Tập 07: Tiến về vùng đất phía nam
Chương 136: Vị vua, Vị hoàng tử và Vị hoàng đế
3 Bình luận - Độ dài: 5,342 từ - Cập nhật:
Vị trí tiền tuyến của bọn Noble Orc đã bị phát hiện sau khi Vandalieu cử một vài con Lemure—loài quyến linh mang hình dạng sọ người trong suốt, được tạo ra từ ma thuật hệ tử—đi trinh sát.
Vandalieu mở cuộc tấn công vào vị trí đó để thu thập những gì cần thiết nhằm chữa trị cho Vương tử Budarion và những người bị thương khác.
Tuy là tiền đồn, nơi đó chỉ có vài trạm gác cùng kho chứa, cấu trúc sơ sài, nếu không tính đến quy mô thì chẳng có gì đáng ngại. Kẻ địch đóng quân cũng không nhiều, nên chỉ cần bất ngờ đánh úp bằng sức mạnh áp đảo là đủ để quét sạch.
Borkus lao về phía trước với sức mạnh khiến mặt đất dưới chân hắn lún xuống. Và khi còn cách mục tiêu khoảng năm mươi mét—tên Noble Orc đã bắn tên—hắn vung kiếm ngang một đường.
“Trước tiên là lấy vài món linh kiện cái đã! 【 Hư Long Trảm (Flying Dragon Slash) 】!”
Borkus tung ra chiêu thức mới thuộc trường phái 【 Vương Kiếm Thuật 】mà ông vừa sáng tạo: 【 Hư Long Trảm 】, một phiên bản cường hóa của chiêu kiếm thuật 【 Bổ Thiên (Sky Rend) 】, giải phóng một đòn chém cực mạnh.
“BUGOOOH!” Tên Noble Orc General gầm lên.
Đòn chém được tung ra từ thanh đại kiếm rèn bằng Tử thiết và gắn mảnh vỡ của Ma Vương dễ dàng xuyên thủng kỹ năng 【 Linh Tiễn (Spiral Arrow) 】 thuộc trường phái Tiễn Thuật của tên General. Sau đó, nó tiếp tục chém gãy cung và chặt đứt đầu hắn.
“BUGYAAAAH?!”
“BUMOFFUGOBUBUBUH!”
Chứng kiến một trong những chỉ huy của pháo đài bị hạ chỉ bằng một chiêu, đám Noble Orc bắt đầu rối loạn. Với lũ quái vật, chỉ huy chính là cá thể mạnh nhất trong nhóm. Thế nên một khi thủ lĩnh ngã xuống, tinh thần chúng cũng sụp đổ mạnh hơn cả quân đội loài người.
Tuy nhiên, pháo đài này còn một chỉ huy khác bên cạnh tên General—đó là tên Noble Orc pháp sư Buburin.
“BUKYAKYABUH! Đám nô lệ kia, không được nhúc nhích khỏi chỗ!” hắn gào lên.
Rồi hắn lập tức đánh giá lại sức mạnh của Borkus—kẻ vừa hạ gục đồng bọn mình—và đi đến quyết định: rút lui.
Nếu như tên General vẫn còn sung sức, Buburin có thể đánh cược bằng cách hi sinh vài tên Orc để tiêu diệt kẻ địch có Rank cao hơn một bậc. Nhưng Borkus không phải loại địch thủ như vậy. Chỉ với một cú vung kiếm, hắn đã lấy mạng tên General đầy máu trâu từ khoảng cách xa.
Đó không phải là kẻ có thể hạ được chỉ bằng chiến thuật hay phối hợp.
Vì thế, Buburin quyết định dùng đám Orc—chủng tộc thấp kém—và lũ nô lệ vốn chỉ làm vướng chân làm vật cản, tranh thủ thời gian để rút lui về đế quốc. Đối phương là Undead, hẳn sẽ ưu tiên tàn sát nô lệ hơn là truy đuổi.
“Ổn rồi! Ta gom được đủ linh kiện cho Vương tử rồi đó!”
“Giờ thì chuyển sang giai đoạn hai thôi. Ta sẽ để mọi người ra ngoài.”
Ngay trước khi bọn Orc kịp làm theo lệnh Buburin, cầm mấy vật liệu xây dựng thay cho vũ khí để vào đội hình chiến đấu, Vandalieu—đang bám trên lưng Borkus bằng xúc tu của Ma Vương—bắt đầu hành động.
“Giết sạch đám Noble Orc là được, phải không?”
“Để xem ta mạnh lên được bao nhiêu kể từ trận đánh với đám con của Bugogan nào!”
“Có thể vận chuyển cả Arachne lẫn Empusa luôn cơ à… Thánh tử-dono đúng là ninja chăng?”
“Không chừng là bushi ấy?”
“Bufuh… sao ai cũng tỉnh bơ thế?”
“Tụi này quen rồi mà.”
Eleanora, Basdia, Vigaro, Myuze, Gizania và Vương tử Budarion lần lượt bước ra từ bên trong cơ thể Vandalieu.
Buburin và thuộc hạ của hắn trố mắt kinh ngạc trước sự xuất hiện bất ngờ của đám người mới.
“Fugoh?! Budarion, fugogoh?!”
Sự rối loạn càng lúc càng lớn khi chúng nhận ra trong nhóm kia có cả Vương tử Budarion.
Budarion mặt tái xanh, được bảo vệ bởi Myuze, Gizania cùng những Empusa, Arachne và côn trùng tộc vừa xuất hiện. Vừa trông thấy đội hình địch, chàng lập tức đưa ra một đánh giá sơ bộ.
Và rồi, chàng cất lên một tiếng gầm đầy khí thế nam nhi.
“BUGOOOOOKUGYAGYAGYAH!”
Với Vandalieu cùng đồng đội, đó chỉ là một tiếng hét đe dọa đơn thuần. Nhưng với Buburin và bọn Orc dưới quyền, nó mang một sức ảnh hưởng khác hẳn.
“Vương tử Budarion?!”
“Chất giọng nam nhi khi nói tiếng Orc này… đúng là Vương tử rồi!”
Hy vọng một lần nữa bừng sáng trên khuôn mặt của đám nô lệ—những công dân của Vương tử Budarion—vốn đã đứng chết trân vì sợ hãi, nghĩ rằng cuộc tấn công của Undead là dấu chấm hết cho mình.
“Fugoooh!”
“Bugih?!”
Và rồi đám Orc chia làm hai phe—phe đứng về phía Budarion và phe còn lại vẫn theo Buburin. Đám Orc đã từng xót thương trước cảnh người dân bị Buburin hành hạ, không chút do dự, lập tức rời bỏ vị trí và tiến đến bảo vệ đám nô lệ.
Tiếng gầm của Budarion không chỉ đơn thuần là một tiếng hét, mà là mệnh lệnh được hô vang bằng ngôn ngữ của loài Orc:
“Orc! Bảo vệ dân chúng!”
“Buh, BUGIIH!” Buburin cũng hét lên bằng tiếng Orc, nhưng khí thế thì hoàn toàn không thể sánh bằng hoàng tử Budarion.
Dẫu vậy, những Orc dưới trướng Buburin vẫn cố ngăn cản phe Budarion rời vị trí, nhưng vì đã nhận lệnh giữ chân kẻ địch nên chính bọn chúng cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể luống cuống, rối loạn cả lên.
“Những người đang bảo vệ dân chúng chính là các Orc đã quay về phe ta! Ta mong các ngươi hãy xem họ là đồng minh!” Hoàng tử Budarion hô lớn.
“… Hình tượng Orc trong đầu ta bắt đầu sụp đổ rồi” Zadiris lẩm bẩm, ánh mắt có chút bối rối, nhưng tay vẫn liên tục thi triển 【 Phong nhận 】 và 【 Băng thương 】.
“Mẹ à, cứ xem như bên trong họ khác hẳn với đám Orc bên ngoài dãy núi Biên Giới đi” Basdia nói, vừa tung những quả táo sắt và rìu nhỏ hỗ trợ mẹ mình.
“Thôi kệ chuyện đó đi, lên nào!” Eleanora hét to.
Đám Orc gần như không mặc giáp bị tiêu diệt trong chớp mắt. Có một tên vung khúc gỗ to cố cầm cự, nhưng hắn bị Eleanora áp sát chém thẳng qua cả người lẫn gậy, ngã gục trong tích tắc.
Thấy cảnh đó, Buburin cuối cùng cũng nhận ra—đây không phải đợt tập kích lẻ tẻ từ một Undead hùng mạnh, mà là cuộc tấn công được sắp đặt từ trước bởi chính Budarion.
“Lũ Noble Orc và High Goblin! Hãy chết cùng ta tại đây! Bọn High Kobold, tản ra rút lui! Ít nhất phải có một tên mang tin tức này về!”
Đám Noble Orc vốn định tháo chạy nghe lệnh liền quay lại, kích hoạt kỹ năng chiến đấu 【 Khiên thuật 】 và 【 Giáp thuật 】. Lũ High Goblin thì giơ cao giáo và kiếm, gào lên những tiếng chói tai để tự tăng tinh thần.
Trong khi đó, lũ High Kobold ném vũ khí xuống đất, chạy trốn bằng cả bốn chân như thú hoang.
“BUGYABUBUFUH!” Buburin hét lên, niệm chú 【 Hỏa Trư 】, triệu hồi một con lợn rực lửa để câu giờ thêm chút ít.
“Đừng chắn đường ta! Chặn vậy thì ta chém đầu bọn bây sao được?!” Borkus gầm lên, một nhát bổ phăng cả khiên lẫn cánh tay của lũ Noble Orc, chém đôi người chúng.
“【 Đại Trảm Thủ (Great Decapitation) 】! Fuahahah! Giờ chém đám Noble Orc mạnh như Bugogan còn dễ hơn cướp kẹo trẻ con ấy!” Vigaro cười lớn, rìu hắn xoay tròn, cứ thế phóng đầu đám tay chân đắc lực của Buburin bay lên.
“Tiến đến gần ta tức là kẻ địch giống bọn Noble Orc, đúng không?” Basdia nói, tay lần lượt hạ gục năm tên High Goblin.
“Đây là... ma thuật chứ không phải quái vật à? Kiểu như một loại quyến linh sao?” Broad Ghost Orbia vừa nói vừa xuất hiện.
Con lợn lửa định dùng thân mình lao tới bị nàng đánh liên tục bằng xúc tu lỏng, khiến cơ thể nó nhỏ dần đi từng chút một.
“GYAIIIIN!”
“GYAWAAAAN?!”
“Hyaaahah!”
“Hyabbuh!”
“Ta không để các ngươi chạy về báo tin cho đế quốc đâu!”
Từng tên Kobold đang cố tuyệt vọng bỏ chạy đều bị Blitz Ghost Kimberley, Gorba và kỵ sĩ đoàn Hắc Nha phục kích tiêu diệt sạch, Eleanora cũng góp mặt không kém phần tàn nhẫn.
“BUKYAAAAH! BUBUGYAAAAH?!”
Ngay cả Buburin, đang cố tung 【 Hỏa thương 】 và 【 Hỏa đạn 】, cũng bị 【 Rào chắn hấp thụ ma pháp 】 bao phủ rồi bị Bone Man chém gục.
“Sư phụ, dù ngài không phong ấn ma thuật của tên đó thì thần cũng có thể xử lý hắn” Bone Man nói.
“Phòng hờ chút thôi” Vandalieu đáp. “Giờ thì, hoàng tử Budarion, xin hãy giải thích tình hình cho dân chúng và đám Orc đã quay về phe ngài.”
“Vâng, cứ để ta lo” Budarion đáp.
Sau khi tiêu diệt toàn bộ kẻ địch, hoàng tử tiến đến gần những người dân vừa được cứu và đám Orc quay lại phục tùng ông, như thể đang nghênh đón họ. Đám dân và Orc ấy reo hò trong nước mắt vì mừng rỡ khi biết Budarion vẫn còn sống.
“Thật là… bất ngờ ngoài dự tính” Vandalieu lẩm bẩm, vừa niệm 【 Bảo tồn 】 lên xác Buburin và đám thuộc hạ, vừa thu thập thông tin từ linh hồn của chúng.
“Dù sao thì chuyện một nửa số Orc nghe theo lệnh hoàng tử Budarion cũng không phải điều gì kỳ lạ lắm đâu” Basdia gật đầu.
“Không, chẳng phải vậy là hơi lạ sao? Ai cũng biết hoàng tử từng bị Bugitas đánh bại, giờ chỉ còn một tay một mắt mà” Bone Man lên tiếng nghi hoặc.
Việc Orc tuân theo mệnh lệnh của Noble Orc vốn không có gì bất thường. Chủng tộc Noble Orc được tạo ra bởi tà thần trong quân đội Ma Vương để làm chỉ huy cho loài Orc. Vì vậy, dù là Orc mang danh xưng “vua” đi nữa cũng sẽ nghe lệnh chúng.
Mà nếu có nhiều Noble Orc cùng ra lệnh, thì bọn Orc sẽ phục tùng kẻ mạnh hơn—đó là bản năng của quái vật.
Nhưng Budarion từng bị đánh bại bởi Bugitas—kẻ mà Buburin và thuộc hạ đi theo. Theo lý thuyết, kể từ lúc đó, bọn Orc sẽ không còn tuân lệnh Budarion nữa.
Tuy nhiên, tất cả điều đó chỉ đúng với Orc bên ngoài dãy núi Biên Giới.
“Từ góc nhìn của chúng ta thì việc một nửa số Orc Worker quay về phe hoàng tử cũng chẳng lạ gì… Có vẻ sau mười ngàn năm sống tách biệt, dù cùng một chủng tộc, thì sự khác biệt vẫn hình thành” Myuze nói.
Quả thật, Orc của đế quốc Noble Orc đã sống mười ngàn năm dưới sự cai trị của Noble Orc.
Ở vùng đất mà quái vật hạng Rank 4 hoành hành này, một vài Orc—chỉ Rank 3—không đủ sức làm chiến binh. Thế nên họ thường đảm nhiệm vai trò lính cấp thấp hoặc lao động chân tay.
Họ bảo vệ con người và cư dân khác, lao động không ngừng nghỉ qua từng thế hệ. Từ cha truyền con nối, từ con đến cháu, từ cháu đến chắt… việc ấy kéo dài suốt mười thiên niên kỷ.
Và điều đó đã làm thay đổi giống loài Orc.
Phần lớn Orc của đế quốc Noble Orc thông minh hơn, hiền hòa hơn và nghe lời hơn so với Orc thông thường.
Vì vậy, Budarion và nhóm từ Zanalpadna mới đoán rằng, dù sẽ có những Orc nghe theo Bugitas do bản năng, cũng sẽ có số lượng không ít tỏ ra nghi hoặc hoặc bất mãn.
Họ đã đặt cược vào tỉ lệ ấy. Và nay, với việc một nửa số Orc tham gia xây dựng căn cứ tiền tuyến quay về phe Budarion, có vẻ số lượng ủng hộ ông còn nhiều hơn dự kiến.
“Tất nhiên, vẫn còn những Orc giống bọn đã tấn công ta và đoàn ngoại giao, nên không thể quá lạc quan” Gizania lên tiếng.
“Một khi việc điều trị cho hoàng tử Budarion hoàn tất, tình hình sẽ khởi sắc hơn” Vandalieu nói.
Cậu đã thu gom xong các phần thi thể cần thiết, và giờ đang dùng kỹ năng 【 Kiến tạo Golem 】 để tạo ra các Golem hình Orc từ đất đá, rồi dùng mực của Ma Vương để tô màu bề mặt.
“… Thánh tử-dono, ngài không thể biến thành ếch khổng lồ thật à?” Myuze hỏi, có vẻ liên tưởng cảnh Vandalieu phun mực từ đầu lưỡi dài ngoằng đến mấy con ếch biến hình trong truyền thuyết ninja.
Mà nghĩ lại cũng đúng—hồi nãy cậu còn dùng giác hút của Ma Vương để bám lên lưng Borkus nữa mà.
“Không thể de-gozaru” Vandalieu đáp.
Hoàng tử Budarion nghe thấy thì giật mình quay lại nhìn, nhưng Vandalieu chẳng mấy bận tâm, tiếp tục công việc tô vẽ của mình. Dân chúng và Orc được cứu có vẻ đang nghĩ cậu là “một loại quái vật bí ẩn giống trẻ con” hoặc “một giống Majin hiếm gặp.”
“Ngụy trang này có ổn không?” Zadiris ngẩng đầu nhìn đám Golem trông như Orc thật hỏi.
“Miễn nhìn từ xa thì chắc ổn” Vandalieu đáp. “Tôi còn cho linh hồn Orc nhập vào nữa nên động tác cũng sẽ giống. Nhưng nếu kẻ địch đến gần thì mùi sẽ bị lộ.”
Orc, đúng như bề ngoài, có khứu giác khá tốt. Không bằng chó, nhưng nếu lại gần thì chắc chắn sẽ nhận ra mùi đất, đá và mực Ma Vương.
“Sao không xóa mùi đi?” Vigaro đề xuất. “Nhóc có kỹ năng 【 Khử mùi 】 mà, đúng chứ?”
“Vigaro, dẫu có xóa mùi đi, thì nếu không tạo ra được mùi đặc trưng của Orc, hiệu quả sẽ ngược lại, khiến bọn chúng càng cảnh giác hơn” Zadiris nói.
“Dù sao thì cũng không có đơn vị tiếp tế đến đây đâu, nên tạm thời vậy là ổn rồi” Vandalieu nói.
Cậu đã hỏi được từ linh hồn Buburin rằng sẽ không có nhóm tiếp viện hay truyền tin nào tới, vì tất cả vật liệu cần cho việc xây dựng căn cứ đã được vận chuyển, còn thực phẩm thì dự tính săn từ quái thú quanh đây.
“Giờ thì, chúng ta hãy quay về Zanalpadna, trị thương cho mọi người, rồi dùng căn cứ tiền tuyến này làm bàn đạp tấn công đế quốc” Vandalieu tuyên bố.
“Nghĩa là mọi chuyện không còn gì đáng lo, đúng không? Nhưng nhìn ngươi chẳng vui vẻ gì mấy. Có chuyện gì à?” Eleanora hỏi.
Vandalieu thở dài. “… Không, chỉ là… ta nhận ra, dù có giết được Bugitas và xử lý Ravovifard, thì mọi chuyện cũng chưa hẳn được giải quyết.”
----------------------------------------------
Ngồi trên ngai vàng, đầu đội vương miện, Bugitas thống trị đế quốc mà hắn đã cướp đoạt từ tay người anh ruột của mình. Trong tay hắn là một ly aquavit hảo hạng—một loại rượu mạnh được chưng cất từ khoai tây. Vây quanh hắn là những mỹ nữ với y phục mỏng manh đến mức có thể thấy rõ làn da bên dưới.
Những người phụ nữ ấy là vợ của những Noble Orc không chịu quy phục hắn, là dân thường bị ép mang đến, và cả những cống vật đến từ quốc gia High Kobold và High Goblin.
Con người, Dwarf, Elf, Thú nhân, Titan… thậm chí có cả High Kobold và High Goblin. Một hậu cung vừa đông đảo vừa "chất lượng", đủ để bất kỳ ai—ít nhất là bất kỳ tên Noble Orc nào—cũng phải thèm khát.
“Bufuh…!”
Thế nhưng, đứng trước một hậu cung như thế, thứ đang dâng lên trong lòng Bugitas lại không phải là ham muốn, mà là cơn giận dữ.
“B-Bugitas-sama, có chuyện gì không ạ…?” Một trong những mỹ nữ rụt rè lên tiếng, cố nặn ra một nụ cười lấy lòng, dù ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ sợ hãi.
Ngày trước, trong đế quốc cũ, ai cũng được dạy rằng trẻ em là báu vật quốc gia, và những người phụ nữ sinh ra chúng phải được tôn trọng không kém gì chiến binh. Nhưng điều đó đã hoàn toàn thay đổi sau cuộc đảo chính.
Bugitas từng nhiều lần "giết gái"—không phải theo nghĩa trăng hoa, mà là nghĩa đen. Mặc dù từng là trọng tội trong đế chế Noble Orc xưa, hắn chẳng ngần ngại ra tay tàn độc.
Lý do thì ngu ngốc đến nực cười: vì hắn quá mạnh tay khi “vui vẻ” trên giường, hoặc đơn giản chỉ vì hắn không thích ánh mắt của họ và đấm một cú chí mạng.
Người phụ nữ kia hiểu rõ—nếu Bugitas cứ giữ tâm trạng xấu thế này, thì hoặc cô, hoặc ai đó trong số họ, sẽ phải bỏ mạng. Bị thúc ép bởi cảm giác tử thần cận kề, cô đành cố lấy lòng hắn.
Bugitas đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên đầu cô gái xinh đẹp kia.
“Ah…”
Cô khẽ thở phào, cứ tưởng tâm trạng của hắn đã khá hơn. Nhưng khi ngẩng lên, thấy đôi mắt hắn vẫn đỏ ngầu, cô lập tức nín thở.
“Đừng có nịnh nọt nữa! Nhìn mà phát ghê!” Bugitas gầm lên.
Hắn túm đầu cô và ném mạnh như vứt một món đồ thừa.
Cô gái—dù cao to với vóc dáng người thường—bị quăng đi như một con búp bê rách, đập mạnh vào tường phát ra tiếng rầm rầm nặng nề.
Sau đó, cơ thể cô trượt dần xuống nền, cổ gập lại một cách kỳ quái… và không còn cử động nữa.
“KHÔÔÔÔÔNG!”
“Không thể nào… Anne! ANNE!!”
Những mỹ nữ khác thét lên kinh hãi, kẻ thì tháo chạy, người thì lao tới bên xác bạn.
“BUGOSHAAAH! BOGOHOOOH!”
Lũ Orc đang canh ngoài phòng lập tức xông vào sau tiếng động, nhưng khi bị Bugitas gầm lên bằng tiếng Orc: “Mang bọn đàn bà này ra ngoài hết cho ta!”, chúng vội vã làm theo.
Thế nhưng, chính ánh mắt thương cảm mà lũ Orc dành cho mấy người phụ nữ, và cách chúng cung kính khiêng xác cô gái kia đi… lại khiến Bugitas càng thêm bực tức.
“Buguguh…!”
Tại sao mọi chuyện lại không theo ý mình?! Bugitas gầm gừ, trút ly aquavit vào cổ họng, trong khi một mình ngồi lại trong ngai vàng trống trải.
-----------------------------------------------
Bugitas, vốn chẳng có tài cán gì trong chính trị, thuở nhỏ chỉ biết ngước nhìn người anh trai mà không bao giờ dám nghĩ mình có thể sánh vai. Hắn chỉ chuyên chú vào rèn luyện sức mạnh bản thân. Với hắn, không cần làm hoàng đế, chỉ cần mạnh mẽ và được công nhận là đủ.
Mặc cảm với người anh ruột từng giày vò hắn… nhưng đó không chỉ đơn thuần là lòng ghen tị. Hắn bị dằn vặt bởi thứ gì đó sâu hơn, tối tăm hơn.
Rồi trong lúc khổ luyện, hắn nghe thấy một giọng nói vang vọng trong tâm trí.
“Ngươi muốn có sức mạnh? Vậy hãy buông bỏ. Ngươi thuộc về thế giới của quái vật. Hãy trở về hình hài chân chính của mình.”
Giọng nói ấy ngọt ngào như thôi miên, vang vọng mãi trong đầu Bugitas.
Đó là Ravovifard, ác thần của sự giải phóng.
Một vị thần khác biệt với Mububujenge—ác thần của sự phì nộn sa đọa—người từng được thờ phụng trong đế quốc. Ravovifard là một cái tên xa lạ, chưa từng được nhắc đến trong bất kỳ ghi chép hay tài liệu nào.
Nói cách khác, rất có thể đó là một tàn dư của quân đoàn Quỷ Vương, kẻ đã không chấp nhận lời đề nghị của Zakkart và phản bội Quỷ Vương.
Ban đầu, Bugitas đã phớt lờ tiếng gọi ấy, nghĩ rằng mình không thể để bị cám dỗ bởi một ác thần như thế. Nhưng hắn cũng không kể chuyện này cho cha—khi đó vẫn còn khỏe mạnh—bởi tận sâu trong lòng, hắn đã bị mê hoặc bởi lời gọi kia.
Và rồi, khi cảm thấy mình đã chạm đến giới hạn, Bugitas cuối cùng cũng đầu hàng trước sự cám dỗ của Ravovifard và nhận lấy thần ân từ ác thần ấy.
Tác động từ thần ân của Ravovifard vô cùng lớn. Toàn bộ chỉ số của Bugitas đều tăng vọt, cấp độ vốn gần như ngưng trệ cũng bỗng dưng tăng trở lại như vũ bão.
Và nhờ kỹ năng hắn có được từ thần ân—【 Dẫn lối sa đọa: Thú đạo (False Guidance: Beast Path 】—các thuộc hạ quy phục hắn cũng lần lượt mạnh lên.
Nhưng đổi lại, tinh thần của Bugitas và những tên Noble Orc dưới trướng hắn bắt đầu biến chất.
Họ chẳng còn thấy nghĩa vụ của giới quý tộc là điều gì đáng để giữ gìn. Bản năng và lý trí dần tách rời, và họ tin rằng quy luật "kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết" mới là lẽ sống đúng đắn của loài Noble Orc.
Rồi Bugitas vượt qua cả người anh Budarion, cướp lấy ngai vàng. Từ đó, hắn dự tính sẽ chinh phạt toàn bộ các quốc gia chỉ trong chớp mắt, rồi thiết lập một thế giới nơi sức mạnh quyết định tất cả, với hắn là kẻ đứng đầu.
-------------------------------------------------
“Fugogah!”
Bugitas giật mình thoát khỏi dòng hồi tưởng, đập mạnh ly rượu xuống sàn đầy bực tức.
Dù đã cướp được ngai vàng, mọi chuyện sau đó chẳng hề suôn sẻ như hắn tưởng.
Về phần Mububujenge, ác thần của sự sa đọa, bản thân vị thần ấy đang bị Ravovifard áp chế, còn các tư tế của hắn thì bị Bugitas khống chế.
Các vị thần khác cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
Những đứa con bị ruồng bỏ giống như hắn sống rải rác ở các quốc gia High Goblin và High Kobold đều đã tiến hành đảo chính, nên hiện tại các nước đó cũng nằm trong quyền kiểm soát của hắn.
Nếu tính tổng lực lượng quân sự mà hắn có, kể cả từ các quốc gia kia, thì rõ ràng hắn mạnh hơn nhiều so với các quốc gia như Majin hay Kijin—chưa kể bọn Vampire Thuần Chủng đang bảo vệ nơi an nghỉ của Vida cũng không can thiệp.
Thêm vào đó, các đợt quái vật bạo loạn do Ravovifard gây ra khiến những quốc gia mạnh kia phải dốc sức đối phó, chẳng còn rảnh tay để ngăn cản hắn.
Đây lẽ ra là cơ hội để hắn chinh phục các quốc gia khác, kể cả Zanalpadna, rồi lần này chắc chắn sẽ chặt đầu tên anh hèn nhát kia. Đáng lẽ phải thế!
Thế nhưng—thực tế là đế quốc Noble Orc đang bị các quốc gia, bao gồm cả Zanalpadna, đánh cho khốn đốn.
Tại sao chứ?! Chẳng phải bọn ta, loài Noble Orc, là chủng tộc có sức mạnh quân sự lớn nhất, sinh ra để thống trị tất cả sinh vật khác sao?! Bugitas gào thét trong lòng… nhưng—sự thật không phải thế.
Nếu không tính các cá nhân xuất chúng như anh hùng, thì Noble Orc đúng là một chủng tộc vượt trội: trí tuệ ngang con người, khi sinh ra đã là quái vật Rank 6, là giống loài hoàn thiện nhất trong các chủng quái vật.
Nhưng nếu Noble Orc là đỉnh cao, thì tại sao Vida lại tạo ra các chủng tộc mới?
Bugitas không nhận ra, nhưng dù hoàn thiện, loài Noble Orc lại cực kỳ thiếu tính đa dạng so với con người hay các quái vật cấp thấp. Khả năng tiến hóa khi lên Rank rất hạn chế, và cách xây dựng kỹ năng của chúng cũng na ná nhau.
Ngược lại, các chủng tộc của Vida như Arachne hay Empusa lại có thể chọn nhiều chức nghiệp khác nhau, dễ dàng tìm ra chiến thuật đối phó với Noble Orc.
Vì vậy, chúng không hề áp đảo trên chiến trường như Bugitas tưởng.
Và dù điều này không hẳn do lỗi của Bugitas… thì hắn cùng thuộc hạ cũng chỉ có kinh nghiệm chiến đấu theo nhóm nhỏ vài người đến hàng chục, chứ hoàn toàn không có kiến thức hay kỹ năng để chỉ huy chiến tranh quy mô lớn.
Suốt hơn mười ngàn năm qua không có cuộc chiến nào, và những trận đụng độ cỡ nhỏ xảy ra cũng là từ trước thời vị hoàng đế thông thái Buugih lên ngôi. Sau đó, xung đột giữa các quốc gia đều được giải quyết bằng thương lượng, đấu trí hoặc tỷ thí giữa đại diện các nước.
Ngoại trừ đám Vampire Thuần Chủng, không một ai ở phía nam lục địa từng trải qua chiến tranh quy mô lớn ngoài những trận đánh với lũ quái hoang. Nói cách khác, kiến thức về chiến lược quân sự gần như không tồn tại.
Do đó, không ai sử dụng được chiến thuật cao cấp. Các trận chiến thường chỉ biến thành lao vào nhau và đánh bằng sức mạnh thuần túy.
Tình hình ở Zanalpadna và các nước khác cũng không khá hơn, nên các trận đánh đều diễn ra một cách cục mịch và hỗn loạn.
Nỗ lực chiêu dụ lũ thằn lằn ở đầm lầy phía bắc cũng thất bại… lũ vô dụng đó!
Và càng tệ hơn, bộ máy tổ chức của đế quốc—nền tảng giúp hắn giữ quyền lực—cũng đang lung lay.
Ngoại trừ nhóm đã bỏ trốn theo anh trai hắn, gần như toàn bộ Noble Orc đều tỏ ra phục tùng Bugitas. Nhưng chỉ khoảng một phần ba trong số đó là thực sự trung thành—rõ ràng phần còn lại chỉ giả vờ quy phục để bảo vệ dân chúng và người thân.
Tất nhiên, những kẻ đó chẳng chịu ảnh hưởng gì từ 【 Dẫn lối sa đọa: Thú đạo 】.
Tệ nhất là đám Orc. Là chủng tộc hạ đẳng, chúng vốn có bản năng phục tùng Bugitas. Đáng ra chúng phải vứt bỏ đám “phụ nữ mô phỏng” mà Mububujenge ban cho, để trở thành những binh sĩ hạng nhất nhờ thần ân của hắn.
Nhưng thực tế thì… gần một nửa đám Orc—đặc biệt là những cá thể ưu tú—lại ngấm ngầm oán ghét Bugitas trong lòng.
Không thể trông mong thêm gì ở Ravovifard nữa. Ta phải lấy đầu Ani-ue… lấy đầu Budarion càng sớm càng tốt để củng cố quyền lực của mình. Có nên dừng các cuộc xâm lược khác lại và tập trung đánh chiếm Zanalpadna không? Khốn kiếp! Tất cả là tại tên hèn đó bỏ chạy thảm hại!
---------------------------------------------
Dưới đây là một trích đoạn từ ghi chép nghiên cứu của Luciliano.
Giải thích về thêm về chức nghiệp: Samurai
Là một chức nghiệp chỉ mới được xác nhận tại khu vực phía nam đại lục Bahn Gaia, nơi vẫn còn lưu truyền kiến thức về samurai được truyền lại bởi Hillwillow — một trong những Dũng sĩ của Botin, Nữ thần Đại địa và Thợ thủ công. Tuy nhiên, không thể loại trừ khả năng chức nghiệp này cũng tồn tại ở những nơi khác, chẳng hạn như Ma giới.
Đây là một chức nghiệp thiên về chiến đấu tuyến đầu sử dụng kiếm, chuyên tăng cường kỹ năng 【 Kỹ thuật dùng Katana 】 — kỹ năng sử dụng loại kiếm cong, lưỡi đơn đặc trưng gọi là katana, cùng với nhiều kỹ năng khác như 【 Tiễn thuật 】, 【 Thương thuật 】, 【 Cưỡi ngựa 】 và 【 Tăng cường giá trị thuộc tính (Lòng trung thành) 】.
Để tiếp nhận chức nghiệp này, điều kiện tiên quyết là phải có kỹ năng 【 Kỹ thuật dùng Katana 】 từ cấp 4 trở lên và đang phụng sự một sư phụ nào đó. Nếu không có sư phụ để phục vụ, người ấy sẽ có thể tiếp nhận một chức nghiệp khác gọi là Ronin.
Ngoài ra, dường như còn tồn tại một chức nghiệp cao cấp hơn gọi là 【 Bậc thầy kiếm thuật 】, nhưng cho đến hiện tại, vẫn chưa có ai đạt được chức nghiệp Bushi — loại chức nghiệp được xem là lý tưởng sống mà các samurai miền nam hằng khao khát vươn tới.
--------------------------------------------
Giải thích thêm về kỹ năng: Kỹ thuật dùng Katanan
Tại khu vực phía nam đại lục, loại kiếm cong, lưỡi đơn này được gọi là katana. Kỹ năng này nhìn chung tương tự như 【 Kiếm thuật 】, nhưng đòi hỏi người sử dụng phải có sự khéo léo và linh hoạt cao hơn trong cách điều khiển vũ khí.
Nhân tiện cũng nói thêm, truyền thuyết mà Hillwillow để lại tại vùng đất này có nhắc rằng: “Bushi có thể chém đôi cả kỵ sĩ lẫn chiến mã của hắn chỉ bằng một nhát kiếm.” Vì lý do đó, một thanh katana tiêu chuẩn ở đây được định nghĩa là phải đủ lớn và đủ nặng để có thể thực hiện được điều đó — tức chém xuyên cả kỵ sĩ và quái vật cưỡi của hắn trong một đường kiếm.
Với kỹ thuật rèn đặc thù được sử dụng để chế tạo những thanh kiếm đó, nếu thân kiếm hẹp hơn nữa thì sẽ không thể chịu được áp lực va chạm khi chém như vậy.
Về cơ bản, chúng khá giống với loại kiếm lớn gọi là zanbato ở Trái Đất — thế giới mà sư phụ từng sinh sống. Tuy nhiên, với những cá thể như Arachne, có lẽ kích thước đó không quá to lớn lắm…
Ngoài ra, những thanh katana có kích thước nhỏ hơn cũng được chế tạo để phù hợp với thể hình khiêm tốn của các chủng tộc như Arachne, Empusa hay Goblin. Theo lời sư phụ, đây mới chính là hình thái nguyên bản của katana tiêu chuẩn.
----------------------------------------------
Giải thích thêm về quái vật: Orc Worker
Là danh hiệu chủng tộc mà một Orc có thể đạt được khi đạt cấp 100, đồng thời sở hữu các kỹ năng liên quan đến sản xuất như 【 Làm nông 】, 【 Khai thác gỗ 】 hay 【 Xây dựng 】 từ cấp 3 trở lên, và tất cả kỹ năng chiến đấu đều dưới cấp 3.
Chủng tộc này không nhận được bất kỳ ưu đãi nào liên quan đến chiến đấu, nhưng lại có nhiều lợi thế trong việc học hỏi và phát triển các kỹ năng sản xuất. Ngoài ra, khả năng tăng cấp cho kỹ năng 【 Siêu sức mạnh 】 cũng được cải thiện.
Hiện tại, chủng tộc này chỉ mới được xác nhận tồn tại trong Đế quốc Noble Orc. Với những Orc hoang dã thông thường, khả năng thăng cấp và đạt được danh hiệu này là rất thấp.
Mặc dù có Rank 4, nhưng do kỹ năng chiến đấu kém phát triển, chúng không có năng lực tác chiến đáng kể.


3 Bình luận