kỹ được Vandalieu, bởi cậu chủ yếu hoạt động ở bên kia dãy núi Biên giới. Dựa vào những sự kiện và thiệt hại mà cậu gây ra, họ đã đi đến kết luận rằng đó chỉ là một đứa trẻ được ban cho năng lực đặc biệt.

Vì thế, họ chọn cách đe dọa trá hình thương lượng để buộc Vandalieu khuất phục.

Miles vốn hoạt động trong thế giới ngầm bên phía Vương quốc Orbaume nên không am tường lắm, nhưng hắn biết Marshukzarl—đương kim hoàng đế đế quốc Amid—là một trong những vị quân vương khôn ngoan bậc nhất trong lịch sử đế quốc.

Thế nhưng lối tư duy của ông ta vẫn đầy thiên kiến. Một người đã sống giữa những âm mưu chốn hoàng gia và giới quý tộc để leo lên ngôi báu thì làm sao hiểu được góc nhìn của một Dhampir sinh ra ngoài lề xã hội như Vandalieu.

Ngay cả ta cũng từng khinh thường loài người… Nếu không tận mắt gặp, có ai tin Boss là người chuyển sinh từ thế giới khác, còn giữ nguyên ký ức chứ? Miles nhếch môi cay đắng.

“Đúng vậy. Một Vampire gọi một Dhampir là ‘Boss’ thật là khó hiểu… Nhưng thôi, khi nào hắn đến? Nếu hắn không đến, thì ngươi sẽ phải nói cho ta biết cách hắn ra vào vùng bên kia dãy núi biên giới” Ervine nói.

Hiển nhiên, Marshukzarl cùng Ervine và bọn tay chân đã hoàn toàn nhìn sai về Vandalieu.

“Ờ thì, sao không chờ một chút nhỉ?” Miles đáp, định câu giờ, mong có thể tránh thêm thương vong.

Bất ngờ thay, Ervine tỏ vẻ chấp nhận. “Ra là vậy, vậy ta sẽ chờ. Này, Ricky-boy, trong lúc chờ, đi lấy đầu tên phản bội và nữ kỵ sĩ công chúa kia đi. Nếu bọn chúng nhân lúc hỗn loạn trốn thoát, hay dùng Ma cụ nào tự sát phá huỷ thi thể thì phiền lắm. Làm xong thì quay về trước đi.”

Rõ ràng bọn chúng chẳng định ngồi yên chờ đợi.

“Rồi” Rickert đáp, tỏ vẻ phát chán khi bị gọi là “boy” đồng thời giương thánh kiếm về phía Iris và Cuoco.

Việc tiêu diệt nữ kỵ sĩ công chúa—về mặt hình thức là nhiệm vụ chính—và xử lý kẻ phản bội—tạm gọi là nhiệm vụ phụ. Nhưng nếu không mang được kết quả cụ thể về, giới quan sát sẽ xem đó là thất bại.

Vì vậy, bọn chúng đã quyết định: Rickert—gương mặt đại diện của Thập Ngũ Phá Tà Kiếm—sẽ mang đầu của Iris và Cuoco trở về.

“Cuoco-dono, ta sẽ câu giờ. Cho nên—” Iris, thân mình đẫm máu, vẫn cố đứng ra bảo vệ Cuoco chưa bị thương nặng.

“Câu giờ là phần của ta” Miles lên tiếng, chắn trước mặt Rickert, chặn bước tiến của hắn.

“… Ý ngươi là gì? Tránh ra. Sự bất tử của ngươi chẳng là gì trước thánh kiếm của ta” Rickert gằn giọng.

“Đúng vậy, Miles-dono! Vandalieu-dono đã giao ngươi cho ta! Ngươi không cần phải bảo vệ ta!” Iris kêu lên.

“Sao cô lại hùa theo hắn?!”

Rickert ở trước, Iris ở sau, hai bên cùng giục hắn né ra khiến Miles nhăn mặt, tiếng cảnh báo từ kỹ năng 【 Cảnh báo 】 ngày càng to hơn. Nhưng rồi hắn nhe răng, lộ ra nanh như dã thú, cười lớn: “Ta đến đây vì Boss bảo ta trở thành sức mạnh của cô đấy, biết không? So với việc phải nói với Boss rằng ta sống sót bằng cách bỏ rơi đồng đội… thì chết còn nhẹ nhàng hơn!”

Và ngay cả khi chết, mọi chuyện cũng chưa kết thúc. Là thuộc hạ của người đó, ngay cả sau cái chết cũng không thể yên ổn.

“Cũng đúng…”

“Boss chắc không giận đâu, nhưng mà…”

“… Sau khi chết rồi sẽ bị vắt kiệt đến mức địa ngục cũng thấy nhẹ nhàng hơn.”

“Chỉ sau khi chết thôi à?”

Những kẻ nửa sống nửa chết như Haj và đồng đội của hắn gượng đứng dậy. Bộ giáp Living Armor trên người họ phát ra những tiếng rên ken két nứt vỡ.

Nhìn cảnh đó, Rickert cảm thấy một linh cảm chẳng lành. “Người phụ nữ đó chắc chắn không qua nổi nửa canh giờ nữa. Vậy mà ngươi vẫn muốn bảo vệ ả sao?” hắn hỏi.

Dù nói lên hiện thực tàn nhẫn, Miles và những người còn lại vẫn không nao núng, ánh mắt họ nhìn lại như đang đáp: “Thì sao?”

“… Không còn cách nào khác” Iris thì thầm. “Cuoco-dono, xin hãy lùi lại. Tôi… sẽ nhờ được biến thành một Living Armor. Gươm của cha và giáp của con gái, hẳn là hợp nhau đấy.”

Nụ cười mờ nhạt hiện lên trên gương mặt trắng bệch không còn chút máu của Iris, khiến linh cảm trong lòng Rickert trở thành niềm tin chắc chắn. “Ervine, cuộc đàm phán với Dhampir chắc chắn sẽ thất bại. Ta dám lấy mạng ra cá.”

“Vậy thì khi nó thất bại, ta sẽ tự tay xử lý hắn. Nếu ngươi không muốn ra tay, ta sẽ làm. Ta sẽ không làm tổn hại phần trên cổ, ngươi cứ chém đứt là được” Ervine nói rồi quay sang nhìn Miles và những người khác. “Còn các ngươi, nếu nghĩ rằng ta sẽ cứ ngồi đây giả bộ hiền lành mãi mà không giết các ngươi thì—”

“À, hết rồi” Miles cắt ngang lời Ervine bằng giọng bình thản.

“Bubuh, gì cơ? Ngươi bỏ cuộc rồi à?” Bebeckett hỏi, giọng ngạc nhiên vì tưởng Miles chịu thua.

“Không” Miles đáp, vẻ mặt trông nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. “Ta nói là… hết rồi cho các ngươi ấy. Phải không, Boss?”

Trước khi Bebeckett và hai kẻ còn lại kịp hiểu ý hắn, một cái bóng khổng lồ phủ xuống đầu chúng.

Vandalieu—người vừa 【 Dịch chuyển 】 đến từ Talosheim cùng Legion—xuất hiện, lặng lẽ nhìn bọn chúng.

Và rồi, Hắc Mana bùng phát dữ dội từ cơ thể cậu, bao trùm lấy Iris và toàn bộ đồng đội.

------------------------------------------

Giải thích thêm về danh hiệu: Chiến thần (Champion)

Danh hiệu này chỉ có thể được trao cho những người đến từ thế giới khác—dù là do triệu hồi, bị dịch chuyển tình cờ hay chuyển sinh—khi họ được thần linh công nhận và được một lượng lớn người dân (tối thiểu mười ngàn người) thừa nhận.

Danh hiệu này từng được Zakkart và Bellwood sở hữu; cả hai vốn được các vị thần triệu hồi từ thế giới ngoại lai mang tên Earth. Ngay từ khoảnh khắc đặt chân đến thế giới này, họ đã được ca tụng là “những chiến binh được thần linh lựa chọn”, nên danh hiệu Champion đã thuộc về họ gần như ngay lập tức.

Danh hiệu này mang lại những hiệu quả như tăng cường sức mạnh của các Artifact đang trang bị, cường hóa Đặc kỹ, và giảm độ khó khi thức tỉnh kỹ năng thượng cấp. Tuy nhiên, tất cả những điều đó đều trở nên vô nghĩa nếu người mang danh hiệu không thực sự xứng đáng được gọi là “champion”.

Cần lưu ý rằng, những người sinh ra và lớn lên tại thế giới này—chẳng hạn như “Lôi Minh” Schneider hay “Lam Hỏa Kiếm” Heinz—dù có được thần linh và dân chúng công nhận đến mức nào đi nữa, cũng không thể nhận được danh hiệu này.

Còn đối với Vandalieu, người đã chuyển sinh đến thế giới này với ký ức của các kiếp trước còn nguyên vẹn, chỉ riêng sự công nhận từ Fidirg và Merrebeveil vẫn chưa đủ để thoả điều kiện nhận danh hiệu. Phải đến khi các thần linh cùng cư dân trong dãy núi biên giới đồng lòng thừa nhận cậu, danh hiệu Champion mới thực sự được trao cho cậu.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

kèo này lệch rate rõ =))
Xem thêm
Champion
Lại nhớ thằbg Shazam
Xem thêm