• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07: Tiến về vùng đất phía nam

Chương 147: Một buổi yết kiến chư thần – Lời đề nghị lên ngôi hoàng đế và một món ăn vặt tuyệt hảo

4 Bình luận - Độ dài: 7,035 từ - Cập nhật:

Các chủng tộc do Vida tạo ra, cùng với những tộc quái vật tôn thờ các ác thần đã từ bỏ Ma Vương để đứng về phía nàng—ngoại trừ bọn Vampire Thuần chủng canh giữ “Nơi Yên Nghỉ của Vida”—đều đã lập nên quốc gia riêng tại vùng Nam đại lục, lấy vị thần của mình làm trung tâm tín ngưỡng.

Vương quốc Zanalpadna được đặt theo tên vị thần của mình, là quốc gia duy nhất do hai chủng tộc cùng cai trị—Arachne và Empusa—còn các quốc gia khác đều lấy tên theo chủng tộc của họ.

Chỉ có đế quốc của bọn Noble Orc là dám tự xưng là “đế quốc”. Nếu bỏ qua những tin đồn và huyền thoại từ bên ngoài dãy núi Biên giới, thì quả thực quốc gia ấy xứng đáng với cái tên đó.

Sở dĩ chỉ có quốc gia của bọn Noble Orc mang danh đế quốc là bởi họ là lực lượng thống nhất tất cả các quốc gia khác trong vùng dãy núi biên giới.

“Nói cách khác, việc từ bỏ ngôi vị đế quốc để trở lại làm vương quốc đồng nghĩa với việc từ bỏ vai trò lãnh đạo” Vandalieu bình thản nói.

Cậu vừa bước đi trong “Đại Sào Huyết Nhục”, một Dungeon hạng B nằm sâu bên trong Giáo hội Mububujenge, trong lúc được giải thích về hoàn cảnh hiện tại.

“Đúng thế. Vì ta đã thất bại trong việc ngăn chặn cuộc phản loạn của Bugitas, các quốc gia của bọn High Kobold và High Goblin đã phải hứng chịu tổn thất nghiêm trọng. Quyền lực quốc gia chúng ta cũng suy giảm đáng kể. Trong tình cảnh này, ta và đất nước của mình không thể nào gánh vác trách nhiệm của một đế quốc được nữa” Budarion, vị hoàng đế mới đăng quang—hay đúng hơn là tân vương—nói với giọng nhẹ nhàng khi cùng sánh bước.

Sau trận chiến với Ravovifard, anh đã thăng lên Rank 12, trở thành một Noble Orc Abyss High King, sánh ngang với “Minh Quân” Buugih trong quá khứ. Anh đã đạt được sức mạnh đủ để được xem là một trong những tồn tại mạnh nhất trong vùng núi này—chỉ sau các Vampire Thuần chủng. Dẫu vậy, Budarion và các cận thần của anh không tin rằng chỉ cần có một vị vua giỏi chiến đấu là đủ để giải quyết hết những vấn đề trong nước.

“Dù vậy, ta vẫn phải xin lỗi các quốc gia đã cố gắng ngăn cản quyết định này” Budarion tiếp lời.

Sau buổi yến tiệc nơi anh công bố tước hiệu mới của đất nước, đại diện các quốc gia có mặt đều tìm cách khuyên nhủ anh—với sự thành tâm, tha thiết và tuyệt vọng thấy rõ.

Nếu là các quốc gia loài người bên ngoài dãy núi Biên giới, hẳn đây sẽ là cơ hội trời cho để họ lật ngược cục diện quyền lực. Mỗi quốc gia sẽ cố tách mình khỏi hệ thống quyền lực tồn tại suốt hơn năm vạn năm, rồi tự tranh giành ngôi vị lãnh đạo.

Dù quốc vương không nghĩ đến điều đó, thì giới quý tộc chắc chắn sẽ lập phe cánh để mưu cầu đặc quyền và đất đai cho bản thân cũng như con cháu. Chắc chắn sẽ có kẻ kích động chiến tranh.

Thậm chí, chỉ cần một quốc gia không hợp ý lên nắm quyền, những nước khác cũng sẽ hành động vì không muốn kẻ thù dẫn dắt cục diện.

Thế nhưng, các quốc gia bên trong dãy núi Biên giới lại khác.

Vị vua của mỗi quốc gia cũng là đại diện giáo hội của vị thần mà họ thờ phụng, và nếu làm điều gì trái đạo, họ sẽ bị thần trách phạt trực tiếp. Dù các thần đều mong muốn con dân mình phát triển, nhưng họ còn ưu tiên hơn việc duy trì rào chắn bảo vệ vùng đất này khỏi Alda và tay chân của hắn. Vì vậy, họ sẽ không để các quốc gia gây chiến khiến sức mạnh của nhau suy yếu.

Hơn nữa, trong môi trường khắc nghiệt như Tổ Quỷ, việc làm bá chủ cũng chẳng mang lại nhiều lợi ích.

Và điều quan trọng nhất: ngay cả khi quốc gia đứng thứ hai sau Noble Orc có ý tranh đoạt quyền lực, thì các chủng tộc nơi đó cũng chẳng suy nghĩ như giới quý tộc loài người.

“Donaneris-sama đang rất lo lắng. Có lẽ trách nhiệm lãnh đạo sẽ rơi vào tay chúng ta” Gizania nói, đang cùng tiến bước trong Dungeon dưới sự bảo hộ của Vandalieu, bởi với sức hiện tại, Dungeon hạng B vẫn là thử thách lớn với cô.

“Chắc chắn rồi” Myuze đồng tình, cũng đang được Vandalieu bảo vệ. “Tộc Zanalpadna chúng ta đang phát triển tốt… và chắc chắn sẽ còn phát triển hơn nữa.”

Công chúa Kurnelia đã được đính hôn với Budarion, còn Gizania—em gái nàng—cùng Myuze, hậu duệ của cựu vương, cũng sẽ thành hôn với Vandalieu. Dù không trở thành đế quốc, Zanalpadna vẫn đủ sức vững vàng phát triển.

Thực tế, phần lớn dân chúng ở đó còn cho rằng trách nhiệm làm đế quốc chỉ tổ phiền phức.

“À, tiện thể… ta có thể chải lông chỗ này không?” Vandalieu hỏi, tay chạm vào phần thân dưới của Gizania—phần có lớp lông trông mềm mại nhưng thật ra khá cứng.

“… Không sao, nhưng… ta muốn cậu để đó cho lúc khác” Gizania đáp, má đỏ bừng, hai tay che mắt.

“Vandalieu-dono~ còn em thì sao?” Myuze chen lời với giọng nhẹ nhàng.

“Myuze không có lông… nhưng ta có thể giúp chăm sóc cánh và lưỡi hái của em được không?” Vandalieu đề nghị.

“Ôi, làm ơn đi mà!” Myuze rạng rỡ đáp.

Phía sau, vua Majin Godwin thở dài. “Trời đất… đang thời buổi rối ren mà còn tán tỉnh được nữa…”

Godwin là một kẻ có khối cơ bắp khổng lồ như Titan, với hai chiếc sừng xoắn, làn da xanh biếc và chiếc đuôi chóp nhọn. Hắn nổi danh khắp các quốc gia là chiến binh hùng mạnh.

Nhưng lúc này đây, khuôn mặt hắn lại tiều tụy đến lạ thường.

“Tưởng năm sau là có thể nhét thằng kế vị lên ngai rồi về sống cuộc đời đắm chìm trong tửu sắc và chiến trận… Đế vương gì tầm này nữa” hắn lẩm bẩm.

“… Godwin-dono, ta xin phép đặt câu hỏi về việc ngài lại nói mấy lời như thế ngay giữa chốn này, khi bao nhiêu người đang nghe” Budarion lên tiếng.

“Budarion, nếu muốn ta ăn nói tử tế, thì cậu cứ làm hoàng đế lại đi ” Godwin vặc lại.

Thoạt trông, Godwin như một ông già cố chấp và ích kỷ, nhưng thật ra kiểu người như hắn lại là hình mẫu điển hình của tộc Majin.

Tộc Majin là một chủng tộc hùng mạnh với tuổi thọ không giới hạn như Vampire. Có lẽ vì thế mà họ sống chậm, ai nấy đều đi theo lối sống riêng—hay đúng hơn, là theo đuổi thú vui và đam mê của bản thân.

Điểm chung duy nhất giữa họ là tất cả đều coi trọng sức mạnh cá nhân. Vua của họ được bầu chọn qua các trận đấu tay đôi hoặc đấu loại giữa các ứng viên. Tộc Drakonid cũng vậy, nhưng Majin lại có định nghĩa về sức mạnh rộng hơn, nên đôi khi họ còn chọn vua qua… cờ bạc, tửu lượng hay thi trí thông minh.

Dẫu vậy, Majin lại có tinh thần đồng đội rất cao, đặc biệt là giữa những người có cùng sở thích.

Đối với họ, ngôi vua chỉ mang tính danh dự, giống như lớp trưởng ở thế giới cũ, chủ yếu để duy trì trật tự và sự đoàn kết.

“Nếu cứ để tên ngốc Gerazorg lộng hành thêm chút nữa, hắn sẽ làm mất mặt cả chủng tộc Majin chúng ta” Godwin nói. “Thằng ngu đó… chúng ta gửi nó sang đế quốc du học, mong nó học được chút khôn ngoan cơ mà.”

“… Người đó rốt cuộc đã làm gì vậy?” Vandalieu hỏi.

“Chuyện chẳng thích hợp để kể cho đứa trẻ như cậu nghe” Godwin nhăn mặt nói mơ hồ. “Toàn tội vặt vãnh nên chẳng giữ chân nó lâu được. Bà cố nó từng giúp đỡ ta khi xưa, nên ta mới cố gắng cảm hóa nó, nhưng rốt cuộc… nó bị một kẻ kỳ dị nào đó dụ dỗ rồi.”

Giọng nói chua chát đến mức Gizania và Myuze phải quay sang nhìn Vandalieu với ánh mắt như thể bảo: “Cậu đừng hỏi nữa…”

Có vẻ như hành vi của Gerazorg tệ đến mức tiếng xấu hắn còn bay sang tận Zanalpadna—một quốc gia cách xa quê hương Majin.

Ngoài Bugitas, hai kẻ khác được Ravovifard chọn làm tư tế là Gargya và Gido cũng chẳng khá khẩm hơn. Không chỉ kém cỏi về năng lực, mà bản chất của họ mới là vấn đề chính.

Rõ ràng khi Ravovifard chọn kẻ để ban Thần ân, thứ hắn quan tâm không phải là tài năng hay sức mạnh, mà là xem người đó có dễ đánh mất lý trí và buông thả dục vọng nếu được ban quyền năng hay không.

“Và làm hoàng đế thì tuyệt đối là không nhé. Phải hòa giải xung đột giữa các quốc gia, tổ chức hội nghị... Ta có thể viện trợ lúc nguy cấp, nhưng chẳng đủ sức gửi quân đi khắp nơi đâu. Chúng ta đâu đông đúc như bọn Kijin” Godwin nói tiếp.

Tộc Majin có tuổi thọ dài. Có lẽ vì vậy mà tỷ lệ sinh cực thấp… khả năng sinh sản thì ngang với Elf hay Dark Elf, nhưng họ chẳng mấy ai quan tâm tới việc để lại đời sau.

Tương tự Vampire và Ghoul, họ cũng có nghi thức biến người khác thành Majin, nhưng xem ra rất phiền phức nên chẳng mấy khi thực hiện.

Vì hậu quả của điều đó, tuy mỗi cá nhân thuộc tộc Majin đều sở hữu sức mạnh vượt trội, nhưng số lượng của họ bên trong Dãy núi Biên giới chỉ vào khoảng một nghìn người—trở thành chủng tộc có dân số ít nhất khu vực.

Tuy nhiên, bên ngoài Dãy núi Biên giới, các Majin thường sống thành từng nhóm nhỏ khoảng hơn chục người, nên con số một nghìn cá thể được xem là một lực lượng quy mô lớn.

“Godwin-dono, có lẽ các vị thần sẽ trực tiếp truyền lời về chuyện này thôi” Budarion lên tiếng.

“Mu… Ta luôn nghĩ ngươi là một thanh niên có triển vọng, nhưng từ khi cánh tay và con mắt bị nhuộm đen kia xuất hiện, ngươi càng chín chắn hẳn ra” Godwin nhận xét. “Miễn là các vị thần đừng phán mấy chuyện khó xử là được.”

Vậy vì sao Budarion, Godwin và những người khác lại tiến vào Đại Sào Huyết Nhục ngay sau buổi yến tiệc? Lý do là bởi họ đã nhận được 【 Thần ngôn 】từ các vị thần.

“Đến vùng đất thánh gần nhất.”

Và vùng đất thánh gần nhất chính là căn phòng sâu nhất trong Đại Sào Huyết Nhục, nằm tận cùng bên trong Thánh điện của Mububujenge.

Từ đời này qua đời khác, đế chế— hay đúng hơn là vương quốc—của tộc Noble Orc luôn được trị vì bởi những ai đủ sức vượt qua hang động này một mình, đồng thời nhận được sự công nhận của Mububujenge. Họ sẽ được vào phòng bảo vật của hang động, gặp gỡ nữ thần và lắng nghe lời chỉ dạy.

Đây là truyền thống chung của tất cả các quốc gia bên trong Dãy núi Biên giới. Tuy nhiên… thông thường, các vị thần sẽ không triệu tập tư tế từ một quốc gia khác đến vùng đất thánh ngoài lãnh thổ mình.

Dù đã sống vài ngàn năm, Godwin cũng không nhớ nổi từng có tiền lệ như vậy. Đây có thể là lần đầu tiên kể từ khi các quốc gia được thành lập.

“Mặc dù đúng là Nữ hoàng Donaneris không hiện diện ở đất nước này, nhưng tại sao lại là chúng ta được triệu đến?” Myuze nghiêng đầu băn khoăn.

“Công chúa Kurnelia cũng đang có mặt, nhưng… không lẽ Zanalpadna đang có ý đồ gì sao?” Gizania cũng trầm tư.

Chính vì tình huống quá hiếm có, cả Myuze lẫn Gizania đều mang tâm trạng bối rối. Trước đây từng có trường hợp người khác ngoài quốc vương vượt qua hang động và bước vào vùng đất thánh. Nhưng trong những lần đó, các vị thần hầu như không bao giờ hiện thân trực tiếp, nên cảm giác nghi hoặc trong lòng họ vẫn không tan biến. Tại sao lại là họ? Liệu thật sự họ nên đến đó sao?

“Nếu tất cả chỉ là hiểu lầm… nếu bọn ta nhầm lẫn khi cho rằng mình đã nhận được 【 Thần ngôn 】… thì chẳng phải sẽ trở nên cực kỳ lạc lõng sao?” Gizania thấp giọng nói.

“Gizania-dono, xin đừng nói những điều đáng sợ như thế!” Myuze thốt lên. “Vả lại, việc cả hai chúng ta cùng hiểu lầm thì khả năng đó cực kỳ thấp. Nói cách khác, rất có thể đây quả thực là Thần ngôn.”

“Nhưng dù đúng là 【 Thần ngôn 】đi nữa, ta chỉ nghe được mỗi chữ ‘đến’ thôi… Còn cô thì sao, Myuze-dono?”

“Ta… chỉ nghe thấy từ ‘vùng đất thánh’.”

Rõ ràng khả năng tiếp nhận 【 Thần ngôn 】 của Gizania và Myuze không cao lắm.

“Lần đầu nhận Thần ngôn thì thường thế đấy mà. Lần đầu ta nhận được, đang mơ mộng nên tưởng chỉ là ảo giác rồi lờ đi. Sau đó tiền bối của ta nhận được Thần ngôn từ thần Xerx, đập ta một trận tơi bời, lôi xềnh xệch ta tới vùng đất thánh, rồi chính Xerx cũng tặng ta một cú đấm trực tiếp,” Godwin vừa cười ha hả vừa kể.

…Tuy nhiên, câu chuyện này chẳng làm Gizania hay Myuze cảm thấy yên lòng hơn chút nào.

“Godwin-dono, nếu bị trừng phạt kiểu đó thì bọn ta chết ngay mất” Gizania lắc đầu.

“Cơ thể bọn ta sẽ tan nát trong nháy mắt” Myuze đồng tình.

“Không, ý ta là… ngay cả khi thật sự là hiểu lầm, các vị thần chắc cũng không giận đến mức đó đâu…” Godwin lắp bắp chữa cháy.

“Ta nghe nói Xerx vốn là thần cấp dưới của Zantark—thần chiến tranh của lửa và hủy diệt, nên tính cách mới hung bạo vậy. Zanalpadna chắc chắn sẽ không đấm các ngươi” Budarion xen vào để kết thúc cuộc hội thoại trong hoảng loạn, khiến Myuze và Gizania trông có vẻ nhẹ nhõm hơn đôi chút.

“Nếu thật sự là nhầm lẫn thì cứ cùng nhau xin lỗi thôi. Chắc sẽ được tha mà” Vandalieu lên tiếng một cách nhẹ nhàng, tiếp lời họ.

Thần ngôn cậu nhận từ Merrebeveil là: “Xin lỗi đã đường đột, nhưng có điều ta muốn bàn với ngươi, nên mong ngươi hãy đến gặp ta.”

“Nếu có ai giơ nắm đấm ra thì ta sẽ phản đối liền” cậu nói thêm.

Bạo lực không tốt. Người bạo lực thì nên bị đáp lại bằng bạo lực.

“Cảm ơn ngươi… nhưng xin hãy nhẹ tay nhé” Gizania thở ra.

“Phải đấy” Myuze gật đầu. “Tất nhiên chỉ khi đây thực sự là hiểu lầm thôi. Nên mong ngươi bình tĩnh.”

“Ta cũng xin điều đó” Budarion nghiêm túc.

Ba người họ đồng loạt cố xoa dịu Vandalieu, người dường như bị khơi dậy một vết thương tâm lý kỳ quái nào đó.

----------------------------------------------

Có lẽ phản ánh đúng tính cách của kẻ đã tạo ra nó, các quái vật trong Đại Sào Huyết Nhục—một Mê cung cấp B—không chủ động tìm kiếm hay tấn công người xâm nhập. Phần lớn đều là những chủng loài chuyên đặt bẫy, ẩn mình, chờ phục kích.

Vì vậy, dưới sự dẫn đường của Budarion—người đã biết rõ lối đi tắt để đến nơi cần đến nhanh nhất—hành trình của cả nhóm diễn ra rất suôn sẻ, hầu như không cần phải giao chiến nhiều.

Còn những cạm bẫy và phục kích thì đều bị Vandalieu phát hiện trước nhờ kỹ năng 【 Kiến tạo mê cung 】 và ma thuật 【 Cảm nhận nguy hiểm: Tử vong 】, nên số trận chiến thực sự phải đối mặt vô cùng ít và dễ dàng.

Tất nhiên, vì đây là mê cung thiết kế để cản bước những ai chưa đạt đến Rank 10, nên với Budarion—người đã vượt qua Rank 12—thì chẳng có trở ngại nào đáng kể.

Ngay cả trùm cuối của mê cung cũng bị Budarion hạ gục chỉ trong một tích tắc.

Sau đó, cả nhóm tiến đến căn phòng phía sau gian phòng của trùm cuối—phòng bảo vật, đồng thời cũng là vùng đất thánh nơi các vị thần giáng lâm. Trước khi bước vào, Budarion giải thích quy tắc tại vùng đất linh thiêng này.

Khi một vị thần hạ phàm xuống Đại Sào Huyết Nhục, không gian bên trong mê cung sẽ chuyển thành dạng giống như Thánh giới. Những ai được ban ân diện kiến thần linh sẽ ở trong trạng thái như thể linh hồn trần trụi của mình đang hiện diện trước thần thánh.

Vì thế, tuyệt đối không được ngẩng đầu lên. Tâm trí phàm nhân sẽ không thể chịu đựng nổi khi nhìn vào chư thần. Trong suốt buổi yết kiến, họ buộc phải quỳ rạp xuống đất và cúi mặt nhìn xuống.

“Mu… Quả không hổ danh là cựu hoàng. Ngay cả cách tiếp cận vùng đất thánh cũng đặc biệt hơn người” Godwin lẩm bẩm đầy cảm khái.

Vandalieu chẳng có lý do gì để nghi ngờ, nên cậu ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn của Budarion.

Dù bản thân từng gặp trực tiếp các vị thần như Fidirg, Merrebeveil và Zozogante, nhưng chẳng ai đảm bảo cậu sẽ ổn nếu nhìn thẳng vào Mububujenge.

Hơn nữa, hiện tại Vandalieu đang là kẻ lạ xâm nhập vào lãnh địa của người khác. Cậu đúng là người đã ra tay dẹp loạn cuộc đảo chính, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc được quyền coi thường luật lệ nơi đây.

Thế nên, Vandalieu quỳ xuống đất, cúi đầu thấp. Nhưng rồi cậu nhận ra Budarion, Gizania và những người khác vốn nên đứng cạnh cậu đã biến mất. Thay vào đó, ngay dưới mắt cậu là những hình người bé xíu như vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay, cùng một sinh vật kỳ lạ lấp ló ở rìa tầm nhìn.

Những bóng dáng đó trông giống Gizania và nhóm của cô ấy. Dù không thấy rõ mặt – vì tất cả cũng đang quỳ gối (trong trường hợp của Gizania thì là tư thế tương đương) và cúi đầu xuống đất – nhưng khả năng cao là họ... chỉ có điều, tại sao họ lại nhỏ đi như vậy thì Vandalieu hoàn toàn không hiểu nổi.

Còn sinh vật lạ kia thì cậu chưa từng thấy bao giờ. Hình dáng giống như một con người tròn trịa, nằm sấp chống cằm bằng hai tay.

Nhưng làn da của nó phủ đầy những mảng thịt lồi lõm, những khối u lúc co lúc giãn nhấp nhô không ngừng, và ở vùng bụng có một cặp môi khổng lồ giống hệt môi người—thứ này tuyệt đối không thể gọi là “người” được.

Thậm chí, ngay cả việc có thể xem đó là một “cá thể sống” hay không cũng còn đáng ngờ. Nhưng Vandalieu có thể thấy sinh vật ấy—“thứ đó”—đang nhìn cậu và run rẩy vì lý do nào đó.

“Cảm ơn con đã đến, Vandalieu” một giọng nói quen thuộc vang lên—Merrebeveil.

“Vâng. Được triệu đến nơi này là một vinh dự” Vandalieu đáp lại, vẫn giữ ánh nhìn thấp.

“Không đâu, chính bọn ta mới là những kẻ phải cảm tạ vì người đã chấp nhận lời triệu mạo muội này.”

“P-phải đấy.”

“Chào mừng người, cảm ơn vì đã đến.”

“M-mong người cứ tự nhiên.”

Có vẻ Fidirg cũng đang ở đây. Dù vẫn cúi đầu, Vandalieu đảo mắt xung quanh thì thấy một thứ giống như rễ cây lọt vào tầm nhìn—Zozogante, tà thần của khu rừng hắc ám, thần bảo hộ của tộc Ghoul, cũng hiện diện.

Biết rằng có nhiều “người quen” nơi đây khiến Vandalieu thấy nhẹ nhõm phần nào. Tốt, vậy là có thể yên tâm hơn rồi.

“Người có thể ngẩng đầu lên được rồi. Tất nhiên, chỉ mình Vandalieu thôi” Merrebeveil nói.

“Những người còn lại, làm ơn đừng ngẩng đầu.”

“Cũng đừng quay lại nhìn phía sau.”

“Đặc biệt là đừng ngẩng nhìn lên trên đầu mình. Nhất định không được.”

“Ta có chắc là được phép chứ?” Vandalieu hỏi lại Merrebeveil. “Theo như ta biết thì đây là một trong những luật lệ thiêng liêng của thánh địa mà.”

Merrebeveil dùng đầu xúc tu chạm nhẹ vào “thứ đó” – sinh vật nãy giờ bất động hoàn toàn. “Chúng ta không ngại đâu. Đúng không, Mububujenge?”

Thì ra “thứ đó” chính là Mububujenge.

“Bubuuh... P-phải. Xin cứ tự nhiên” Mububujenge nói, giật mình. Đôi môi to lớn—có lẽ là bộ phận duy nhất có thể gọi là “xinh đẹp” của cô ta—run lên nhè nhẹ.

Là nữ thần. Giọng nói của cô ta khá giống giọng phụ nữ.

Dù đây giống như một không gian tương đương với Thần Vực, nhưng xem ra các vị thần không thể đọc được suy nghĩ của con người ở đây như lời đồn. Vandalieu thầm nghĩ trong lúc ngẩng đầu lên—và thấy trước mắt là vô số thần linh đang hiện diện trong thánh địa.

…Thực ra, không phải là vô số. Nhưng bởi vì đám tà thần đều mang những hình dạng quá kỳ quái, chỉ liếc qua một cái thì cũng không tài nào phân biệt nổi ranh giới giữa vị thần này và vị thần kế bên.

Một vị thần có cơ thể bao phủ bởi lớp giáp tựa vỏ cứng, mỗi bên trái và phải là một màu khác nhau, trông như sự lai tạp giữa giáp xác và bọ cánh cứng, với vô số mắt kép lấp lánh như đá quý nằm rải rác.

Một vị thần như một khối mô nội tạng khổng lồ, xoắn lấy nhau tạo thành hình thù một mãnh thú ăn thịt.

Một vị thần mà nửa thân phải là chàng trai trẻ đẹp, còn nửa thân trái thì lộ hết cơ bắp đỏ tươi vì không có da che phủ.

Một vị thần là con khỉ không đầu cưỡi trên lưng con bò không đầu, tay phải cầm một con mắt khổng lồ, tay trái nắm một cái mũi to tướng.

Ngược lại, có vị thần mang hình dạng một đống đầu thú chất chồng… như một ngọn núi làm từ thủ cấp động vật.

Và rồi, giữa những kẻ kỳ dị ấy, có cả những Elder Dragon, thậm chí là những vị thần mang hình dạng người thường… cảnh tượng ấy đúng là khiến người ta choáng ngợp.

Thật không thể tin nổi, Vandalieu thầm nghĩ. Nhưng đồng thời, các vị thần nơi đây cũng đang nghĩ y như vậy—bởi vì họ đang nhìn thẳng vào hình dạng linh hồn của Vandalieu.

Trên đầu cậu là vô số con mắt và miệng mọc lộn xộn, hai cánh tay thì được cấu thành từ rất nhiều cánh tay người gộp lại. Các mảnh vỡ của Ma Vương mọc hỗn loạn trên cơ thể: sừng, lớp giáp cứng, những cục máu đông vón cục. Cánh tay cậu phủ đầy giác hút, và khắp người phát ra ánh sáng mờ ám.

Cậu ta mang dáng vẻ chẳng khác gì một ác thần thực thụ. Vậy mà dù đang đối mặt với chư thần, trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: "Thật là kỳ diệu."

Ý nghĩ ấy như sét đánh ngang tai, khiến chư thần không khỏi rùng mình. Một điều rõ ràng thoáng qua tâm trí họ—đây không phải là con người. Phần lớn các vị thần, kể cả Mububujenge, đều sửng sốt đến mức á khẩu.

Thực ra, Merrebeveil—người từng thấy linh hồn của Vandalieu một lần trong quá khứ—trông thì điềm tĩnh, nhưng trong lòng cũng không khỏi hoang mang.

“Cậu ta đã… trở nên tồi tệ hơn… không, là thay đổi rồi” nàng nghĩ thầm.

Nhân tiện, Fidirg tuy có chút căng thẳng, nhưng không đến mức rối loạn. Đây là lần đầu hắn được thấy linh hồn của Vandalieu, nhưng vốn dĩ hắn chưa từng xem Vandalieu là con người. Vậy nên, dù có trông thấy hình dạng linh hồn ra sao, hắn cũng chỉ gật gù: “Đúng như mình nghĩ.”

“Vậy, các người muốn bàn chuyện gì?” Vandalieu hỏi.

“À, v-vâng” Mububujenge đáp, giọng run run, cao vút như bị bóp nghẹt. “Sau khi thảo luận giữa các thần, chúng tôi muốn nói về kế hoạch và tình trạng hiện tại của Ravovifard. Và cũng… muốn bày tỏ lòng biết ơn, đồng thời đưa ra một vài thỉnh cầu…”

“Mububujenge, để ta tiếp lời. Chính vì điều đó mà các ngươi đã gắng sức liên lạc với chúng ta, dù đã hơn trăm nghìn năm chưa hề có liên hệ, đúng chứ?” Merrebeveil nói, tiếp nhận vai trò chủ trì cuộc họp.

Sau đó, nàng bắt đầu giải thích về dã tâm của Ravovifard, kèm theo những suy đoán từ các vị thần, và lý do vì sao họ không thể hành động dứt khoát—bởi chính Ravovifard đã ngăn cản tất cả.

Budarion và những người khác lắng nghe trong im lặng.

Ngày trước, khi Budarion từng được diện kiến Mububujenge, nàng vẫn còn mang phong thái đường hoàng của một nữ thần… nếu phải nói thật lòng, thì là cái kiểu tự cao và lười nhác. Ấy thế mà bây giờ, nàng lại run rẩy khi nói chuyện với Vandalieu, khiến anh không khỏi sững sờ. Nhiều lần Budarion muốn ngẩng đầu lên nhìn, nhưng lần nào cũng bị Fidirg bên cạnh thì thầm: “Đừng.” Thế là anh đành gắng gượng chịu đựng.

“Ra vậy, ta hiểu rồi. Hoàn cảnh quả là khó khăn cho cả hai bên” Vandalieu nói sau khi lắng nghe xong mọi chuyện.

Mububujenge và các vị thần khác như trút được gánh nặng khi nghe thấy câu trả lời ấy. Merrebeveil cùng Zozogante, những người đã từng gặp Vandalieu trước đây, đồng loạt thở dài nhẹ nhõm. “Đã bảo là không cần phải sợ đến thế rồi mà…”

Dù Ravovifard khi giáng thế tại Lambda chỉ là một bản thể chưa hoàn chỉnh, hắn vẫn đủ mạnh để kiềm chế các thần. Vậy mà Vandalieu đã đánh bại hắn. Không chỉ vậy, cậu còn sở hữu năng lực phá hủy linh hồn—một năng lực khiến chư thần vẫn còn kinh hãi mỗi khi nghĩ đến Ma Vương Guduranis. Mububujenge và các thần cảm thấy may mắn vì Vandalieu đứng về phía họ, nhưng đồng thời, cũng không giấu nổi nỗi sợ.

Họ phần nào hiểu tính cách của Vandalieu thông qua cách mà tín đồ cảm nhận về cậu, nhất là Mububujenge và Zanalpadna. Họ cũng biết rằng Vandalieu là một nhân vật quan trọng đối với Vida—vị thần chủ của họ. Thế nhưng, cho đến khi thực sự gặp gỡ và trò chuyện, họ vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm.

Hiện tại, Vandalieu đã sở hữu sức mạnh ngang ngửa, thậm chí có thể vượt qua những thần cấp thấp như Fidirg và Zozogante. Việc xây dựng và củng cố mối quan hệ với cậu là điều tất yếu.

Vì lý do đó, họ đã liên lạc với Fidirg và Merrebeveil—vị thần đang dần được thờ phụng tại vùng đầm lầy của Talosheim và có thể tiếp cận được từ trong dãy núi Biên Giới. Họ nhờ hai vị thần ấy làm cầu nối để gặp mặt Vandalieu.

“Vậy, các vị muốn nhờ ta điều gì?” Vandalieu hỏi tiếp.

“Có vài việc… Mububujenge, Zanalpadna” Merrebeveil ra hiệu cho hai vị thần lên tiếng.

“Do những chuyện vừa qua, giáo chủ của ta—Budarion—đã từ nhiệm ngôi hoàng đế. Chúng tôi muốn nhờ ngài trở thành vị hoàng đế tiếp theo” Mububujenge nói.

“Các vị thần có mặt ở đây đều đã nhất trí đề cử ngài… mong ngài hãy cân nhắc” Zanalpadna tiếp lời, giọng phát ra như tiếng vỏ giáp sắt cọ xát.

Zozogante cùng các vị thần còn lại đồng loạt gật đầu tán thành.

“Ờ, liệu các vị thần có thể tự mình quyết định hoàng đế mà không thông qua các quốc vương khác sao?” Vandalieu hỏi, có chút bối rối.

Cậu lập tức cúi xuống nhìn Godwin—một trong số các quốc vương đang đứng đó—thấy ông ta giơ nắm đấm lên ra vẻ đắc thắng.

À, phải rồi. Cái chức hoàng đế này cũng chỉ là danh dự thôi mà, Vandalieu nhớ ra.

Các quốc vương khác ngoài Godwin có vẻ cũng chẳng định phản đối gì.

“Chư thần tôn kính, xin hãy đừng chất thêm gánh nặng cho Thánh Tử—người đã giúp đỡ chúng ta nhiều đến vậy” Budarion—mang nặng trách nhiệm—lên tiếng phản đối.

“Ta sẽ hỏi ý kiến tướng quân của quốc gia mình trước khi quyết định, nhưng cứ xem như ta đồng ý đi” Vandalieu nói.

“Gì cơ?!”

“À, xin lỗi.”

Vandalieu trả lời xong mới nhận ra là Budarion vẫn còn đang nói.

Thật ra, cậu cũng đã mơ hồ nghĩ đến việc chức hoàng đế này sẽ rơi xuống đầu mình.

Vai trò trong chiến tranh, công lao đạt được, và sự kiệt quệ của các quốc gia—ngoại trừ Talosheim vẫn gần như nguyên vẹn.

Thậm chí, chiến lực của những người tham gia chiến dịch, bao gồm cả bản thân cậu, đều tăng lên. Về tổng thể, Talosheim còn mạnh hơn trước.

Dù Zanalpadna và quốc gia Majin cũng chỉ là thành bang, nhưng Talosheim còn bao gồm cả các khu định cư của Lizardman, Scylla và nhiều thị trấn khác. Dù dân số vẫn chưa đông, nhưng về sau chắc chắn sẽ vượt qua Zanalpadna, phát triển đến mức sánh ngang với đế quốc Noble Orc ngày xưa.

“Dù là ta nói ra thì cũng kỳ, nhưng… cái chức đó thật sự chẳng mang lại lợi ích gì đâu” Budarion nói. “Tổ tiên ta đảm nhận vị trí hoàng đế chỉ vì muốn duy trì hòa bình cho vùng đất này.”

“Ừ, ta thấy cũng ổn mà. Địa vị danh dự thì cũng có giá trị của nó chứ” Vandalieu nói, hướng về phía sau gáy Budarion.

“Ể, thật hả?” Godwin thốt lên.

“Thật không đấy?” Fidirg ngạc nhiên.

“Im đi, Godwin, Fidirg” một nam thần vác chiến kỳ trên vai lên tiếng trách mắng. Vandalieu đoán rằng đó là Xerx—thần chiến kỳ, được thờ phụng ở quốc gia Majin.

“Có ích đấy” Vandalieu gật đầu xác nhận.

Danh hiệu ấy sẽ giúp cậu duy trì ảnh hưởng và quyền lực nhất định với các quốc gia trong Dãy núi Biên Giới—nhất là khi chính các vị thần được thờ phụng ở đây là người đứng ra mời gọi. Sẽ không ngoa nếu nói rằng cậu còn có nhiều quyền lực hơn cả hoàng đế của đế quốc Noble Orc ngày xưa.

Miễn là không đưa ra điều gì quá quái gở, thì cậu gần như có thể làm mọi chuyện theo ý mình.

Chắc chắn Chezare cũng chẳng phản đối gì.

Ngay cả nếu bỏ qua những tính toán cá nhân, Vandalieu đã thân thiết với người dân các quốc gia trong Dãy núi Biên Giới sau cuộc chiến này. Cậu thực sự muốn duy trì mối quan hệ hữu hảo đó.

Từ nay, Budarion cùng quốc gia High Kobold và High Goblin sẽ phải trải qua nhiều khó khăn. Quốc gia Zanalpadna thì rất thú vị, và Vandalieu cũng thấy hứng thú với quốc gia Dark Elf. Vua của quốc gia Ghoul còn gọi cậu là “Đại Ca-sama” đầy tôn kính.

Tất cả họ đều là những người bạn chiến đấu, cùng cậu chống lại ảnh hưởng của Alda.

Vậy nên, trở thành hoàng đế đúng là rất tiện.

Chắc còn dễ chơi hơn mấy ông hoàng bà chúa và quý tộc của Vương quốc Orbaume nhiều.

“À, nhưng mà nếu phải đứng ra hòa giải giữa các quốc gia thì ta chịu. Ta chưa có kinh nghiệm gì cả. Cũng chẳng có thuộc hạ nào giỏi thương thuyết” Vandalieu nói.

“Không cần quá lo. Mâu thuẫn giữa các nước hiếm khi xảy ra. Nếu không có sự can thiệp của Ravovifard, vùng đất này đã sống trong hòa bình lâu rồi” Xerx trấn an.

Vậy thì chắc cũng ổn, Vandalieu thầm nghĩ. “Thế… các vị còn muốn nhờ ta chuyện gì nữa không?” cậu hỏi tiếp.

“Trước tiên, chúng tôi muốn ngài đi thăm các quốc gia và giao lưu với người dân. Giống như cách ngài từng làm với quốc gia High Kobold do ta bảo hộ” Rishare—thần săn bắn, tay cầm cung và cán cân—lên tiếng.

Vandalieu chớp mắt ngạc nhiên. “Để giúp hồi phục sau chiến tranh à?”

“Không, bất cứ lý do gì cũng được. Du ngoạn, tham dự yến tiệc, hay thậm chí là giảng đạo ngoài đường. Nói rõ hơn thì… miễn là ngài hướng dẫn dân chúng, thì cách nào cũng ổn.”

“Ồ… Ta hiểu rồi.”

“Chuyện đó… họ thực sự thấy ổn sao?” Vandalieu vẫn chưa hết bối rối, nhưng cậu gật đầu đồng ý. Cậu hiểu rằng Rishare và các thần khác đang trông đợi vào hiệu quả của kỹ năng 【 Dẫn lối: Qủy đạo 】, thế nhưng cậu vẫn không hiểu vì sao họ lại đặt người dân lên hàng đầu như vậy.

Ngay cả Budarion và những người khác cũng không khỏi ngạc nhiên trước lời đề nghị ấy. Tuy nhiên, đối với các thần, họ có lý do rất quan trọng.

Linh hồn của những người dân – gồm con người, Dwarf và Elf – đều đang nằm trong vòng luân hồi do Rodcorte quản lý. Vì vậy, ký ức và kinh nghiệm của những cư dân sống tại các quốc gia bên trong dãy núi Biên giới đều có thể bị Rodcorte quan sát.

Rishare và các vị thần khác đã được nghe Vida cảnh báo về mối nguy này trước khi bà chìm vào giấc ngủ, nên họ đã dựng nên kết giới để ngăn cản sự can thiệp. Thế nhưng, ngay cả kết giới ấy cũng không thể ảnh hưởng tới linh hồn của những người đã chết và trở về vòng luân hồi của Rodcorte.

Kết quả là, dù có độ trễ từ vài năm đến hàng thế kỷ, Rodcorte cuối cùng vẫn có thể nắm được thông tin về vùng đất bên trong dãy Biên giới.

Tất nhiên, bản thân các thần cũng không tin rằng Rodcorte sẽ tỉ mỉ rà soát ký ức của từng người một. Cho đến giờ, chưa có chuyện gì tồi tệ xảy ra.

Nhưng giờ đây, tình thế đã khác. Vandalieu – kẻ sở hữu năng lực nghiền nát linh hồn – là một thực thể mà Rodcorte không thể làm ngơ. Ngay cả một kẻ coi linh hồn như lũ gia súc hay hàng hóa chạy dây chuyền như Rodcorte, hẳn cũng sẽ phải để mắt kỹ hơn đến từng cái tên.

Để ngăn điều đó xảy ra, các thần muốn Vandalieu dẫn dắt người dân bằng 【 Dẫn lối: Quỷ đạo 】, chuyển linh hồn của họ sang vòng luân hồi của Vida. Đó mới là mục đích thật sự của họ.

Dĩ nhiên, họ chẳng có cách nào xác nhận chuyện gì đang xảy ra bên trong hệ thống luân hồi của Rodcorte.

Tuy nhiên, ác thần Mububujenge đã từng xác nhận rằng linh hồn của những quái vật đã được dẫn dắt – chẳng hạn như chủng Orc quý tộc – đã rời khỏi vòng luân hồi của Ma Vương và chuyển sang một hệ thống khác. Vì vậy, các thần tin rằng việc Vandalieu làm điều tương tự với người dân là hoàn toàn khả thi.

Dù những hành động đó khiến Vandalieu và đồng đội lúng túng – bởi họ vẫn chỉ là phàm nhân, không được tiết lộ bí mật về luân hồi – nhưng Rishare thì thở phào nhẹ nhõm khi nghe Vandalieu đồng ý.

“Và… chúng tôi còn một chuyện khác muốn nhờ vả” Rishare vừa nói vừa lấy ra một khối thịt bằng nắm tay đang rung lên thình thịch, như có sinh mệnh, rồi đưa nó cho Vandalieu.

“À, cảm ơn. Itadakimasu.” Vandalieu thản nhiên nhận lấy khối thịt và theo bản năng, cho luôn vào miệng.

Khi nhai, cậu cảm nhận được một kết cấu kỳ quái đang ngọ nguậy và một hương vị không thể diễn tả bằng lời lan tỏa khắp khoang miệng. Phải chăng vì đang ở trạng thái linh hồn thuần túy nên khẩu vị của cậu cũng khác đi?

Rishare sững người, vẫn giữ nguyên tư thế như lúc đưa món đó ra. “C-cậu ấy ăn rồi…”

“Cậu ta ăn thật sao? Dù món đó vẫn bị phong ấn mà…”

“Không đùa chứ? Ăn thật à?”

“Tôi chỉ biết là cậu ấy có thể phá hủy chúng, nhưng…”

“Giờ nghĩ lại, vài năm trước có một ác thần gần dãy Biên giới đột ngột biến mất… chẳng lẽ là do…”

“Không, dù có là cậu ấy… nhưng đứa trẻ này có thể xâm nhập tâm trí người khác, giống y như hắn.”

“Ể? Chẳng lẽ tôi không nên ăn à?” Vandalieu nghiêng đầu hỏi.

Ngon như vậy mà. Cậu cứ tưởng đó là kiểu “mời đấy, ăn đi”, nên mới ăn một cách tự nhiên… nhưng giờ ngẫm lại, có khi như vậy là bất lịch sự?

Thế nhưng tất cả các thần đồng loạt lắc đầu. “Không, nếu cậu thích thì cứ ăn thêm đi!”

Ngay sau đó, Rishare lấy ra thêm nhiều khối thịt giống hệt như trước, từng cái một.

“Thật sao? Xin phép nhé, mấy cái này ngon quá. À, mọi người có muốn ăn cùng không?” Vandalieu vui vẻ hỏi.

“Không, xin đừng bận tâm đến bọn tôi!” Myuze vội vàng xua tay.

“Vậy tôi để dành một ít đem về chia –”

“Ta nghĩ… tốt hơn là ăn hết ở đây luôn!” Gizania hét lên.

“Vậy à. Quả thật nên ăn lúc còn tươi ngon.”

Myuze và Gizania đã đoán được thứ mà Vandalieu đang ăn.

Rất có thể đó chính là những mảnh vỡ của Ravovifard đã bị phong ấn.

Một nửa sức mạnh của Ravovifard từng bị Vandalieu tiêu diệt, phần còn lại bị các thần phong ấn. Và giờ, vì đã mời Vandalieu đến đây, họ quyết định để cậu tiêu hủy nốt những phần còn lại thay vì cứ giữ phong ấn mãi mãi – vừa giảm thiểu nguy cơ Ravovifard trỗi dậy, vừa tiết kiệm công sức duy trì phong ấn.

Họ hoàn toàn không ngờ Vandalieu lại ăn chúng như ăn vặt, nhưng vì kết quả cũng giống nhau – phá hủy – nên họ cứ thế tiếp tục dâng lên cậu tất cả phần còn lại.

Dĩ nhiên, Myuze và những người khác cũng vô cùng rối rắm. Dù các ác thần vẫn thấp hơn Ma Vương về cấp bậc, nhưng chuyện cầm trên tay một phần thân thể của chúng đã đủ khiến người thường run rẩy rồi.

“Nhân tiện đang ăn món này, tôi muốn hỏi chút” Vandalieu đột nhiên lên tiếng. “Ma Vương có từng ăn những người mà hắn phá vỡ linh hồn không? Nếu có, hắn có hấp thụ ký ức của linh hồn đó không?”

Câu hỏi khiến các thần lặng thinh trong thoáng chốc.

“Ma Vương cũng là thần, nên không cần ăn uống như sinh vật bình thường… hắn từng ăn gì chưa nhỉ?”

“Không, hình như không. Hắn chỉ ăn để phô trương hoặc khi hứng chí, chứ chưa nghe ai nói hắn từng ăn linh hồn.”

Ngạc nhiên thay, có vẻ Ma Vương Guduranis chưa từng ăn linh hồn ai cả.

“… Xem ra tôi phải tự kiểm tra kỹ năng 【 Phệ thần 】 và 【 Phệ linh 】 sau vậy. Giờ thì, còn gì tôi cần làm nữa không?” Vandalieu hỏi, vừa tiếp tục nhấm nháp những khối Ravovifard như thể đang dùng bữa nhẹ.

Rishare đã đơ hoàn toàn, nên Merrebeveil tiếp lời.

“Vâng, chúng tôi có hai… không, còn một yêu cầu nữa” nàng nói, chỉnh lại lời khi nhận ra yêu cầu đầu tiên sẽ hoàn tất chỉ sau hai miếng nữa. “Chúng tôi muốn cậu hấp thụ những mảnh vỡ của Ma Vương mà Mububujenge, Zanalpadna và các thần khác đang giữ phong ấn. Nếu không còn phải dồn sức giữ phong ấn nữa, họ có thể tăng cường kết giới được nhiều hơn.”

“Tôi hiểu rồi” Vandalieu gật đầu. “Nhưng trước hết, cho tôi hỏi một điều – hiện tại kết giới có đang gặp nguy cơ gì nghiêm trọng không? Nếu có mối đe dọa nào đang đến, tôi muốn được biết trước.”

Các thần trao đổi ánh nhìn rồi cùng gật đầu.

“… Được rồi” Xerx lên tiếng thay cho tất cả. Vẻ mặt ông nhăn nhó như vừa nuốt phải trái dại. “Chuyện này xảy ra từ năm mươi ngàn năm trước. Farmaun Gold, vị chủ nhân từng là con người của chúng tôi – người anh hùng được Zantark-sama chọn lựa – đã từng áp sát rìa kết giới ấy.”

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Tưởng linh hồn mới ko phá dc thôi chứ mấy mảnh xác thần thôi mà các thần cũng ko xử dc,chỉ phong ấn thôi á
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Chỉ ma vương Gudurain mới có khả năng diệt thần =))) Do đó ai cũng sợ nó.
Xem thêm
@Phantom Blade: lão ma vương có thể phad vỡ linh hồn,còn phần thần thể thì ko khó phá thế chứ?
Hay thần là kiểu linh nhục hợp nhất nên vậy
Xem thêm