• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07: Tiến về vùng đất phía nam

Chương 140: Cuộc sống của kẻ khỏe mạnh nhất sót lại

3 Bình luận - Độ dài: 6,079 từ - Cập nhật:

Birkyne, kẻ cuối cùng còn sống sót trong ba Chân Tổ Vampire tôn thờ Hihiryushukaka – ác thần của Cuộc sống Hoan lạc – đang chật vật trong việc tái thiết lại tổ chức của mình.

“Không ngờ ta lại là kẻ độc chiếm quyền kiểm soát tổ chức trong hoàn cảnh thế này…” Hắn cười khẩy, giọng đầy tự giễu.

Từng có lúc hắn dự định biến Ternecia, một trong hai Chân Tổ còn lại, thành con rối để cùng Gubamon điều hành tổ chức. Sau đó, hắn sẽ làm điều tương tự với Gubamon, từng bước từng bước nắm trọn mọi quyền hành trong tay.

Đó là một kế hoạch dài hơi, có thể kéo dài hàng trăm, hàng ngàn, hay thậm chí hàng vạn năm. Ấy vậy mà… chưa đến ba năm đã trôi qua. Trong quãng thời gian ngắn ngủi đó, cả Ternecia lẫn Gubamon đều đã chết… bị tiêu diệt hoàn toàn.

Nếu linh hồn của bọn họ vẫn còn, vẫn có thể dùng sức mạnh của ác thần Cuộc sống Hoan lạc để biến họ thành Undead. Dù Birkyne không đủ khả năng để làm thế với một Chân Tổ, nhưng Hihiryushukaka thì khác. Việc giỡn cợt với sự sống vốn là lĩnh vực của vị thần đó.

Tuy nhiên, Birkyne biết điều đó là không thể. Hắn đã nhận được 【 Thần dụ 】từ Hihiryushukaka rằng linh hồn của cả hai đã bị tiêu diệt.

“Mới có chưa đầy ba năm… chỉ như cái chớp mắt đối với ta. Vậy mà trong thời gian ngắn ngủi ấy… Khốn kiếp!”

Khuôn mặt đẹp đẽ thoáng nét u sầu của hắn méo mó bởi cơn giận. Birkyne nghiến răng, bóp nát chiếc ly trong tay rồi đập mạnh xuống chiếc bàn trước mặt.

ẦM!

Chiếc bàn được làm từ gỗ Elder Treant – thứ cứng hơn cả khiên thép – vỡ tan như tấm gỗ mục.

Nhưng điều đó chẳng làm nguôi cơn giận của Birkyne.

“Gubamon, cái lão già loạn trí đó! Tự tay xử lý không chỉ bọn Qúy tộc Vampire mà cả bọn Thuộc hạ Vampire dưới trướng nữa! Hắn có biết ta phải khổ sở cỡ nào vì chuyện đó không hả?! HẢ?!”

Hắn gào lên chửi rủa kẻ đồng bạn đã chết, nước bọt văng ra từ miệng theo từng lời cay độc.

Gubamon, trong cơn hoang tưởng điên dại, đã định biến toàn bộ thuộc hạ của mình thành nguyên liệu làm Undead. Dù chưa hoàn tất, hắn đã bị Vandalieu tiêu diệt, nhưng hậu quả thì vẫn còn nguyên đó. Với Birkyne, kẻ đang gánh trách nhiệm tái thiết toàn bộ tổ chức, những tổn thất ấy là quá nặng nề.

Trước kia, ba Chân Tổ đã phái Vampire đến khắp nơi, bí mật giao dịch với giới quý tộc và hoàng tộc, cũng như thao túng thế giới ngầm từ phía sau.

Có những kẻ như Bá tước Thomas Palpapek của Khiên quốc Mirg biết rõ mình đang giao dịch với Vampire, nhưng phần lớn thì không. Những tên tội phạm hay thương nhân mờ ám kia chỉ biết rằng chúng đang làm ăn với ai đó quyền lực trong bóng tối – chứ không biết rằng mình chỉ là chân rết thấp hèn trong mạng lưới Vampire đồ sộ.

Nhờ cấu trúc như thế, khi có chuyện, tổ chức có thể dễ dàng “chặt đuôi thằn lằn”, hi sinh vài con tốt để bảo toàn cốt lõi. Kể cả khi kẻ địch có giác quan nhạy bén cũng chỉ cùng lắm lần ra được một tên Vampire.

Khi Ternecia bị tiêu diệt, bốn trong số Ngũ Cẩu – những cận vệ trung thành của ả – đã chết, tên cuối cùng thì phản bội. Nhưng các Vampire cấp thấp hơn vẫn còn rải rác khắp các quốc gia. Nhờ vậy, Birkyne và Gubamon có thể gom họ lại, tiếp tục điều hành tổ chức… ngoại trừ nhánh đã bị nhóm Ngũ sắc kiếm tiêu diệt.

Thế mà Gubamon lại đi tiêu diệt gần như toàn bộ bọn Qúy tộc và Thuộc hạ Vampire có giá trị, rồi biến họ thành Undead. Những kẻ còn sống sót chỉ là số ít đã bỏ trốn khỏi tầm tay của Gubamon hoặc bị các hiệp sĩ và mạo hiểm giả giết trong khi đang làm theo mệnh lệnh điên rồ của hắn.

Nói cách khác, những Vampire còn sót lại chỉ là đám nhãi nhép không mấy giá trị – những Qúy tộc Vampire trẻ chưa tới trăm tuổi, hoặc đám Thuộc hạ Vampire hạng tép riu.

Tất nhiên, lũ như thế không thể đi thương lượng với hoàng tộc hay quý tộc, cũng chẳng có khả năng thao túng thế giới ngầm. Chúng thậm chí còn không biết đến cái tên Birkyne.

Với tình hình đó, nỗi khổ mà Birkyne và thuộc hạ phải trải qua khi gầy dựng lại tổ chức là điều dễ hiểu.

Đã vậy, có những nhánh nhỏ còn bị lũ tàn binh chiếm đoạt trước khi Birkyne kịp can thiệp. Những tên này hành động bừa bãi, khiến cả tổ chức lẫn bản thân chúng bị tiêu diệt hoàn toàn.

“Khốn kiếp… Giá mà ta chiêu mộ được đám Grant Roche, Raleigh Rodriguez, Miles Rouge… Giá mà ta có trong tay một kẻ cầm đầu phe Gubamon…” Birkyne rên rỉ trong thất vọng, gọi tên vài cựu thủ lĩnh của phe Gubamon.

Nhưng giờ đây, tất cả bọn họ đều đã quy phục Vandalieu – bao gồm cả những kẻ đã bị biến thành Undead.

Nghi lễ triệu hồi linh hồn Vampire quý tộc đã chết và biến họ thành Undead cần có máu của Vampire đã tạo ra họ, nên Birkyne chẳng có cách nào xác nhận họ còn sống hay không.

Vả lại, Hihiryushukaka sẽ chẳng nhọc công gửi 【 Thần dụ 】chỉ để báo mấy chuyện vụn vặt như vậy.

“Mọi thứ là lỗi của Vandalieu!”

Trên thực tế, chính kế hoạch biến Ternecia thành rối của Birkyne mới khiến Gubamon trở nên điên loạn, nhưng… với hắn, chỉ riêng sự tồn tại của Vandalieu đã là nguồn cơn của tất cả.

“Đến nước này rồi, ta phải thu phục hắn bằng mọi giá. Giờ hắn đã trở thành đối tượng mà ta không thể chống lại. Để thu phục hắn… phải tăng cường theo dõi Công quốc Sauron nơi hắn đang lui tới mới được—”

“Birkyne-sama, tôi có báo cáo liên quan đến Công quốc Sauron.” Một trong các cận thần Vampire quý tộc lên tiếng, bước ra khi thấy chủ nhân mình đã dịu lại.

“… Ra là ngươi, Mortor” Birkyne lẩm bẩm.

Mortor – một trong “Tứ Cận Thần” của Birkyne – là Qúy tộc Vampire có xuất thân từ tộc Dwarf.

Hắn cúi đầu, trình bày. “Theo tin từ gián điệp trong quân chiếm đóng, có vẻ Công tước Marme đã đệ trình yêu cầu điều động ‘Thập Ngũ Kiếm Phá Tà’. Trong mười lăm người đó, Kiếm Thứ Nhất và Thứ Hai vẫn chưa có động tĩnh, nhưng theo báo cáo thì Kiếm Thứ Ba đã rời khỏi đế đô. Tôi cho rằng thông tin này là chính xác.”

“Khả năng đây là nghi binh thì sao?” Birkyne hỏi.

Thập Ngũ Kiếm Phá Tà là lực lượng bí mật trực thuộc hoàng đế, mỗi người đều được đánh số. Tuy nhiên, chỉ ba người – Kiếm Thứ Nhất đến Thứ Ba – mới được công khai danh tính và dung mạo.

Nhờ vậy, tổ chức này vừa đủ “lộ diện” để răn đe giới tội phạm trong và ngoài đế quốc, nhưng vẫn giữ được phần lớn lực lượng trong bóng tối.

Nói cách khác, ba người đầu tiên không hẳn là những kẻ mạnh nhất. Danh xưng “Thập Ngũ Kiếm” thực chất nên hiểu là “Mười Hai Kiếm”. Biết điều này, Birkyne nghi ngờ rằng đây là một động thái dụ địch. Dù vậy, chỉ riêng ba người công khai ấy thôi cũng đã mạnh hơn hẳn mạo hiểm giả hạng B.

“Chuyện đó thì… tôi không rõ” Mortor đáp. “Tuy nhiên, nhóm 【 Lôi Minh 】 Schneider đã rời khỏi đại lục, tôi nghĩ ta có thể cử vài người thâm nhập.”

Ngay cả Birkyne và tổ chức Vampire của hắn cũng không biết danh tính thật sự của các thành viên “ẩn” trong Thập Ngũ Kiếm.

Dù không dám nói ra, nhưng chính Mortor cũng hiểu rằng nếu bọn họ hội tụ đủ, kể cả Birkyne cũng khó lòng đối phó.

Nếu bọn họ đã bắt đầu hành động, thì cái kết dành cho tên Dhampir kia cùng nhóm kháng chiến theo hắn chỉ còn là vấn đề thời gian. Mortor nghĩ vậy, và cho rằng điều đó sẽ khiến chủ nhân mình nguôi giận.

Thế nhưng mệnh lệnh Birkyne đưa ra lại khiến hắn ngạc nhiên.

“Ra vậy… Vậy hãy phái những kẻ giỏi thăm dò đến Công quốc Sauron. Nếu đúng là có nhiều thành viên Thập Ngũ Kiếm được cử đến, thì ít nhất chúng ta có thể khiến Vandalieu phải bộc lộ phần nào sức mạnh, dù là phải trả giá bằng mạng của họ. Bảo họ đừng bỏ lỡ” Birkyne nói.

“Rõ… Hả?”

“Tất nhiên, ra lệnh nghiêm cấm can thiệp. Mục tiêu là thu thập thông tin, nên họ phải trở về an toàn” hắn tiếp lời. “Và đừng cho bọn họ theo dõi từ trên không. Theo như báo cáo, các pháp sư trong quân chiếm đóng đã phát điên khi thử cách đó rồi. Cẩn thận thì hơn.”

“À… tôi hiểu điều đó, nhưng… Birkyne-sama, ngài thật sự tin rằng tên Dhampir đó có thể sống sót nếu phải đối đầu với Thập Ngũ Kiếm Phá Tà sao?” Mortor hỏi lại.

Dù sao thì đây cũng là Thập Ngũ Kiếm – từng tiêu diệt nhiều Qúy tộc Vampire dưới trướng Mortor. Những kẻ bất tử trừ khi bị phá nát tim hoặc đầu, lại còn tinh thông võ thuật và phép thuật thượng thừa – vậy mà vẫn bị chúng tiêu diệt không để lại dấu vết.

Ngay cả bản thân Mortor, nếu phải đối đầu trực diện, cũng khó lòng sống sót.

Nhưng Birkyne lại cho rằng Vandalieu hoàn toàn có thể đánh bại vài người trong số họ – khoảng năm kẻ.

“Đúng vậy. Kể cả khi nhiều thành viên cùng ra tay, hắn vẫn có thể chiến thắng” Birkyne nói. “Ngươi có thể thấy khó tin, nhưng hắn đã giết được Gubamon. Nếu là cả mười lăm người cùng lúc thì chưa biết chừng, nhưng vài tên thôi thì chẳng làm gì được hắn. Nếu chúng mạnh đến mức ấy, đáng lẽ chúng đã lần ra dấu vết của ta từ lâu rồi.”

Qua lần này, cuối cùng hắn cũng sẽ có được thông tin xác thực về Vandalieu. Nếu tiện tay loại bỏ được vài chướng ngại vật, thì chẳng khác nào một mũi tên trúng hai đích.

Birkyne nghĩ vậy. Có lẽ, trong số những kẻ thù của Vandalieu, hắn chính là người đánh giá đúng đắn nhất về sức mạnh thật sự của cậu.

Trong lúc đó, sâu bên trong dãy núi Biên giới, Gargya — cháu trai của vị vua tiền nhiệm vương quốc High Kobold, kẻ đã thực hiện thành công cuộc đảo chính với sự hậu thuẫn của Bugitas — đang ngồi trên ngai vàng, vừa ăn thịt vừa cười sằng sặc.

“Ravovifard, ác thần của sự giải phóng, quả là phi thường. Thật đúng đắn khi ta đã dừng thờ phụng Rishare, thần săn bắn ngu ngốc không chịu ban cho ta thần ân.”

Ngay cả đối với một High Kobold, giống loài có ngoại hình tựa sói hai chân, thì Gargya cũng nổi bật khác thường về kích cỡ và sự hoang dã.

Lông rậm rạp, đôi mắt to sáng rực, răng nanh dày và tứ chi rắn chắc… chỉ cần nhìn là biết hắn không phải kẻ tầm thường.

“Sức mạnh đang tuôn trào trong ta mới tuyệt làm sao… Cấp độ của ta từng đứng yên không tăng, giờ thì tăng vùn vụt, cả Rank cũng đã lên. Chỉ cần giết tên cha già vô dụng, mụ mẹ khốn kiếp, gã chú hợm hĩnh và lũ anh em họ ngu xuẩn thôi đấy.” Gargya lại cười khanh khách. “Có phải thế không, tụi bây?”

Nhưng những High Kobold cùng các nữ nhân đang “chờ đợi” trong điện — hay đúng hơn là bị ép phải có mặt ở đó — chỉ cảm thấy khiếp sợ và ghê tởm hắn.

Để che giấu cảm xúc ấy, họ cúi gằm mặt, không ai trả lời dù bị gọi.

Gargya khịt mũi trước thái độ đó. Không phải vì khó chịu, mà trái lại, chính sự im lặng ấy lại khiến hắn thích thú hơn.

“Ban ngày thì lũ cái tụi bay lại im thin thít như mọi khi nhỉ. Dù trên giường thì khóc lóc, gào rú cũng to lắm cơ mà…” — hắn nhả từng lời như tra tấn họ.

Vai các nữ nhân run lên vì phẫn uất không thể kìm nén, nước mắt khổ đau ứa ra. Cảnh tượng ấy càng làm thỏa mãn cảm giác thượng đẳng trong lòng Gargya.

“Các ngươi nghĩ ta là tên ác quỷ chắc? Đừng hiểu lầm. Chính vì thằng đực mà các ngươi từng gọi là vua quá yếu, nên các ngươi mới trở thành sở hữu của ta. Trong đàn, kẻ mạnh nhất là kẻ có nhiều con cái phục vụ nhất, là kẻ cưỡng đoạt và gieo giống nhiều nhất. Đến thú vật cũng hiểu điều đó. Rõ ràng thế rồi, phải không?! Kuhahahah!”

Dứt lời, hắn lại cắm răng vào tảng thịt còn dính xương đang cầm trên tay… thịt của một High Kobold đã cả gan chống lệnh hắn.

Những gã đực chỉ giỏi mưu mô, lại yếu đuối mà vẫn không chịu nhường con cái. Gargya đã giết sạch lũ đó, rồi biến xác chúng thành bữa tối thay vì chôn cất.

“Ngươi… đồ súc sinh! Quỷ dữ!” — một nữ High Kobold không thể chịu đựng hơn, bật thét khi nhìn thấy xác chồng bị ăn đến không thể nhận ra.

Thế nhưng, những lời đó chỉ càng làm Gargya thêm khoái trá.

“Súc sinh? Quỷ dữ? Vậy mới đúng chứ! Bọn ta là High Kobold — là quái vật! Là sinh vật sống trong bóng tối và tôn thờ sự dã man! Cướp đoạt con cái từ kẻ yếu có gì sai? Giết cả con cái của chúng thì đã sao?! Sư tử và khỉ cũng thế thôi! Tốt! Đêm nay ta sẽ làm nhục ngươi và gieo giống bằng huyết thống của ta!”

Người phụ nữ sụp xuống bật khóc, nức nở gọi tên người chồng đã khuất. Một nữ Kobold khác… Công chúa Lulu, kẻ vẫn còn sống vì bị giữ làm con tin, ôm lấy cô trong im lặng.

“Nhớ lấy điều này. Ta chính là hình mẫu lý tưởng cho giống loài High Kobold!” Gargya tuyên bố đầy kiêu hãnh.

Nhưng không ai trong đám phụ nữ ở đây đồng tình với hắn. Những lời ấy chẳng khác gì tiếng lảm nhảm của một kẻ loạn trí.

Thực tế, kẻ duy nhất ủng hộ Gargya — kẻ đã thẳng tay giết vua, thảm sát toàn bộ hoàng tử — chỉ là đám High Kobold đã phục tùng hắn từ trước cuộc đảo chính, cùng với tướng quân Bufudin, người được Bugitas cử tới.

Phần còn lại của tộc High Kobold và dân chúng thì bị cưỡng ép khuất phục bằng vũ lực của Gargya và Bufudin.

Gargya đã định giết sạch những kẻ chống đối cùng gia quyến của chúng, nhưng Bufudin đã ngăn lại.

Vì để thực hiện tham vọng của Hoàng đế Bugitas — thống nhất toàn bộ miền nam lục địa thành một đế chế thờ phụng Ravovifard thay vì Vida — thì không thể lãng phí binh lực chỉ để làm gương.

Do đó, phụ nữ và trẻ em bị bắt làm con tin, rồi sẽ bị biến thành nô lệ chiến tranh để tấn công Zanalpadna cùng các quốc gia còn kháng cự.

Thế nhưng, bản thân Gargya không hề có ý định mãi làm vua bù nhìn của một chư hầu dưới trướng Bugitas.

Tham vọng à… Bufudin, tên chó trung thành của Bugitas… không, đúng hơn là con heo. Một ngày nào đó, khi ta mạnh hơn, ta sẽ thay hắn. Ngươi cứ mơ mộng đi, đến chừng đó rồi hãy tỉnh.

Nếu đã là luật sinh tồn, thì chính Bugitas cũng sẽ thành thịt cho kẻ mạnh hơn. Và Gargya tin chắc, hắn chính là kẻ mạnh đó.

Hắn đã được Ravovifard ban thần ân. Điều đó có nghĩa là Ravovifard không hề định chọn duy nhất Bugitas làm thánh chức giả của mình. Nếu Gargya vượt mặt Bugitas và chiếm chỗ, ác thần cũng chẳng phản đối. Hắn tin là vậy.

“— Một ngày nào đó, ngươi sẽ đứng trên đỉnh cao. Đó là giấc mộng ngu ngốc mà ngươi đang ôm ấp, phải không?” — giọng của Công chúa Lulu vang lên, kéo cả đám phụ nữ đang run rẩy và Gargya đang đắc thắng trở về thực tại.

“… Ngươi đang nói cái gì thế hả?” — Gargya gằn giọng, cố đè nén sự bối rối khi bị soi thấu suy nghĩ.

Nhưng hắn không thể lừa cô.

Công chúa Lulu cười, để lộ hàm răng nanh trắng muốt sắc sảo. “Nếu trạng thái hiện tại của ngươi đúng là lý tưởng của tộc High Kobold như ngươi vừa mạnh miệng tuyên bố, thì sẽ có một kẻ mạnh hơn ngươi không chút nương tay giết chết ngươi. Hỡi tên em họ thảm hại của ta, kẻ đã bị quyền lực làm tha hóa… ngươi sẽ chết một cái chết nhục nhã, giống như những gì ngươi đã làm với cha và các anh ta.”

Ánh mắt cô lóe lên tia thù hận lạnh lẽo, còn lời nói như lời nguyền đè nặng tâm can Gargya.

Trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên, hắn mới ý thức được rằng — luật sinh tồn chẳng chừa một ai, kể cả chính hắn.

“G-GARURURUGAH!” — Gargya gầm lên bằng tiếng Kobold, ra lệnh cho cô im miệng.

Nhưng có lẽ vì vẻ bối rối của hắn đã quá rõ ràng, không chỉ Lulu, mà cả những người phụ nữ khác cũng bắt đầu nhìn hắn bằng ánh mắt thách thức.

Ngay lúc Gargya định trút nỗi nhục thành cơn thịnh nộ, một tiếng tru vọng lại từ xa.

Trong tộc High Kobold, tiếng tru không phải tiếng chó hoang. Đó là phương thức truyền tin hiệu quả. Theo tiếng tru ấy…

“Một đợt tấn công quy mô lớn?! Bufudin làm cái gì thế hả?! Hắn mải mê chơi bời với đám đàn bà ta ban cho chắc?!” Gargya rống lên.

Dù nhiệm vụ chính là giám sát, Bufudin vẫn được cử đến đây để bảo vệ quốc gia này. Nhưng khi Gargya còn đang gào thét, một tiếng tru khác vang lên báo cáo tiếp theo.

“Không thể nào… Bufudin bị giết?! Đùa ta chắc?! GUOOOOHN!!” — Gargya hú lên, phát lệnh tổng động viên toàn quân.

Phía sau hắn, tim các nữ nhân rộn ràng trong lặng lẽ. Họ biết — kết thúc của hắn sắp tới rồi.

--------------------------------------------------

Một thời gian ngắn trước đó…

Đám thuộc hạ của Bufudin đang canh gác cổng thành High Kobold thì giật mình vì một vị khách không ngờ tới.

“Budirud, fugogah?!”

Tướng Budirud — lẽ ra đang tham chiến ở vùng đất của tộc Ghoul — lại xuất hiện cùng binh lính của mình.

Lũ Orc và viên chỉ huy Noble Orc bối rối không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Bugogogoh Ghoul pugyubah.”

Viên Noble Orc để ý thấy đằng sau Budirud là các nữ Ghoul bị trói chặt bằng dây thừng. Hắn liền đoán rằng Budirud đã đánh chiếm được vùng Ghoul và đang mang tù binh đến giao nộp cho Bufudin.

Là quà tặng? Hay hối lộ? Không rõ. Nhưng có lẽ là vậy.

Tuy có vài điểm đáng nghi — như việc Budirud đích thân tới thay vì cử thuộc hạ, hay tại sao quà không dâng cho Hoàng đế Bugitas — nhưng đã là cận thần của Bugitas, ai càng mạnh lại càng tàn bạo.

Hỏi vặn kẻ như Budirud chẳng khác nào tự đào mộ.

“Bugohah! Bugobuh!”

Theo lệnh của viên chỉ huy, lũ Orc hấp tấp mở cổng thành.

Budirud bắt đầu dẫn quân và đám Ghoul tiến vào…

“Bufuh!”

Một Noble Orc khổng lồ, vác trên vai cây búa tạ khổng lồ, bất ngờ đứng chắn trước mặt hắn.

“…Ngươi là ai? Đừng hòng qua mắt cái mũi của ta. Budirud thật—kẻ lúc nào cũng ra vẻ ta đây—không hề có mùi kỳ quái như vậy. Có gì đó rất lạ từ trong áo choàng của ngươi... là gì thế? Mặc kệ, rõ ràng ngươi là đồ giả! Tất cả bọn Orc Cao quý và lũ Orc các ngươi đều bốc mùi bùn đất thối hoắc!” hắn gào lên.

Tên Noble Orc đó chính là Bufudin, kẻ vốn đang hành hạ những người phụ nữ được Gargya "tặng" cho hắn. Khi ngửi thấy một mùi chưa từng ngửi thấy trước đây—thứ mùi hỗn tạp giữa côn trùng và thực vật—hắn lập tức kết luận đám Noble Orc trước mặt đều là đồ giả.

“Thánh tử-dono.”

“Vậy là bị phát hiện rồi à. Thôi được, đứng dậy đi.”

“Khốn kiếp, ngươi giấu ai trong cái áo choàng—” Bufudin nhận ra giọng nói phát ra từ bên trong tên Budirud giả, nhưng tiếng hét ngạc nhiên của hắn đã bị lấn át bởi tiếng rên rỉ từ cánh cổng.

“UOOOOHHHHN!”

“BUGOH?!”

“BUGYAKIH?! Mau gọi bọn đầu chó đến! Cái cổng bọn chúng dựng lên có vấn đề rồi!”

Cánh cổng đột nhiên biến hình, mang dáng người. Nó quét sạch lũ Orc canh gác và xô ngã cả đám cung thủ Orc, rồi nhanh chóng lùi sang một bên để không cản trở đội quân của Budirud.

“Đó là tín hiệu!” Basdia hét lên.

“GROOOH!” Vigaro gầm lên. “Giết hết! Không để sót một tên!”

“Chính là lúc này! Các ngươi có thể báo thù cho vua và hoàng tử của mình rồi!” Zadiris cũng hô lớn.

Vigaro, Basdia và các Ghoul khác từng giả vờ bị trói liền đấm nát những Golem hình Orc bằng đất, rút lấy vũ khí giấu bên trong.

Thân thể lũ “Orc” mờ dần rồi biến mất—ảo ảnh tan đi, để lộ những High Kobold đang ẩn mình. Họ là những chiến binh trung thành với vị vua High Kobold tiền nhiệm, từng chạy trốn đến Zanalpadna sau cuộc đảo chính của Gargya.

Bên cạnh họ còn có các chiến binh Arachne, Empusa, Eisen, Pete cùng những quái vật hệ thực vật và côn trùng, và cả Kasim, Fester, Zeno—tất cả đều bước ra từ trong người Vandalieu, kẻ đang ẩn náu trong áo choàng của Budirud giả.

“Đúng thật như lời họ nói, bên trong có gì đó...”

“Ngứa thật đó!”

“…Vậy à? Ta thấy cũng không tệ như tưởng tượng.”

Ba người họ đã được trang bị và "ký sinh" bởi những côn trùng và thực vật vô hại, rồi giấu bên trong cơ thể Vandalieu.

Giờ đây, họ nhất loạt tấn công đội quân của Bufudin đang rối loạn.

Không thể đóng lại cánh cổng giờ đã biến thành Golem, lại thấy quân địch xuất hiện như từ không khí, quân đội của Bufudin rơi vào hỗn loạn.

Từng tên lần lượt bị chém ngã tại chỗ, hoặc bị đâm lén từ phía sau khi đang tháo chạy trong tuyệt vọng.

“Đừng hoảng loạn, binh sĩ! BUGOOOOOH!” Bufudin gào lên.

Đội quân của hắn bắt đầu lấy lại tinh thần.

“BUGYAAAAH!”

“BUGAAAH!”

Không, chính xác hơn thì... bọn chúng đã mất luôn lý trí, nên chẳng còn khả năng hoảng loạn nữa. Giờ đây chẳng khác nào thú hoang, chúng chỉ biết phát cuồng và lao vào các Ghoul và Arachne với bản năng chiến đấu trần trụi.

Chúng vung vũ khí trong trạng thái đôi mắt đỏ ngầu, răng nanh nhe ra đầy điên loạn—đúng nghĩa những kẻ hóa cuồng.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tình thế chiến trường chuyển biến tốt hơn cho chúng.

“GOGAAAAH!”

“【 Thiết thể 】! 【 Thiết thành 】!” Kasim kích hoạt kỹ năng võ học từ nhánh 【 Giáp Thuật 】 và 【 Khiên Thuật 】, rít lên khi chặn đòn đánh của một tên Noble Orc lao thẳng về phía mình.

“【 Trảm nguyệt 】!”

“【 Hư trảm 】!”

Tên Noble Orc vừa khựng lại thì bị Fester với trường kiếm và Zeno với đoản kiếm chém xả từ hai bên.

“Gubuh…!”

Kasim thở ra một hơi, đẩy cái xác đổ gục với máu trào ra từ miệng. “Tay tê rần cả lên… nhưng đám này yếu hơn lời đồn nhiều đấy?”

“Lộ sơ hở đầy ra. Chẳng lẽ chúng là Orc đội tóc vàng giả à?” Fester cà khịa.

“Fester, chẳng có Orc nào chịu làm chuyện đó đâu. Với lại Kasim vừa dùng kỹ năng võ học đấy, nếu chỉ là Orc bình thường thì chẳng thể khiến tay cậu tê được” Zeno chỉnh lại.

Kasim và đồng đội—những người đã đạt năng lực ngang hàng mạo hiểm giả hạng C sau quá trình rèn luyện khắc nghiệt—không khỏi ngỡ ngàng trước sự yếu đuối của quân địch. Thật khó tin rằng bọn chúng lại là những Noble Orc cấp bậc Rank 6, vốn nổi tiếng là biết dùng phép thuật và kỹ năng chiến đấu cao cấp.

Có thể tên vừa bị hạ là một con yếu đặc biệt. Họ nghĩ vậy, nhưng cùng lúc đó, cảnh tượng tương tự đang xảy ra khắp chiến trường.

“BUGAAAH! HIẾP! ĐÀN BÀ!” một tên Noble Orc gào lên, vung rìu dài lao thẳng về phía Zadiris—người đang tiến lên tiền tuyến mà chẳng mang giáp trụ gì.

Với thân hình cao ba mét như gã, nếu thật sự lao vào thì e rằng bà sẽ thành xác không toàn thây trước khi hắn kịp làm gì thêm. Nhưng có vẻ như trong cơn điên loạn, hắn đã đánh mất luôn khả năng nhận thức tối thiểu ấy.

Chiếc rìu vung xuống đầu Zadiris.

Nhưng đúng lúc đó—bà biến mất.

“BUH?! BUGEH?!”

Ngay sau đó, một ngọn giáo ánh sáng từ hư không bắn ra, đập nát đầu tên Noble Orc.

Zadiris, kẻ vừa dùng phép quang hệ tạo ảo ảnh để đánh lừa đối phương về vị trí của mình, hơi ngạc nhiên nhìn cái xác gục xuống với máu tuôn ra như suối.

“Theo lời thằng bé thì giờ là lúc nên nói ‘đó chỉ là tàn ảnh’, nhưng… tên này bị lừa dễ quá nhỉ” bà lẩm bẩm.

*Chú thích: Câu “đó chỉ là tàn ảnh” là một meme nổi tiếng trong manga, thường xuất hiện khi nhân vật dùng ảo ảnh để đánh lừa đối phương.

“Mẹ, mau ẩn mình đi! Đám này tuy nhiều sơ hở nhưng lì đòn lắm!” Basdia hét lên, vừa chém đầu Orc này lại chặt đôi người Noble Orc khác, không ngừng nghỉ.

Nhưng bọn địch vẫn lao vào không chút do dự, ánh mắt long lên, nước dãi nhỏ giọt khi nhìn cơ thể săn chắc đầy đường cong nữ tính của Basdia.

“Thật là… mình nên nhờ Tarea làm cho bộ giáp kín đáo hơn mới phải” cô lẩm bẩm.

“Tôi hoàn toàn đồng ý!” Eleanora đồng tình từ trên không, chém nát đầu lũ Noble Orc bằng trường kiếm.

“Dù vậy, cô đúng là mồi nhử lý tưởng đấy” Bone Man nói, chặt đứt mấy tên Orc đứng ngây ra mê mẩn đôi chân dài, thon đẹp của Eleanora.

“Bọn tôi không cần đâu~” Eisen góp lời.

Đội quân Bufudin tập trung tấn công Kasim và đồng đội—những người tưởng chừng yếu hơn Noble Orc vì là con người—cũng như Zadiris, Basdia, Eleanora và những nữ chiến binh khác.

Đặc biệt, những tên lao vào phụ nữ dường như chẳng thèm để tâm tới việc đồng đội hay thậm chí kẻ mạnh hơn mình đang bị giết sạch.

“Hấp thụ, chín, nuốt!” Eisen rít lên.

Với kỹ năng 【 Allure (Quyến rũ) 】cấp cao, lũ địch liên tục lao vào cô. Tuy nhiên, chúng nhanh chóng bị các nhánh cây mọc từ lưng Eisen bắt lấy, rồi linh hồn bị hút cạn bởi kỹ năng 【 Spirit Siphon (Tước Linh) 】.

Một khi hấp thụ đủ, chúng bị bóp chết bởi chính nhánh cây, còn những quả táo sắt được tạo ra từ linh hồn hấp thụ thì bị ném vào các mục tiêu khác.

“Cảm giác như đánh nhau với không khí vậy” Vigaro nhận xét.

“Gishaah.” Pete gật đầu.

Vigaro, Pete và các chiến binh nam khác bị Bufudin bỏ qua—chúng chỉ lao vào phụ nữ, còn họ thì rảnh tay mà hạ từng tên một cách nhẹ nhàng.

“BUGAH! Lũ vô dụng!” Bufudin gào lên, giận dữ nâng búa lao về phía Budirud giả. “Có thể ngươi đã giết Budirud, nhưng không đời nào thắng được ta! Ta mạnh hơn hắn nhiều!”

Kích hoạt kỹ năng 【 Transcend Limits (Phá Giới Hạn) 】, cơ thể Bufudin căng phồng với bắp thịt cuồn cuộn. Trong khi đó, Budirud giả chỉ rút ra một thanh đại kiếm từ áo choàng và giơ cao.

Bufudin hơi lạnh sống lưng khi thấy lưỡi kiếm đen sì to tướng kia, nhưng vẫn bất chấp lao lên. “【 Phủ trảm phá sơn 】!”

Hắn vung cây búa siêu nặng làm từ Obsidian, bọc ngoài bằng Adamantite—vũ khí đã giết vô số kẻ địch. Kèm với kỹ năng 【 Phá Giới Hạn 】, một đòn này đủ khiến cả một con Archdemon bỏ mạng.

Dù thanh kiếm kia to thật, hắn tin chắc mình sẽ đập vỡ nó lẫn kẻ cầm.

“【 Chân kiếm (True Blade) 】.”

Không một âm thanh, cây búa bị chém đôi.

Không thể nào! Bufudin mở to mắt, nhưng chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm đã rạch hắn làm đôi, từ đỉnh đầu đến tận hạ thân.

“Ta công nhận tinh thần dám lao thẳng vào ta” một giọng nói vang lên bằng ngôn ngữ của Orc.

Trước khi Bufudin kịp nhận ra ai vừa nói, ý thức hắn bị bóng tối nuốt chửng… và linh hồn gia nhập hàng ngũ những vong linh phục vụ cho Vandalieu, kẻ vẫn đang ẩn mình trong áo choàng.

“Có vẻ hôm nay ngài sung sức nhỉ, Điện hạ” Vandalieu lên tiếng.

Hoàng tử Budarion vừa dùng thanh kiếm được rèn từ mảnh của Ma Vương—vốn làm ra cho Borkus—chém chết Bufudin.

“Là nhờ ơn của ngài đấy, Thánh tử-dono” Budarion gật đầu, cảm nhận rõ ràng sức mạnh bản thân đã tăng lên.

Việc tiêu diệt Bufudin đem lại một lượng lớn điểm kinh nghiệm, giúp cấp độ lẫn chỉ số thuộc tính của Hoàng tử tăng vọt.

Từ nhiều năm trước, Budarion đã được thần Mububujenge ban phúc, nhưng dù vậy, sau khi đạt Rank 10, quá trình trưởng thành gần như dừng lại. Anh từng nghĩ sẽ phải dành cả chục năm, thậm chí hàng thập kỷ để vượt qua cha mình.

Thế nhưng giờ đây, anh lớn mạnh với tốc độ như thể vừa mới bắt đầu tập luyện.

“Đây chính là sức mạnh của kỹ năng Guidance (Dẫn Đạo) sao” Budarion lẩm bẩm. “Dù vậy, địch yếu quá. Không, phải nói là… sơ hở quá nhiều. Bufudin từng là một tướng nổi tiếng thận trọng, thậm chí nhát gan nữa mà…”

“Chúng chẳng khác gì thú hoang không biết sợ chết” Vandalieu đáp.

“Thú hoang không sợ chết… Đúng là nhìn thì vậy, nhưng nếu thế, đáng lý chúng phải nguy hiểm hơn chứ?”

“Không hẳn đâu. Chính xác mà nói, chúng là lũ lính ngu ngốc, thậm chí còn không bằng thú, với nỗi sợ bị tê liệt.”

Thật vậy, quân địch không biết sợ chết đúng là mối đe dọa. Kẻ sẵn sàng bỏ mạng sẽ chiến đấu tới giây phút cuối cùng.

Nhưng đội quân của Bufudin đã phát điên; chúng không phải binh sĩ mà là súc vật. Chúng đơn giản là đã đánh mất lý trí, trở thành lũ ngốc chỉ hành động theo bản năng và dục vọng. Đó là lý do chúng liên tục lao lên liều lĩnh, không hề liên tưởng cái chết của đồng đội với số phận của mình.

Chúng hoàn toàn thiếu phối hợp, không dùng phép thuật… thậm chí cả kỹ năng võ học.

Phép thuật thì súc vật không thể sử dụng được. Còn kỹ năng võ học, tuy đơn giản hơn, nhưng vẫn cần đến lý trí và sự tập trung.

Đổi lại, cảm giác đau đớn của chúng bị giảm mạnh, cho phép tiếp tục chiến đấu cho đến khi chết. Tuy nhiên, chính vì ít cảm thấy đau, chúng để lộ ra quá nhiều sơ hở—và đó là lý do chúng bị Basdia hay Eleanora hạ gục bằng những đòn chí mạng chỉ trong một nhát.

“Chỉ số thuộc tính của bọn chúng thì cao, trang bị cũng khá, nhưng nhìn chung chỉ là một lũ Orc hoang dã hành động theo bản năng. Ta có cảm giác quân của Buburin ở pháo đài tiền tuyến và đội của Budirud mà ta từng đánh bại tại quốc gia Ghoul còn khó nhằn hơn nhiều khi đánh theo đội hình” Vandalieu nhận xét.

“…Đây chính là kết cục của những kẻ bị Ravovifard cám dỗ sao… Bugitas, ngươi định dắt dẫn bề tôi của mình đi về đâu vậy…?” Hoàng tử Budarion lẩm bẩm như hỏi khoảng không, nhưng lời thì thầm đó chỉ đến tai Vandalieu, bị tiếng binh khí va chạm và những tiếng gào chết át đi hoàn toàn.

Dù Bufudin đã chết, thuộc hạ của hắn vẫn không lấy lại được lý trí mà tiếp tục điên cuồng chiến đấu. Song, vì lực lượng này chỉ được điều đến để giữ gìn trật tự trong nước, quân số thật ra không nhiều.

Sớm muộn gì cũng sẽ cạn người mà thôi.

Thế nhưng, một tiếng tru xa vọng vang lên, rồi tiếp đến là một tiếng tru đầy uy lực vang vọng từ cung điện của quốc gia High Kobold.

“Thánh tử-dono! Thưa Hoàng tử! Đó là cháu trai của Quốc vương High Kobold – kẻ đã trở thành con chó trung thành của Bugitas! Có vẻ hắn đang đích thân tiến đến đây!” Một High Kobold đồng minh vừa giải thích vừa dịch lại tiếng tru bằng ngôn ngữ của tộc mình.

Cùng lúc, thêm nhiều tiếng tru vọng lên từ xa, báo hiệu các High Kobold khác cũng bắt đầu di chuyển.

“Vậy thì, ta sẽ đi trước. Arachne, Empusa, Pete, Eisen, Kasim và mọi người, tập hợp lại nhé” Vandalieu ra lệnh.

“Lại nữa hả?!”

“Cậu ấy lại chơi trò đó rồi! Này, đứng yên đi chứ!”

---------------------------------------------

Tên: Zadiris

Chủng tộc: Ghoul Elder Wizard

Hạng: 9

Cấp độ: 27

Chức nghiệp: Đại triết học gia

Cấp độ chức nghiệp: 28

Lịch sử chức nghiệp: Pháp sư tập sự, Pháp sư, Quang pháp sư, Phong pháp sư, Triết học gia

Tuổi: 298 tuổi (Đã trẻ hóa)

Kỹ năng bị động:

o Dạ nhãn

o Kháng đau: Cấp 3

o Siêu sức mạnh: Cấp 1

o Tiết nọc độc tê liệt (Móng vuốt): Cấp 2

o Tăng tốc hồi phục mana: Cấp 9 (Lên cấp!)

o Mở rộng mana: Cấp 4 (Lên cấp!)

Kỹ năng chủ động:

o Quang ma pháp: Cấp 10 (Lên cấp!)

o Phong ma pháp: Cấp 9 (Lên cấp!)

o Vô tính ma pháp: Cấp 4 (Lên cấp!)

o Kiểm soát mana: Cấp 9 (Lên cấp!)

o Giả kim thuật: Cấp 6 (Lên cấp!)

o Vô niệm: Cấp 6 (Lên cấp!)

o Đa niệm: Cấp 4 (Lên cấp!)

o Vượt ngưỡng giới hạn: Cấp 3

o Nội trợ: Cấp 1

o Tư duy cao tốc: Cấp 2 (Mới!)

Đặc kỹ:

o Thần hộ của Zozogante (Mới!)

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Đọc tên ôg thần này vẫn khoai như ngày
Cứ hihi kaka cmn
Xem thêm
Thanks trans
Xem thêm