• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08: Chinh phục Thử thách của Zakkart

Chương 154: Những mối dây đã đoạn

3 Bình luận - Độ dài: 6,758 từ - Cập nhật:

Thứ gì đó đang thở phì phò qua mũi khi di chuyển trong khu rừng vắng lặng, không một bóng sinh vật.

“Fuuuh! Fuuuh! Pafuooh!”

Cứ như đang khao khát một mùi hương nào đó, nó hít lấy không khí xung quanh đầy háo hức rồi thở mạnh ra, phát ra âm thanh như tiếng kèn vang từ chiếc mũi to tướng.

“Fugafugofubuguh!”

Thế nhưng có vẻ như vẫn không đánh hơi được mùi mà nó tìm kiếm, sinh vật ấy liền vươn chiếc mũi ra, cọ sát vào mọi vật thể gần mình—cây cối, đất đá, sỏi cuội, bất cứ thứ gì chạm được.

Tất nhiên, một sinh vật có hành vi như vậy thì không thể là con người.

“Kh-khụ... mùi... hương...”

Nói chính xác thì, sinh vật đó từng là con người, nhưng đã biến thành thứ không còn có thể gọi là người nữa.

Nó có gương mặt đàn ông, với diện mạo xấu xí thấy rõ, đầy vết sẹo trên trán và hai bên má. Số lượng mắt, mũi thì không có gì bất thường—ngoài mấy vết sẹo, có thể nói đó là một khuôn mặt đàn ông bình thường.

Chỉ có điều… vị trí của khuôn mặt ấy lại cực kỳ quái đản. Nó nằm ngay đầu chóp của một chiếc mũi người khổng lồ—lớn đến mức một gã Titan trưởng thành cũng không thể vòng tay ôm hết được.

“MÙI HƯƠOOOONG!” sinh vật không thể gọi bằng gì khác ngoài “quái vật mũi” rú lên the thé, rồi lại tiếp tục di chuyển với vẻ giận dữ.

Từ phần gốc của chiếc mũi khổng lồ ấy, mọc ra nhiều chiếc “vòi” dày—không, là mũi. Nhìn sơ qua trông như xúc tu, nhưng tất cả đều là những chiếc mũi vươn dài như vòi voi.

Sinh vật mũi ấy, với hình dạng đủ để khiến người thường á khẩu vì kinh hãi, cứ thế tiến sâu vào khu rừng vắng bóng mọi sinh vật sống. Dường như tất cả động vật và quái vật từng sống nơi đây đã lũ lượt bỏ chạy, sợ hãi trước khí tức đen tối mà sinh vật ấy tỏa ra.

Và rồi gió thổi đến—một cơn gió thu se lạnh, mang theo chút vị đông sắp tới.

Trong khoảnh khắc ấy, toàn thân con quái mũi đông cứng lại. Nó khẽ hít lấy mùi hương trong gió.

“Ahhh...”

Khuôn mặt người trên chiếc mũi ấy méo mó lại vì sung sướng. Cuối cùng, nó đã đánh hơi được mùi hương mình hằng tìm kiếm.

Con quái mũi quay đầu lại và lao đi như hóa cuồng về hướng bắc. Nó húc ngã cây cối và đá tảng chắn đường, phát ra âm thanh như tiếng kèn vang dội, vui mừng vì cảm nhận được mình đã đến gần mục tiêu hơn một chút.

Nhưng ngay khi nó vừa bước ra khỏi rừng, một nhóm người đã chặn trước mặt.

“Đứng lại đó!”

“Chúng tôi đến đây vì nghe thấy tiếng động lạ và tiếng gào rú từ trong rừng—xem ra không sai rồi. Đám bị mảnh vỡ nuốt chửng thì thường ngốc nghếch như vậy, dễ dò ra thật đấy, nhưng cũng chẳng thể dùng trinh sát để đối phó bọn chúng được.”

“Edgar, để nói sau đi… Vega, tự xưng là thợ săn kho báu đúng không? Ngươi còn hiểu được lời ta nói không?”

Đứng chắn đường con quái mũi là nhóm Ngũ Sắc Kiếm do Heinz, mạo hiểm giả hạng S, dẫn đầu.

Vega—kẻ từng chỉ là tên trộm vặt, ảo tưởng mình là thợ săn kho báu—đã một mình xâm nhập vào tàn tích tưởng chừng đã được khám phá hoàn toàn, tin rằng vẫn còn báu vật nằm yên giấu trong đó. Vài giờ sau, đồng bọn hắn báo với binh lính thành phố rằng Vega đã trở về... nhưng không còn là con người nữa.

Khi nhận được tin, lực lượng thành phố lập tức nhận ra đây không phải là chuyện họ có thể xử lý, nên định gửi yêu cầu đến Hội Mạo Hiểm. Hội trưởng, sau khi nghe báo cáo, ngay lập tức nghi ngờ có liên quan đến mảnh vỡ của Ma Vương, và đã đích thân gửi yêu cầu mời Heinz cùng đồng đội—những người đang tạm trú tại đây—ra tay.

Có vẻ linh cảm đó hoàn toàn chính xác.

“Heinz, ta nghĩ hắn chẳng còn hiểu gì đâu” Delizah—nữ Dwarf khiên thủ—lên tiếng.

“Không như Ternecia, chẳng còn tí dấu vết nào của hình hài con người nữa rồi” Jennifer—võ sĩ nhân loại—bình luận.

Phía sau họ, Diana—nữ tư tế Elf của Mill, nữ thần giấc ngủ—không nói gì, chỉ đang lặng lẽ tụng niệm chú văn.

Heinz cũng hiểu rằng hy vọng là mong manh, nhưng anh không bỏ cuộc. “Có thể cô nói đúng. Nhưng nếu chút ý thức của hắn vẫn còn, thì vẫn có khả năng cứu được.” Anh quay sang Vega lần nữa. “Vega, ngươi có nhớ tên mình không? Cliff vẫn lo lắng cho ngươi đấy!”

Có vẻ như phản ứng với cái tên đó, môi Vega giật giật, lắp bắp điều gì đó. “Guh… guh…”

Một tia hy vọng lóe lên trong mắt Heinz.

Nhưng hy vọng ấy nhanh chóng bị đập tan khi Vega rú lên tiếng gào chói tai. “BỌN KHỐN NẠN! TRÁNH RA CHO TA!!”

Khuôn mặt Vega méo mó vì giận dữ khi bị cản đường, rồi hắn quật những chiếc vòi voi—vốn được dùng làm chân—về phía nhóm Heinz như roi da.

“Không được rồi!”

“Giải thoát cho hắn sớm đi thôi!”

Khoảng hai năm trước, khi Heinz và đồng đội đối đầu với Vampire thuần chủng Ternecia, bà ta đã lập tức lật ngược tình thế bằng cách kích hoạt sừng của Ma Vương, ép họ vào thế thủ.

Giờ đây, họ lại đang đối mặt với một mảnh vỡ của Ma Vương. Nhưng khác với lần đó, trên gương mặt họ không còn nét u ám.

Bởi vì, lần này họ đã khác xưa.

“Thần nữ Mill của ta, xin ban phước hộ! 【 Đại hoàng phục sinh (Great Invigoration) 】!” Diana niệm phép hệ sinh mệnh, tăng cường thể chất cho đồng đội.

“【 Chân Thiết thành (True Steel Wall) 】, 【 Chân thiết thể (True Steel Form) 】!” Delizah chắn đòn quật bằng chiếc khiên thép tuyệt đối.

“【 Thiết thủ trảm liệt (Guillotine Slash) 】!” Edgar vung dao chặt đứt những chiếc vòi voi.

“BABOOOOOH!!” Vega rống lên, tiếp tục tấn công bằng những chiếc vòi khác mọc ra.

“【 Vạn Tiểu Tiêm Xung (Thousand Tip Thrusts) 】!” Jennifer lao vào phản đòn với những cú đấm chớp nhoáng và sắc bén, vừa đánh bật Vega, vừa gây tổn thương.

Heinz, tận dụng khe hở nhỏ tạo ra, lập tức mở rộng nó.

“【 Phân thần giáng trần 】! Tha lỗi cho ta… 【 Tức quang trảm (Instant Shining Slash) 】!”

Cú chém ánh sáng cắt một đường thẳng sâu hoắm lên mặt Vega.

Heinz và đồng đội, sau hai năm rèn luyện, đã nâng cao kỹ năng vượt xa trước kia. Riêng Heinz, với chức nghiệp Holy Guider, còn kéo theo sự phát triển đột phá của cả nhóm. Giờ đây, họ hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu mạo hiểm giả hạng S.

Hơn nữa, nếu như trước kia trang bị của họ chỉ là Mythril và Adamantite, thì giờ đây, mỗi người đều sở hữu Orichalcum Artifact đủ sức đối kháng với mảnh vỡ Ma Vương.

“GEEEEH!” Vega rú lên.

Kẻ thù lần này khác hoàn toàn so với Ternecia, kẻ đã dùng võ thuật và kỹ năng cao cấp như 【 Ném 】 để điều khiển mảnh vỡ một cách tinh xảo.

Vega chỉ là một tên trộm nhỏ mọn, và 【 Xâm lấn ma vương 】 của hắn đã đạt đến cực hạn—hắn hoàn toàn bị mũi của Ma Vương chiếm hữu. Dù chất lượng vật chủ có còn quan trọng hay không, Vega giờ đây chẳng có kỹ năng chiến đấu, không thể dùng phép, chỉ đơn thuần là một con thú dựa vào sức mạnh cơ bắp.

“Được rồi, dồn hắn lại nào!” Heinz hét lớn, tiếp thêm nhuệ khí cho cả nhóm.

“Khoan đã, có gì đó không ổn!” Edgar lên tiếng cảnh báo.

Anh nhận thấy rằng khuôn mặt của Vega—dù đã bị rạch toạc—không chỉ phát ra tiếng thét, mà còn vang lên âm thanh ghê rợn như thể dịch nhầy đang bị hít ngược qua mũi nghẹt.

Nghe cảnh báo, cả nhóm lập tức lùi lại giữ khoảng cách.

Ngay trước mắt họ, chiếc mũi khổng lồ của Ma Vương ngã ngửa về phía sau. Trong khoảnh khắc, họ tưởng rằng Edgar đã lo hão.

Nhưng rồi, hai lỗ mũi to đến mức nhét vừa cả cái đầu người bắt đầu xoay về phía họ—và lúc đó, tất cả liền hiểu được ý đồ của đối phương.

“Cả nhóm, núp sau ta!” Delizah hô to, tiến lên phía trước đúng lúc chất lỏng đỏ ngầu phun ra từ lỗ mũi. Cô nhăn mặt, dùng khiên đỡ dòng chất lỏng có mùi tanh như sắt gỉ đang bắn tới với áp lực cực lớn.

“Hắn... hắn vừa dùng máu mũi làm vũ khí bắn tầm xa hả?!”

Chiếc mũi Ma Vương đã hút máu chính mình như voi hút nước bằng vòi, rồi bắn ra như vòi rồng. Không chỉ là 【 Thủy trảm 】 nữa, mà là… 【 Tỵ Huyết Trảm (nose-blood cutter) 】.

Nếu không phải Delizah đỡ cú đó, hoặc nếu chiếc khiên của cô chỉ là sắt hay đồng thường, e rằng cô đã bị cắt đôi từ lâu.

“Tránh ra, tránh ra! Ta phải đi! Ta phải trở về với chính mình!” — gương mặt của Vega gào lên, phấn khích trong cơn ngây ngất vì chiến thắng tưởng chừng trong tầm tay.

Delizah không nhìn hắn bằng ánh mắt giận dữ, mà là bằng ánh mắt thương cảm. “Nhưng ngươi chỉ tới được đây thôi” cô nói.

Thật vậy, cuộc giãy dụa của chiếc mũi Ma Vương cũng chấm dứt tại đây. Chiêu hắt-xì huyết đầy ngoạn mục, bắn tung máu mũi như một đòn cắt cực mạnh, quả thật khiến người ta phải kinh ngạc. Nhưng vì thứ được dùng làm đạn chính là máu của bản thân, nên đồng nghĩa với việc nó đang tiêu hao chính cơ thể mình.

Sức mạnh của luồng máu mũi dần yếu đi, và chiếc mũi của Ma Vương nhanh chóng bị đánh bật bởi đòn phản công của Heinz cùng các đồng đội.

“Ooh, oooh, lại nữa…”

Chiếc mũi phát ra tiếng ục ục rợn người khi bắt đầu biến dạng, cố tìm cách ký sinh lên một cơ thể mới.

Heinz rút thanh kiếm do Giáo hội Alda ban cho. “Ngươi sẽ không đi đâu được nữa. Mọi thứ kết thúc tại đây.”

Và anh đâm thanh kiếm vào chiếc mũi của Ma Vương.

Chỉ hành động ấy thôi cũng đủ khiến chiếc mũi ngưng hẳn mọi chuyển động và quá trình biến hình. Nét hoảng sợ hiện rõ trên gương mặt Vega.

“Không, ta phải trở về với chính mình! Chính mình! Ta phải hợp nhất với thân thể chính! Thân thể chínhgggg!” — chiếc mũi tuyệt vọng gào thét, giãy giụa điên loạn hòng trốn thoát.

Nhưng rồi nó chuyển sang màu đen, tan chảy thành chất lỏng, và bị hút vào trong thanh kiếm vừa đâm vào nó.

Chỉ còn lại cái xác không hồn — tàn tích của một Vega đã từng tồn tại.

“Thân... thể chính...” — những lời cuối cùng thốt ra từ cái miệng thoi thóp ấy, rồi cũng lặng im.

“Xin lỗi vì chúng tôi đã không thể cứu được anh. Mong rằng ít nhất anh có thể yên nghỉ” Heinz nói, nhẹ nhàng xếp lại mí mắt cho Vega rồi tra kiếm vào vỏ.

“Phong ấn thế nào rồi?” — Diana hỏi, ánh mắt đầy lo lắng nhìn vào thanh kiếm.

Thanh kiếm đó là một Thánh vật dùng để phong ấn những mảnh vỡ của Ma Vương, được Giáo hội Alda gìn giữ. Dù không có tác dụng với những mảnh đã ký sinh vào vật chủ, nhưng nếu đâm vào mảnh vỡ đang chuẩn bị rời khỏi cơ thể vật chủ sắp chết, hoặc đã tách ra rồi, thì sẽ phong ấn được nó.

Đây là một vũ khí có nguồn gốc từ Bellwood.

“Một thanh kiếm nhỏ vậy mà phong ấn được con quái vật đó sao? Nhỡ đâu nó thoát ra khỏi vỏ thì sao?” — Jennifer nghi hoặc lên tiếng.

Heinz quan sát thanh kiếm một lúc. “Tôi nghĩ sẽ không sao. Khi thanh kiếm phong ấn một mảnh vỡ, nó sẽ hòa làm một với vỏ kiếm, nên tôi cũng không thể rút ra được dù muốn.”

“Trông thì đơn giản vậy thôi, chứ nó được rèn từ Orichalcum mà. Không dễ gì bị phá vỡ đâu. Sau khi đưa về đặt tại thánh địa do Giáo hội quản lý, chúng ta có thể yên tâm phần nào” Delizah nói thêm.

“Chừng nào Vương quốc Orbaume còn tồn tại thôi” Diana lặng lẽ nói.

Ở thế giới này, các quốc gia bị diệt vong rồi tái lập là chuyện thường. Trung bình, một quốc gia cũng chỉ tồn tại được tầm ngàn năm. Trên bề mặt, Giáo hội là tổ chức tách biệt với thế tục, nhưng thực tế lại không hoàn toàn vô can.

Sự phẫn uất của tầng lớp dân nghèo bị áp bức đôi khi cũng lan tới Giáo hội, và đã từng có những kẻ lợi dụng thời cơ loạn lạc bởi chiến tranh hay cách mạng để đánh cắp Thánh vật cùng mảnh vỡ Ma Vương mà Giáo hội đang canh giữ.

Đó chính là điều khiến Diana, một Elf sống lâu năm, phải lo lắng.

“Nhưng bây giờ Elf còn đủ khả năng để canh giữ phong ấn này sao?” — Jennifer hỏi.

Diana khẽ cười chua chát. “Khó lắm. Peria-sama thì ẩn cư, còn Shizarion-sama thì đã khuất. Tộc Elf chúng tôi đâu còn sức mạnh như thời thần thoại nữa. Có lẽ nếu là một khu định cư lớn trong Đế quốc Amid thì còn có khả năng...”

“Nhưng đem phong ấn về Amid lúc này thì nguy hiểm hơn chứ? Lãnh địa Sauron chắc dạo này cũng chỉ toàn loạn lạc thôi. Tốt nhất nên chọn phương án thực tế” Edgar lên tiếng.

“Cậu nói đúng” Diana gật đầu.

Ngay cả phong ấn của thần hay các dũng sĩ huyền thoại cũng không thể vĩnh cửu. Cuối cùng, họ chỉ có thể lựa chọn trong những gì còn khả thi.

“Mà cũng lạ thật. Ma Vương rốt cuộc có hình dạng thế nào vậy? Tớ không thể tưởng tượng nổi khuôn mặt nào lại có thể gắn kèm cái mũi đó” Delizah lẩm bẩm khi cả nhóm quay trở lại thành phố.

Diana và Edgar cũng thử hình dung xem Ma Vương trông ra sao, nhưng bất lực.

“Dù có hình người, thì kích thước đó là sao chứ?” Edgar nói.

“Còn cái vòi voi kia thì sao?” Diana tiếp lời.

Những chiếc vòi voi nối liền với chiếc mũi, đóng vai trò như đôi chân — thứ rõ ràng là không cần thiết với một cái mũi ở đúng chỗ trên khuôn mặt.

Ma Vương chắc chắn còn những cơ quan lợi hại hơn để tấn công hay làm chi, ví dụ như sừng chẳng hạn. Hoặc cũng có thể những chiếc vòi đó còn công dụng nào khác?

“Thông tin này lấy từ một bản ghi chép cổ, nhưng mảnh vỡ Ma Vương không nhất thiết phải là một phần trong cơ thể thật của Guduranis” Heinz nói, nhớ lại một đoạn văn mình từng đọc tại một Giáo hội Alda.

“Ý anh là sao?” — Edgar hỏi.

“Bản ghi chép của một dũng sĩ cổ đại từng phong ấn nhiều mảnh vỡ có viết thế này—”

Dũng sĩ huyền thoại Bellwood cùng các đồng đội đã giao chiến với Ma Vương Guduranis, chặt nát thân thể hắn, còn linh hồn tà ác thì bị các vị thần phong ấn.

Thế nhưng, sinh mệnh lực ghê tởm ẩn trong cơ thể bị chia cắt ấy vẫn không tiêu tan dù linh hồn đã bị phong ấn.

Những mảnh vỡ của Ma Vương không ngừng tìm cách tụ hợp, nhằm hồi sinh hắn một lần nữa. Biết rằng không thể tiêu diệt hoàn toàn, Bellwood và các đồng đội buộc phải tách từng mảnh ra, rồi cất giữ ở những nơi khác nhau...

Ngay cả sau khi bị phong ấn, các mảnh vỡ vẫn hoạt động – mỗi mảnh lại biến thành một bộ phận cơ thể khác nhau, âm thầm chờ đợi thời cơ để hợp nhất một lần nữa.

“Đó dường như là lý do vì sao hầu hết các phong ấn đều không ghi lại chính xác mảnh nào đang bị niêm phong bên trong” Heinz giải thích. “Khi đã bị phong ấn, nếu mảnh vỡ tự biến đổi, thì không ai có thể biết được bên trong là gì. Nhưng mấy vị thần – nhất là đám ác thần đến từ thế giới của Ma Vương – thì dường như vẫn nhận ra được.”

Delizah và những người khác khẽ nhăn mặt.

“Nói cách khác, nếu không mở phong ấn ra thì chẳng ai biết bên trong là gì… đúng là một trò xổ số rùng rợn. Gã Vega đó chắc tưởng mình đào được báu vật hay gì đấy nên mới động vào mảnh vỡ, nhưng có những kẻ lại thực sự thèm khát mấy thứ này, mà tôi thì không tài nào hiểu nổi” Delizah nói.

“Chuẩn luôn. Có thèm sức mạnh đến mấy đi nữa, ai mà ngờ trúng ngay mảnh… lông ngực của Ma Vương thì sao? Nghe thôi là tôi bỏ chạy rồi” Jennifer phụ họa.

“Dù vậy, chỉ riêng cái mũi đã mạnh đến thế, thì kể cả là mảnh lông ngực đi nữa, tôi nghĩ cũng có thể mang lại sức mạnh không nhỏ đâu” Diana nhận xét.

“Ừ, đúng vậy” Heinz gật đầu, rồi đưa mắt nhìn về phía bắc. “Thân thể chính, huh… Không biết có ai đó đang nắm giữ những mảnh vỡ còn lại ở phương bắc không? Có khi là—”

“Anh đang nghĩ đến con quái vật bí ẩn xuất hiện ở Công quốc Sauron ấy à? Con quái vật đã tiêu diệt cả anh hùng, quân kháng chiến và quân đội của Công tước Marme?” Edgar hỏi lại.

“… Edgar, cậu có nghĩ tôi đang lo xa quá không?” Heinz nói.

Tin tức về những sự kiện diễn ra tại vùng Sauron đã lặng lẽ lan đến Vương quốc Orbaume – và lọt vào tai Heinz, một mạo hiểm giả hạng S kiêm quý tộc danh dự, người có quan hệ với các vấn đề quốc sự.

“Tốc quang kiếm” Rickert Amid, một trong Thập Ngũ Phá Tà Kiếm, anh hùng của Đế quốc Amid, người đã được cử đi dẹp loạn. Sau khi tiến vào lãnh thổ cũ của tộc Scylla – khu vực do quân kháng chiến chiếm giữ – thì mọi liên lạc đều bị cắt đứt.

Cảm thấy có trách nhiệm, Công tước Marme đã phái thêm quân tiếp viện – đội quân tinh nhuệ – tiến vào khu vực đó, và họ dường như đã đụng độ những con quái vật khủng khiếp.

Trong số ít thông tin thu được, có nhắc đến một Titan Undead – một kiếm sĩ với nửa khuôn mặt là xương trắng, cầm một thanh đại kiếm đen như mực. Một nhát vung kiếm của hắn được nói là đủ để thổi bay cả kỵ sĩ lẫn cây cối như lá mùa thu.

Nhiều khả năng, đây là một con quái vật vượt qua Dãy núi Ranh Giới và tấn công vùng Sauron. Và có lẽ chính hắn đã tiêu diệt Rickert cũng như tổ chức kháng chiến mang tên “Mặt trận Giải phóng Sauron.”

“Thanh kiếm đen đó… Lúc nghe cái mũi Ma Vương khiến Vega nói, tôi cũng đã nghĩ – có thể nó là một mảnh vỡ của Ma Vương” Heinz lẩm bẩm.

“Giờ nghĩ thì đã muộn, nhưng anh còn định nhận yêu cầu kia không?” Edgar hỏi. “Yêu cầu từ quân đội, nhờ anh hỗ trợ tái chiếm Công quốc Sauron ấy.”

Dù việc kháng chiến bị xóa sổ là một tổn thất nặng nề, nhưng quân đội của Vương quốc Orbaume vẫn dự định lợi dụng sự hỗn loạn trong quân của Công tước Marme và Đế quốc Amid để mở chiến dịch phản công. Marquis Dramad, tổng tư lệnh hiện tại, đã liên lạc với Heinz qua Hội Mạo Hiểm để nhờ hỗ trợ.

Nhưng Heinz đã từ chối một lần.

“Không, cứ bỏ qua đi. Đế quốc Amid vẫn còn nhiều anh hùng khác. Nghe đồn Randolf ‘Chân Thật’ cũng đang âm thầm nhúng tay vào. Chúng ta nên tập trung vào Thử thách của Zakkart và chuyện trong vương quốc” Heinz nói, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn về phương bắc. “Tôi chỉ mong mình đang suy nghĩ quá nhiều thôi, nhưng mà…”

--------------------------------------

Đúng lúc ấy, Vandalieu bỗng cảm thấy một cơn đau nhói trong tim, và theo phản xạ quay mặt về phía nam.

Saria và Rita lập tức nhận ra chủ nhân có gì đó không ổn, vội vã gọi.

“Bocchan, ngài sao vậy? Sao tự nhiên ôm ngực thế?”

Nhưng ngay cả Vandalieu cũng không biết nguyên do. Cậu sử dụng kỹ năng Xuất Hồn, tạo thêm vài cái đầu để hỗ trợ suy nghĩ và rà soát ký ức, song không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào bất thường về thể chất.

“Ta không rõ nữa… Chỉ là đột nhiên cảm thấy đau về mặt cảm xúc” cậu nói.

Ánh mắt cậu lại hướng về phía nam, nhưng trước mắt chỉ là một quả đồi xanh rậm rạp. Tuy nhiên, ở đâu đó, xa hơn rất nhiều về phía ấy… hẳn đang xảy ra điều gì đó. Cậu chắc chắn là như vậy.

“Bocchan… tôi hiểu cảm giác đó” Rita đặt tay lên vai Vandalieu. “Ngài đang ‘trầm’ đúng không?”

“Cha tôi từng nói rằng, vào những bước ngoặt trong đời, người ta thường đột nhiên cảm thấy bất an và sa sút tinh thần” Saria cũng nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu.

“Kiểu như khi kết hôn, mang thai, rồi sinh con ấy” Rita thêm vào.

“Trong đời ta chưa xảy ra chuyện nào trong số đó cả” Vandalieu đáp. “Mà để chắc ăn… các ngươi đang nói đến việc mang thai và sinh con của người mà ta sẽ cưới trong tương lai, đúng chứ?”

Trước câu hỏi ấy, hai chị em chỉ mỉm cười rồi ôm cậu thật chặt từ hai phía.

“Không sao đâu ạ!” Rita nói. “Chúng em được bảo là trong những lúc như thế này, phải giúp ngài cảm thấy yên tâm bằng tiếp xúc da thịt!”

“Đúng vậy, Bocchan! Hãy yên tâm dựa vào bọn em!” Saria hưởng ứng.

Dù bộ giáp bikini của Rita và giáp kiểu high-leg của Saria được trang trí cầu kỳ hơn trước, nhưng chúng vẫn phơi bày khá nhiều da thịt – không, nói đúng hơn thì là hình dạng có vẻ giống da thịt được tạo nên bằng kỹ năng 【 Thể linh hồn 】. Về bản chất, họ vẫn là hai bộ giáp không hơn không kém.

“Quinn sắp thoát xác rồi, kế hoạch tái chiếm vùng Sauron cũng đang khởi động,” Rita tiếp tục.

“Quan trọng nhất, ngài đã nhìn thấy tia hy vọng cho sự phục sinh của Darcia-sama. Đây rõ ràng là một bước ngoặt lớn trong đời ngài! Nên bọn em nhất định phải giúp ngài thư giãn bằng mọi cách!” Saria khẳng định.

“Ừm… đúng là một bước ngoặt thật” Vandalieu lẩm bẩm, vẫn bị kẹp giữa hai người, khẽ gật đầu khi nghĩ lại chuỗi sự kiện vừa qua. Có thể chính vì thế mà tâm trạng cậu mới dao động như vậy.

“Với lại… ta sắp đến tuổi dậy thì rồi.”

Năm sau, vào đầu mùa hè, Vandalieu sẽ tròn mười tuổi. Đó là độ tuổi mà những đứa trẻ trưởng thành sớm có thể bước vào giai đoạn gọi là “tuổi nổi loạn”. Cũng có khả năng cậu đã bắt đầu cảm nhận ảnh hưởng của dậy thì.

Cậu cố nhớ lại thời kỳ đó trong hai kiếp trước, nhưng trí nhớ về trạng thái tinh thần lúc ấy lại khá mơ hồ.

“Ồ, có chuyện gì vậy, Bocchan?” Sam – cỗ xe kéo xương mà cậu đang cưỡi – lên tiếng. Chiếc xe ấy được tạo nên từ xương tách ra từ Knochen.

“Oooohn?”

“Cha, Bocchan dường như đang trầm cảm” Rita giải thích.

“Ra vậy… Đúng là bước ngoặt trong đời mà. Không có gì lạ cả… Ta cũng từng cảm thấy rất buồn vào cái ngày phải trao lại cây thương yêu quý đã theo mình bao năm cho Mikhail-dono” Sam nói, liếc nhìn Vandalieu – giờ chỉ còn cái đầu lộ ra giữa hai “con gái” của ông ta.

“Ooo~ohn.”

Trên cỗ xe mà Sam đang kéo là vô số xác lính, kỵ sĩ và trinh sát thuộc quân đội chiếm đóng cũng như quân thân tín của Công tước Marme – tất cả đều đã bỏ mạng dưới tay đám Undead của Vandalieu khi dám đặt chân vào vùng đất từng thuộc về tộc Scylla.

Thi thể và trang bị của họ giờ được ném vào một ma pháp trận khổng lồ đã vẽ sẵn dưới đất.

Bọn Undead, bao gồm Rita, Saria và Borkus, đã được bố trí tại vùng đất từng là lãnh thổ của tộc Scylla – nơi mà Mặt trận Giải phóng Sauron đóng quân – để đẩy lùi quân chiếm đóng cùng đám lính đánh thuê vẫn ngày ngày lén lút xâm nhập.

Dọc theo ranh giới của vùng đất này, những bia đá và tấm biển đã được dựng lên với lời cảnh báo rõ ràng: “Cấm xâm nhập.” Trước mỗi tấm biển, họ đặt chiếc mũ giáp của những binh lính đã bỏ mạng để tăng phần răn đe. Và bất cứ kẻ nào phớt lờ cảnh báo đó đều bị Borkus cùng các Undead khác tàn sát không chút khoan nhượng.

Tuy nhiên, những toán lính hàng trăm người thì còn dễ xử lý, chứ vùng đất cũ của Scylla lại quá rộng lớn để có thể kiểm soát những nhóm trinh sát nhỏ lẻ len lỏi vào trong.

Đó là lý do Vandalieu thiết lập một ma pháp trận tự động tạo ra Undead để củng cố lực lượng phòng thủ.

Cậu đã sử dụng kỹ năng 【 Gỉa kim thuật 】 để khắc lên ma pháp trận hiệu quả từ Chức nghiệp Zombie Maker, dùng mực của Ma Vương làm vật dẫn. Ở chính giữa trận là một chiếc bình chứa đầy máu Ma Vương, bên trong còn có một nhãn cầu của hắn đang lơ lửng. Năng lượng vận hành ma pháp trận được cung cấp bởi một khối tinh thể ma thuật khổng lồ đặt cạnh.

Linh hồn vất vưởng gần đó sẽ bị dẫn dụ bởi dòng Mana mà trận pháp phát ra từ Vandalieu, rồi tự động nhập vào thi thể, áo giáp, hay vũ khí từng sử dụng khi còn sống mà tái sinh thành Undead.

Đây là một cơ chế vô cùng tiện lợi, có thể liên tục tạo ra Zombie, Cursed Weapon hay Living Armor miễn là có nguồn Mana ổn định.

“Nhân tiện, Mana còn đủ không đó, Bocchan?” Sam hỏi.

“Vẫn chưa sạc xong được” Vandalieu đáp.

Cậu đang truyền Mana vào tinh thể ma thuật khổng lồ – nguồn năng lượng của toàn bộ hệ thống.

Vandalieu đã gom những viên Magic Stone lấy từ lũ quái vật kiểu khủng long ở vùng Thảo nguyên á long gần Talosheim, nơi Borkus thường săn bắn, rồi dùng kỹ năng 【 Kiến tạo golem 】 để kết hợp chúng thành một khối tinh thể to bằng cả một căn nhà.

Nhưng dù to như vậy, lượng Mana tối đa mà nó chứa được cũng chỉ khoảng 100 triệu – với Vandalieu thì chẳng đáng là bao. Lý do việc sạc cứ mãi không xong là vì cậu vẫn còn ở gần ma pháp trận, khiến những linh hồn vất vưởng trong lãnh địa cũ của Scylla không ngừng kéo đến và bị biến thành Undead nối tiếp nhau.

Ngay cả lúc này đây, Undead mới vẫn đang tiếp tục được tạo ra. Còn những linh hồn không thể chờ đợi thi thể mới để nhập xác thì đành trở thành Ghost.

“Gegyah!” Một Living Armor rít lên, bị một linh hồn Goblin lang thang nhập vào chiếm giữ.

“Khoan đã! Đó là áo giáp và vũ khí của ta mà!” Linh hồn người lính bị cướp mất trang bị than thở, cuối cùng chỉ còn cách trở thành Ghost.

“Ta lập ra cái hệ thống này để có lực lượng trấn giữ ngay cả khi vắng mặt… mà giờ lại thành ra không thể rời khỏi đây được” Vandalieu thở dài.

“Bocchan, ta nghĩ là chúng ta đã có đủ quân rồi đấy?” Sam nói.

“… Cũng đúng.”

“Với lại, Bocchan giờ có thể tạo ra Undead mạnh hơn trước rất nhiều rồi mà, phải không?”

Trước đây, Vandalieu chỉ có thể tạo được mấy con Rank 1 như Living Bones hay Living Dead. Để tạo được Living Armor Rank 3 thì phải tiêu tốn gấp mười lần lượng Mana. Nhưng giờ thì khác.

Cậu có thể tạo ra Zombie Rank 2 chỉ với một phần ba lượng Mana như trước. Tùy thuộc vào linh hồn và thi thể sử dụng làm nguyên liệu, có thể tạo ra Zombie Soldier Rank 3 hay cả Heavy Armor Rank 4.

“Phải rồi, giờ chỉ cần để mấy con Undead sơ sài này canh giữ căn cứ trong lúc lực lượng kháng chiến vắng mặt là ổn” Vandalieu gật đầu.

“Kế hoạch tái chiếm vùng Sauron, đúng không nào!” Rita hào hứng.

“Ta kỳ vọng rất nhiều vào Mikhail-dono trên chiến trường. Cả ngọn thương yêu dấu của ta nữa” Sam tiếp lời.

Vandalieu, sau khi gần như tuyên chiến với Đế quốc Amid, đã quyết định mở chiến dịch tái chiếm Sauron ngay lập tức. Tất nhiên là hợp tác với Mặt trận Giải phóng Sauron và Vương quốc Orbaume. Bởi nếu bản thân cậu ra mặt trên tiền tuyến, dù có đánh bật được quân Amid đi nữa thì dân chúng vùng Sauron cũng chưa chắc chịu đi theo cậu.

Thay vào đó, để Mặt trận Giải phóng kết nối với Vương quốc Orbaume và hành động khi quân địch còn đang hoang mang là chiến lược khôn ngoan hơn. Borkus, Mikhail, Rita, Saria cùng những Undead cấp cao khác, Bellmond và nhóm Vampire Abyssal, thậm chí cả Vandalieu cũng sẽ tham chiến dưới hình thức cải trang.

Chỉ cần hóa trang một chút là không ai nhận ra Rita và Saria là Undead nếu không soi xét kỹ. Còn Borkus thì chỉ cần đội mũ giáp che kín đầu là xong.

Dù có bị xem là “người kỳ lạ” thì cũng chẳng ai ngờ rằng Undead lại tham gia một chiến dịch quân sự bài bản, nên khả năng bị phát hiện là rất thấp.

Bellmond và các Vampire cũng vậy – chỉ cần đứng dưới ánh nắng là chẳng ai dám nghĩ họ là Vampire.

Còn Vandalieu sẽ yểm trợ từ phía sau, sẵn sàng xuất hiện nếu gặp phải những kẻ địch bất ngờ như nhóm Thập Ngũ Phá Tà Kiếm.

Căn cứ chính của lực lượng kháng chiến sẽ gần như bị bỏ trống trong chiến dịch này, nên Vandalieu đã dốc sức tạo ra một loạt Undead sơ sài để canh giữ.

Ngoài Mana của cậu, những gì cần thiết chỉ là linh hồn, thi thể và trang bị của kẻ địch xâm nhập—vừa hiệu quả, lại còn… thân thiện với môi trường.

“Điều duy nhất khiến ta lo là phía vương quốc vẫn chưa có phản hồi gì với Mặt trận Giải phóng Sauron, nhưng chúng ta không thể chờ mãi được. Chezare sắp vỡ mạch máu đến nơi rồi” Vandalieu lẩm bẩm. “Giờ đã có đủ quân số rồi, phòng thủ cũng ổn, chẳng còn lý do gì để trì hoãn nữa.”

“Phải ha. Nhưng ta phải nói thật lòng, đám Undead sơ sài Bocchan tạo ra trông chẳng có con nào đáng tin chút nào cả” Sam nhận xét.

“Thì… là ‘sơ sài’ mà” Vandalieu đáp tỉnh bơ.

Chất lượng từng con Undead quả thực hơi thấp nếu xét đến việc dùng lâu dài. Dù vậy, chúng vẫn được cộng thêm hiệu quả từ kỹ năng 【 Dẫn lối: Hắc quỷ đạo 】.

“Không có Living Armor, Zombie hay Ghost nào trông hợp làm hầu gái cả” Rita thở dài tiếc nuối.

Và Dark Demon Path thì đâu có cộng điểm cho tiêu chí đó.

“… Vì quân đội Amid gần như chẳng có nữ binh lính hay kỵ sĩ nào cả” Vandalieu nhún vai. “Đám lính đánh thuê cũng toàn đàn ông.”

Cũng có không ít phụ nữ làm gián điệp, nhưng hạng trinh sát thực chiến ngoài chiến trường thì đều là lính nam cả.

“Bocchan, nhân dịp này, người không nghĩ đến chuyện mở cánh cửa làm hầu trai cho phái mạnh à?” Rita đề nghị.

“Không. Không đời nào. Rita, nếu thích thì cứ gọi là quản gia hay hầu phòng nam đi” Vandalieu dứt khoát.

“Nếu họ dễ thương đến mức trông như con gái thì cũng được mà?” Saria góp lời.

“Saria, ta kiên quyết từ chối.”

“Hai đứa, đừng gây rắc rối cho Bocchan nữa” Sam nghiêm giọng. “Quan trọng hơn, giờ Rank của hai con đã tăng rồi, hãy tập trung suy nghĩ cách hạ ít nhất một tên địch trong trận mở màn đi.”

“Vâng, thưa cha” hai chị em đồng thanh đáp.

Vandalieu thở phào nhẹ nhõm khi lời răn đe đầy uy nghiêm của Sam đã ngăn chặn một kế hoạch đáng sợ khỏi thành hiện thực.

Ngay lúc ấy, Bellmond xuất hiện.

“Danna-sama, một nhóm trinh sát đã xâm nhập lãnh thổ, dùng lính đánh thuê làm mồi nhử. Tôi đã xử lý bọn trinh sát rồi, nhưng đơn vị do Bone-Man-dono chỉ huy hiện đang giao chiến với đám lính đánh thuê. Xin chờ chỉ thị.”

“Không có quân tiếp viện bất ngờ nào cho bọn lính đánh thuê đó chứ? Nếu không thì cứ để mặc chúng đi. Lính đánh thuê chẳng qua cũng chỉ là mồi tập luyện cho Bone Man thôi” Vandalieu nói. “Dù vậy, ta sẽ cho một con côn trùng mang nhãn cầu của Ma Vương đến đó để tiện theo dõi tình hình.”

“Vâng, thưa Danna-sama” Bellmond đáp lời rồi cúi đầu rời đi.

Nhưng Rita và Saria liền gọi với theo.

“Bellmond-san, Bocchan đang buồn đấy” Rita nói.

“Làm ơn giúp bọn em an ủi ngài ấy với! An ủi chủ nhân cũng là nhiệm vụ của quản gia mà!” Saria tiếp lời.

“Ể?!” Bellmond thốt lên ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại Vandalieu. “Nhưng trông cậu ấy đâu có vẻ gì là đang buồn…”

Vandalieu đang ngồi giữa hai chị em Rita và Saria, gương mặt vẫn không biểu cảm như thường lệ, trông chẳng có gì khác lạ. Tay thì âm thầm điều khiển một nhãn cầu của Ma Vương bằng kỹ năng 【 Điều Khiển Từ Xa 】như thể việc đó chẳng có gì to tát.

Với Bellmond, chủ nhân của nàng – Vandalieu – khi ở cùng mọi người thường có tâm trạng khá tốt, nên nàng cứ tưởng lúc này cũng vậy.

“Thật ra ta đang cực kỳ chán nản” Vandalieu lên tiếng.

“...Thật sao?” Bellmond hỏi lại, giọng pha chút lo lắng.

“Xin lỗi, ta nói dối đấy.”

Có vẻ như Vandalieu thật ra chẳng buồn gì cả.

“Nhưng hình như có chuyện gì đó khiến ta thấy hơi đau lòng. Cũng không rõ là chuyện gì nữa” cậu nói thêm.

“Cái đó thì… chắc là thật” Bellmond đáp, vẻ mặt bối rối như đang giằng co nội tâm một lúc. “Đành chịu vậy, chỉ một chút thôi đó” nàng nói, rồi đưa cái đuôi rậm rạp của mình ra cho Vandalieu.

“Thế thì, tôi và Knochen sẽ quay lại thu dọn xác và trang bị của đám lính đánh thuê kia” Sam nói.

“Oooohn.”

Sam và Knochen quay lại con đường cũ, vừa đi vừa lặng lẽ ngắm hoàng hôn đang nhuộm đỏ chân trời, trong khi ở phía xa vọng về tiếng gào thét cuối cùng của một lính đánh thuê xấu số.

---------------------------------------------

Tên: Saria

Hạng: 9

Chủng tộc: Living Killer Maid Armor

Cấp độ: 28

Kỹ năng bị động:

o Ngũ giác

o Cường hóa sức mạnh vật lý: Cấp 9 (Lên cấp!)

o Kháng thủy: Cấp 9 (Lên cấp!)

o Kháng đòn vật lý: Cấp 8 (Lên cấp!)

o Tự cường hóa (Thuộc hạ): Cấp 7 (Lên cấp!)

o Tự cường hóa (Sát nhân): Cấp 6 (Mới!)

o Sát nhân hồi phục: Cấp 5 (Mới!)

Kỹ năng chủ động:

o Nội trợ: Cấp 4

o Kỹ năng dùng Halberd (Phủ thuật): Cấp 9 (Lên cấp!)

o Phối hợp: Cấp 6 (Lên cấp!)

o Tiễn thuật: Cấp 6 (Lên cấp!)

o Thể linh hồn: Cấp 9 (Lên cấp!)

o Điều khiển từ xa: Cấp 9 (Lên cấp!)

o Giáp thuật: Cấp 8 (Lên cấp!)

o Ác khí khủng bố: Cấp 2 (Mới!)

o Vô tính ma pháp: Cấp 1 (Mới!)

o Điều khiển mana: Cấp 2 (Mới!)

o Thủy ma pháp: Cấp 1 (Mới!)

--------------------------------------------

Tên: Rita

Hạng: 9

Chủng tộc: Living Killer Maid Armor

Cấp độ: 29

Kỹ năng bị động:

o Ngũ giác

o Cường hóa sức mạnh vật lý: Cấp 9 (Lên cấp!)

o Kháng hỏa: Cấp 9 (Lên cấp!)

o Kháng đòn vật lý: Cấp 8 (Lên cấp!)

o Tự cường hóa (Thuộc hạ): Cấp 7 (Lên cấp!)

o Tự cường hóa (Sát nhân): Cấp 5 (Mới!)

o Sát nhân hồi phục: Cấp 6 (Mới!)

Kỹ năng chủ động:

o Nội trợ: Cấp 4 (Lên cấp!)

o Kỹ thuật dùng Naginata (Chủy thuật): Cấp 9 (Lên cấp!)

o Phối hợp: Cấp 6 (Lên cấp!)

o Ném: Cấp 8 (Lên cấp!)

o Tiễn thuật: Cấp 6 (Lên cấp!)

o Thể linh hồn: Cấp 8 (Lên cấp!)

o Điều khiển từ xa: Cấp 8 (Lên cấp!)

o Giáp thuật: Cấp 8 (Lên cấp!)

o Ác khí khủng bố: Cấp 3 (Mới!)

o Vô tính ma pháp: Cấp 1 (Mới!)

o Điều khiển mana: Cấp 1 (Mới!)

o Hỏa ma pháp: Cấp 2 (Mới!)

--------------------------------------------

Giải thích thêm về quái vật:Living Killer Maid Armor

Maid Armor (Giáp hầu gái) là quái vật có thể thăng lên Rank 8, trở thành Murder Maid Armor (Giáp hầu gái sát thủ) bằng cách không ngừng đoạt mạng kẻ địch. Khi tiếp tục gặt hái thêm nhiều sinh mạng—kể cả của con người—chúng có thể tiến hóa thêm một bậc nữa, trở thành Living Killer Maid Armor (Giáp hầu gái sát thủ sống).

Trong chiến đấu, chúng tỏa ra 【 Ác Khí Khủng Bố (Aura of Fear) 】tấn công trực tiếp vào tâm trí đối phương, đồng thời sở hữu kỹ năng 【 Tự Tăng Cường - Sát Nhân (Self-Enhancement: Murder) 】 và 【 Sát Nhân Hồi Phục (Murder Healing) 】, giúp gia tăng tạm thời các chỉ số thuộc tính và hồi phục thể lực mỗi khi gây thương tích cho mục tiêu.

Hiện nay, đây là loài quái vật vẫn chưa được các xã hội loài người tại Lambda công nhận chính thức. Nhưng nếu bị phát hiện, nhiều khả năng chúng sẽ bị liệt vào diện thảm họa và lập tức có lệnh tiêu diệt được ban hành.

Gần đây, Rita và Saria đã bắt đầu luyện tập ma thuật, nên người ta kỳ vọng rằng sức mạnh của họ sẽ còn phát triển vượt xa hơn nữa.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Thanks trans
Trap cũng ngon mà main
Xem thêm